Phùng Uyên càng mờ mịt, lời Chu Phong nói Phùng Uyên không có chú ý tới chút nào, Phùng Uyên do dự nói: “Anh xác định sao? Nhưng Tề Chiêu cần gì gạt chúng ta? Tất cả mọi người đều tiến vào trộm mộ, chẳng lẽ anh ta muốn gạt chúng ta tìm đồ vật gì đó sao?”

“Không!” Chu Phong phủ định hoàn toàn phỏng đoán của Phùng Uyên, vẻ mặt cổ quái, “Tôi càng cảm thấy, so với phỏng đoán Tề Chiêu giấu diếm chúng ta muốn tìm đồ vật gì đó, tôi càng có khuynh hướng, Tề Chiêu muốn cho mọi người đều chết ở chỗ này.”

“Cái gì?” Phùng Uyên kêu sợ hãi một tiếng.

“Thằng nhóc cậu nhỏ giọng một chút! Tôi chỉ đoán mà thôi, cậu không cần tin thật.” Chu Phong nói, “Cậu nói rất đúng, phải theo thật sát sau Tề Chiêu, hắn ta chắc hẳn sẽ không để mạng của mình cũng lưu lại nơi này!”

Phùng Uyên nửa tin nửa ngờ đồng ý. Hai người nhặt cành cây khô trở về nơi đóng quân.



Mặc Lão Đại nghe xong hai lam xà tiến đến báo cáo tình hình chiến đấu, biết được độc xà bộ tộc bị tổn thất, giận dữ, không ngờ nhân loại ác độc như thế, dám không biết xấu hổ dựa vào ngoại vật ngăn cản độc xà tiến công, còn làm độc xà bị tổn thất lớn như vậy.

Ngân Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ, nói : “Thứ đó trong tay nhân loại chỉ có hạn, sẽ có lúc dùng xong, có lẽ chúng ta nên thử biện pháp khiến nhân loại nhanh chóng dùng xong thứ này.” Ngân Tiểu Tiểu biết thứ này gọi là pháo sáng, nhưng cũng không thể nói cho Mặc Lão Đại “Này! Đó là pháo sáng”! Đành phải thay bằng “thứ đó”.

“Biện pháp gì?”

Ngân Tiểu Tiểu nỗ lực suy nghĩ, chần chờ nói : “Có lẽ, có thể dùng chiến thuật quấy nhiễu?”

“Đó là cái gì?”

“Vào buổi tối nhân loại thường buồn ngủ, chờ nhân loại ngủ rồi lại để cho rất nhiều độc xà phát ra tiếng bò sát bốn phía xung quanh chỗ nhân loại nghỉ ngơi, thanh âm càng lớn càng tốt, như vậy nhân loại nhất định sẽ bừng tỉnh, trong đêm tối nhân loại không thể nhìn thấy gì nên hẳn phải mượn ánh sáng quan sát bốn phía, như vậy có lẽ có người lấy thứ đó để chiếu sáng, thừa lúc nhân loại ném vật kia, độc xà liền lập tức bỏ chạy, đợi khi không còn ánh sáng, tiếp tục trở về gây rối, vòng đi vòng lại, sẽ có lúc dùng hết thứ đó.”

Mặc Lão Đại nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, lắc lắc đầu: “Không được, nhân loại biết nhóm lửa, bọn họ có thể lợi dụng lửa để chiếu sáng!”

“Ánh lửa quá mờ, hơn nữa phạm vi chiếu sáng cũng nhỏ, còn không di động được. Thật ra ta biết nhân loại có thể chế tạo cây đuốc, nhưng dù như vậy hành động của nhân loại cũng bị trói buộc, đánh lén cũng không sai.” Ngân Tiểu Tiểu nói.

Thật ra Ngân Tiểu Tiểu còn muốn nói nhân loại còn có đèn pin linh tinh có thể phát ra ánh sáng, nhưng nếu nói, Ngân Tiểu Tiểu lại không thể giải thích vì sao mình biết điều này, nghĩ lại, đèn pin tuy rằng có thể giúp nhân loại thấy rõ vào ban đêm, nhưng xét cho cùng phạm vi chiếu xạ của đèn pin cũng không lớn, mình không đề cập tới cũng không sao.

Ngân Tiểu Tiểu lại bổ sung nói : “Nói độc xà cẩn thận một tí, nhất định không có vấn đề.”

Mặc Lão Đại nghĩ cũng không có nguy hiểm gì lớn liền gật đầu nhận lời, đuổi mấy lam xà hồng xà rời đi, Mặc Lão Đại hướng về phía bầu trời gọi nửa ngày, Ngân Tiểu Tiểu hâm mộ nhìn Mặc Lão Đại: “Thật là rất phương tiện !”

“Nhưng chỉ có tộc trưởng mới có thể truyền đạt mệnh lệnh với bầy rắn, bầy rắn lại không có năng lực truyền tin tức cho tộc trưởng, điều ấy thật rất đáng tiếc.” Mặc Lão Đại tiếc nuối nói.

Ngân Tiểu Tiểu liếc nhìn Mặc Lão Đại: “Ngươi phải thỏa mãn đi! Năng lực này đã rất cường đại rồi! Mà sau khi ngươi trở thành tộc trưởng mới học được năng lực này sao?”

Mặc Lão Đại “Ừ” một tiếng, giải thích nói: “Trong trí nhớ truyền thừa của mỗi một Mặc xà đều khóa lại năng lực của tộc trưởng, sau khi Mặc xà trở thành tộc trưởng, phương pháp học tập năng lực này sẽ hiện ra trong trí nhớ truyền thừa của tộc trưởng tân nhậm, theo đó thì phương pháp dùng năng lực này của tộc trưởng tiền nhậm bị khóa, không thể vận dụng nữa.”

“Thần kỳ như thế!” Ngân Tiểu Tiểu sợ hãi than, từ đáy lòng khâm phục người sáng tạo kết giới này, tuy rằng hắn làm độc xà bộ tộc mất đi tự do, nhưng lại ban cho độc xà bộ tộc tuổi thọ rất dài, năng lực cường đại, thiên phú nói chuyện, quan trọng hơn là, ban cho độc xà bộ tộc có được cảm tình. Mà cũng vì có cảm tình, mình mới có thể đến với Mặc Lão Đại, nó yêu mình, mình cũng thương nó.

—-

Thu được tin tức của Mặc Lão Đại, chúng độc xà càng thêm cẩn thận tìm tòi tung tích nhân loại, cũng bởi vậy tốc độ chậm lại không ít, nhưng lại càng thêm cẩn thận.

Hiện giờ, đội của Vương Nham Chân là mười lăm người tính cả Vương Nham Chân chỉ còn dư lại bốn người, đội của người phụ nữ trung niên còn lại hai gã đàn ông, đoàn người Chu Phong chưa giao phong với chúng độc xà, vậy còn thừa lại năm đội ngũ, mục tiêu cũng không tính là lớn, bởi vậy tốc độ của chúng độc xà lại thêm chậm, nhưng từ từ rồi cũng tìm được tung tích hai đội ngũ. Chúng độc xà đều thành công tiêu diệt hai đội nhân loại này, không một người còn sống.

Đội ngũ nhân loại không ngừng rơi vào tập kích, đáng tiếc giữa đội ngũ và đội ngũ kiêng kị lẫn nhau nên không có lưu lại phương thức liên lạc, hơn nữa phương hướng đi cũng khác, cho tới bây giờ thế nhưng không có một đội ngũ nào biết độc xà công kích là có chủ ý chứ không phải ngoài ý muốn gặp phải độc xà.

Không, có lẽ trong những đội ngũ này, có một người biết điều này cũng không chừng.

Nhưng cục diện này đã bị đánh phá rất mau, người may mắn chạy trốn không gặp phải độc xà, thành công tìm được đội ngũ khác thông báo tình huống cho đối phương.

“Những độc xà đó đều biết nói chuyện! Đều thành tinh ! Chúng tôi đấu không lại bọn nó! Bây giờ chúng tôi muốn ra khỏi xà mộ, không tiếp tục tìm kiếm cổ mộ nữa!” Đây là hai gã đàn ông trốn thoát trong đội ngũ người phụ nữ trung niên, lúc gặp được một đội trộm mộ liền nói như vậy.

Người khởi xướng đội ngũ này là nhà họ Hứa mới phát đạt trong giới trộm mộ, người dẫn đội dĩ nhiên niên kỷ không nhỏ, mục đích đi vào xà mộ cũng rõ ràng. Đội ngũ này có mười bảy người, không giống với đám người Vương Nham Chân, Chu Phong, đội này phần lớn là người lớn tuổi, đến tuổi này rồi, mỗi một người đều có danh vọng cao trong giới trộm mộ. Còn lại mấy người trẻ tuổi, có tiểu bối nhà họ Hứa, cũng có đệ tử của mấy tay già đời trong đội ngũ.

Trong những người này, có người lựa chọn tin tưởng hai gã đàn ông, cũng không phải họ nhát gan, mà là hàng năm hành tẩu dưới đất họ đều có dự cảm tương đối chuẩn xác, từ khi tiến vào xà mộ, những người này bắt đầu có một dự cảm bất thường, mà ở trong xà mộ càng lâu, loại dự cảm bất thường này lại càng mãnh liệt. Có lẽ bọn họ đã sớm muốn rời khỏi nơi này nhưng chỉ không có lý do thuyết phục mọi người ở đây. Hai gã đàn ông đến làm cho bọn họ càng tin tưởng dự cảm của mình, lại càng khẩn cấp muốn rời đi.

Có lựa chọn tin tưởng, đương nhiên cũng có lựa chọn không tin, tiếp tục muốn đi. Ở xà mộ hành tẩu lâu như vậy không gặp độc xà xuất hiện công kích đã khiến mấy người này thấy được hi vọng tìm ra cổ mộ, thậm chí trong đội ngũ còn có một gã am hiểu huyệt mộ, đã nhìn ra được vị trí cổ mộ —— đó chính là ngọn núi cao nhất. Dường như trong chớp mắt liền tìm được vô số trân bảo cùng bài thuốc Trường Sinh gia truyền khiến họ mừng như điên mà đánh mất đi sự phán đoán chuẩn xác nhất —— đó là Trường Sinh! Thật sự không chết, ai không hi vọng được đến?

“Tôi cho rằng nên lập tức rời khỏi xà mộ.”

“Không, chúng ta nên tiếp tục đi, thấy ngọn núi cao nhất sao? Cổ mộ đang ở chỗ này chờ chúng ta!”

“Đúng vậy, sắp thành công rồi, tôi không bỏ cuộc!”

“Đừng choáng váng! Độc xà sẽ không để cho chúng ta tìm được cổ mộ ! Vẫn nên thừa dịp bây giờ lập tức ra khỏi xà mộ!”

“Tôi kiên quyết từ chối!”

Không ngừng khắc khẩu dẫn đến kết quả đội ngũ mười bảy người chia làm hai bộ phận. Trong đó có mười một người kiên trì đi tiếp, sáu người cộng hai gã đàn ông là tám người lựa chọn ra khỏi xà mộ.

“Chúng tôi muốn đi cổ mộ, phía trước sẽ có rất nhiều nguy hiểm, súng ống đạn dược mang đến không thể cho các người, chỉ có thể để cho các người một ít lương khô.” ông Hứa bảo người đưa hai ba cái ba lô cho người lựa chọn rời khỏi xà mộ, “Tuy hôm nay ở trong xà mộ chúng ta lựa chọn con đường khác nhau, nhưng đợi lúc ra khỏi cổ mộ, mọi người sẽ vẫn là bạn.”

“Chúng tôi không nhiều lắm cần, chỉ cần một ít pháo sáng và lựu đạn thuốc nổ là được! Chú xem có thể phân cho chúng tôi một ít hay không?” một trong hai gã đàn ông gia nhập đội vội la lên.

Ông Hứa do dự một chút, tiếng nói của hai gã đàn ông này không đủ trọng lượng, nhưng trong sáu người rời khỏi có mấy người rất nổi danh trong giới trộm mộ, nhà họ Hứa không muốn đắc tội, chỉ có thể nói : “Được rồi, lựu đạn chúng tôi mang không nhiều nhưng cũng có thể chia cho hai người, thuốc nổ chúng tôi mang chỉ đủ để làm nổ tung cổ mộ nên không có thể cho các người. Pháo sáng có mang nhiều một ít, có thể cho năm sáu cái. À, đúng rồi, bom cay cũng mang theo một ít, chia cho các người một phần đi.”

Nghe thấy chỉ được phân ít pháo sáng và lựu đạn, thuốc nổ không thể cầm, người đàn ông có chút thất vọng, còn bom cay, lúc ấy bọn họ cũng dùng, nhưng mà ——

“Bom cay thì không cần , rắn không có tuyến lệ.”

Mọi người: “…”

Thì ra lúc trước vốn không có ai chú ý tới vấn đề này!

Chia xong đồ vật, thừa dịp sắc trời còn sớm hai đội ngũ phân biệt đi hai hướng bất đồng, xuất phát về mục tiêu của mình.

Hai gã đàn ông rời đi đều quay đầu lại nhìn thoáng qua đội ngũ mười một người nhất định phải đi cổ mộ, trong mắt mang theo thương hại, sau đó xoay người, trong mắt đã tràn ngập kiên định: mình nhất định phải sống rời khỏi xà mộ!

Đội ngũ mười một người kia phải chết không thể nghi ngờ, nhưng một đội tám người muốn rời khỏi xà mộ, thật sự có thể thuận lợi mà rời khỏi sao?

—-

Ngày thường Phùng Uyên tuy có vẻ sơ ý hay cười hi hi ha ha, nhưng thật ra tâm tư vẫn rất nhẵn nhụi, cũng rất thông minh.

Trải qua cuộc nói chuyện với Chu Phong trong rừng cây, Phùng Uyên bắt đầu theo bản năng quan sát Tề Chiêu, có quan sát mới khiến Phùng Uyên nhìn ra Tề Chiêu có một vài chỗ không thích hợp. Ví như Tề Chiêu luôn cười mỉa, ánh mắt lạnh như băng mỗi khi có người nhắc tới mấy từ “Trộm mộ”, “Cổ mộ”, “Trân bảo”, “Trường Sinh”, lúc nhìn người nọ ánh mắt lại giống như đang nhìn người chết. Ví như lúc đội ngũ nghỉ ngơi, Tề Chiêu luôn ngóng nhìn ngọn núi cao xa nhất. Tiếp tục ví dụ như có khi Phùng Uyên dựa vào gần Tề Chiêu, luôn loáng thoáng nghe được Tề Chiêu thấp giọng nỉ non cái gì đó. Tất cả chuyện này đều làm cho Phùng Uyên run sợ trong lòng, theo bản năng tin lời Chu Phong nói, Tề Chiêu thật sự không bình thường!

Trước khi tiến vào xà mộ Phùng Uyên đã quen biết Tề Chiêu, Phùng Uyên chậm rãi nhớ lại Tề Chiêu mình quen biết lúc trước, khi đó Tề Chiêu không âm lãnh trầm mặc như vậy, ánh mắt cũng không lạnh băng như bây giờ, Tề Chiêu rốt cuộc thay đổi từ lúc nào…

Đột nhiên, Phùng Uyên như ý thức được điều gì, vội đi đến đối diện Chu Phong, khẩu khí lo lắng thấp giọng hỏi: “Chu Phong, lúc trước gia tộc suy bại truyền ra tin tức cổ mộ thời Chu ở Tây Bắc Hoa Quốc có họ gì?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương