Cô Nàng Tí Hon
-
Chương 32: Nàng tiên ốc
Edit: Lam
Lần Nhạc San gặp Khương Vị lõa thể gần đây nhất, là mấy tháng trước, mẹ Nhạc San lục ra được một tấm ảnh Khương Vị hồi nhỏ đang tắm, trong một quyển sách nào đó. Khi đó trên tay trên chân đều đầy nếp nhăn, cả người giống như một cái lốp xe.
Không ngờ bây giờ lại lột xác thành cái bộ dạng này. Đúng là trai mười tám thay đổi lớn. Nhạc San tách hai ngón tay che mắt ra, nhìn một cái rồi lại che mắt lại, mặt đỏ lên.
Khương Vị vừa đi vừa nghiêng đầu, giơ tay túm lấy tóc mình, lưng anh hơi cong xuống, xương bả vai hơi nhô ra theo động tác này. Đèn phòng ngủ là màu vàng ấm áp, chiếu lên làn da trắng nõn của Khương Vị, tạo nên màu da nâu nâu.
Sao cậu ấy lại trắng thế chứ? Nhạc San hơi cắn môi, thật là làm người khác đố kỵ mà, còn không bắt nắng.
Từ nhỏ, Khương Vị đã rất trắng, Nhạc San đi cùng anh, thì càng giống con trai hơn. Bởi vì cô vừa ra nắng liền đen, lại hoạt bát hiếu động, so với Khương Vị ít nói, ngoan ngoãn, lại trắng trẻo, đương nhiên càng có “mùi vị con trai hơn”. Khương Vị da trắng, tốt tính, rất nổi bật trong đám bạn học. Nhất là lúc học cấp hai, anh từng bị mấy bạn nam mới dậy thì xa lánh một thời gian, thậm chí còn bị nói là “gân gà”. Sau này dựa vào thành tích xuất sắc và nhân cách được bạn học chấp nhận, ai bảo anh là lớp phó học tập chứ.
Hiện giờ internet phát triển như vậy, Nhạc San đã từng trông thấy dáng người của đám tiểu thịt tươi (ngôi sao nam mới nổi) gì đó, cũng từng tưởng tượng ra dáng người Khương Vị ——da trắng như vậy, người lại gầy như vậy, ừm, nhất định là chả có gì để xem.
Bây giờ Khương Vị lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Tỉ lệ dáng người của anh rất tốt, cơ bắp cân xứng với khung xương, không đến mức quá gầy chỉ nhìn thấy xương, cũng không quá to béo. Làn da dưới sự phụ trợ của ánh đèn còn tạo ra hiệu ứng mịn như ngọc, giống như một con búp bê tinh xảo nhưng mạnh mẽ.
Khương Vị đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lật vài cái: Áo ngủ bỏ trong máy giặt.” Vốn dĩ, anh định tối qua về nhà sẽ giặt quần áo, ai dè không về được, nên cả hai bộ đều chưa giặt. Anh lấy một cái quần lót trong ngăn tủ ra, xoay người chuẩn bị đi vào toilet thay.
Tầm mắt lại lướt qua Nhạc San đang ngồi trên giường, nhìn cô giơ tay che mắt lại.
Bước chân Khương Vị dừng lại, ngồi xổm bên giường, đến gần Nhạc San, mỉm cười.
Nhìn trộm bị bắt được, Nhạc San che mắt làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Cô cảm nhận được đệm hơi lún xuống, người cô hơi nghiêng đi, vì thế quay đầu nhìn sang bên cạnh, tay trái của Khương Vị để trên giường.
“Cậu đang làm gì đó?”Cô nghe thấy giọng điệu lười nhác của Khương Vị.
“Vấn đề này rất có giá trị.” Nhạc San lùi về sau, “Sao chúng ta lại không hỏi ốc biển thần ký nhỉ*?”
(*Ốc biển thần kỳ: nhân vật trong phim hoạt hình Chú bọt biển tinh nghịch – The SpongeBob.)
Ngón tay Khương Vị để ở sau lưng Nhạc San, khiến cô không thể tiếp tục lùi về phía sau nữa.
“Aiz.” Nhạc San buông tay, nhìn về phía Khương Vị, đau lòng nói, “Lời nói viển vông làm lầm lỡ đất nước, sắc đẹp làm hại người mà*.”
(*Nhạc San sửa lại từ câu” Lời can gián thực làm hưng thịnh nước nhà, lời nói viển vông làm lầm lỡ đất nước”của Tập Cận Bình)
“Sắc đẹp?”
“Khen cậu một câu thì sao hả?” Nhạc San không biết xấu hổ nói. Cô kìm nén sự xấu hổ lại, tự tin nhìn về phía Khương Vị. Tóc anh vẫn ướt sũng, nước tụ thành từng giọt, rơi xuống.
Tầm mắt Nhạc San đuổi theo giọt nước kia xuống cái chân rắn chắc dưới khăn tắm.
Khăn tắm được quấn bên eo, có vẻ lùng thùng, vải trắng tinh và làn da trắng như ngọc, khăn tắm bông bông và đường cong cơ bắp, làm sự đối lập càng rõ ràng hơn. Nhạc San hơi hoa mắt.
Tầm mắt của cô lại dịch lên trên, nhìn thấy cái bụng hóp lại do cong người, cái rốn trở thành một đường thẳng giống như ánh mắt của mèo dưới ánh nắng. Nhạc San đột nhiên nhớ ra mình từng bò trên bộ ngực đó.
Mặt cô đỏ lên. Đây là do thị giác, rõ ràng lúc đó sờ tới sờ lui cũng không có cảm giác gì, vậy mà bây giờ lại thấy là lạ.
A… Nhạc San, mày là đồ biến thái, không được nhìn nữa. Nhạc San ép mình dời mắt khỏi cái rốn, nhưng vẫn lướt qua ngực… Da thật là trắng, thật là…
Trong đầu Nhạc San bây giờ đều là quả màu đỏ, dâu tây nhỏ, một đóa mai hồng giữa trời tuyết… Tiểu thuyết không lừa mình. Cô nuốt nước miếng. Chờ đến khi cô nhận ra mình vừa làm gì, thì tự bóp cổ mình.
Cuối cùng nằm sấp xuống phía trước, chôn trong chăn, không động đậy.
Khương Vị chọc chọc lưng Nhạc San, nghe thấy cô hừ hừ hai tiếng, nhưng không đứng dậy. Anh đi vào phòng tắm, lúc đi ra thì đã đổi từ khăn tắm sang quần lót tứ giác.
Nhạc San cũng đã nằm đến bên cạnh gối, nhắm mắt lại ép mình phải ngủ.
Khương Vị đều mặc áo ngủ đi ngủ, Nhạc San thì ngủ nude, nhưng lúc Nhạc San sống nhờ ở nhà Khương Vị thì vẫn luôn mặc váy ngủ nho nhỏ.
Nhạc San cảm thấy đèn trong phòng ngủ bị tắt đi, sau đó Khương Vị nằm xuống bên cạnh. Một lát sau, cô lại hé mắt, nhìn sang bên Khương Vị.
Bây giờ là ban ngày, cho dù có kéo rèm cửa sổ, thì trong phòng cũng vẫn có ánh sáng mờ mờ.
Mặt Khương Vị quay về phía Nhạc San, nhắm mắt lại, tóc tán loạn, bả vai rộng lớn làm chăn nhô lên cao, tay để ở ngoài chăn, có thể trông thấy rõ khớp xương và mạch máu xanh nhạt.
Ký ức của Nhạc San và Khương Vị không ngừng tăng lên, nhưng ấn tượng đối với anh lại vẫn ở lại thời điểm trung học nghiêm khắc và dung túng. Hôm nay cô mới nhận ra Khương Vị cũng đã thay đổi rất nhiều, tuy tính cách không thay đổi, nhưng cũng không còn là một cậu bé ngây ngô nữa.
Aiz. Nhạc San lại thở dài. Mình vẫn còn thấy mình là trẻ con mà. Nhìn thấy Khương Vị thì cũng phải thừa nhận mình đã lớn rồi, năm tháng không buông tha ai cả.
Nhạc San nhìn ánh mắt Khương Vị nhắm chặt, đột nhiên nhớ tới Khương Vị lúc tìm được cô, lôi thôi, nôn nóng. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, để Nhạc San lọt vào trong tầm mắt, giống như cảm nhận được sự yên tâm và kích động khi anh tìm được.
“Không ngủ được à?” Khương Vị đột nhiên hỏi, anh không mở mắt, cũng không có nhiều biểu cảm, nhưng Nhạc San lại cảm thấy anh đang cười.
“Tối qua tớ có ngủ.” Nhạc San than một câu, bây giờ mới có hơn chín giờ, “Cậu nhanh ngủ đi, cả đêm không ngủ rồi.” Cô xoay người, quay lưng về phía Khương Vị, “Tớ không quấy rầy cậu nữa.” Cô ngậm miệng, rồi cũng nhắm mắt lại.
Khương Vị mở to mắt, nhìn một cục nho nhỏ bên gối, rồi mới nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa. Mệ mỏi cả đêm, bây giờ nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ mất.
Nhạc San nghe tiếng ngáy nho nhỏ của Khương Vị, cô giơ tay để dưới đầu, áp vào má mình, nhìn phía trước một lát, rồi cũng ngủ mất.
Vừa ngủ dậy, Nhạc San xoa xoa hai mắt, đầu óc tỉnh táo hơn, nên quay đầu nhìn về phía Khương Vị, anh vẫn còn chưa tỉnh lại.
Nhạc San đứng dậy, lôi kéo váy ngủ lộn xộn của mình, lại túm tóc, đi tới gần Khương Vị.
Độ cao của cô bây giờ không bằng độ rộng của Khương Vị khi nằm nghiêng, vì thế giơ tay chọc chọc tay Khương Vị, cảm thấy rắn chắc, co dãn. Nhạc San cảm thấy vui vẻ, liền chọc thêm vài cái.
Khương Vị nhíu mày, hơi quay đầu đi, xoay người sang phía Nhạc San.
Lúc Khương Vị xoay người thì Nhạc San cảm thấy cái đệm lay động như có động đất, cô nhanh trí xoay người bỏ chạy, nên không bị tòa “núi to” Khương Vị này đè chết. Cô nằm trên đệm thở dốc, rồi quay đầu nhìn Khương Vị. Anh đổi sang tư thế nằm sấp, mày cau lại, tay ở bên cạnh nắm lại, bắt được Nhạc San vào trong lòng bàn tay.
Ôi? Này! Nhạc San bị nhốt trong lòng bàn tay, tuy không quá chạt, nhưng cô cũng thấy hoảng sợ, một lát sau mới chui ra ngoài qua khe hở. Trong lòng còn sợ hãi, ngồi dựa vào đầu giường, từ phía xa xa nhìn Khương Vị đang ngủ say mà có tính nguy hiểm cao.
Đến khi Khương Vị tỉnh lại, đã gần tối. Nhạc San nhàm chán đã ngủ thêm mấy lần, trông thấy Khương Vị tỉnh lại, thì mới vui vẻ đứng lên.
Vừa tỉnh ngủ, cả người Khương Vị đều lười nhác, anh mang Nhạc San ra phòng khách, rồi lại nằm trên sofa. Nhạc San có tinh thần hơn anh, chạy mấy bước quanh Khương Vị: “Cậu không mặc quần áo à?”
Lúc này Khương Vị mới cúi đầu nhìn mình, phát hiện mình chỉ mặc mỗi cái quần lót ra phòng khách, vì thế lại đứng dậy, đưa ipad cho Nhạc San, rồi mới về phòng ngủ.
Di động của Nhạc San vẫn ở nhà ba mẹ Khương Vị, lúc đó Khương Vị rất lo lắng, nào còn nhớ tới thu dọn đồ đạc.
Ipad quá lớn so với Nhạc San. Đầu cô còn không to bằng biểu tượng của app. Lại còn đặt ngang trên sofa, thì càng không thể dùng được.
Ảo não ngồi trên màn hình ipad, lại một lần nữa ý thức được việc thân thể này không tiện, rời khỏi người khác là không thể làm được gì.
Khương Vị mặc xong quần áo đi ra ngoài phòng ngủ, mở video cho cô.
Nhạc San chọn một khoảng cách thích hợp ngồi xuống, nhìn màn hình to lớn trước mắt, tâm tình mới tốt hơn một chút: Ở nhà có thể hưởng thụ cảm giác xem phim màn ảnh lớn, cảm thấy không tệ.
Nhạc San đã trải qua một lần lưu lạc bên ngoài, bị Lâm Húc đối xử thô lỗ, bây giờ mới cảm thấy ở bên Khương Vị là an toàn nhất. Nhưng lúc Khương Vị đi làm cô vẫn từ chối đi cùng, luôn sợ lại xảy ra việc ngoài ý muốn gì nữa. Cứ ngoan ngoãn ngồi ở nhà đi… Khi nào to trở lại thì đi sau.
Ồ? Sao mình lại thích ứng với cách sống to nhỏ rồi? Thật bi thương.
Bởi vì Nhạc San ở nhà, nên Khương Vị luôn cố gắng buổi trưa về nhà. Vốn dĩ anh hay ở lại cơ quan, dù sao đi lại cũng tốn thời gian, về nhà còn phải nấu cơm, chưa nghỉ được bao lâu đã lại phải đi làm. Nhưng để cho yên tâm, thì vẫn về nhà xem. Thật ra Nhạc San ở một mình cũng được, không cần Khương Vị ngày nào cũng về trưa, nhưng Khương Vị không nghe.
Khương Vị vừa ra khỏi thang máy, đã ngửi thấy mùi rau xào trong hành lang, anh lấy chìa khóa ra, liền phát hiện mùi rau là từ nhà mình bay ra.
Trái tim Khương Vị hơi dừng lại, rồi phản ứng ra, nhẹ tay nhẹ chân đi vào bếp, thì thấy Nhạc San đang xào rau.
Nhạc San không biết nấu nướng, nhưng cũng có vài món chuyên môn, ba món ăn một món canh, một mặn hai rau, phân biệt là trứng xào cà chua, khoai tây xào, cánh gà coca, còn co canh trứng rong biển. Những món khác cũng biết làm, nhưng phát huy không ổn định, đôi khi còn không ăn được.
Sáng nay cô đột nhiên biến lại, cũng giống như trước kia, chớp mắt là biến thành lớn. Thấy Khương Vị sắp tan tầm, liền mở tủ lạnh làm cơm. Trong tủ lạnh không có coca và cánh gà, cô cũng không thể ra của, cho nên Nhạc San cho xúc xích và trứng gà cà chua vào chung, như vậy còn có thịt.
Khương Vị dựa khung cửa, nhìn bóng lưng Nhạc San.
Bởi vì bộ đồ của Khương Vị cô mặc lúc biến trở lại lần đầu tiên đã bị cô mang về nhà, váy dài đã vứt đi, còn lại nội y cô vừa giặt, còn chưa khô, cho nên cô vẫn mặc đồ của Khương Vị.
Loại cảm giác này, nhìn qua rất thỏa mãn.
Lần Nhạc San gặp Khương Vị lõa thể gần đây nhất, là mấy tháng trước, mẹ Nhạc San lục ra được một tấm ảnh Khương Vị hồi nhỏ đang tắm, trong một quyển sách nào đó. Khi đó trên tay trên chân đều đầy nếp nhăn, cả người giống như một cái lốp xe.
Không ngờ bây giờ lại lột xác thành cái bộ dạng này. Đúng là trai mười tám thay đổi lớn. Nhạc San tách hai ngón tay che mắt ra, nhìn một cái rồi lại che mắt lại, mặt đỏ lên.
Khương Vị vừa đi vừa nghiêng đầu, giơ tay túm lấy tóc mình, lưng anh hơi cong xuống, xương bả vai hơi nhô ra theo động tác này. Đèn phòng ngủ là màu vàng ấm áp, chiếu lên làn da trắng nõn của Khương Vị, tạo nên màu da nâu nâu.
Sao cậu ấy lại trắng thế chứ? Nhạc San hơi cắn môi, thật là làm người khác đố kỵ mà, còn không bắt nắng.
Từ nhỏ, Khương Vị đã rất trắng, Nhạc San đi cùng anh, thì càng giống con trai hơn. Bởi vì cô vừa ra nắng liền đen, lại hoạt bát hiếu động, so với Khương Vị ít nói, ngoan ngoãn, lại trắng trẻo, đương nhiên càng có “mùi vị con trai hơn”. Khương Vị da trắng, tốt tính, rất nổi bật trong đám bạn học. Nhất là lúc học cấp hai, anh từng bị mấy bạn nam mới dậy thì xa lánh một thời gian, thậm chí còn bị nói là “gân gà”. Sau này dựa vào thành tích xuất sắc và nhân cách được bạn học chấp nhận, ai bảo anh là lớp phó học tập chứ.
Hiện giờ internet phát triển như vậy, Nhạc San đã từng trông thấy dáng người của đám tiểu thịt tươi (ngôi sao nam mới nổi) gì đó, cũng từng tưởng tượng ra dáng người Khương Vị ——da trắng như vậy, người lại gầy như vậy, ừm, nhất định là chả có gì để xem.
Bây giờ Khương Vị lại bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Tỉ lệ dáng người của anh rất tốt, cơ bắp cân xứng với khung xương, không đến mức quá gầy chỉ nhìn thấy xương, cũng không quá to béo. Làn da dưới sự phụ trợ của ánh đèn còn tạo ra hiệu ứng mịn như ngọc, giống như một con búp bê tinh xảo nhưng mạnh mẽ.
Khương Vị đi đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, lật vài cái: Áo ngủ bỏ trong máy giặt.” Vốn dĩ, anh định tối qua về nhà sẽ giặt quần áo, ai dè không về được, nên cả hai bộ đều chưa giặt. Anh lấy một cái quần lót trong ngăn tủ ra, xoay người chuẩn bị đi vào toilet thay.
Tầm mắt lại lướt qua Nhạc San đang ngồi trên giường, nhìn cô giơ tay che mắt lại.
Bước chân Khương Vị dừng lại, ngồi xổm bên giường, đến gần Nhạc San, mỉm cười.
Nhìn trộm bị bắt được, Nhạc San che mắt làm bộ không có chuyện gì xảy ra.
Cô cảm nhận được đệm hơi lún xuống, người cô hơi nghiêng đi, vì thế quay đầu nhìn sang bên cạnh, tay trái của Khương Vị để trên giường.
“Cậu đang làm gì đó?”Cô nghe thấy giọng điệu lười nhác của Khương Vị.
“Vấn đề này rất có giá trị.” Nhạc San lùi về sau, “Sao chúng ta lại không hỏi ốc biển thần ký nhỉ*?”
(*Ốc biển thần kỳ: nhân vật trong phim hoạt hình Chú bọt biển tinh nghịch – The SpongeBob.)
Ngón tay Khương Vị để ở sau lưng Nhạc San, khiến cô không thể tiếp tục lùi về phía sau nữa.
“Aiz.” Nhạc San buông tay, nhìn về phía Khương Vị, đau lòng nói, “Lời nói viển vông làm lầm lỡ đất nước, sắc đẹp làm hại người mà*.”
(*Nhạc San sửa lại từ câu” Lời can gián thực làm hưng thịnh nước nhà, lời nói viển vông làm lầm lỡ đất nước”của Tập Cận Bình)
“Sắc đẹp?”
“Khen cậu một câu thì sao hả?” Nhạc San không biết xấu hổ nói. Cô kìm nén sự xấu hổ lại, tự tin nhìn về phía Khương Vị. Tóc anh vẫn ướt sũng, nước tụ thành từng giọt, rơi xuống.
Tầm mắt Nhạc San đuổi theo giọt nước kia xuống cái chân rắn chắc dưới khăn tắm.
Khăn tắm được quấn bên eo, có vẻ lùng thùng, vải trắng tinh và làn da trắng như ngọc, khăn tắm bông bông và đường cong cơ bắp, làm sự đối lập càng rõ ràng hơn. Nhạc San hơi hoa mắt.
Tầm mắt của cô lại dịch lên trên, nhìn thấy cái bụng hóp lại do cong người, cái rốn trở thành một đường thẳng giống như ánh mắt của mèo dưới ánh nắng. Nhạc San đột nhiên nhớ ra mình từng bò trên bộ ngực đó.
Mặt cô đỏ lên. Đây là do thị giác, rõ ràng lúc đó sờ tới sờ lui cũng không có cảm giác gì, vậy mà bây giờ lại thấy là lạ.
A… Nhạc San, mày là đồ biến thái, không được nhìn nữa. Nhạc San ép mình dời mắt khỏi cái rốn, nhưng vẫn lướt qua ngực… Da thật là trắng, thật là…
Trong đầu Nhạc San bây giờ đều là quả màu đỏ, dâu tây nhỏ, một đóa mai hồng giữa trời tuyết… Tiểu thuyết không lừa mình. Cô nuốt nước miếng. Chờ đến khi cô nhận ra mình vừa làm gì, thì tự bóp cổ mình.
Cuối cùng nằm sấp xuống phía trước, chôn trong chăn, không động đậy.
Khương Vị chọc chọc lưng Nhạc San, nghe thấy cô hừ hừ hai tiếng, nhưng không đứng dậy. Anh đi vào phòng tắm, lúc đi ra thì đã đổi từ khăn tắm sang quần lót tứ giác.
Nhạc San cũng đã nằm đến bên cạnh gối, nhắm mắt lại ép mình phải ngủ.
Khương Vị đều mặc áo ngủ đi ngủ, Nhạc San thì ngủ nude, nhưng lúc Nhạc San sống nhờ ở nhà Khương Vị thì vẫn luôn mặc váy ngủ nho nhỏ.
Nhạc San cảm thấy đèn trong phòng ngủ bị tắt đi, sau đó Khương Vị nằm xuống bên cạnh. Một lát sau, cô lại hé mắt, nhìn sang bên Khương Vị.
Bây giờ là ban ngày, cho dù có kéo rèm cửa sổ, thì trong phòng cũng vẫn có ánh sáng mờ mờ.
Mặt Khương Vị quay về phía Nhạc San, nhắm mắt lại, tóc tán loạn, bả vai rộng lớn làm chăn nhô lên cao, tay để ở ngoài chăn, có thể trông thấy rõ khớp xương và mạch máu xanh nhạt.
Ký ức của Nhạc San và Khương Vị không ngừng tăng lên, nhưng ấn tượng đối với anh lại vẫn ở lại thời điểm trung học nghiêm khắc và dung túng. Hôm nay cô mới nhận ra Khương Vị cũng đã thay đổi rất nhiều, tuy tính cách không thay đổi, nhưng cũng không còn là một cậu bé ngây ngô nữa.
Aiz. Nhạc San lại thở dài. Mình vẫn còn thấy mình là trẻ con mà. Nhìn thấy Khương Vị thì cũng phải thừa nhận mình đã lớn rồi, năm tháng không buông tha ai cả.
Nhạc San nhìn ánh mắt Khương Vị nhắm chặt, đột nhiên nhớ tới Khương Vị lúc tìm được cô, lôi thôi, nôn nóng. Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi lại mở ra, để Nhạc San lọt vào trong tầm mắt, giống như cảm nhận được sự yên tâm và kích động khi anh tìm được.
“Không ngủ được à?” Khương Vị đột nhiên hỏi, anh không mở mắt, cũng không có nhiều biểu cảm, nhưng Nhạc San lại cảm thấy anh đang cười.
“Tối qua tớ có ngủ.” Nhạc San than một câu, bây giờ mới có hơn chín giờ, “Cậu nhanh ngủ đi, cả đêm không ngủ rồi.” Cô xoay người, quay lưng về phía Khương Vị, “Tớ không quấy rầy cậu nữa.” Cô ngậm miệng, rồi cũng nhắm mắt lại.
Khương Vị mở to mắt, nhìn một cục nho nhỏ bên gối, rồi mới nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì nữa. Mệ mỏi cả đêm, bây giờ nằm trên giường, rất nhanh đã ngủ mất.
Nhạc San nghe tiếng ngáy nho nhỏ của Khương Vị, cô giơ tay để dưới đầu, áp vào má mình, nhìn phía trước một lát, rồi cũng ngủ mất.
Vừa ngủ dậy, Nhạc San xoa xoa hai mắt, đầu óc tỉnh táo hơn, nên quay đầu nhìn về phía Khương Vị, anh vẫn còn chưa tỉnh lại.
Nhạc San đứng dậy, lôi kéo váy ngủ lộn xộn của mình, lại túm tóc, đi tới gần Khương Vị.
Độ cao của cô bây giờ không bằng độ rộng của Khương Vị khi nằm nghiêng, vì thế giơ tay chọc chọc tay Khương Vị, cảm thấy rắn chắc, co dãn. Nhạc San cảm thấy vui vẻ, liền chọc thêm vài cái.
Khương Vị nhíu mày, hơi quay đầu đi, xoay người sang phía Nhạc San.
Lúc Khương Vị xoay người thì Nhạc San cảm thấy cái đệm lay động như có động đất, cô nhanh trí xoay người bỏ chạy, nên không bị tòa “núi to” Khương Vị này đè chết. Cô nằm trên đệm thở dốc, rồi quay đầu nhìn Khương Vị. Anh đổi sang tư thế nằm sấp, mày cau lại, tay ở bên cạnh nắm lại, bắt được Nhạc San vào trong lòng bàn tay.
Ôi? Này! Nhạc San bị nhốt trong lòng bàn tay, tuy không quá chạt, nhưng cô cũng thấy hoảng sợ, một lát sau mới chui ra ngoài qua khe hở. Trong lòng còn sợ hãi, ngồi dựa vào đầu giường, từ phía xa xa nhìn Khương Vị đang ngủ say mà có tính nguy hiểm cao.
Đến khi Khương Vị tỉnh lại, đã gần tối. Nhạc San nhàm chán đã ngủ thêm mấy lần, trông thấy Khương Vị tỉnh lại, thì mới vui vẻ đứng lên.
Vừa tỉnh ngủ, cả người Khương Vị đều lười nhác, anh mang Nhạc San ra phòng khách, rồi lại nằm trên sofa. Nhạc San có tinh thần hơn anh, chạy mấy bước quanh Khương Vị: “Cậu không mặc quần áo à?”
Lúc này Khương Vị mới cúi đầu nhìn mình, phát hiện mình chỉ mặc mỗi cái quần lót ra phòng khách, vì thế lại đứng dậy, đưa ipad cho Nhạc San, rồi mới về phòng ngủ.
Di động của Nhạc San vẫn ở nhà ba mẹ Khương Vị, lúc đó Khương Vị rất lo lắng, nào còn nhớ tới thu dọn đồ đạc.
Ipad quá lớn so với Nhạc San. Đầu cô còn không to bằng biểu tượng của app. Lại còn đặt ngang trên sofa, thì càng không thể dùng được.
Ảo não ngồi trên màn hình ipad, lại một lần nữa ý thức được việc thân thể này không tiện, rời khỏi người khác là không thể làm được gì.
Khương Vị mặc xong quần áo đi ra ngoài phòng ngủ, mở video cho cô.
Nhạc San chọn một khoảng cách thích hợp ngồi xuống, nhìn màn hình to lớn trước mắt, tâm tình mới tốt hơn một chút: Ở nhà có thể hưởng thụ cảm giác xem phim màn ảnh lớn, cảm thấy không tệ.
Nhạc San đã trải qua một lần lưu lạc bên ngoài, bị Lâm Húc đối xử thô lỗ, bây giờ mới cảm thấy ở bên Khương Vị là an toàn nhất. Nhưng lúc Khương Vị đi làm cô vẫn từ chối đi cùng, luôn sợ lại xảy ra việc ngoài ý muốn gì nữa. Cứ ngoan ngoãn ngồi ở nhà đi… Khi nào to trở lại thì đi sau.
Ồ? Sao mình lại thích ứng với cách sống to nhỏ rồi? Thật bi thương.
Bởi vì Nhạc San ở nhà, nên Khương Vị luôn cố gắng buổi trưa về nhà. Vốn dĩ anh hay ở lại cơ quan, dù sao đi lại cũng tốn thời gian, về nhà còn phải nấu cơm, chưa nghỉ được bao lâu đã lại phải đi làm. Nhưng để cho yên tâm, thì vẫn về nhà xem. Thật ra Nhạc San ở một mình cũng được, không cần Khương Vị ngày nào cũng về trưa, nhưng Khương Vị không nghe.
Khương Vị vừa ra khỏi thang máy, đã ngửi thấy mùi rau xào trong hành lang, anh lấy chìa khóa ra, liền phát hiện mùi rau là từ nhà mình bay ra.
Trái tim Khương Vị hơi dừng lại, rồi phản ứng ra, nhẹ tay nhẹ chân đi vào bếp, thì thấy Nhạc San đang xào rau.
Nhạc San không biết nấu nướng, nhưng cũng có vài món chuyên môn, ba món ăn một món canh, một mặn hai rau, phân biệt là trứng xào cà chua, khoai tây xào, cánh gà coca, còn co canh trứng rong biển. Những món khác cũng biết làm, nhưng phát huy không ổn định, đôi khi còn không ăn được.
Sáng nay cô đột nhiên biến lại, cũng giống như trước kia, chớp mắt là biến thành lớn. Thấy Khương Vị sắp tan tầm, liền mở tủ lạnh làm cơm. Trong tủ lạnh không có coca và cánh gà, cô cũng không thể ra của, cho nên Nhạc San cho xúc xích và trứng gà cà chua vào chung, như vậy còn có thịt.
Khương Vị dựa khung cửa, nhìn bóng lưng Nhạc San.
Bởi vì bộ đồ của Khương Vị cô mặc lúc biến trở lại lần đầu tiên đã bị cô mang về nhà, váy dài đã vứt đi, còn lại nội y cô vừa giặt, còn chưa khô, cho nên cô vẫn mặc đồ của Khương Vị.
Loại cảm giác này, nhìn qua rất thỏa mãn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook