Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 58: Tô Giản An "dập Tắt Lửa" (2)
Tô Giản An từ trước đến nay luôn kháng cự sự đụng chạm của người lạ, cô nghiêng đầu tránh thoát, sau đó nắm lấy tay của người đàn ông kia, vặn ngược lại, bàn tay của người đàn ông kia bị lật úp, đau đến mức kêu cha gọi mẹ.
Giọng điệu của cô lạnh lùng giống hệt như giọng nói của Lục Bạc Ngôn: "Cút." Nói xong, cô hất tay gã đàn ông kia ra.
Hai tên đàn ông to xác làm sao cam tâm bị một cô gái nhỏ tuổi đôi mươi ra mặt giáo huấn được, hai gã xoa xoa tay cùng xông lên: "Cô hôm nay đúng là đã gặp may mắn rồi! Hai chúng tôi sẽ cùng mang cô đi!"
Đang lúc Tô Giản An tính toán xem bản thân có thể đối phó với hai gã đàn ông trước mặt hay không, lái xe đột nhiên mang theo thêm hai vệ sĩ xuất hiện, nhanh chóng đem hai người đàn ông kia kéo về phía sau khu rừng nhỏ, sau đó là một loạt tiếng kêu thảm thiết chợt truyền đến. . . . . .
Tô Giản An còn không kịp phản ứng xem là tình huống gì đang diễn ra, đột nhiên có bóng người đã bao phủ trên đỉnh đầu cô, tiếng bước chân quen thuộc đang tiến tới gần.
A? Không phải nói phải tới mười hai giờ anh mới có thể trở về hay sao?
Cô hớn hở quay đầu lại, quả nhiên là Lục Bạc Ngôn.
Ánh sáng trắng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đường nét khuôn mặt anh dần trở nên thâm thúy và anh tuấn hơn, anh nhíu mày lại, người còn chưa tới mà giọng nói đầy bất mãn đã truyền tới rồi: "Tô Giản An, em có biết bây giờ đã là mấy giờ rồi không ?"
Cùng anh ở chung lâu đã như vậy, Tô Giản An đã nắm được một chút quy tắc , lúc anh tức giận sẽ gọi luôn cả họ tên cô ra.
Nhưng anh tức giận cũng là điều hiển nhiên, hiện tại đã là mười một giờ khuya rồi, cửa công viên cả năm không đóng đã không còn một bóng người, nghe đồn rằng an ninh công cộng ở thành phố này không tốt lắm, thời điểm này một cô gái nhỏ còn dám ngồi ở đây thì đúng là to gan lớn mật, vừa rồi chỉ bị đùa giỡn đã là gặp may lắm rồi .
Tô Giản An đứng lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thư ký nói anh phải đến mười hai giờ mới có thể trở về mà, tôi quay về khách sạn ngồi ngẩn ngơ thì nhàm chán biết mấy"
Ý tứ là đang trách anh sao?
Lục Bạc Ngôn nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu khóc từ cánh rừng nhỏ, vươn tay về phía Tô Giản An: "Theo tôi quay về khách sạn."
Tô Giản An "A" một tiếng, đưa tay giao cho Lục Bạc Ngôn, tùy ý để anh nắm tay cô đi qua quảng trường thành phố rộng rãi.
Cô đi chậm rãi từng bước, hơi thở dễ chịu từ người anh phảng phất theo gió thổi vào cô, nhìn theo bóng lưng người đi phía trước, cao ngất như cây bạch dương, bước chân hữu lực mạnh mẽ, không cần phải nói mấy lời khiến người nghe tin phục, cô đã cảm thấy rất. . . . . . an tâm.
"Sao anh trở về sớm vậy, đã bận việc xong rồi sao?" Cô hỏi.
Lục Bạc Ngôn lạnh lùng nói: "Nếu tôi không trở lại, em có biết hai gã vừa rồi sẽ làm ra chuyện gì đối với em không hả?"
"Biết mà." Cô không cho là đúng, "Nhưng tôi có tính toán qua rồi, sức chiến đấu của bọn họ so với anh em nhà họ Thiệu còn yếu hơn. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn không biết dũng khí của cô là đến từ đâu, nhếch lên khóe môi: "Nếu phán đoán của em sai rồi thì phải làm thế nào?"
Tô Giản An không chút nghĩ ngợi đã nói: "Anh đã quay lại mà!"
Khi nói câu này, đuôi lông mày của cô nhướng lên tia đắc ý nho nhỏ.
Bởi vì anh đã trở lại, cho nên cho dù phán đoán của cô có sai thì cũng chẳng sao cả, dù sao anh sẽ qua cứu cô thôi.
Về phần từ khi nào đã bắt đầu thói quen đưa tay cho Lục Bạc Ngôn đi theo anh mọi lúc, khi nào thì bắt đầu hoàn toàn có lòng tin rằng khi gặp nạn thì Lục Bạc Ngôn nhất định sẽ đến cứu cô, Tô Giản An phát hiện bản thân không thể nghĩ ra được chính xác .
Cuộc sống sau ba tháng kết hôn, cô đã dung túng cho tham vọng của mình, tất cả chuyện này đã tự nhiên mà phát triển trở thành như vậy.
Trong lòng Lục Bạc Ngôn vốn vẫn còn nhen nhóm đóm lửa giận, nhưng mấy chữ vừa rồi của Tô Giản An đã dập tắt lửa rồi, khi cô cười với anh thêm lần nữa, ngọn lửa giận kia đã dập tắt không gượng dậy nổi.
Anh lôi kéo tay cô, dùng tốc độ nhanh hơn đi về phía khách sạn.
Chân Tô Giản An không dài bằng anh, muốn đuổi kịp theo bước chân anh thì cô phải đi dồn dập, cô nhịn không được hỏi: "Bình thường anh đi đường vẫn luôn nhanh như vậy sao?"
"Tôi không có thời gian để lãng phí ở trên đường." Giọng điệu anh có chút lạnh lẽo.
Tô Giản An ngẫm lại cũng thấy đúng, anh là người bận rộn như vậy, sao có thể dành thời gian nhàn nhã lang thang trên đường như cô được chứ?
Cô không thèm bắt chuyện nữa, Lục Bạc Ngôn lại đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, bước đi chậm hơn rồi quay đầu về phía cô: "Sau này mặc kệ là đang ở nơi nào, cũng đừng bao giờ ở ngoài đường một mình khuya như vậy nữa."
Ánh mắt anh thâm thúy và nghiêm túc, tựa như giây tiếp theo sẽ hút luôn cô vào trong vậy, Tô Giản An mông lung "Vâng" một tiếng, ý thức được là anh đang dặn dò mình, đột nhiên cảm thấy bàn tay được anh nắm đã bắt đầu nóng lên, nóng hổi, truyền từ các đốt ngón tay đến trái tim, rồi đốt nóng tới mặt. . . . . .
Ở trong lòng Lục Bạc Ngôn cô thật sự cũng có một vị trí nhỏ nhoi nào đó phải không?
Rất lâu sau Tô Giản An vẫn nhớ rõ buổi tối hôm nay, lúc các tòa nhà cao tầng trong thành phố đều là một mảnh tối tăm, chỉ có ánh đèn ở tầng cao nhất là chiếu sáng không biết mệt mỏi , giống như một vì sao tròn vành vạnh đang cách họ rất gần, ánh đèn trắng bao phủ trên đỉnh đầu, phản chiếu hai chiếc bóng của cô và Lục Bạc Ngôn ở cạnh nhau, gió đêm đem hơi thở trên người Lục Bạc Ngôn nhập vào thân thể cô, khiến cô cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.
Trở lại khách sạn, quần áo của Tô Giản An không biết đã được lái xe mang về đây từ khi nào, Lục Bạc Ngôn tìm cho cô một bộ áo ngủ: "Đi tắm rửa đi."
Bể sục mát xa trong bồn tắm ở phòng tổng thống thoải mái như ở nhà vậy, bên cạnh bồn tắm lớn còn bày biện nến thơm và rượu vang đỏ đắt tiền, Tô Giản An rót cho mình một ly rượu vang đỏ rồi thoải mái ngâm mình trong bồn, cuối cùng mới phát hiện bộ đồ ngủ mà thư ký mua cho quả thật là đang thách thức độ dày da mặt của cô mà.
Vừa mỏng vừa ngắn thì khỏi nói đến , chiếc dây đai mỏng manh đến mức có như không này là cái quái gì vậy? Lại còn được thiết kế thắt eo, mặc vào hay không mặc hình như không có sự khác biệt nhiều lắm thì phải.
Cái này sẽ không phải là bộ đồ ngủ tình thú trong truyền thuyết đấy chứ?
Không được, ngày mai cô phải thân đi mua một bộ khác mới được!
Nghĩ nghĩ, Tô Giản An căm giận mở cửa phòng tắm rồi đi ra ngoài, Lục Bạc Ngôn đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại cũng vừa lúc kết thúc cuộc gọi và xoay người trở về.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Giây thứ nhất, Tô Giản An trừng lớn hai mắt.
Giây thứ hai, đầu cô như vừa bị sét đánh trúng, hoàn toàn trống rỗng.
Giây thứ ba, cô lao tới túm lấy chiếc áo khoác, trừng mắt nhìn Lục Bạc Ngôn: "Sao anh lại ở trong phòng thế"
Quá xấu hổ rồi ! Sớm biết rằng sẽ bị Lục Bạc Ngôn nhìn thấy, cô tình nguyện buồn chết ở trong phòng tắm còn hơn là đi ra ngoài
"Tôi không ở trong phòng, thì nên ở nơi nào?"
Lục Bạc Ngôn cong cong khóe môi, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười.
Tô Giản An lúc này mới ý thức được, cô và Lục Bạc Ngôn cùng ở khách sạn, nơi này không có tách ra phòng cô phòng anh riêng biệt.
Nói cách khác, buổi tối hôm nay bọn họ phải cùng ở cùng một gian ư?
Giọng điệu của cô lạnh lùng giống hệt như giọng nói của Lục Bạc Ngôn: "Cút." Nói xong, cô hất tay gã đàn ông kia ra.
Hai tên đàn ông to xác làm sao cam tâm bị một cô gái nhỏ tuổi đôi mươi ra mặt giáo huấn được, hai gã xoa xoa tay cùng xông lên: "Cô hôm nay đúng là đã gặp may mắn rồi! Hai chúng tôi sẽ cùng mang cô đi!"
Đang lúc Tô Giản An tính toán xem bản thân có thể đối phó với hai gã đàn ông trước mặt hay không, lái xe đột nhiên mang theo thêm hai vệ sĩ xuất hiện, nhanh chóng đem hai người đàn ông kia kéo về phía sau khu rừng nhỏ, sau đó là một loạt tiếng kêu thảm thiết chợt truyền đến. . . . . .
Tô Giản An còn không kịp phản ứng xem là tình huống gì đang diễn ra, đột nhiên có bóng người đã bao phủ trên đỉnh đầu cô, tiếng bước chân quen thuộc đang tiến tới gần.
A? Không phải nói phải tới mười hai giờ anh mới có thể trở về hay sao?
Cô hớn hở quay đầu lại, quả nhiên là Lục Bạc Ngôn.
Ánh sáng trắng mờ ảo chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của anh, đường nét khuôn mặt anh dần trở nên thâm thúy và anh tuấn hơn, anh nhíu mày lại, người còn chưa tới mà giọng nói đầy bất mãn đã truyền tới rồi: "Tô Giản An, em có biết bây giờ đã là mấy giờ rồi không ?"
Cùng anh ở chung lâu đã như vậy, Tô Giản An đã nắm được một chút quy tắc , lúc anh tức giận sẽ gọi luôn cả họ tên cô ra.
Nhưng anh tức giận cũng là điều hiển nhiên, hiện tại đã là mười một giờ khuya rồi, cửa công viên cả năm không đóng đã không còn một bóng người, nghe đồn rằng an ninh công cộng ở thành phố này không tốt lắm, thời điểm này một cô gái nhỏ còn dám ngồi ở đây thì đúng là to gan lớn mật, vừa rồi chỉ bị đùa giỡn đã là gặp may lắm rồi .
Tô Giản An đứng lên, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Thư ký nói anh phải đến mười hai giờ mới có thể trở về mà, tôi quay về khách sạn ngồi ngẩn ngơ thì nhàm chán biết mấy"
Ý tứ là đang trách anh sao?
Lục Bạc Ngôn nhìn theo hướng phát ra tiếng kêu khóc từ cánh rừng nhỏ, vươn tay về phía Tô Giản An: "Theo tôi quay về khách sạn."
Tô Giản An "A" một tiếng, đưa tay giao cho Lục Bạc Ngôn, tùy ý để anh nắm tay cô đi qua quảng trường thành phố rộng rãi.
Cô đi chậm rãi từng bước, hơi thở dễ chịu từ người anh phảng phất theo gió thổi vào cô, nhìn theo bóng lưng người đi phía trước, cao ngất như cây bạch dương, bước chân hữu lực mạnh mẽ, không cần phải nói mấy lời khiến người nghe tin phục, cô đã cảm thấy rất. . . . . . an tâm.
"Sao anh trở về sớm vậy, đã bận việc xong rồi sao?" Cô hỏi.
Lục Bạc Ngôn lạnh lùng nói: "Nếu tôi không trở lại, em có biết hai gã vừa rồi sẽ làm ra chuyện gì đối với em không hả?"
"Biết mà." Cô không cho là đúng, "Nhưng tôi có tính toán qua rồi, sức chiến đấu của bọn họ so với anh em nhà họ Thiệu còn yếu hơn. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn không biết dũng khí của cô là đến từ đâu, nhếch lên khóe môi: "Nếu phán đoán của em sai rồi thì phải làm thế nào?"
Tô Giản An không chút nghĩ ngợi đã nói: "Anh đã quay lại mà!"
Khi nói câu này, đuôi lông mày của cô nhướng lên tia đắc ý nho nhỏ.
Bởi vì anh đã trở lại, cho nên cho dù phán đoán của cô có sai thì cũng chẳng sao cả, dù sao anh sẽ qua cứu cô thôi.
Về phần từ khi nào đã bắt đầu thói quen đưa tay cho Lục Bạc Ngôn đi theo anh mọi lúc, khi nào thì bắt đầu hoàn toàn có lòng tin rằng khi gặp nạn thì Lục Bạc Ngôn nhất định sẽ đến cứu cô, Tô Giản An phát hiện bản thân không thể nghĩ ra được chính xác .
Cuộc sống sau ba tháng kết hôn, cô đã dung túng cho tham vọng của mình, tất cả chuyện này đã tự nhiên mà phát triển trở thành như vậy.
Trong lòng Lục Bạc Ngôn vốn vẫn còn nhen nhóm đóm lửa giận, nhưng mấy chữ vừa rồi của Tô Giản An đã dập tắt lửa rồi, khi cô cười với anh thêm lần nữa, ngọn lửa giận kia đã dập tắt không gượng dậy nổi.
Anh lôi kéo tay cô, dùng tốc độ nhanh hơn đi về phía khách sạn.
Chân Tô Giản An không dài bằng anh, muốn đuổi kịp theo bước chân anh thì cô phải đi dồn dập, cô nhịn không được hỏi: "Bình thường anh đi đường vẫn luôn nhanh như vậy sao?"
"Tôi không có thời gian để lãng phí ở trên đường." Giọng điệu anh có chút lạnh lẽo.
Tô Giản An ngẫm lại cũng thấy đúng, anh là người bận rộn như vậy, sao có thể dành thời gian nhàn nhã lang thang trên đường như cô được chứ?
Cô không thèm bắt chuyện nữa, Lục Bạc Ngôn lại đột nhiên như nghĩ đến chuyện gì đó, bước đi chậm hơn rồi quay đầu về phía cô: "Sau này mặc kệ là đang ở nơi nào, cũng đừng bao giờ ở ngoài đường một mình khuya như vậy nữa."
Ánh mắt anh thâm thúy và nghiêm túc, tựa như giây tiếp theo sẽ hút luôn cô vào trong vậy, Tô Giản An mông lung "Vâng" một tiếng, ý thức được là anh đang dặn dò mình, đột nhiên cảm thấy bàn tay được anh nắm đã bắt đầu nóng lên, nóng hổi, truyền từ các đốt ngón tay đến trái tim, rồi đốt nóng tới mặt. . . . . .
Ở trong lòng Lục Bạc Ngôn cô thật sự cũng có một vị trí nhỏ nhoi nào đó phải không?
Rất lâu sau Tô Giản An vẫn nhớ rõ buổi tối hôm nay, lúc các tòa nhà cao tầng trong thành phố đều là một mảnh tối tăm, chỉ có ánh đèn ở tầng cao nhất là chiếu sáng không biết mệt mỏi , giống như một vì sao tròn vành vạnh đang cách họ rất gần, ánh đèn trắng bao phủ trên đỉnh đầu, phản chiếu hai chiếc bóng của cô và Lục Bạc Ngôn ở cạnh nhau, gió đêm đem hơi thở trên người Lục Bạc Ngôn nhập vào thân thể cô, khiến cô cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.
Trở lại khách sạn, quần áo của Tô Giản An không biết đã được lái xe mang về đây từ khi nào, Lục Bạc Ngôn tìm cho cô một bộ áo ngủ: "Đi tắm rửa đi."
Bể sục mát xa trong bồn tắm ở phòng tổng thống thoải mái như ở nhà vậy, bên cạnh bồn tắm lớn còn bày biện nến thơm và rượu vang đỏ đắt tiền, Tô Giản An rót cho mình một ly rượu vang đỏ rồi thoải mái ngâm mình trong bồn, cuối cùng mới phát hiện bộ đồ ngủ mà thư ký mua cho quả thật là đang thách thức độ dày da mặt của cô mà.
Vừa mỏng vừa ngắn thì khỏi nói đến , chiếc dây đai mỏng manh đến mức có như không này là cái quái gì vậy? Lại còn được thiết kế thắt eo, mặc vào hay không mặc hình như không có sự khác biệt nhiều lắm thì phải.
Cái này sẽ không phải là bộ đồ ngủ tình thú trong truyền thuyết đấy chứ?
Không được, ngày mai cô phải thân đi mua một bộ khác mới được!
Nghĩ nghĩ, Tô Giản An căm giận mở cửa phòng tắm rồi đi ra ngoài, Lục Bạc Ngôn đang đứng ngoài ban công nghe điện thoại cũng vừa lúc kết thúc cuộc gọi và xoay người trở về.
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Giây thứ nhất, Tô Giản An trừng lớn hai mắt.
Giây thứ hai, đầu cô như vừa bị sét đánh trúng, hoàn toàn trống rỗng.
Giây thứ ba, cô lao tới túm lấy chiếc áo khoác, trừng mắt nhìn Lục Bạc Ngôn: "Sao anh lại ở trong phòng thế"
Quá xấu hổ rồi ! Sớm biết rằng sẽ bị Lục Bạc Ngôn nhìn thấy, cô tình nguyện buồn chết ở trong phòng tắm còn hơn là đi ra ngoài
"Tôi không ở trong phòng, thì nên ở nơi nào?"
Lục Bạc Ngôn cong cong khóe môi, tựa hồ cảm thấy có chút buồn cười.
Tô Giản An lúc này mới ý thức được, cô và Lục Bạc Ngôn cùng ở khách sạn, nơi này không có tách ra phòng cô phòng anh riêng biệt.
Nói cách khác, buổi tối hôm nay bọn họ phải cùng ở cùng một gian ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook