Cô Là Em Gái Của Nam Cặn Bã
-
Chương 54
Clarence là anh trai cô? Clarence lại là anh em với Dung Quý Hàn? Trong phút chốc Ngôn Nại khó mà tiếp nhận được chuyện này, trong tiểu thuyết viết Dung Quý Hàn là vì chuyện của Thẩm Hoan Tình mới tìm cách làm cho Ngôn thị suy sụp, cô vẫn luôn cho rằng tình tiết trong tác phẩm là như thế này, quyển tiểu thuyết là câu chuyện cô gái nhà giàu bị chồng ruồng bỏ ngóc đầu trở lại trả thù chồng trước, khi người đàn ông cặn bã có kết cục thảm thiết mới biết hối hận. Không nghĩ tới sự thực lại là như thế này, dù không có sự xuất hiện của Thẩm Hoan Tình, Dung Quý Hàn vẫn sẽ ra tay với Ngôn thị... Nhà giàu vốn có nhiều rắc rối, trong tiểu thuyết, chuyện lôi thôi nhà giàu lại càng tầng tầng lớp lớp.
Ngôn Húc Dương quen biết Solane lúc đi học ở nước D, hai người từ kết bạn đến mến nhau, nhưng cuối cùng bọn họ lại không thể ở bên nhau, Ngôn Húc Dương không thể ở lại nước D, ông có trách nhiệm của mình ở nước Z, Solane cũng vì trong nhà đã sắp đặt xong một mối hôn sự cho bà, ép bà lấy người khác. Lúc ấy hai người đều rất lý trí lựa chọn chia tay, cắt đứt liên hệ.
Ngôn Húc Dương tiếp nhận Ngôn thị, trong một lần dự tiệc ông quen người vợ Diệp Như hiện tại, hai người kết hôn, ông vẫn là một người chồng gương mẫu, ngày càng thương yêu đối với Diệp Như. Vài năm sau, vào một lần xuất ngoại đi công tác, Ngôn Húc Dương gặp lại Solane, bọn họ đã rất lâu không gặp, chỉ đơn giản ngồi xuống nói chuyện cũ, ngày hôm đó hai người trò chuyện rất nhiều, lại uống không ít rượu, chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện, hai người ngủ với nhau.
Chồng của Solane rất yêu bà, nhưng từ đầu đến cuối bà vẫn không quên được mối tình đầu Ngôn Húc Dương của mình, chồng của Solane cũng biết trong lòng bà có người đàn ông khác. Sau lần tình một đêm đó qua đ,i mâu thuẫn của bà và chồng càng ngày càng nghiêm trọng. Sự yên bình cuả nhà họ Dung bị tin tức Solane mang thai phá vỡ, bà kiên trì muốn sinh đứa nhỏ này ra, nhưng mà anh em nhà họ Dung lại gặp tai họa, đặc biệt Dung Quý Hàn tuổi vẫn còn nhỏ, thường xuyên phải đối mặt với sự oán hận của cha. Chuyện của Solane chỉ có người nhà họ Dung biết, nhà họ Dung giữ kín toàn bộ tin tức đối với bên ngoài, hai người bọn họ vẫn không có ly hôn.
Chuyện như vậy trong giới thượng lưu là thấy nhưng không thể trách,thế lực nhà họ Tô của Solane không thể khinh thường, lúc trước mục đích của cuộc hôn nhân này chính là tạo sự liên kết giữa hai nhà, kết hôn sớm đã không còn là chuyện riêng của hai người nữa, cuộc hôn nhân của bọn họ trở thành ràng buộc cho việc hợp tác giữa hai gia đình, ràng buộc này sẽ không dễ dàng bị cắt đứt. Những người này đều có sự điên cuồng cố chấp của riêng mình, nhưng đứng trước lợi ích của gia tộc, thông thường vẫn luôn còn sót lại một chút lý trí. Cho nên, bảy năm sau khi Solane trở về, bà vẫn là con dâu nhà họ Dung, trước mặt người ngoài bà và chồng vẫn tương kính như tân, nhưng ở nhà hai người lại sống riêng.
Clarence còn có một cái tên khác là Ngôn Thưởng, Solane luôn gọi anh như vậy, vào lúc Ngôn Thưởng bảy tuổi, Solane đưa anh đến bên cạnh Ngôn Húc Dương. Dung Quý Hàn không biết những chuyện đã xảy ra, anh ta cho rằng tất cả bất hạnh của anh đều là do Ngôn Húc Dương tạo thành, là Ngôn Húc Dương phá hủy gia đình của anh, cướp mất mẹ của con anh, anh ta thề muốn tìm từng người bọn họ đòi lại tất cả. Anh ta không biết bảy năm qua, Ngôn Thưởng cũng phải trải qua cuộc sống cô độc như thế. Solane luôn bận rộn với sự nghiệp của bà, hoàn toàn không rảnh chú ý đến anh.
Từ nhỏ Dung Quý Hàn đã không được cha mình thích, nhưng trên người anh vẫn chảy dòng máu nhà họ Dung. Anh hai lớn hơn anh sáu tuổi, lúc hiểu chuyện, đã bắt đầu chăm sóc em trai, hai anh em nương tựa lẫn nhau. Một mình Dung Quý Hàn đến nước Z, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập công ty ngôi sao giải trí, chính là công cụ để anh trả thù Ngôn Húc Dương. Anh ta vẫn biết Clarence bên cạnh Ngôn Húc Dương chính là đứa trẻ đó, anh không muốn thấy bọn họ trải qua cuộc sống may mắn hạnh phúc, anh ta muốn phá hủy nó.
Dung Quý Hàn và Ngôn Thưởng có tuổi thơ quá giống nhau, chỉ là một người lựa chọn trả thù, còn một người lựa chọn lạnh lùng không quan tâm.
“Em có thể chấp nhận anh với thân phận như vậy không?”
Từ đầu, trong lòng Ngôn Nại đã nghiêng về Clarence, lúc mới gặp nhau cô đã có ấn tượng rất tốt với anh, hơn nữa có thân phận như vậy cũng không phải điều anh có thể lựa chọn, huống chi cô lại là người đến từ bên ngoài, đối với chuyện riêng của cha con nhà họ Ngôn cô không có quá nhiều cảm xúc.
Chia sẻ bí mật hai bên, là phương pháp hữu hiệu giảm bớt một chút đau khổ của bản thân, tâm tư Ngôn Nại hiện tại đều đặt ở trên người Clarence.
“Vậy sau này anh có phải đi nữa không?" Ngôn Nại nhớ Clarence có nói anh chỉ làm việc ở Ngôn Thị một năm nữa thôi, trong tiểu thuyết hoàn toàn không có nói tới Clarence, cũng đúng, người nào sẽ đi chú ý tới một người trợ lý của tổng giám đốc Ngôn Thị.
“Nếu em muốn anh ở lại, anh sẽ không đi.” Anh vốn đơn độc một mình, ở đâu cũng đều như nhau.
Solane nhất định rất đẹp, khuôn mặt Clarence còn đẹp hơn so với Ngôn diễn, chẳng trách anh luôn luôn mang mắt kính, anh làm việc ở bên cạnh cha mình, cặp mắt kia của anh cũng không thể để người khác nhìn thấy. Ông Ngôn không thừa nhận thân phận của anh, cũng là vì tốt cho anh, ngẫm lại nếu nhà họ Diệp biết rõ sự tồn tại của Clarence, Ngôn Nại đã cảm thấy trên người phát lạnh từng trận. Thân phận của Clarence đối với Dung Quý Hàn mà nói không phải bí mật, chờ đến khi anh ta biết được quan hệ giữa nhà họ Ngôn với nhà họ Diệp không tốt như vẻ bề ngoài, như vậy hậu quả này sẽ rất đáng sợ, Ngôn Nại vốn không dám nghĩ tới, chẳng qua ngày đó rất nhanh sẽ đến.
Đây cũng là nguyên nhân mà trong tiểu thuyết khi nhà họ Ngôn phá sản, nhà họ Diệp lại khoanh tay đứng nhìn.
“Anh trai.” Cô vẫn cảm thấy cô rất thân thiết với Clarence, cho dù anh biểu hiện xa cách như thế nào, cô vẫn không nhịn được muốn đến gần anh, đây chẳng lẽ là muốn loạn luân? Cô còn tỏ tình với anh. Hiện tại muốn cô đối xử với anh như một người anh trai, cô vẫn còn chưa quen. Mở miệng gọi anh một tiếng, là thể hiện cô đã tiếp nhận anh.
Clarence xoa xoa đầu Ngôn Nại, dùng giọng điệu dịu dàng nói với cô, “Chuyện đã xảy ra rồi, em phải phấn chấn lên, kiên cường tiếp tục sống. Cho dù gặp phải đả kích và trắc trở như thế nào, đều không được mất đi sự can đảm nữa, biết không?”
Buổi tối, Clarence nói chuyện điện thoại với ông Ngôn, nói đêm nay Ngôn Nại ngủ ở nhà anh, cũng nói cho ông ta, Ngôn Nại đã biết được thân phận của anh. Những chuyện khác một chữ Clarence cũng không nói ra, anh đã đồng ý với cô sẽ không nói cho bất kì ai.
Mặc kệ là chưa kết hôn mà có con, hay bị cưỡng hiếp, đối với một thiên kim tiểu thư mà nói, đó đều là một vụ tai tiếng, tuyệt đối không thể giữ lại đứa bé. Nhưng lúc Ngôn Nại nằm ở trên bàn mổ, bác sĩ bảo cô cởi quần, chuẩn bị tiến hành giải phẫu cho cô, cô lại cảm thấy rất sợ hãi, rất khó chấp nhận. Cuối cùng dưới ánh mắt không có cảm tình của bác sĩ, Ngôn Nại chạy ra khỏi phòng giải phẫu.
“Em có thể không làm phẫu thuật không?” Ngôn Nại nhỏ giọng hỏi.
“Em muốn để lại đứa nhỏ này? Em có suy nghĩ đến kết cục sau này chưa?” Lông mày Clarence xoắn chặt, anh kéo Ngôn Nại qua một bên, hết sức nghiêm túc hỏi cô.
Ngôn Nại cô vốn rất thích trẻ con, nếu không ngày đó cô gặp Thẩm Tâm cũng sẽ không thân thiết với cô bé như vậy. Cô nghĩ, sau này, cô sẽ không kết hôn, đương nhiên không kết hôn cũng sẽ không có đứa trẻ. Đứa trẻ đến ngoài ý muốn này, cô có cảm giác xúc động muốn giữ lại, cô cũng không có suy xét tới những chuyện quá xa xôi. Tâm tình cô thay đổi rất nhanh, hôm trước phát hiện mang thai, cô vẫn còn thất vọng trong suy nghĩ cầu được giúp đỡ, nhưng hôm nay làm xong kiểm tra chuẩn bị giải phẫu lấy đứa trẻ ra, cô lại không nỡ, cũng bởi vì vào lúc cô thấy được đứa trẻ trong ảnh siêu âm, cảm giác rất kỳ diệu.
Clarence không cần nghe câu trả lời của cô, chỉ nhìn qua vẻ mặt cô đã biết cô muốn giữ lại đứa trẻ, anh đau đầu, “Nuôi đứa trẻ không giống như em muối trứng muối! Còn có, em định cho đứa trẻ thân phận gì?"
“Anh giúp em!” Ngôn Nại dùng ánh mắt tin tưởng giao nhiệm vụ nhìn anh, ở trong ấn tượng của cô, Clarence là người toàn năng, mỗi lần cô tìm anh giúp đỡ chuyện gì, anh đều làm được. “Em dự định sau này sống cuộc sống độc thân, nuôi đứa bé thật tốt để tương lai dưỡng già."
Chuyện Ngôn Nại muốn độc thân, anh không phát biểu ý kiến, cô mới vừa trải qua chuyện không tốt xong, bây giờ vẫn còn ám ảnh, ghét bỏ hôn nhân là rất bình thường. Hơn nữa hiện tại người theo chủ nghĩa độc thân cũng rất nhiều, chính anh cũng là một người trong đó. Nhưng cô vẫn chưa đầy mười chín tuổi đã sinh con, như vậy không phải là một quyết định sáng suốt, anh không nên nuông chiều cô.
. . .
Nhà họ Ngôn có tiền, chỗ nào Ngôn Nại cũng đều có thể đi, Clarence đã sắp xếp cho cô ra nước ngoài đi họ xong c, ở nước M, cách nơi này rất xa. Ông Ngôn lo lắng con gái mình một thân một mình ở ngoài không chăm sóc tốt cho bản thân, bà Ngôn cũng không bằng lòng cho Ngôn Nại đi đến nước ngoài, con gái mình từ nhỏ đến lớn chưa từng xa nhà, bà vẫn không yên lòng.
Nhưng Ngôn Nại kiên quyết muốn đi, hai bên thỏa hiệp, mỗi khi đến kỳ nghỉ cô nhất định phải về nhà, không được vừa đi một cái là vài năm không trở lại. Năm đó lúc Ngôn Diễn đi học ở nước ngoài, chính là ba năm không có về nhà.
Ông Ngôn nhìn thấy Ngôn Nại với Clarence hai người ở chung rất tốt, ông ta cảm thấy vui mừng. Đứa nhỏ là không có lỗi, ông ta có nổi khỗ của mình, cho nên không có cách nào gánh vác trách nhiệm làm cha, là ông có lỗi với Clarence.
Đến lễ mừng năm mới, Ngôn Nại không có về nhà, cô chỉ nói chuyện qua video với cả nhà, nói tình hình gần đây của cô cho bọn họ nghe, tất cả đều mạnh khỏe. Năm thứ hai kể từ khi cô tới thời không này, cô đều sống cùng với Clarence, đồng thời còn có bé cưng trong bụng của cô. Clarence mời người chăm sóc cô ở bên này, lúc anh có thời gian đều có thể bay tới đây thăm cô, đợi cho đứa trẻ sinh ra, cô lại có thể đi học tiếp, cô rất chờ mong đứa trẻ này ra đời.
Cục cưng sinh ra vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Ngôn Nại sợ đau nên lựa chọn sinh mổ. Clarence biết ngày sinh dự tính của cô, ngày đó Ngôn Nại vừa có dấu hiệu muốn sinh, anh lập tức đưa cô đưa đi bệnh viện. Lúc chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu, anh cho rằng khi đó anh phát điên nên mới có thể đồng ý cho Ngôn Nại giữ lại đứa trẻ, còn giúp cô sắp xếp mọi chuyện…
Bé cưng sinh ra rất thuận lợi, Ngôn Nại đặt tên cho bé, kêu Ngôn Đán, gọi thật thuận miệng, vừa vặn bé cưng sinh ra vào buổi sáng. Clarence nghe xong tên này có chút dở khóc dở cười, chẳng qua tùy cô thôi. Tính trẻ con của cô vẫn còn, hiện tại là một đứa trẻ nhận nuôi một đứa trẻ khác.
Ngũ quan của Bánh bao Đán nẩy nở một chút, trên đầu bé mọc ra những sợi tóc ngắn đen tuyền, hơi xoăn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, một đôi mắt màu xanh, vô cùng đáng yêu, lúc Ngôn Nại không có việc gì làm lập tức sẽ chọc ghẹo bé. Chuyện của Bánh bao Đán chỉ có Clarence biết, đứa nhỏ này về sau sẽ lấy thân phận là con của anh, mang họ của anh, đây là kết quả sau khi anh và Ngôn Nại bàn bạc tốt.
Sau khi thân thê Ngôn Nại bình phục lập tức bắt đầu cuộc sống học đường của cô, an tâm học tập. Hiện tại cô có hai người anh trai, có bánh bao Đán, bọn họ đều là năng lượng của cô, cô lại bùng lên hi vọng đối với cuộc sống một lần nữa.
Trong công ty, cha cô và Clarence cùng quan sát tình hình, họ đã biết mục đích của Dung Quý Hàn, hiện tại Ngôn thị và công ty ngôi sao giải trí đang bước vào giai đoạn đối địch gay cấn, nhưng các công ty giải trí khác đều thờ ơ, đợi thời cơ đến, bọn họ mới nhảy vào.
Bởi vì Ngôn Nại nên quan hệ giữa Clarence và Ngôn Húc Dương mới có cải thiện, thái độ không còn lạnh nhạt như trước kia. Anh cũng không rời khỏi Ngôn thị nữa, lựa chọn ở lại trợ giúp Ngôn Húc Dương.
Clarence và Ngôn Húc Dương bị chụp lén, hơn nữa, mỗi tấm hình đều chứng tỏ tay nghề của người chụp rất cao, trong hình đều thể hiện dáng vẻ “phụ từ tử hiếu”(cha hiền con thảo) của hai người, hai cha con giơ tay nhấc chân đều rất ăn ý. Những hình ảnh này và thân phận của Clarence đều bị đưa đến nhà họ Diệp, mà người dựng lên những việc này chính là Dung Quý Hàn.
Anh ta sẽ không công khai thân phận của Clarence, thân phận của Clarence rất phức tạp, một khi đã phơi bày, chịu ảnh hưởng không chỉ là nhà họ Ngôn và nhà họ Diệp, ngay cả nhà họ Dung cũng cùng cảnh ngộ. Cho nên, anh chỉ đưa tin tức đến cho nhà họ Diệp mà thôi.
Đàn ông có tiền đều sẽ có vợ bé con riêng, giờ đã quá thịnh hành rồi, nhưng khi nhà họ Diệp biết được chuyện này, lại là từ một người ngoài nói cho bọn họ biết, đây chẳng phải là một cái tát vang dội vào mặt bọn họ sao. Giống như người khác đang nói, “Vẫn chưa biết gì à? Những thứ này là tôi tốt bụng nói cho mấy người biết, mọi người cũng đã biết, người bên ngoài đều đang chê cười các người đấy.”
Ba người em trai vốn có quan hệ thân thiết nhất với Diệp Như, bọn họ cảm thấy Ngôn Húc Dương đã chèn ép tới trên đầu nhà họ Diệp, phụ bạc chị gái họ, tổn hại thể diện nhà họ Diệp, nên bọn lập tức đưa Diệp Như về nhà họ Diệp, cũng dùng hết khả năng tiến hành tạo áp lực về mọi mặt với Ngôn Húc Dương, làm cho ông ta phải trả lại công bằng cho nhà họ Diệp.
Ngôn Húc Dương giải thích chuyện năm đó với bọn họ. Nhà họ Diệp rất không hài lòng, ở bên ngoài có con với người phụ nữ khác thì đã đành, lại còn lừa gạt mọi người lén lút nuôi con riêng ở bên cạnh, đây là muốn cái gì? Nhà họ Diệp muốn Ngôn Húc Dương phải cho bọn họ một câu trả lời hài lòng, bằng không bọn họ sẽ không từ bỏ ý định.
Tục ngữ nói, thương nhân không đấu với quan, cũng vì đấu không lại, nhà họ Diệp muốn xử lý Ngôn thị đã suy sụp thật sự dễ dàng như bóp chết một con kiến. Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Ngôn Húc Dương đã sứt đầu mẻ trán, cứ hai ngày ba bữa chi cục thuế lại cho người đến kiểm tra, văn kiện công ty nộp lên thì xử lý chậm chạp không được thông qua, phim do công ty phát hành thì bị hội đồng phê duyệt điện ảnh trả về, nhiều nghệ sĩ dưới trướng công ty bị hủy hoạt động một cách vô cớ, những công ty giải trí khác đều đang theo dõi Ngôn Thị, chuẩn bị chờ thời cơ đến cùng nhau chia món hời…
Trong hai tháng, cổ phiếu của Ngôn thị bị rớt giá thê thảm, tất cả các ngân hàng lớn đều đồng loạt từ chối cho Ngôn thị vay tiền, trong công ty thì phần đông các quản lý, nhân viên đều đã nghỉ việc, làm cho hoạt động thường nhật trong công ty gặp nhiều khó khăn. Cũng đã có rất nhiều nghệ sĩ đã rời bỏ công ty, ký hợp đồng với công ty khác. Người ngoài đều biết là có người nhắm vào Ngôn thị, nhưng cụ thể là vì chuyện gì, thì không ai biết rõ.
Sau khi Ngôn Diễn biết thân phận của Clarence: “Quả nhiên là như vậy, tôi đã sớm đoán được rồi! Anh em, cậu nhỏ hơn tôi, so về thứ tự thì phải đứng sau tôi.” Ngôn Diễn là đàn ông, lại đã từng là đàn ông cặn bã, thoáng cái đã chấp nhận chuyện cha anh có con riêng, tỏ vẻ anh có thể hiểu được.
Bà Ngôn trở về nhà họ Diệp cũng hơn hai tháng, nổi khổ trong lòng bà không ai có thể hiểu. Tuy rằng Ngôn Húc Dương cũng đã giải thích, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Tình cảm vợ chồng đã nhiều năm, bà cũng lựa chọn tin tưởng ông ấy, nhưng sự tồn tại của đứa con riêng kia làm cho bà như nghẹn trong cổ họng, vô cùng khó chịu.
Bà Ngôn là con đầu lòng của Diệp Thường Thanh, bà được cưng chiều cũng bởi vì bà vâng lời. Lần ngỗ nghịch duy nhất với người nhà, chính là gả cho Ngôn Húc Dương. Bà vì duy trì mối quan hệ của hai nhà Ngôn Diệp, mà những năm gần đây vẫn luôn cẩn thận, bà là người nhà họ Diệp, rất rõ nhà họ Diệp lớn mạnh đến mức nào. Ngôn Húc Dương vì Ngôn Thị, một thân một mình bận rộn, khổ sở kinh doanh, cuộc hôn nhân này của bà, nhà họ Diệp vốn đã không ưng ý, ngày thường, bà rất sợ chọc cho cả nhà không vui, sợ bọn họ hại tới Ngôn Thị, đó là tâm huyết của Ngôn Húc Dương. Con trai và con gái bà cũng không đáng ngại, sống tự do một chút cũng tốt, bà chỉ cần duy trì quan hệ hai nhà, hòa hòa thuận thuận là bà đã mãn nguyện.
Trước khi xuất giá, bà đã đáp ứng với cha, bất cứ chuyện gì cũng phải lấy nhà họ Diệp làm trọng, mấy năm nay cũng đã làm như thế, huyện hôn nhân của Ngôn Nại, bà cũng vì tốt cho họ Diệp và họ Ngôn, mọi mặt của Thích Huân đều không tệ, Ngôn Nại gả cho cậu ấy, cuộc sống sau này tuyệt đối chỉ có hưởng phúc, bà dùng cái nhìn của một người từng trải để xem xét, không ngờ, con gái lại bất mãn.
Hiện tại, bà vì giữ thể diện cho nhà họ Diệp, lại sắp phải đứng về phía đối lập với nhà họ Ngôn rồi.
Ngôn Nại không biết Ngôn Thị đã xảy ra chuyện, đợi đến khi cô nhận được điện thoại của cha cô, ông Ngôn muốn cô về nước ngay lập tức, chuẩn bị tiếp nhận Ngôn Thị. Ông Ngôn không thể trơ mắt nhìn Ngôn thị bị hủy trong tay mình, sự công bằng mà ông cho nhà họ Diệp chính là, ông không quan tâm tới Ngôn thị nữa, Ngôn thị sẽ do con gái của Diệp Như tiếp quản, vả lại, bản thân ông sẽ tùy nhà họ Diệp xử trí.
Ngôn Húc Dương quen biết Solane lúc đi học ở nước D, hai người từ kết bạn đến mến nhau, nhưng cuối cùng bọn họ lại không thể ở bên nhau, Ngôn Húc Dương không thể ở lại nước D, ông có trách nhiệm của mình ở nước Z, Solane cũng vì trong nhà đã sắp đặt xong một mối hôn sự cho bà, ép bà lấy người khác. Lúc ấy hai người đều rất lý trí lựa chọn chia tay, cắt đứt liên hệ.
Ngôn Húc Dương tiếp nhận Ngôn thị, trong một lần dự tiệc ông quen người vợ Diệp Như hiện tại, hai người kết hôn, ông vẫn là một người chồng gương mẫu, ngày càng thương yêu đối với Diệp Như. Vài năm sau, vào một lần xuất ngoại đi công tác, Ngôn Húc Dương gặp lại Solane, bọn họ đã rất lâu không gặp, chỉ đơn giản ngồi xuống nói chuyện cũ, ngày hôm đó hai người trò chuyện rất nhiều, lại uống không ít rượu, chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện, hai người ngủ với nhau.
Chồng của Solane rất yêu bà, nhưng từ đầu đến cuối bà vẫn không quên được mối tình đầu Ngôn Húc Dương của mình, chồng của Solane cũng biết trong lòng bà có người đàn ông khác. Sau lần tình một đêm đó qua đ,i mâu thuẫn của bà và chồng càng ngày càng nghiêm trọng. Sự yên bình cuả nhà họ Dung bị tin tức Solane mang thai phá vỡ, bà kiên trì muốn sinh đứa nhỏ này ra, nhưng mà anh em nhà họ Dung lại gặp tai họa, đặc biệt Dung Quý Hàn tuổi vẫn còn nhỏ, thường xuyên phải đối mặt với sự oán hận của cha. Chuyện của Solane chỉ có người nhà họ Dung biết, nhà họ Dung giữ kín toàn bộ tin tức đối với bên ngoài, hai người bọn họ vẫn không có ly hôn.
Chuyện như vậy trong giới thượng lưu là thấy nhưng không thể trách,thế lực nhà họ Tô của Solane không thể khinh thường, lúc trước mục đích của cuộc hôn nhân này chính là tạo sự liên kết giữa hai nhà, kết hôn sớm đã không còn là chuyện riêng của hai người nữa, cuộc hôn nhân của bọn họ trở thành ràng buộc cho việc hợp tác giữa hai gia đình, ràng buộc này sẽ không dễ dàng bị cắt đứt. Những người này đều có sự điên cuồng cố chấp của riêng mình, nhưng đứng trước lợi ích của gia tộc, thông thường vẫn luôn còn sót lại một chút lý trí. Cho nên, bảy năm sau khi Solane trở về, bà vẫn là con dâu nhà họ Dung, trước mặt người ngoài bà và chồng vẫn tương kính như tân, nhưng ở nhà hai người lại sống riêng.
Clarence còn có một cái tên khác là Ngôn Thưởng, Solane luôn gọi anh như vậy, vào lúc Ngôn Thưởng bảy tuổi, Solane đưa anh đến bên cạnh Ngôn Húc Dương. Dung Quý Hàn không biết những chuyện đã xảy ra, anh ta cho rằng tất cả bất hạnh của anh đều là do Ngôn Húc Dương tạo thành, là Ngôn Húc Dương phá hủy gia đình của anh, cướp mất mẹ của con anh, anh ta thề muốn tìm từng người bọn họ đòi lại tất cả. Anh ta không biết bảy năm qua, Ngôn Thưởng cũng phải trải qua cuộc sống cô độc như thế. Solane luôn bận rộn với sự nghiệp của bà, hoàn toàn không rảnh chú ý đến anh.
Từ nhỏ Dung Quý Hàn đã không được cha mình thích, nhưng trên người anh vẫn chảy dòng máu nhà họ Dung. Anh hai lớn hơn anh sáu tuổi, lúc hiểu chuyện, đã bắt đầu chăm sóc em trai, hai anh em nương tựa lẫn nhau. Một mình Dung Quý Hàn đến nước Z, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thành lập công ty ngôi sao giải trí, chính là công cụ để anh trả thù Ngôn Húc Dương. Anh ta vẫn biết Clarence bên cạnh Ngôn Húc Dương chính là đứa trẻ đó, anh không muốn thấy bọn họ trải qua cuộc sống may mắn hạnh phúc, anh ta muốn phá hủy nó.
Dung Quý Hàn và Ngôn Thưởng có tuổi thơ quá giống nhau, chỉ là một người lựa chọn trả thù, còn một người lựa chọn lạnh lùng không quan tâm.
“Em có thể chấp nhận anh với thân phận như vậy không?”
Từ đầu, trong lòng Ngôn Nại đã nghiêng về Clarence, lúc mới gặp nhau cô đã có ấn tượng rất tốt với anh, hơn nữa có thân phận như vậy cũng không phải điều anh có thể lựa chọn, huống chi cô lại là người đến từ bên ngoài, đối với chuyện riêng của cha con nhà họ Ngôn cô không có quá nhiều cảm xúc.
Chia sẻ bí mật hai bên, là phương pháp hữu hiệu giảm bớt một chút đau khổ của bản thân, tâm tư Ngôn Nại hiện tại đều đặt ở trên người Clarence.
“Vậy sau này anh có phải đi nữa không?" Ngôn Nại nhớ Clarence có nói anh chỉ làm việc ở Ngôn Thị một năm nữa thôi, trong tiểu thuyết hoàn toàn không có nói tới Clarence, cũng đúng, người nào sẽ đi chú ý tới một người trợ lý của tổng giám đốc Ngôn Thị.
“Nếu em muốn anh ở lại, anh sẽ không đi.” Anh vốn đơn độc một mình, ở đâu cũng đều như nhau.
Solane nhất định rất đẹp, khuôn mặt Clarence còn đẹp hơn so với Ngôn diễn, chẳng trách anh luôn luôn mang mắt kính, anh làm việc ở bên cạnh cha mình, cặp mắt kia của anh cũng không thể để người khác nhìn thấy. Ông Ngôn không thừa nhận thân phận của anh, cũng là vì tốt cho anh, ngẫm lại nếu nhà họ Diệp biết rõ sự tồn tại của Clarence, Ngôn Nại đã cảm thấy trên người phát lạnh từng trận. Thân phận của Clarence đối với Dung Quý Hàn mà nói không phải bí mật, chờ đến khi anh ta biết được quan hệ giữa nhà họ Ngôn với nhà họ Diệp không tốt như vẻ bề ngoài, như vậy hậu quả này sẽ rất đáng sợ, Ngôn Nại vốn không dám nghĩ tới, chẳng qua ngày đó rất nhanh sẽ đến.
Đây cũng là nguyên nhân mà trong tiểu thuyết khi nhà họ Ngôn phá sản, nhà họ Diệp lại khoanh tay đứng nhìn.
“Anh trai.” Cô vẫn cảm thấy cô rất thân thiết với Clarence, cho dù anh biểu hiện xa cách như thế nào, cô vẫn không nhịn được muốn đến gần anh, đây chẳng lẽ là muốn loạn luân? Cô còn tỏ tình với anh. Hiện tại muốn cô đối xử với anh như một người anh trai, cô vẫn còn chưa quen. Mở miệng gọi anh một tiếng, là thể hiện cô đã tiếp nhận anh.
Clarence xoa xoa đầu Ngôn Nại, dùng giọng điệu dịu dàng nói với cô, “Chuyện đã xảy ra rồi, em phải phấn chấn lên, kiên cường tiếp tục sống. Cho dù gặp phải đả kích và trắc trở như thế nào, đều không được mất đi sự can đảm nữa, biết không?”
Buổi tối, Clarence nói chuyện điện thoại với ông Ngôn, nói đêm nay Ngôn Nại ngủ ở nhà anh, cũng nói cho ông ta, Ngôn Nại đã biết được thân phận của anh. Những chuyện khác một chữ Clarence cũng không nói ra, anh đã đồng ý với cô sẽ không nói cho bất kì ai.
Mặc kệ là chưa kết hôn mà có con, hay bị cưỡng hiếp, đối với một thiên kim tiểu thư mà nói, đó đều là một vụ tai tiếng, tuyệt đối không thể giữ lại đứa bé. Nhưng lúc Ngôn Nại nằm ở trên bàn mổ, bác sĩ bảo cô cởi quần, chuẩn bị tiến hành giải phẫu cho cô, cô lại cảm thấy rất sợ hãi, rất khó chấp nhận. Cuối cùng dưới ánh mắt không có cảm tình của bác sĩ, Ngôn Nại chạy ra khỏi phòng giải phẫu.
“Em có thể không làm phẫu thuật không?” Ngôn Nại nhỏ giọng hỏi.
“Em muốn để lại đứa nhỏ này? Em có suy nghĩ đến kết cục sau này chưa?” Lông mày Clarence xoắn chặt, anh kéo Ngôn Nại qua một bên, hết sức nghiêm túc hỏi cô.
Ngôn Nại cô vốn rất thích trẻ con, nếu không ngày đó cô gặp Thẩm Tâm cũng sẽ không thân thiết với cô bé như vậy. Cô nghĩ, sau này, cô sẽ không kết hôn, đương nhiên không kết hôn cũng sẽ không có đứa trẻ. Đứa trẻ đến ngoài ý muốn này, cô có cảm giác xúc động muốn giữ lại, cô cũng không có suy xét tới những chuyện quá xa xôi. Tâm tình cô thay đổi rất nhanh, hôm trước phát hiện mang thai, cô vẫn còn thất vọng trong suy nghĩ cầu được giúp đỡ, nhưng hôm nay làm xong kiểm tra chuẩn bị giải phẫu lấy đứa trẻ ra, cô lại không nỡ, cũng bởi vì vào lúc cô thấy được đứa trẻ trong ảnh siêu âm, cảm giác rất kỳ diệu.
Clarence không cần nghe câu trả lời của cô, chỉ nhìn qua vẻ mặt cô đã biết cô muốn giữ lại đứa trẻ, anh đau đầu, “Nuôi đứa trẻ không giống như em muối trứng muối! Còn có, em định cho đứa trẻ thân phận gì?"
“Anh giúp em!” Ngôn Nại dùng ánh mắt tin tưởng giao nhiệm vụ nhìn anh, ở trong ấn tượng của cô, Clarence là người toàn năng, mỗi lần cô tìm anh giúp đỡ chuyện gì, anh đều làm được. “Em dự định sau này sống cuộc sống độc thân, nuôi đứa bé thật tốt để tương lai dưỡng già."
Chuyện Ngôn Nại muốn độc thân, anh không phát biểu ý kiến, cô mới vừa trải qua chuyện không tốt xong, bây giờ vẫn còn ám ảnh, ghét bỏ hôn nhân là rất bình thường. Hơn nữa hiện tại người theo chủ nghĩa độc thân cũng rất nhiều, chính anh cũng là một người trong đó. Nhưng cô vẫn chưa đầy mười chín tuổi đã sinh con, như vậy không phải là một quyết định sáng suốt, anh không nên nuông chiều cô.
. . .
Nhà họ Ngôn có tiền, chỗ nào Ngôn Nại cũng đều có thể đi, Clarence đã sắp xếp cho cô ra nước ngoài đi họ xong c, ở nước M, cách nơi này rất xa. Ông Ngôn lo lắng con gái mình một thân một mình ở ngoài không chăm sóc tốt cho bản thân, bà Ngôn cũng không bằng lòng cho Ngôn Nại đi đến nước ngoài, con gái mình từ nhỏ đến lớn chưa từng xa nhà, bà vẫn không yên lòng.
Nhưng Ngôn Nại kiên quyết muốn đi, hai bên thỏa hiệp, mỗi khi đến kỳ nghỉ cô nhất định phải về nhà, không được vừa đi một cái là vài năm không trở lại. Năm đó lúc Ngôn Diễn đi học ở nước ngoài, chính là ba năm không có về nhà.
Ông Ngôn nhìn thấy Ngôn Nại với Clarence hai người ở chung rất tốt, ông ta cảm thấy vui mừng. Đứa nhỏ là không có lỗi, ông ta có nổi khỗ của mình, cho nên không có cách nào gánh vác trách nhiệm làm cha, là ông có lỗi với Clarence.
Đến lễ mừng năm mới, Ngôn Nại không có về nhà, cô chỉ nói chuyện qua video với cả nhà, nói tình hình gần đây của cô cho bọn họ nghe, tất cả đều mạnh khỏe. Năm thứ hai kể từ khi cô tới thời không này, cô đều sống cùng với Clarence, đồng thời còn có bé cưng trong bụng của cô. Clarence mời người chăm sóc cô ở bên này, lúc anh có thời gian đều có thể bay tới đây thăm cô, đợi cho đứa trẻ sinh ra, cô lại có thể đi học tiếp, cô rất chờ mong đứa trẻ này ra đời.
Cục cưng sinh ra vào ngày Tết Nguyên Tiêu, Ngôn Nại sợ đau nên lựa chọn sinh mổ. Clarence biết ngày sinh dự tính của cô, ngày đó Ngôn Nại vừa có dấu hiệu muốn sinh, anh lập tức đưa cô đưa đi bệnh viện. Lúc chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu, anh cho rằng khi đó anh phát điên nên mới có thể đồng ý cho Ngôn Nại giữ lại đứa trẻ, còn giúp cô sắp xếp mọi chuyện…
Bé cưng sinh ra rất thuận lợi, Ngôn Nại đặt tên cho bé, kêu Ngôn Đán, gọi thật thuận miệng, vừa vặn bé cưng sinh ra vào buổi sáng. Clarence nghe xong tên này có chút dở khóc dở cười, chẳng qua tùy cô thôi. Tính trẻ con của cô vẫn còn, hiện tại là một đứa trẻ nhận nuôi một đứa trẻ khác.
Ngũ quan của Bánh bao Đán nẩy nở một chút, trên đầu bé mọc ra những sợi tóc ngắn đen tuyền, hơi xoăn, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, một đôi mắt màu xanh, vô cùng đáng yêu, lúc Ngôn Nại không có việc gì làm lập tức sẽ chọc ghẹo bé. Chuyện của Bánh bao Đán chỉ có Clarence biết, đứa nhỏ này về sau sẽ lấy thân phận là con của anh, mang họ của anh, đây là kết quả sau khi anh và Ngôn Nại bàn bạc tốt.
Sau khi thân thê Ngôn Nại bình phục lập tức bắt đầu cuộc sống học đường của cô, an tâm học tập. Hiện tại cô có hai người anh trai, có bánh bao Đán, bọn họ đều là năng lượng của cô, cô lại bùng lên hi vọng đối với cuộc sống một lần nữa.
Trong công ty, cha cô và Clarence cùng quan sát tình hình, họ đã biết mục đích của Dung Quý Hàn, hiện tại Ngôn thị và công ty ngôi sao giải trí đang bước vào giai đoạn đối địch gay cấn, nhưng các công ty giải trí khác đều thờ ơ, đợi thời cơ đến, bọn họ mới nhảy vào.
Bởi vì Ngôn Nại nên quan hệ giữa Clarence và Ngôn Húc Dương mới có cải thiện, thái độ không còn lạnh nhạt như trước kia. Anh cũng không rời khỏi Ngôn thị nữa, lựa chọn ở lại trợ giúp Ngôn Húc Dương.
Clarence và Ngôn Húc Dương bị chụp lén, hơn nữa, mỗi tấm hình đều chứng tỏ tay nghề của người chụp rất cao, trong hình đều thể hiện dáng vẻ “phụ từ tử hiếu”(cha hiền con thảo) của hai người, hai cha con giơ tay nhấc chân đều rất ăn ý. Những hình ảnh này và thân phận của Clarence đều bị đưa đến nhà họ Diệp, mà người dựng lên những việc này chính là Dung Quý Hàn.
Anh ta sẽ không công khai thân phận của Clarence, thân phận của Clarence rất phức tạp, một khi đã phơi bày, chịu ảnh hưởng không chỉ là nhà họ Ngôn và nhà họ Diệp, ngay cả nhà họ Dung cũng cùng cảnh ngộ. Cho nên, anh chỉ đưa tin tức đến cho nhà họ Diệp mà thôi.
Đàn ông có tiền đều sẽ có vợ bé con riêng, giờ đã quá thịnh hành rồi, nhưng khi nhà họ Diệp biết được chuyện này, lại là từ một người ngoài nói cho bọn họ biết, đây chẳng phải là một cái tát vang dội vào mặt bọn họ sao. Giống như người khác đang nói, “Vẫn chưa biết gì à? Những thứ này là tôi tốt bụng nói cho mấy người biết, mọi người cũng đã biết, người bên ngoài đều đang chê cười các người đấy.”
Ba người em trai vốn có quan hệ thân thiết nhất với Diệp Như, bọn họ cảm thấy Ngôn Húc Dương đã chèn ép tới trên đầu nhà họ Diệp, phụ bạc chị gái họ, tổn hại thể diện nhà họ Diệp, nên bọn lập tức đưa Diệp Như về nhà họ Diệp, cũng dùng hết khả năng tiến hành tạo áp lực về mọi mặt với Ngôn Húc Dương, làm cho ông ta phải trả lại công bằng cho nhà họ Diệp.
Ngôn Húc Dương giải thích chuyện năm đó với bọn họ. Nhà họ Diệp rất không hài lòng, ở bên ngoài có con với người phụ nữ khác thì đã đành, lại còn lừa gạt mọi người lén lút nuôi con riêng ở bên cạnh, đây là muốn cái gì? Nhà họ Diệp muốn Ngôn Húc Dương phải cho bọn họ một câu trả lời hài lòng, bằng không bọn họ sẽ không từ bỏ ý định.
Tục ngữ nói, thương nhân không đấu với quan, cũng vì đấu không lại, nhà họ Diệp muốn xử lý Ngôn thị đã suy sụp thật sự dễ dàng như bóp chết một con kiến. Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, Ngôn Húc Dương đã sứt đầu mẻ trán, cứ hai ngày ba bữa chi cục thuế lại cho người đến kiểm tra, văn kiện công ty nộp lên thì xử lý chậm chạp không được thông qua, phim do công ty phát hành thì bị hội đồng phê duyệt điện ảnh trả về, nhiều nghệ sĩ dưới trướng công ty bị hủy hoạt động một cách vô cớ, những công ty giải trí khác đều đang theo dõi Ngôn Thị, chuẩn bị chờ thời cơ đến cùng nhau chia món hời…
Trong hai tháng, cổ phiếu của Ngôn thị bị rớt giá thê thảm, tất cả các ngân hàng lớn đều đồng loạt từ chối cho Ngôn thị vay tiền, trong công ty thì phần đông các quản lý, nhân viên đều đã nghỉ việc, làm cho hoạt động thường nhật trong công ty gặp nhiều khó khăn. Cũng đã có rất nhiều nghệ sĩ đã rời bỏ công ty, ký hợp đồng với công ty khác. Người ngoài đều biết là có người nhắm vào Ngôn thị, nhưng cụ thể là vì chuyện gì, thì không ai biết rõ.
Sau khi Ngôn Diễn biết thân phận của Clarence: “Quả nhiên là như vậy, tôi đã sớm đoán được rồi! Anh em, cậu nhỏ hơn tôi, so về thứ tự thì phải đứng sau tôi.” Ngôn Diễn là đàn ông, lại đã từng là đàn ông cặn bã, thoáng cái đã chấp nhận chuyện cha anh có con riêng, tỏ vẻ anh có thể hiểu được.
Bà Ngôn trở về nhà họ Diệp cũng hơn hai tháng, nổi khổ trong lòng bà không ai có thể hiểu. Tuy rằng Ngôn Húc Dương cũng đã giải thích, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Tình cảm vợ chồng đã nhiều năm, bà cũng lựa chọn tin tưởng ông ấy, nhưng sự tồn tại của đứa con riêng kia làm cho bà như nghẹn trong cổ họng, vô cùng khó chịu.
Bà Ngôn là con đầu lòng của Diệp Thường Thanh, bà được cưng chiều cũng bởi vì bà vâng lời. Lần ngỗ nghịch duy nhất với người nhà, chính là gả cho Ngôn Húc Dương. Bà vì duy trì mối quan hệ của hai nhà Ngôn Diệp, mà những năm gần đây vẫn luôn cẩn thận, bà là người nhà họ Diệp, rất rõ nhà họ Diệp lớn mạnh đến mức nào. Ngôn Húc Dương vì Ngôn Thị, một thân một mình bận rộn, khổ sở kinh doanh, cuộc hôn nhân này của bà, nhà họ Diệp vốn đã không ưng ý, ngày thường, bà rất sợ chọc cho cả nhà không vui, sợ bọn họ hại tới Ngôn Thị, đó là tâm huyết của Ngôn Húc Dương. Con trai và con gái bà cũng không đáng ngại, sống tự do một chút cũng tốt, bà chỉ cần duy trì quan hệ hai nhà, hòa hòa thuận thuận là bà đã mãn nguyện.
Trước khi xuất giá, bà đã đáp ứng với cha, bất cứ chuyện gì cũng phải lấy nhà họ Diệp làm trọng, mấy năm nay cũng đã làm như thế, huyện hôn nhân của Ngôn Nại, bà cũng vì tốt cho họ Diệp và họ Ngôn, mọi mặt của Thích Huân đều không tệ, Ngôn Nại gả cho cậu ấy, cuộc sống sau này tuyệt đối chỉ có hưởng phúc, bà dùng cái nhìn của một người từng trải để xem xét, không ngờ, con gái lại bất mãn.
Hiện tại, bà vì giữ thể diện cho nhà họ Diệp, lại sắp phải đứng về phía đối lập với nhà họ Ngôn rồi.
Ngôn Nại không biết Ngôn Thị đã xảy ra chuyện, đợi đến khi cô nhận được điện thoại của cha cô, ông Ngôn muốn cô về nước ngay lập tức, chuẩn bị tiếp nhận Ngôn Thị. Ông Ngôn không thể trơ mắt nhìn Ngôn thị bị hủy trong tay mình, sự công bằng mà ông cho nhà họ Diệp chính là, ông không quan tâm tới Ngôn thị nữa, Ngôn thị sẽ do con gái của Diệp Như tiếp quản, vả lại, bản thân ông sẽ tùy nhà họ Diệp xử trí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook