Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
Chương 59: Chúng Ta Đã Từng Ngủ Chung Không Chỉ Một Lần Rồi (1)

Áo khoác của cô cũng chỉ dài hơn đồ ngủ một chút, che không được đôi chân nhỏ dài trơn bóng, lại là thiết kế không có cổ áo, cần cổ thon dài trắng nõn, đường cong xương quai xanh đẹp đẽ không thể nào che dấu được, lại nhớ lại khoảnh khắc xinh đẹp khi cô vừa bước ra ngoài. . . . . .

Hơi thở của Lục Bạc Ngôn đã không còn được tự nhiên như bình thường, anh đảo mắt, không để ý tới Tô Giản An đang nổi điên mà đi thẳng vào phòng tắm.

Tiếp tục ở lại thêm một lúc, chuyện mà Tô Giản An lo lắng nói không chừng sẽ xảy ra mất.

Tô Giản An thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dùng cái đầu nhỏ của mình để suy nghĩ ra biện pháp đối phó, cuối cùng lại nghĩ đến —— chỉ cần xuống thuê thêm một căn phòng khác là được rồi mà.

Tuy nhiên cô lại không mang theo chứng minh thư trên người, cho nên người đi thuê một căn phòng khác chỉ có thể là Lục Bạc Ngôn.

Chờ anh tắm xong đi ra lại thương lượng với anh một chút là được.

Tốc độ tắm rửa của Lục Bạc Ngôn vậy mà lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát anh đã đi ra từ phòng tắm, làm khó anh ngay cả mặc áo choàng tắm màu trắng thôi mà trông đẹp mắt và có cảm giác nghệ thuật đến vậy, mái tóc ướt có chút rối và bù xù khiến anh trông còn đẹp trai hơn vài phần, rất phóng khoáng hoang dại, ánh đèn phòng ấm áp chiếu lên thân hình cao to hoàn mỹ, Tô Giản An chỉ cảm thấy động tác lau tóc của anh khiến cổ họng cô khô khốc.

"Chuyện là…, Lục Bạc Ngôn. . . . . ." Cô cẩn thận lên tiếng, Lục Bạc Ngôn nhìn qua thì mới tiếp tục nói, "Anh có mang chứng minh thư đi đúng không? Có thể đi thuê thêm một phòng khác nữa được không? Như vậy chúng ta sẽ có thể tách ra ngủ riêng như ở nhà rồi."

"Bác Từ biết chúng ta phân phòng ngủ, nhưng mà người bên ngoài lại không biết." Lục Bạc Ngôn trêu tức cô, cong cong khóe môi, "Tôi lại đi thuê thêm một phòng, em cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ như thế nào chứ?"

Tô Giản An ngạo nghễ nhất cằm lên như quái thú nhỏ: "Bọn họ nghĩ như thế nào thì cũng không phải chuyện của tôi mà!"

"Tô Hồng Viễn nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến chuyện của em?"

". . . . . ."



Tô Giản An sửng sốt, nhìn nhìn Lục Bạc Ngôn, không biết có nên nói hay không nên nói.

Lục Bạc Ngôn nhìn thấu do dự của cô: "Em học được kiểu ấp a ấp úng như thế từ khi nào vậy?"

"Là tôi sợ anh không tin." Tô Giản An nói, "Chuyện chúng ta kết hôn giả, hình như đã bị cha tôi phát hiện ra rồi, ông ta thậm chí còn biết chúng ta hai năm sau sẽ ly hôn. . . . . ."

Lục Bạc Ngôn đang lau tóc thì đột nhiên dừng lại: "Làm sao mà ông ta lại biết được?"

". . . . . . Hàn Nhược Hi nói cho ông ta biết." Giọng Tô Giản An nhỏ như muỗi kêu.

Ánh mắt Lục Bạc Ngôn dần trở nên lạnh lùng, Tô Giản An nghĩ anh sắp nổi giận, vội nói: "Không phải tôi nói xấu Hàn Nhược Hi, là tôi đã nghe được đoạn ghi âm cô ta gọi điện thoại cho Tô Hồng Viễn. . . . . ."

"Buổi tối ngày đó Tô Hồng Viễn đã đi tìm em, đã nói với em những chuyện này sao?" Trong giọng nói Lục Bạc Ngôn dường như có thể cảm nhận được bột phấn băng rơi ra "Vì sao ngay lúc ấy lại không nói cho anh biết?"

Tô Giản An không dám xác định nhìn vào anh: "Nói ra. . . . . thì anh sẽ tin tưởng sao?"

Ngay cả Lục Bạc Ngôn cũng đã nói qua,cô là con người có tính tự giác cao, cho dù cô có một vị trí nhỏ nhoi trong lòng Lục Bạc Ngôn, cô cũng không dám cho rằng tầm ảnh hưởng của bản thân mình với anh lại quan trọng hơn Hàn Nhược Hi .

"Lỡ như nói ra, anh lại cho rằng tôi muốn châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa anh và Hàn Nhược Hi, sẽ không được tốt lắm, đúng không?" Giọng cô còn mang theo tiếng cười khẽ.

Lục Bạc Ngôn nheo nheo mắt, từng bước hướng tới gần Tô Giản An.

"Tô Giản An, đám săn ảnh mỗi ngày theo dõi Hàn Nhược Hi cũng không thể chắc chắn tôi và cô ta có quan hệ gì, em dựa vào cái gì mà cho rằng tôi cùng cô ta là một đôi, dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ tin tưởng cô ta mà không phải là lời em nói? Hả?"

Dường như anh thật sự rất tức giận, trong ánh mắt như có hai đốm lửa đang nhảy nhót, nghiến chặt răng, gằn từng tiếng hỏi Tô Giản An.



Tô Giản An bị áp lực khủng khiếp bất thình lình của anh bức đến mức không thở nổi , bàng hoàng phản ứng lại ý tứ trong câu nói của anh —— là anh cùng Hàn Nhược Hi không phải quan hệ nam nữ? Nhưng mà. . . . . .

"Rất nhiều người đều nói hai người các người đang ở bên nhau mà. . . . . ."

"Buổi tối ngày đó tôi cùng cô ta không hề có chuyện gì xảy ra cả, trước kia cũng không hề có!"

Anh cuối cùng cũng nghiến răng nghiến lợi mà nói rõ ràng cho cô, nếu không đợi cho tới khi cô tự mình hiểu ra, anh chỉ sợ đã sớm bị cô làm cho tức chết rồi.

Tô Giản An như là nghe được tin tức từ trên trời rơi xuống, chớp chớp ánh mắt, con ngươi lóe ra ánh ánh kinh hỉ (vừa kinh ngạc vừa vui mừng): "Vậy những tin đồn, những lời đàm tiếu cô ta trói buộc anh thì sao? Anh thật sự không thích cô ta chút nào sao?"

Hàn Nhược Hi chính là người tình trong mộng của 90% đàn ông đất nước này đó.

Lục Bạc Ngôn cảm thấy trong phổi như có cái gì đó mắc cạn, khiến anh nghẹt thở đến mức ngực phập phồng: "Em hy vọng tôi thích cô ta?"

"Không phải!" Tô Giản An dùng sức lắc lắc đầu, lại đột ngột phản ứng lại, nói như vậy sẽ dễ dàng khiến Lục Bạc Ngôn hiểu lầm, liền vội nói, "Thật ra chuyện anh thích ai, không có liên quan đến tôi. . . . . ."

Lục Bạc Ngôn lạnh lùng cười, anh nhìn chằm chằm Tô Giản An, như là muốn đem tất cả dáng vẻ hiện tại của cô khắc sâu vào tâm trí vậu: "Tô Giản An, tôi lại thật sự hi vọng người tôi thích không có liên quan gì tới em. . . . . ."

Tô Giản An cũng không biết lời này của Lục Bạc Ngôn có phải mang ý là người anh thích có liên quan gì đến cô không, nếu nói như vậy. . . . . . trên thế giới này, người có mối liên hệ trực tiếp với cô cũng chỉ có Tô Diệc Thừa . . . . . .

Nghĩ đến đây, vẻ mặt cô dần trở nên hoang mang, kinh hãi .

Lục Bạc Ngôn nhìn vẻ mặt của cô là biết cô gái này lại đang đưa vấn đề đi xa cả chục ngàn dặm rồi, tức giận không muốn nhìn cô thêm chút nào nữa : "Ngủ!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương