Tôi tức giận trừng mắt nhìn hắn, đến quầy thu ngân tính tiền, đừng hiểu lầm, mặc dù thẻ ở trong tay tôi, nhưng tiền bên trong là của hắn.

Sau khi rời khỏi cửa hàng bán quần áo, tôi thật sự có chút đói bụng, tôi nhìn Âm Tam Nhi nói: "Cất cái thói kiêu căng ra vẻ thiếu gia của anh đi, cùng tôi trải nghiệm cuộc sống bình dân chứ?"

"Từ trước tới giờ tôi chưa từng kiêu căng."

"Cũng đúng, anh chỉ dài mặt giễu cợt mà thôi."

Hắn sững sờ: "Có ý gì?"

Tôi cười khúc khích: "Châm biếm là kỹ năng nhà nghề của Game Online, chiến sĩ nào mà giễu cợt, quái xung quanh sẽ dồn hắn vào chỗ chết."

"Tôi thấy cô có vẻ muốn ăn đòn!" Hắn giơ tay muốn túm tôi, tôi sớm có phòng bị, nghiêng đầu tránh thoát một kích, nhanh chân bỏ chạy. Cởi bỏ vẻ nghiêm túc thì Âm Tam Nhi cải lão hoàn đồng như vậy, mặc dù hắn vẫn rất ngây thơ, nhưng, đây là lần đầu tiên ở trên đường nhảy cẫng lên nhốn nha nhốn nháo đuổi theo tôi.

Tôi không khỏi cảm thán, trang phục sang trọng nhưng gò bó, mặc dù trang điểm tinh xảo đẹp đẽ nhưng lại giống như mặt nạ. Thời điểm nên bỏ thì phải bỏ, đây mới là cuộc sống!

Bởi vì không biết sẽ buông thả tới khi nào, tiểu Lý chịu trách nhiệm chở chúng tôi bị Âm Tam Nhi đuổi đi.

Tôi mang theo bên cạnh một vị khách là thiếu gia nhà giàu trong miệng ngậm thìa vàng đi vào một quán bán món cay Tứ Xuyên, ăn no căng cũng không hết 500 đồng.

Mới đầu, vẻ mặt của Âm Tam Nhi tràn đầy chán ghét, nghi ngờ những món ăn ngon quý và lạ này trong mắt tôi sẽ làm hư bụng hắn. Tôi hết lần này đến lần khác cam đoan ăn vào sẽ không làm hắn chết, hắn mới ăn thử một miếng, nhấm nháp xem thử mùi vị, rồi mới hướng tôi nhếch miệng cười một tiếng: "Cũng không tệ lắm."

"Chắc chắn là không tệ! Nơi này chính là nơi tôi và học trưởng tìm thấy khi mới tới thành phố D." Tôi gắp một miếng cá, vui vẻ nhai.

Nói tới Ninh Vũ chính là phạm vào kiêng kỵ của hắn, hắn trẻ con “xuy” một tiếng tỏ vẻ khinh thường, sau đó vung đũa gắp con tôm chua cay bỏ vào trong đĩa của tôi, mọi người không nhìn lầm, tôi cũng nói không sai, hắn đúng là gắp thức ăn bỏ vào trong đĩa ở trước mặt tôi, nhưng, tôi sẽ không ngây ngốc như lúc mới quen hắn mà nói câu “cám ơn nhiều”.

"Tự bóc!"

"Tôi bóc chậm."

"Vậy thì ăn từ từ." Có câu nói rất đúng, có loại người không thể nuông chiều. Tôi phát hiện tôi đã quen việc hắn sai bảo, ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không muốn tự thân động thủ.

Mày kiếm hắn nhướng lên, cầm đũa lên giành con tôm tôi đã bóc vỏ, vừa ăn vừa giận tôi: "Ai cho cô ăn những thứ này? Không biết mình có bệnh đau dạ dày sao?"

Tôi không biết nên khóc hay cười, thật hoài nghi tâm lý của hắn còn chưa đủ mười tám tuổi, bằng không, làm sao lại ngây thơ tới mức như thế?

Giá cả vừa phải, hương vị thức ăn ngon mà bình dân chinh phục mười phần cái miệng soi mói bắt bẻ kia, trên bàn ăn hoàn toàn không để ý tới lễ nghi, đũa vung lên rất nhanh gọn, sau khi ăn cơm xong, hắn vẫn chưa muốn về nhà, chúng tôi liền đi dạo chẳng có mục đích, cho đến khi ánh đèn rực rỡ sáng lên bốn phía thì chúng tôi tới một nhà hàng ở phía đông bắc thành phố để giải quyết bữa ăn tối, trong bữa tiệc, hắn nhận điện thoại, sau khi kết thúc trò chuyện thì tâm tình rõ ràng xuống thấp tới cực điểm.

Tôi nghi ngờ nhìn hắn, không biết có nên bày tỏ sự quan tâm, hắn sửng sốt giây lát, cười khổ nói: "Lão đại gọi tới."

Lão đại trong miệng hắn chính là anh cả của hắn, Âm Hạng Dương. Chị của Nhiễm Du gả cho Đại công tử nhà họ Âm, sau khi kết hôn được hơn hai năm, Nhiễm Nghiên bỏ nhà đi, đến nay vẫn không có một chút tin tức. Nhiễm gia trút toàn bộ tội lỗi lên người nhà họ Âm, vì thế, không đồng ý chuyện Nhiễm Du và Âm Hạng Thiên lui tới.

Trong mắt tôi, cuộc sống vợ chồng không hòa hài là chuyện một cây làm chẳng nên non, cho dù lão đại nhà họ Âm có lỗi, nhưng phương thức xử lý của Nhiễm Nghiên cũng là loại phủi mông chạy lấy người. Không khó để đoán, bây giờ lão đại gọi điện thoại, không phải là quan tâm em trai. Có thể thấy lão đại là một người đàn ông có trách nhiệm, có lẽ, hắn cảm thấy Âm Hạng Thiên và Nhiễm Du bị chia rẽ, mình cũng có một phần trách nhiệm.

Tôi muốn xem đây là ngày vén lên quá khứ, nên cố làm ra vẻ tự nhiên nói: "Những món ăn này đều do anh gọi, nếu ăn không hết, anh bỏ vào hộp mang về."

Hắn cười một tiếng, tiếp tục hoạt động, không khí vừa dịu đi một chút, tiếng điện thoại phiền lòng lại vang lên.

Tôi cầm điện thoại di động của hắn lên xem, buồn cười nói: "Cuộc điện thoại này nhất định anh không muốn nhận."

"Hạng Kình gọi tới?"

Tôi cười khanh khách, gật đầu.

Mày rậm hắn nhíu chặt, không kiên nhẫn nói: "Nói cho anh ta biết, anh ta có muốn chết thì cũng chết xa tôi một chút."

Tôi quơ quơ, nhấn điện thoại di động: "Đã nhận."

"Ha ha ~ đang ở đâu gặm nhấm vết thương vậy?" Giọng nói tràn đầy từ tính của Âm Nhị nhi truyền ra từ trong điện thoại, nghe có chút vui mừng xấu xa, nhưng thoáng suy xét một chút, không khó nhận ra trong đó có sự quan tâm.

"Tôi rất tốt!" Âm Tam Nhi hừ lạnh.

"Thật tiếc, tôi còn muốn bảo cậu dùng thạch tín trừ độc đấy."

"Anh chết xa một chút." Giọng nói của Âm Tam Nhi vừa dứt, tay tôi đã nhanh chóng ấn nút ngắt máy.

Âm Tam Nhi sửng sốt, tôi cười lộ tám cái răng: "Ai biết cái người chỉ sợ hôm nay chưa loạn sẽ nói những câu gì kích động anh, mắng vài câu thoải mái là được, làm người phải học cách đối nhân xử thế."

Hắn thấy buồn cười, giơ tay lên gọi phục vụ: "Mười chai bia." Suy nghĩ một chút, lại thêm một câu, "Một nửa không lạnh."

Tôi yên tâm thở dài, xem ra, người này chỉ có trái tim sói, nhưng phổi của con người, nếu không thì sao sẽ quan tâm đến dạ dày yếu ớt của tôi chứ?

Rượu là công cụ phụ trợ để trốn tránh thực tế tốt nhất, mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng có lúc, chúng tôi chỉ cần tạm nghỉ, để có thể tích góp can đảm đối mặt với thực tế. Cho nên, tôi không ngại chuyện hắn mượn rượu giải sầu. Chỉ cần hắn không mượn rượu đùa bỡn điên khùng, không ói vào người tôi, tôi có thể nhẫn nại. Nhưng hắn không quan tâm tới nhẫn nại của tôi, mà kêu tôi uống cùng.

Chẳng bao lâu sau, tôi cũng như hắn, bởi vì cùng cảnh ngộ, cho nên, tôi cũng cảm động lây, cho nên tôi không từ chối.

Nhưng “vũ khí” tránh thực tế tốt nhất này cũng có rất nhiều tác dụng phụ, mặc dù tôi vẫn rất cẩn thận, nhưng cũng không tránh được kết quả uống đến đầu óc choáng váng.

Có câu tục ngữ nói không sai, tửu lượng tốt thì sao? Uống nhiều quá cũng ói, đi bộ cũng lên cây. Tôi và Âm Tam Nhi mặc dù không lên cây, nhưng lại tới một nơi càng kỳ quái và khoa trương hơn.

~ ~ ~ Hết chương 28 ~ ~ ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương