Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 53: Lục Boss Đánh Đổ Bình Dấm Chua
Đau đớn từ phía lưng của Tô Giản An còn chưa kịp nguôi ngoai, Lục Bạc Ngôn đã không kịp chờ đợi mà ngậm lấy cánh môi cô.
Một tay anh dựa vào tường, dùng thân hình cao lớn bao trùm lên người cô, nụ hôn rơi xuống vừa bá đạo lại cường thế, không hề cho đối phương cơ hội từ chối.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ."
Tô Giản An cố gắng muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại bị hành động cự tuyệt này của cô chọc giận.
Anh dùng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Tô Giản An, thuận tiện cũng khóa chặt hai tay cô, đừng nói là giãy dụa, Tô Giản An ngay cả muốn động đậy cũng không thể nhúc nhích .
Bằng cách này, Lục Bạc Ngôn có thể muốn làm gì thì làm, chăm chú nếm hết mật ngọt của đối phương.
Trong ấn tượng của Tô Giản An , Lục Bạc Ngôn có đôi khi nói chuyện không để ý, đùa giỡn lưu manh, nhưng ít ra vẫn là một quý ông. Nhưng mà lần này, anh dùng lực hút mạnh môi cô, như là muốn đem cô hút cạn sạch sẽ vậy. Cô từ chối, anh liền mãnh liệt cạy mở khớp hàm, tấn công vào thành trì phía trong, lực đạo trên tay anh cũng càng ngày càng gấp gáp siết càng chặt hơn. . . . . .
Cô hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác —— có phải giây tiếp theo cô sẽ bị Lục Bạc Ngôn khảm nhập vào thân thể anh luôn không.
Chờ đã, Tô Giản An không thở nổi nữa.
Cùng Lục Bạc Ngôn tiếp xúc thân mật như vậy cũng được vài lần, ở bữa tiệc từ thiện tối đó anh đã hôn cô cho Tô Viên Viên xem, mạnh mẽ nhưng vẫn còn sót lại tia ôn nhu, anh còn có thể chu đáo bận tâm đến việc cô có thể hô hấp hay không; tối hôm cô đi bệnh viện đón anh trở về, nụ hôn của anh như chuồn chuồn đạp nước(Lướt qua) vậy, khiến cho cô an tâm.
Hai lần kia đều khiến tim cô ngây ngất.
Nhưng lần này, anh lại giống như dã thú đang bộc phát dục vọng, hận không thể phanh thây cô rồi nuốt chửng vào bụng, cô liều mạng giãy dụa liền bị anh tức giận cắn một cái vào cánh môi, cô chỉ cảm thấy cánh môi đau nhói, sau đó là mùi máu tươi lan tràn xộc lên . . . . .
Nụ hôn điên cuồng này đột ngột dừng lại, tựa như thước phim đang xem dở bị người ta ấn nút tạm dừng.
Lục Bạc Ngôn buông Tô Giản An ra, nhìn thấy vết rách trên môi cô còn vương chút máu, dường như có một tia kinh hoàng cùng hối hận thoáng qua trong mắt anh.
"Giản An. . . . . ."
Giong anh rất trầm thấp lại khàn khàn.
Tô Giản An hai mắt đỏ hoe, đẩy mạnh anh ra, ngón cái bên phải đưa lên miết lên môi, chảy ra vết máu đỏ tươi.
Lục Bạc Ngôn vươn tay, muốn đụng vào miệng vết thương ở môi cô, cô mang vẻ mặt ghét nghiêng đầu né tránh, tay anh dừng trong không trung một vài giây rồi chậm rãi thu hồi.
Tô Giản An lúc này mới rõ được người trước mắt, ánh mắt đầy căm giận, cô mở miệng: "Lục Bạc Ngôn, tôi không phải Hàn Nhược Hi, anh hãy nhìn cho rõ ràng đi!"
Cuối cùng cô đã nhắc tới Hàn Nhược Hi .
Tâm trạng Lục Bạc Ngôn dường như biến đổi trong nháy mắt, anh dùng đang bối rối vẫn tỏ ra ung dung nhìn Tô Giản An: "Cô đã xem được tin tức , rất để ý?"
"Vì cái gì tôi phải để ý?" Vết thương trên môi lại chảy máu, Tô Giản An mím môi liếm đi sạch sẽ, "Ngày kết hôn hôm đó tôi đã nói rõ với anh, tôi mặc kệ anh cùng Hàn Nhược Hi anh anh em em yêu đương bí mật, anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi!"
"Cô muốn làm gì, mà bảo tôi không cần lo chuyện của cô, hả?" Lục Bạc Ngôn tới gần cô, "Đi tìm Giang Thiếu Khải sao?"
Tô Giản An bướng bỉnh quay đầu đi: "Tôi có đi tìm ai cũng không hề liên quan đến anh, anh và ai đó triền miên bao lâu, tôi cũng sẽ không quản lý anh. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng không có điểm chung nào cả!"
Cô xoay người chạy lên tầng, miệng vết thương trên môi cuối cùng đã ngừng chảy máu , nhưng đôi mắt lúc này không nhịn được mà phiếm hồng.
Cuộc sống sau khi kết hôn được hai tháng, cô cùng Lục Bạc Ngôn tuy rằng không có được tình cảm ân ái như lời người ta đồn thổi, nhưng cũng chưa từng xảy ra bất cứ tranh chấp gì.
Lần này là lần đầu tiên hai người họ cãi nhau.
Tô Giản An dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, cùng Lục Bạc Ngôn cãi nhau lại khiến cô mệt mỏi đến vậy.
Thật ra cô sao có thể không thèm để ý việc anh ở cạnh ai được chứ? Nhìn thấy những tin đồn ám muội của anh cùng Hàn Nhược Hi , nếu không phải đang ở nhà của Lạc Tiểu Tịch, nếu không phải tên sát thủ liên hoàn kia xuất hiện khiến cô phải bận rộn truy tìm manh mối đến phát điên, có lẽ cô đã sớm gục ngã từ lâu rồi .
Cô sẽ không bao giờ quên được cảm giác trong giây phút đó, từng chữ, thậm chí là từng dấu chấm câu trong những bài tin đó dường như biến thành những mũi kim, đâm thẳng vào mắt cô, xuyên vào tim cô.
Nỗi đau đớn khiến người đang đắm chìm trong hạnh phúc ảo tưởng như cô tỉnh táo lại, giữa Lục Bạc Ngôn và cô chỉ là diễn mà thôi, đối tốt với cô, dịu dàng với cô cũng chỉ là nội dung vở kịch cần, anh xoay người là có thể cùng người khác ở chung một chỗ.
Cô đã chấp nhận việc anh ở bên người khác, không dùng thân phận vợ cả đến chất vấn hay yêu cầu anh cái gì, vì sao anh cứ muốn xen vào việc cô đi đâu, ở đâu?
Lúc này, Lục Bạc Ngôn đã đứng trước cửa phòng Tô Giản An , vài lần anh muốn đưa tay gõ cửa nhưng lại không thể hạ tay xuống được.
Cuối cùng, anh vẫn quyết định quay lại phòng mình.
Bọn họ đều cần thời gian để bình tĩnh.
Tô Giản An luôn cảm giác như có gì vướng mắc trong lòng, rõ ràng cảm thấy rất mệt mỏi nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại trằn trọc thẳng đến rạng sáng , ba giờ sáng mới đi vào giấc ngủ, hôm sau vừa tỉnh lại đã là giữa trưa.
Sau khi cô xác định Lục Bạc Ngôn không có ở nhà, lấy một bộ quần áo cho vào túi, báo cho bác Từ chuyển lời tới Lục Bạc Ngôn buổi tối hôm nay cô sẽ đến ngủ ở nhà một người bạn, bác Từ còn chưa kịp phản ứng lại đây là tình huống gì đang diễn ra, cô đã lên xe vọt đi rồi.
Đối với chuyện Tô Giản An "cao chạy xa bay" bỏ nhà đi bụi này, Lạc Tiểu Tịch vẫn cảm thấy rất bất ngờ
Cô chắc chắn Tô Giản An không phải cô gái nhỏ vô cớ gây sự hơi một tí là dở trò uy hiếp người khác, lần này lại làm loạn đến thế này, cô cảm thấy được mọi chuyện khẳng định không nhỏ.
"Cậu cùng Lục boss cãi nhau sao? Vì chuyện gì thế? Anh ấy có giải thích gì về chuyện anh ấy cùng Hàn Nhược Hi ở khách sạn với cậu không?"
"Cãi nhau .Bởi vì đêm qua tôi về nhà quá muộn. Không giải thích."
Tô Giản An lời ít mà ý nhiều, nói xong liền xé một túi khoai tây chiên, bốc lấy vài miếng đưa vào miệng, "Crack, crack " vài tiếng cắn, hung hăng nhai nuốt ngấu nghiến.
"Này này! Đừng bởi vì cãi nhau mà ăn mấy đồ không có chất dinh dưỡng này chứ." Lạc Tiểu Tịch đoạt lấy bịch khoai tây chiên trong tay Tô Giản An , đưa cho cô một quả táo, "Ăn trái cây đi. Lục Bạc Ngôn không đến mức bởi vì cậu về nhà quá muộn mà cãi nhau với cậu đau, không phải anh ấy đã hiểu lầm cậu cái gì chứ?"
"Anh ta cho rằng cả đêm tôi đều ở cùng Giang Thiếu Khải."
Tô Giản An đem quả táo biến thành Lục Bạc Ngôn, một ngụm cắn xuống, cũng không cẩn thận đụng phải miệng vết thương trên môi, đau đến mức khiến cô nhe răng trợn mắt.
"Ôi trời." Lạc Tiểu Tịch nghiêm túc nhìn miệng vết thương nhỏ hồng hồng trên môi Tô Giản An, "Lục boss ghen đến mức cắn người luôn à? Cậu còn không chịu giải thích à, ngốc muốn chết, nói một câu cậu vì cùng tôi đi dạo phố mà muộn như vậy mới trở về cũng không béo thêm mười cân được đâu.”
Tô Giản An bĩu môi: "Anh ta lại như ăn phải mười cân thuốc nổ vậy, căn bản không thèm nghe tôi giải thích đã làm chuyện . . . . . ."
Lạc Tiểu Tịch trầm ngâm một chút: "Vậy không phải anh ấy ghen ư, . . . . . . Là đổ nguyên một thùng dấm chua rồi đấy !"
Tô Giản An mới không thèm quan tâm Lục Bạc Ngôn là ghen hay là đánh đổ cả bình giấm, vươn tay lấy Ipad của Lạc Tiểu Tịch để xem phim.
Cô chỉ biết là, hôm nay cô không muốn nhìn thấy Lục Bạc Ngôn.
Lạc Tiểu Tịch biết Tô Giản An buồn bực , chọc chọc tay cô bạn: "Chúng ta đã lâu không đi xem phim rồi , phim cậu chờ đợi giờ đã công chiếu rồi, tôi mời cậu đi xem nhé, thế nào? Sau đó buổi tối chúng ta lại đi “Thung Lũng Hạnh Phúc” để xem biểu diễn!"
Tô Giản An nhìn Lạc Tiểu Tịch, liếc mắt một cái, cô cười cười, đứng dậy đổi giày, hai người thẳng tiến đến rạp chiếu phim.
So sánh với Tô Giản An tùy tính nhàn nhã, Lục Bạc Ngôn thì quá bận rộn để có thời gian nghĩ về chuyện tối qua.
Việc anh bỏ dở hợp đồng sắp ký rồi chạy về nước cũng không phải không có ảnh hưởng, bên phía hợp tác đã nảy sinh bất mãn với anh, nỗ lực cố gắng của cả một tập thể như nước chảy về biển đông, hành động bỏ đi của anh khiến cho nỗ lực tăng ca, thức đêm của vô số người trong công ty thành phí công vô ích.
Muốn giải quyết tất cả vấn đề này, thậm chí là với anh vẫn là chuyện rất khó khăn.
Bận rộn đến 9 giờ tối, công việc của ngày hôm nay cuối cùng cũng chấm dứt, tuy nhiên vừa về đến nhà bác Từ lại báo cho anh, Tô Giản An giữa trưa đã đi ra ngoài, nói buổi tối hôm nay tới ngủ ở nhà bạn, sẽ không trở lại .
Lục Bạc Ngôn nhíu mày kéo cà- vạt ra, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Tô Giản An .
Lần này Tô Giản An lại trả lời , nhưng không biết là cô đang ở nơi nào, rất nhiều tiếng ồn ào truyền đến trước khi cô cất tiếng.
"Cô đang ở đâu?" Trong giọng anh có chút không kiên nhẫn, nóng nảy cùng tức giận.
"Thung Lũng Hạnh Phúc." Chỉ số tâm trạng của Tô Giản An lúc này rõ ràng đang bùng nổ, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, "Bác Từ không nói cho anh biết sao? Tối nay tôi sẽ không quay về ."
"Cô cùng Lạc Tiểu Tịch ở cùng một chỗ?"
"Đúng vậy."
Lục Bạc Ngôn nhay nhay phần thái dương đau nhức, quyết định dành cho cô một thời gian riêng vào buổi tối: "Vậy buổi sáng ngày mai tôi cho người đón cô trở về."
"Không cần." Tô Giản An từ chối, cô nghĩ mình có thể tự mình trở về.
Để cô tự do nháo nhào một buổi tối vốn đã là giới hạn của Lục Bạc Ngôn, trong giọng anh lộ ra vẻ uy hiếp: "Hay bây giờ cô muốn tôi phải chạy qua đón cô luôn?"
Tô Giản An ở đầu giây bên kia trầm mặc một chút: "Ngày mai không cần qua quá sớm, tôi không biết sẽ thức dậy lúc nào."
"Mười giờ."
". . . . . . được, tôi cúp máy đây."
Tô Giản An cúp điện thoại, nhìn di động lẩm bẩm một câu: "Bạo chúa."
Tiết mục nhảy múa hula vẫn còn đang diễn ra, Thung Lũng Hạnh Phúc về đêm được chiếu sáng rực rỡ bởi nhiều ánh đèn, có khác những khu vui chơi giải trí khác, Lạc Tiểu Tịch vừa đi theo đám đông cổ vũ vừa hỏi: "Lục boss gọi điện thoại đến xin làm hòa à?"
Tô Giản An nghĩ nghĩ: "Buổi tối hôm nay chúng ta không quay về nữa, ở trong khách sạn có chủ đề yêu thích của cậu ở gần đây, một căn phòng đôi Deluxe sang trọng!"
Lạc Tiểu Tịch giơ cánh tay trắng nõn lên, hoan hô một tiếng: "Tôi yêu cậu!"
Ngày hôm sau, Lục Bạc Ngôn bảo Uông Dương đến nhà Lạc Tiểu Tịch để đón Tô Giản An, nhưng Uông Dương gọi điện thoại trở về nói anh ta ấn chuông cửa nửa ngày vẫn không có ai ra mở cửa.
Anh gọi điện thoại cho Tô Giản An, nghe được thông báo thuê bao đã tắt máy.
Phải qua hai giây xong anh, mới dám tin tưởng, Tô Giản An lại dám lừa mình.
Anh lập tức cho người truy tìm tung tích Tô Giản An, thế mới biết đêm qua cô trực tiếp ở lại khách sạn gần khu vực Thung Lũng Hạnh Phúc.
Giờ khắc này, Lục Bạc Ngôn đã nghiến răng ken két.
Anh cũng đã quên có bao nhiêu năm không có ai dám bằng mặt không bằng lòng với mình.
Thẩm Việt Xuyên mang văn kiện đến cho Lục Bạc Ngôn, vừa tiến vào văn phòng liền ngửi được có mùi gì đó không thích hợp trong phòng làm việc, nhàn nhã "Ô ya" một tiếng: "Giản An không muốn để ý tới cậu nữa hả?"
Lục Bạc Ngôn sâu kín nhìn về phía Thẩm Việt Xuyên —— làm sao cậu ta biết được Tô Giản An không muốn để ý đến anh ?
"Có là tôi thì mẹ nó tôi cũng không thèm để ý đến cậu!" Thẩm Việt Xuyên tỏ vẻ khinh thường, "Tự nhiên cùng bạn gái tin đồn đi cùng một chuyến máy bay lại còn cùng xuất hiện trong khách sạn!"
Lục Bạc Ngôn phiền toái ném điện thoại qua một bên: "Chuyện này trước đó tôi cũng không hề biết."
"Vậy chuyện cậu và Hàn Nhược Hi ở khách sạn triền miên suốt 4 giờ thì sao?"
Ánh mắt Lục Bạc Ngôn trở nên lạnh lùng: "Cậu biết rõ chuyện gì đang xảy ra!"
"Nhưng mà Giản An lại không biết nha!" Thẩm Việt Xuyên thiếu chút nữa dậm chân, "Nếu cô ấy nghĩ rằng cậu thật sự ngủ cùng Hàn Nhược Hi như những lời đồn trên mạng thì sao? Khi đó cô ấy còn đang rơi vào tay tên sát thủ, cậu trở về cũng không thèm giải thích một cậu nào, người ta tình nguyện nói chuyện với cậu đã là không tồi rồi, tôi đã sớm bảo cậu quỳ xuống giải thích mà cậu còn không tin. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn lần đầu tiên có chút bất đắc dĩ hỏi Thẩm Việt Xuyên: "Làm sao bây giờ?"
"Chỉ mấy chữ: Giải thích với cô ấy!"
Nhưng cô ấy hiện tại căn bản không muốn nghe, Lục Bạc Ngôn trầm ngâm sau một lúc lâu, phân cho Thẩm Việt Xuyên đi làm một sự kiện.
Thẩm Việt Xuyên mang vẻ mặt không thể tin: "Cậu xác định?"
"Trước mười hai giờ mà tin tức này không được phát tán trên mạng thì cậu phải đi Việt Nam đi công tác."
"Khốn kiếp!"
Thẩm Việt Xuyên vội vàng chạy đi liên lạc với các nhà truyền thông lớn .
Một tay anh dựa vào tường, dùng thân hình cao lớn bao trùm lên người cô, nụ hôn rơi xuống vừa bá đạo lại cường thế, không hề cho đối phương cơ hội từ chối.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ."
Tô Giản An cố gắng muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại bị hành động cự tuyệt này của cô chọc giận.
Anh dùng hai tay ôm chặt lấy thắt lưng Tô Giản An, thuận tiện cũng khóa chặt hai tay cô, đừng nói là giãy dụa, Tô Giản An ngay cả muốn động đậy cũng không thể nhúc nhích .
Bằng cách này, Lục Bạc Ngôn có thể muốn làm gì thì làm, chăm chú nếm hết mật ngọt của đối phương.
Trong ấn tượng của Tô Giản An , Lục Bạc Ngôn có đôi khi nói chuyện không để ý, đùa giỡn lưu manh, nhưng ít ra vẫn là một quý ông. Nhưng mà lần này, anh dùng lực hút mạnh môi cô, như là muốn đem cô hút cạn sạch sẽ vậy. Cô từ chối, anh liền mãnh liệt cạy mở khớp hàm, tấn công vào thành trì phía trong, lực đạo trên tay anh cũng càng ngày càng gấp gáp siết càng chặt hơn. . . . . .
Cô hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác —— có phải giây tiếp theo cô sẽ bị Lục Bạc Ngôn khảm nhập vào thân thể anh luôn không.
Chờ đã, Tô Giản An không thở nổi nữa.
Cùng Lục Bạc Ngôn tiếp xúc thân mật như vậy cũng được vài lần, ở bữa tiệc từ thiện tối đó anh đã hôn cô cho Tô Viên Viên xem, mạnh mẽ nhưng vẫn còn sót lại tia ôn nhu, anh còn có thể chu đáo bận tâm đến việc cô có thể hô hấp hay không; tối hôm cô đi bệnh viện đón anh trở về, nụ hôn của anh như chuồn chuồn đạp nước(Lướt qua) vậy, khiến cho cô an tâm.
Hai lần kia đều khiến tim cô ngây ngất.
Nhưng lần này, anh lại giống như dã thú đang bộc phát dục vọng, hận không thể phanh thây cô rồi nuốt chửng vào bụng, cô liều mạng giãy dụa liền bị anh tức giận cắn một cái vào cánh môi, cô chỉ cảm thấy cánh môi đau nhói, sau đó là mùi máu tươi lan tràn xộc lên . . . . .
Nụ hôn điên cuồng này đột ngột dừng lại, tựa như thước phim đang xem dở bị người ta ấn nút tạm dừng.
Lục Bạc Ngôn buông Tô Giản An ra, nhìn thấy vết rách trên môi cô còn vương chút máu, dường như có một tia kinh hoàng cùng hối hận thoáng qua trong mắt anh.
"Giản An. . . . . ."
Giong anh rất trầm thấp lại khàn khàn.
Tô Giản An hai mắt đỏ hoe, đẩy mạnh anh ra, ngón cái bên phải đưa lên miết lên môi, chảy ra vết máu đỏ tươi.
Lục Bạc Ngôn vươn tay, muốn đụng vào miệng vết thương ở môi cô, cô mang vẻ mặt ghét nghiêng đầu né tránh, tay anh dừng trong không trung một vài giây rồi chậm rãi thu hồi.
Tô Giản An lúc này mới rõ được người trước mắt, ánh mắt đầy căm giận, cô mở miệng: "Lục Bạc Ngôn, tôi không phải Hàn Nhược Hi, anh hãy nhìn cho rõ ràng đi!"
Cuối cùng cô đã nhắc tới Hàn Nhược Hi .
Tâm trạng Lục Bạc Ngôn dường như biến đổi trong nháy mắt, anh dùng đang bối rối vẫn tỏ ra ung dung nhìn Tô Giản An: "Cô đã xem được tin tức , rất để ý?"
"Vì cái gì tôi phải để ý?" Vết thương trên môi lại chảy máu, Tô Giản An mím môi liếm đi sạch sẽ, "Ngày kết hôn hôm đó tôi đã nói rõ với anh, tôi mặc kệ anh cùng Hàn Nhược Hi anh anh em em yêu đương bí mật, anh cũng đừng quan tâm đến chuyện của tôi!"
"Cô muốn làm gì, mà bảo tôi không cần lo chuyện của cô, hả?" Lục Bạc Ngôn tới gần cô, "Đi tìm Giang Thiếu Khải sao?"
Tô Giản An bướng bỉnh quay đầu đi: "Tôi có đi tìm ai cũng không hề liên quan đến anh, anh và ai đó triền miên bao lâu, tôi cũng sẽ không quản lý anh. Chúng ta nước sông không phạm nước giếng không có điểm chung nào cả!"
Cô xoay người chạy lên tầng, miệng vết thương trên môi cuối cùng đã ngừng chảy máu , nhưng đôi mắt lúc này không nhịn được mà phiếm hồng.
Cuộc sống sau khi kết hôn được hai tháng, cô cùng Lục Bạc Ngôn tuy rằng không có được tình cảm ân ái như lời người ta đồn thổi, nhưng cũng chưa từng xảy ra bất cứ tranh chấp gì.
Lần này là lần đầu tiên hai người họ cãi nhau.
Tô Giản An dù thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, cùng Lục Bạc Ngôn cãi nhau lại khiến cô mệt mỏi đến vậy.
Thật ra cô sao có thể không thèm để ý việc anh ở cạnh ai được chứ? Nhìn thấy những tin đồn ám muội của anh cùng Hàn Nhược Hi , nếu không phải đang ở nhà của Lạc Tiểu Tịch, nếu không phải tên sát thủ liên hoàn kia xuất hiện khiến cô phải bận rộn truy tìm manh mối đến phát điên, có lẽ cô đã sớm gục ngã từ lâu rồi .
Cô sẽ không bao giờ quên được cảm giác trong giây phút đó, từng chữ, thậm chí là từng dấu chấm câu trong những bài tin đó dường như biến thành những mũi kim, đâm thẳng vào mắt cô, xuyên vào tim cô.
Nỗi đau đớn khiến người đang đắm chìm trong hạnh phúc ảo tưởng như cô tỉnh táo lại, giữa Lục Bạc Ngôn và cô chỉ là diễn mà thôi, đối tốt với cô, dịu dàng với cô cũng chỉ là nội dung vở kịch cần, anh xoay người là có thể cùng người khác ở chung một chỗ.
Cô đã chấp nhận việc anh ở bên người khác, không dùng thân phận vợ cả đến chất vấn hay yêu cầu anh cái gì, vì sao anh cứ muốn xen vào việc cô đi đâu, ở đâu?
Lúc này, Lục Bạc Ngôn đã đứng trước cửa phòng Tô Giản An , vài lần anh muốn đưa tay gõ cửa nhưng lại không thể hạ tay xuống được.
Cuối cùng, anh vẫn quyết định quay lại phòng mình.
Bọn họ đều cần thời gian để bình tĩnh.
Tô Giản An luôn cảm giác như có gì vướng mắc trong lòng, rõ ràng cảm thấy rất mệt mỏi nhưng làm cách nào cũng không ngủ được, lăn qua lộn lại trằn trọc thẳng đến rạng sáng , ba giờ sáng mới đi vào giấc ngủ, hôm sau vừa tỉnh lại đã là giữa trưa.
Sau khi cô xác định Lục Bạc Ngôn không có ở nhà, lấy một bộ quần áo cho vào túi, báo cho bác Từ chuyển lời tới Lục Bạc Ngôn buổi tối hôm nay cô sẽ đến ngủ ở nhà một người bạn, bác Từ còn chưa kịp phản ứng lại đây là tình huống gì đang diễn ra, cô đã lên xe vọt đi rồi.
Đối với chuyện Tô Giản An "cao chạy xa bay" bỏ nhà đi bụi này, Lạc Tiểu Tịch vẫn cảm thấy rất bất ngờ
Cô chắc chắn Tô Giản An không phải cô gái nhỏ vô cớ gây sự hơi một tí là dở trò uy hiếp người khác, lần này lại làm loạn đến thế này, cô cảm thấy được mọi chuyện khẳng định không nhỏ.
"Cậu cùng Lục boss cãi nhau sao? Vì chuyện gì thế? Anh ấy có giải thích gì về chuyện anh ấy cùng Hàn Nhược Hi ở khách sạn với cậu không?"
"Cãi nhau .Bởi vì đêm qua tôi về nhà quá muộn. Không giải thích."
Tô Giản An lời ít mà ý nhiều, nói xong liền xé một túi khoai tây chiên, bốc lấy vài miếng đưa vào miệng, "Crack, crack " vài tiếng cắn, hung hăng nhai nuốt ngấu nghiến.
"Này này! Đừng bởi vì cãi nhau mà ăn mấy đồ không có chất dinh dưỡng này chứ." Lạc Tiểu Tịch đoạt lấy bịch khoai tây chiên trong tay Tô Giản An , đưa cho cô một quả táo, "Ăn trái cây đi. Lục Bạc Ngôn không đến mức bởi vì cậu về nhà quá muộn mà cãi nhau với cậu đau, không phải anh ấy đã hiểu lầm cậu cái gì chứ?"
"Anh ta cho rằng cả đêm tôi đều ở cùng Giang Thiếu Khải."
Tô Giản An đem quả táo biến thành Lục Bạc Ngôn, một ngụm cắn xuống, cũng không cẩn thận đụng phải miệng vết thương trên môi, đau đến mức khiến cô nhe răng trợn mắt.
"Ôi trời." Lạc Tiểu Tịch nghiêm túc nhìn miệng vết thương nhỏ hồng hồng trên môi Tô Giản An, "Lục boss ghen đến mức cắn người luôn à? Cậu còn không chịu giải thích à, ngốc muốn chết, nói một câu cậu vì cùng tôi đi dạo phố mà muộn như vậy mới trở về cũng không béo thêm mười cân được đâu.”
Tô Giản An bĩu môi: "Anh ta lại như ăn phải mười cân thuốc nổ vậy, căn bản không thèm nghe tôi giải thích đã làm chuyện . . . . . ."
Lạc Tiểu Tịch trầm ngâm một chút: "Vậy không phải anh ấy ghen ư, . . . . . . Là đổ nguyên một thùng dấm chua rồi đấy !"
Tô Giản An mới không thèm quan tâm Lục Bạc Ngôn là ghen hay là đánh đổ cả bình giấm, vươn tay lấy Ipad của Lạc Tiểu Tịch để xem phim.
Cô chỉ biết là, hôm nay cô không muốn nhìn thấy Lục Bạc Ngôn.
Lạc Tiểu Tịch biết Tô Giản An buồn bực , chọc chọc tay cô bạn: "Chúng ta đã lâu không đi xem phim rồi , phim cậu chờ đợi giờ đã công chiếu rồi, tôi mời cậu đi xem nhé, thế nào? Sau đó buổi tối chúng ta lại đi “Thung Lũng Hạnh Phúc” để xem biểu diễn!"
Tô Giản An nhìn Lạc Tiểu Tịch, liếc mắt một cái, cô cười cười, đứng dậy đổi giày, hai người thẳng tiến đến rạp chiếu phim.
So sánh với Tô Giản An tùy tính nhàn nhã, Lục Bạc Ngôn thì quá bận rộn để có thời gian nghĩ về chuyện tối qua.
Việc anh bỏ dở hợp đồng sắp ký rồi chạy về nước cũng không phải không có ảnh hưởng, bên phía hợp tác đã nảy sinh bất mãn với anh, nỗ lực cố gắng của cả một tập thể như nước chảy về biển đông, hành động bỏ đi của anh khiến cho nỗ lực tăng ca, thức đêm của vô số người trong công ty thành phí công vô ích.
Muốn giải quyết tất cả vấn đề này, thậm chí là với anh vẫn là chuyện rất khó khăn.
Bận rộn đến 9 giờ tối, công việc của ngày hôm nay cuối cùng cũng chấm dứt, tuy nhiên vừa về đến nhà bác Từ lại báo cho anh, Tô Giản An giữa trưa đã đi ra ngoài, nói buổi tối hôm nay tới ngủ ở nhà bạn, sẽ không trở lại .
Lục Bạc Ngôn nhíu mày kéo cà- vạt ra, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Tô Giản An .
Lần này Tô Giản An lại trả lời , nhưng không biết là cô đang ở nơi nào, rất nhiều tiếng ồn ào truyền đến trước khi cô cất tiếng.
"Cô đang ở đâu?" Trong giọng anh có chút không kiên nhẫn, nóng nảy cùng tức giận.
"Thung Lũng Hạnh Phúc." Chỉ số tâm trạng của Tô Giản An lúc này rõ ràng đang bùng nổ, giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, "Bác Từ không nói cho anh biết sao? Tối nay tôi sẽ không quay về ."
"Cô cùng Lạc Tiểu Tịch ở cùng một chỗ?"
"Đúng vậy."
Lục Bạc Ngôn nhay nhay phần thái dương đau nhức, quyết định dành cho cô một thời gian riêng vào buổi tối: "Vậy buổi sáng ngày mai tôi cho người đón cô trở về."
"Không cần." Tô Giản An từ chối, cô nghĩ mình có thể tự mình trở về.
Để cô tự do nháo nhào một buổi tối vốn đã là giới hạn của Lục Bạc Ngôn, trong giọng anh lộ ra vẻ uy hiếp: "Hay bây giờ cô muốn tôi phải chạy qua đón cô luôn?"
Tô Giản An ở đầu giây bên kia trầm mặc một chút: "Ngày mai không cần qua quá sớm, tôi không biết sẽ thức dậy lúc nào."
"Mười giờ."
". . . . . . được, tôi cúp máy đây."
Tô Giản An cúp điện thoại, nhìn di động lẩm bẩm một câu: "Bạo chúa."
Tiết mục nhảy múa hula vẫn còn đang diễn ra, Thung Lũng Hạnh Phúc về đêm được chiếu sáng rực rỡ bởi nhiều ánh đèn, có khác những khu vui chơi giải trí khác, Lạc Tiểu Tịch vừa đi theo đám đông cổ vũ vừa hỏi: "Lục boss gọi điện thoại đến xin làm hòa à?"
Tô Giản An nghĩ nghĩ: "Buổi tối hôm nay chúng ta không quay về nữa, ở trong khách sạn có chủ đề yêu thích của cậu ở gần đây, một căn phòng đôi Deluxe sang trọng!"
Lạc Tiểu Tịch giơ cánh tay trắng nõn lên, hoan hô một tiếng: "Tôi yêu cậu!"
Ngày hôm sau, Lục Bạc Ngôn bảo Uông Dương đến nhà Lạc Tiểu Tịch để đón Tô Giản An, nhưng Uông Dương gọi điện thoại trở về nói anh ta ấn chuông cửa nửa ngày vẫn không có ai ra mở cửa.
Anh gọi điện thoại cho Tô Giản An, nghe được thông báo thuê bao đã tắt máy.
Phải qua hai giây xong anh, mới dám tin tưởng, Tô Giản An lại dám lừa mình.
Anh lập tức cho người truy tìm tung tích Tô Giản An, thế mới biết đêm qua cô trực tiếp ở lại khách sạn gần khu vực Thung Lũng Hạnh Phúc.
Giờ khắc này, Lục Bạc Ngôn đã nghiến răng ken két.
Anh cũng đã quên có bao nhiêu năm không có ai dám bằng mặt không bằng lòng với mình.
Thẩm Việt Xuyên mang văn kiện đến cho Lục Bạc Ngôn, vừa tiến vào văn phòng liền ngửi được có mùi gì đó không thích hợp trong phòng làm việc, nhàn nhã "Ô ya" một tiếng: "Giản An không muốn để ý tới cậu nữa hả?"
Lục Bạc Ngôn sâu kín nhìn về phía Thẩm Việt Xuyên —— làm sao cậu ta biết được Tô Giản An không muốn để ý đến anh ?
"Có là tôi thì mẹ nó tôi cũng không thèm để ý đến cậu!" Thẩm Việt Xuyên tỏ vẻ khinh thường, "Tự nhiên cùng bạn gái tin đồn đi cùng một chuyến máy bay lại còn cùng xuất hiện trong khách sạn!"
Lục Bạc Ngôn phiền toái ném điện thoại qua một bên: "Chuyện này trước đó tôi cũng không hề biết."
"Vậy chuyện cậu và Hàn Nhược Hi ở khách sạn triền miên suốt 4 giờ thì sao?"
Ánh mắt Lục Bạc Ngôn trở nên lạnh lùng: "Cậu biết rõ chuyện gì đang xảy ra!"
"Nhưng mà Giản An lại không biết nha!" Thẩm Việt Xuyên thiếu chút nữa dậm chân, "Nếu cô ấy nghĩ rằng cậu thật sự ngủ cùng Hàn Nhược Hi như những lời đồn trên mạng thì sao? Khi đó cô ấy còn đang rơi vào tay tên sát thủ, cậu trở về cũng không thèm giải thích một cậu nào, người ta tình nguyện nói chuyện với cậu đã là không tồi rồi, tôi đã sớm bảo cậu quỳ xuống giải thích mà cậu còn không tin. . . . . ."
Lục Bạc Ngôn lần đầu tiên có chút bất đắc dĩ hỏi Thẩm Việt Xuyên: "Làm sao bây giờ?"
"Chỉ mấy chữ: Giải thích với cô ấy!"
Nhưng cô ấy hiện tại căn bản không muốn nghe, Lục Bạc Ngôn trầm ngâm sau một lúc lâu, phân cho Thẩm Việt Xuyên đi làm một sự kiện.
Thẩm Việt Xuyên mang vẻ mặt không thể tin: "Cậu xác định?"
"Trước mười hai giờ mà tin tức này không được phát tán trên mạng thì cậu phải đi Việt Nam đi công tác."
"Khốn kiếp!"
Thẩm Việt Xuyên vội vàng chạy đi liên lạc với các nhà truyền thông lớn .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook