Tháng sáu, thời tiết dần dần nóng lên, Ngôn Nại thi môn cuối cùng xong, đi ra khỏi trường thi.

Hiện tại toàn bộ tâm tư của anh trai Ngôn Diễn đặt vào trên điện ảnh, hôm nay Đình Na thi xong sẽ lập tức đi tới studio chụp ảnh cùng anh, vì thi tốt nghiệp trung học, hai người đã xa nhau hơn ba tháng rồi.

Tuần trước, anh trai lại lên trang đầu báo giải trí, lần này đối tượng scandal với anh là tình nhân bé nhỏ trước kia của anh, Giang Tư Ức. Trên báo chí đăng hình bọn họ ôm nhau, Phương Đình Na nhìn xong, cô chỉ vào mấy chỗ trên hình, xì mũi coi thường,

“Tiểu Nại tới đây xem nè, gương mặt đào hoa của anh trai bạn rõ ràng là sắp nổi giận rồi. Bạn nhìn chỗ này đi, động tác của anh ấy không phải muốn ôm cô ta, mà muốn kéo cô ta; còn nữa nơi này là cửa studio, hai người thật sự muốn làm chuyện không đứng đắn cũng sẽ không chọn chỗ này. Vừa nhìn đã biết là người phụ nữ Giang Tư Ức kia chủ động nhào lên, đoán chừng phóng viên cũng đã được cô ta tìm trước đó rồi.”

Phương Đình Na nói có căn có cứ, sự thật cũng chính xác như nhưng những lời cô nói vậy, bị công ty đình chỉ hoạt động nên Giang Tư Ức rất không cam lòng, cô ta chạy đến studio dây dưa quấn lấy Ngôn Diễn. Cho nên sau khi Phương Đình Na thi xong thì lập tức lên đường là vì muốn tới studio giải cứu Ngôn đại công tử, thuận tiện đuổi con hồ ly tinh mặt dày kia đi.

Con người không ai quản được trái tim của mình, trước kia Phương Đình Na theo đuổi Ngôn Diễn, cũng chỉ xem Ngôn Diễn là một đối tượng kết hôn thích hợp, hai người có thể không có tình yêu, nhưng ở bên nhau lại rất thích hợp, cô còn nghĩ sau khi kết hôn thì sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau. Không ngờ cô thật sự đã yêu, khi người ta yêu, tâm tình cũng sẽ khác đi, yêu cầu cũng sẽ nhiều hơn, coi như cô ấy biết đó là do người phụ nữ kia chủ động, Ngôn Diễn cũng không đáp lại, nhưng khi cô ấy xem bài báo xong, trong lòng cũng không thoải mái.

Ngôn Nại tin tưởng Đình Na có thể xử lý tốt chuyện này, sự tin tưởng mà cô ấy dành cho Ngôn Diễn làm cô rất vui vẻ. Sau khi cô trải qua lo lắng hết lần này đến lần khác, bèn nói chuyện của cháu gái nhỏ Thẩm Tâm với Đình Na. Cô giấu giếm chuyện Thẩm Tâm với anh trai và cả nhà, nhưng có thể nói là vì tốt cho nhà họ Ngôn. Tuy nhiên, hiện tại Đình Na và anh trai đang quen nhau, cô coi Đình Na là bạn tốt, cô cũng nên nói rõ sự tình với cô ấy.

Lúc cô vừa tới thời không này, mở mắt ra, người đầu tiên mình nhìn thấy chính là Đình Na, cô ấy luôn đối xử rất tốt với cô, bất kể cô làm cái gì cô ấy đều sẽ ủng hộ cô, lúc cần cô ấy giúp đỡ, cô ấy đều sẽ không chút do dự cố hết sức giúp cô. Phương Đình Na đã xác định Ngôn Nại là bạn của mình, chỉ cần là chuyện cô ấy xác định, đó chính là cả đời.

Phương Đình Na nghe xong, cô im lặng thật lâu, thời gian lâu đến mức Ngôn Nại cho rằng cô sẽ buông tay anh trai Ngôn Diễn.

“Tiểu Nại, bạn đang lo lắng cái gì? Có câu không phải nói là yêu một người nên tiếp nhận tất cả của người ấy sao? Tất cả cũng bao gồm cả quá khứ của anh ấy. Nếu mình chọn anh ấy thì cũng sẽ không vì chuyện trước kia của anh ấy mà canh cánh trong lòng, quá khứ của anh ấy mình chưa từng tham dự. Mình coi trọng chính là tương lai của mình và anh ấy.” Phương Đình Na cười khẽ nói, nói mình không quan tâm chút nào, đó là giả. Nhưng cô không thể vì chuyện quá khứ của Ngôn Diễn mà mất lý trí, cô ấy rất coi trọng tình cảm bây giờ của bọn họ, cô ấy sẽ không dễ dàng nói chia tay.

Ngôn Nại nói với Đình Na đừng kể chuyện Thẩm Tâm với bất kỳ ai, cô sợ sau khi trong nhà biết, sẽ đi tìm Thẩm Hoan Tình đòi quyền nuôi dưỡng Thẩm Tâm, sau đó lại phải chống lại Dung Quý Hàn, tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Mặc dù Phương Đình Na cảm thấy khó hiểu với cách làm của Ngôn Nại, nhưng cô ấy vẫn đáp ứng cô.

Kỳ nghỉ, Ngôn Nại ở nhà, ở trong sân chải lông cho Hàm Hàm. Ngày cô dẫn nó về nhà, bà Ngôn thấy cũng không nói gì, Ngôn Nại liền nuôi nhốt Hàm Hàm ở trong sân, ngày thường là quản gia chăm sóc nó.

Gần đây S. Nir¬vanaqi đều không ở công ty, bọn họ đi học tập ở nước H. Ngày nào Ngụy Hiểu Thiên cũng bận bịu không thấy người đâu. Kỳ nghỉ này, Đổng Song Song và bạn trai cô ấy cũng như hình với bóng. Phương Đình Na tới studio của anh trai. Ngôn Nại cảm giác bây giờ mình rất cô đơn, nghĩ đến hai cô bạn tốt đều đang yêu, cô sờ sờ đầu Hàm Hàm, cảm thấy hơi chán nản.

Ngôn Nại sống nhàn nhã chưa tới hai ngày thì một chuyện làm cô hoảng sợ bất lực đã xảy ra, chu kỳ mỗi tháng đều tới của cô tháng trước lại chưa tới. Hai tháng này tinh thần của cô thật không tốt, mỗi ngày hoảng hoảng hốt hốt, cô vẫn đang chuẩn bị thi đại học, nên chu kỳ có tới hay không cô cũng hoàn toàn không chú ý tới. Cô nghĩ vậy có thể là mang thai, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, thành lũy xung quanh trái tim mà cô thật vất vả mới xây lên được trong thời gian qua đang ầm ầm sụp đổ.

Cô vội vàng tới tiệm thuốc mua que thử thai, lúc này cô đang ở trong phòng vệ sinh công cộng kiểm tra, một phút sau trên que thử thai xuất hiện hai vạch rõ ràng, trong tờ giấy hướng dẫn nói trường hợp này là mang thai. Ngôn Nại cắn chặt môi, tay cô run run mở thêm một que thử thai nữa, kiểm tra lần nữa, lấy được kết quả giống với lần đầu tiên. Ngôn Nại cảm thấy mọi suy nghĩ đều bay mất, nhất thời trước mắt cô tối sầm, cả người mềm nhũn dựa vào trên tường phòng vệ sinh.

Ngôn Nại hồn bay phách lạc đi trên đường, cô không biết cô nên đi đâu… Bị bắt cóc, cưỡng hiếp, hiện tại cô còn mang thai con của người kia, những việc này cô đều trải qua, một mình cô im lặng chịu đựng. Nhưng bây giờ cô không còn hơi sức đối mặt với nó, cô không tìm được lý do để cô có thể chống đỡ, cô mệt quá.

Cô cứ đi như vậy, mấy lần va vào người đi đường, rất nhiều lần ngã xuống đất, giống như cô đã mất đi linh hồn, bộ dáng này thu hút rất nhiều ánh mắt khác thường mọi người.

Clarence đi ra ngoài làm việc, anh lái xe thấy Ngôn Nại ở trên đường, dáng vẻ khác thường của cô khiến anh cau mày. Từ lần anh cự tuyệt lời bày tỏ của cô, cô không thân thiết với anh nữa, anh cảm thấy rất khó xử với việc này. Clarence cũng không quản xe có bị nhận giấy phạt hay không, anh dừng xe ven đường, xuống xe, gọi Ngôn Nại mấy tiếng, thấy cô không phản ứng. Anh bước nhanh tới kéo Ngôn Nại vẫn còn đang đi về phía trước, quay người cô lại. Anh thấy mắt Ngôn Nại giống như tro tàn, trong nháy mắt trong lòng anh sốt ruột lo lắng, cô sao vậy?

Clarence kéo Ngôn Nại lên xe, Ngôn Nại không có bất kỳ phản kháng nào. Anh cài dây an toàn cho cô, nổ máy xe chạy về hướng nhà anh.

Trên đường đi anh cũng không mở miệng hỏi cô gì hết, cho đến khi vào nhà, anh mới hỏi, “Ngôn Nại, em sao vậy? Nói với anh được không?” Trong giọng nói của anh tràn đầy lo lắng.

Ngôn Nại không đáp, mắt cô không có tiêu cự ngồi im trên ghế sô pha trong phòng khách.

Clarence đứng lên, anh hít sâu một hơi, lên lầu lấy hộp y tế xuống. Anh ngồi xổm trước mặt Ngôn Nại, mở bàn tay cô ra, phía trên có mấy vết thương máu đang chảy ra, đây là do lúc nãy cô ngã xuống. Clarence nhẹ nhàng xử lý vết thương trên hai bàn tay của cô. Hai mắt Ngôn Nại dần dần có tiêu cự.

“Xảy ra chuyện gì?” Clarence mở miệng nhẹ giọng hỏi cô lần nữa.

Ngôn Nại rút tay về, với cô mà nói chuyện mang thai là một đả kích rất lớn, một cô gái mới vừa thi tốt nghiệp trung học xong, còn chưa từng yêu, sao có thể tiếp nhận chứ.

“Clarence, em bị người ta cưỡng hiếp, hiện tại có thai, em phải đi bệnh viện.” Clarence cho cô cảm giác tin tưởng và ỷ lại, để cô vô thức nói ra. Bây giờ cô mệt mỏi kinh khủng, sắp cầm cự không nổi nữa rồi.

“Sao lại thế này? Em nói rõ ràng mọi chuyện cho anh!” Clarence nghe Ngôn Nại nói cô bị người ta cưỡng hiếp, anh luôn bình tĩnh mà giờ cũng mất bình tĩnh. Gặp chuyện lớn như vậy, cô là một cô gái còn im lặng không nói, nếu không phải hôm nay anh thấy cô trên đường, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Bị Clarence lớn tiếng hỏi, cô mới nhận ra vừa rồi mình đã nói gì với anh, vậy mà cô lại nói chuyện đó với Clarence! Trên mặt anh tràn đầy nôn nóng, cũng lo lắng cho cô. Cô không nhìn thấy một chút vẻ kinh thường trên mặt anh.

“Xin lỗi! Vừa rồi anh quá sốt ruột. Tiểu Nại, em nói chuyện đã xảy ra ra đi, chúng ta cùng giải quyết được không?” Clarence nhận ra giọng điệu vừa rồi của mình vô cùng nghiêm khắc, anh nhẹ giọng nói tiếp.

Vẫn luôn là một mình cô chịu đựng, cô đã không tìm được biện pháp, cần một người giúp cô. Lúc này cô không thể chịu đựng được nữa, cô gần như sụp đổ chỉ muốn phát tiết ra. Ngôn Nại khóc thành tiếng, là khóc phát tiết, nước mắt to như hạt đậu ra sức tuôn ra ngoài.

Clarence ngồi xuống bên cạnh Ngôn Nại, anh đưa tay ôm lấy cô, tay vỗ nhẹ lưng cô an ủi.

“Là chuyện xảy ra hơn hai tháng trước, ngày đó Đàm Tuyết Thuần hẹn em tới phòng cô ta nói chuyện phiếm, sau đó cô ta cho em mặc quần áo mùa xuân cô ta mới mua, lúc đó em không nghĩ nhiều đã thay bộ đồ kia. Cô ta ra ngoài lấy thứ gì đó, em ngồi trong phòng khách đợi cô ta…” Ngôn Nại kể tỉ mỉ chuyện xảy ra ngày hôm đó, sơ suất bị Đàm Tuyết Thuần lợi dụng, làm hình nhân thế mạng thay cô ta. “Em bị người ta dùng máy bay mang ra nước ngoài, nhốt trong một phòng tối, em nói với bọn họ là bắt nhầm người rồi, nhưng không ai có thể nghe hiểu lời em nói, bọn họ đều không để ý tới em.” Sau đó cô nói cô không dám ăn bữa tối, bị người ta hiểu lầm cô trúng thuốc kích dục, người kia không biết chuyện nên giúp cô giải thuốc… Tới hôm nay cô mới phát hiện mình có thai.

Hơn hai tháng này, cô từng nghĩ tới lời nói của người kia có thể là thật, hắn hiểu lầm cô trúng thuốc, muốn giải thuốc cho cô. Vì nội dung trong tiểu thuyết là nguyên chủ bị người bỏ thuốc, gặp phải cảnh mấy người thay phiên nhau cưỡng hiếp, mà cô thì không có. Sau khi bọn họ phát hiện bắt nhầm người thì lập tức thay đổi thái độ với cô, cực kỳ nhiệt tình, dáng vẻ chỉ sợ tiếp đón cô không được chu đáo. Nhưng vậy thì sao, cô là người bị hại!

Ngôn Nại nói với Clarence chuyện Đàm Tuyết Thuần, tiếp theo lại đưa tới chuyện Dung Quý Hàn. Cô nói đến âm mưu của Hạ Tuế Phiến, một vài chuyện cô biết và có thể nói đều nói cho Clarence nghe.

“Thật không biết Dung Quý Hàn có thù hận sâu sắc gì với nhà chúng ta, anh ta vẫn luôn muốn phá huỷ nhà họ Ngôn.” Ngôn Nại sẽ không nói ra chuyện cô xuyên qua cuốn tiểu thuyết, cô nói với Clarence đều là chuyện đã xảy ra.

Clarence nhìn gương mặt đầy nước mắt của Ngôn Nại, nghe cô kể lại, anh cảm nhận được sự hoảng sợ và bất lực của cô, còn có tuyệt vọng không có ý chí. Cô ở trong tình cảnh này mà vẫn lo lắng có người sẽ gây bất lợi cho nhà họ Ngôn, đây là một cô gái khiến người ta thương xót biết bao. Anh đau lòng ôm chặt cô vào lòng, từ giờ trở đi anh sẽ chịu đựng cùng cô.

Một lát sau, Clarence buông cô ra, đẩy cô ra khỏi ngực anh. Anh đưa tay lấy mắt kính anh vẫn mang xuống, con ngươi đen nhìn cô nói, “Không phải em muốn nhìn anh khi lấy mắt kính xuống sao? Em ngẩng đầu lên nhìn một chút đi.”

Ngôn Nại dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn, sau đó người cô cứng đờ, cô cảm thấy rất khó tin, khuôn mặt Clarence mơ hồ có hai phần tương tự cô, chủ yếu là mắt anh, gần như giống cô như đúc.

“Theo huyết thống, anh là anh trai ruột của em. Nhưng thân phận của anh mãi mãi sẽ không được người khác thừa nhận, bất kể là ở nhà họ Ngôn hay là nơi người phụ nữ đó sinh anh ra.” Thân phận là con riêng, không biết Ngôn Nại có thể tiếp nhận hay không, anh tiếp tục nói, “Anh làm việc ở nhà họ Ngôn là vì muốn trả nợ việc tổng giám đốc Ngôn đã từng giúp đỡ cuộc sống của anh, thời gian anh làm việc ở đấy còn một năm nữa, chờ xong một năm này anh sẽ rời đi.”

Lần đầu tiên khi anh nhìn thấy Ngôn Húc Dương, ông ta từng nói với anh, ông ta mãi mãi sẽ không thừa nhận thân phận của anh, ông ta sẽ cung cấp tiền cho anh, cho đến lúc anh có thể độc lập về kinh tế, sau đó Ngôn Húc Dương chưa từng tới gặp anh lần nào nữa. Còn người phụ nữ sinh anh ra kia, anh cũng chỉ gặp được một lần, trước bảy tuổi anh sống ở nước D, vẫn luôn do một cụ già chăm sóc anh, trước khi bị đưa đến nước Z một ngày, người phụ nữ kia tới gặp anh, nói cho anh thân thế của mình, mà thân phận của anh, cũng giống như vậy, không được nơi bà ấy ở thừa nhận. “Người phụ nữ sinh ra anh tên là Solane, bà ấy là mẹ của Dung Quý Hàn.”

Clarence không có bất kỳ tình cảm gì với cha mẹ đẻ của mình, anh vẫn luôn xem mình là một cô nhi, anh không có người nhà. Ngôn Nại là ngoại lệ, cô khiến anh cảm thấy ấm áp. Lúc trước anh cũng không thích Ngôn Nại, số lần anh thấy cô có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng anh giúp cô dọn dẹp cục diện rối rắm thì lại có một đống lớn. Sau đó cô thay đổi, bọn họ gặp nhau nói chuyện cũng nhiều hơn. Thông qua việc đó, thì cũng hiểu rõ cô nhiều hơn, anh coi cô như là em gái mà thương yêu. Không ngờ tới cô lại thích anh, còn thổ lộ với anh, anh không biết phải làm sao mới tốt, lúc đó anh không định nói ra thân phận của mình, nên đã cứng rắn từ chối cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương