Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 64: Đột Nhiên Ngất Xỉu (2)
Lục Bạc Ngôn nhận thấy người cô đang lung lay sắp đổ, xoay người nhanh tay lẹ mắt tiếp được cô: "Giản An!"
Cả người Tô Giản An không còn chút sức lực nào, cô cố gắng nhìn vào đôi mắt Lục Bạc Ngôn khi buông thõng, chân thực chú ý tới đôi mắt thâm thúy của anh không còn vẻ lạnh lùng lạnh nhạt như ngày thường, thay vào đó là vẻ vô cùng lo lắng.
Anh thật sự tựa như mấy lời bọn họ đã nói vậy, thật sự lo lắng cho cô.
Cô đang muốn nhìn kỹ hơn một chút, xác định lần này không phải ảo giác của bản thân mình, nhưng mí mắt lại càng lúc càng nặng, cuối cùng trước mắt chợt tối sầm, cô không có chút cảm giác nào nữa.
"Tô Giản An!"
Lục Bạc Ngôn ôm cô, trái tim như có hàng vạn con kiến đang thi nhau gặm nhấm, anh biết cô chỉ là ngất xỉu mà thôi, nhưng lại cảm giác giống như đang mất đi cả thế giới trong tay mình.
Anh rất sợ hãi sẽ mất di người trong lòng này, giống như năm 16 tuổi ấy vĩnh viễn mất đi cha mình vậy.
Thang máy chuyên dụng lao thẳng xuống tầng 1, anh ôm Tô Giản An bước nhanh ra ngoài, quản lý khách sạn đã gặp qua anh vài lần, thấy từ trước đến nay anh đều mang dáng vẻ thong dong tao nhã, giống như cả thế giới đều nằm dưới sự chỉ huy của mình, nhưng hiện tại, trong lòng anh đang cẩn thận ôm một người, hàng mày gần như nhíu lại thành một đường, ánh mắt nặng nề không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng nhìn kỹ, có thể thấy vẻ lo lắng đến đuôi lông mày anh.
Quản lý không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng yêu cầu lái xe chuẩn xe sẵn sàng, tự mình theo sau thay Lục Bạc Ngôn mở cửa xe.
Lục Bạc Ngôn ôm Tô Giản An lên xe: "Đi bệnh viện, báo với Thẩm Việt Xuyên liên hệ phía bệnh viện thu xếp trước."
"Là!"
Lái xe cũng không dám trì hoãn thêm giây phút nào nữa, vội nhấn ga, chiếc xe có hệ thống động cơ tuyệt vời lao ra như mũi tên rời khỏi cung, hối hả hòa vào dòng xe cộ, vượt qua từng chiếc, từng chiếc xe một, phóng về phía bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố.
Lục Bạc Ngôn đem Tô Giản An ôm vào trong lòng, sờ sờ tay cô, phát hiện ngay cả đầu ngón tay cũng đều lạnh lẽo đến dọa người, anh cởi áo khoác quấn lấy người cô, ngẫm lại vẫn cảm thấy như vậy vẫn không đủ, càng ôm chặt cô thêm vài phần.
Tô Giản An giống như đang ngủ say, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, hô hấp nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống một đứa nhỏ đang rất mệt mỏi.
Ngón tay Lục Bạc Ngôn thon dài với các khớp xương rõ ràng, anh đưa tay lên mơn trớn hai má cô,lúc này anh mới để cho sự đau lòng trong mắt mình hiện ra.
Nếu có thể, anh tình nguyện thay cô nhận lấy tất cả sự dày vò, để cô có thể khôi phục dáng vẻ vui vẻ hoạt bát ngày thường.
Thẩm Việt Xuyên đã sắp xếp xong mọi thứ bên phía bệnh viện, đội ngũ bác sĩ, y tá giỏi và uy tín nhất đang chờ đợi, ngay khi xe của Lục Bạc Ngôn vừa dừng lại, đám người ngay lập tức có trình tự đâu vào đấy tiếp nhận Tô Giản An, đưa cô vào phòng cấp cứu.
Lướt qua một đám bác sĩ và y tá đang lục đục, Thẩm Việt Xuyên thấy được sắc mặt của Tô Giản An "chậc" một tiếng: "Chả trách lại làm cho người ta đau lòng đến thế, sao có thể bệnh thành như vậy chứ ." Khó trách hàng mày của Lục Bạc Ngôn đã sắc bén đến mức diệt được ruồi luôn rồi.
Thật ra cũng không phải sinh bệnh , sau khi cấp cứu xong, bác sĩ chính liền gọi Lục Bạc Ngôn tiến vào văn phòng, nói cho anh yên tâm: "Chắc hẳn đây là bệnh cũ của cô ấy , tạm thời cũng không có cách nào khác để trị tận gốc cả, thuốc tây chỉ có thể tạm thời khiến cô ấy giảm đau, sau này vẫn cần chậm rãi điều trị."
"Vì sao cô ấy lại trở nên như vậy?" Lục Bạc Ngôn hỏi.
"Loại tình huống này quả thật rất hiếm gặp, là do thời kỳ dậy thì cô ấy không biết chú ý chăm sóc nên mới vậy." Nữ bác sĩ viết vội vài dòng ghi chú loẹt xoẹt trên tờ giấy nhỏ, "Tìm một vị Trung y (y học cổ truyền) điều trị đi, vị này chính là lão Trung y lâu đời và có trình độ nhất ở thành phố A, chờ sau khi kỳ sinh lý của cô ấy qua đi, hãy hẹn trước rồi đưa cô ấy đến bắt mạch, điều trị tầm nửa năm sẽ không đau đớn đến mức này nữa ."
Lục Bạc Ngôn cầm lấy tờ ghi chú nhỏ kia, đi vào phòng bệnh xem Tô Giản An.
Phòng bệnh nơi nơi đều là một mảnh trắng bệch, hòa hợp với khuôn mặt cô hiện tại, đều vô hồn không có sức sống như nhau, cô nằm trên giường bệnh, chiếc chăn chỉ che đến ngực, đường nét xương quai xanh rõ ràng, cần cổ tinh tế , mỏng manh gần như yếu ớt, trước đó anh cảm thấy rất đẹp, hiện tại mới phát hiện là cô quá gầy, một người cao một mét sáu bảy mà anh ôm thấy nhẹ bỗng.
Tô Giản An đang say ngủ tựa hồ đã nhận ra ánh mắt Lục Bạc Ngôn, hai hàng mi dài của cô khẽ lay động, từ từ mở mắt ra.
Cô rất nhạy cảm với bệnh viện, tỉnh lại phát hiện mình đang ở nơi đây thì lập tức muốn dãy dụa đứng lên, Lục Bạc Ngôn đè cô lại: "Em còn đang truyền nước biển."
Thật ra cũng chỉ là giúp cô bổ sung thể lực mà thôi, cô muốn đem kim tiêm rút ra: "Tôi muốn quay về khách sạn."
Lục Bạc Ngôn ngăn cô lại : "Sau khi truyền dịch xong thì hãy trở về. Giản An, vì sao em lại sợ hãi bệnh viện đến vậy?"
Lần trước đêm khuya mang cô đi làm kiểm tra, cô thấp thỏm lo âu sợ anh sẽ rời đi, lần này tỉnh lại phát hiện mình đang năm viện đã lập tức muốn đi, trong lòng cô đối với bệnh viện rõ ràng có sợ hãi
"Mẹ tôi đã qua đời trong bệnh viện."
Tô Giản An còn nhớ rõ năm 15 tuổi ấy, tất cả đều đột ngột dừng lại sau khi nghe một tiếng thông báo, mùi thuốc khử trùng nồng nặc gay mũi của bệnh viện, phòng bệnh với bốn vách tường trắng xoá, tấm vải sợi polyester trắng xóa bố phủ trùm lên khuôn mặt mẹ, nhìn bà rõ ràng chỉ giống như đang ngủ, bác sĩ lại nói là bà đã đi rồi, bà không bao giờ ... mở mắt ra được nữa .
Khi đó nỗi tuyệt vọng của cô còn tệ hơn so với thế giới ngập tràn sắc trắng kia, suốt một thời gian rất dài sau đó, cô thường xuyên mơ thấy những khoảng trắng lớn, vừa thấy đến màu trắng cô liền cảm thấy tuyệt vọng dâng trào mãnh liệt, nó sẽ nhấn chìm cô.
Cô gần như cầu xin nhìn vào Lục Bạc Ngôn: "Đi nơi nào cũng được, đừng để tôi ở bệnh viện."
"Em đã ngất đi vì quá đau đớn, phải đợi truyền dịch xong đã." Lục Bạc Ngôn rốt cuộc cũng không đành lòng trừng mắt lạnh lùng với cô, "Giản An, cha tôi cũng đã qua đời ở bệnh viện, bệnh viện không phải là hung thủ đã đưa họ ra đi, em không thể dùng chuyện này làm cớ để trốn tránh được."
Tô Giản An biết, nhưng mỗi khi nhìn bệnh viện cô sẽ nhớ tới cái chết của mẹ mình, cô nhịn không được và thu mình vào trong chăn: "Truyền dịch còn phải mất bao lâu nữa?"
"Nửa giờ." Dừng một chút, Lục Bạc Ngôn mới lại nhẹ giọng nói, "Tôi ở chỗ này cùng em, đừng sợ."
Ánh mắt Tô Giản An không biết từ khi nào đã khôi phục lại thần thái, đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm Lục Bạc Ngôn, tựa hồ cảm thấy được anh có chút xa lạ, một lát sau ánh mắt dần dần khôi phục bình thường, cô "Ừm" một tiếng.
Cô không phủ nhận, những lời nói của Lục Bạc Ngôn khiến cô dựa dẫm.
Trước khi ngất đi, cô rất muốn liều lĩnh xác nhận lại sự lo lắng trong mắt anh, vừa rồi như vậy theo dõi biểu cảm của anh, tuy rằng tìm không thấy tia lo âu kia nữa, nhưng cô nhìn ra được, Lục Bạc Ngôn thật sự muốn ở cạnh cô lúc này.
Y tá đưa vào một ly nước ấm và một túi thuốc, nói: "Là thuốc giảm đau nhanh chóng."
Năm sáu viên thuốc, viên lớn nhất to bằng đầu ngón tay, viên nhỏ thì không lớn hơn hạt gạo bao nhiêu, đều là màu trắng, vừa mở ra thì mùi thuốc đã xộc đến, Tô Giản An trừng mắt nhìn mấy viên thuốc rồi thu mình vào trong chăn.
Cô không sợ trời không sợ đất, cưỡi ngựa, lưu manh còn không sợ, nhưng lại sợ khổ, sợ uống thuốc. Cho nên có một lần cô ngã bệnh trước kia, cả nhà đều gà bay chó sủa, chỉ vì muốn dỗ cô uống thuốc, đừng nói là mẹ cùng Tô Diệc Thừa , mọi người làm trong nhà đều phải thi triển tất cả các chiêu trò, nhưng cô luôn có biện pháp trốn đi, trốn không xong thì bỏ chạy, chạy bị nắm tới liền ôm Tô Diệc Thừa khóc lóc, dù sao Tô Diệc Thừa cũng hiểu rõ cô nhất , khẳng định sẽ không ép buộc cô.
Tuy nhiên Lục Bạc Ngôn. . . . . . dường như lại không dễ qua mặt như Tô Diệc Thừa chút nào. . . . . .
Tô Giản An đang nghĩ muốn nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh.
Cả người Tô Giản An không còn chút sức lực nào, cô cố gắng nhìn vào đôi mắt Lục Bạc Ngôn khi buông thõng, chân thực chú ý tới đôi mắt thâm thúy của anh không còn vẻ lạnh lùng lạnh nhạt như ngày thường, thay vào đó là vẻ vô cùng lo lắng.
Anh thật sự tựa như mấy lời bọn họ đã nói vậy, thật sự lo lắng cho cô.
Cô đang muốn nhìn kỹ hơn một chút, xác định lần này không phải ảo giác của bản thân mình, nhưng mí mắt lại càng lúc càng nặng, cuối cùng trước mắt chợt tối sầm, cô không có chút cảm giác nào nữa.
"Tô Giản An!"
Lục Bạc Ngôn ôm cô, trái tim như có hàng vạn con kiến đang thi nhau gặm nhấm, anh biết cô chỉ là ngất xỉu mà thôi, nhưng lại cảm giác giống như đang mất đi cả thế giới trong tay mình.
Anh rất sợ hãi sẽ mất di người trong lòng này, giống như năm 16 tuổi ấy vĩnh viễn mất đi cha mình vậy.
Thang máy chuyên dụng lao thẳng xuống tầng 1, anh ôm Tô Giản An bước nhanh ra ngoài, quản lý khách sạn đã gặp qua anh vài lần, thấy từ trước đến nay anh đều mang dáng vẻ thong dong tao nhã, giống như cả thế giới đều nằm dưới sự chỉ huy của mình, nhưng hiện tại, trong lòng anh đang cẩn thận ôm một người, hàng mày gần như nhíu lại thành một đường, ánh mắt nặng nề không nhìn ra được cảm xúc gì, nhưng nhìn kỹ, có thể thấy vẻ lo lắng đến đuôi lông mày anh.
Quản lý không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng yêu cầu lái xe chuẩn xe sẵn sàng, tự mình theo sau thay Lục Bạc Ngôn mở cửa xe.
Lục Bạc Ngôn ôm Tô Giản An lên xe: "Đi bệnh viện, báo với Thẩm Việt Xuyên liên hệ phía bệnh viện thu xếp trước."
"Là!"
Lái xe cũng không dám trì hoãn thêm giây phút nào nữa, vội nhấn ga, chiếc xe có hệ thống động cơ tuyệt vời lao ra như mũi tên rời khỏi cung, hối hả hòa vào dòng xe cộ, vượt qua từng chiếc, từng chiếc xe một, phóng về phía bệnh viện tư nhân lớn nhất thành phố.
Lục Bạc Ngôn đem Tô Giản An ôm vào trong lòng, sờ sờ tay cô, phát hiện ngay cả đầu ngón tay cũng đều lạnh lẽo đến dọa người, anh cởi áo khoác quấn lấy người cô, ngẫm lại vẫn cảm thấy như vậy vẫn không đủ, càng ôm chặt cô thêm vài phần.
Tô Giản An giống như đang ngủ say, ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, hô hấp nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống một đứa nhỏ đang rất mệt mỏi.
Ngón tay Lục Bạc Ngôn thon dài với các khớp xương rõ ràng, anh đưa tay lên mơn trớn hai má cô,lúc này anh mới để cho sự đau lòng trong mắt mình hiện ra.
Nếu có thể, anh tình nguyện thay cô nhận lấy tất cả sự dày vò, để cô có thể khôi phục dáng vẻ vui vẻ hoạt bát ngày thường.
Thẩm Việt Xuyên đã sắp xếp xong mọi thứ bên phía bệnh viện, đội ngũ bác sĩ, y tá giỏi và uy tín nhất đang chờ đợi, ngay khi xe của Lục Bạc Ngôn vừa dừng lại, đám người ngay lập tức có trình tự đâu vào đấy tiếp nhận Tô Giản An, đưa cô vào phòng cấp cứu.
Lướt qua một đám bác sĩ và y tá đang lục đục, Thẩm Việt Xuyên thấy được sắc mặt của Tô Giản An "chậc" một tiếng: "Chả trách lại làm cho người ta đau lòng đến thế, sao có thể bệnh thành như vậy chứ ." Khó trách hàng mày của Lục Bạc Ngôn đã sắc bén đến mức diệt được ruồi luôn rồi.
Thật ra cũng không phải sinh bệnh , sau khi cấp cứu xong, bác sĩ chính liền gọi Lục Bạc Ngôn tiến vào văn phòng, nói cho anh yên tâm: "Chắc hẳn đây là bệnh cũ của cô ấy , tạm thời cũng không có cách nào khác để trị tận gốc cả, thuốc tây chỉ có thể tạm thời khiến cô ấy giảm đau, sau này vẫn cần chậm rãi điều trị."
"Vì sao cô ấy lại trở nên như vậy?" Lục Bạc Ngôn hỏi.
"Loại tình huống này quả thật rất hiếm gặp, là do thời kỳ dậy thì cô ấy không biết chú ý chăm sóc nên mới vậy." Nữ bác sĩ viết vội vài dòng ghi chú loẹt xoẹt trên tờ giấy nhỏ, "Tìm một vị Trung y (y học cổ truyền) điều trị đi, vị này chính là lão Trung y lâu đời và có trình độ nhất ở thành phố A, chờ sau khi kỳ sinh lý của cô ấy qua đi, hãy hẹn trước rồi đưa cô ấy đến bắt mạch, điều trị tầm nửa năm sẽ không đau đớn đến mức này nữa ."
Lục Bạc Ngôn cầm lấy tờ ghi chú nhỏ kia, đi vào phòng bệnh xem Tô Giản An.
Phòng bệnh nơi nơi đều là một mảnh trắng bệch, hòa hợp với khuôn mặt cô hiện tại, đều vô hồn không có sức sống như nhau, cô nằm trên giường bệnh, chiếc chăn chỉ che đến ngực, đường nét xương quai xanh rõ ràng, cần cổ tinh tế , mỏng manh gần như yếu ớt, trước đó anh cảm thấy rất đẹp, hiện tại mới phát hiện là cô quá gầy, một người cao một mét sáu bảy mà anh ôm thấy nhẹ bỗng.
Tô Giản An đang say ngủ tựa hồ đã nhận ra ánh mắt Lục Bạc Ngôn, hai hàng mi dài của cô khẽ lay động, từ từ mở mắt ra.
Cô rất nhạy cảm với bệnh viện, tỉnh lại phát hiện mình đang ở nơi đây thì lập tức muốn dãy dụa đứng lên, Lục Bạc Ngôn đè cô lại: "Em còn đang truyền nước biển."
Thật ra cũng chỉ là giúp cô bổ sung thể lực mà thôi, cô muốn đem kim tiêm rút ra: "Tôi muốn quay về khách sạn."
Lục Bạc Ngôn ngăn cô lại : "Sau khi truyền dịch xong thì hãy trở về. Giản An, vì sao em lại sợ hãi bệnh viện đến vậy?"
Lần trước đêm khuya mang cô đi làm kiểm tra, cô thấp thỏm lo âu sợ anh sẽ rời đi, lần này tỉnh lại phát hiện mình đang năm viện đã lập tức muốn đi, trong lòng cô đối với bệnh viện rõ ràng có sợ hãi
"Mẹ tôi đã qua đời trong bệnh viện."
Tô Giản An còn nhớ rõ năm 15 tuổi ấy, tất cả đều đột ngột dừng lại sau khi nghe một tiếng thông báo, mùi thuốc khử trùng nồng nặc gay mũi của bệnh viện, phòng bệnh với bốn vách tường trắng xoá, tấm vải sợi polyester trắng xóa bố phủ trùm lên khuôn mặt mẹ, nhìn bà rõ ràng chỉ giống như đang ngủ, bác sĩ lại nói là bà đã đi rồi, bà không bao giờ ... mở mắt ra được nữa .
Khi đó nỗi tuyệt vọng của cô còn tệ hơn so với thế giới ngập tràn sắc trắng kia, suốt một thời gian rất dài sau đó, cô thường xuyên mơ thấy những khoảng trắng lớn, vừa thấy đến màu trắng cô liền cảm thấy tuyệt vọng dâng trào mãnh liệt, nó sẽ nhấn chìm cô.
Cô gần như cầu xin nhìn vào Lục Bạc Ngôn: "Đi nơi nào cũng được, đừng để tôi ở bệnh viện."
"Em đã ngất đi vì quá đau đớn, phải đợi truyền dịch xong đã." Lục Bạc Ngôn rốt cuộc cũng không đành lòng trừng mắt lạnh lùng với cô, "Giản An, cha tôi cũng đã qua đời ở bệnh viện, bệnh viện không phải là hung thủ đã đưa họ ra đi, em không thể dùng chuyện này làm cớ để trốn tránh được."
Tô Giản An biết, nhưng mỗi khi nhìn bệnh viện cô sẽ nhớ tới cái chết của mẹ mình, cô nhịn không được và thu mình vào trong chăn: "Truyền dịch còn phải mất bao lâu nữa?"
"Nửa giờ." Dừng một chút, Lục Bạc Ngôn mới lại nhẹ giọng nói, "Tôi ở chỗ này cùng em, đừng sợ."
Ánh mắt Tô Giản An không biết từ khi nào đã khôi phục lại thần thái, đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm Lục Bạc Ngôn, tựa hồ cảm thấy được anh có chút xa lạ, một lát sau ánh mắt dần dần khôi phục bình thường, cô "Ừm" một tiếng.
Cô không phủ nhận, những lời nói của Lục Bạc Ngôn khiến cô dựa dẫm.
Trước khi ngất đi, cô rất muốn liều lĩnh xác nhận lại sự lo lắng trong mắt anh, vừa rồi như vậy theo dõi biểu cảm của anh, tuy rằng tìm không thấy tia lo âu kia nữa, nhưng cô nhìn ra được, Lục Bạc Ngôn thật sự muốn ở cạnh cô lúc này.
Y tá đưa vào một ly nước ấm và một túi thuốc, nói: "Là thuốc giảm đau nhanh chóng."
Năm sáu viên thuốc, viên lớn nhất to bằng đầu ngón tay, viên nhỏ thì không lớn hơn hạt gạo bao nhiêu, đều là màu trắng, vừa mở ra thì mùi thuốc đã xộc đến, Tô Giản An trừng mắt nhìn mấy viên thuốc rồi thu mình vào trong chăn.
Cô không sợ trời không sợ đất, cưỡi ngựa, lưu manh còn không sợ, nhưng lại sợ khổ, sợ uống thuốc. Cho nên có một lần cô ngã bệnh trước kia, cả nhà đều gà bay chó sủa, chỉ vì muốn dỗ cô uống thuốc, đừng nói là mẹ cùng Tô Diệc Thừa , mọi người làm trong nhà đều phải thi triển tất cả các chiêu trò, nhưng cô luôn có biện pháp trốn đi, trốn không xong thì bỏ chạy, chạy bị nắm tới liền ôm Tô Diệc Thừa khóc lóc, dù sao Tô Diệc Thừa cũng hiểu rõ cô nhất , khẳng định sẽ không ép buộc cô.
Tuy nhiên Lục Bạc Ngôn. . . . . . dường như lại không dễ qua mặt như Tô Diệc Thừa chút nào. . . . . .
Tô Giản An đang nghĩ muốn nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook