Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 56: Giám Đốc Lục Tàn Sát Tình Địch Trong Một Giây
Trí nhớ của Tô Giản An thật ra rất tốt, nhưng một vài chuyện một vài người râu ria không quan trọng thì đại não của cô sẽ tự động lựa chọn loại bỏ, thời gian càng lâu sẽ càng phai nhạt.
Cho nên người tự xưng với cô là Đường Dương Minh khẳng định đã từng theo đuổi mình, cô cũng chỉ cảm thấy có chút quen mặt mà thôi, về phần anh đã theo đuổi cô lúc nào thì cô lại chẳng có ấn tượng gì.
Nhìn thấy dáng vẻ mê man bối rối của Tô Giản An, Đường Dương Minh từ chờ mong lại biến thành thoải mái: "Cũng phải, lúc trước những nam sinh theo đuổi cậu đều có thể xếp hàng dài ba vòng quanh khoa pháp y nhà cậu, huống chi tôi còn là người ngoài khoa , cậu không nhớ được tôi là ai cũng là chuyện thường tình."
Tô Giản An áy náy cười cười: "Thật có lỗi."
"Không sao cả! Đúng rồi, sao cậu lại có mặt ở Thành phố G vậy? Tôi nghe bạn học cũ nói, sau khi về nước cậu đã vào làm việc ở cục cảnh sát của Thành phố A rồi mà." Đường Dương Minh cười nói, "Trong khoảng thời gian này tôi còn đang cùng công ty thương lượng, xin điều đến tổng công ty ở Thành phố A để đi làm đây! Còn muốn đến lúc đó sẽ tìm những bạn học cũ ở trường cùng tụ họp một bữa."
"Tôi mấy ngày nay được nghỉ ngơi, tôi đi theo. . . . . ."
"Cho nên cậu đến Thành phố G để nghỉ ngơi một thời gian à?" Đường Dương Minh kích động ngắt lời Tô Giản An, "Tôi là dân địa phương ở Thành phố G, từ nhỏ đã lớn lên ở đây rồi, những nơi nào có đồ ăn ngon, chỗ chơi hay tôi đều biết đến! Cậu tới đây để ăn cơm sao? Trùng hợp là tôi cũng vậy, nếu như không ngại gì, chúng ta cùng nhau ăn đi, thừa dịp tôi sẽ giới thiệu qua cho cậu về thành phố G."
Tô Giản An đang muốn nói cho Đường Dương Minh là cô cùng Lục Bạc Ngôn đi tới đây, nhưng Đường Dương Minh nhiệt tình lại ngắt luôn lời cô làm cô không biết phải mở miệng nói thế nào.
Có lẽ người ta chỉ muốn cùng bạn học cũ ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không có nhiều suy nghĩ sâu xa gì cả đâu nhỉ?
Đường Dương Minh thấy Tô Giản An do dự, nửa đùa nửa thật hỏi: "Sợ bạn trai để ý à?"
Hả? Cô nên nói với Đường Dương Minh như thế nào đây, cô không có bạn trai, nhưng đã có chồng có được không?
"Không phải cậu vẫn giống như thời còn học đại học, vẫn không kết giao bạn trai chứ?"
Đường Dương Minh tỏ vẻ rất kinh ngạc, hay nói đúng hơn là mừng thầm.
Anh ta đánh giá Tô Giản An, sợ hãi thốt lên : "Vậy cậu thật đúng là không hề thay đổi chút nào cả."
Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, các bạn nữ học cùng vẫn chỉ là nhân viên cấp thấp, có một số đã có chức vị riêng, còn có vài bạn đã lập gia đình, làm vợ , làm mẹ, cho dù tình trạng hiện tại của họ như thế nào, các cô ít nhiều đều đã hằn lên dấu vết của thời gian.
Chỉ có Tô Giản An, cô không biết đã dùng phương pháp kỳ diệu gì mà có thể thoát được sự tàn phá của thời gian, khuôn mặt tinh xảo ưa nhìn vẫn sạch sẽ phấn nộn như trước, đôi mắt trong veo như thời thanh xuân, nụ cười vẫn rạng rỡ trong sáng như xưa.
"Chúng ta cùng để lại phương thức liên hệ đi!" Trái tim Đường Dương Minh đập nhanh dữ dội giống lần đầu tiên nhìn thấy Tô Giản An vậy , "Mấy ngày nay cậu ở Thành phố G nếu gặp phải vấn đề gì, đều có thể tìm tôi!"
"Không có vấn đề gì cả, thật ra tôi đã cùng đến với ông. . . . . ."
Lời nói của Tô Giản An vừa mới thốt ra một nửa, đột nhiên có một đôi tay đã đặt xuống bả vai cô, sau đó giọng nói vô cùng quen thuộc đã truyền đến: "Đồ ăn em gọi còn chưa mang lên sao? Có đói bụng không, có muốn tôi gọi phục vụ đến thúc dục phía nhà bếp cho em không?"
Cô quay đầu lại, kinh ngạc nhìn qua Lục Bạc Ngôn vừa xuất hiện: "Không phải anh đi đến công ty rồi sao?"
"Cùng em ăn bữa cơm xong lại đi." Lục Bạc Ngôn nhìn về phía Đường Dương Minh, "Vị này là?"
"Xin chào." Đường Dương Minh đứng lên, hướng tới Lục Bạc Ngôn vươn tay ra, "Tôi là bạn học đại học cùng với Giản An, tôi họ Đường." Trong giọng nói có rõ ràng có địch ý.
Lục Bạc Ngôn lạnh nhạt bắt tay với Đường Dương Minh : "Thì ra Đường tiên sinh cùng bà xã nhà tôi là bạn học, hân hạnh được gặp."
Một danh xưng vô cùng thân thiết trong giây lát đã khiến Đường Dương Minh chết đứng.
Nụ cười trên mặt Đường Dương Minh đông cứng lại: "Các người đã . . . . . Kết hôn ?"
Lục Bạc Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Giản An, trong ánh mắt tỏ ra tràn đầy ý cười cưng chiều, "Giản An, em không nói về chuyện đó với Đường tiên sinh sao?"
Tô Giản An không thể đoán ra được tâm trạng Lục Bạc Ngôn giờ là vui hay là giận: "Tôi vừa định nói thì anh đã trở lại rồi. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn cười cười vuốt tóc cô, hành động dịu dàng, cưng chiều khó cưỡng lại được: "Đường tiên sinh, không bằng cùng nhau ăn bữa cơm đi, tiện để anh cùng bà xã tôi ngồi ôn chuyện cũ?"
"Không được, tôi vẫn còn có việc." Đường Dương Minh thật sự đã cố hết sức mới có thể duy trì vẻ mặt cùng giọng điệu tỏ ra bình thường "Không làm phiền hai người dùng cơm nữa. Giản An, rất vui khi được gặp lại cậu, hẹn gặp lại lần sau."
Nói xong, Đường Dương Minh xoay người rời đi.
Lúc trước, sau khi theo đuổi Tô Giản An thất bại, tinh thần anh ta đã sa sút một thời gian dài, sau đó lại nghe nói cô là nhị tiểu thư nhà họ Tô ở Thành phố A, anh trai là doanh nhân mới nổi trong giới,Tô Diệc Thừa, anh ta lập chí phải mạnh mẽ tạo ra sự nghiệp cho riêng mình rồi xuất hiện trước mặt Tô Giản An.
Hiện giờ sự nghiệp của anh ta quả thật không tồi, tùy tiện cũng có thể quơ được một vài cô em đáng yêu về làm bạn tình, anh ta cứ nghĩ chính mình giờ đã xứng đôi được với Tô Giản An , nhưng cô đã tìm được người còn tốt hơn.
Người đàn ông kia. . . . . . Tuy rằng không biết người đó là ai, nhưng mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân phong thái quý tộc và đôi mắt đầy mưu lược của đối phương, đủ thấy đây cũng không phải người bình thường.
Tuy rằng anh ta không cam lòng, nhưng giờ chỉ có thể lựa chọn từ bỏ mà thôi.
Có lẽ tựa như lời đồn đại của những người theo đuổi Tô Giản An thời đại học vậy, chỉ có người đàn ông tốt nhất trên thế giới mới có thể xứng đôi với cô.
Theo bóng dáng của Đường Dương Minh biến mất, Tô Giản An cũng dần dần trở nên chột dạ, nhưng suy nghĩ ngược lại —— cô cũng không có hồng hạnh vượt tường(ý chỉ ngoại tình), cô chột dạ cái gì?
"Không phải anh nói ăn cơm sao?" Cô gọi người phục vụ tới, "Mau gọi đồ ăn đi."
Lục Bạc Ngôn gọi một phần bít tết thành phố G, nhàn nhã nhìn Tô Giản An.
Tô Giản An ngồi không yên, do dự một chút vẫn quyết định lên tiếng: "Tôi cùng Đường Dương Minh chỉ là trùng hợp gặp được nhau, tôi cũng không nhớ rõ cậu ta là ai cả . . . . . ."
"Cậu ta từng theo đuổi em ?"
Anh khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, vui giận không rõ.
Tô Giản An kinh ngạc trừng mắt nhìn anh chằm chằm: "Hả? Sao anh lại biết được vậy?" Dừng một chút, còn nói, "Thật ra . . . . . Cũng là do vừa rồi cậu ta nói thì tôi mới biết được , tôi đã sớm đã quên. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn nhướng mày nói: "Những người đã từng theo đuổi mình, em lại không nhớ rõ?"
Tô Giản An thấp giọng than thở: "Có ai rảnh mà đi nhớ mặt từng người một chứ . . . . . ."
Nhiều năm như vậy , cô chỉ toàn tâm toàn ý hướng về người mình thích bao năm mà thôi —— người mà giờ khắc này còn đang ngồi trước mặt cô đây.
Khóe môi Lục Bạc Ngôn khẽ cong lên : "Xem ra lúc em học bài giá trị thị trường nghe giảng cũng không tồi."
Tô Giản An không chút do dự bĩu môi: "So ra còn thua kém anh!"
Lục Bạc Ngôn dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Sao em lại biết chuyện về tôi vậy?"
"Tôi . . . . ." Tô Giản An biết nếu mình nói ra thì sẽ lộ hết , nghĩ muốn lừa dối cho qua thì cơ bản không có khả năng , khẽ cắn môi nghiến răng bịa lý do, "Lúc tôi còn học ở đại học Columbia đã có nghe nói về mấy chuyện này! Giáo sư nói không chỉ có rất nhiều cô gái Trung Quốc theo đuổi anh, còn có rất nhiều cô gái ngoại quốc thích anh nữa. Ồ, lại nói về chuyện này thì anh xem như cũng là đàn anh khác khoa của tôi đấy. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn mới không muốn cùng vai vế, đánh đồng với mấy đàn anh đàn chị ở đại học của cô, anh ngắt lời: "Vì lại lựa chọn trở thành nghiên cứu sinh ở đại học Columbia?"
Đương nhiên là bởi vì anh đã tốt nghiệp từ nơi đó rồi .
Nhưng có bị đánh chết thì Tô Giản An cũng sẽ không nói như vậy.
Cô cười cười: "Tôi thích đại học Columbia thôi. Mất hơn nửa học kỳ tôi mới biết được, anh cũng từng là sinh viên của trường."
Lục Bạc Ngôn cong cong khóe môi —— quả nhiên là anh đã suy nghĩ quá nhiều.
Hai phần thịt bò bít tết thành phố G của hai người cùng được đem ra, Lục Bạc Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, ăn mấy miếng rồi đặt dao nĩa xuống, rồi để lại điện thoại di động của mình trên bàn: "Có việc thì gọi điện thoại cho Thẩm Việt Xuyên tìm tôi, hoặc có thể gọi điện thoại tới văn phòng."
"Sao anh phải để lại điện thoại di động của mình?" Tô Giản An mang vẻ mặt khó hiểu.
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Tôi không đem di động của mình để lại, em dùng cái gì để gọi điện bây giờ?”
Tô Giản An ngẩn người, lúc này mới nhớ tới giữa trưa điện thoại di động của cô đã để ở nhà Lạc Tiểu Tịch để sạc pin, sau đó lại bị Lục Bạc Ngôn vác đi đến thành phố G, điện thoại của cô một lần nữa lại nằm ở nhà Lạc Tiểu Tịch. . . . . .
Lúc này, Lục Bạc Ngôn đã rời khỏi nhà hàng , chỉ để lại một bóng lưng cao ngất , Tô Giản An nhìn nhìn vào tảng thịt bò gần như anh còn chưa động gì nhiều, bắt đầu hoài nghi: thật sự là trở về ăn cơm sao?
Hay là nói ăn cơm chỉ là lấy cớ, anh trở về là để đưa di động cho cô . . . . . .
Nghĩ đến đây, Tô Giản An mạnh mẽ đình chỉ lại suy nghĩ của mình.
Lịch sử thực tiễn đã chứng minh, tự mình đa tình quả thật không có lợi , đắc chí tự mãn, sau cùng chỉ có thể tự chuốc đau khổ mà thôi.
Nhưng điều cô không biết chính là cô đã đoán đúng rồi.
Lục Bạc Ngôn lên xe rồi mới đột nhiên nhớ tới đến, di động của Tô Giản An hẳn là không mang theo, không để ý đến thời gian công việc gấp rút mà anh còn đi vòng trở về, lại phát hiện phía đối diện cô lúc này đã ngồi thêm một người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Tô Giản An có ý nghĩa gì, cùng là đàn ông thì anh rõ ràng hơn cả, nhưng Tô Giản An lại trưng một khuôn mặt trì độn ngốc nghếch, nếu anh không trở lại, đừng nói phương thức liên hệ của cô sẽ bị Đường Dương Minh lấy đi, ngay cả cô cũng bị người ta bắt cóc mất rồi.
Một lần nữa ngồi trên xe, Lục Bạc Ngôn day day mi tâm, nhắm mắt lại để trấn tĩnh.
Anh đã quen với một Tô Giản An như vậy. Từ năm mười tuổi ấy đến bây giờ, Tô Giản An không có một ngày nào không khiến anh lo lắng cả.
Trong nhà hàng ở tầng 4, Tô Giản An chăm chú nhìn chằm chằm vào di động của Lục Bạc Ngôn .
Thật ra điện thoại di động của cô và Lục Bạc Ngôn là cùng một loại như nhau , tuy nhiên của cô dùng là màu trắng, mà anh dùng chính là màu đen.
Thứ cô cảm thấy hứng thú , là chuyện trong di động của Lục Bạc Ngôn có thể có cái gì bí mật hay không, rồi lại cảm thấy được bản thân mình không nên nghĩ như vậy, thế mà ngay cả chuyện riêng tư của người ta cũng không biết cách tôn trọng.
Lòng hiếu kỳ cùng lý trí đã chiến đấu một phen, cuối cùng vế đầu tiên đã thắng được , dù sao Lục Bạc Ngôn dám đưa điện thoại riêng có cô thì nên chuẩn bị sẵn sàng .
Cô mở di động của Lục Bạc Ngôn, phát hiện không có mật mã, mở máy đi vào, thế mới biết con người Lục Bạc Ngôn này nhàm chán biết bao nhiêu.
Chỉ có ít ỏi một vài ứng dụng lẻ tẻ, không phải liên quan đến công việc thì cũng là liên quan đến thương mại, buồn tẻ vô cùng, wechat bình thường có thể xuất hiện trên mọi di động của mọi người lại không có mặt trong thế giới của anh, hình nền trên máy tính là ảnh mặc định, trong bộ sưu tập ảnh cũng không có một bức ảnh nào. . . . . .
Tô Giản An căn bản không muốn nhìn qua tin nhắn của anh nữa, không cần nghĩ nhiều cũng biết rằng, trong đó khẳng định là một vài tin nhắn về thông tin chuyến bay mà thôi.
Khó trách không cần cài đặt mật mã, còn dám không kiêng kị gì mà đẩy điện thoại sang cho cô.
Căn bản không có gì cần phải sợ hãi cả!
Cơm nước xong xuôi, Tô Giản An đi ra khỏi nhà hàng, quản lý khách sạn chào đón nói với cô: "Bà Lục, nếu cô muốn đi dạo và đi mua sắm, lái xe đã ở dưới lầu chờ sẵn. Cô muốn đi đâu thì chỉ cần nói với lái xe một tiếng là được."
"Cám ơn."
Tô Giản An đi ra khỏi khách sạn, màn đêm buông xuống thì Thành phố G càng lạnh hơn, gió lạnh phả từng cơn vào người, cô cảm giác đầu ngón chân đều trở nên lạnh lẽo, đang lúc nghĩ ngợi xem có nên đi mua một chiếc áo khoác hay không, một người phụ nữ mặt bộ tây trang công sở lịch thiệp mang theo túi to túi nhỏ đi đến trước mặt cô: "Bà Lục, xin chào, tôi là thư ký tạm thời của giám đốc Lục ở Thành phố G . Đây là giám đốc Lục bảo tôi mang đến cho cô."
Tô Giản An vừa nhìn đống túi to túi nhỏ đã biết là quần áo , kinh ngạc vài giây mới tiếp nhận đồ: "Cám ơn."
Thư ký tươi cười, thân thiện đúng mực: "Không cần khách khí, đây đều là giám đốc Lục đã phân phó . Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ trở về đi làm ."
"Mọi người còn phải bận rộn tới khi nào?" Tô Giản An hỏi.
"Giám đốc Lục có thể phải tới mười hai giờ mới có thể quay về khách sạn." Thư ký nói, "Anh ấy đến muộn nên có thể bị trì hoãn thêm một chút thời gian."
Tô Giản An đột nhiên nhớ tới Lục Bạc Ngôn sau khi đưa cô đến khách sạn liền vội vàng muốn đi tới công ty , sau đó lại đi một vòng ngược trở về rồi nhàn nhã cùng cô ăn cơm.
Thư ký nói anh đã trì hoãn một chút thời gian, hẳn là liên quan đến khoảng thời gian kia rồi.
Nhưng mà thật sự bận rộn như vậy rồi, vì sao còn muốn quay lại chứ?
Hay là nói. . . . . . Anh ấy không muốn nhìn thấy cô cùng Đường Dương Minh ở cạnh nhau sao?
Ý thức được chuyện này, không hiểu sao trong lòng Tô Giản An cảm thấy mừng thầm.
Ghen tuông, ít nhất có thể chứng minh cô vẫn chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong lòng Lục Bạc Ngôn .
Cho nên người tự xưng với cô là Đường Dương Minh khẳng định đã từng theo đuổi mình, cô cũng chỉ cảm thấy có chút quen mặt mà thôi, về phần anh đã theo đuổi cô lúc nào thì cô lại chẳng có ấn tượng gì.
Nhìn thấy dáng vẻ mê man bối rối của Tô Giản An, Đường Dương Minh từ chờ mong lại biến thành thoải mái: "Cũng phải, lúc trước những nam sinh theo đuổi cậu đều có thể xếp hàng dài ba vòng quanh khoa pháp y nhà cậu, huống chi tôi còn là người ngoài khoa , cậu không nhớ được tôi là ai cũng là chuyện thường tình."
Tô Giản An áy náy cười cười: "Thật có lỗi."
"Không sao cả! Đúng rồi, sao cậu lại có mặt ở Thành phố G vậy? Tôi nghe bạn học cũ nói, sau khi về nước cậu đã vào làm việc ở cục cảnh sát của Thành phố A rồi mà." Đường Dương Minh cười nói, "Trong khoảng thời gian này tôi còn đang cùng công ty thương lượng, xin điều đến tổng công ty ở Thành phố A để đi làm đây! Còn muốn đến lúc đó sẽ tìm những bạn học cũ ở trường cùng tụ họp một bữa."
"Tôi mấy ngày nay được nghỉ ngơi, tôi đi theo. . . . . ."
"Cho nên cậu đến Thành phố G để nghỉ ngơi một thời gian à?" Đường Dương Minh kích động ngắt lời Tô Giản An, "Tôi là dân địa phương ở Thành phố G, từ nhỏ đã lớn lên ở đây rồi, những nơi nào có đồ ăn ngon, chỗ chơi hay tôi đều biết đến! Cậu tới đây để ăn cơm sao? Trùng hợp là tôi cũng vậy, nếu như không ngại gì, chúng ta cùng nhau ăn đi, thừa dịp tôi sẽ giới thiệu qua cho cậu về thành phố G."
Tô Giản An đang muốn nói cho Đường Dương Minh là cô cùng Lục Bạc Ngôn đi tới đây, nhưng Đường Dương Minh nhiệt tình lại ngắt luôn lời cô làm cô không biết phải mở miệng nói thế nào.
Có lẽ người ta chỉ muốn cùng bạn học cũ ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không có nhiều suy nghĩ sâu xa gì cả đâu nhỉ?
Đường Dương Minh thấy Tô Giản An do dự, nửa đùa nửa thật hỏi: "Sợ bạn trai để ý à?"
Hả? Cô nên nói với Đường Dương Minh như thế nào đây, cô không có bạn trai, nhưng đã có chồng có được không?
"Không phải cậu vẫn giống như thời còn học đại học, vẫn không kết giao bạn trai chứ?"
Đường Dương Minh tỏ vẻ rất kinh ngạc, hay nói đúng hơn là mừng thầm.
Anh ta đánh giá Tô Giản An, sợ hãi thốt lên : "Vậy cậu thật đúng là không hề thay đổi chút nào cả."
Tốt nghiệp nhiều năm như vậy, các bạn nữ học cùng vẫn chỉ là nhân viên cấp thấp, có một số đã có chức vị riêng, còn có vài bạn đã lập gia đình, làm vợ , làm mẹ, cho dù tình trạng hiện tại của họ như thế nào, các cô ít nhiều đều đã hằn lên dấu vết của thời gian.
Chỉ có Tô Giản An, cô không biết đã dùng phương pháp kỳ diệu gì mà có thể thoát được sự tàn phá của thời gian, khuôn mặt tinh xảo ưa nhìn vẫn sạch sẽ phấn nộn như trước, đôi mắt trong veo như thời thanh xuân, nụ cười vẫn rạng rỡ trong sáng như xưa.
"Chúng ta cùng để lại phương thức liên hệ đi!" Trái tim Đường Dương Minh đập nhanh dữ dội giống lần đầu tiên nhìn thấy Tô Giản An vậy , "Mấy ngày nay cậu ở Thành phố G nếu gặp phải vấn đề gì, đều có thể tìm tôi!"
"Không có vấn đề gì cả, thật ra tôi đã cùng đến với ông. . . . . ."
Lời nói của Tô Giản An vừa mới thốt ra một nửa, đột nhiên có một đôi tay đã đặt xuống bả vai cô, sau đó giọng nói vô cùng quen thuộc đã truyền đến: "Đồ ăn em gọi còn chưa mang lên sao? Có đói bụng không, có muốn tôi gọi phục vụ đến thúc dục phía nhà bếp cho em không?"
Cô quay đầu lại, kinh ngạc nhìn qua Lục Bạc Ngôn vừa xuất hiện: "Không phải anh đi đến công ty rồi sao?"
"Cùng em ăn bữa cơm xong lại đi." Lục Bạc Ngôn nhìn về phía Đường Dương Minh, "Vị này là?"
"Xin chào." Đường Dương Minh đứng lên, hướng tới Lục Bạc Ngôn vươn tay ra, "Tôi là bạn học đại học cùng với Giản An, tôi họ Đường." Trong giọng nói có rõ ràng có địch ý.
Lục Bạc Ngôn lạnh nhạt bắt tay với Đường Dương Minh : "Thì ra Đường tiên sinh cùng bà xã nhà tôi là bạn học, hân hạnh được gặp."
Một danh xưng vô cùng thân thiết trong giây lát đã khiến Đường Dương Minh chết đứng.
Nụ cười trên mặt Đường Dương Minh đông cứng lại: "Các người đã . . . . . Kết hôn ?"
Lục Bạc Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Giản An, trong ánh mắt tỏ ra tràn đầy ý cười cưng chiều, "Giản An, em không nói về chuyện đó với Đường tiên sinh sao?"
Tô Giản An không thể đoán ra được tâm trạng Lục Bạc Ngôn giờ là vui hay là giận: "Tôi vừa định nói thì anh đã trở lại rồi. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn cười cười vuốt tóc cô, hành động dịu dàng, cưng chiều khó cưỡng lại được: "Đường tiên sinh, không bằng cùng nhau ăn bữa cơm đi, tiện để anh cùng bà xã tôi ngồi ôn chuyện cũ?"
"Không được, tôi vẫn còn có việc." Đường Dương Minh thật sự đã cố hết sức mới có thể duy trì vẻ mặt cùng giọng điệu tỏ ra bình thường "Không làm phiền hai người dùng cơm nữa. Giản An, rất vui khi được gặp lại cậu, hẹn gặp lại lần sau."
Nói xong, Đường Dương Minh xoay người rời đi.
Lúc trước, sau khi theo đuổi Tô Giản An thất bại, tinh thần anh ta đã sa sút một thời gian dài, sau đó lại nghe nói cô là nhị tiểu thư nhà họ Tô ở Thành phố A, anh trai là doanh nhân mới nổi trong giới,Tô Diệc Thừa, anh ta lập chí phải mạnh mẽ tạo ra sự nghiệp cho riêng mình rồi xuất hiện trước mặt Tô Giản An.
Hiện giờ sự nghiệp của anh ta quả thật không tồi, tùy tiện cũng có thể quơ được một vài cô em đáng yêu về làm bạn tình, anh ta cứ nghĩ chính mình giờ đã xứng đôi được với Tô Giản An , nhưng cô đã tìm được người còn tốt hơn.
Người đàn ông kia. . . . . . Tuy rằng không biết người đó là ai, nhưng mọi cử chỉ giơ tay nhấc chân phong thái quý tộc và đôi mắt đầy mưu lược của đối phương, đủ thấy đây cũng không phải người bình thường.
Tuy rằng anh ta không cam lòng, nhưng giờ chỉ có thể lựa chọn từ bỏ mà thôi.
Có lẽ tựa như lời đồn đại của những người theo đuổi Tô Giản An thời đại học vậy, chỉ có người đàn ông tốt nhất trên thế giới mới có thể xứng đôi với cô.
Theo bóng dáng của Đường Dương Minh biến mất, Tô Giản An cũng dần dần trở nên chột dạ, nhưng suy nghĩ ngược lại —— cô cũng không có hồng hạnh vượt tường(ý chỉ ngoại tình), cô chột dạ cái gì?
"Không phải anh nói ăn cơm sao?" Cô gọi người phục vụ tới, "Mau gọi đồ ăn đi."
Lục Bạc Ngôn gọi một phần bít tết thành phố G, nhàn nhã nhìn Tô Giản An.
Tô Giản An ngồi không yên, do dự một chút vẫn quyết định lên tiếng: "Tôi cùng Đường Dương Minh chỉ là trùng hợp gặp được nhau, tôi cũng không nhớ rõ cậu ta là ai cả . . . . . ."
"Cậu ta từng theo đuổi em ?"
Anh khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, vui giận không rõ.
Tô Giản An kinh ngạc trừng mắt nhìn anh chằm chằm: "Hả? Sao anh lại biết được vậy?" Dừng một chút, còn nói, "Thật ra . . . . . Cũng là do vừa rồi cậu ta nói thì tôi mới biết được , tôi đã sớm đã quên. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn nhướng mày nói: "Những người đã từng theo đuổi mình, em lại không nhớ rõ?"
Tô Giản An thấp giọng than thở: "Có ai rảnh mà đi nhớ mặt từng người một chứ . . . . . ."
Nhiều năm như vậy , cô chỉ toàn tâm toàn ý hướng về người mình thích bao năm mà thôi —— người mà giờ khắc này còn đang ngồi trước mặt cô đây.
Khóe môi Lục Bạc Ngôn khẽ cong lên : "Xem ra lúc em học bài giá trị thị trường nghe giảng cũng không tồi."
Tô Giản An không chút do dự bĩu môi: "So ra còn thua kém anh!"
Lục Bạc Ngôn dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Sao em lại biết chuyện về tôi vậy?"
"Tôi . . . . ." Tô Giản An biết nếu mình nói ra thì sẽ lộ hết , nghĩ muốn lừa dối cho qua thì cơ bản không có khả năng , khẽ cắn môi nghiến răng bịa lý do, "Lúc tôi còn học ở đại học Columbia đã có nghe nói về mấy chuyện này! Giáo sư nói không chỉ có rất nhiều cô gái Trung Quốc theo đuổi anh, còn có rất nhiều cô gái ngoại quốc thích anh nữa. Ồ, lại nói về chuyện này thì anh xem như cũng là đàn anh khác khoa của tôi đấy. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn mới không muốn cùng vai vế, đánh đồng với mấy đàn anh đàn chị ở đại học của cô, anh ngắt lời: "Vì lại lựa chọn trở thành nghiên cứu sinh ở đại học Columbia?"
Đương nhiên là bởi vì anh đã tốt nghiệp từ nơi đó rồi .
Nhưng có bị đánh chết thì Tô Giản An cũng sẽ không nói như vậy.
Cô cười cười: "Tôi thích đại học Columbia thôi. Mất hơn nửa học kỳ tôi mới biết được, anh cũng từng là sinh viên của trường."
Lục Bạc Ngôn cong cong khóe môi —— quả nhiên là anh đã suy nghĩ quá nhiều.
Hai phần thịt bò bít tết thành phố G của hai người cùng được đem ra, Lục Bạc Ngôn cũng không nói thêm gì nữa, ăn mấy miếng rồi đặt dao nĩa xuống, rồi để lại điện thoại di động của mình trên bàn: "Có việc thì gọi điện thoại cho Thẩm Việt Xuyên tìm tôi, hoặc có thể gọi điện thoại tới văn phòng."
"Sao anh phải để lại điện thoại di động của mình?" Tô Giản An mang vẻ mặt khó hiểu.
Lục Bạc Ngôn nhíu mày: "Tôi không đem di động của mình để lại, em dùng cái gì để gọi điện bây giờ?”
Tô Giản An ngẩn người, lúc này mới nhớ tới giữa trưa điện thoại di động của cô đã để ở nhà Lạc Tiểu Tịch để sạc pin, sau đó lại bị Lục Bạc Ngôn vác đi đến thành phố G, điện thoại của cô một lần nữa lại nằm ở nhà Lạc Tiểu Tịch. . . . . .
Lúc này, Lục Bạc Ngôn đã rời khỏi nhà hàng , chỉ để lại một bóng lưng cao ngất , Tô Giản An nhìn nhìn vào tảng thịt bò gần như anh còn chưa động gì nhiều, bắt đầu hoài nghi: thật sự là trở về ăn cơm sao?
Hay là nói ăn cơm chỉ là lấy cớ, anh trở về là để đưa di động cho cô . . . . . .
Nghĩ đến đây, Tô Giản An mạnh mẽ đình chỉ lại suy nghĩ của mình.
Lịch sử thực tiễn đã chứng minh, tự mình đa tình quả thật không có lợi , đắc chí tự mãn, sau cùng chỉ có thể tự chuốc đau khổ mà thôi.
Nhưng điều cô không biết chính là cô đã đoán đúng rồi.
Lục Bạc Ngôn lên xe rồi mới đột nhiên nhớ tới đến, di động của Tô Giản An hẳn là không mang theo, không để ý đến thời gian công việc gấp rút mà anh còn đi vòng trở về, lại phát hiện phía đối diện cô lúc này đã ngồi thêm một người đàn ông.
Ánh mắt người đàn ông kia nhìn Tô Giản An có ý nghĩa gì, cùng là đàn ông thì anh rõ ràng hơn cả, nhưng Tô Giản An lại trưng một khuôn mặt trì độn ngốc nghếch, nếu anh không trở lại, đừng nói phương thức liên hệ của cô sẽ bị Đường Dương Minh lấy đi, ngay cả cô cũng bị người ta bắt cóc mất rồi.
Một lần nữa ngồi trên xe, Lục Bạc Ngôn day day mi tâm, nhắm mắt lại để trấn tĩnh.
Anh đã quen với một Tô Giản An như vậy. Từ năm mười tuổi ấy đến bây giờ, Tô Giản An không có một ngày nào không khiến anh lo lắng cả.
Trong nhà hàng ở tầng 4, Tô Giản An chăm chú nhìn chằm chằm vào di động của Lục Bạc Ngôn .
Thật ra điện thoại di động của cô và Lục Bạc Ngôn là cùng một loại như nhau , tuy nhiên của cô dùng là màu trắng, mà anh dùng chính là màu đen.
Thứ cô cảm thấy hứng thú , là chuyện trong di động của Lục Bạc Ngôn có thể có cái gì bí mật hay không, rồi lại cảm thấy được bản thân mình không nên nghĩ như vậy, thế mà ngay cả chuyện riêng tư của người ta cũng không biết cách tôn trọng.
Lòng hiếu kỳ cùng lý trí đã chiến đấu một phen, cuối cùng vế đầu tiên đã thắng được , dù sao Lục Bạc Ngôn dám đưa điện thoại riêng có cô thì nên chuẩn bị sẵn sàng .
Cô mở di động của Lục Bạc Ngôn, phát hiện không có mật mã, mở máy đi vào, thế mới biết con người Lục Bạc Ngôn này nhàm chán biết bao nhiêu.
Chỉ có ít ỏi một vài ứng dụng lẻ tẻ, không phải liên quan đến công việc thì cũng là liên quan đến thương mại, buồn tẻ vô cùng, wechat bình thường có thể xuất hiện trên mọi di động của mọi người lại không có mặt trong thế giới của anh, hình nền trên máy tính là ảnh mặc định, trong bộ sưu tập ảnh cũng không có một bức ảnh nào. . . . . .
Tô Giản An căn bản không muốn nhìn qua tin nhắn của anh nữa, không cần nghĩ nhiều cũng biết rằng, trong đó khẳng định là một vài tin nhắn về thông tin chuyến bay mà thôi.
Khó trách không cần cài đặt mật mã, còn dám không kiêng kị gì mà đẩy điện thoại sang cho cô.
Căn bản không có gì cần phải sợ hãi cả!
Cơm nước xong xuôi, Tô Giản An đi ra khỏi nhà hàng, quản lý khách sạn chào đón nói với cô: "Bà Lục, nếu cô muốn đi dạo và đi mua sắm, lái xe đã ở dưới lầu chờ sẵn. Cô muốn đi đâu thì chỉ cần nói với lái xe một tiếng là được."
"Cám ơn."
Tô Giản An đi ra khỏi khách sạn, màn đêm buông xuống thì Thành phố G càng lạnh hơn, gió lạnh phả từng cơn vào người, cô cảm giác đầu ngón chân đều trở nên lạnh lẽo, đang lúc nghĩ ngợi xem có nên đi mua một chiếc áo khoác hay không, một người phụ nữ mặt bộ tây trang công sở lịch thiệp mang theo túi to túi nhỏ đi đến trước mặt cô: "Bà Lục, xin chào, tôi là thư ký tạm thời của giám đốc Lục ở Thành phố G . Đây là giám đốc Lục bảo tôi mang đến cho cô."
Tô Giản An vừa nhìn đống túi to túi nhỏ đã biết là quần áo , kinh ngạc vài giây mới tiếp nhận đồ: "Cám ơn."
Thư ký tươi cười, thân thiện đúng mực: "Không cần khách khí, đây đều là giám đốc Lục đã phân phó . Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi sẽ trở về đi làm ."
"Mọi người còn phải bận rộn tới khi nào?" Tô Giản An hỏi.
"Giám đốc Lục có thể phải tới mười hai giờ mới có thể quay về khách sạn." Thư ký nói, "Anh ấy đến muộn nên có thể bị trì hoãn thêm một chút thời gian."
Tô Giản An đột nhiên nhớ tới Lục Bạc Ngôn sau khi đưa cô đến khách sạn liền vội vàng muốn đi tới công ty , sau đó lại đi một vòng ngược trở về rồi nhàn nhã cùng cô ăn cơm.
Thư ký nói anh đã trì hoãn một chút thời gian, hẳn là liên quan đến khoảng thời gian kia rồi.
Nhưng mà thật sự bận rộn như vậy rồi, vì sao còn muốn quay lại chứ?
Hay là nói. . . . . . Anh ấy không muốn nhìn thấy cô cùng Đường Dương Minh ở cạnh nhau sao?
Ý thức được chuyện này, không hiểu sao trong lòng Tô Giản An cảm thấy mừng thầm.
Ghen tuông, ít nhất có thể chứng minh cô vẫn chiếm một vị trí nhỏ nhoi trong lòng Lục Bạc Ngôn .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook