Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 54: Sự Thật Về Chuyện Bê Bối
Trong thời đại mà bất kỳ tin tức nào cũng có thể lan truyền nhanh như cháy rừng, khiến cho người đọc cũng không biết nên khóc hay cười trước những màn đảo ngược được dàn dựng.
Nhưng màn đảo ngược này gần như khiến Lạc Tiểu Tịch ngạc nhiên muốn rớt cằm ——
"Chân tướng về chuyện Hàn Nhược Hi cùng Lục Bạc Ngôn triền miên ở khách sạn suốt 4 giờ—— Hàn Nhược Hi muốn tự tử sau khi uống rượu" .
Lạc Tiểu Tịch cùng Tô Giản An nằm dài, ngủ ở khách sạn cả nửa ngày, tin tức này đã lên trang nhất của mọi kênh thông tin giải trí, tin tức hot nhất đã có hơn 10 vạn lượt xem.
Thì ra, Lục Bạc Ngôn cùng Hàn Nhược Hi ngẫu nhiên cùng đáp một chuyến bay tới Mỹ, cùng ở một khách sạn đều là trùng hợp, trước đó cả hai người đều không biết trước việc này.
Sau khi tới nước Mĩ, Hàn Nhược Hi sau khi ngồi uống cà phê cùng Lục Bạc Ngôn phát hiện bản thân vẫn chưa thể từ bỏ Lục Bạc Ngôn được, vì thế đã uống hết cả một chai rượu mạnh, đòi nhảy xuống từ cửa sổ phòng của Lục Bạc Ngôn, Lục Bạc Ngôn và nhân viên khách sạn lúc đó đã kịp lúc đuổi tới, Lục Bạc Ngôn kéo cô ta lại từ phía cửa sổ, cô ta lại quấn lấy Lục Bạc Ngôn không buông, cho nên mới có tấm ảnh nhìn như bọn họ đang hôn môi tuồn ra ngoài.
Nhưng trên thực tế, Lục Bạc Ngôn đã nhanh chóng đẩy cô ta ra, ngoại trừ nụ hôn tưởng tượng kia giữa Hàn Nhược Hi, giữa hai người đều chưa từng phát sinh chuyện gì cả, nhóm fan đẩy thuyền của Hàn Nhược Hi đều phí công vô ích .
Về phần vì sao lại có những thông tin xuyên tạc sai sự thật thì hoàn toàn là do những tay săn ảnh theo dõi Hàn Nhược Hi đã cố tình tung ra, cố ý che đậy sự thật và bịa đặt tin đồn thất thiệt theo ánh nhìn phiến diện.
Cuối cùng mạo muội đoán là Lục Bạc Ngôn ngay từ đầu không làm sáng tỏ chuyện lộn xộn lần này, có lẽ là vì muốn giữ gìn hình tượng nữ vương của Hàn Nhược Hi . Về phần cuối cùng vì sao anh vẫn lựa chọn nói rõ ràng chuyện này, vạch trần hành vi của đám fan não tàn nhà Hàn Nhược Hi, bọn họ lại không rõ ràng nguyên nhân. . . . . .
"Tôi nhổ vào!" Lạc Tiểu Tịch oán hận chọc chọc vào màn hình máy tính bảng "Cái gì mà cánh săn ảnh âm thầm có động cơ xấu, tôi thấy là Hàn Nhược Hi âm thầm có động cơ xấu mới đúng! Khẳng định là cô ta bày mưu cho đám săn ảnh kia viết bừa , cố ý kích động mâu thuẫn giữa cậu và Lục Bạc Ngôn thì có! Loại phụ nữ tâm cơ!"
Tô Giản An lúc này vẫn đang nằm uể oải trên giường lớn ở khách sạn, cô cầm lấy máy tính bảng của Lạc Tiểu Tịch xem qua ảnh chụp, ảnh đầu tiên là Hàn Nhược Hi mang theo chai rượu leo lên bệ cửa sổ làm hành động muốn nhảy xuống, tiếp theo là Lục Bạc Ngôn từ phía sau kéo cô ta trở về, sau đó lại là một vài tấm ảnh nhìn như họ hôn nhau như cô đã thấy hôm trước.
Tuy nhiên hiện tại cô mới phát hiện ra, trong tấm ảnh chụp thật ra đều là Hàn Nhược Hi đang cố ôm lấy Lục Bạc Ngôn, mà Lục Bạc Ngôn, lại như đang cố gắng đẩy cô ta ra.
Cô đem máy tính bảng trả lại cho Lạc Tiểu Tịch: "Chúng ta trở về đi."
Lạc Tiểu Tịch dùng giọng điệu trêu chọc "Ây dô" một tiếng: "Cuối cùng cũng chịu về nhà để được Lục boss ôm ấp rồi hả?"
Tô Giản An liếc Lạc Tiểu Tịch một cái: "Tôi quay về nhà cậu ấy." Dừng một chút cô lại nói tiếp, "Vẫn còn đồ đạc đặt ở chỗ cậu còn gì."
Trở lại căn hộ của Lạc Tiểu Tịch , Tô Giản An vừa thu dọn đồ đạc vừa nghĩ suy nghĩ xem có nên tiện đường đi bệnh viện thăm qua Giang Thiếu Khải rồi hãy trở về không, còn chưa kịp cân nhắc đưa ra quyết định, chuông cửa đã đột nhiên vang lên.
"Có thể là chuyển phát nhanh đến!"
Lạc Tiểu Tịch lách người đi ra mở cửa, Tô Giản An cúi đầu sửa sang thu dọn đồ đạc, không bao lâu, lại nghe được tiếng bước chân với tần suất quen thuộc dần dần tới gần.
Nghĩ tới chủ nhân của tiếng bước chân này, da đầu Tô Giản An tê rần, ngẩng đầu lên —— quả nhiên, là Lục Bạc Ngôn.
Đôi mắt anh u ám và lạnh lùng, giống sắp nổi lên một trận mưa rền gió dữ.
Tô Giản An nắm chặt chiếc túi trong tay, khó khăn nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc "Anh. . . . . . tại sao anh lại có mặt ở đây vậy?"
Lục Bạc Ngôn lạnh lùng hỏi: "Vì sao lúc sáng lại tắt máy vậy?"
"Điện thoại hết pin . . . . . ."
Khóe môi Lục Bạc Ngôn xẹt qua tia giễu cợt: "Cớ này cô đã dùng qua rồi, cô định làm loạn tới khi nào thì mới bằng lòng trở về? Hửm?"
Tô Giản An thừa nhận ngày hôm qua là cô cố ý để điện thoại cạn kiệt pin , cô thu dọn xong đồ đạc thì cũng tính quay trở về, nhưng mà Lục Bạc Ngôn dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu lạnh như băng vậy để chất vấn cô chứ?
Cô ngẩng phắt đầu lên, rất có cốt khí đáp: "Lúc nào tôi muốn trở về thì sẽ trở về."
Lục Bạc Ngôn nheo nheo mắt, đột nhiên xoay người, hai mắt Tô Giản An trừng lớn, giây tiếp theo, cả người cô đã vắt trên vai Lục Bạc Ngôn .
"Lục Bạc Ngôn!" Cô dùng sức vỗ mạnh vào sau lưng Lục Bạc Ngôn, "Mau để tôi xuống dưới."
Lục Bạc Ngôn mang vẻ mặt bình tĩnh vác cô đi ra ngoài, Lạc Tiểu Tịch đứng ngoài cửa thấy được một màn này, đầu tiên là trừng mắt nhìn chằm chằm hai vợ chồng nhà kia, sau đó lại cảm thấy được Lục Bạc Ngôn quả thực quá bá đạo , cuối cùng hướng tới Tô Giản An khoát khoát tay, chào tạm biệt- sayonara ~
Tô Giản An nhìn về phía Lạc Tiểu Tịch với ánh mắt cầu cứu, Lạc Tiểu Tịch lại nở nụ cười với vẻ lực bất tòng tâm nhìn lại cô bạn, sau đó lại vào nhà, đóng cửa .
Tô Giản An đành phải cầu xin tha thứ với Lục Bạc Ngôn: "Tôi sẽ đi theo anh, anh mau thả tôi xuống đi."
Bị người khác nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ rất xấu hổ, được không?
Lục Bạc Ngôn lại giống như không hề nghe thấy cái gì, vác theo Tô Giản An như bao gạo bước vào thang máy.
Tô Giản An mạnh bạo uy hiếp anh : "Nếu không thả tôi xuống dưới, tôi liền hô hoán bắt cóc!"
Lục Bạc Ngôn cong cong khóe môi: "Cô cho là toàn thành phố A còn có ai không biết đến cô là bà Lục?"
". . . . . ." Tô Giản An nhất thời ngẩn người suy nghĩ.
Cô hết lần này đến lần khác lên các trang báo giải trí và xã hội, ở thành phố A, hẳn là không ai không biết cô là bà Lục .
Như vậy thấy cô bị Lục Bạc Ngôn vác đi, cho dù có gọi rách cổ họng thì chắc cũng không có ai chạy đến cứu cô nhỉ? Rồi sẽ chỉ bị vây xem như con khỉ diễn trò mà thôi.
Như vậy thì càng thêm mất mặt. . . . . .
Tô Giản An buông xuôi nhắm chặt mắt, ghé vào trên vai Lục Bạc Ngôn mà giả chết.
Lục Bạc Ngôn vác cô ra khỏi thang máy, trực tiếp nhét người vào trong xe.
Cô chật vật chỉnh lại tư thế ngồi rồi quay đầu đi nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, vẻ mặt như không muốn cùng Lục Bạc Ngôn nói chuyện .
Lục Bạc Ngôn cũng mặc kệ cô thế nào, kéo chiếc bàn di động ra trước mặt, mở máy tính xách tay lên và bắt đầu giải quyết công việc.
Mấy ngày nay anh vốn đã rất bận, Tô Giản An lại còn gây chuyện lộn xộn khiến anh tốn không ít thời gian.
Tô Giản An bướng bỉnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ một lúc lâu, cổ đã cảm thấy đau nhức , hơn nữa cảnh vật bên ngoài cửa sổ ngoại trừ những tòa nhà cao tầng thì chính là những chiếc xe qua lại, thật sự không có gì khiến cô cảm thấy hấp dẫn cả, nhưng thật ra âm thanh Lục Bạc Ngôn gõ bàn phím lại có chút hấp dẫn cô.
Một người như anh, không biết lúc tập trung gõ bàn phím sẽ trông như thế nào nữa .
Cô quay đầu lại, thấy tay Lục Bạc Ngôn đang lướt như bay trên bàn phím.
Bàn tay của anh nhìn rất đẹp mắt, thậm chí còn đẹp hơn cả những mẫu tay đeo đồng hồ đắt tiền trong những tấm in ấn quảng cáo, mười ngón thon dài, đầu ngón tay hơi mảnh hơn các đốt ngón một chút, khớp xương rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ.
Anh rõ ràng đang ngồi rất tùy ý, nhưng dáng vẻ tao nhã cùng đẹp đẽ tôn quý lại như bóng với hình, ánh mắt đang dừng trên màn hình máy tính, trầm ổn lạnh lùng bày mưu nghĩ kế, nhìn qua không phải cảnh đẹp ý vui bình thường, mà khiến người nào nhìn vào anh thì tim cũng phải đập thình thịch.
Tô Giản An nhìn người bên cạnh đến ngẩn người, mãi cho đến khi phát hiện con đường đang đi không thích hợp cô mới đột nhiên tỉnh táo lại.
"Lục Bạc Ngôn! Đây không phải là đường về nhà!"
Lục Bạc Ngôn thản nhiên liếc nhìn cô một cái: "Ai nói cho cô là tôi muốn dẫn cô về nhà ?"
"Anh. . . . . ." Tô Giản An vô tri vô thức , bản thân bị Lục Bạc Ngôn vác lên vai rồi tống vào xe, cẩn thận phán đoán lại, cô mới phát hiện bọn họ đang đi trên đường cao tốc hướng ra sân bay.
Cô dường như đã đoán được điều gì đó .
Không ngoài dự đoán, Tô Giản An bị Lục Bạc Ngôn đưa tới sân bay, cô nghiêm mặt nói: "Tôi không mang hộ chiếu!"
"Đến thành phố G, không cần hộ chiếu."
Lục Bạc Ngôn mang theo Tô Giản An thông qua lối đi dành riêng cho VIP trực tiếp đến cổng đăng ký, Hai nữ tiếp viên hàng không cao ráo và xinh đẹp đang đứng đó trong bộ đồng phục lịch sự và gợi cảm, nở một nụ cười thân thiện trên môi: "Ông Lục, bà Lục, hoan nghênh tới đăng ký."
Tô Giản An cảm thấy là làm một tiếp viên hàng không cũng thật sự không dễ dàng, tự nhiên lại phải nhớ kỹ khuôn mặt của mỗi một vị hành khách. . . . . .
Nghĩ đến đây Tô Giản An mới chú ý tới điều gì đó, cô nhìn chung quanh một vòng, cửa đăng ký khẩu lúc này lại chỉ có mỗi cô cùng Lục Bạc Ngôn, hơn nữa vé máy bay của bọn họ đâu! ?
"Lục Bạc Ngôn, chúng ta. . . . . ."
Cô không kịp hỏi ra miệng, Lục Bạc Ngôn đã dắt tay cô, mang theo cô xuyên qua cửa đăng ký đi vào đường hầm lên máy bay.
Một chiếc máy bay tư nhân màu trắng đột ngột xuất hiện trước mắt cô.
Bởi vì Tô Diệc Thừa cũng đang chuẩn bị mua một chiếc máy bay tư nhân, hỏi Tô Giản An thích kiểu dáng gì , Tô Giản An bị kích động chạy đi tìm hiểu các tư liệu liên quan, phân tích dữ liệu tất cả những loại máy bay tư nhân đắt tiền, nhưng mẫu máy bay này cô chưa từng thấy qua.
Trong mối nghi hoặc, Tô Giản An đi theo Lục Bạc Ngôn bước lên máy bay.
Khoang máy bay rất rộng rãi, giống như một phòng khách thu nhỏ, ghế dựa da màu trắng, ánh sáng đèn có màu ấm áp , trong góc còn có thêm một quầy bar nhỏ, nghỉ ngơi hay cần giải trí đều vô cùng tiện lợi, thậm chí còn có thể trở thành phòng họp để dùng tạm thời.
Mấy tháng trước, Tô Diệc Thừa cũng muốn mua một chiếc máy bay tư nhân, bảo với Tô Giản An dựa theo sở thích của mình để chọn ra một chiếc, cô cân nhắc đến nhu cầu của bản thân cùng Tô Diệc Thừa , vẫn không đưa ra được lựa chọn thích hợp , nhưng mà Lục Bạc Ngôn này, quả thực là đã dựa theo nhu cầu của cô mà có chiếc máy bay này !
"Ngồi xuống đi"
Lục Bạc Ngôn ấn Tô Giản An ngồi vào ghế, thuận tay thắt dây an toàn cho cô, Cô tiếp viên mang một đĩa salad trái cây và một ly nước cam mới vắt cho Tô Giản An, hỏi: "Lục tiên sinh, bà Lục, chúng ta có thể bay lên được chưa ạ?"
Lục Bạc Ngôn "Được" một tiếng, tiếp viên hàng không liền mỉm cười, quay trở lại cabin phục vụ.
Tô Giản An muốn hỏi Lục Bạc Ngôn một chút về chuyện chiếc máy bay tư nhân này, nhưng anh vừa mới ngồi xuống là đã bắt đầu xem văn kiện, đầu lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ như không muốn ai quấy rầy, cô cũng không dám lên tiếng nữa, nhấc tay uống một ngụm nước cam, nhìn qua cảnh vật phía ngoài cửa sổ.
Chỉ trong chốc lát, máy bay đã chậm rãi cất cánh, sau khi đường bay ổn định, Tô Giản An không thể ngồi yên được nữa , liền tháo dây an toàn ra.
Lục Bạc Ngôn nhướng mắt, có chú ý tới hành động của cô, ánh mắt vừa lướt qua văn kiện nhanh như gió vừa hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đi rửa tay chút."
Tô Giản An đi về hướng toilet, lúc này mới phát hiện chỗ ngồi phía sau còn có thêm người khác nữa.
"Xin chào!" Thẩm Việt Xuyên nhàn nhã chào hỏi cùng Tô Giản An.
Tô Giản An biết Thẩm Việt Xuyên là trợ lý đặc biệt của Lục Bạc Ngôn, như vậy chuyện về Lục Bạc Ngôn chắc hẳn anh ta sẽ biết hầu hết tất cả nhỉ?
Cô chạy tới ngồi vào vị trí đối diện với Thẩm Việt Xuyên, cười tủm tỉm : "Hỏi anh một vài chuyện."
Thẩm Việt Xuyên liếc nhìn về phía Lục Bạc Ngôn trước mặt, cẩn thận đáp lời: "Nói nói tôi nghe xem."
Tô Giản An chỉ chỉ chiếc máy bay tư nhân: "Vì sao tôi lại không nhận ra được tên của nó?"
"A,cái này. . . . . ." Thẩm Việt Xuyên có chút khó xử nói, "Bình thường quả thật rất khó để nhận ra được. . . . . ."
"Vì cái gì?"
"Cô có biết rằng một số thương hiệu xa xỉ sẽ may quần áo riêng cho những khách hàng quan trọng của họ không?”Thẩm Việt Xuyên nói, “Chiếc máy bay tư nhân của hãng này được chế tạo riêng dựa theo diện tích của nhà họ Lục các cô , chi phí chế tạo so với những chiếc máy bay tư nhân trên thị trường còn đắt hơn gấp bội lần. Chuẩn xác mà nói, nó không có chiếc nào. . . . . ."
Tô Giản An suy sụp: "Như vậy à. . . . . ."
Cô còn tưởng rằng chiếc máy bay tư nhân này còn có chiếc thứ hai trên thị trường chứ, xem ra Tô Diệc Thừa muốn sở hữu thì hoàn toàn vô vọng .
"Làm sao vậy?" Thẩm Việt Xuyên đánh giá vẻ mặt thất vọng của Tô Giản An, "Cô không thích nó à?"
Tô Giản An lắc đầu, chưa kịp nói gì thì giọng nói lạnh lùng của Lục Bạc Ngôn lại vang lên bên tai: "Không phải cô nói muốn đi rửa tay sao?"
"Tôi. . . . . ." Tô Giản An tùy tiện tìm ra một cái cớ, "Không tìm được toilet ở đâu."
"Đứng lên." Lục Bạc Ngôn không cho phép từ chối "Tôi đưa cô đi."
Tô Giản An không biết Lục Bạc Ngôn đang vui hay vẫn tức giận, "Ồ" một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng dậy, lập tức bị Lục Bạc Ngôn kéo vào toilet.
Toilet ở đây rộng rãi hơn trên máy bay chở khách bình thường rất nhiều, sức chứa hơn chục người cũng không có vấn đề gì, nhưng Tô Giản An không hiểu tại sao Lục Bạc Ngôn lại muốn cùng tiến vào.
"Anh. . . . . ."
Cô nói còn chưa nói dứt lời, Lục Bạc Ngôn đã dùng sức đóng cửa toilet lại, "Cạch" một tiếng rồi khóa trái cửa, một tay chống lên tường vây cô lại trong lòng. . . . . .
Tô Giản An ngây ngốc nhìn vào Lục Bạc Ngôn, trái tim không nhịn được đập thình thịch liên hồi.
Nhưng màn đảo ngược này gần như khiến Lạc Tiểu Tịch ngạc nhiên muốn rớt cằm ——
"Chân tướng về chuyện Hàn Nhược Hi cùng Lục Bạc Ngôn triền miên ở khách sạn suốt 4 giờ—— Hàn Nhược Hi muốn tự tử sau khi uống rượu" .
Lạc Tiểu Tịch cùng Tô Giản An nằm dài, ngủ ở khách sạn cả nửa ngày, tin tức này đã lên trang nhất của mọi kênh thông tin giải trí, tin tức hot nhất đã có hơn 10 vạn lượt xem.
Thì ra, Lục Bạc Ngôn cùng Hàn Nhược Hi ngẫu nhiên cùng đáp một chuyến bay tới Mỹ, cùng ở một khách sạn đều là trùng hợp, trước đó cả hai người đều không biết trước việc này.
Sau khi tới nước Mĩ, Hàn Nhược Hi sau khi ngồi uống cà phê cùng Lục Bạc Ngôn phát hiện bản thân vẫn chưa thể từ bỏ Lục Bạc Ngôn được, vì thế đã uống hết cả một chai rượu mạnh, đòi nhảy xuống từ cửa sổ phòng của Lục Bạc Ngôn, Lục Bạc Ngôn và nhân viên khách sạn lúc đó đã kịp lúc đuổi tới, Lục Bạc Ngôn kéo cô ta lại từ phía cửa sổ, cô ta lại quấn lấy Lục Bạc Ngôn không buông, cho nên mới có tấm ảnh nhìn như bọn họ đang hôn môi tuồn ra ngoài.
Nhưng trên thực tế, Lục Bạc Ngôn đã nhanh chóng đẩy cô ta ra, ngoại trừ nụ hôn tưởng tượng kia giữa Hàn Nhược Hi, giữa hai người đều chưa từng phát sinh chuyện gì cả, nhóm fan đẩy thuyền của Hàn Nhược Hi đều phí công vô ích .
Về phần vì sao lại có những thông tin xuyên tạc sai sự thật thì hoàn toàn là do những tay săn ảnh theo dõi Hàn Nhược Hi đã cố tình tung ra, cố ý che đậy sự thật và bịa đặt tin đồn thất thiệt theo ánh nhìn phiến diện.
Cuối cùng mạo muội đoán là Lục Bạc Ngôn ngay từ đầu không làm sáng tỏ chuyện lộn xộn lần này, có lẽ là vì muốn giữ gìn hình tượng nữ vương của Hàn Nhược Hi . Về phần cuối cùng vì sao anh vẫn lựa chọn nói rõ ràng chuyện này, vạch trần hành vi của đám fan não tàn nhà Hàn Nhược Hi, bọn họ lại không rõ ràng nguyên nhân. . . . . .
"Tôi nhổ vào!" Lạc Tiểu Tịch oán hận chọc chọc vào màn hình máy tính bảng "Cái gì mà cánh săn ảnh âm thầm có động cơ xấu, tôi thấy là Hàn Nhược Hi âm thầm có động cơ xấu mới đúng! Khẳng định là cô ta bày mưu cho đám săn ảnh kia viết bừa , cố ý kích động mâu thuẫn giữa cậu và Lục Bạc Ngôn thì có! Loại phụ nữ tâm cơ!"
Tô Giản An lúc này vẫn đang nằm uể oải trên giường lớn ở khách sạn, cô cầm lấy máy tính bảng của Lạc Tiểu Tịch xem qua ảnh chụp, ảnh đầu tiên là Hàn Nhược Hi mang theo chai rượu leo lên bệ cửa sổ làm hành động muốn nhảy xuống, tiếp theo là Lục Bạc Ngôn từ phía sau kéo cô ta trở về, sau đó lại là một vài tấm ảnh nhìn như họ hôn nhau như cô đã thấy hôm trước.
Tuy nhiên hiện tại cô mới phát hiện ra, trong tấm ảnh chụp thật ra đều là Hàn Nhược Hi đang cố ôm lấy Lục Bạc Ngôn, mà Lục Bạc Ngôn, lại như đang cố gắng đẩy cô ta ra.
Cô đem máy tính bảng trả lại cho Lạc Tiểu Tịch: "Chúng ta trở về đi."
Lạc Tiểu Tịch dùng giọng điệu trêu chọc "Ây dô" một tiếng: "Cuối cùng cũng chịu về nhà để được Lục boss ôm ấp rồi hả?"
Tô Giản An liếc Lạc Tiểu Tịch một cái: "Tôi quay về nhà cậu ấy." Dừng một chút cô lại nói tiếp, "Vẫn còn đồ đạc đặt ở chỗ cậu còn gì."
Trở lại căn hộ của Lạc Tiểu Tịch , Tô Giản An vừa thu dọn đồ đạc vừa nghĩ suy nghĩ xem có nên tiện đường đi bệnh viện thăm qua Giang Thiếu Khải rồi hãy trở về không, còn chưa kịp cân nhắc đưa ra quyết định, chuông cửa đã đột nhiên vang lên.
"Có thể là chuyển phát nhanh đến!"
Lạc Tiểu Tịch lách người đi ra mở cửa, Tô Giản An cúi đầu sửa sang thu dọn đồ đạc, không bao lâu, lại nghe được tiếng bước chân với tần suất quen thuộc dần dần tới gần.
Nghĩ tới chủ nhân của tiếng bước chân này, da đầu Tô Giản An tê rần, ngẩng đầu lên —— quả nhiên, là Lục Bạc Ngôn.
Đôi mắt anh u ám và lạnh lùng, giống sắp nổi lên một trận mưa rền gió dữ.
Tô Giản An nắm chặt chiếc túi trong tay, khó khăn nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc "Anh. . . . . . tại sao anh lại có mặt ở đây vậy?"
Lục Bạc Ngôn lạnh lùng hỏi: "Vì sao lúc sáng lại tắt máy vậy?"
"Điện thoại hết pin . . . . . ."
Khóe môi Lục Bạc Ngôn xẹt qua tia giễu cợt: "Cớ này cô đã dùng qua rồi, cô định làm loạn tới khi nào thì mới bằng lòng trở về? Hửm?"
Tô Giản An thừa nhận ngày hôm qua là cô cố ý để điện thoại cạn kiệt pin , cô thu dọn xong đồ đạc thì cũng tính quay trở về, nhưng mà Lục Bạc Ngôn dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu lạnh như băng vậy để chất vấn cô chứ?
Cô ngẩng phắt đầu lên, rất có cốt khí đáp: "Lúc nào tôi muốn trở về thì sẽ trở về."
Lục Bạc Ngôn nheo nheo mắt, đột nhiên xoay người, hai mắt Tô Giản An trừng lớn, giây tiếp theo, cả người cô đã vắt trên vai Lục Bạc Ngôn .
"Lục Bạc Ngôn!" Cô dùng sức vỗ mạnh vào sau lưng Lục Bạc Ngôn, "Mau để tôi xuống dưới."
Lục Bạc Ngôn mang vẻ mặt bình tĩnh vác cô đi ra ngoài, Lạc Tiểu Tịch đứng ngoài cửa thấy được một màn này, đầu tiên là trừng mắt nhìn chằm chằm hai vợ chồng nhà kia, sau đó lại cảm thấy được Lục Bạc Ngôn quả thực quá bá đạo , cuối cùng hướng tới Tô Giản An khoát khoát tay, chào tạm biệt- sayonara ~
Tô Giản An nhìn về phía Lạc Tiểu Tịch với ánh mắt cầu cứu, Lạc Tiểu Tịch lại nở nụ cười với vẻ lực bất tòng tâm nhìn lại cô bạn, sau đó lại vào nhà, đóng cửa .
Tô Giản An đành phải cầu xin tha thứ với Lục Bạc Ngôn: "Tôi sẽ đi theo anh, anh mau thả tôi xuống đi."
Bị người khác nhìn thấy cảnh này thì nhất định sẽ rất xấu hổ, được không?
Lục Bạc Ngôn lại giống như không hề nghe thấy cái gì, vác theo Tô Giản An như bao gạo bước vào thang máy.
Tô Giản An mạnh bạo uy hiếp anh : "Nếu không thả tôi xuống dưới, tôi liền hô hoán bắt cóc!"
Lục Bạc Ngôn cong cong khóe môi: "Cô cho là toàn thành phố A còn có ai không biết đến cô là bà Lục?"
". . . . . ." Tô Giản An nhất thời ngẩn người suy nghĩ.
Cô hết lần này đến lần khác lên các trang báo giải trí và xã hội, ở thành phố A, hẳn là không ai không biết cô là bà Lục .
Như vậy thấy cô bị Lục Bạc Ngôn vác đi, cho dù có gọi rách cổ họng thì chắc cũng không có ai chạy đến cứu cô nhỉ? Rồi sẽ chỉ bị vây xem như con khỉ diễn trò mà thôi.
Như vậy thì càng thêm mất mặt. . . . . .
Tô Giản An buông xuôi nhắm chặt mắt, ghé vào trên vai Lục Bạc Ngôn mà giả chết.
Lục Bạc Ngôn vác cô ra khỏi thang máy, trực tiếp nhét người vào trong xe.
Cô chật vật chỉnh lại tư thế ngồi rồi quay đầu đi nhìn cảnh vật ngoài cửa xe, vẻ mặt như không muốn cùng Lục Bạc Ngôn nói chuyện .
Lục Bạc Ngôn cũng mặc kệ cô thế nào, kéo chiếc bàn di động ra trước mặt, mở máy tính xách tay lên và bắt đầu giải quyết công việc.
Mấy ngày nay anh vốn đã rất bận, Tô Giản An lại còn gây chuyện lộn xộn khiến anh tốn không ít thời gian.
Tô Giản An bướng bỉnh nhìn ra phía ngoài cửa sổ một lúc lâu, cổ đã cảm thấy đau nhức , hơn nữa cảnh vật bên ngoài cửa sổ ngoại trừ những tòa nhà cao tầng thì chính là những chiếc xe qua lại, thật sự không có gì khiến cô cảm thấy hấp dẫn cả, nhưng thật ra âm thanh Lục Bạc Ngôn gõ bàn phím lại có chút hấp dẫn cô.
Một người như anh, không biết lúc tập trung gõ bàn phím sẽ trông như thế nào nữa .
Cô quay đầu lại, thấy tay Lục Bạc Ngôn đang lướt như bay trên bàn phím.
Bàn tay của anh nhìn rất đẹp mắt, thậm chí còn đẹp hơn cả những mẫu tay đeo đồng hồ đắt tiền trong những tấm in ấn quảng cáo, mười ngón thon dài, đầu ngón tay hơi mảnh hơn các đốt ngón một chút, khớp xương rõ ràng, rất có cảm giác mạnh mẽ.
Anh rõ ràng đang ngồi rất tùy ý, nhưng dáng vẻ tao nhã cùng đẹp đẽ tôn quý lại như bóng với hình, ánh mắt đang dừng trên màn hình máy tính, trầm ổn lạnh lùng bày mưu nghĩ kế, nhìn qua không phải cảnh đẹp ý vui bình thường, mà khiến người nào nhìn vào anh thì tim cũng phải đập thình thịch.
Tô Giản An nhìn người bên cạnh đến ngẩn người, mãi cho đến khi phát hiện con đường đang đi không thích hợp cô mới đột nhiên tỉnh táo lại.
"Lục Bạc Ngôn! Đây không phải là đường về nhà!"
Lục Bạc Ngôn thản nhiên liếc nhìn cô một cái: "Ai nói cho cô là tôi muốn dẫn cô về nhà ?"
"Anh. . . . . ." Tô Giản An vô tri vô thức , bản thân bị Lục Bạc Ngôn vác lên vai rồi tống vào xe, cẩn thận phán đoán lại, cô mới phát hiện bọn họ đang đi trên đường cao tốc hướng ra sân bay.
Cô dường như đã đoán được điều gì đó .
Không ngoài dự đoán, Tô Giản An bị Lục Bạc Ngôn đưa tới sân bay, cô nghiêm mặt nói: "Tôi không mang hộ chiếu!"
"Đến thành phố G, không cần hộ chiếu."
Lục Bạc Ngôn mang theo Tô Giản An thông qua lối đi dành riêng cho VIP trực tiếp đến cổng đăng ký, Hai nữ tiếp viên hàng không cao ráo và xinh đẹp đang đứng đó trong bộ đồng phục lịch sự và gợi cảm, nở một nụ cười thân thiện trên môi: "Ông Lục, bà Lục, hoan nghênh tới đăng ký."
Tô Giản An cảm thấy là làm một tiếp viên hàng không cũng thật sự không dễ dàng, tự nhiên lại phải nhớ kỹ khuôn mặt của mỗi một vị hành khách. . . . . .
Nghĩ đến đây Tô Giản An mới chú ý tới điều gì đó, cô nhìn chung quanh một vòng, cửa đăng ký khẩu lúc này lại chỉ có mỗi cô cùng Lục Bạc Ngôn, hơn nữa vé máy bay của bọn họ đâu! ?
"Lục Bạc Ngôn, chúng ta. . . . . ."
Cô không kịp hỏi ra miệng, Lục Bạc Ngôn đã dắt tay cô, mang theo cô xuyên qua cửa đăng ký đi vào đường hầm lên máy bay.
Một chiếc máy bay tư nhân màu trắng đột ngột xuất hiện trước mắt cô.
Bởi vì Tô Diệc Thừa cũng đang chuẩn bị mua một chiếc máy bay tư nhân, hỏi Tô Giản An thích kiểu dáng gì , Tô Giản An bị kích động chạy đi tìm hiểu các tư liệu liên quan, phân tích dữ liệu tất cả những loại máy bay tư nhân đắt tiền, nhưng mẫu máy bay này cô chưa từng thấy qua.
Trong mối nghi hoặc, Tô Giản An đi theo Lục Bạc Ngôn bước lên máy bay.
Khoang máy bay rất rộng rãi, giống như một phòng khách thu nhỏ, ghế dựa da màu trắng, ánh sáng đèn có màu ấm áp , trong góc còn có thêm một quầy bar nhỏ, nghỉ ngơi hay cần giải trí đều vô cùng tiện lợi, thậm chí còn có thể trở thành phòng họp để dùng tạm thời.
Mấy tháng trước, Tô Diệc Thừa cũng muốn mua một chiếc máy bay tư nhân, bảo với Tô Giản An dựa theo sở thích của mình để chọn ra một chiếc, cô cân nhắc đến nhu cầu của bản thân cùng Tô Diệc Thừa , vẫn không đưa ra được lựa chọn thích hợp , nhưng mà Lục Bạc Ngôn này, quả thực là đã dựa theo nhu cầu của cô mà có chiếc máy bay này !
"Ngồi xuống đi"
Lục Bạc Ngôn ấn Tô Giản An ngồi vào ghế, thuận tay thắt dây an toàn cho cô, Cô tiếp viên mang một đĩa salad trái cây và một ly nước cam mới vắt cho Tô Giản An, hỏi: "Lục tiên sinh, bà Lục, chúng ta có thể bay lên được chưa ạ?"
Lục Bạc Ngôn "Được" một tiếng, tiếp viên hàng không liền mỉm cười, quay trở lại cabin phục vụ.
Tô Giản An muốn hỏi Lục Bạc Ngôn một chút về chuyện chiếc máy bay tư nhân này, nhưng anh vừa mới ngồi xuống là đã bắt đầu xem văn kiện, đầu lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ như không muốn ai quấy rầy, cô cũng không dám lên tiếng nữa, nhấc tay uống một ngụm nước cam, nhìn qua cảnh vật phía ngoài cửa sổ.
Chỉ trong chốc lát, máy bay đã chậm rãi cất cánh, sau khi đường bay ổn định, Tô Giản An không thể ngồi yên được nữa , liền tháo dây an toàn ra.
Lục Bạc Ngôn nhướng mắt, có chú ý tới hành động của cô, ánh mắt vừa lướt qua văn kiện nhanh như gió vừa hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Đi rửa tay chút."
Tô Giản An đi về hướng toilet, lúc này mới phát hiện chỗ ngồi phía sau còn có thêm người khác nữa.
"Xin chào!" Thẩm Việt Xuyên nhàn nhã chào hỏi cùng Tô Giản An.
Tô Giản An biết Thẩm Việt Xuyên là trợ lý đặc biệt của Lục Bạc Ngôn, như vậy chuyện về Lục Bạc Ngôn chắc hẳn anh ta sẽ biết hầu hết tất cả nhỉ?
Cô chạy tới ngồi vào vị trí đối diện với Thẩm Việt Xuyên, cười tủm tỉm : "Hỏi anh một vài chuyện."
Thẩm Việt Xuyên liếc nhìn về phía Lục Bạc Ngôn trước mặt, cẩn thận đáp lời: "Nói nói tôi nghe xem."
Tô Giản An chỉ chỉ chiếc máy bay tư nhân: "Vì sao tôi lại không nhận ra được tên của nó?"
"A,cái này. . . . . ." Thẩm Việt Xuyên có chút khó xử nói, "Bình thường quả thật rất khó để nhận ra được. . . . . ."
"Vì cái gì?"
"Cô có biết rằng một số thương hiệu xa xỉ sẽ may quần áo riêng cho những khách hàng quan trọng của họ không?”Thẩm Việt Xuyên nói, “Chiếc máy bay tư nhân của hãng này được chế tạo riêng dựa theo diện tích của nhà họ Lục các cô , chi phí chế tạo so với những chiếc máy bay tư nhân trên thị trường còn đắt hơn gấp bội lần. Chuẩn xác mà nói, nó không có chiếc nào. . . . . ."
Tô Giản An suy sụp: "Như vậy à. . . . . ."
Cô còn tưởng rằng chiếc máy bay tư nhân này còn có chiếc thứ hai trên thị trường chứ, xem ra Tô Diệc Thừa muốn sở hữu thì hoàn toàn vô vọng .
"Làm sao vậy?" Thẩm Việt Xuyên đánh giá vẻ mặt thất vọng của Tô Giản An, "Cô không thích nó à?"
Tô Giản An lắc đầu, chưa kịp nói gì thì giọng nói lạnh lùng của Lục Bạc Ngôn lại vang lên bên tai: "Không phải cô nói muốn đi rửa tay sao?"
"Tôi. . . . . ." Tô Giản An tùy tiện tìm ra một cái cớ, "Không tìm được toilet ở đâu."
"Đứng lên." Lục Bạc Ngôn không cho phép từ chối "Tôi đưa cô đi."
Tô Giản An không biết Lục Bạc Ngôn đang vui hay vẫn tức giận, "Ồ" một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng dậy, lập tức bị Lục Bạc Ngôn kéo vào toilet.
Toilet ở đây rộng rãi hơn trên máy bay chở khách bình thường rất nhiều, sức chứa hơn chục người cũng không có vấn đề gì, nhưng Tô Giản An không hiểu tại sao Lục Bạc Ngôn lại muốn cùng tiến vào.
"Anh. . . . . ."
Cô nói còn chưa nói dứt lời, Lục Bạc Ngôn đã dùng sức đóng cửa toilet lại, "Cạch" một tiếng rồi khóa trái cửa, một tay chống lên tường vây cô lại trong lòng. . . . . .
Tô Giản An ngây ngốc nhìn vào Lục Bạc Ngôn, trái tim không nhịn được đập thình thịch liên hồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook