Cờ Rồng Tay Máu
-
Chương 4: Gây oán vô biên
Tay trái chỉ, tay phải chộp, một điểm vào Kiên tứ huyệt, một nhằm yếu mạch ở cổ tay chộp tới. Có lẽ vừa rồi bị ngã rất đau đớn nên lúc này đại hán ấy chỉ muốn ra tay một cái là bắt được Độc Cô Ngọc ngay để vãn hồi chút sĩ diện.
Vừa rồi Độc Cô Ngọc ra tay một cái đã đánh té được đối phương nên càng tự tin thêm. Vì thế chàng không coi bọn đại hán này vào đâu hết. Thấy tên nọ phi thân tới, chàng cười khẩy một tiếng, hơi xoay người tránh né và tay phải phất một cái, sử dụng thế Lộ hoa đảo ảnh như cánh sương mù đảo ngược, quét luôn vào cổ tay của đại hán áo đen ấy.
Thế Lộ hoa đảo ảnh rất tầm thường, không kỳ lạ một tý gì hết nhưng bên trong bao hàm vô cùng huyền ảo. Đại hán áo đen nọ chỉ là hảo thủ hạng nhì, hạng ba của Mân Tây bát động thôi thì làm sao mà biết được tuyệt học ấy lợi hại như thế nào. Nên y thấy Độc Cô Ngọc ra tay như vậy liền cười khẩy và nghĩ thầm :
- Tiểu quỷ này muốn chết chăng?
Y vừa nghĩ tới đó thì đã thấy hai cái bóng bàn tay đã nhằm hai bên cổ tay lấn át tới nên cả kinh, vội trầm hai cánh tay xuống để định biến đổi sang thế khác nhưng kịp sao được. Y phải nghiến răng xoay ngang lưng một cái, để tránh cái thế đó. Không ngờ ngực của y bị đánh trúng kêu đến “bốp” một tiếng và cả vai trái cũng bị đánh trúng một chưởng. Đau quá, chịu không nổi nên y chỉ kêu “hự” một tiếng rồi vội lui về phía sau ngay.
Đại hán cầm thẻ hoảng sợ đến mặt tái mét còn đại hán ra tay tấn công thì cười khẩy một tiếng, lớn tiếng nói với đại hán cầm thẻ rằng :
- Không ngờ tiểu tử này lại khó đối phó đến như thế, xem như vậy chắc Thập bát vệ đã bị toi mạng bởi tay y hết! Lão đại còn do dự gì nữa?
Đại hán cầm thẻ ngẩn người ra giây lát, rồi cười khẩy đáp :
- Lão nhị nói rất đúng. Nếu ngày hôm nay chúng ta không bắt giữ nổi tiểu tử này mà để cho Tổng tọa biết thì chúng ta cũng nguy hiểm lắm, tránh sao khỏi bị khiển trách rất nặng nề. Lão nhị lên đi!
Y giơ tay ra hiệu rồi chàng đại hán nọ mỗi người một bên xông lên cùng tấn công Độc Cô Ngọc một lúc.
Độc Cô Ngọc đánh bại được đại hán áo đen hai lần, tinh thần càng phấn chấn nên thấy chúng cùng xông vào tấn công mình chàng cũng không hãi sợ chút nào, khẽ quát một tiếng, xoay người một vòng, tay phải sử dụng luôn hai thế võ một lúc, nhắm người hai đại hán kia phản công luôn.
Liền có hai tiếng kêu “hự” vang lên. Hai đại hán nọ đã bị đẩy lui, mặt lộ vẻ kinh hãi và tức giận nhưng chỉ đứng đờ người ra thôi chứ không dám xông lên nữa. Vì chúng không hiểu tại sao thư sinh này lại có những thế võ huyền ảo đến như vậy mà chưởng lực lại nhẹ đến thế? Đáng lẽ hai thế chưởng của chàng ta có thể đánh hai người bọn mình bị thương nặng nhưng sự thực lại chỉ hơi đau nhức một chút thôi chứ không hề hấn gì hết. Vì lẽ ấy chúng không kinh ngạc sao được?
Độc Cô Ngọc giở hai thế chưởng ra đẩy lui được hai đại hán nên trong lòng mừng thầm và nghĩ bụng :
“Thực không ngờ mấy thế võ đối phó với Long Phan lệnh chủ chả ăn thua gì hết nhưng đối với hai đại hán áo đen này lại công hiệu đến như thế...”
Chàng định đuổi theo hai đại hán để tấn công tiếp, nhưng chàng lại nghĩ bụng bảo dạ rằng :
“Chuyện này vốn dĩ là do sự hiểu lầm mà nên, nếu bây giờ ta còn đã thương hai đại hán này thì khó ăn nói lắm, chi bằng ta hãy thâu tay để xem!”
Nghĩ tới đó, chàng đưa mắt liếc nhìn hai đại hán kia, vừa cười vừa nói :
- Đáng lẽ tại hạ phải trị các ngươi một phen thật nên thân, nhưng thấy các ngươi nóng lòng vì bạn nên tại hạ cũng miễn chấp cho. Dù sao tại hạ cũng phải nói cho hai người biết rõ là kẻ giết Thập bát vệ không phải là tại hạ đâu. Đấy, tại hạ chỉ biết nói có thế thôi, xin cáo lui.
Nói xong, chàng chắp tay vái một vái rồi định quay người đi luôn thì đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói rất lạnh lùng quát bảo :
- Bạn kia, muốn bỏ đi hay sao?
Lời nói chưa dứt, chàng đã thấy có một luồng kình khí nhằm ngay lưng mình lấn át tới như thủy triều đổ đến vậy. Kình lực này mạnh hơn hai đại hán nọ cùng ra tay tấn công mình một lúc nhiều. Chàng rùng mình kinh hãi thầm, không dám chống đỡ thẳng vội nhảy sang bên mấy thước tránh.
Chàng vừa tránh thoát thì đã nghe thấy có tiếng “bộp”, nước và bùn lầy bắn tung tóe.
Áo của chàng cũng bị dính đầy bùn bẩn và chỗ chàng vừa đứng đã hiện ra một cái hố sâu hơn thước.
Độc Cô Ngọc thấy thế cả kinh và nghĩ bụng :
“Chưởng lực của người này mạnh thực...”
Người nọ cười khẩy nói tiếp :
- Không ngờ bạn lại lẹ làng đến như thế! có giỏi thì đỡ thêm một chưởng này nữa xem sao?
Một cái bóng đen nhanh như chim cắt phi tới. Tuy trong lòng Độc Cô Ngọc hãi sợ, nhưng dù sao trời sinh ra có tính kiêu ngạo từ hồi còn nhỏ, vì vậy chàng không tránh né nữa, cười khẩy một tiếng, giở thế Liêm Quyển Tây Phong, tay phải đưa ra một thế như con linh xà và vận hết công lực ra để chống đỡ những bóng chưởng của đối phương đang nhằm giữa ngực mình tấn công tới.
Sau một tiếng kêu “bùng” thực lớn, công lực vốn dĩ đã kém, lại thêm những vết thương chưa lành nên Độc Cô Ngọc mới bị đẩy lui liền năm sáu bước, lảo đảo một hồi mới đứng vững được, nhưng máu huyết trong người đã rạo rực và ngực đau nhức, chịu không nổi. Chàng vội ngửng đầu lên nhìn, thấy chỗ cách mình chừng bốn năm thước đang có một đại hán trung niên mặc áo đen, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Đại hán này ăn mặc cũng như đại hán kia, nhưng chỉ khác ở chỗ ngang lưng có đeo cái thẻ vàng to như cái thẻ bạc mà chàng đã lấy được ở trong người của bọn Thập bát vệ, mặt mũi rất oai võ và không kém gì kiêu ngạo.
Chàng không sao nhịn được, liền trợn ngược đôi lông mày lên quát hỏi :
- Cứ xem ngài đeo cái thẻ vàng ở ngang lưng như vậy, chắc ngài phải là người có địa vị rất cao của Mân Tây bát động? Nhưng không hiểu tại sao ngài cũng có ý nghĩ như những người dưới, không hỏi nếp tẻ gì hết mà chưa chi đã ra tay tấn công liền như vậy?
Đại hán nọ đã hết kinh ngạc, chăm chú nhìn Độc Cô Ngọc một hồi rồi cười khẩy hỏi lại :
- Bạn nhận xét không sai? Tại hạ là Tổng tuần sát của Mân Tây bát động này, tiểu hiệu là Bách Tý Ương thần, họ Vũ, tên là Văn Đào. Còn bạn xưng hô ra sao?
Độc Cô Ngọc nghe thấy đối phương tự nhận là Tổng tuần sát Bách Tý Ương Thần Vũ Văn Đào mới biết đối phương là cao thủ hạng nhất của Mân Tây bát động. Tuy trong lòng rất kinh hoàng nhưng vẻ mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên, chàng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ đang cảm thấy rất ngạc nhiên, vì không hiểu ai lại có chưởng lực hùng hậu đến như thế này, bây giờ mới biết ngài là Vũ Văn tổng tuần sát. Tại hạ là Đỗ Ngọc.
Vũ Văn Đào cười khẩy nói tiếp :
- Thế ra là bạn họ Đỗ đây. Vũ Văn Đào này ngưởng mộ đã lâu.
- Đỗ Ngọc mới bước chân vào giang hồ, chưa có tên tuổi gì cả. Có lẽ ngoài tại hạ ra, chưa có người thứ hai nào biết được cái tên Đỗ Ngọc này. Nhưng không hiểu Tổng tuần sát đã gặp tại hạ ở đâu, mà lại nói ngưỡng mộ đã lâu như thế?
Vũ Văn Đào tủm tỉm cười đáp :
- Tuy Vũ Văn Đào này chưa có duyên phận được quen biết bạn nhưng Thập bát vệ của bổn động đêm hồi hôm đã được gặp rồi. Như vậy câu ngưỡng mộ đã lâu không phải là miễn cưỡng.
Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày lên, hơi giận dữ nói tiếp :
- Tin hay không là tùy ở các hạ. Đỗ Ngọc này cứ biết không hổ thẹn với lương tâm thì thôi!
Vũ Văn Đào hớn hở hỏi :
- Lời nói của bạn hơi nặng một chút, giết một vài người có gì mà phải hổ thẹn với lương tâm cơ chứ?
Mặt biến sắc, Độc Cô Ngọc hỏi lại :
- Thế cả các hạ cũng nhận định tại hạ đã giết chết Thập bát vệ hay sao?
Vũ Văn Đào đáp :
- Đâu dám, Vũ Văn Đào này không đích mắt trông thấy thì không bao giờ dám quả quyết như thế. Nhưng dù sao bạn cũng không thể nào tránh khỏi được sự hiềm nghi.
Độc Cô Ngọc cau mày lại hỏi tiếp :
- Thế Tổng tuần sát muốn xử trí ra sao?
- Vũ Văn Đào này có một biện pháp lưỡng tiện, không biết bạn có vui lòng nhận cho như vậy không?
Thấy đối phương nói như thế, Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát rồi trả lời :
- Tại hạ lại tưởng Tổng tuần sát của Mân Tây bát động thế nào cũng phải hơn người thường nhiều. Ngày hôm nay gặp mặt mới biết ngài chỉ là một người không biết rõ thị phi, đen trắng và cũng mở mồm là vừa oan như ai!
Vũ Văn Đào nghe nói mặt liền biến sắc, vội hỏi lại :
- Nếu vậy Vũ Văn Đào mỗ phải thỉnh giáo bạn điều này. Tại sao Ngân bài sắc lệnh của bổn động lại lọt vào tay của bạn?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :
- Vừa rồi tại hạ chả thanh minh rồi là gì? Cái thẻ bạc này là ngẫu nhiên nhặt được.
Vũ Văn Đào cười khẩy đỡ lời :
- Không phải là Vũ Văn Đào hỏi đi hỏi lại vấn đề này, sự thực thì chuyện ấy rất khó tin và trên đời này không bao giờ lại có chuyện may mắn đến như vậy?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng nói tiếp :
- Xin Tổng tuần sát cứ nói, tại hạ đâu dám vui nhận như vậy?
Đôi mắt rất giảo hoạt, nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Ngọc, Vũ Văn Đào nói tiếp :
- Bạn đã không nhìn nhận giết hại Thập bát vệ của bổn động, vả lại việc này cũng không có chứng cớ gì. Vũ Văn Đào này cũng không dám vừa khống người ta một cách độc đoán như thế cho nên mới nghĩ rõ được một cách lưỡng tiện là mời bạn hãy ở lại Mân Tây bát động này một thời gian, chờ mỗ đích thân dẫn một nhóm cao thủ của bổn động đi điều tra hung thủ. Nếu quả thật bạn bị oan thì đến lúc đó không những Văn Đào mỗ sẽ thân chinh tiễn bạn ra khỏi động mà còn xin lỗi bạn nữa, chẳng hay bạn nghĩ sao?
Độc Cô Ngọc cười khẩy đáp :
- Cách lưỡng tiện của tổng tuần sát cao minh thật, đừng nói Đỗ Ngọc có việc cần không thể nào tuân lệnh được mà dù tại hạ có được rảnh rang đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào chịu để cho người ta giam lỏng được. nên Đỗ Ngọc này không thể nào tán thành kế lưỡng tiện ấy của tổng tuần sát, mong bạn lượng thứ cho.
Vũ Văn Đào vẫn cười giọng đểu cán mà nói tiếp :
- Bạn họ Đỗ hiểu lầm rồi. Trong thời gian bạn ở lại đdây, Văn Đào sẽ tiếp bạn như một thượng khách chứ đâu dám giam cầm như bạn nói.
Đỗ Ngọc vừa cười vừa đỡ lời :
- Đa tạ hảo ý của tổng tuần sát, ngài cứ việc dẫn các cao thủ đi ra bên ngoài điều tra.
Tuy giang hồ lớn rộng thật nhưng mỗ dám chắc thế nào cũng có ngày tổng tuần sát sẽ bắt gặp hung thủ và có chứng cớ hẳn hoi. Lúc ấy tại hạ sẽ tới đây làm nhân chứng.
Bỗng cất tiếng cười như điên khùng, Vũ Văn Đào cắt ngang :
- Không biết cách này của bạn cao minh hơn biện pháp của Vũ Văn Đào bao nhiêu nhưng chỉ tiếc thay Văn Đào này không phải là đứa trẻ lên ba.
Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày kiếm lên giận dữ hỏi lại :
- Tổng tuần sát nói như thế là nghĩa lý gì?
Vũ Văn Đào cũng biến sắc mặt, lạnh lùng đáp :
- Bạn họ Đỗ khéo tính toán lắm. Bạn phải biết, thả hổ thì dễ, bắt hổ thì khó. Vũ Văn Đào này không muốn làm những việc tốn hơi phí sức như thế. Mong bạn nên vui lòng nhận lời biện pháp của Vũ Văn Đào này đi.
Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :
- Nếu mỗ không nhận lời thì sao?
Vũ Văn Đào cười khẩy một tiếng, mặt lộ hung quang, lạnh lùng nói tiếp :
- Lúc ấy bắt buộc Vũ Văn Đào tôi phải cưỡng bách giữ khách lại.
Độc Cô Ngọc nghe thấy đối phương nói như thế, giật mình kinh hãi và nghĩ bụng :
“Công lực của ta vốn dĩ địch không nổi y rồi, lại thêm đang bị nội thương và nơi đây là phạm vi thế lực của Mân Tây bát động. Nếu ra tay đấu với họ thật thì ta không sao thoát khỏi tai ách đâu. Như vậy có phải là lỡ hết đại sự của ta không?”
Nghĩ tới đó, chàng vừa lo âu vừa ân hận đứng ngẩn người ra, quên cả trả lời đối phương. Vũ Văn Đào thấy thế, tưởng là thư sinh trẻ tuổi này nghe thấy mình nói như vậy đã hoảng sợ nên y lại càng cười, vẻ kiêu ngạo và nói tiếp :
- Bạn họ Đỗ khỏi cần phải lo âu như thế! Quý hồ bạn nhận lời khuất giá ở lại đây ít bữa, Vũ Văn Đào này xin cam đoan giữ đúng lời hứa...
- Câm mồm!
Độc Cô Ngọc đột nhiên quát lớn một câu như thế, xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, giận dữ nói tiếp :
- Tuy Đỗ Ngọc này hãy còn ít tuổi, võ nghệ còn non nớt và rất kém kinh nghiệm thật nhưng vẫn chưa đến nỗi nghe ngài nói một câu đã phải hoảng sợ ngay như ngài tưởng tượng đâu. Ngài cứ việc gọi bọn lâu la ra đây ra tay bắt giữ, như vậy sợ gì Đỗ Ngọc này chả phải ngoan ngoãn ở lại đây như ngài muốn?
Vũ Văn Đào cười the thé một hồi, hai mắt lộ hung quang, nói tiếp :
- Bạn họ Đỗ thật không hổ thẹn là một người ăn nói nhanh nhẩu. Vũ Văn Đào này rất chịu phục. Nếu vậy Vũ mỗ xin tuân lệnh và xin thất lễ.
Nói xong y phi thân tới, chìa năm ngón tay ra, nhằm vai Độc Cô Ngọc chộp luôn.
Thân pháp và thế thức của y đã thuộc loại cao thủ hạng nhất nên y vừa ra tay một cái, Độc Cô Ngọc đã kinh hoảng thầm. Nhưng chàng vẫn đánh liều giở thế Quế tử phiêu hương (trái quế tỏa mùi thơm) ra chống đỡ và chộp tay của đối phương.
Công lực của chàng đã non kém nên dù chàng đã học hỏi được bốn thế võ tuyệt diệu nhưng tới khi sử dụng không thể nào đạt tới được thành quả như ý muốn. Nên tài ba của chàng lúc này, nếu đối phó với những địch thủ thuộc hạng nhì, hạng ba thì chàng dư sức thắng được đối phương, chứ gặp phải Vũ Văn Đào, cao thủ hạng nhất này thì cũng như khi chàng gặp Long Phan lệnh chủ. Tài ba của chàng liền thấy thấp kém ngay.
Tay của Đỗ Ngọc sắp chặt trúng cổ tay của Vũ Văn Đào thì y đã cười khẩy một tiếng và nói :
- Lửa của đom đóm mà cũng đòi tranh sáng với đèn. Có mau ngoan ngoãn nằm xuống hay không?
Y vừa nói vừa trầm tay xuống, sử dụng thế Tỳ bà thủ tấn công luôn vào ngực và bụng của Độc Cô Ngọc.
Độc Cô Ngọc thấy thế cả kinh, đang định thay đổi sang thế võ khác nhưng đã muộn rồi. Chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng, người chàng đã bị chưởng của Vũ Văn Đào đánh trúng và bị bắn ra ngoài xa hơn trượng, ngã ngồi phịch xuống đất. Ngực và bụng đau nhức chịu không nổi, máu tươi đã lên tới cổ họng. Chàng đang định đứng dậy thì Vũ Văn Đào đã như bóng theo hình, nhảy xổ tới tấn công tiếp, không để cho chàng có dịp tránh né.
Độc Cô Ngọc thấy thế càng tức giận thêm, hai mắt đỏ như lửa và bỗng há mồm ra, phun ngay một khẩu máu tươi vào mặt Vũ Văn Đào.
Không ngờ Độc Cô Ngọc lại có hành động ấy nên Vũ Văn Đào muốn tránh cũng không kịp. Đầu và mặt mũi đều bị máu tươi của Độc Cô Ngọc phun trúng.
Nhờ có khẩu máu tươi ấy đã khiến thân hình của Vũ Văn Đào phải chậm lại, nhưng cũng vì thế mà y càng tức giận thêm, chỉ muốn giết chết ngay Độc Cô Ngọc mới hả dạ :
- Bạn kia! Bạn làm như vậy có phải là ngậm máu phun người đấy không?
Vũ Văn Đào vừa nói vừa giơ hữu chưởng lên, dùng hết công lực nhằm Độc Cô Ngọc giáng xuống.
Đột nhiên chỗ ngoài xa mấy trượng có tiếng quát tháo lanh lảnh. Tiếp theo đó có một đạo kim quang nhằm bàn tay phải của Vũ Văn Đào đang bổ xuống đầu Độc Cô Ngọc, chỉ còn nửa thước nữa là trúng đầu, bắn tới luôn.
Vũ Văn Đào nghe thấy tiếng quát tháo ấy vội thâu tay và xoay chưởng một cái đã đoạt được đạo kim quang kia luôn. Y đưa mắt ngắm nhìn vật ở trong tay một cái, mặt đã biến sắc, vội nhảy lui về phía sau, buông xuôi tay đứng nghiêm liền.
Độc Cô Ngọc ngửng đầu lên nhìn cũng phải ngẩn người ra, mặt lộ vẻ rất ngạc nhiên.
Thì ra chỗ bực đá xanh ở trước cửa lớn sơn son đã có một thiếu nữ tuyệt sắc, mặc võ trang màu đỏ đã đứng sừng sững ra ở đó lúc nào không hay. Thiếu nữ này tuy đẹp tới cực điểm, có thể nói đẹp ngang với Tuyết Diệm Cầm ở lầu Nhạc Dương, nhưng vẻ mặt của nàng lạnh lùng như băng tuyết, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi như điện, khiến ai cũng không dám ngửng mặt lên nhìn nàng. Điều này khác hẳn Tuyết Diệm Cầm, vì Tuyết Diệm Cầm là người rất dịu dàng nho nhã.
Thiếu nữ áo đỏ vừa xuất hiện, Độc Cô Ngọc thấy Vũ Văn Đào với hai đại hán nọ tỏ vẻ cung kính như vậy khiến chàng đang định lên tiếng cảm ơn nhưng lại cố nhịn đau mà gượng đứng dậy chắp tay chào, lạnh lùng nói :
- Cảm phiền cô nương đã ra tay cứu viện.
Tất nhiên thiếu nữ áo đỏ ấy không ngờ thư sinh áo trắng đẹp trai như vậy lại kiêu ngạo đến như thế. Nàng ta nghe thấy Độc Cô Ngọc nói như vậy liền lộ nụ cười, rón rén đi tới trước mặt chàng và hỏi :
- Khỏi cần phải khách sáo như vậy! Vết thương có nặng lắm không?
Độc Cô Ngọc xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, lạnh lùng đáp :
- Cảm ơn cô nương đã có lòng như vậy. Một chút thương nhẹ này không đáng đếm xỉa tới. Tại hạ vẫn có thể chịu đựng nổi.
Thiếu nữ áo đỏ chăm chú nhìn chàng nói tiếp :
- Thật không ngờ người lại bướng bỉnh đến như thế. Nếu sớm biết ngươi bướng bỉnh như thế này thì bổn cô nương cũng không ngăn cản Vũ Văn Đào làm chi nữa.
Độc Cô Ngọc đáp :
- Xưa nay tại hạ rất khiêm tốn và cung kính, nhưng phải xem đối phương là người như thế nào? Nếu cô nương đã hối hận thì tại hạ vẫn còn ở đây, cứ việc ra lệnh cho người nhà của cô nương đi, vẫn còn kịp cơ mà?
Thiếu nữ áo đỏ nghe thấy chàng nói như thế mặt liền biến sắc, cứ đảo ngược đôi mắt sắc sảo hoài. Một lát sau nàng mới tủm tỉm mỉm cười, nói tiếp :
- Hãy gạt địa vị và thân phận của bổn cô nương sang bên nhưng người thử nghĩ xem lối ăn nói và thái độ lạnh lùng như của người đối xử với một ân nhân đã cứu cho mình thoát chết như vậy chả lẽ người không cảm thấy đáng trách chút nào hay sao?
Mặt đỏ bừng trong lòng rất hổ thẹn, tuy Độc Cô Ngọc có lòng muốn nói cảm ơn vài câu nhưng rốt cuộc chàng lại nuốt ngược những lời đó vào trong bụng chứ không nói gì nữa.
Thiếu nữ áo đỏ ngắm nhìn chàng một hồi, miệng tủm tỉm cười từ từ quay người lại nhìn thẳng vào mặt Vũ Văn Đào mà lạnh lùng hỏi :
- Vũ Văn Đào! Có thật người này đã giết chết Thập bát vệ của bổn động không?
Vừa rồi, thái độ kiêu ngạo và làm phách biết bao không hiểu tại sao lúc này Vũ Văn Đào lại hơi run lẩy bẩy và rất khúm núm, cung kính thưa rằng :
- Thưa! Bẩm động...
- Câm mồm!
Thiếu nữ áo đỏ bỗng khẽ quát một câu như thế rồi lạnh lùng nói tiếp :
- Ngươi đã quên lời dặn bảo của ta rồi ư?
Với giọng run run, Vũ Văn Đào đáp :
- Thưa bẩm cô nương, thuộc hạ đáng chết. Tuy thuộc hạ không có chứng cớ gì nhưng xưa nay Ngân bài sắc lệnh lúc nào cũng ở trong người của Thập bát vệ. Nay sắc lệnh ấy lại ở trong người của người này rơi xuống...
Thiếu nữ áo đỏ cười khẩy một tiếng hỏi tiếp :
- Xem như vậy, ngày thường ta tốn công dạy bảo các người mà kết quả vẫn công cốc.
Bằng không sao ngày hôm nay ngươi lại hồ đồ đến như thế? Ta hỏi ngươi, công lực của ngươi với Thập bát vệ ai hơn ai kém?
Vũ Văn Đào ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Thuộc hạ không dám tự coi thường mình và cũng không dám tự phụ. Nếu một đấu với một thì thì Thập bát vệ không một người nào địch nổi thuộc hạ.
- Điều này ta đã biết rồi, bằng không khi nào ngươi lại được giữ chức tổng tuần sát này? Ta chỉ hỏi ngươi, nếu Thập bát vệ liên tay đấu với ngươi thì sao?
Vũ Văn Đào cương quyết đáp :
- Nếu Thập bát vệ liên tay thì thuộc hạ không sao địch nổi họ.
Thiếu nữ áo đỏ cười khẩy, nói tiếp :
- Ngươi đã biết như vậy, nếu người này giết chết nổi Thập bát vệ một lúc thì thử hỏi bây giờ ngươi có còn tính mạng hay không?
Vũ Văn Đào cau mày đang định nói tiếp nhưng y lại mím môi, không dám nói nữa.
Thiếu nữ áo đỏ trợn tròn xoe mắt lên, hỏi tiếp :
- Có phải ngươi không phục phải không?
Người hơi run lẩy bẩy, Vũ Văn Đào cúi đầu xuống đáp :
- Thuộc hạ không dám.
Thiếu nữ áo đỏ lộ nụ cười rất huyền bí, ít người phát giác nổi, rồi nàng từ từ quay người lại, nhưng chưa kịp nói thì Độc Cô Ngọc đã lạnh lùng tiếp lời :
- Hình như cô nương là người có địa vị rất cao ở trong Mân Tây bát động này phải không?
Thiếu nữ áo đỏ ngẩn người ra, nhưng lại mỉm cười đáp :
- Người lầm rồi, bổn cô nương cũng như những người kia thôi, chỉ hơn họ có một cái thẻ Kim bài sắc lệnh. Vả lại trong Mân Tây bát động này, tôi là người đàn bà duy nhất, vì những điều đó mà họ đều phải nhường nhịn tôi một chút đấy thôi.
Độc Cô Ngọc biết nàng ta giải thích như thế rất miễn cưỡng, nhưng nhất thời không tìm ra được những lời lẽ gì để cải lại. Sự thực, chàng không muốn cải thì đúng hơn.
Hơn nữa, chàng đã nghe ra trong lời nói của nàng nọ, rõ ràng là chế diễu mình nên chàng lạnh lùng nói tiếp :
- Tiếc thay tại hạ không phải là người của bọn họ.
Thiếu nữ áo đỏ xếch ngược đôi lông mày thanh tú lên nói tiếp :
- Mân Tây bát động không có phước lớn như thế. nhưng tôi thiết tưởng người đã đọc khá nhiều sách như vậy thì phải biết câu vô cớ mà làm cho người ta tức giận chớ?
Vốn dĩ có lý nay biến thành vô lý, Độc Cô Ngọc hết cách trả lời nên chàng cứ đứng đờ người ra.
Thiếu nữ áo đỏ đưa mắt nhìn chàng ta hồi lâu rồi mới nói tiếp :
- Bất cứ sao, Mân Tây bát động vô cớ tấn công người như vậy tôi cũng rất lấy làm ăn năn...
Độc Cô Ngọc bỗng lên tiếng hỏi :
- Cô nương không nhận thấy lời nói của cô nương như vậy là coi sự thể quá thường hay sao?
Thiếu nữ áo đỏ ngẩn người ra giây lát rồi hỏi lại :
- Cái gì? Người cho lời nói của tôi vô lý hay sao?
Độc Cô Ngọc cười khẩy một tiếng rồi đáp :
- Không những là vô lý mà tại hạ còn sống ở trên thế gian này một ngày nào, cũng không bao giờ dám quên hành động mà Mân Tây bát động đã ban cho tại hạ ngày hôm nay.
Thiếu nữ áo đỏ nghe thấy chàng ta nói như vậy, mặt hơi biến sắc, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng, trợn ngược đôi lông mày liễu lên, nói tiếp :
- Người nên biết, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đã tỏ vẻ ăn năn với người khác như vậy?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng nói tiếp :
- Tại hạ rất lấy làm vinh hạnh, nhưng cô nương cũng nên biết đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị nhục nhã rất lớn như vậy.
Thiếu nữ áo đỏ ngẩn người ra, đứng yên nhìn Độc Cô Ngọc giây lát, hai mắt bỗng lộ vẻ ai oán, nhưng chỉ thoáng cái thôi đã biến mất liền. Nàng lại tủm tỉm cười nói tiếp :
- Câu chuyện ngày hôm nay coi như là tôi đã dưới lý. Sự thật tôi muốn giết người thật dễ như trở bàn tay nhưng tôi không muốn như thế, nhất là bây giờ người đang bị thương nặng. Còn sau này ra sao đó là việc sau này. Bây giờ tôi chỉ biết trong lòng rất ăn năn mà tiễn người ra khỏi đất đai của Mân Tây bát động. Chẳng hay người có bằng lòng ngồi xe của tôi không?
Độc Cô Ngọc nghe thấy nàng ta nói như vậy không nhẫn tâm chút nào, nhưng tính chàng rất kiêu ngạo, tính nết ấy đã khiến chàng không chịu tỏ vẻ hèn kém với ai nên chàng tủm tỉm cười và đáp :
- Không dám cảm phiền cô nương nữa. Tại hạ tự tin vẫn có thể đi được.
Thiếu nữ áo đỏ mặt lại biến sắc, nhưng chỉ đứng yên chứ không nói năng gì cả.
Độc Cô Ngọc thở dài một tiếng, chắp tay vái chào và nói tiếp :
- Nếu cô nương không chỉ giáo gì nữa thì tại hạ xin cáo lui.
Nói xong chàng quay người đi luôn, không ngờ mới đi được một bước đã thấy bụng và ngực đau nhức chịu không nổi, nhưng chàng vẫn nghiến răng mím môi chịu đựng để gắng đi tiếp. Mới đi được hai ba bước thì chàng đã nghe thấy nàng nọ quát bảo :
- Đứng lại!
Độc Cô Ngọc ngừng chân quay lại nói :
- Cô nương còn muốn chỉ giáo điều gì nữa?
Thiếu nữ áo đỏ cau mày đáp :
- Vết thương của người khá nặng lắm, không nên bướng bỉnh như vậy. Nếu người bằng lòng thì đây tôi có thuốc...
Độc Cô Ngọc gượng cười đỡ lời :
- Đa tạ lòng tốt của cô nương. Vết thương của tại hạ không lấy gì làm nặng lắm. Tại hạ vẫn có thể gượng chịu đựng nổi.
Chàng vừa nói mấy câu đó đã cảm thấy ngực và bụng đau nhức liền. Chàng không dám nhăn nhó vì sợ bị đối phương trông thấy nên lại quay người đi tiếp.
Nàng nọ lại lên tiếng kêu gọi :
- Quay lại!
Giọng nói của nàng tuy lạnh lùng nhưng không che lấp nổi vẻ lo âu. Chàng từ từ quay lại, vẫn giọng lạnh lùng nói tiếp :
- Tại hạ đã nói vết thương của tại hạ không nghĩa lý gì, vẫn có thể chịu đựng được.
Thiếu nữ lại trợn ngược đôi lông mày lên, dậm chân một cái và đỡ lời :
- Sao người này bướng bỉnh như thế! Vết thương do Tỳ Bà chưởng đánh trúng có phải là trò chơi đâu?
Nghe thấy cái tên Tỳ Bà chưởng, Độc Cô Ngọc giật mình kinh hãi thầm. Đồng thời chàng cũng phẫn uất đến cực điểm và tức giận Vũ Văn Đào cũng tới cực điểm, nên chàng cười khẩy một tiếng rồi đáp :
- Cô nương cứ yên tâm, tại hạ không chết được đâu. Sự thật thì tại hạ có chết thì sau này Mân Tây bát động mới khỏi bị tai họa tiêu diệt.
Nói xong chàng cười như điên khùng, quay người lại đi ngay. Thiếu nữ áo đỏ nghe thấy chàng nói câu: “Mối họa bị tiêu diệt” cũng phải giật mình đến phắt một cái. Khi nàng định thần thì Độc Cô Ngọc đã đi xa rồi. Nàng vừa lo âu vừa tức giận, dậm chân mấy cái nhìn Vũ Văn Đào hậm hực nói :
- Chỉ tại ngươi đã gây tai họa thôi. Có mau thay mặt ta truyền lệnh cho các động để cho y được đi qua một cách dễ dàng chứ không được đụng chạm đến người y!
Tuy trong lòng không muốn chút nào nhưng Vũ Văn Đào vẫn không dám trái lệnh, liền nhìn thiếu nữ áo đỏ, vái một vái rồi dẫn hai đại hán áo đen quay người đi luôn.
Thiếu nữ áo đỏ cau mày lại, nhìn theo tới khi hút bóng Độc Cô Ngọc nàng mới thở dài một tiếng, từ từ quay người lại, đi trở vào trong nhà. Mới đi được hai bước, nàng lại ngừng chân khẽ nói :
- Có rồi!
Thế rồi nàng quay người đuổi theo Độc Cô Ngọc luôn.
Vừa rồi Độc Cô Ngọc ra tay một cái đã đánh té được đối phương nên càng tự tin thêm. Vì thế chàng không coi bọn đại hán này vào đâu hết. Thấy tên nọ phi thân tới, chàng cười khẩy một tiếng, hơi xoay người tránh né và tay phải phất một cái, sử dụng thế Lộ hoa đảo ảnh như cánh sương mù đảo ngược, quét luôn vào cổ tay của đại hán áo đen ấy.
Thế Lộ hoa đảo ảnh rất tầm thường, không kỳ lạ một tý gì hết nhưng bên trong bao hàm vô cùng huyền ảo. Đại hán áo đen nọ chỉ là hảo thủ hạng nhì, hạng ba của Mân Tây bát động thôi thì làm sao mà biết được tuyệt học ấy lợi hại như thế nào. Nên y thấy Độc Cô Ngọc ra tay như vậy liền cười khẩy và nghĩ thầm :
- Tiểu quỷ này muốn chết chăng?
Y vừa nghĩ tới đó thì đã thấy hai cái bóng bàn tay đã nhằm hai bên cổ tay lấn át tới nên cả kinh, vội trầm hai cánh tay xuống để định biến đổi sang thế khác nhưng kịp sao được. Y phải nghiến răng xoay ngang lưng một cái, để tránh cái thế đó. Không ngờ ngực của y bị đánh trúng kêu đến “bốp” một tiếng và cả vai trái cũng bị đánh trúng một chưởng. Đau quá, chịu không nổi nên y chỉ kêu “hự” một tiếng rồi vội lui về phía sau ngay.
Đại hán cầm thẻ hoảng sợ đến mặt tái mét còn đại hán ra tay tấn công thì cười khẩy một tiếng, lớn tiếng nói với đại hán cầm thẻ rằng :
- Không ngờ tiểu tử này lại khó đối phó đến như thế, xem như vậy chắc Thập bát vệ đã bị toi mạng bởi tay y hết! Lão đại còn do dự gì nữa?
Đại hán cầm thẻ ngẩn người ra giây lát, rồi cười khẩy đáp :
- Lão nhị nói rất đúng. Nếu ngày hôm nay chúng ta không bắt giữ nổi tiểu tử này mà để cho Tổng tọa biết thì chúng ta cũng nguy hiểm lắm, tránh sao khỏi bị khiển trách rất nặng nề. Lão nhị lên đi!
Y giơ tay ra hiệu rồi chàng đại hán nọ mỗi người một bên xông lên cùng tấn công Độc Cô Ngọc một lúc.
Độc Cô Ngọc đánh bại được đại hán áo đen hai lần, tinh thần càng phấn chấn nên thấy chúng cùng xông vào tấn công mình chàng cũng không hãi sợ chút nào, khẽ quát một tiếng, xoay người một vòng, tay phải sử dụng luôn hai thế võ một lúc, nhắm người hai đại hán kia phản công luôn.
Liền có hai tiếng kêu “hự” vang lên. Hai đại hán nọ đã bị đẩy lui, mặt lộ vẻ kinh hãi và tức giận nhưng chỉ đứng đờ người ra thôi chứ không dám xông lên nữa. Vì chúng không hiểu tại sao thư sinh này lại có những thế võ huyền ảo đến như vậy mà chưởng lực lại nhẹ đến thế? Đáng lẽ hai thế chưởng của chàng ta có thể đánh hai người bọn mình bị thương nặng nhưng sự thực lại chỉ hơi đau nhức một chút thôi chứ không hề hấn gì hết. Vì lẽ ấy chúng không kinh ngạc sao được?
Độc Cô Ngọc giở hai thế chưởng ra đẩy lui được hai đại hán nên trong lòng mừng thầm và nghĩ bụng :
“Thực không ngờ mấy thế võ đối phó với Long Phan lệnh chủ chả ăn thua gì hết nhưng đối với hai đại hán áo đen này lại công hiệu đến như thế...”
Chàng định đuổi theo hai đại hán để tấn công tiếp, nhưng chàng lại nghĩ bụng bảo dạ rằng :
“Chuyện này vốn dĩ là do sự hiểu lầm mà nên, nếu bây giờ ta còn đã thương hai đại hán này thì khó ăn nói lắm, chi bằng ta hãy thâu tay để xem!”
Nghĩ tới đó, chàng đưa mắt liếc nhìn hai đại hán kia, vừa cười vừa nói :
- Đáng lẽ tại hạ phải trị các ngươi một phen thật nên thân, nhưng thấy các ngươi nóng lòng vì bạn nên tại hạ cũng miễn chấp cho. Dù sao tại hạ cũng phải nói cho hai người biết rõ là kẻ giết Thập bát vệ không phải là tại hạ đâu. Đấy, tại hạ chỉ biết nói có thế thôi, xin cáo lui.
Nói xong, chàng chắp tay vái một vái rồi định quay người đi luôn thì đột nhiên nghe thấy phía sau có giọng nói rất lạnh lùng quát bảo :
- Bạn kia, muốn bỏ đi hay sao?
Lời nói chưa dứt, chàng đã thấy có một luồng kình khí nhằm ngay lưng mình lấn át tới như thủy triều đổ đến vậy. Kình lực này mạnh hơn hai đại hán nọ cùng ra tay tấn công mình một lúc nhiều. Chàng rùng mình kinh hãi thầm, không dám chống đỡ thẳng vội nhảy sang bên mấy thước tránh.
Chàng vừa tránh thoát thì đã nghe thấy có tiếng “bộp”, nước và bùn lầy bắn tung tóe.
Áo của chàng cũng bị dính đầy bùn bẩn và chỗ chàng vừa đứng đã hiện ra một cái hố sâu hơn thước.
Độc Cô Ngọc thấy thế cả kinh và nghĩ bụng :
“Chưởng lực của người này mạnh thực...”
Người nọ cười khẩy nói tiếp :
- Không ngờ bạn lại lẹ làng đến như thế! có giỏi thì đỡ thêm một chưởng này nữa xem sao?
Một cái bóng đen nhanh như chim cắt phi tới. Tuy trong lòng Độc Cô Ngọc hãi sợ, nhưng dù sao trời sinh ra có tính kiêu ngạo từ hồi còn nhỏ, vì vậy chàng không tránh né nữa, cười khẩy một tiếng, giở thế Liêm Quyển Tây Phong, tay phải đưa ra một thế như con linh xà và vận hết công lực ra để chống đỡ những bóng chưởng của đối phương đang nhằm giữa ngực mình tấn công tới.
Sau một tiếng kêu “bùng” thực lớn, công lực vốn dĩ đã kém, lại thêm những vết thương chưa lành nên Độc Cô Ngọc mới bị đẩy lui liền năm sáu bước, lảo đảo một hồi mới đứng vững được, nhưng máu huyết trong người đã rạo rực và ngực đau nhức, chịu không nổi. Chàng vội ngửng đầu lên nhìn, thấy chỗ cách mình chừng bốn năm thước đang có một đại hán trung niên mặc áo đen, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Đại hán này ăn mặc cũng như đại hán kia, nhưng chỉ khác ở chỗ ngang lưng có đeo cái thẻ vàng to như cái thẻ bạc mà chàng đã lấy được ở trong người của bọn Thập bát vệ, mặt mũi rất oai võ và không kém gì kiêu ngạo.
Chàng không sao nhịn được, liền trợn ngược đôi lông mày lên quát hỏi :
- Cứ xem ngài đeo cái thẻ vàng ở ngang lưng như vậy, chắc ngài phải là người có địa vị rất cao của Mân Tây bát động? Nhưng không hiểu tại sao ngài cũng có ý nghĩ như những người dưới, không hỏi nếp tẻ gì hết mà chưa chi đã ra tay tấn công liền như vậy?
Đại hán nọ đã hết kinh ngạc, chăm chú nhìn Độc Cô Ngọc một hồi rồi cười khẩy hỏi lại :
- Bạn nhận xét không sai? Tại hạ là Tổng tuần sát của Mân Tây bát động này, tiểu hiệu là Bách Tý Ương thần, họ Vũ, tên là Văn Đào. Còn bạn xưng hô ra sao?
Độc Cô Ngọc nghe thấy đối phương tự nhận là Tổng tuần sát Bách Tý Ương Thần Vũ Văn Đào mới biết đối phương là cao thủ hạng nhất của Mân Tây bát động. Tuy trong lòng rất kinh hoàng nhưng vẻ mặt vẫn làm ra vẻ thản nhiên, chàng lạnh lùng đáp :
- Tại hạ đang cảm thấy rất ngạc nhiên, vì không hiểu ai lại có chưởng lực hùng hậu đến như thế này, bây giờ mới biết ngài là Vũ Văn tổng tuần sát. Tại hạ là Đỗ Ngọc.
Vũ Văn Đào cười khẩy nói tiếp :
- Thế ra là bạn họ Đỗ đây. Vũ Văn Đào này ngưởng mộ đã lâu.
- Đỗ Ngọc mới bước chân vào giang hồ, chưa có tên tuổi gì cả. Có lẽ ngoài tại hạ ra, chưa có người thứ hai nào biết được cái tên Đỗ Ngọc này. Nhưng không hiểu Tổng tuần sát đã gặp tại hạ ở đâu, mà lại nói ngưỡng mộ đã lâu như thế?
Vũ Văn Đào tủm tỉm cười đáp :
- Tuy Vũ Văn Đào này chưa có duyên phận được quen biết bạn nhưng Thập bát vệ của bổn động đêm hồi hôm đã được gặp rồi. Như vậy câu ngưỡng mộ đã lâu không phải là miễn cưỡng.
Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày lên, hơi giận dữ nói tiếp :
- Tin hay không là tùy ở các hạ. Đỗ Ngọc này cứ biết không hổ thẹn với lương tâm thì thôi!
Vũ Văn Đào hớn hở hỏi :
- Lời nói của bạn hơi nặng một chút, giết một vài người có gì mà phải hổ thẹn với lương tâm cơ chứ?
Mặt biến sắc, Độc Cô Ngọc hỏi lại :
- Thế cả các hạ cũng nhận định tại hạ đã giết chết Thập bát vệ hay sao?
Vũ Văn Đào đáp :
- Đâu dám, Vũ Văn Đào này không đích mắt trông thấy thì không bao giờ dám quả quyết như thế. Nhưng dù sao bạn cũng không thể nào tránh khỏi được sự hiềm nghi.
Độc Cô Ngọc cau mày lại hỏi tiếp :
- Thế Tổng tuần sát muốn xử trí ra sao?
- Vũ Văn Đào này có một biện pháp lưỡng tiện, không biết bạn có vui lòng nhận cho như vậy không?
Thấy đối phương nói như thế, Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát rồi trả lời :
- Tại hạ lại tưởng Tổng tuần sát của Mân Tây bát động thế nào cũng phải hơn người thường nhiều. Ngày hôm nay gặp mặt mới biết ngài chỉ là một người không biết rõ thị phi, đen trắng và cũng mở mồm là vừa oan như ai!
Vũ Văn Đào nghe nói mặt liền biến sắc, vội hỏi lại :
- Nếu vậy Vũ Văn Đào mỗ phải thỉnh giáo bạn điều này. Tại sao Ngân bài sắc lệnh của bổn động lại lọt vào tay của bạn?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :
- Vừa rồi tại hạ chả thanh minh rồi là gì? Cái thẻ bạc này là ngẫu nhiên nhặt được.
Vũ Văn Đào cười khẩy đỡ lời :
- Không phải là Vũ Văn Đào hỏi đi hỏi lại vấn đề này, sự thực thì chuyện ấy rất khó tin và trên đời này không bao giờ lại có chuyện may mắn đến như vậy?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng nói tiếp :
- Xin Tổng tuần sát cứ nói, tại hạ đâu dám vui nhận như vậy?
Đôi mắt rất giảo hoạt, nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Ngọc, Vũ Văn Đào nói tiếp :
- Bạn đã không nhìn nhận giết hại Thập bát vệ của bổn động, vả lại việc này cũng không có chứng cớ gì. Vũ Văn Đào này cũng không dám vừa khống người ta một cách độc đoán như thế cho nên mới nghĩ rõ được một cách lưỡng tiện là mời bạn hãy ở lại Mân Tây bát động này một thời gian, chờ mỗ đích thân dẫn một nhóm cao thủ của bổn động đi điều tra hung thủ. Nếu quả thật bạn bị oan thì đến lúc đó không những Văn Đào mỗ sẽ thân chinh tiễn bạn ra khỏi động mà còn xin lỗi bạn nữa, chẳng hay bạn nghĩ sao?
Độc Cô Ngọc cười khẩy đáp :
- Cách lưỡng tiện của tổng tuần sát cao minh thật, đừng nói Đỗ Ngọc có việc cần không thể nào tuân lệnh được mà dù tại hạ có được rảnh rang đến đâu đi chăng nữa cũng không thể nào chịu để cho người ta giam lỏng được. nên Đỗ Ngọc này không thể nào tán thành kế lưỡng tiện ấy của tổng tuần sát, mong bạn lượng thứ cho.
Vũ Văn Đào vẫn cười giọng đểu cán mà nói tiếp :
- Bạn họ Đỗ hiểu lầm rồi. Trong thời gian bạn ở lại đdây, Văn Đào sẽ tiếp bạn như một thượng khách chứ đâu dám giam cầm như bạn nói.
Đỗ Ngọc vừa cười vừa đỡ lời :
- Đa tạ hảo ý của tổng tuần sát, ngài cứ việc dẫn các cao thủ đi ra bên ngoài điều tra.
Tuy giang hồ lớn rộng thật nhưng mỗ dám chắc thế nào cũng có ngày tổng tuần sát sẽ bắt gặp hung thủ và có chứng cớ hẳn hoi. Lúc ấy tại hạ sẽ tới đây làm nhân chứng.
Bỗng cất tiếng cười như điên khùng, Vũ Văn Đào cắt ngang :
- Không biết cách này của bạn cao minh hơn biện pháp của Vũ Văn Đào bao nhiêu nhưng chỉ tiếc thay Văn Đào này không phải là đứa trẻ lên ba.
Độc Cô Ngọc trợn ngược đôi lông mày kiếm lên giận dữ hỏi lại :
- Tổng tuần sát nói như thế là nghĩa lý gì?
Vũ Văn Đào cũng biến sắc mặt, lạnh lùng đáp :
- Bạn họ Đỗ khéo tính toán lắm. Bạn phải biết, thả hổ thì dễ, bắt hổ thì khó. Vũ Văn Đào này không muốn làm những việc tốn hơi phí sức như thế. Mong bạn nên vui lòng nhận lời biện pháp của Vũ Văn Đào này đi.
Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :
- Nếu mỗ không nhận lời thì sao?
Vũ Văn Đào cười khẩy một tiếng, mặt lộ hung quang, lạnh lùng nói tiếp :
- Lúc ấy bắt buộc Vũ Văn Đào tôi phải cưỡng bách giữ khách lại.
Độc Cô Ngọc nghe thấy đối phương nói như thế, giật mình kinh hãi và nghĩ bụng :
“Công lực của ta vốn dĩ địch không nổi y rồi, lại thêm đang bị nội thương và nơi đây là phạm vi thế lực của Mân Tây bát động. Nếu ra tay đấu với họ thật thì ta không sao thoát khỏi tai ách đâu. Như vậy có phải là lỡ hết đại sự của ta không?”
Nghĩ tới đó, chàng vừa lo âu vừa ân hận đứng ngẩn người ra, quên cả trả lời đối phương. Vũ Văn Đào thấy thế, tưởng là thư sinh trẻ tuổi này nghe thấy mình nói như vậy đã hoảng sợ nên y lại càng cười, vẻ kiêu ngạo và nói tiếp :
- Bạn họ Đỗ khỏi cần phải lo âu như thế! Quý hồ bạn nhận lời khuất giá ở lại đây ít bữa, Vũ Văn Đào này xin cam đoan giữ đúng lời hứa...
- Câm mồm!
Độc Cô Ngọc đột nhiên quát lớn một câu như thế, xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, giận dữ nói tiếp :
- Tuy Đỗ Ngọc này hãy còn ít tuổi, võ nghệ còn non nớt và rất kém kinh nghiệm thật nhưng vẫn chưa đến nỗi nghe ngài nói một câu đã phải hoảng sợ ngay như ngài tưởng tượng đâu. Ngài cứ việc gọi bọn lâu la ra đây ra tay bắt giữ, như vậy sợ gì Đỗ Ngọc này chả phải ngoan ngoãn ở lại đây như ngài muốn?
Vũ Văn Đào cười the thé một hồi, hai mắt lộ hung quang, nói tiếp :
- Bạn họ Đỗ thật không hổ thẹn là một người ăn nói nhanh nhẩu. Vũ Văn Đào này rất chịu phục. Nếu vậy Vũ mỗ xin tuân lệnh và xin thất lễ.
Nói xong y phi thân tới, chìa năm ngón tay ra, nhằm vai Độc Cô Ngọc chộp luôn.
Thân pháp và thế thức của y đã thuộc loại cao thủ hạng nhất nên y vừa ra tay một cái, Độc Cô Ngọc đã kinh hoảng thầm. Nhưng chàng vẫn đánh liều giở thế Quế tử phiêu hương (trái quế tỏa mùi thơm) ra chống đỡ và chộp tay của đối phương.
Công lực của chàng đã non kém nên dù chàng đã học hỏi được bốn thế võ tuyệt diệu nhưng tới khi sử dụng không thể nào đạt tới được thành quả như ý muốn. Nên tài ba của chàng lúc này, nếu đối phó với những địch thủ thuộc hạng nhì, hạng ba thì chàng dư sức thắng được đối phương, chứ gặp phải Vũ Văn Đào, cao thủ hạng nhất này thì cũng như khi chàng gặp Long Phan lệnh chủ. Tài ba của chàng liền thấy thấp kém ngay.
Tay của Đỗ Ngọc sắp chặt trúng cổ tay của Vũ Văn Đào thì y đã cười khẩy một tiếng và nói :
- Lửa của đom đóm mà cũng đòi tranh sáng với đèn. Có mau ngoan ngoãn nằm xuống hay không?
Y vừa nói vừa trầm tay xuống, sử dụng thế Tỳ bà thủ tấn công luôn vào ngực và bụng của Độc Cô Ngọc.
Độc Cô Ngọc thấy thế cả kinh, đang định thay đổi sang thế võ khác nhưng đã muộn rồi. Chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng, người chàng đã bị chưởng của Vũ Văn Đào đánh trúng và bị bắn ra ngoài xa hơn trượng, ngã ngồi phịch xuống đất. Ngực và bụng đau nhức chịu không nổi, máu tươi đã lên tới cổ họng. Chàng đang định đứng dậy thì Vũ Văn Đào đã như bóng theo hình, nhảy xổ tới tấn công tiếp, không để cho chàng có dịp tránh né.
Độc Cô Ngọc thấy thế càng tức giận thêm, hai mắt đỏ như lửa và bỗng há mồm ra, phun ngay một khẩu máu tươi vào mặt Vũ Văn Đào.
Không ngờ Độc Cô Ngọc lại có hành động ấy nên Vũ Văn Đào muốn tránh cũng không kịp. Đầu và mặt mũi đều bị máu tươi của Độc Cô Ngọc phun trúng.
Nhờ có khẩu máu tươi ấy đã khiến thân hình của Vũ Văn Đào phải chậm lại, nhưng cũng vì thế mà y càng tức giận thêm, chỉ muốn giết chết ngay Độc Cô Ngọc mới hả dạ :
- Bạn kia! Bạn làm như vậy có phải là ngậm máu phun người đấy không?
Vũ Văn Đào vừa nói vừa giơ hữu chưởng lên, dùng hết công lực nhằm Độc Cô Ngọc giáng xuống.
Đột nhiên chỗ ngoài xa mấy trượng có tiếng quát tháo lanh lảnh. Tiếp theo đó có một đạo kim quang nhằm bàn tay phải của Vũ Văn Đào đang bổ xuống đầu Độc Cô Ngọc, chỉ còn nửa thước nữa là trúng đầu, bắn tới luôn.
Vũ Văn Đào nghe thấy tiếng quát tháo ấy vội thâu tay và xoay chưởng một cái đã đoạt được đạo kim quang kia luôn. Y đưa mắt ngắm nhìn vật ở trong tay một cái, mặt đã biến sắc, vội nhảy lui về phía sau, buông xuôi tay đứng nghiêm liền.
Độc Cô Ngọc ngửng đầu lên nhìn cũng phải ngẩn người ra, mặt lộ vẻ rất ngạc nhiên.
Thì ra chỗ bực đá xanh ở trước cửa lớn sơn son đã có một thiếu nữ tuyệt sắc, mặc võ trang màu đỏ đã đứng sừng sững ra ở đó lúc nào không hay. Thiếu nữ này tuy đẹp tới cực điểm, có thể nói đẹp ngang với Tuyết Diệm Cầm ở lầu Nhạc Dương, nhưng vẻ mặt của nàng lạnh lùng như băng tuyết, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi như điện, khiến ai cũng không dám ngửng mặt lên nhìn nàng. Điều này khác hẳn Tuyết Diệm Cầm, vì Tuyết Diệm Cầm là người rất dịu dàng nho nhã.
Thiếu nữ áo đỏ vừa xuất hiện, Độc Cô Ngọc thấy Vũ Văn Đào với hai đại hán nọ tỏ vẻ cung kính như vậy khiến chàng đang định lên tiếng cảm ơn nhưng lại cố nhịn đau mà gượng đứng dậy chắp tay chào, lạnh lùng nói :
- Cảm phiền cô nương đã ra tay cứu viện.
Tất nhiên thiếu nữ áo đỏ ấy không ngờ thư sinh áo trắng đẹp trai như vậy lại kiêu ngạo đến như thế. Nàng ta nghe thấy Độc Cô Ngọc nói như vậy liền lộ nụ cười, rón rén đi tới trước mặt chàng và hỏi :
- Khỏi cần phải khách sáo như vậy! Vết thương có nặng lắm không?
Độc Cô Ngọc xếch ngược đôi lông mày kiếm lên, lạnh lùng đáp :
- Cảm ơn cô nương đã có lòng như vậy. Một chút thương nhẹ này không đáng đếm xỉa tới. Tại hạ vẫn có thể chịu đựng nổi.
Thiếu nữ áo đỏ chăm chú nhìn chàng nói tiếp :
- Thật không ngờ người lại bướng bỉnh đến như thế. Nếu sớm biết ngươi bướng bỉnh như thế này thì bổn cô nương cũng không ngăn cản Vũ Văn Đào làm chi nữa.
Độc Cô Ngọc đáp :
- Xưa nay tại hạ rất khiêm tốn và cung kính, nhưng phải xem đối phương là người như thế nào? Nếu cô nương đã hối hận thì tại hạ vẫn còn ở đây, cứ việc ra lệnh cho người nhà của cô nương đi, vẫn còn kịp cơ mà?
Thiếu nữ áo đỏ nghe thấy chàng nói như thế mặt liền biến sắc, cứ đảo ngược đôi mắt sắc sảo hoài. Một lát sau nàng mới tủm tỉm mỉm cười, nói tiếp :
- Hãy gạt địa vị và thân phận của bổn cô nương sang bên nhưng người thử nghĩ xem lối ăn nói và thái độ lạnh lùng như của người đối xử với một ân nhân đã cứu cho mình thoát chết như vậy chả lẽ người không cảm thấy đáng trách chút nào hay sao?
Mặt đỏ bừng trong lòng rất hổ thẹn, tuy Độc Cô Ngọc có lòng muốn nói cảm ơn vài câu nhưng rốt cuộc chàng lại nuốt ngược những lời đó vào trong bụng chứ không nói gì nữa.
Thiếu nữ áo đỏ ngắm nhìn chàng một hồi, miệng tủm tỉm cười từ từ quay người lại nhìn thẳng vào mặt Vũ Văn Đào mà lạnh lùng hỏi :
- Vũ Văn Đào! Có thật người này đã giết chết Thập bát vệ của bổn động không?
Vừa rồi, thái độ kiêu ngạo và làm phách biết bao không hiểu tại sao lúc này Vũ Văn Đào lại hơi run lẩy bẩy và rất khúm núm, cung kính thưa rằng :
- Thưa! Bẩm động...
- Câm mồm!
Thiếu nữ áo đỏ bỗng khẽ quát một câu như thế rồi lạnh lùng nói tiếp :
- Ngươi đã quên lời dặn bảo của ta rồi ư?
Với giọng run run, Vũ Văn Đào đáp :
- Thưa bẩm cô nương, thuộc hạ đáng chết. Tuy thuộc hạ không có chứng cớ gì nhưng xưa nay Ngân bài sắc lệnh lúc nào cũng ở trong người của Thập bát vệ. Nay sắc lệnh ấy lại ở trong người của người này rơi xuống...
Thiếu nữ áo đỏ cười khẩy một tiếng hỏi tiếp :
- Xem như vậy, ngày thường ta tốn công dạy bảo các người mà kết quả vẫn công cốc.
Bằng không sao ngày hôm nay ngươi lại hồ đồ đến như thế? Ta hỏi ngươi, công lực của ngươi với Thập bát vệ ai hơn ai kém?
Vũ Văn Đào ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Thuộc hạ không dám tự coi thường mình và cũng không dám tự phụ. Nếu một đấu với một thì thì Thập bát vệ không một người nào địch nổi thuộc hạ.
- Điều này ta đã biết rồi, bằng không khi nào ngươi lại được giữ chức tổng tuần sát này? Ta chỉ hỏi ngươi, nếu Thập bát vệ liên tay đấu với ngươi thì sao?
Vũ Văn Đào cương quyết đáp :
- Nếu Thập bát vệ liên tay thì thuộc hạ không sao địch nổi họ.
Thiếu nữ áo đỏ cười khẩy, nói tiếp :
- Ngươi đã biết như vậy, nếu người này giết chết nổi Thập bát vệ một lúc thì thử hỏi bây giờ ngươi có còn tính mạng hay không?
Vũ Văn Đào cau mày đang định nói tiếp nhưng y lại mím môi, không dám nói nữa.
Thiếu nữ áo đỏ trợn tròn xoe mắt lên, hỏi tiếp :
- Có phải ngươi không phục phải không?
Người hơi run lẩy bẩy, Vũ Văn Đào cúi đầu xuống đáp :
- Thuộc hạ không dám.
Thiếu nữ áo đỏ lộ nụ cười rất huyền bí, ít người phát giác nổi, rồi nàng từ từ quay người lại, nhưng chưa kịp nói thì Độc Cô Ngọc đã lạnh lùng tiếp lời :
- Hình như cô nương là người có địa vị rất cao ở trong Mân Tây bát động này phải không?
Thiếu nữ áo đỏ ngẩn người ra, nhưng lại mỉm cười đáp :
- Người lầm rồi, bổn cô nương cũng như những người kia thôi, chỉ hơn họ có một cái thẻ Kim bài sắc lệnh. Vả lại trong Mân Tây bát động này, tôi là người đàn bà duy nhất, vì những điều đó mà họ đều phải nhường nhịn tôi một chút đấy thôi.
Độc Cô Ngọc biết nàng ta giải thích như thế rất miễn cưỡng, nhưng nhất thời không tìm ra được những lời lẽ gì để cải lại. Sự thực, chàng không muốn cải thì đúng hơn.
Hơn nữa, chàng đã nghe ra trong lời nói của nàng nọ, rõ ràng là chế diễu mình nên chàng lạnh lùng nói tiếp :
- Tiếc thay tại hạ không phải là người của bọn họ.
Thiếu nữ áo đỏ xếch ngược đôi lông mày thanh tú lên nói tiếp :
- Mân Tây bát động không có phước lớn như thế. nhưng tôi thiết tưởng người đã đọc khá nhiều sách như vậy thì phải biết câu vô cớ mà làm cho người ta tức giận chớ?
Vốn dĩ có lý nay biến thành vô lý, Độc Cô Ngọc hết cách trả lời nên chàng cứ đứng đờ người ra.
Thiếu nữ áo đỏ đưa mắt nhìn chàng ta hồi lâu rồi mới nói tiếp :
- Bất cứ sao, Mân Tây bát động vô cớ tấn công người như vậy tôi cũng rất lấy làm ăn năn...
Độc Cô Ngọc bỗng lên tiếng hỏi :
- Cô nương không nhận thấy lời nói của cô nương như vậy là coi sự thể quá thường hay sao?
Thiếu nữ áo đỏ ngẩn người ra giây lát rồi hỏi lại :
- Cái gì? Người cho lời nói của tôi vô lý hay sao?
Độc Cô Ngọc cười khẩy một tiếng rồi đáp :
- Không những là vô lý mà tại hạ còn sống ở trên thế gian này một ngày nào, cũng không bao giờ dám quên hành động mà Mân Tây bát động đã ban cho tại hạ ngày hôm nay.
Thiếu nữ áo đỏ nghe thấy chàng ta nói như vậy, mặt hơi biến sắc, hai mắt tia ra hai luồng ánh sáng lạnh lùng, trợn ngược đôi lông mày liễu lên, nói tiếp :
- Người nên biết, đây là lần đầu tiên trong đời tôi đã tỏ vẻ ăn năn với người khác như vậy?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng nói tiếp :
- Tại hạ rất lấy làm vinh hạnh, nhưng cô nương cũng nên biết đây là lần đầu tiên trong đời tôi bị nhục nhã rất lớn như vậy.
Thiếu nữ áo đỏ ngẩn người ra, đứng yên nhìn Độc Cô Ngọc giây lát, hai mắt bỗng lộ vẻ ai oán, nhưng chỉ thoáng cái thôi đã biến mất liền. Nàng lại tủm tỉm cười nói tiếp :
- Câu chuyện ngày hôm nay coi như là tôi đã dưới lý. Sự thật tôi muốn giết người thật dễ như trở bàn tay nhưng tôi không muốn như thế, nhất là bây giờ người đang bị thương nặng. Còn sau này ra sao đó là việc sau này. Bây giờ tôi chỉ biết trong lòng rất ăn năn mà tiễn người ra khỏi đất đai của Mân Tây bát động. Chẳng hay người có bằng lòng ngồi xe của tôi không?
Độc Cô Ngọc nghe thấy nàng ta nói như vậy không nhẫn tâm chút nào, nhưng tính chàng rất kiêu ngạo, tính nết ấy đã khiến chàng không chịu tỏ vẻ hèn kém với ai nên chàng tủm tỉm cười và đáp :
- Không dám cảm phiền cô nương nữa. Tại hạ tự tin vẫn có thể đi được.
Thiếu nữ áo đỏ mặt lại biến sắc, nhưng chỉ đứng yên chứ không nói năng gì cả.
Độc Cô Ngọc thở dài một tiếng, chắp tay vái chào và nói tiếp :
- Nếu cô nương không chỉ giáo gì nữa thì tại hạ xin cáo lui.
Nói xong chàng quay người đi luôn, không ngờ mới đi được một bước đã thấy bụng và ngực đau nhức chịu không nổi, nhưng chàng vẫn nghiến răng mím môi chịu đựng để gắng đi tiếp. Mới đi được hai ba bước thì chàng đã nghe thấy nàng nọ quát bảo :
- Đứng lại!
Độc Cô Ngọc ngừng chân quay lại nói :
- Cô nương còn muốn chỉ giáo điều gì nữa?
Thiếu nữ áo đỏ cau mày đáp :
- Vết thương của người khá nặng lắm, không nên bướng bỉnh như vậy. Nếu người bằng lòng thì đây tôi có thuốc...
Độc Cô Ngọc gượng cười đỡ lời :
- Đa tạ lòng tốt của cô nương. Vết thương của tại hạ không lấy gì làm nặng lắm. Tại hạ vẫn có thể gượng chịu đựng nổi.
Chàng vừa nói mấy câu đó đã cảm thấy ngực và bụng đau nhức liền. Chàng không dám nhăn nhó vì sợ bị đối phương trông thấy nên lại quay người đi tiếp.
Nàng nọ lại lên tiếng kêu gọi :
- Quay lại!
Giọng nói của nàng tuy lạnh lùng nhưng không che lấp nổi vẻ lo âu. Chàng từ từ quay lại, vẫn giọng lạnh lùng nói tiếp :
- Tại hạ đã nói vết thương của tại hạ không nghĩa lý gì, vẫn có thể chịu đựng được.
Thiếu nữ lại trợn ngược đôi lông mày lên, dậm chân một cái và đỡ lời :
- Sao người này bướng bỉnh như thế! Vết thương do Tỳ Bà chưởng đánh trúng có phải là trò chơi đâu?
Nghe thấy cái tên Tỳ Bà chưởng, Độc Cô Ngọc giật mình kinh hãi thầm. Đồng thời chàng cũng phẫn uất đến cực điểm và tức giận Vũ Văn Đào cũng tới cực điểm, nên chàng cười khẩy một tiếng rồi đáp :
- Cô nương cứ yên tâm, tại hạ không chết được đâu. Sự thật thì tại hạ có chết thì sau này Mân Tây bát động mới khỏi bị tai họa tiêu diệt.
Nói xong chàng cười như điên khùng, quay người lại đi ngay. Thiếu nữ áo đỏ nghe thấy chàng nói câu: “Mối họa bị tiêu diệt” cũng phải giật mình đến phắt một cái. Khi nàng định thần thì Độc Cô Ngọc đã đi xa rồi. Nàng vừa lo âu vừa tức giận, dậm chân mấy cái nhìn Vũ Văn Đào hậm hực nói :
- Chỉ tại ngươi đã gây tai họa thôi. Có mau thay mặt ta truyền lệnh cho các động để cho y được đi qua một cách dễ dàng chứ không được đụng chạm đến người y!
Tuy trong lòng không muốn chút nào nhưng Vũ Văn Đào vẫn không dám trái lệnh, liền nhìn thiếu nữ áo đỏ, vái một vái rồi dẫn hai đại hán áo đen quay người đi luôn.
Thiếu nữ áo đỏ cau mày lại, nhìn theo tới khi hút bóng Độc Cô Ngọc nàng mới thở dài một tiếng, từ từ quay người lại, đi trở vào trong nhà. Mới đi được hai bước, nàng lại ngừng chân khẽ nói :
- Có rồi!
Thế rồi nàng quay người đuổi theo Độc Cô Ngọc luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook