Cô Vợ Ngang Tàng Của Ông Trùm
-
Chương 30: King’s Cafe
Trong không khí vô cùng náo nhiệt của trung tâm thương mại, Cố Khuynh Nhược chọn đứng ở một góc ít người để ý nhất. Trong khi đó phía mà James đi lại là phía chắn giữa Di Hòa và Cố Khuynh Nhược. Nhưng dường như trong lòng Di Hòa có một linh cảm đặc biệt nào đó, anh ta vừa đi vừa nhìn ngang nhìn dọc, vô tình nhìn thấy Cố Khuynh Nhược đứng ở một góc.
" Khuynh Nhược. " Ánh mắt Di Hòa toát lên vẻ kinh ngạc. James đứng bên cạnh bất thình lình nhìn Di Hòa, ánh mắt anh ta tiếp đó di chuyển đến hướng mà Di Hòa đang chăm chú.
Vừa nhìn thấy Khuynh Nhược, Di Hòa cẩn thận cười thầm, trong lòng hân hoan nhưng tự dặn phải kiềm chế. Mặt mày Di Hoà lúc này cũng rạng rỡ hơn hẳn. Anh vui vẻ nhướng mày, quay sang nói với James bằng dáng vẻ ung dung, chẳng thể nhẫn tâm hơn: " Lát nữa tôi sẽ không đi với cậu. "
James nghe xong cũng hơi ngạc nhiên. Lông mày anh ta hơi nhướn lên, đôi mắt không mở to, khẽ nhếch mí mắt. Tuy không hiểu chuyện gì, trong lòng cũng có chút giận dỗi nhưng vẫn bước theo sau Di Hòa.
Di Hoà đi đến chỗ Cố Khuynh Nhược. Vừa đứng trước cô, dáng vẻ tự tin lúc này cũng dần dần vơi đi. " Chào Cố nhị tiểu thư. " Giọng nói mạnh mẽ, dõng dạc của Di Hòa cất lên, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng của Cố Khuynh Nhược. Cô nhìn anh, hồi lâu chớp chớp đôi mắt trong trẻo của mình, hoàn toàn không biết người đang đứng trước mình là ai.
" Cô không nhớ tôi sao? " Di Hòa tiếp tục lên tiếng, lúc này anh đã có chút ngượng. Nếu Cố Khuynh Nhược mà đáp lại một tiếng không, anh sẽ xấu hổ chết mất.
Nhưng may cho Di Hòa là Cố Khuynh Nhược không làm vậy. Ngược lại, cô nhìn anh một lúc mới nhận ra đây là người lần trước đụng trúng mình, còn là người khiến cô muốn tránh càng xa càng tốt. Cô cũng không biết hôm nay có phải xui xẻo hay không khi lần nữa gặp mặt anh.
Tuy trong lòng rất muốn cách xa Di Hòa, nhưng Khuynh Nhược cũng biết anh có qua lại với Cố Hiểu Khê nên cũng không muốn sau này chị gái mình bị người như anh làm khó. Cô che giấu đi tâm tư của mình, dịu giọng đáp lời: " Di lão đại, chào anh. "
Di Hòa nghe xong, phần nào cũng nhẹ nhõm: " Thật trùng hợp, gặp được cô ở đây. "
" Đúng là trùng hợp. " Cố Khuynh Nhược đáp lại, thái độ có chút thờ ơ. Cô đáp xong liền xoay sang nhìn xem Trần Điềm Điềm đã trở lại chưa. Trong lòng Cố Khuynh Nhược lúc này thật sự cầu mong Trần Điềm Điềm mau quay lại, để cô không cần phải ở cạnh Di Hòa.
" Hôm đó không cẩn thận đụng trúng cô, tôi cảm thấy rất có lỗi. Hôm nay có thể gặp lại nhau, xem như chúng ta có duyên. Hay là, tôi mời cô đi uống nước thay cho lời xin lỗi, có được không? " James đứng ngay bên cạnh cũng phải nhìn Di Hòa bằng nửa con mắt, trong lòng đột nhiên trào dâng sự khâm phục. Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ.
Cố Khuynh Nhược lúc này một phần là vì đang đợi Trần Điềm Điềm đến, một phần cũng vì không tiện từ chối sợ sẽ đắc tội với Di Hòa, dẫn đến anh sẽ làm khó chị gái mình.
*" Nhưng mà tôi đang đợi chị Điềm Điềm. " *
James lúc này nghe Cố Khuynh Nhược nhắc đến Trần Điềm Điềm, mắt anh ta lập tức sáng rực lên. Còn không để Cố Khuynh Nhược nói tiếp, James đã lên tiếng: " Không sao đâu Cố nhị tiểu thư. Cô cứ đi cùng Di lão đại, lát nữa tôi sẽ đưa Điềm Điềm đến gặp hai người. "
*" Vậy có ổn không? *" Cố Khuynh Nhược lúc này lộ vẻ khó xử khi bỏ rơi Trần Điềm Điềm.
" Tất nhiên là ổn. " Lúc này, cả Di Hòa và James đồng thanh đáp lời.
" Chúng ta đi thôi. " Vừa nói xong, Di Hòa lập tức đưa Cố Khuynh Nhược đi, không cần nói gì thêm. Còn cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, cứ như vừa bị hai tên nam nhân này dắt mũi.
Cả hai người họ vừa mới rời đi, Trần Điềm Điềm đã quay lại, trên tay cầm theo túi xách của Cố Khuynh Nhược. Từ nãy đến giờ cô đã trở lại hết tất cả cửa hàng cả hai đã vào, hỏi xem có thấy túi xách nào để quên hay không. Tìm lâu như vậy, vật cũng đã về với chủ.
Khi thấy Trần Điềm Điềm từ xa bước đến, James đã quay người lại để chỉnh trang y phục, sau đó tự tin nhìn cô. Cô nhận ra anh là thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân, chính là người đã xem vết thương cho Cố Hiểu Khê lúc bọn họ ở Mã Lai, nhưng cũng chỉ nghĩ cuộc gặp mặt này là tình cờ mà thôi.
" Chào cô. "
" Chào anh. " Trần Điềm Điềm nhẹ nhàng lướt qua James, lời chào cũng lạnh nhạt như gương mặt cô lúc này.
Cô đến chỗ cũ, lại không thấy Cố Khuynh Nhược đâu.
" Không phải đã dặn đứng đây rồi sao? Chẳng lẽ bị bắt cóc? Không được, phải báo cho Cố gia. " Trần Điềm Điềm đảo mắt nhìn xung quanh khu trung tâm mua sắm, bộ óc vừa phân tích mọi thứ, tay lập tức lấy điện thoại ra. Có điều, Trần Điềm Điềm chưa kịp gọi điện cho Cố Hiểu Khê đã bị một giọng nói làm cho sững lại.
" Đừng lo, Cố nhị tiểu thư vừa đi uống nước với Di lão đại rồi. "
Trần Điềm Điềm quay sang, thấy James đang nói chuyện với mình. Cô cất điện thoại trở lại, giọng nói đanh thép như đang hạ lệnh cho anh: " Đưa tôi đến đó. "
James nghe vậy cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại khi ở bên cạnh Trần Điềm Điềm khiến anh tìm được một cảm giác quen thuộc.
Đường đến quán nước, cả hai không ai lên tiếng. James cũng không biết nói gì với cô gái lạnh lùng bên cạnh, cũng sợ càng nói càng khiến cô có ác cảm với mình. Một lúc sau, cả hai đứng trước King"s Cafe, James và Trần Điềm Điềm vừa bước vào quán đã thấy cảnh Di Hòa và Cố Khuynh Nhược đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ. James mới quay sang nhìn Trần Điềm Điềm, nói với cô:
" Hai người họ đang nói chuyện vui vẻ, chúng ta đừng làm phiền. Tôi và cô ngồi bên này đi. " James vừa nói, vừa chỉ tay vào một chiếc bàn được đặt ở góc khuất. Ngồi ở đây, cả hai nhất định sẽ không làm phiền ai, cũng không bị ai làm phiền.
Khi nhân viên của quán mang theo menu ra, James đã nhường cho Trần Điềm Điềm xem trước, còn anh gọi thẳng món nước của mình.
" Cho tôi một Espresso. "
Trần Điềm Điềm đưa menu lại cho nhân viên, đồng thời cũng đáp:
" Cho tôi một ly giống anh ta. "
James nghe vậy, lập tức nói với Trần Điềm Điềm: *" Nếu bây giờ cô uống Espresso, tối nay nhất định sẽ rất khó ngủ. " *Anh dứt lời, liền quay sang nói với nhân viên: " Cho cô ấy một ly trà hoa cúc. "
" Dạ được. "
Nhân viên vừa rời đi, James mới quay sang đối mặt với Trần Điềm Điềm. Lúc này thấy cô đang chăm chú nhìn mình, anh tự hỏi có phải lúc nãy đã quan tâm cô hơi nhiều hay không.
*" Xin lỗi, tôi là bác sĩ nên bị bệnh nghề nghiệp, cô đừng trách. " * Trần Điềm Điềm cũng không lên tiếng đáp lại. Vốn dĩ cô cũng không thích bị James tùy tiện đổi nước uống của mình, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với anh.
Cả hai cặp đã ngồi ở quán rất lâu. Di Hòa và Cố Khuynh Nhược hăng say nói chuyện, Trần Điềm Điềm lại dáng mắt vào hai người họ, còn James lại liên tục luyên huyên hỏi Trần Điềm Điềm mấy câu nhưng cô đều không đáp lại.
" Khuynh Nhược. " Ánh mắt Di Hòa toát lên vẻ kinh ngạc. James đứng bên cạnh bất thình lình nhìn Di Hòa, ánh mắt anh ta tiếp đó di chuyển đến hướng mà Di Hòa đang chăm chú.
Vừa nhìn thấy Khuynh Nhược, Di Hòa cẩn thận cười thầm, trong lòng hân hoan nhưng tự dặn phải kiềm chế. Mặt mày Di Hoà lúc này cũng rạng rỡ hơn hẳn. Anh vui vẻ nhướng mày, quay sang nói với James bằng dáng vẻ ung dung, chẳng thể nhẫn tâm hơn: " Lát nữa tôi sẽ không đi với cậu. "
James nghe xong cũng hơi ngạc nhiên. Lông mày anh ta hơi nhướn lên, đôi mắt không mở to, khẽ nhếch mí mắt. Tuy không hiểu chuyện gì, trong lòng cũng có chút giận dỗi nhưng vẫn bước theo sau Di Hòa.
Di Hoà đi đến chỗ Cố Khuynh Nhược. Vừa đứng trước cô, dáng vẻ tự tin lúc này cũng dần dần vơi đi. " Chào Cố nhị tiểu thư. " Giọng nói mạnh mẽ, dõng dạc của Di Hòa cất lên, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng của Cố Khuynh Nhược. Cô nhìn anh, hồi lâu chớp chớp đôi mắt trong trẻo của mình, hoàn toàn không biết người đang đứng trước mình là ai.
" Cô không nhớ tôi sao? " Di Hòa tiếp tục lên tiếng, lúc này anh đã có chút ngượng. Nếu Cố Khuynh Nhược mà đáp lại một tiếng không, anh sẽ xấu hổ chết mất.
Nhưng may cho Di Hòa là Cố Khuynh Nhược không làm vậy. Ngược lại, cô nhìn anh một lúc mới nhận ra đây là người lần trước đụng trúng mình, còn là người khiến cô muốn tránh càng xa càng tốt. Cô cũng không biết hôm nay có phải xui xẻo hay không khi lần nữa gặp mặt anh.
Tuy trong lòng rất muốn cách xa Di Hòa, nhưng Khuynh Nhược cũng biết anh có qua lại với Cố Hiểu Khê nên cũng không muốn sau này chị gái mình bị người như anh làm khó. Cô che giấu đi tâm tư của mình, dịu giọng đáp lời: " Di lão đại, chào anh. "
Di Hòa nghe xong, phần nào cũng nhẹ nhõm: " Thật trùng hợp, gặp được cô ở đây. "
" Đúng là trùng hợp. " Cố Khuynh Nhược đáp lại, thái độ có chút thờ ơ. Cô đáp xong liền xoay sang nhìn xem Trần Điềm Điềm đã trở lại chưa. Trong lòng Cố Khuynh Nhược lúc này thật sự cầu mong Trần Điềm Điềm mau quay lại, để cô không cần phải ở cạnh Di Hòa.
" Hôm đó không cẩn thận đụng trúng cô, tôi cảm thấy rất có lỗi. Hôm nay có thể gặp lại nhau, xem như chúng ta có duyên. Hay là, tôi mời cô đi uống nước thay cho lời xin lỗi, có được không? " James đứng ngay bên cạnh cũng phải nhìn Di Hòa bằng nửa con mắt, trong lòng đột nhiên trào dâng sự khâm phục. Đúng là cao thủ không bằng tranh thủ.
Cố Khuynh Nhược lúc này một phần là vì đang đợi Trần Điềm Điềm đến, một phần cũng vì không tiện từ chối sợ sẽ đắc tội với Di Hòa, dẫn đến anh sẽ làm khó chị gái mình.
*" Nhưng mà tôi đang đợi chị Điềm Điềm. " *
James lúc này nghe Cố Khuynh Nhược nhắc đến Trần Điềm Điềm, mắt anh ta lập tức sáng rực lên. Còn không để Cố Khuynh Nhược nói tiếp, James đã lên tiếng: " Không sao đâu Cố nhị tiểu thư. Cô cứ đi cùng Di lão đại, lát nữa tôi sẽ đưa Điềm Điềm đến gặp hai người. "
*" Vậy có ổn không? *" Cố Khuynh Nhược lúc này lộ vẻ khó xử khi bỏ rơi Trần Điềm Điềm.
" Tất nhiên là ổn. " Lúc này, cả Di Hòa và James đồng thanh đáp lời.
" Chúng ta đi thôi. " Vừa nói xong, Di Hòa lập tức đưa Cố Khuynh Nhược đi, không cần nói gì thêm. Còn cô lại cảm thấy có gì đó không đúng, cứ như vừa bị hai tên nam nhân này dắt mũi.
Cả hai người họ vừa mới rời đi, Trần Điềm Điềm đã quay lại, trên tay cầm theo túi xách của Cố Khuynh Nhược. Từ nãy đến giờ cô đã trở lại hết tất cả cửa hàng cả hai đã vào, hỏi xem có thấy túi xách nào để quên hay không. Tìm lâu như vậy, vật cũng đã về với chủ.
Khi thấy Trần Điềm Điềm từ xa bước đến, James đã quay người lại để chỉnh trang y phục, sau đó tự tin nhìn cô. Cô nhận ra anh là thuộc hạ của Uất Trì Ảnh Quân, chính là người đã xem vết thương cho Cố Hiểu Khê lúc bọn họ ở Mã Lai, nhưng cũng chỉ nghĩ cuộc gặp mặt này là tình cờ mà thôi.
" Chào cô. "
" Chào anh. " Trần Điềm Điềm nhẹ nhàng lướt qua James, lời chào cũng lạnh nhạt như gương mặt cô lúc này.
Cô đến chỗ cũ, lại không thấy Cố Khuynh Nhược đâu.
" Không phải đã dặn đứng đây rồi sao? Chẳng lẽ bị bắt cóc? Không được, phải báo cho Cố gia. " Trần Điềm Điềm đảo mắt nhìn xung quanh khu trung tâm mua sắm, bộ óc vừa phân tích mọi thứ, tay lập tức lấy điện thoại ra. Có điều, Trần Điềm Điềm chưa kịp gọi điện cho Cố Hiểu Khê đã bị một giọng nói làm cho sững lại.
" Đừng lo, Cố nhị tiểu thư vừa đi uống nước với Di lão đại rồi. "
Trần Điềm Điềm quay sang, thấy James đang nói chuyện với mình. Cô cất điện thoại trở lại, giọng nói đanh thép như đang hạ lệnh cho anh: " Đưa tôi đến đó. "
James nghe vậy cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại khi ở bên cạnh Trần Điềm Điềm khiến anh tìm được một cảm giác quen thuộc.
Đường đến quán nước, cả hai không ai lên tiếng. James cũng không biết nói gì với cô gái lạnh lùng bên cạnh, cũng sợ càng nói càng khiến cô có ác cảm với mình. Một lúc sau, cả hai đứng trước King"s Cafe, James và Trần Điềm Điềm vừa bước vào quán đã thấy cảnh Di Hòa và Cố Khuynh Nhược đang cùng nhau trò chuyện vui vẻ. James mới quay sang nhìn Trần Điềm Điềm, nói với cô:
" Hai người họ đang nói chuyện vui vẻ, chúng ta đừng làm phiền. Tôi và cô ngồi bên này đi. " James vừa nói, vừa chỉ tay vào một chiếc bàn được đặt ở góc khuất. Ngồi ở đây, cả hai nhất định sẽ không làm phiền ai, cũng không bị ai làm phiền.
Khi nhân viên của quán mang theo menu ra, James đã nhường cho Trần Điềm Điềm xem trước, còn anh gọi thẳng món nước của mình.
" Cho tôi một Espresso. "
Trần Điềm Điềm đưa menu lại cho nhân viên, đồng thời cũng đáp:
" Cho tôi một ly giống anh ta. "
James nghe vậy, lập tức nói với Trần Điềm Điềm: *" Nếu bây giờ cô uống Espresso, tối nay nhất định sẽ rất khó ngủ. " *Anh dứt lời, liền quay sang nói với nhân viên: " Cho cô ấy một ly trà hoa cúc. "
" Dạ được. "
Nhân viên vừa rời đi, James mới quay sang đối mặt với Trần Điềm Điềm. Lúc này thấy cô đang chăm chú nhìn mình, anh tự hỏi có phải lúc nãy đã quan tâm cô hơi nhiều hay không.
*" Xin lỗi, tôi là bác sĩ nên bị bệnh nghề nghiệp, cô đừng trách. " * Trần Điềm Điềm cũng không lên tiếng đáp lại. Vốn dĩ cô cũng không thích bị James tùy tiện đổi nước uống của mình, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với anh.
Cả hai cặp đã ngồi ở quán rất lâu. Di Hòa và Cố Khuynh Nhược hăng say nói chuyện, Trần Điềm Điềm lại dáng mắt vào hai người họ, còn James lại liên tục luyên huyên hỏi Trần Điềm Điềm mấy câu nhưng cô đều không đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook