Cổ Mộ Có Một Ổ Xà Yêu
-
Chương 79
Do nhân loại dẫn đầu phát động công kích, chỉ thấy một cô gái bóp cò súng lục trong tay, tầm ngắm thật chuẩn xác, viên đạn nháy mắt liền bắn vào người một hoa xà, làm chúng độc xà phẫn nộ là, hoa xà bị bắn chết!
Đúng vậy, lực phòng ngự của độc xà cũng không phải vạn năng, độc tính càng cao năng lực phòng ngự mới càng mạnh, mà có thể thừa nhận lực đánh vào của viên đạn chỉ cos thể từ ngân xà lam xà trở lên, độc xà từ ngân xà trở xuống không có cách nào thừa nhận được uy lực của viên đạn. Điểm ấy trước mắt chúng độc xà còn không biết được, nhưng rất nhanh, chúng độc xà liền biết điểm này.
Chúng độc xà bất ngờ, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, ai biết xà trong mộ bị dị biến gì, nếu ngay cả viên đạn chúng còn không sợ, mọi người thật đúng là không biết nên làm sao mới tốt.
“Có súng lục đều lấy súng ra!” Người phụ nữ trung niên ngắm nhìn bốn phía, tìm được nơi có số lượng độc xà tương đối ít, lại hô, “Đi bên kia!”
Mọi người bắt đầu thong thả di chuyển về nơi ít độc xà, mà nơi đó, là nơi lam xà hồng xà tụ tập.
Tuy rằng nhân loại nhìn bề ngoài có vẻ rất nhỏ yếu, nhưng có nhiều chỗ phải cẩn thận, trong lòng chúng độc xà lặng lẽ nghĩ, ánh mắt đồng thời nhắm ngay vũ khí trong tay bọn họ.
“Những nhân loại này coi như có chút bổn sự.” Một giọng nói mang theo hàn ý vang lên trên đỉnh đầu nhân loại và chúng độc xà, chúng độc xà không phản ứng, nhân loại lại theo giọng nói nhìn về phía cây đại thụ bọn họ mới nghỉ ngơi kia. Thì ra, Mặc xà phụ trách điều tra cũng đã tới, giờ phút này đang quấn ở trên cành cây.
“Con rắn này… Con rắn này biết nói chuyện!” Không biết là ai trong đám người hô lên, sắc mặt vài cô gái trong đội ngũ lập tức trở nên trắng bệch, các cô chỉ đi trộm mộ có vài lần, sinh vật kỳ quái không phải chưa từng gặp, nhưng rắn biết nói tiếng người lại thấy lần đầu tiên, không, phải nói là sinh vật trong mộ đều không biết nói chuyện. Mà con rắn đen trước mắt này, nếu không phải thấy được bộ dáng của nó, tất cả mọi người ở đây sẽ cho rằng có người đang nói chuyện.
“Biết nói chuyện có gì kỳ lạ sao?” trong đám độc xà vây quanh nhân loại toát ra một câu.
“Nhân loại thật là dễ ngạc nhiên.”
“Chẳng những ngạc nhiên, thực lực cũng thoái hóa thiệt nhiều. Ngươi xem xem, sức chiến đấu của bọn họ bây giờ không ngờ đều phải dựa vào ngoại lực, thật là buồn cười!”
—— cho nên nói, mặc kệ từ lúc nào, bổn sự nói xấu của chúng độc xà cũng sẽ không bị che dấu dù chỉ tạm thời.
“Tốt lắm, mục tiêu bây giờ là giết sạch những nhân loại này, mọi người có lời gì chờ một lát lại nói.” Mặc xà ở trên cây không kiên nhẫn mà nói, độc xà bình thường không tốt ở chỗ dù ở nơi nào lúc nào cũng không hề cố kỵ mà tụ lại tán gẫu, “Nếu những nhân loại này dựa vào ngoại lực thì đầu tiên phải tiêu diệt thứ nhân loại mang theo trong tay.”
Mặc xà tiếp tục quấn ở trên cây to, không có độc xà nào bất mãn với hành vi của Mặc xà, trong chiến tranh, Mặc xà phụ trách chỉ huy phát ra mệnh lệnh, đương nhiên sẽ không tự mình xung phong chém giết đối thủ.
Chiến tranh lại phát hoả. Tình cảnh rất nhanh lại hỗn loạn.
Chúng độc xà dựa theo lời Mặc xà vừa mới phân phó, không trực tiếp cắn nhân loại mà nhằm vào thứ trong tay hoặc trên lưng nhân loại. Không thể không nói tâm lý đội trộm mộ này vẫn rất mạnh, liếc mắt về phía đám độc xà biết nói tiếng người, không ai bị dọa ngất hoặc mất đi ý chí chiến đấu. Sau đó, không ai suy nghĩ tiếp chuyện tiến vào xà mộ, mọi người chỉ muốn nhanh một chút khỏi nơi này.
Đối mặt với rắn, đối mặt với độc xà, đối mặt với rất nhiều độc xà, có lẽ sẽ có người to gan muốn tiến xà mộ tìm trân bảo trộm Quỷ Giao, nhưng đối mặt với rất nhiều độc xà biết nói chuyện, thậm chí chúng nó còn có trí tuệ, biến vận dụng thần kinh, thậm chí phân tầng lớp, không biết có còn ai mạo hiểm tiến vào xà mộ hẳn sẽ phải chết này?
Nhưng mọi người hối hận cũng không thể thay đổi vận mệnh của bọn họ, một khắc đồng hồ cuối cùng, nhân loại bại vong ngã ngũ, người có thể đứng ở tại chỗ chỉ còn lại người phụ nữ trung niên dẫn đội và hai nam giới.
Người phụ nữ trung niên và hai gã đàn ông đã mệt thở hồng hộc, còn tiếp tục như vậy thì tính mạng ba người đều xong, người phụ nữ trung niên nói : “Tôi đi đối phó bọn độc xà, các cậu chạy mau!”
Hai gã đàn ông liếc nhau, đều nhìn thấy khát vọng muốn sóng sót từ trong mắt đối phương, chuyện tới bây giờ, cũng chỉ có thể làm vậy .
Người phụ nữ trung niên rất nhanh móc ra một quả pháo sáng từ trong áo khoác: “Đi nhanh lên!”
Hai gã đàn ông liếc nhau một cái, đồng thời nắm chặt súng lục trong tay đưa lưng về phía người phụ nữ trung niên, nhằm phía chỉ còn lại mấy độc xà xông ra bên ngoài.
Ngay lúc chúng độc xà muốn đồng thời xông lên cướp lấy tánh mạng hai gã đàn ông thì người phụ nữ trung niên giật pháo sáng.
Thị lực chúng độc xà trong kết giới đều vô cùng tốt, hơn nữa chúng độc xà không có mí mắt, không thể nhắm mắt lại để tránh né ánh sáng mạnh, cho nên đều bị pháo sáng ảnh hưởng rất lớn, nhất thời, trên chiến trường tràn ngập tiếng độc xà tức giận kêu la, người phụ nữ trung niên bị chúng độc xà phẫn nộ xé thành mảnh nhỏ.
“Đều cúi thấp đầu! Tận lực tìm vật che khuất tầm mắt!” Mặc xà ở trên cây rống lên giận dữ.
Trong chiến tranh độc xà rất tuân thủ lời Mặc xà lãnh đạo, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng mà Mặc xà đáng ghét như vậy nhưng không bị chúng độc xà hợp lực công kích chống đối, nghe được thanh âm của Mặc xà, chúng độc xà theo bản năng bắt đầu tìm kiếm vật che mắt, ở gần cây cối thì vô cùng dễ, nhưng vẫn có những độc xà tráng kiện ở những nơi không có cây cối chỉ có mấy cọng cỏ dại thấp bé! Vậy phải làm sao bây giờ! Chúng độc xà nháy mắt đã nghĩ ra một biện pháp tốt: vây quanh thân mình đồng bạn rồi giấu đầu ở dưới thân thể đồng bạn.
Được rồi, tuy rằng nhìn thực khôi hài, nhưng lúc đó còn quan tâm khôi hài hay không khôi hài cái gì! Bảo vệ mắt mới là quan trọng!
Dưới tình huống lộn xộn đó, hai người đàn ông kia đã đào tẩu. Đương nhiên bọn họ cũng bị ánh sáng mạnh ảnh hưởng, nhưng chỉ thị lực bị ảnh hưởng, so với sinh mệnh thì đã thực có lời.
Sau khi ánh sáng mạnh dịu đi, chúng độc xà lại đứng thẳng thân mình một lần nữa.
“Bọn nhân loại đáng giận!” Mặc xà trên cây nghiến răng quát, trong mắt tràn ngập oán hận với nhân loại, cho dù Mặc xà có không vừa mắt độc xà bình thường đến thế nào, nhưng so với nhân loại không phải tộc của mình thì đương nhiên Mặc xà vẫn hướng về độc xà, Mặc xà nhìn thấy chúng độc xà tổn thất hơi thảm trọng dưới tàng cây, tiếp tục giận dữ hét, “Ta nhất định phải giết sạch đám nhân loại dám đột nhập vào trong kết giới! Một tên cũng không để thoát!”
Xà có thực lực càng mạnh thì trong chiến tranh có cơ hội sống càng lớn. Độc xà chết trận đại đa số là lục xà hoàng xà, ngẫu nhiên có thể thấy hoa xà ngân xà bạch xà, lam xà và hồng xà lại không có ai bị tử vong.
“Viên đạn của nhân loại bắn vào người của ta không có tác dụng!” Một hồng xà đột nhiên nói.
Chúng xà nhìn về phía hồng xà kia, chỉ thấy trên người hồng xà có một vệt trắng rõ ràng, là dấu vết viên đạn bắn qua, nhưng lại không chút tổn thương vảy hồng xà.
“Trên người của ta cũng vậy!” Một ngân xà hô, chúng xà lại nhìn về phía ngân xà, thì ra trên thân rắn dài nhỏ của ngân xà cũng bị tổn thương, nhưng bởi vì đối phương bắn không chuẩn nên không trúng ngân xà này, bởi vậy miệng vết thương trên thân rắn của ngân xà không giết chết được nó.
Mặc xà trên cây trầm tư suy nghĩ một lát, nói: “Xà bị thương tập trung lại với nhau, tìm một chỗ dưỡng thương, độc xà không bị thương tiếp tục tìm kiếm tung tích nhân loại, tìm được nhân loại ngàn vạn lần không được hành động thiếu suy nghĩ, phải lập tức tới tìm ta!” Lại nói, “Hai lam xà đi ra, lập tức tìm tộc trưởng báo tình hình chiến tranh đã xảy ra vừa rồi cho tộc trưởng biết.”
Chúng xà đáp ứng, tản ra bốn phía mà đi. Trong đó có hai lam xà bò rất nhanh về phía Mặc Lão Đại.
—
“Thật là kỳ lạ, trong xà mộ hẳn phải có rất nhiều rắn độc, sao đến bây giờ một con cũng không đụng phải?” Buổi tối hạ trại, Phùng Uyên ngậm một gốc cỏ đuôi chó ngồi xổm đối diện Chu Phong đang nhóm lửa.
“Không gặp là chuyện tốt, chẳng lẽ cậu muốn chạm phải nhiều độc xà sao?” Chu Phong liếc mắt, không gặp độc xà còn phải cám ơn trời đất được chứ, người nầy khen ngược, giống như muốn khẩn cấp gặp phải độc xà vậy.
“Anh nói…” Phùng Uyên để sát vào Chu Phong, nói nhỏ bên tai Chu Phong, “Rắn độc trong cổ mộ có phải bị giết sạch rồi hay không? Không có đạo lý vài thập niên trước người tiến vào đụng phải một đại đội độc xà mà chúng ta tiến vào một con cũng không gặp được! tôi thấy, chắc do thờì gian quá lâu nên độc xà đều chết hết sạch rồi!”
“Hi vọng điều cậu đoán đều là thật sự.” Chu Phong nhỏ giọng nói thầm một câu, độc xà biết nói tiếng người nào có dễ dàng chết sạch như vậy? Nghĩ thế nào cũng không thể.
Phùng Uyên nhún vai, ngẩng đầu vừa lúc thấy Tề Chiêu đi lại đây, vội hô: “Tề Chiêu, chúng ta đi lâu như vậy rồi, anh còn chưa tìm được chủ mộ ở nơi nào à?”
Tề Chiêu ngẩng đầu chống lại ánh mắt của Phùng Uyên, khóe miệng thoáng hiện một nụ cười như không cười: “Sao nào, cậu rất muốn đi vào?”
“Ai da Tề Chiêu nhìn anh nói kìa, chúng ta đến đây không phải đi trộm mộ sao? Không vào trong mộ thì làm gì?”
“Trộm mộ?” Tề Chiêu lặp lại hai chữ này một lần nữa, đáy mắt càng lạnh như băng.
“Đúng vậy, không phải nói xà mộ này là một đại cổ mộ thời Chu sao, trong mộ có rất nhiều trân bảo, còn có…” Phùng Uyên chỉ lo cúi đầu nói chuyện không thấy biểu cảm của Tề Chiêu, Chu Phong lại thấy được, mạnh mẽ ngắt lời Phùng Uyên, “Phùng Uyên! Đừng nói nữa, nhánh cây nhóm lửa không đủ rồi, đi theo tôi vào trong rừng kiếm chút cành khô!” Vừa nói vừa kéo Phùng Uyên, cứng rắn lôi Phùng Uyên vào rừng cây.
“Ai ai ai, Chu Phong anh đừng đẩy tôi! Tự tôi đi được! Thật là, kiếm mấy cành cây khô còn để tôi đi với anh! Thật không nhìn ra anh nhát gan như vậy.”
Chu Phong qua loa đáp lời Phùng Uyên, kéo Phùng Uyên đi vào rừng rất nhanh, lực chú ý lại tập trung vào Tề Chiêu phía sau, loáng thoáng nghe được Tề Chiêu ở sau thấp giọng nói gì đó, Chu Phong nghe không rõ lắm, nhưng lại nghe được vài từ vụn vặt: “… Mộ… Thi… Giết…”
Hai người đi vào trong rừng cây cho đến khi xác định chung quanh không có ai, Chu Phong nói khẽ với Phùng Uyên nói: “Sau này cậu đừng nói chuyện trộm mộ trước mặt Tề Chiêu, cũng nói bớt lại đi.”
“Hả? Vì sao?” Phùng Uyên ngạc nhiên nói, “Chúng ta tới nơi này là vì trộm mộ, vẫn là Tề Chiêu mang chúng ta tới, vì sao không thể nói chuyện trộm mộ trước mặt anh ta?”
Chu Phong trợn mắt, Phùng Uyên này là đồ ngu hay đồ ngốc vẫn là đồ đần! Thật thấy kỳ lạ sao trước đây cậu ta sống sót được!
“Tôi cảm thấy Tề Chiêu có điểm gì đó là lạ… Cậu đừng ngắt lời tôi, nghe tôi nói!” Chu Phong tiếp tục nói, “Tôi cảm thấy hình như Tề Chiêu biết được điều gì đó, nhưng không nói cho chúng ta biết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook