Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
Chương 55: Giản An, Đừng Không Nghe Lời

Khoảng cách rất gần, hơi thở từ cơ thể anh như xâm nhập, hòa mình vào nhịp thở của cô, giống như thuốc mê, dễ dàng làm tâm trạng cô rối loạn.

Tô Giản An âm thầm dùng sức hít một hơi thật sâu.

Không phải chỉ bị dồn vào góc tường một chút thôi sao? Cũng không phải lần đầu tiên , có chút tiền đồ một chút, cố gắng duy trì bình tĩnh!

Cô nở một nụ cười ngọt ngào: "A? Anh cũng tiến vào để rửa tay luôn hả?"

Lục Bạc Ngôn làm sao có thể bị nụ cười của cô mê hoặc được, anh nheo mắt: "Cô muốn biết chuyện về máy bay tư nhân, vì sao lại không đến hỏi tôi?"

Anh cứ nghĩ cô muốn đi rửa tay, lại nghe thấy tiếng cô xì xào nói chuyện với Thẩm Việt Xuyên ở khoang ghế sau.

Ngồi ở bên cạnh anh thì bày ra vẻ mặt hận không thể trốn thoát, xoay người lại đã có thể cùng người đàn ông khác nói nói cười cười vui vẻ ư?

Tô Giản An cũng không đoán ra được Lục Bạc Ngôn có phải đang mất hứng hay không, cô ngập ngừng nói: "Lúc ấy chẳng phải anh đang bận đấy thôi, tôi. . . . . . Tôi không muốn quấy rầy anh làm việc mà."

Hơn nữa, lúc ấy khuôn mặt anh trưng ra vẻ chớ nên làm phiền, cô cũng không có can đảm mò mặt đến quấy rầy anh đâu.

"Nói như vậy, là cô đang suy nghĩ cho tôi?" Khóe môi Lục Bạc Ngôn chậm rãi cong lên, không thể phân biệt được đó là sung sướng hay là khinh thường, "Vậy buổi sáng nay thì sao, để bảo người ta mất không công một chuyến đến nhà của Lạc Tiểu Tịch để đón cô, cũng là do suy nghĩ sợ tôi quá bận rộn sao? Hửm?"

Chuyện hồi sáng nay. . . . . . Tô Giản An quả thật đang cố ý trốn tránh anh .

Cô nhếch môi cười nhạt, ý định muốn giả ngu trốn tránh: "Tôi. . . . . . Tôi chưa nói tôi sẽ cùng Tiểu Tịch ngủ ở nhà cô ấy mà. . . . . ."

Lục Bạc Ngôn nhíu mày lại: "Ý của cô là, nên trách tôi ư?"

". . . . . ."

Tô Giản An á khẩu không trả lời được.

Nói trách anh, anh khẳng định sẽ rất tức giận. Nhưng mà nói không trách anh, vậy chỉ có thể trách cô sao?

Vậy thì cô đã tự đào hố chôn mình rồi sao? !

Cuối cùng Tô Giản An vẫn quyết định đưa đến giải pháp bất khả chiến bại là trở nên mềm mỏng : "Anh Bạc Ngôn, em . . . . . Ưm . . . . ."

Lục Bạc Ngôn đột nhiên cúi đầu, không thèm nói gì mà lập tức ngậm lấy môi cô.

Tô Giản An bất ngờ không kịp phòng, bỗng dưng trừng lớn hai mắt, cả người cứng ngắc.

Môi Lục Bạc Ngôn cũng giống như con người anh, trời sinh đã không thể chê trách ở điểm nào, lại vô tình lạnh như băng, mềm mại áp lên môi cô hấp thụ mật ngọt, Tô Giản An cảm thấy anh đang thách thức khả năng tư duy của cô.

Lý trí nói cho cô biết không thể tiếp diễn tình trạng này được, tuy nhiên hai tay cô lúc này lại cứng đờ, không thể vươn lên đẩy Lục Bạc Ngôn ra.

Lục Bạc Ngôn giống như đã nhận ra Tô Giản An giãy dụa, anh rời khỏi môi Tô Giản An nhìn cô một cách chăm chú, ánh mắt càng thêm thâm thúy so với bình thường, giọng nói cũng trầm thấp từ tính hơn: "Nhắm mắt lại."

Tô Giản An phải một lúc lâu sau mới chớp chớp mắt, mờ mịt nhìn vào mắt Lục Bạc Ngôn, dường như còn không kịp phản ứng lại chuyện vừa mới xảy ra vừa rồi.

Lục Bạc Ngôn chỉ biết thở dài, cúi đầu tìm kiếm môi của Tô Giản An.

Lúc này đây, Tô Giản An rõ ràng đã cảm nhận được anh đang chậm rãi tới gần, hơi thở nóng như thiêu đốt của anh cách cô càng lúc càng gần . . . . .

Nhịp tim của cô lúc này còn đập mất kiểm soát hơn so với trước kia, trước khi môi của Lục Bạc Ngôn tới gần, cô dường như nhắm hai mắt lại theo bản năng.

Trên thế giới này, dường như trong nháy mắt chỉ còn lại mỗi cô cùng Lục Bạc Ngôn, cô cảm nhận vô cùng rõ ràng từng nhịp thở và từng chuyển động của Lục Bạc Ngôn.

Anh giữ lấy môi cô, nhẹ nhàng phủ lên, da diết, giống như đang nhấm nháp thứ gì đó ngọt ngào, mềm mịn. Hơi thở anh phả vào má cô, khiến hai gò má bỗng nhiên nóng bừng lên . . . .

Trong vài lần ít ỏi hôn nhau, lần này là lần Tô Giản An cảm thấy đầu óc bản thân thanh tỉnh nhất, cũng là. . . . . .lần mà Lục Bạc Ngôn dịu dàng nhất.

Đầu lưỡi Lục Bạc Ngôn cạy mở hàm răng của cô, cô ngây ngốc chào đón anh, tùy ý để anh đòi hỏi.

Như vậy không đúng, cô biết, nhưng Lục Bạc Ngôn như thế này cô không thể nào kháng cự.



Cô như đang bị treo trên mép vực tối đen, tựa hồ như đã bắt đầu từ bỏ việc đấu tranh, chọn cách trầm luân hãm sâu vào . . . . . .

Hô hấp của Lục Bạc Ngôn càng lúc càng nặng nề hơn, bàn tay chống lên tường lúc này lại chậm rãi đi chuyển xuống, nâng hai má Tô Giản An, mơn trớn vùng cổ của cô, lại trượt theo từ cánh tay đi xuống, vòng qua thắt lưng cô rồi khóa trụ, ôm trọn cô vào lòng mà không để cho đối phương có cơ hội từ chối

Khoảng cách giữa hai người ngay lập tức gần sát lại, Tô Giản An mơ hồ có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể nóng hổi của Lục Bạc Ngôn, cô lúc này mới ý thức được rằng bọn họ vừa vượt qua giới hạn .

Nếu còn tiếp tục như vậy, cô thật sự sex tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.

Ngay tại lúc Tô Giản An đang muốn giãy dụa vùng vẫy, Lục Bạc Ngôn buông lỏng cô ra.

Anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn vào cô, giọng nói đầu từ tính: "Giản An, sau này đừng không nghe lời như vậy."

Tô Giản An không nhìn thấu được cặp mắt thâm thúy và phức tạp kia, chỉ ngây ngốc gật gật đầu, chợt rủ mắt xuống: "Ngày hôm qua tôi. . . . . . Tôi tuy rằng là cố ý ngủ ở khách sạn , nhưng tôi lại . . . . . Tôi không nghĩ sẽ gây phiền toái đến cho anh. . . . . ."

Cô hoàn toàn chỉ tức giận với Lục Bạc Ngôn mà thôi, nhưng không nghĩ tới sẽ để anh mất công đi một chuyến hay những chuyện trả đũa khác.

Lục Bạc Ngôn sao lại không biết cô đang suy nghĩ cái gì, cũng không tính toán tiếp tục so đo về chuyện này, vòng vo chuyển đề tài: "Tin tức buổi sáng có nhìn thấy chưa?"

Tô Giản An vẫn đang cúi đầu: "Thấy được rồi."

"Biết tôi cùng Hàn Nhược Hi chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì rồi chứ?"

". . . . . . Vâng."

"Giản An, " Lục Bạc Ngôn thấp giọng gọi tên cô, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nghe anh nói "Em cùng Hàn Nhược Hi, tôi phân biệt được rất rõ ràng."

Tô Giản An cười cười: "Anh phân biệt được rõ ràng là tốt nhất." Dừng một chút, cô lại tiếp tục bổ sung một cậu, "Thật ra, các người muốn thế nào, anh có thể. . . . . . Không cần phải quan tâm đến tôi. Thời điểm mới kết hôn chúng ta đã nói rõ ràng, không can thiệp vào chuyện riêng của nhau."

Đây là lời cô nói với Lục Bạc Ngôn chẳng bằng phải nói rằng cô đang tự nói cho bản thân, cảnh báo cho bản thân nghe.

Loại cảm giác vừa rồi Lục Bạc Ngôn mang đến cho cô như thuốc gây mê, không thể cưỡng lại được.

Lục Bạc Ngôn còn nhớ rõ buổi tối hôm trước khi áp sát cô trên tường rồi hôn, cô còn nổi giận đùng đùng nói câu : "Tôi không phải Hàn Nhược Hi, anh nhìn cho rõ ràng một chút."

Anh chỉ muốn nói cho cô biết, anh chưa từng xem cô trở thành Hàn Nhược Hi, nhưng mà vừa rồi cô đã nói cái gì?

Ánh mắt Lục Bạc Ngôn chợt lạnh lùng trở lại: "Nếu anh cùng Hàn Nhược Hi có thể có gì đó như lời đồn, vậy em cảm thấy được hành động vừa rồi của chúng ta thì tính là cái gì? Hả?"

Ánh mắt Tô Giản An chớp động hai cái: "Trả phần lãi."

Lục Bạc Ngôn đã giúp cô lấy về chiếc vòng tay mẹ để lại, cô thiếu anh ba trăm vạn. Khi đó anh nói, lãi suất thì sẽ dùng phương thức này để trả còn gì.

Cô biết là không thỏa đáng, nhưng cô cũng không muốn nói ra, cô thích cảm giác được tới gần Lục Bạc Ngôn . . . . . .

Lục Bạc Ngôn cong cong khóe môi, ý cười tràn ngập sự lạnh lẽo: "Tô Giản An, em so với trong tưởng tượng của tôi còn tự giác hơn nhiều."

Anh bá đạo luồn tay ra sau ót cô, ôm lấy rồi hôn lên môi cô lần thứ hai một cách dứt khoát.

Lần này, anh không còn sự dịu dàng như vừa rồi, một tay ôm chặt lấy Tô Giản An, tay kia thì dùng sức siết chặt thắt lưng cô, từng cử động đều mạnh mẽ bá đạo như lời tuyên bố chủ quyền mãnh liệt.Anh dùng sức hôn cô thật sâu, hút vào mãnh liệt, day cắn đôi môi mềm tạo ra vết thương nhỏ, tuy rằng không bạo lực như buổi tối hôm qua, nhưng vẫn tàn phá dây dưa đôi môi nhỏ xinh như cũ.

Chỉ trong chốc lát, hai cánh môi của Tô Giản An đã cảm thấy đau rát, thân thể cũng không thể hô hấp/

"Ưm. . . . . ."

Cô chỉ có thể dùng sức đẩy mạnh Lục Bạc Ngôn, may mắn là lần này Lục Bạc Ngôn coi như rất có phong thái quý ông, rất nhanh đã buông lỏng người trong lòng.

Cô thở hổn hển hít thở vài hơi, giận trừng mắt với Lục Bạc Ngôn.

"Tôi đi công tác nhiều ngày như vậy rồi, " Lục Bạc Ngôn vuốt ve đôi môi ướt át, hơi sưng của cô "Cùng đòi tính toán luôn với em trong một lần, không tính là quá đáng chứ?"

". . . . . ." Tô Giản An nhất thời không có lời nào để phản bác "Đi ra ngoài, tôi còn muốn rửa tay."



Khóe môi Lục Bạc Ngôn sung sướng nhếch lên, mở cửa phòng vệ sinh rồi cất bước đi ra ngoài.

Tô Giản An rửa sạch tay, kìm lòng không nổi mà ngẩng đầu, nhìn thấy bản thân trong gương.

Hai má ửng hồng, đôi môi sưng đỏ.

Tuy nhiên tại sao trong lòng cô không có cảm giác chán ghét hay kháng cự chứ?

Nhưng mà Lục Bạc Ngôn cuối cùng cũng mở miệng giải thích chuyện xảy ra ngày đó với cô, anh và Hàn Nhược Hi trong lúc đó, không hề có chuyện gì xảy ra cả.

Cô không kìm lòng nổi mà cong cong khóe môi, đẩy cửa đi ra khỏi toilet, đột nhiên phát hiện Lục Bạc Ngôn vẫn đứng ở bên ngoài, cô sợ tới mức hít vào một hơi: "Anh còn chưa đi sao?"

"Chờ em."

Lục Bạc Ngôn tự nhiên mà kéo tay Tô Giản An, mang theo cô quay về chỗ ngồi, sau đó gọi Thẩm Việt Xuyên qua đây.

Thẩm Việt Xuyên có chút lo lắng không yên, thật cẩn trọng dè dặt đi tới "Giám đốc Lục, có gì phân phó sao?"

Lục Bạc Ngôn đem tất cả văn kiện chưa kịp xử lý đều đưa cho Thẩm Việt Xuyên: "Trước khi đến Thành phố G thì xử lý cho xong đi."

Thẩm Việt Xuyên tựa hồ như đã hiểu được gì đó , nhìn Tô Giản An liếc mắt một cái, mang khuôn mặt đau khổ muốn khóc tiếp nhận văn kiện, rồi lăn ra toa ghế sau để làm việc .

Tô Giản An nghi hoặc nhìn qua Lục Bạc Ngôn: "Mấy văn kiện này không phải anh cần phải đích thân ký tên sao?"

Lục Bạc Ngôn tỏ vẻ rất thoải mái: "Cậu ta có thể bắt chước chữ ký của tôi."

Giọng nói oán hận của Thẩm Việt Xuyên từ khoang sau truyền đến: "Còn không phải bị cậu ép thành sao !"

Tô Giản An: ". . . . . ." Lục Bạc Ngôn quả nhiên là bạo chúa nha bạo chúa đó.

Sau hơn ba giờ máy bay đáp xuống sân bay quốc thế của Thành phố G.

Nhiệt độ ở thành phố phía bắc này lạnh hơn so với thành phố A, đã bước vào mùa hè nhiều lắm, Tô Giản An vừa xuống máy bay liền cảm nhận được ngay, vô thức mà ôm chặt lấy mình, Lục Bạc Ngôn vòng tay qua vai rồi ôm cô: "Lạnh hả?"

Tô Giản An cậy mạnh: "Không sao cả." Nhưng người lại vô thức nép vào lòng Lục Bạc Ngôn sâu hơn, trong tiềm thức của cô, vòng tay Lục Bạc Ngôn luôn thật ấm áp.

Lục Bạc Ngôn làm sao có thể không để ý đến động tác nhỏ của cô, cởi áo khoác khoác lên vai cô, dẫn cô ra khỏi sân bay.

Vừa ra khỏi đã thấy chiếc xe S600 đang chờ ở lối ra, đứng phía ngoài xe là một người đàn ông mặc tây trang đi giày da. Nhìn thấy sự xuất hiện Tô Giản An, người đàn ông sửng sốt một chút, rồi lịch sự chào hỏi: "Giám đốc, phu nhân, hoan nghênh hai vị đến với Thành phố G." Anh ta rõ ràng không nghĩ tới Lục Bạc Ngôn qua đây công tác còn mang theo cô vợ nhỏ mới cưới của mình, xem ra, giám đốc cùng phu nhân quả nhiên ân ái thắm thiết như trong lời đồn.

Lần đầu tiên được gọi một tiếng "Phu nhân" , Tô Giản An cảm thấy không quen lắm, cô lịch sự mỉm cười với đối phương, Lục Bạc Ngôn mở cửa ghế sau để cô đi lên, phân phó cho người đàn ông kia: "Trước tiên hãy khách sạn đã."

"Vâng."

Người đàn ông ngồi vào ghế phó lái, báo với tài xế lái xe đến khách sạn, Thẩm Việt Xuyên thì ngồi trên một chiếc xe khác, bị ép buộc phải mò mặt tới công ty.

Thư ký thay Lục Bạc Ngôn đặt phòng ở một khách sạn năm sao trung tâm thành phố G, phòng tổng thống tầng cao nhất, không gian rộng mở thoải mái, theo phòng khách nhìn ra chính là một khu vườn nhỏ trên mây, trang trí vô cùng lịch sự tao nhã, Tô Giản An nháy mắt cảm thấy việc bị Lục Bạc Ngôn bất ngờ vác đến thành phố xa lạ này cũng đáng.

"Tôi đi một chuyến tới công ty , tối nay sẽ trở về." Lục Bạc Ngôn vội vàng sắp xếp, "Em cần cái gì thì đi tìm quản lý khách sạn, hoặc có thể gọi điện thoại cho tôi."

Tô Giản An ngập ngừng vài giây: "Tôi muốn ăn cơm. . . . . ." Giữa trưa cô cùng Lạc Tiểu Tịch vừa về đến nhà đã bị Lục Bạc Ngôn vác đi rồi, lúc ở trên máy bay ăn chút salad trái cây căn bản không đủ để lót dạ. . . . . .

Lục Bạc Ngôn ngừng lại động tác, giọng nói lập tức nhu hòa hơn: “Có một nhà hàng cơm tây ở tầng 4, có ăn được không?"

Tô Giản An gật gật đầu, Lục Bạc Ngôn kéo tay cô, mang theo cô xuống lầu.

Nhà hàng cơm tây ở tầng 4 của khách sạn, trang hoàng theo không gian cao cấp, khách nam thì mặc tây trang giày da, khách nữ cũng ăn mặc lễ phục, trang điểm tinh xảo, tiếng nhạc dương cầm du dương trong không gian yên tĩnh, vô cùng thoải mái.

Lục Bạc Ngôn đưa Tô Giản An tiến vào rồi rời đi , Tô Giản An gọi một phần bít tết của thành phố G, trong khi ngồi chờ đợi bữa ăn, đột nhiên có một người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô : "Tô Giản An? Cậu là Tô Giản An phải không!"

Tô Giản An ngẩng đầu, cảm thấy người đàn ông trước mắt có chút quen mặt.

"Ha ha!" Người đàn ông kia vui vẻ nở nụ cười, "Cậu chính là Tô Giản An! Còn nhớ rõ tôi không? Đường Dương Minh, người đã từng theo đuổi cậu đây mà!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương