Cô Nàng Tí Hon
-
Chương 31: Nhìn trộm Khương Vị
Edit: Lam
Sau khi Lâm Húc ăn no thì bắt đầu nghiêm túc làm việc, còn Nhạc San thì ngẩn người nhìn anh ta làm việc. Cho dù là ngồi trên bàn của đại đại, có thể tận mắt nhìn anh ta vẽ tranh, nhưng lực chú ý lại không hề ở trên giấy.
Có phải bây giờ Khương Vị đã phát hiện mình mất tích rồi không? Cậu ấy sẽ làm thế nào? Chắc chắn bây giờ cậu ấy rất lo lắng. Nhạc San suy nghĩ theo góc độ Khương Vị, nếu cô làm mất Khương Vị, thì nhất định sẽ đi tìm từng xó xỉnh trong vườn hoa. Bây giờ, cô chỉ hi vọng Khương Vị đừng quá lo lắng, có thể chờ đến khi cô liên lạc.
Nếu không bị người này nhặt được có phải tốt không. Nếu là những người khác, nói không chừng còn có thể bịa ra chuyện gì đó để lừa họ, hoặc là lén lút liên hệ với Khương Vị. Nhạc San liếc Lâm Húc một cái. Đụng ngay phải họa sĩ truyện tranh phải vẽ gấp, mặc dù được chấp nhận thân phận, nhưng lại bị nhốt lại.
Nếu mình không bị như thế này thì mọi việc đều tốt rồi. Nhạc San chán nản thở dài, cô thật sự là kẻ phiền toái mà, luôn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đột nhiên thu nhỏ lại đã đủ phiền phức rồi, giờ còn đi lạc trong tình trạng thu nhỏ nữa. Quả thực là phiền phức đến mức đáng ghét. Có phải Khương Vị cũng không chịu nổi cô nữa không?
Nhạc San ủ rũ ôm mặt, biện pháp hiện giờ cô có thể nghĩ tới là nhanh chóng liên lạc với Khương Vị, thế nhưng cũng chỉ có thể đợi ngày mai cô biên tập kia tới mới liên lạc được.
Vốn sĩ cô định đợi biên tập đến, thì lập tức mượn di động gọi cho Khương Vị, nhưng sau khi thu nhỏ lại, thì tinh thần cũng không như trước, đã chuẩn bị thức cả đêm, cuối cùng lại ngủ quên mất.
Bây giờ, vừa mở mắt ra, đã trông thấy Khương Vị.
Nhạc San chớp chớp mắt, còn chưa phản ứng lại được là mình đang ở đâu, cô nhìn Khương Vị, ngốc nghếch ngồi dậy, xoa xoa gáy: “Ừm… Khương Vị?”
Quay đầu nhìn tay mình, trí nhớ rõ ràng hơn, lại quay đầu lại, nhìn Khương Vị: “Khương Vị?”
Cô xoa xoa mặt mình, tốc độ rất nhanh, giống như cả Khương Vị trong mắt cũng lay động theo: “Khương Vị!”
Nhạc San đột nhiên đứng dậy, chạy tới bên cạnh chỗ Khương Vị.
Khương Vị lập tức vươn tay, Nhạc San đụng vào lòng bàn tay anh, nằm bất động ở đó. Tiếp xúc với độ ấm trong lòng bàn tay Khương Vị, trái tim lo lắng không yên của Nhạc San mới hơi yên ổn lại. Cô chui đầu vào lòng bàn tay Khương Vị, chóp mũi cọ cọ tay anh.
“Nè?” Tay kia của Khương Vị gãi gãi phía sau lưng Nhạc San, “Sao thế?”
Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị một cái, bĩu môi không nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, trên khuôn mặt ủ rũ vẫn có ý cười dịu dàng, trái tim nhảy loạn.
“Tớ xin lỗi.” Nhạc San ngẩng đầu nói với Khương Vị.
Khương Vị không nghe được Nhạc San nói cái gì, vì thế hơi nâng tay, lại cúi đầu ghé sát tai vào cô, nghe được một giọng nói nho nhỏ, mang theo chút giọng mũi: “Tớ xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi.”
Khương Vị quay đầu nhìn Nhạc San, trong mắt cô đều là sự áy náy, cơ thể vốn đã nhỏ, lại như là bị áy náy chèn ép thành một cục nho nhỏ.
Sau khi Khương Vị quay sang, khoảng cách của Nhạc San và anh càng gần hơn, cô có thể trông thấy cả tơ máu trong mắt anh, hốc mắt có vết đen, còn có môi bị bong da. Cô giơ tay sờ môi Khương Vị, da có vẻ khô ráp, nhưng hơi mạnh tay một chút, là có thể cảm nhận được sự mềm mại của môi.
Cảm thấy môi mình bị chạm vào, Khương Vị nhẹ nhàng há miệng, tay Nhạc San lập tức rơi vào giữa hai cánh môi. Cơ thể cũng bị mang về phía trước, cô kinh ngạc kêu một tiếng, liền nghe thấy tiếng cười của Khương Vị.
“Thật sự là làm người ta rung động.” Lâm Húc dựa vào ván cửa, anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cúi người của Khương Vị, “Có nhiều thứ để nói như vậy sao? Tôi cũng không ngăn nổi.”
Biên tập của anh ta ở bên ngoài gõ cửa: “Các người làm gì ở trong đó đấy? Lâm Húc. Đây là cứu binh anh mời đến à? Mở cửa mau.”
“Anh mau giấu cô nhóc này đi.” Lâm Húc thấy Khương Vị nhìn sang, thì nói: “Tôi muốn chiến đấu vì sự trong sạch của mình.”
Khương Vị hơi thu tay lại, bọc Nhạc San vào trong lòng bàn tay.
Lâm Húc mở cửa, Hồ Mộc đang đứng ngoài cửa, nghi ngờ nhìn hai người họ, rồi lập tức đi vào bàn của Lâm Húc, nhìn bản thảo, rồi mới nói: “Giải quyết xong chưa? Xong rồi thì việc ai nấy làm đi.”
Khương Vị tìm được Nhạc San thì chuẩn bị đi về, để lại Lâm Húc chỉ có một túi bánh bao, sữa đậu nành, mà còn mời bọn họ ở lại ăn điểm tâm.
Khương Vị ngồi vào ô tô, mở tay ra.
Nhạc San ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay anh, cảm khái: “Đi theo cậu vẫn là an toàn nhất.” Cô ngẩng đầu nhìn Khương Vị, có chút lo lắng nhíu mày, “Cậu thế này có thể lái xe không? Không thì về nhà cô chú ngủ một giấc đi.”
“Trông tớ thế này, không muốn để họ lo lắng. Với cả, bây giờ cũng hết mệt rồi, rất có tinh thần.” Khương Vị đặt Nhạc San ngồi xuống, mới thấy cả cơ thể và tinh thần đều thả lỏng, miễn cưỡng dựa vào ghế, “Hôm nay tớ đã xin nghỉ rồi, về nhà nghỉ ngơi một ngày.”
Nhạc San vỗ tay Khương Vị an ủi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại tìm được tớ thế? Thạch Hoa Quả có sao không?”
“Con bé cảm thấy mình đã giúp tiên hoa thoát chết, còn định mấy hôm nữa đi thăm tiên hoa khỏe mạnh.”
Nhạc San ngượng ngùng gãi mặt: “Tớ không nên đùa với Thạch Hoa Quả như vậy… Nhưng mà cậu vẫn nhắn giúp tớ là, tiên hoa chuyển nhà rồi, cảm ơn ân cứu mạng của con bé.” Cô dừng lại một chút, “Sao cậu lại biết tớ ở đó?”
“May mà lúc đó là giờ ăn cơm, không ai đến vườn hoa, còn có cả camera.” Khương Vị nói đại khái về quá trình tìm người của mình.
Nhạc San càng xấu hổ hơn, cúi thấp đầu, để ngón tay Khương Vị xoa tóc, rồi mới hỏi: “Cậu hỏi bọn họ thế nào?”
“Tớ nói thật thôi.” Khương Vị liếm môi, “Xin hỏi, có nhặt được một con búp bê biết nói biết chuyển động không, lớn như thế này.” Tay kia giơ ra một khoảng cách nho nhỏ.
Miệng Nhạc San suýt thì rơi xuống: “Sao có thể hỏi như vậy chứ.”
“Cũng không phải làm mất tiền hay thứ gì bình thường.” Khương Vị giải thích, “Cậu nghĩ lại xem, sáng sớm tinh mơ có người như tớ đi gõ cửa hỏi như vậy, người bình thường đều cảm thấy…”
“Bị thần kinh.” Nhạc San nói tiếp.
“Đúng vậy, trừ phi là người thật sự nhặt được cậu.” Khương Vị hơi suy nghĩ một chút, “Ít ra cũng có thể nhận ra qua biểu cảm. Nhưng tớ không nghĩ tới người kia lại như vậy…”
Vui vẻ chấp nhận một người năm cm.
“Anh ta là họa sĩ truyện tranh, bây giờ rất nổi tiếng. Tớ đã từng nói với cậu, vẽ 《Phi Thường Đạo》đó.” Nhạc San kích động nói, “Đại đại phiên bản người thật, lại ở cùng thành phố với chúng ta, mà còn ở cùng một khu với chúng ta nữa chứ. Ôi, đã nói sẽ ký tên cho tớ mà.”
Khương Vị nhếch môi.
“Nhưng mà, không ai nhận ra cậu hả?” Nhạc San nói tới cùng khu, mới nhớ ra Khương Vị sống ở đây từ nhỏ.
“Có, nhận ra chứ. Tớ nói là quà mua cho Thạch Hoa Quả.” Khương Vị nghiêng đầu, “Còn trong lòng có thắc mắc gì không thì tớ không biết.”
Có lẽ sẽ xuất hiện tình huống tìm mẹ Khương Vị nói bóng nói gió là tinh thần Khương Vị có vấn đề nhỉ.
Nhạc San vỗ vỗ tay Khương Vị, đau lòng nói: “Tớ hại cậu rồi.” Cô lại dừng một chút, mới cẩn thận ngẩng đầu, “Có phải tớ rất phiền phức không?”
“Không đâu.” Khương Vị nhỏ giọng nói, anh dùng ngón tay cái ấn đầu Nhạc San, “Không phiền chút nào.”
Cho dù phiền tớ cũng cam tâm tình nguyện.
Nhạc San giơ tay ôm lấy ngón tay Khương Vị, cọ cọ như con chó nhỏ.
Khương Vị bỏ ống tay áo xuống, nói với Nhạc San: “Tớ phải lái xe rồi.”
“Tớ không muốn bị nhét vào chỗ đó.” Nhạc San kích động phản bác, cô lại phi về phía trước, lôi ống tay áo Khương Vị vừa buông xuống, rất vô lại túm chặt không buông.
“Vậy cậu đi đâu?” Khương Vị nhìn ghế bên một cái, lại nhìn con mèo trang trí, rồi lại nhìn chiều cao của Nhạc San.
“…” Nhạc San buồn bã nhếch môi, cô thăm dò, thò đầu nhìn xuống dưới, chỉ vào vạt áo Khương Vị, “Tớ ngồi chỗ kia được không? Chính là chỗ vết nhăn đó.” Cô nói xong thì thở dài tiếc nuối, “Tớ còn muốn ngồi trên vai cơ.” Cô nhìn về phía vai Khương Vị, lại nhìn vào mắt anh,”Vị Lai?”
Làm nũng cũng vô dụng.
Khương Vị thả tay xuống, hơi do dự để Khương Vị lên chân mình, lôi vạt áo tạo thành một nếp gấp tương đối sâu.
Nhìn Nhạc San ngoan ngoãn ngồi vào đó, tay còn cầm một cái cúc áo: “Vậy cậu bám chặt đó.”
Khương Vị thả Nhạc San vào đó thì lại thấy hối hận, anh không dám đi tốc độ quá lớn, ra khỏi khu nhà, thì lại bỏ cô vào chỗ đựng đồ, mặc kệ sự phản đối mãnh liệt của cô.
“Lần sau tớ sẽ mặc áo có túi.” Dừng xe xong, Khương Vị vừa đi vừa an ủi Nhạc San.
“Bây giờ, tớ đứng trong túi cũng không nhìn thấy bên ngoài nữa.” Nhạc San chán nản nói, “Nếu không thì cho tớ ngồi trên vai đi.”
“Không được, rất nguy hiểm.” Ngoài thang máy có một người, nên Khương Vị lại nhốt Nhạc San ở trong lòng bàn tay.
Ra khỏi thang máy, mới đến gần cửa nhà, đã nghe thấy tiếng chó sủa ở trong nhà.
Chết rồi, quên mất Đại Mao. Khương Vị sốt ruột mở cửa ra, Đại Mao nhìn thấy chủ, thì kêu nhỏ lại, ủy khuất rên mấy tiếng, cọ cọ làm nũng với anh.
Khương Vị thả Nhạc San lên bàn trà, rồi ra ban công. Đại Mao hiếm khi không đi tìm Nhạc San chơi, mà lẽo đẽo đi theo Khương Vị. May mà hôm qua có để đồ ăn cho Đại Mao, nhưng nước thì hết mất rồi. Khương Vị cho thêm nước, nhìn Đại Mao cúi đầu uống nước, thì sờ đầu nó, đi ra ngoài ban công.
Nhạc San ngồi bên cạnh đĩa hoa quả, nhìn Khương Vị, ngáp một cái.
Khương Vị cũng hắn xì một cái, lau khóe mắt. Đầu óc căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Đã về tới nhà mình, nên mệt mỏi xông tới cũng không ngăn cản được.
“Cậu mau đi ngủ đi.” Nhạc San sốt ruột.
Khương Vị để Nhạc San vào trong tay, không yên lòng nói: “Tắm trước đã.” Cả người rất là lôi thôi. Anh cúi đầu nhìn Nhạc San, “Cậu tắm trước đi, tớ xem xem trong bếp còn gì ăn không.” Từ tối qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, bây giờ bình tĩnh lại, thì đói đến mức ngực cũng dán vào lưng.
Lúc Nhạc San đi tắm, Khương Vị rán hai quả trứng, đun sữa và nướng bánh mì, đối phó qua loa một chút. Nhạc San lấy bánh mì chấm vào sữa bò, chỉ một chút đã no.
Cô bị Khương Vị thả lên giường, vừa lau tóc vừa chờ anh tắm xong. Cô lau khô tóc, thì lăn qua lăn lại trên cái đệm mềm mại mấy vòng, cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.
Cửa phòng tắm mở ra, Nhạc San quay đầu lại nhìn, Khương Vị đi ra khỏi phòng tắm toàn hơi nước, anh không mặc áo ngủ như mọi ngày mà chỉ quấn một cái khăn tắm.
Tóc còn ướt sũng, đang nhỏ nước.
“Quên không mang áo ngủ vào.” Khương Vị ấn thái dương, lầm bầm. Ở trong phòng tắm không thông gió, được nước ấm bao bọc, càng muốn nhắm mắt ngủ luôn.
Tuy Khương Vị không quá thích tập thể hình, những mỗi ngày đều đi chạy bộ, cơ thể cũng rất khỏe mạnh, rắn chắc, lại có thêm một loại tao nhã khác.
Nhạc San giơ hai tay che mũi và miệng, nhìn trộm Khương Vị.
Tác giả có chuyện muốn nói: Sau đó Nhạc San che mắt lại: Mới không cần cho các người xem, hừ.
Sau khi Lâm Húc ăn no thì bắt đầu nghiêm túc làm việc, còn Nhạc San thì ngẩn người nhìn anh ta làm việc. Cho dù là ngồi trên bàn của đại đại, có thể tận mắt nhìn anh ta vẽ tranh, nhưng lực chú ý lại không hề ở trên giấy.
Có phải bây giờ Khương Vị đã phát hiện mình mất tích rồi không? Cậu ấy sẽ làm thế nào? Chắc chắn bây giờ cậu ấy rất lo lắng. Nhạc San suy nghĩ theo góc độ Khương Vị, nếu cô làm mất Khương Vị, thì nhất định sẽ đi tìm từng xó xỉnh trong vườn hoa. Bây giờ, cô chỉ hi vọng Khương Vị đừng quá lo lắng, có thể chờ đến khi cô liên lạc.
Nếu không bị người này nhặt được có phải tốt không. Nếu là những người khác, nói không chừng còn có thể bịa ra chuyện gì đó để lừa họ, hoặc là lén lút liên hệ với Khương Vị. Nhạc San liếc Lâm Húc một cái. Đụng ngay phải họa sĩ truyện tranh phải vẽ gấp, mặc dù được chấp nhận thân phận, nhưng lại bị nhốt lại.
Nếu mình không bị như thế này thì mọi việc đều tốt rồi. Nhạc San chán nản thở dài, cô thật sự là kẻ phiền toái mà, luôn luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đột nhiên thu nhỏ lại đã đủ phiền phức rồi, giờ còn đi lạc trong tình trạng thu nhỏ nữa. Quả thực là phiền phức đến mức đáng ghét. Có phải Khương Vị cũng không chịu nổi cô nữa không?
Nhạc San ủ rũ ôm mặt, biện pháp hiện giờ cô có thể nghĩ tới là nhanh chóng liên lạc với Khương Vị, thế nhưng cũng chỉ có thể đợi ngày mai cô biên tập kia tới mới liên lạc được.
Vốn sĩ cô định đợi biên tập đến, thì lập tức mượn di động gọi cho Khương Vị, nhưng sau khi thu nhỏ lại, thì tinh thần cũng không như trước, đã chuẩn bị thức cả đêm, cuối cùng lại ngủ quên mất.
Bây giờ, vừa mở mắt ra, đã trông thấy Khương Vị.
Nhạc San chớp chớp mắt, còn chưa phản ứng lại được là mình đang ở đâu, cô nhìn Khương Vị, ngốc nghếch ngồi dậy, xoa xoa gáy: “Ừm… Khương Vị?”
Quay đầu nhìn tay mình, trí nhớ rõ ràng hơn, lại quay đầu lại, nhìn Khương Vị: “Khương Vị?”
Cô xoa xoa mặt mình, tốc độ rất nhanh, giống như cả Khương Vị trong mắt cũng lay động theo: “Khương Vị!”
Nhạc San đột nhiên đứng dậy, chạy tới bên cạnh chỗ Khương Vị.
Khương Vị lập tức vươn tay, Nhạc San đụng vào lòng bàn tay anh, nằm bất động ở đó. Tiếp xúc với độ ấm trong lòng bàn tay Khương Vị, trái tim lo lắng không yên của Nhạc San mới hơi yên ổn lại. Cô chui đầu vào lòng bàn tay Khương Vị, chóp mũi cọ cọ tay anh.
“Nè?” Tay kia của Khương Vị gãi gãi phía sau lưng Nhạc San, “Sao thế?”
Nhạc San ngẩng đầu nhìn Khương Vị một cái, bĩu môi không nói gì, chỉ nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, trên khuôn mặt ủ rũ vẫn có ý cười dịu dàng, trái tim nhảy loạn.
“Tớ xin lỗi.” Nhạc San ngẩng đầu nói với Khương Vị.
Khương Vị không nghe được Nhạc San nói cái gì, vì thế hơi nâng tay, lại cúi đầu ghé sát tai vào cô, nghe được một giọng nói nho nhỏ, mang theo chút giọng mũi: “Tớ xin lỗi, làm cậu lo lắng rồi.”
Khương Vị quay đầu nhìn Nhạc San, trong mắt cô đều là sự áy náy, cơ thể vốn đã nhỏ, lại như là bị áy náy chèn ép thành một cục nho nhỏ.
Sau khi Khương Vị quay sang, khoảng cách của Nhạc San và anh càng gần hơn, cô có thể trông thấy cả tơ máu trong mắt anh, hốc mắt có vết đen, còn có môi bị bong da. Cô giơ tay sờ môi Khương Vị, da có vẻ khô ráp, nhưng hơi mạnh tay một chút, là có thể cảm nhận được sự mềm mại của môi.
Cảm thấy môi mình bị chạm vào, Khương Vị nhẹ nhàng há miệng, tay Nhạc San lập tức rơi vào giữa hai cánh môi. Cơ thể cũng bị mang về phía trước, cô kinh ngạc kêu một tiếng, liền nghe thấy tiếng cười của Khương Vị.
“Thật sự là làm người ta rung động.” Lâm Húc dựa vào ván cửa, anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cúi người của Khương Vị, “Có nhiều thứ để nói như vậy sao? Tôi cũng không ngăn nổi.”
Biên tập của anh ta ở bên ngoài gõ cửa: “Các người làm gì ở trong đó đấy? Lâm Húc. Đây là cứu binh anh mời đến à? Mở cửa mau.”
“Anh mau giấu cô nhóc này đi.” Lâm Húc thấy Khương Vị nhìn sang, thì nói: “Tôi muốn chiến đấu vì sự trong sạch của mình.”
Khương Vị hơi thu tay lại, bọc Nhạc San vào trong lòng bàn tay.
Lâm Húc mở cửa, Hồ Mộc đang đứng ngoài cửa, nghi ngờ nhìn hai người họ, rồi lập tức đi vào bàn của Lâm Húc, nhìn bản thảo, rồi mới nói: “Giải quyết xong chưa? Xong rồi thì việc ai nấy làm đi.”
Khương Vị tìm được Nhạc San thì chuẩn bị đi về, để lại Lâm Húc chỉ có một túi bánh bao, sữa đậu nành, mà còn mời bọn họ ở lại ăn điểm tâm.
Khương Vị ngồi vào ô tô, mở tay ra.
Nhạc San ngoan ngoãn ngồi trong lòng bàn tay anh, cảm khái: “Đi theo cậu vẫn là an toàn nhất.” Cô ngẩng đầu nhìn Khương Vị, có chút lo lắng nhíu mày, “Cậu thế này có thể lái xe không? Không thì về nhà cô chú ngủ một giấc đi.”
“Trông tớ thế này, không muốn để họ lo lắng. Với cả, bây giờ cũng hết mệt rồi, rất có tinh thần.” Khương Vị đặt Nhạc San ngồi xuống, mới thấy cả cơ thể và tinh thần đều thả lỏng, miễn cưỡng dựa vào ghế, “Hôm nay tớ đã xin nghỉ rồi, về nhà nghỉ ngơi một ngày.”
Nhạc San vỗ tay Khương Vị an ủi, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Sao cậu lại tìm được tớ thế? Thạch Hoa Quả có sao không?”
“Con bé cảm thấy mình đã giúp tiên hoa thoát chết, còn định mấy hôm nữa đi thăm tiên hoa khỏe mạnh.”
Nhạc San ngượng ngùng gãi mặt: “Tớ không nên đùa với Thạch Hoa Quả như vậy… Nhưng mà cậu vẫn nhắn giúp tớ là, tiên hoa chuyển nhà rồi, cảm ơn ân cứu mạng của con bé.” Cô dừng lại một chút, “Sao cậu lại biết tớ ở đó?”
“May mà lúc đó là giờ ăn cơm, không ai đến vườn hoa, còn có cả camera.” Khương Vị nói đại khái về quá trình tìm người của mình.
Nhạc San càng xấu hổ hơn, cúi thấp đầu, để ngón tay Khương Vị xoa tóc, rồi mới hỏi: “Cậu hỏi bọn họ thế nào?”
“Tớ nói thật thôi.” Khương Vị liếm môi, “Xin hỏi, có nhặt được một con búp bê biết nói biết chuyển động không, lớn như thế này.” Tay kia giơ ra một khoảng cách nho nhỏ.
Miệng Nhạc San suýt thì rơi xuống: “Sao có thể hỏi như vậy chứ.”
“Cũng không phải làm mất tiền hay thứ gì bình thường.” Khương Vị giải thích, “Cậu nghĩ lại xem, sáng sớm tinh mơ có người như tớ đi gõ cửa hỏi như vậy, người bình thường đều cảm thấy…”
“Bị thần kinh.” Nhạc San nói tiếp.
“Đúng vậy, trừ phi là người thật sự nhặt được cậu.” Khương Vị hơi suy nghĩ một chút, “Ít ra cũng có thể nhận ra qua biểu cảm. Nhưng tớ không nghĩ tới người kia lại như vậy…”
Vui vẻ chấp nhận một người năm cm.
“Anh ta là họa sĩ truyện tranh, bây giờ rất nổi tiếng. Tớ đã từng nói với cậu, vẽ 《Phi Thường Đạo》đó.” Nhạc San kích động nói, “Đại đại phiên bản người thật, lại ở cùng thành phố với chúng ta, mà còn ở cùng một khu với chúng ta nữa chứ. Ôi, đã nói sẽ ký tên cho tớ mà.”
Khương Vị nhếch môi.
“Nhưng mà, không ai nhận ra cậu hả?” Nhạc San nói tới cùng khu, mới nhớ ra Khương Vị sống ở đây từ nhỏ.
“Có, nhận ra chứ. Tớ nói là quà mua cho Thạch Hoa Quả.” Khương Vị nghiêng đầu, “Còn trong lòng có thắc mắc gì không thì tớ không biết.”
Có lẽ sẽ xuất hiện tình huống tìm mẹ Khương Vị nói bóng nói gió là tinh thần Khương Vị có vấn đề nhỉ.
Nhạc San vỗ vỗ tay Khương Vị, đau lòng nói: “Tớ hại cậu rồi.” Cô lại dừng một chút, mới cẩn thận ngẩng đầu, “Có phải tớ rất phiền phức không?”
“Không đâu.” Khương Vị nhỏ giọng nói, anh dùng ngón tay cái ấn đầu Nhạc San, “Không phiền chút nào.”
Cho dù phiền tớ cũng cam tâm tình nguyện.
Nhạc San giơ tay ôm lấy ngón tay Khương Vị, cọ cọ như con chó nhỏ.
Khương Vị bỏ ống tay áo xuống, nói với Nhạc San: “Tớ phải lái xe rồi.”
“Tớ không muốn bị nhét vào chỗ đó.” Nhạc San kích động phản bác, cô lại phi về phía trước, lôi ống tay áo Khương Vị vừa buông xuống, rất vô lại túm chặt không buông.
“Vậy cậu đi đâu?” Khương Vị nhìn ghế bên một cái, lại nhìn con mèo trang trí, rồi lại nhìn chiều cao của Nhạc San.
“…” Nhạc San buồn bã nhếch môi, cô thăm dò, thò đầu nhìn xuống dưới, chỉ vào vạt áo Khương Vị, “Tớ ngồi chỗ kia được không? Chính là chỗ vết nhăn đó.” Cô nói xong thì thở dài tiếc nuối, “Tớ còn muốn ngồi trên vai cơ.” Cô nhìn về phía vai Khương Vị, lại nhìn vào mắt anh,”Vị Lai?”
Làm nũng cũng vô dụng.
Khương Vị thả tay xuống, hơi do dự để Khương Vị lên chân mình, lôi vạt áo tạo thành một nếp gấp tương đối sâu.
Nhìn Nhạc San ngoan ngoãn ngồi vào đó, tay còn cầm một cái cúc áo: “Vậy cậu bám chặt đó.”
Khương Vị thả Nhạc San vào đó thì lại thấy hối hận, anh không dám đi tốc độ quá lớn, ra khỏi khu nhà, thì lại bỏ cô vào chỗ đựng đồ, mặc kệ sự phản đối mãnh liệt của cô.
“Lần sau tớ sẽ mặc áo có túi.” Dừng xe xong, Khương Vị vừa đi vừa an ủi Nhạc San.
“Bây giờ, tớ đứng trong túi cũng không nhìn thấy bên ngoài nữa.” Nhạc San chán nản nói, “Nếu không thì cho tớ ngồi trên vai đi.”
“Không được, rất nguy hiểm.” Ngoài thang máy có một người, nên Khương Vị lại nhốt Nhạc San ở trong lòng bàn tay.
Ra khỏi thang máy, mới đến gần cửa nhà, đã nghe thấy tiếng chó sủa ở trong nhà.
Chết rồi, quên mất Đại Mao. Khương Vị sốt ruột mở cửa ra, Đại Mao nhìn thấy chủ, thì kêu nhỏ lại, ủy khuất rên mấy tiếng, cọ cọ làm nũng với anh.
Khương Vị thả Nhạc San lên bàn trà, rồi ra ban công. Đại Mao hiếm khi không đi tìm Nhạc San chơi, mà lẽo đẽo đi theo Khương Vị. May mà hôm qua có để đồ ăn cho Đại Mao, nhưng nước thì hết mất rồi. Khương Vị cho thêm nước, nhìn Đại Mao cúi đầu uống nước, thì sờ đầu nó, đi ra ngoài ban công.
Nhạc San ngồi bên cạnh đĩa hoa quả, nhìn Khương Vị, ngáp một cái.
Khương Vị cũng hắn xì một cái, lau khóe mắt. Đầu óc căng thẳng cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Đã về tới nhà mình, nên mệt mỏi xông tới cũng không ngăn cản được.
“Cậu mau đi ngủ đi.” Nhạc San sốt ruột.
Khương Vị để Nhạc San vào trong tay, không yên lòng nói: “Tắm trước đã.” Cả người rất là lôi thôi. Anh cúi đầu nhìn Nhạc San, “Cậu tắm trước đi, tớ xem xem trong bếp còn gì ăn không.” Từ tối qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, bây giờ bình tĩnh lại, thì đói đến mức ngực cũng dán vào lưng.
Lúc Nhạc San đi tắm, Khương Vị rán hai quả trứng, đun sữa và nướng bánh mì, đối phó qua loa một chút. Nhạc San lấy bánh mì chấm vào sữa bò, chỉ một chút đã no.
Cô bị Khương Vị thả lên giường, vừa lau tóc vừa chờ anh tắm xong. Cô lau khô tóc, thì lăn qua lăn lại trên cái đệm mềm mại mấy vòng, cảm thấy cả người thoải mái hơn hẳn.
Cửa phòng tắm mở ra, Nhạc San quay đầu lại nhìn, Khương Vị đi ra khỏi phòng tắm toàn hơi nước, anh không mặc áo ngủ như mọi ngày mà chỉ quấn một cái khăn tắm.
Tóc còn ướt sũng, đang nhỏ nước.
“Quên không mang áo ngủ vào.” Khương Vị ấn thái dương, lầm bầm. Ở trong phòng tắm không thông gió, được nước ấm bao bọc, càng muốn nhắm mắt ngủ luôn.
Tuy Khương Vị không quá thích tập thể hình, những mỗi ngày đều đi chạy bộ, cơ thể cũng rất khỏe mạnh, rắn chắc, lại có thêm một loại tao nhã khác.
Nhạc San giơ hai tay che mũi và miệng, nhìn trộm Khương Vị.
Tác giả có chuyện muốn nói: Sau đó Nhạc San che mắt lại: Mới không cần cho các người xem, hừ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook