Tạ Oánh Thảo ngồi ở bên cạnh, nhìn ngón tay Nghiêm Từ Mộc nhanh chóng gõ bàn phím, lật từ trang tư liệu trên tay anh. Hiệu quả công việc của anh rất nhanh, tất cả được giải quyết trong thời gian ngắn. Trong lòng Tạ Oánh Thảo tính toán một chút, hiệu suất của Nghiêm Từ Mộc ít nhất gấp đôi cô, nhận ra việc nay khiến cô càng thất vọng. Hơn nữa Nghiêm Từ Mộc chỉnh lý vô cùng rõ ràng và có tổ chức, lúc Tạ Oánh Thảo cầm cho giám đốc xem xét đã được khen ngợi.

Hôm nay lúc tan tầm, Tạ Oánh Thảo sửa sang lại tất cả hạng mục trong ngày mới đi ra ngoài, đã thấy Nghiêm Từ Mộc chờ ở bên cạnh.

"Có chuyện gì vậy?" Tạ Oánh Thảo hỏi.

"Cùng đi ăn cơm." Nghiêm Từ Mộc đáp lại như lẻ đương nhiên.

Tạ Oánh Thảo sửng sốt, không nghĩ tới chuyện hứa hẹn ăn cơm hôm nay sẽ được thực hiện, nhưng lời nói cũng đã nói ra cũng ngại nói không được, chỉ có thể gọi điện thoại xin phép ba Tạ, trong điện thoại ba Tạ nói liên tục: "Được được, đi đi, hẹn hò nhiều ăn cơm nhiều, tìm nhiều bạn bè cũng nhiều tình yêu. "

Chuyến gì thế này... Tạ Oánh Thảo cúp điện thoại nhìn Nghiêm Từ Mộc: "Anh muốn ăn gì? "

"Tùy cậu." Nghiêm Từ Mộc giúp cô khóa cửa. Nhân viên cuối cùng của bộ phận này cũng đã đi về, khi đi qua các phòng ban khác thấy có người làm thêm giờ. Hai người đi đến cửa thang máy, Tạ Oánh Thảo suy nghĩ một chút, nói: "Tôi muốn đi ăn mì." "

"Tùy cậu." Vẫn là câu nói kia, Nghiêm Từ Mộc đã nhấn nút ở tầng 2 của thang máy.

Tầng hầm thứ hai là bãi đậu xe, thì ra Nghiêm Từ Mộc mỗi ngày đều lái xe đi làm. Tạ Oánh Thảo trong lòng lại có chút mất cân bằng. Khi cô học lớp 2, cha mẹ cô đã ly dị, cô sống với ba. Ba cô đã nuôi cô như mẹ cho đến bây giờ, giặt giũ, nấu ăn thành thạo nhưng kiếm tiền không giỏi lắm, trong nhà cũng không có dư tiền để mua xe. Lúc Tạ Oánh Thảo học đại học đã thi bằng lái xe, nhưng mục tiêu chính của cô bây giờ vẫn là muốn kiếm tiền mua một căn nhà nhỏ thuộc về mình rồi nói sau.

Hai người đi đến tầng hầm thứ hai, trong gara không có người, một mảnh yên tĩnh. Sắp đến trước xe, Tạ Oánh Thảo định mở cửa sau, kết quả Nghiêm Từ Mộc đã mở cửa xe ghế lái phụ, ra hiệu cho Tạ Oánh Thảo lên xe. Tạ Oánh Thảo không tiện từ chối, đành phải lên xe, nửa đùa nửa thật nói: "Không phải hầu hết đàn ông bình thường đều muốn để lại ghế phụ cho bạn gái? " Cô mới không tin đến bây giờ Nghiêm Từ Mộc vẫn độc thân.

Nghiêm Từ Mộc nhìn cô thật sâu, khởi động xe. Bên trong xe có chút tối, Tạ Oánh Thảo không thấy rõ ánh mắt của anh, chỉ nghĩ anh lại khinh bỉ cô, nhún nhún vai, thắt dây an toàn.

Tạ Oánh Thảo đề nghị ăn mì ramen Nhật Bản: "Tôi biết có một tiệm làm tonkotsu ramen* cũng không tệ."

(Tonkotsu ramen là ramen có nguồn gốc từ tỉnh Fukuoka trên đảo Kyushu, Nhật Bản. Tonkotsu ramen còn có tên khác là Hakata ramen. Tonkotsu (豚骨, có nghĩa là xương lợn) ramen có nước dùng màu trắng đục được hầm từ xương heo, có vị béo ngậy như sữa, đậm đà và ngọt dịu. Tùy vào thời gian hầm xương mà nước dùng có độ sánh khác nhau. Đặc trưng là sử dụng sợi mì mảnh, lượng mì ít hơn các loại khác để thực khách cảm nhận được cả hai thứ mì và nước dùng. Nguồn Internet tổng hợp)


Nghiêm Từ Mộc lái xe: "Loại này phần lớn làm bằng bột. Nếu cậu muốn ăn mì, tớ dẫn cậu đến một tiệm."

Cảm giác được đề nghị của mình bị phủ quyết, Tạ Oánh Thảo tuy rằng đồng ý với ý kiến của Nghiêm Từ Mộc, vẫn bĩu môi. Học bá này đúng là vẫn giống như trước kia, luôn cảm thấy mình mới đúng. Nghiêm Từ Mộc tựa hồ cảm nhận được Tạ Oánh Thảo không vui, quay đầu nhìn cô một cái.

Khi đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, Nghiêm Từ Mộc mở điều hướng, hỏi Tạ Oánh Thảo: "Cửa hàng mì ramen cậu nói ở đâu? Tôi tìm kiếm. "

Tạ Oánh Thảo sửng sốt, nói vị trí, lại nhịn không được hỏi: "Không phải cậu nói muốn dẫn tôi đi ăn tiệm khác sao? "

Nghiêm Từ Mộc vừa nghịch điều hướng, vừa nói: "Lần này đến cửa hàng cậu đề nghị trước." Có nghĩa là có lần sau nữa.

Tạ Oánh Thảo không chú ý đến ẩn ý trong lời nới của anh, cảm giác lần đầu tiên được Nghiêm Từ Mộc tôn trọng thật sự có chút vi diệu, tâm trạng của cô cũng tốt hơn, nhịn không được nói với anh cảm giác khi đến cửa hàng này. Cô đã đến cửa hàng đó nhiều lần, mỗi lần đến người phục vụ đều rất nhiệt tình với cô, để quên đồ, thậm chí còn chạy ra ngoài trả lại cho cô. Có lần một bà lão ăn xin đến cửa, người quản lý cửa hàng vui lòng mời bà vào ăn một tô mì.

"Cửa hàng này rất tốt, khi ăn cơm trong lòng cũng thoải mái." Tạ Oánh Thảo đánh giá.

Nghiêm Từ Mộc chú ý chiếc xe phía trước, cười cười: "Ăn của cậu ở đây cũng là một loại tình cảm. "

"Đúng vậy." Tạ Oánh Thảo gật gật đầu, "Tôi không kén ăn, tâm trạng tốt làm cho khi ăn cũng thấy vui."

Hai người nói chuyện trên đường đã tới trước cửa tiệm ramen, Nghiêm Từ Mộc đậu xe, đi theo Tạ Oánh Thảo vào cửa hàng. Đây là một cửa hàng ramen theo phong cách Nhật Bản, mấy nhân viên phục vụ đang bận rộn đi lại, quản lý cửa hàng đang đứng phía sau quầy, nhìn thấy ánh mắt Tạ Oánh Thảo bỗng nhiên sáng lên, vẻ mặt tươi cười nghênh đón.

"Oánh Thảo lại đến ăn mì à." Tuổi của quản lý cửa hàng trông không lớn, khuôn mặt đẹp trai, bộ dáng rất thân thiết.

"Đúng vậy, " Oánh Thảo cũng cười tủm tỉm, "Tôi giới thiệu một người bạn đến ăn mì. "

Quản lý cửa hàng trẻ tuổi chú ý tới Nghiêm Từ Mộc, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó giải thích, Tạ Oánh Thảo đang vội vàng tìm chỗ, không chú ý, Nghiêm Từ Mộc thì nhìn quản lý cửa hàng, mỉm cười đầy ẩn ý.


"Đây có phải là bạn trai của Oánh Thảo không?" Quản lý cửa hàng nói chuyện với Nghiêm Từ Mộc, ánh mắt lại nhìn Tạ Oánh Thảo.

"Không, không, không phải," Tạ Oánh Thảo vội vàng giải thích, "Chỉ là bạn cùng lớp, chúng tôi đã không gặp nhau một thời gian dài." "

Quản lý cửa hàng dường như thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm Từ Mộc không có tiếng động thu vào mắt, đợi sau khi người phục vụ rời đi, mới nói với Tạ Oánh Thảo: "Cậu và người phụ trách cửa hàng này rất quen thuộc. "

"Đúng rồi, quản lý cửa hàng rất tốt, mỗi lần đến còn ưu đãi cho tôi ưu đãi!" Tạ Oánh Thảo hồn nhiên không để ý đến Nghiêm Từ Mộc có chút không vui, "Chút nữa cậu cứ ăn thoải mái." Hôm nay Nghiêm Từ Mộc giúp cô chỉnh tài liệu, lần thứ hai ăn tối đã cảm thấy thân thiết hơn nhiều.

Không lâu mì và đồ ăn đều đã bưng lên, hai người chậm rãi ăn xong mì, nhớ lại một số bạn học ở trường, nhưng không nhắc một chữ tới chuyện hai người ngồi cùng bàn. Trong bữa ăn Nghiêm Từ Mộc còn cầm điện thoại di động chụp ảnh mì ramen và đồ ăn, cuối cùng nói với Tạ Oánh Thảo: "Lại chụp chung một tấm. "

"Tại sao?" Tạ Oánh Thảo lần này cảnh giác nhiều hơn, "Hôm qua cậu đăng lên vòng tròn bạn tốt không giải thích được, đến bây giờ tôi vẫn không thể giải thích rõ ràng. "

"Cậu muốn giải thích gì?" Nghiêm Từ Mộc hỏi.

"Chính là..." Tạ Oánh Thảo khó khăn nghĩ từ. Đối với Nghiêm Từ Mộc mà nói, cùng ai ăn cơm đăng một tấm ảnh lên vòng tròn bạn tốt cũng là chuyện rất bình thường, vấn đề là năm đó Tạ Oánh Thảo là một nữ sinh vô cùng khiêm tốn nhu thuận, vì luôn cùng bàn với Nghiêm Từ Mộc, cũng từng bị truyền ra một ít tin đồn, nhưng cũng không công tự phá*. Nhưng cô vẫn cảm thấy như vậy không ổn, dù sao cô và Nghiêm Từ Mộc cũng không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào, ai có thể nghĩ đến anh về nước là người đầu tiên gặp phải chính mình.

*Nguyên văn 不攻自破: không công tự phá, không đánh tự bại ý là không làm gì tin đồn cũng tự biến mất.

"Tôi và cậu cùng ăn cơm có gì lạ?" Nghiêm Từ Mộc chụp xong thức ăn, buông điện thoại xuống, "Nếu cậu không muốn chụp ảnh, vậy thì trước tiên không chụp. "

Tạ Oánh Thảo muốn nói cái gì cuối cùng vẫn không nói ra, nhiều thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, vẫn không chụp ảnh là tốt nhất.

Lúc ăn cơm xong, Tạ Oánh Thảo chạy đi thanh toán, anh trai quản lý cửa hàng cùng cô nói chuyện vui vẻ trong quầy, Nghiêm Từ Mộc cầm áo khoác của hai người đi tới, khoác áo của Tạ Oánh Thảo cho cô trước, rồi mới mặc áo khoác của mình. Tạ Oánh Thảo có chút xấu hổ trước động tác của anh, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc vào, sắc mặt của anh trai quản lý cửa hàng có chút khó coi.


Lần này Nghiêm Từ Mộc đưa Tạ Oánh Thảo đến cửa tiểu khu mới lái xe rời đi, ba Tạ từ cửa sổ nhìn thấy con gái bước xuống xe, nằm sấp trên cửa sổ nhìn nửa ngày. Tạ Oánh Thảo vừa vào nhà, ba Tạ đã ra đón.

"Oánh Thảo, ba đã thấy nam sinh đó!" Cha Tạ vui vẻ nói.

"Ôi trời, ba, biểu hiện của ba là sao?" Tạ Oánh Thảo đứng ở cửa thay giày.

Ba Tạ vẫn còn hạnh phúc: "Ba thấy cậu trai đó rất quen, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ, đó là bạn cùng bàn hồi trung học của con?" "Có lần đưa con về, còn ngồi một lát ở nhà chúng ta. "

Tạ Oánh Thảo sửng sốt một chút: "Hình như là có chuyện như vậy. "

Ba Tạ có chút ngượng ngùng: "Lúc ấy còn tưởng tụi con yêu sớm, không cho nó sắc mặt tốt, không nghĩ tới bây giờ tụi con thật sự bắt đầu hẹn hò..."

"Ba!" Tạ Oánh Thảo vừa tức giận vừa buồn cười, "Không phải như ba nghĩ đâu, được rồi, con đi tắm đây. "

"Này con gái, con nghe ba nói..."

Tạ Oánh Thảo dọn dẹp xong nằm trên giường, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, vừa nhìn màn hình lại là một đống tin nhắn. Tối nay không chụp ảnh chung với Nghiêm Từ Mộc, chắc là hắn không thể đăng ảnh được, Tạ Oánh Thảo vừa nghĩ vừa mở tin nhắn.

Quân ngốc nghếch: Oánh Thảo! Cậu là tên lừa đảo, lại đi ăn cơm với Nghiêm Từ Mộc!

Quân ngốc nghếch: Nhanh giải thích, hai người có mập mờ gì không?

Quân ngốc nghếch: Lúc đi học, tớ đã cảm thấy mối quan hệ giữa hai người không bình thường, khuê mật tốt có bí mật phải chia sẻ với nhau!

Quân ngốc nghếch: Oánh Thảo sắp trả lời tin nhắn, lại bùng nổ!

Đôi mắt Tạ Oánh Thảo tối lại, là ai đã tiếc lộ tin tức. Cô chưa kịp trả lời tin nhắn của Tống Quân, đã vội vàng đi xem vòng tròn bạn tốt của Nghiêm Từ Mộc, quả nhiên nửa tiếng trước, anh lại đăng một tin.

Nghiêm Từ Mộc: Bữa tối, mì ramen.


Chỉ có hai hình ảnh, một bát mì ramen, một món ăn nhỏ, rất đơn giản.

Phía dưới là một danh sách dài các tin nhắn.

Tam ca: Bên này có vẻ không tệ.

Vương Đậu Đậu: Tại sao học bá lại chạy đi ăn mì Nhật Bản?

Hân Hân: Nói sẽ liên hệ với tớ đâu?

Hoàng Xuyên: Tại sao tớ lại nhớ cậu không thích ăn mì?

Thanh Thanh: Lần họp mặt lần sau học bá cũng đến nha!

......

Hình như không có chuyện gì liên quan đến Tạ Oánh Thảo cô.

Bên kia Tống Quân lại gửi mấy tin nhắn đến.

Quân ngốc nghếch: Trả lời nhanh lên!

Quân ngốc nghếch: Thật xin lỗi Oánh Thảo, tớ nhất thời xúc động bán đứng cậu!

Oánh Thảo: Cái quái gì vậy?

Quân ngốc nghếch: Vào nhóm xem!

09/02/2021 - 2205 từ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương