Cờ Rồng Tay Máu
-
Chương 3: Sinh sự chỉ vì một thẻ bạc
Không biết phải qua bao lâu, Độc Cô Ngọc hóa danh thành Đỗ Ngọc mới từ từ lai tỉnh.
Tiếng chim hót líu lo khiến chàng phải mở mắt ra nhìn chàng thấy mặt trời đã mọc lên cao vội đứng dậy nhưng thấy khắp mình mẩy đau như bị búa bổ. Chàng cố nhịn, khẽ kêu lên một tiếng “hự” rồi lại ngã lăn ra đất.
Một lát sau, chàng gượng ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh thấy xác chết của những người nọ vẫn còn. Chàng gượng cười một tiếng và nghĩ bụng :
- Thật ta không ngờ ta lại ngũ chung với mười mấy xác chết trong một đêm trời như vậy...
Chàng thử vận khí lên xem, thấy trong ngực và bụng vẫn còn đau nhức mới biết mình đã bị nội thương khá nặng. Chàng thở dài một tiếng rồi ngẩn người ra chứ không nói năng gì hết.
Chàng sực nghĩ tới Tuyết Diệm Cầm, lúc chia tay nàng ta dặn dò nhắn nhũ một cách rất ân cần, nếu nàng hay biết mình đang bị thương nặng thế này thể nào nàng cũng rất đau lòng...
Càng nghĩ chàng càng mủi lòng, hai hàng lệ nhỏ xuống hai bên má liền.
Chàng lại nghĩ tới mối thù của cha mẹ và cảnh tượng hồi đêm hôm lại hiện ra trước mắt ngay. Tai chàng cón nghe thấy tiếng cười chế diễu của Long Phan lệnh chủ và những lời nói mai mỉa khiến chàng cảm thấy đau lòng thêm. Chàng cố nuốt ngược nước mắt vào trong bụng và gượng đứng dậy, nhìn bốn xung quanh để tìm đường ra khỏi chốn ấy.
Nhưng chàng mới đi được một bước đã thấy xương cốt đau nhức, mắt nổ đom đóm lửa, xuýt tí nữa lại té ngã.
Đứng nghỉ ngơi giây lát chàng mới từ từ cất bước đi về phía Võ Di.
Đi được hơn tiếng đồng hồ, chàng đã trông thấy phía đằng trước, chỗ cách mình hơn dặm có một cái làng mạc. Chàng rất mừng và cảm thấy mình mẩy đã đỡ đau nhức, bước chân đi cũng nhanh hơn trước nhiều.
Lúc ấy là đầu mùa xuân, tiết trời hãy còn rét mướt. Nhưng mới đi được một tiếng đồng hồ nên chàng đã cảm thấy mồ hôi toát ra ướt đẫm áo trong rồi. Chàng muốn kiếm một chỗ để nghỉ ngơi chốc lát rồi mới đi tiếp nhưng nơi chàng đang đứng là một cánh đồng hoang vừa, đâu đâu cũng có bùn lầy với nước tuyết, không một chỗ nào khô ráo để được nghỉ ngơi. Chàng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lại phải tiếp tục đi về phía trước.
Chàng mới đi được vài chục trượng đã nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa nhộn nhịp vọng tới. Chàng cau mày lại, nghĩ bụng :
- Nguy tai! Nơi đây toàn là bùn lầy thế này, lại không có chỗ tránh né. Nếu ngựa của người đó vẫn phóng nhanh thì thế nào bùn lầy cũng bắn tung lên cái áo nho sinh của mình, có lẽ...
Chàng chưa nghĩ xong thì con ngựa ở phía sau đã phi tới gần, tốc độ không hề chậm chút nào. Khi con ngựa phi qua cạnh người chàng còn nghe thấy có tiếng cười lanh lảnh nổi lên.
Con ngựa ấy vừa phóng qua, bùn lầy đã bắn tung lên, không những quần áo mà cả đầu tóc của chàng cũng bị dính đầy bùn lầy.
Độc Cô Ngọc vội ngửng đầu nhìn lên, trông thấy hai bóng người, một đen một đỏ.
Chàng tức giận khôn tả rồi thở dài một tiếng mới lẳng lặng đi về phía trước.
Một lát sau, Độc Cô Ngọc đã tới làng mạc nọ. Chàng ngửng đầu lên nhìn kỹ mới hay đó là một trang viện lớn chứ không phải là làng mạc. Bên trong có hàng mười mấy căn nhà, xung quanh có tường bao bọc trông rất oai vệ.
Chàng đang đứng ngắm nhìn thì bỗng nghe thấy có tiếng cười vọng tới liền cau mày lại. Thì ra chàng vừa đi vừa ngắm nhìn và đã đi qua cửa lớn của trang viện mà không hay. Sau cửa lớn có những bực thang đá trùng điệp, rất là đồ sộ. Trên đó có tất cả mười mấy bực thang, hai bên có hai đại hán trung niên mặc võ trang màu đen đứng canh gác.
Trông vẻ mặt của chúng hung ác dữ tợn như thế, chàng biết ngay chúng chả phải là nhân vật chính phái gì.
Lúc ấy Độc Cô Ngọc mới biết đây không phải là chỗ lương thiện. Chàng vốn định đến đây để nghỉ chân, thấy tình cảnh như vậy liền dẹp ý nghĩ đó sang bên rồi giả bộ như không trông thấy gì hết, quay người đi ra luôn.
Chàng mới đi được hai bước bỗng nghe thấy phía sau có tiếng người quát bảo :
- Lão nhị, tiểu tặc dòm dòm ngó ngó như vậy chả lẽ y có ý muốn tới đây để dò là chăng?
Lại có một tràng cười nổi lên và có một giọng khác đỡ lời :
- Trên thiên hạ này làm gì có tên giặc nào lại ngu xuẩn đến như thế. Đại ca không thấy tên tiểu tử này người dính bùn be bét, trông hệt như người bùn đấy không?
Độc Cô Ngọc biết hai đại hán này có ý muốn nói mĩa để khiêu khích mình. Chàng trợn ngược đôi lông mày kiếm lên định ngừng chân lại, nhưng chàng sực nghĩ tới :
- Ta có việc cần, lại thêm bị nội thương, chân tay uể oải không cử động được, hà tất phải lôi thôi với chúng làm chi?
Chàng cố nén lửa giận, tiếp tục đi về phía trước.
- Này! Lão nhị có thấy không. Người ta không thèm nghe đấy. Chúng ta nên nói ít vài câu thì hơn, bằng không nếu chọc tức người ta không phải là chuyện đùa đâu.
- Hà hà... không muốn nghe thì sao? Bộ xương của thằng nhãi này nặng nặng không đầy hai lượng thì chắc đâu chịu nổi một ngón tay mỗ.
Độc Cô Ngọc thấy hai đại hán nói như thế không sao nhịn được nữa, đột nhiên quay người lại đang định lên tiếng trách mắng. Nhưng sau chàng lại cố nén lửa giận, đưa mắt lườm hai đại hán ấy một cái rồi lại quay người đi luôn.
Trong lúc chàng quay người lại thì bỗng có vật gì rơi xuống chân kêu đến bộp một cái rất khẽ. Chàng vẫn không để ý tới, vẫn lớn bước đi trở ra.
Ngờ đâu chàng vừa đi được bốn năm bước đã nghe thấy phía sau có tiếng người quát bảo :
- Đứng lại!
Chàng biết mình không thể nào tránh khỏi sự phiền phức, vội quay người lại, chưa kịp nói năng gì hết đã thấy hai đại hán nọ phi thân tới và ngừng chân ở chỗ cách chàng chừng năm sáu bước. Một đại hán cúi người xuống nhặt một vật gì ở dưới đất lên, lạnh lùng hỏi :
- Người bạn quý tính, đại danh là gì? Tại sao lại có ngân bài sắc lệnh của bổn động như thế? Xin bạn nói rõ để khỏi hiểu lầm?
Độc Cô Ngọc nghe nói vội ngửng đầu lên nhìn. Thấy đại hán nọ đang cầm một cái thẻ bạc. Thẻ ấy chính mình đã lấy được ở trong túi của một cái xác chết hồi hôm tại trong rừng thông kia.
Lúc này, chàng sực nghĩ ra hai việc như sau :
- Thứ nhất: tiếng kêu vừa rồi thì ra là cái thẻ bạc ở trong túi mình rớt xuống đây. Thứ hai: cứ xem quần áo của hai đại hán và nghe lời nói của chúng cũng đủ thấy chúng và những cái xác chết hồi hôm cùng là người của Mân Tây bát động chứ không sai?
Nghĩ tới đó, chàng bụng bảo dạ rằng :
- Nếu ta không khéo đối phó thì thể nào cũng sẽ gây nên phiền phức rất lớn ngay.
Sớm biết như vậy, ta không nên lấy cái thẻ bạc này bỏ vào túi như vậy làm chi?
Cùng vừa nghĩ vừa lớn tiếng đáp :
- Thẻ bạc này do tại hạ ngẫu nhiên nhặt được.
Chàng không muốn nói rõ lấy được ở trong túi của xác chết. Vì sợ đối phương hiểu lầm thì phiền phức lắm.
Chàng chưa nói dứt, một đại hán đã cười khẩy, nhìn thẳng vào mặt chàng lạnh lùng nói tiếp :
- Bạn đừng có coi anh em mỗ là đứa trẻ lên ba như thế. Sao bây giờ bạn không nhặt một cái nữa cho anh em mỗ xem thử? Bạn phải biết, thẻ này là Ngân bài sắc lệnh, và cũng là vật mà Thập bát vệ được lệnh đi ra bên ngoài, tới nay vẫn chưa thấy người nào quay trở về. Nếu bạn biết điều thì nên nói thực ngay cho anh em mỗ hay đi?
Độc Cô Ngọc cười khẩy nghĩ bụng :
- Thế ra những đại hán áo đen bị giết chết trong rừng thông ấy là Thập bát vệ, cao thủ hạng nhất của Mân Tây bát động này đây. Hừ! Từ nay trở đi chúng không trở về nữa đâu.
Đại hán tay cầm thẻ bạc thấy chàng không trả lời, lại cười khẩy nên nói tiếp :
- Bạn kia! Chả hay bạn lấy được cái thẻ sắc lệnh này ở đâu thế?
Độc Cô Ngọc định nói rõ sự thực cho hai đại hán ấy hay, nhưng sau chàng nghĩ lại :
“Nếu ta nói rõ sự thực, có khác gì khiến Mân Tây bát động kết thù với Long Phan lệnh chủ không? Làm như thế không phải là hành vi của một đại trượng phu. Hơn nữa, đêm hôm không có người thứ ba ở cạnh đó, mà Ngân sách lệnh lại ở trong túi của ta rớt xuống nên dù ta có nói rõ sự thực chưa chắc chúng đã chịu tin...”
Chàng ngẫm nghĩ giây lát rồi cau mày lại đáp :
- Cái thẻ này quả thực tại hạ ngẫu nhiên nhặt được ở giữa đường. Nếu hai vị không tin, tại hạ cũng không biết nói năng ra làm sao?
Đại hán cầm thẻ bạc còn đang định hỏi tiếp thì đại hán đứng cạnh đã giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, hai mắt lộ hung quang và xen lời nói :
- Lão đại! Tiểu tử này không biết điều, không thèm uống rượu mời, cứ thích uống rượu phạt thì cứ để cho y uống rượu phạt. Cái thẻ bạc này đã ở trong người của y rớt xuống thì chúng ta hà tất phải cãi vã với y làm chi, cứ việc đem y vào để cho tổng tuần sát xét xử...
Y vừa nói vừa giơ hữu chưởng lên nhằm cổ tay của Độc Cô Ngọc chộp một cái nhanh như điện chớp.
Tuy Độc Cô Ngọc không muốn gây thêm kẻ thù và sinh sự ở nơi đây nhưng thấy đối phương cứ coi mình như kẻ tội phạm, ép hỏi liên tiếp như thế khiến chàng không sao nén nổi lửa giận mặc dầu chàng còn mong việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa vô sự nên cứ cố nhịn hoài.
Lúc này chàng thấy đối phương không phân biệt nếp tẻ gì hết mà cứ ngang tàng ra tay như thế, chàng không sao nhịn được, cười khẩy một tiếng và giơ tay phải ra, sử dụng thế Liêm Quyển Tây Phong (mành cuốn gió tây) nhằm chưởng thế của đại hán nọ vỗ luôn.
Thế võ này của chàng tuy đối phó với Long Phan lệnh chủ, cao thủ tuyệt đỉnh không ăn thua gì thực, nhưng đối phó với những người tầm thường như hai đại hán này thì thần hiệu vô cùng.
Chỉ nghe thấy kêu “bốp” một tiếng, chưởng của chàng vừa đánh trúng cổ tay của đại hán kia. Đại hán ấy kêu “hự” một tiếng, ôm cổ tay lui về mấy bước, mắt lộ hung quang, cười khẩy nói tiếp :
- Tại hạ mắt kém, không biết bạn này lại là một vị cao nhân nên mới liều lĩnh như thế. Bây giờ tại hạ xin lãnh giáo bạn thêm một thế nữa.
Y có biết đâu Độc Cô Ngọc đang bị thương. Bằng không thì tay của y đã bị chàng đánh gãy rồi.
Y vừa nói xong, lại xông lên tấn công lần nữa thì bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa nhộn nhịp vọng tới. Y hoảng sợ đến biến sắc mặt, vội thâu tay lại rồi cùng với Độc Cô Ngọc và đại hán kia cùng ngửng đầu nhìn về phía có tiếng vó ngựa đó.
Một chiếc xe ngựa có mui đang ở chỗ cách xa hơn trăm trượng phi tới, chỉ trong nháy mắt xe đó đã tới trước cửa trang viện. Người lái xe là một đại hán áo đen trông mặt rất hung ác.
Chiếc xe chưa ngừng, hai đại hán nọ liền đưa mắt ra hiệu cho nhau một cái rồi tên cầm thẻ bạc vội tiến lên nghênh đón.
Còn đại hán bị Độc Cô Ngọc đánh trúng một chưởng vẫn đứng yên tại đó coi chừng chàng, hình như sợ chàng thừa cơ đào tẩu vậy.
Độc Cô Ngọc lườm đại hán ấy một cái, cười khẩy một tiếng rồi quay đầu lại nhìn chiếc xe có mui kia.
Chàng thấy đại hán áo đen lái xe chỉ tay vào mặt đại hán cầm thẻ bạc khẽ nói mấy tiếng rồi giơ roi lên quất một cái, xe ngựa chạy về phía bên trái, chỉ trong nháy mắt đã lẩn khuất ở nơi góc đường rồi.
Lúc ấy, đại hán cầm thẻ bạc mặt đã biến sắc, quay người lại đi tới chỗ trước mặt Độc Cô Ngọc tỏ vẻ giận dữ, hai mắt lộ hung quang nhìn thẳng vào Độc Cô Ngọc không chớp.
Độc Cô Ngọc thấy thái độ của đại hán ấy như vậy cũng phải giật mình đến thót một cái.
Đại hán thứ hai đột nhiên lên tiếng hỏi :
- Lão đại, tại sao...
Đại hán cầm thẻ bạc lạnh lùng đỡ lời :
- Sự thể rất nguy, Thập bát vệ đều bị ụp thuyền hết!
Đại hán kia nghe nói xong, rống lên một tiếng, đang định xông lại tấn công Độc Cô Ngọc thì đại hán cầm thẻ bạc đã trầm giọng quát bảo :
- Lão nhị nên nhẫn nại một chút, việc này không phải là việc thường đâu.
Đại hán kia liền ngừng chân lại, hai mắt vẫn lộ hung quang nhìn Độc Cô Ngọc một cách rất hằn học, hình như chỉ muốn ăn tươi nuốt shs Độc Cô Ngọc vậy.
Tuy Độc Cô Ngọc không hiểu đại hán cầm thẻ bạc nói chữ “ụp thuyền” ấy là ý nghĩa gì, nhưng chàng đã biết sự thể này không phải là tầm thường, ngày hôm nay một đôi lời không sao giải thích nổi nên chàng rất lo âu và ngấm ngầm suy tính cách đối phó.
Đại hán cầm thẻ bạc cười khẩy một tiếng hỏi tiếp :
- Bạn có cần biết chiếc xe vừa rồi bên trong chứa đựng những gì không?
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra và lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không muốn biết rõ chuyện đó! Vì đó là việc riêng của các người, nên tại hạ không cần biết tới...
Đại hán cầm thẻ bạc cười giọng quái dị, ngắt lời chàng và nói tiếp :
- Không liên quan đến các hạ? Khéo nói thực! Chỉ e việc này bạn không nói ra cũng không xong thôi! Nói thực cho bạn biết, trong xe ngựa đó chở Thập bát vệ của bổn động đấy. Nhưng Thập bát vệ đã biến thành mười tám cái xác rồi! Bạn kia! Mân Tây bát động xưa nay không có thù hằn gì với bạn cả, tại sao bạn lại nhẫn tâm hạ độc thủ giết chết mười tám cao thủ của bổn động?
- Câm mồm!
Độc Cô Ngọc nghe nói không sao nhịn được liền quát lớn một tiếng như trên, và thở dài một tiếng mới nói tiếp :
- Hai bạn kia, tại hạ đã nói rồi! Cái thẻ bạc này là tại hạ ngẫu nhiên nhặt được. Tại sao hai bạn lại cứ cưỡng ép mỗ mãi thế! Hai bạn nói đúng, tại hạ với quý động xưa nay không có liên can và cũng không có thù oán gì với nhau. Hơn nữa, tại hạ là một người qua đường, có khi nào tại hạ lại mang sự phiền phức vào người như thế làm chi? Vả lại, Thập bát vệ đều là cao thủ hạng nhất, đừng nói mười tám người, dù chỉ một người thôi, chưa chắc tại hạ đã địch nổi chứ đừng nói đến giết chết tất cả mười tám người như thế.
Cho nên việc này là do sự hiểu lầm mà ra, muốn tránh sự hiểu lầm này mong hai vị nghĩ kỹ hộ cho.
Tuy lửa giận bốc lên đùng đùng nhưng chàng vẫn phải cố nén để tránh khỏi sự hiểu lầm và đỡ gây thêm kẻ thù địch nên chàng mới phải chịu khó như thế. Ngờ đâu đại hán cầm thẻ bạc đã cười giọng quái dị và đáp :
- Khéo nói thực! Nếu là việc khác mỗ có thể miễn truy cứu tới, nhưng việc này quan trọng như thế, khi nào mỗ dám động lòng bởi lời nói của bạn? Mỗ hãy thỉnh giáo bạn điều này, chẳng hay cái thẻ bạc của bổn động đây bạn đã nhặt được ở đâu?
Độc Cô Ngọc định nổi khùng, nhưng nghĩ lại nếu không nhịn nhục thì thể nào cũng rắc rối to, nên chàng mới trầm ngâm giây lát rồi thở dài đáp :
- Thẻ bạc này tại hạ nhặt được ở trong khu rừng thông cách nơi đây chừng hai dặm.
Đại hán ấy cười khẩy hỏi tiếp :
- Lúc ấy bạn chỉ trông thấy cái thẻ bạc này không thôi hay còn trông thấy cái gì khác nữa?
Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc nghiến răng mím môi đáp :
- Tại hạ không muốn giấu diếm hai vị làm chi nữa. Ngoài cái thể bạc này tại hạ còn thấy mười tám cái xác chết một cách thảm khốc.
Hai đại hán đều biến sắc mặt. Đại hán kia thét lớn một tiếng định nhảy xổ lại tấn công luôn nhưng đại hán cầm thẻ bạc đã phẩy tay một cái và trầm giọng nói :
- Lão nhị, Ngân bài sắc lệnh ở đây!
Hiển nhiên cái thẻ bạc ấy rất có oai quyền nên đại hán kia vội cúi đầu xuống, không dám hùng hổ như vừa rồi nữa. Đại hán cầm thẻ bạc quay lại hỏi Độc Cô Ngọc tiếp :
- Bạn đã tự nhận công lực thô sơ và lại là người qua đường thế tại sao có đường cái quan bạn không đi mà lại đi vào trong rừng hoang như thế làm chi?
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Vì, vì...
Chàng định kể lại câu chuyện hồi hôm cho đại hán ấy nghe, nhưng vì tính kiêu ngạo, chàng không muốn kể lại bằng cách lép vế ấy, huống hồ chàng đã chịu nhịn hoài mà đối phương vẫn cứ hiểu lầm như vậy nên chàng nghĩ, dù mình có nói rõ sự thực, chưa chắc đối phương đã tin mình.
Chàng hơi chần chừ một chút rồi cương quyết đáp :
- Tất cả mặt đất ở trên thiên hạ này đều là đất của nhà vua, tại hạ muốn đi đâu chả được. Vả lại, đó là việc riêng của tại hạ, ngài muốn biết để làm chi?
Đại hán cầm thẻ bạc bỗng cười như điên khùng, quát lớn :
- Phải! Tất cả mặt đất trên thiên hạ này đều là đất của nhà vua, nhưng người Mân Tây bát động này xưa nay không biết đất vua chúa gì hết. Vẫn biết bạn muốn đi đâu cũng được cả, nhưng việc ngày hôm nay lại không giản dị như thế đâu?
Độc Cô Ngọc không sao nhịn được, cười khẩy một tiếng, ngắt lời nói :
- Tại hạ chỉ sợ hiểu lầm càng ngày càng sâu thêm chứ tại hạ có phải là kẻ nhút nhát sợ sệt gì đâu. Nếu bạn cho việc này không giản dị thì bạn muốn làm như thế nào cũng được!
Đại hán ấy mặt lại biến sắc và hỏi lại :
- Có phải bạn đã nhìn nhận rồi đấy không?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :
- Tại hạ đã thanh minh rồi. Thẻ bạc này là tại hạ ngẫu nhiên nhặt được, bạn lại cứ không tin, như vậy tại hạ còn biết nói năng ra làm sao?
Đại hán cầm thẻ bạc đứng ngẩn người ra, đại hán kia không sao nhịn được liền xen lời nói :
- Lão đại, sao hôm nay bạn lại mát tính và rảnh rang như thế, cứ nói lôi thôi với y mãi làm chi? Vừa rồi mỗ đã nói rồi, hãy bắt y đem nộp cho Tổng tuần sát để ông ta cho y nếm chút mùi thủ đoạn là y phải ngoan ngoãn nhìn nhận ngay.
Đại hán cầm thẻ bạc hơi do dự một chút rồi gật đầu nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Ngọc trầm giọng nói tiếp :
- Thôi được! Nhưng tiểu tử này khá cứng rắn đấy, lão nhị phải cẩn thận một chút mới được!
Lại một đại hán nữa cười the thé nói :
- Không lầm đâu, vừa rồi chỉ tại tôi sơ ý một chút đấy thôi. Tiểu tử nằm xuống đi.
Tiếng nói đó vừa dứt đã có một người nhanh như bay nhảy xổ tới vồ Độc Cô Ngọc ngay.
Tiếng chim hót líu lo khiến chàng phải mở mắt ra nhìn chàng thấy mặt trời đã mọc lên cao vội đứng dậy nhưng thấy khắp mình mẩy đau như bị búa bổ. Chàng cố nhịn, khẽ kêu lên một tiếng “hự” rồi lại ngã lăn ra đất.
Một lát sau, chàng gượng ngồi dậy, đưa mắt nhìn xung quanh thấy xác chết của những người nọ vẫn còn. Chàng gượng cười một tiếng và nghĩ bụng :
- Thật ta không ngờ ta lại ngũ chung với mười mấy xác chết trong một đêm trời như vậy...
Chàng thử vận khí lên xem, thấy trong ngực và bụng vẫn còn đau nhức mới biết mình đã bị nội thương khá nặng. Chàng thở dài một tiếng rồi ngẩn người ra chứ không nói năng gì hết.
Chàng sực nghĩ tới Tuyết Diệm Cầm, lúc chia tay nàng ta dặn dò nhắn nhũ một cách rất ân cần, nếu nàng hay biết mình đang bị thương nặng thế này thể nào nàng cũng rất đau lòng...
Càng nghĩ chàng càng mủi lòng, hai hàng lệ nhỏ xuống hai bên má liền.
Chàng lại nghĩ tới mối thù của cha mẹ và cảnh tượng hồi đêm hôm lại hiện ra trước mắt ngay. Tai chàng cón nghe thấy tiếng cười chế diễu của Long Phan lệnh chủ và những lời nói mai mỉa khiến chàng cảm thấy đau lòng thêm. Chàng cố nuốt ngược nước mắt vào trong bụng và gượng đứng dậy, nhìn bốn xung quanh để tìm đường ra khỏi chốn ấy.
Nhưng chàng mới đi được một bước đã thấy xương cốt đau nhức, mắt nổ đom đóm lửa, xuýt tí nữa lại té ngã.
Đứng nghỉ ngơi giây lát chàng mới từ từ cất bước đi về phía Võ Di.
Đi được hơn tiếng đồng hồ, chàng đã trông thấy phía đằng trước, chỗ cách mình hơn dặm có một cái làng mạc. Chàng rất mừng và cảm thấy mình mẩy đã đỡ đau nhức, bước chân đi cũng nhanh hơn trước nhiều.
Lúc ấy là đầu mùa xuân, tiết trời hãy còn rét mướt. Nhưng mới đi được một tiếng đồng hồ nên chàng đã cảm thấy mồ hôi toát ra ướt đẫm áo trong rồi. Chàng muốn kiếm một chỗ để nghỉ ngơi chốc lát rồi mới đi tiếp nhưng nơi chàng đang đứng là một cánh đồng hoang vừa, đâu đâu cũng có bùn lầy với nước tuyết, không một chỗ nào khô ráo để được nghỉ ngơi. Chàng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lại phải tiếp tục đi về phía trước.
Chàng mới đi được vài chục trượng đã nghe thấy phía sau có tiếng vó ngựa nhộn nhịp vọng tới. Chàng cau mày lại, nghĩ bụng :
- Nguy tai! Nơi đây toàn là bùn lầy thế này, lại không có chỗ tránh né. Nếu ngựa của người đó vẫn phóng nhanh thì thế nào bùn lầy cũng bắn tung lên cái áo nho sinh của mình, có lẽ...
Chàng chưa nghĩ xong thì con ngựa ở phía sau đã phi tới gần, tốc độ không hề chậm chút nào. Khi con ngựa phi qua cạnh người chàng còn nghe thấy có tiếng cười lanh lảnh nổi lên.
Con ngựa ấy vừa phóng qua, bùn lầy đã bắn tung lên, không những quần áo mà cả đầu tóc của chàng cũng bị dính đầy bùn lầy.
Độc Cô Ngọc vội ngửng đầu nhìn lên, trông thấy hai bóng người, một đen một đỏ.
Chàng tức giận khôn tả rồi thở dài một tiếng mới lẳng lặng đi về phía trước.
Một lát sau, Độc Cô Ngọc đã tới làng mạc nọ. Chàng ngửng đầu lên nhìn kỹ mới hay đó là một trang viện lớn chứ không phải là làng mạc. Bên trong có hàng mười mấy căn nhà, xung quanh có tường bao bọc trông rất oai vệ.
Chàng đang đứng ngắm nhìn thì bỗng nghe thấy có tiếng cười vọng tới liền cau mày lại. Thì ra chàng vừa đi vừa ngắm nhìn và đã đi qua cửa lớn của trang viện mà không hay. Sau cửa lớn có những bực thang đá trùng điệp, rất là đồ sộ. Trên đó có tất cả mười mấy bực thang, hai bên có hai đại hán trung niên mặc võ trang màu đen đứng canh gác.
Trông vẻ mặt của chúng hung ác dữ tợn như thế, chàng biết ngay chúng chả phải là nhân vật chính phái gì.
Lúc ấy Độc Cô Ngọc mới biết đây không phải là chỗ lương thiện. Chàng vốn định đến đây để nghỉ chân, thấy tình cảnh như vậy liền dẹp ý nghĩ đó sang bên rồi giả bộ như không trông thấy gì hết, quay người đi ra luôn.
Chàng mới đi được hai bước bỗng nghe thấy phía sau có tiếng người quát bảo :
- Lão nhị, tiểu tặc dòm dòm ngó ngó như vậy chả lẽ y có ý muốn tới đây để dò là chăng?
Lại có một tràng cười nổi lên và có một giọng khác đỡ lời :
- Trên thiên hạ này làm gì có tên giặc nào lại ngu xuẩn đến như thế. Đại ca không thấy tên tiểu tử này người dính bùn be bét, trông hệt như người bùn đấy không?
Độc Cô Ngọc biết hai đại hán này có ý muốn nói mĩa để khiêu khích mình. Chàng trợn ngược đôi lông mày kiếm lên định ngừng chân lại, nhưng chàng sực nghĩ tới :
- Ta có việc cần, lại thêm bị nội thương, chân tay uể oải không cử động được, hà tất phải lôi thôi với chúng làm chi?
Chàng cố nén lửa giận, tiếp tục đi về phía trước.
- Này! Lão nhị có thấy không. Người ta không thèm nghe đấy. Chúng ta nên nói ít vài câu thì hơn, bằng không nếu chọc tức người ta không phải là chuyện đùa đâu.
- Hà hà... không muốn nghe thì sao? Bộ xương của thằng nhãi này nặng nặng không đầy hai lượng thì chắc đâu chịu nổi một ngón tay mỗ.
Độc Cô Ngọc thấy hai đại hán nói như thế không sao nhịn được nữa, đột nhiên quay người lại đang định lên tiếng trách mắng. Nhưng sau chàng lại cố nén lửa giận, đưa mắt lườm hai đại hán ấy một cái rồi lại quay người đi luôn.
Trong lúc chàng quay người lại thì bỗng có vật gì rơi xuống chân kêu đến bộp một cái rất khẽ. Chàng vẫn không để ý tới, vẫn lớn bước đi trở ra.
Ngờ đâu chàng vừa đi được bốn năm bước đã nghe thấy phía sau có tiếng người quát bảo :
- Đứng lại!
Chàng biết mình không thể nào tránh khỏi sự phiền phức, vội quay người lại, chưa kịp nói năng gì hết đã thấy hai đại hán nọ phi thân tới và ngừng chân ở chỗ cách chàng chừng năm sáu bước. Một đại hán cúi người xuống nhặt một vật gì ở dưới đất lên, lạnh lùng hỏi :
- Người bạn quý tính, đại danh là gì? Tại sao lại có ngân bài sắc lệnh của bổn động như thế? Xin bạn nói rõ để khỏi hiểu lầm?
Độc Cô Ngọc nghe nói vội ngửng đầu lên nhìn. Thấy đại hán nọ đang cầm một cái thẻ bạc. Thẻ ấy chính mình đã lấy được ở trong túi của một cái xác chết hồi hôm tại trong rừng thông kia.
Lúc này, chàng sực nghĩ ra hai việc như sau :
- Thứ nhất: tiếng kêu vừa rồi thì ra là cái thẻ bạc ở trong túi mình rớt xuống đây. Thứ hai: cứ xem quần áo của hai đại hán và nghe lời nói của chúng cũng đủ thấy chúng và những cái xác chết hồi hôm cùng là người của Mân Tây bát động chứ không sai?
Nghĩ tới đó, chàng bụng bảo dạ rằng :
- Nếu ta không khéo đối phó thì thể nào cũng sẽ gây nên phiền phức rất lớn ngay.
Sớm biết như vậy, ta không nên lấy cái thẻ bạc này bỏ vào túi như vậy làm chi?
Cùng vừa nghĩ vừa lớn tiếng đáp :
- Thẻ bạc này do tại hạ ngẫu nhiên nhặt được.
Chàng không muốn nói rõ lấy được ở trong túi của xác chết. Vì sợ đối phương hiểu lầm thì phiền phức lắm.
Chàng chưa nói dứt, một đại hán đã cười khẩy, nhìn thẳng vào mặt chàng lạnh lùng nói tiếp :
- Bạn đừng có coi anh em mỗ là đứa trẻ lên ba như thế. Sao bây giờ bạn không nhặt một cái nữa cho anh em mỗ xem thử? Bạn phải biết, thẻ này là Ngân bài sắc lệnh, và cũng là vật mà Thập bát vệ được lệnh đi ra bên ngoài, tới nay vẫn chưa thấy người nào quay trở về. Nếu bạn biết điều thì nên nói thực ngay cho anh em mỗ hay đi?
Độc Cô Ngọc cười khẩy nghĩ bụng :
- Thế ra những đại hán áo đen bị giết chết trong rừng thông ấy là Thập bát vệ, cao thủ hạng nhất của Mân Tây bát động này đây. Hừ! Từ nay trở đi chúng không trở về nữa đâu.
Đại hán tay cầm thẻ bạc thấy chàng không trả lời, lại cười khẩy nên nói tiếp :
- Bạn kia! Chả hay bạn lấy được cái thẻ sắc lệnh này ở đâu thế?
Độc Cô Ngọc định nói rõ sự thực cho hai đại hán ấy hay, nhưng sau chàng nghĩ lại :
“Nếu ta nói rõ sự thực, có khác gì khiến Mân Tây bát động kết thù với Long Phan lệnh chủ không? Làm như thế không phải là hành vi của một đại trượng phu. Hơn nữa, đêm hôm không có người thứ ba ở cạnh đó, mà Ngân sách lệnh lại ở trong túi của ta rớt xuống nên dù ta có nói rõ sự thực chưa chắc chúng đã chịu tin...”
Chàng ngẫm nghĩ giây lát rồi cau mày lại đáp :
- Cái thẻ này quả thực tại hạ ngẫu nhiên nhặt được ở giữa đường. Nếu hai vị không tin, tại hạ cũng không biết nói năng ra làm sao?
Đại hán cầm thẻ bạc còn đang định hỏi tiếp thì đại hán đứng cạnh đã giọng mũi kêu “hừ” một tiếng, hai mắt lộ hung quang và xen lời nói :
- Lão đại! Tiểu tử này không biết điều, không thèm uống rượu mời, cứ thích uống rượu phạt thì cứ để cho y uống rượu phạt. Cái thẻ bạc này đã ở trong người của y rớt xuống thì chúng ta hà tất phải cãi vã với y làm chi, cứ việc đem y vào để cho tổng tuần sát xét xử...
Y vừa nói vừa giơ hữu chưởng lên nhằm cổ tay của Độc Cô Ngọc chộp một cái nhanh như điện chớp.
Tuy Độc Cô Ngọc không muốn gây thêm kẻ thù và sinh sự ở nơi đây nhưng thấy đối phương cứ coi mình như kẻ tội phạm, ép hỏi liên tiếp như thế khiến chàng không sao nén nổi lửa giận mặc dầu chàng còn mong việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa vô sự nên cứ cố nhịn hoài.
Lúc này chàng thấy đối phương không phân biệt nếp tẻ gì hết mà cứ ngang tàng ra tay như thế, chàng không sao nhịn được, cười khẩy một tiếng và giơ tay phải ra, sử dụng thế Liêm Quyển Tây Phong (mành cuốn gió tây) nhằm chưởng thế của đại hán nọ vỗ luôn.
Thế võ này của chàng tuy đối phó với Long Phan lệnh chủ, cao thủ tuyệt đỉnh không ăn thua gì thực, nhưng đối phó với những người tầm thường như hai đại hán này thì thần hiệu vô cùng.
Chỉ nghe thấy kêu “bốp” một tiếng, chưởng của chàng vừa đánh trúng cổ tay của đại hán kia. Đại hán ấy kêu “hự” một tiếng, ôm cổ tay lui về mấy bước, mắt lộ hung quang, cười khẩy nói tiếp :
- Tại hạ mắt kém, không biết bạn này lại là một vị cao nhân nên mới liều lĩnh như thế. Bây giờ tại hạ xin lãnh giáo bạn thêm một thế nữa.
Y có biết đâu Độc Cô Ngọc đang bị thương. Bằng không thì tay của y đã bị chàng đánh gãy rồi.
Y vừa nói xong, lại xông lên tấn công lần nữa thì bỗng nghe thấy có tiếng vó ngựa nhộn nhịp vọng tới. Y hoảng sợ đến biến sắc mặt, vội thâu tay lại rồi cùng với Độc Cô Ngọc và đại hán kia cùng ngửng đầu nhìn về phía có tiếng vó ngựa đó.
Một chiếc xe ngựa có mui đang ở chỗ cách xa hơn trăm trượng phi tới, chỉ trong nháy mắt xe đó đã tới trước cửa trang viện. Người lái xe là một đại hán áo đen trông mặt rất hung ác.
Chiếc xe chưa ngừng, hai đại hán nọ liền đưa mắt ra hiệu cho nhau một cái rồi tên cầm thẻ bạc vội tiến lên nghênh đón.
Còn đại hán bị Độc Cô Ngọc đánh trúng một chưởng vẫn đứng yên tại đó coi chừng chàng, hình như sợ chàng thừa cơ đào tẩu vậy.
Độc Cô Ngọc lườm đại hán ấy một cái, cười khẩy một tiếng rồi quay đầu lại nhìn chiếc xe có mui kia.
Chàng thấy đại hán áo đen lái xe chỉ tay vào mặt đại hán cầm thẻ bạc khẽ nói mấy tiếng rồi giơ roi lên quất một cái, xe ngựa chạy về phía bên trái, chỉ trong nháy mắt đã lẩn khuất ở nơi góc đường rồi.
Lúc ấy, đại hán cầm thẻ bạc mặt đã biến sắc, quay người lại đi tới chỗ trước mặt Độc Cô Ngọc tỏ vẻ giận dữ, hai mắt lộ hung quang nhìn thẳng vào Độc Cô Ngọc không chớp.
Độc Cô Ngọc thấy thái độ của đại hán ấy như vậy cũng phải giật mình đến thót một cái.
Đại hán thứ hai đột nhiên lên tiếng hỏi :
- Lão đại, tại sao...
Đại hán cầm thẻ bạc lạnh lùng đỡ lời :
- Sự thể rất nguy, Thập bát vệ đều bị ụp thuyền hết!
Đại hán kia nghe nói xong, rống lên một tiếng, đang định xông lại tấn công Độc Cô Ngọc thì đại hán cầm thẻ bạc đã trầm giọng quát bảo :
- Lão nhị nên nhẫn nại một chút, việc này không phải là việc thường đâu.
Đại hán kia liền ngừng chân lại, hai mắt vẫn lộ hung quang nhìn Độc Cô Ngọc một cách rất hằn học, hình như chỉ muốn ăn tươi nuốt shs Độc Cô Ngọc vậy.
Tuy Độc Cô Ngọc không hiểu đại hán cầm thẻ bạc nói chữ “ụp thuyền” ấy là ý nghĩa gì, nhưng chàng đã biết sự thể này không phải là tầm thường, ngày hôm nay một đôi lời không sao giải thích nổi nên chàng rất lo âu và ngấm ngầm suy tính cách đối phó.
Đại hán cầm thẻ bạc cười khẩy một tiếng hỏi tiếp :
- Bạn có cần biết chiếc xe vừa rồi bên trong chứa đựng những gì không?
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra và lạnh lùng đáp :
- Tại hạ không muốn biết rõ chuyện đó! Vì đó là việc riêng của các người, nên tại hạ không cần biết tới...
Đại hán cầm thẻ bạc cười giọng quái dị, ngắt lời chàng và nói tiếp :
- Không liên quan đến các hạ? Khéo nói thực! Chỉ e việc này bạn không nói ra cũng không xong thôi! Nói thực cho bạn biết, trong xe ngựa đó chở Thập bát vệ của bổn động đấy. Nhưng Thập bát vệ đã biến thành mười tám cái xác rồi! Bạn kia! Mân Tây bát động xưa nay không có thù hằn gì với bạn cả, tại sao bạn lại nhẫn tâm hạ độc thủ giết chết mười tám cao thủ của bổn động?
- Câm mồm!
Độc Cô Ngọc nghe nói không sao nhịn được liền quát lớn một tiếng như trên, và thở dài một tiếng mới nói tiếp :
- Hai bạn kia, tại hạ đã nói rồi! Cái thẻ bạc này là tại hạ ngẫu nhiên nhặt được. Tại sao hai bạn lại cứ cưỡng ép mỗ mãi thế! Hai bạn nói đúng, tại hạ với quý động xưa nay không có liên can và cũng không có thù oán gì với nhau. Hơn nữa, tại hạ là một người qua đường, có khi nào tại hạ lại mang sự phiền phức vào người như thế làm chi? Vả lại, Thập bát vệ đều là cao thủ hạng nhất, đừng nói mười tám người, dù chỉ một người thôi, chưa chắc tại hạ đã địch nổi chứ đừng nói đến giết chết tất cả mười tám người như thế.
Cho nên việc này là do sự hiểu lầm mà ra, muốn tránh sự hiểu lầm này mong hai vị nghĩ kỹ hộ cho.
Tuy lửa giận bốc lên đùng đùng nhưng chàng vẫn phải cố nén để tránh khỏi sự hiểu lầm và đỡ gây thêm kẻ thù địch nên chàng mới phải chịu khó như thế. Ngờ đâu đại hán cầm thẻ bạc đã cười giọng quái dị và đáp :
- Khéo nói thực! Nếu là việc khác mỗ có thể miễn truy cứu tới, nhưng việc này quan trọng như thế, khi nào mỗ dám động lòng bởi lời nói của bạn? Mỗ hãy thỉnh giáo bạn điều này, chẳng hay cái thẻ bạc của bổn động đây bạn đã nhặt được ở đâu?
Độc Cô Ngọc định nổi khùng, nhưng nghĩ lại nếu không nhịn nhục thì thể nào cũng rắc rối to, nên chàng mới trầm ngâm giây lát rồi thở dài đáp :
- Thẻ bạc này tại hạ nhặt được ở trong khu rừng thông cách nơi đây chừng hai dặm.
Đại hán ấy cười khẩy hỏi tiếp :
- Lúc ấy bạn chỉ trông thấy cái thẻ bạc này không thôi hay còn trông thấy cái gì khác nữa?
Ngẩn người ra giây lát, Độc Cô Ngọc nghiến răng mím môi đáp :
- Tại hạ không muốn giấu diếm hai vị làm chi nữa. Ngoài cái thể bạc này tại hạ còn thấy mười tám cái xác chết một cách thảm khốc.
Hai đại hán đều biến sắc mặt. Đại hán kia thét lớn một tiếng định nhảy xổ lại tấn công luôn nhưng đại hán cầm thẻ bạc đã phẩy tay một cái và trầm giọng nói :
- Lão nhị, Ngân bài sắc lệnh ở đây!
Hiển nhiên cái thẻ bạc ấy rất có oai quyền nên đại hán kia vội cúi đầu xuống, không dám hùng hổ như vừa rồi nữa. Đại hán cầm thẻ bạc quay lại hỏi Độc Cô Ngọc tiếp :
- Bạn đã tự nhận công lực thô sơ và lại là người qua đường thế tại sao có đường cái quan bạn không đi mà lại đi vào trong rừng hoang như thế làm chi?
Độc Cô Ngọc ngẩn người ra giây lát rồi đáp :
- Vì, vì...
Chàng định kể lại câu chuyện hồi hôm cho đại hán ấy nghe, nhưng vì tính kiêu ngạo, chàng không muốn kể lại bằng cách lép vế ấy, huống hồ chàng đã chịu nhịn hoài mà đối phương vẫn cứ hiểu lầm như vậy nên chàng nghĩ, dù mình có nói rõ sự thực, chưa chắc đối phương đã tin mình.
Chàng hơi chần chừ một chút rồi cương quyết đáp :
- Tất cả mặt đất ở trên thiên hạ này đều là đất của nhà vua, tại hạ muốn đi đâu chả được. Vả lại, đó là việc riêng của tại hạ, ngài muốn biết để làm chi?
Đại hán cầm thẻ bạc bỗng cười như điên khùng, quát lớn :
- Phải! Tất cả mặt đất trên thiên hạ này đều là đất của nhà vua, nhưng người Mân Tây bát động này xưa nay không biết đất vua chúa gì hết. Vẫn biết bạn muốn đi đâu cũng được cả, nhưng việc ngày hôm nay lại không giản dị như thế đâu?
Độc Cô Ngọc không sao nhịn được, cười khẩy một tiếng, ngắt lời nói :
- Tại hạ chỉ sợ hiểu lầm càng ngày càng sâu thêm chứ tại hạ có phải là kẻ nhút nhát sợ sệt gì đâu. Nếu bạn cho việc này không giản dị thì bạn muốn làm như thế nào cũng được!
Đại hán ấy mặt lại biến sắc và hỏi lại :
- Có phải bạn đã nhìn nhận rồi đấy không?
Độc Cô Ngọc lạnh lùng đáp :
- Tại hạ đã thanh minh rồi. Thẻ bạc này là tại hạ ngẫu nhiên nhặt được, bạn lại cứ không tin, như vậy tại hạ còn biết nói năng ra làm sao?
Đại hán cầm thẻ bạc đứng ngẩn người ra, đại hán kia không sao nhịn được liền xen lời nói :
- Lão đại, sao hôm nay bạn lại mát tính và rảnh rang như thế, cứ nói lôi thôi với y mãi làm chi? Vừa rồi mỗ đã nói rồi, hãy bắt y đem nộp cho Tổng tuần sát để ông ta cho y nếm chút mùi thủ đoạn là y phải ngoan ngoãn nhìn nhận ngay.
Đại hán cầm thẻ bạc hơi do dự một chút rồi gật đầu nhìn thẳng vào mặt Độc Cô Ngọc trầm giọng nói tiếp :
- Thôi được! Nhưng tiểu tử này khá cứng rắn đấy, lão nhị phải cẩn thận một chút mới được!
Lại một đại hán nữa cười the thé nói :
- Không lầm đâu, vừa rồi chỉ tại tôi sơ ý một chút đấy thôi. Tiểu tử nằm xuống đi.
Tiếng nói đó vừa dứt đã có một người nhanh như bay nhảy xổ tới vồ Độc Cô Ngọc ngay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook