Cô Nàng Giả Nai Của Tổng Giám Đốc Sói
-
Chương 29
Hôn — nóng bỏng!
Thân thể — nóng bỏng!
Cảm xúc — không thể nào nói rõ!
Lý trí — tạm thời vứt bỏ!
Suy nghĩ — vô cùng hỗn loạn!
Khi đêm điên cuồng dần dần nhạt đi, mặt trăng được mặt trời gọi về ngủ, tôi mới tỉnh!
Một câu chuyện như thật như mơ, giống như bầu trời đêm đầy sao chợt lóe lên giày xéo trong đầu tôi.
"Nằm mơ lung tùng gì thế?" Tôi tự lẩm bẩm, mở cặp mắt đang còn cay xè ra, một gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, một đôi mắt đen bóng hiện đầy vẻ khó tin, một bàn tay thon dài xinh đẹp lộ ra, chọc chọc gương mặt của tôi.
Xúc cảm ấm áp này khiến tôi như tỉnh lại từ trong mộng, bỗng chốc ngồi dậy, và hôm nay, khi rời giường tôi lại làm động tác vô cùng khác biệt với người khác, tôi đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, thân thể giống như bị xe tải nghiền nát sau đó lắp ráp lại, mặc dù tôi không bị xe tải nghiền nát, càng không bị gỡ ra rồi lắp ráp lại, nhưng tôi cảm thấy cũng giống y như thế.
Xúc cảm từ ngón tay Âm Hạng Thiên xác nhận tất cả mọi chuyện không phải là mộng, không khỏi ôm trán khẽ nguyền rủa một tiếng. Tôi lúng túng cúi đầu, hận không thể biến mình thành vô hình, tiếc nuối là tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thể lúng túng níu lấy chăn, đầu đau muốn nứt ra mà cố gắng chắp vá những mảnh vụn ký ức tối hôm qua. Thật ra thì, không cần phải làm phiền quá nhiều tế bào não cũng có thể suy đoán, chúng tôi không phải là say rượu mất lý trí. Chỉ có điều, tôi không muốn tiếp nhận hiện thực này.
Trong phòng yên tĩnh khác thường, tôi vẫn cho rằng yên tĩnh là ngôn ngữ hài hòa nhất, nhưng giờ phút này yên tĩnh lại giống như con dao treo trên đỉnh đầu, tôi sợ nó rơi xuống, bởi vì tôi nhát gan luôn sợ phiền phức. Nhưng đồng thời cũng hy vọng nó rơi xuống, mau chóng kết thúc không khí đè nén cùng bất an này, không thể làm gì vào lúc này. Bây giờ, tôi cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là hôm qua điên cuồng, khó khăn sẽ tăng thêm vào hôm nay.
"Được rồi, dù sao cũng đã như vậy." Tôi phá vỡ không khí yên tĩnh cùng đè nén này, bình thương đối với người say rượu mất lý trí mà nói, tôi lại tương đối tỉnh táo, mặc dù vẻ tỉnh táo này là do đầu óc tôi trống rỗng.
Hắn phiền não cào cào tóc, thở dài ngồi dậy. Nên biết rằng, chúng tôi đang ở chung trên một cái giường, đắp chung một cái chăn, hắn vừa đứng lên, cái chăn bên tôi liền trượt ra, tôi vội vàng kéo về, hắn oán giận trừng tôi, lại kéo chăn lại, cứ lôi kéo như vậy, hai chúng tôi chợt cười khúc khích.
Tình trạng này thật sự rất buồn cười! Giống như một người rốt cuộc bỏ đi những trói buộc của đạo đức, chạy tới quầy rượu mua say, sau đó chọn trúng một người đàn ông cả đêm điên cuồng, kết quả khi tỉnh lại thì phát hiện, anh ta là chồng trước của mình!
"Hôm qua là ngày bao nhiêu?" Hắn đột nhiên hỏi.
Tôi cúi đầu suy nghĩ, mồ hôi rớt lách tách lách tách nói: "15 Âm lịch."
"Chết tiệt!" Hắn nhỏ giọng mắng.
Tôi có chút dở khóc dở cười, tình trạng của chúng tôi thuần túy là trăng sáng gây họa sao? A, không đúng, còn có rượu cồn quấy phá nữa chứ, thứ đó vốn chính là thần dược ân ái, cộng thêm một ngày đặc biệt, ai ~ đừng dổ lỗi cho bất cứ ai, xui xẻo là của mỗi người.
"Cô muốn nghe cái gì? Câu nói xin lỗi? Hay là. . . . . ." Hắn chưa nói xong, tôi không muốn đoán. Bởi vì, lời nói là gượng gạo - trống rỗng - vô nghĩa, cho dù miệng hắn có thể nhả ra hoa sen, cũng không cứu vãn lại, không thể thay đổi. Vì vậy, tôi lắc đầu nói cho hắn biết cái gì cũng không cần nói.
Cuối cùng sau khi suy nghĩ, tôi trịnh trọng dặn dò: "Ngàn vạn lần đừng để cho bà nội biết."
Mặc dù bà nội vẫn nói câu "Bà nội hiểu", nhưng bà cụ cũng biết rõ, giữa tôi và Âm Tam Nhi rất thuần khiết và trong sạch. . . . . . Được rồi, trước tối hôm qua mới rất thuần khiết và trong sạch. Nếu như, bà cụ biết hai chúng tôi thật sự đã lên giường, ai ~ tôi không dám nghĩ, như vậy quá nặng nề, trái tim của tôi không cách nào gánh nổi.
~ ~ ~ Chương 29 ~ ~ ~
Thân thể — nóng bỏng!
Cảm xúc — không thể nào nói rõ!
Lý trí — tạm thời vứt bỏ!
Suy nghĩ — vô cùng hỗn loạn!
Khi đêm điên cuồng dần dần nhạt đi, mặt trăng được mặt trời gọi về ngủ, tôi mới tỉnh!
Một câu chuyện như thật như mơ, giống như bầu trời đêm đầy sao chợt lóe lên giày xéo trong đầu tôi.
"Nằm mơ lung tùng gì thế?" Tôi tự lẩm bẩm, mở cặp mắt đang còn cay xè ra, một gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc, một đôi mắt đen bóng hiện đầy vẻ khó tin, một bàn tay thon dài xinh đẹp lộ ra, chọc chọc gương mặt của tôi.
Xúc cảm ấm áp này khiến tôi như tỉnh lại từ trong mộng, bỗng chốc ngồi dậy, và hôm nay, khi rời giường tôi lại làm động tác vô cùng khác biệt với người khác, tôi đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, thân thể giống như bị xe tải nghiền nát sau đó lắp ráp lại, mặc dù tôi không bị xe tải nghiền nát, càng không bị gỡ ra rồi lắp ráp lại, nhưng tôi cảm thấy cũng giống y như thế.
Xúc cảm từ ngón tay Âm Hạng Thiên xác nhận tất cả mọi chuyện không phải là mộng, không khỏi ôm trán khẽ nguyền rủa một tiếng. Tôi lúng túng cúi đầu, hận không thể biến mình thành vô hình, tiếc nuối là tôi không có bản lĩnh lớn như vậy, chỉ có thể lúng túng níu lấy chăn, đầu đau muốn nứt ra mà cố gắng chắp vá những mảnh vụn ký ức tối hôm qua. Thật ra thì, không cần phải làm phiền quá nhiều tế bào não cũng có thể suy đoán, chúng tôi không phải là say rượu mất lý trí. Chỉ có điều, tôi không muốn tiếp nhận hiện thực này.
Trong phòng yên tĩnh khác thường, tôi vẫn cho rằng yên tĩnh là ngôn ngữ hài hòa nhất, nhưng giờ phút này yên tĩnh lại giống như con dao treo trên đỉnh đầu, tôi sợ nó rơi xuống, bởi vì tôi nhát gan luôn sợ phiền phức. Nhưng đồng thời cũng hy vọng nó rơi xuống, mau chóng kết thúc không khí đè nén cùng bất an này, không thể làm gì vào lúc này. Bây giờ, tôi cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là hôm qua điên cuồng, khó khăn sẽ tăng thêm vào hôm nay.
"Được rồi, dù sao cũng đã như vậy." Tôi phá vỡ không khí yên tĩnh cùng đè nén này, bình thương đối với người say rượu mất lý trí mà nói, tôi lại tương đối tỉnh táo, mặc dù vẻ tỉnh táo này là do đầu óc tôi trống rỗng.
Hắn phiền não cào cào tóc, thở dài ngồi dậy. Nên biết rằng, chúng tôi đang ở chung trên một cái giường, đắp chung một cái chăn, hắn vừa đứng lên, cái chăn bên tôi liền trượt ra, tôi vội vàng kéo về, hắn oán giận trừng tôi, lại kéo chăn lại, cứ lôi kéo như vậy, hai chúng tôi chợt cười khúc khích.
Tình trạng này thật sự rất buồn cười! Giống như một người rốt cuộc bỏ đi những trói buộc của đạo đức, chạy tới quầy rượu mua say, sau đó chọn trúng một người đàn ông cả đêm điên cuồng, kết quả khi tỉnh lại thì phát hiện, anh ta là chồng trước của mình!
"Hôm qua là ngày bao nhiêu?" Hắn đột nhiên hỏi.
Tôi cúi đầu suy nghĩ, mồ hôi rớt lách tách lách tách nói: "15 Âm lịch."
"Chết tiệt!" Hắn nhỏ giọng mắng.
Tôi có chút dở khóc dở cười, tình trạng của chúng tôi thuần túy là trăng sáng gây họa sao? A, không đúng, còn có rượu cồn quấy phá nữa chứ, thứ đó vốn chính là thần dược ân ái, cộng thêm một ngày đặc biệt, ai ~ đừng dổ lỗi cho bất cứ ai, xui xẻo là của mỗi người.
"Cô muốn nghe cái gì? Câu nói xin lỗi? Hay là. . . . . ." Hắn chưa nói xong, tôi không muốn đoán. Bởi vì, lời nói là gượng gạo - trống rỗng - vô nghĩa, cho dù miệng hắn có thể nhả ra hoa sen, cũng không cứu vãn lại, không thể thay đổi. Vì vậy, tôi lắc đầu nói cho hắn biết cái gì cũng không cần nói.
Cuối cùng sau khi suy nghĩ, tôi trịnh trọng dặn dò: "Ngàn vạn lần đừng để cho bà nội biết."
Mặc dù bà nội vẫn nói câu "Bà nội hiểu", nhưng bà cụ cũng biết rõ, giữa tôi và Âm Tam Nhi rất thuần khiết và trong sạch. . . . . . Được rồi, trước tối hôm qua mới rất thuần khiết và trong sạch. Nếu như, bà cụ biết hai chúng tôi thật sự đã lên giường, ai ~ tôi không dám nghĩ, như vậy quá nặng nề, trái tim của tôi không cách nào gánh nổi.
~ ~ ~ Chương 29 ~ ~ ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook