Có Hài Lòng Khi Lấy Anh Không
-
C2: Chương 2
Ăn xong gần như trong yên lặng, Tạ Oánh Thảo ngượng ngùng nói: "Tớ phải về ngủ sơm."
Nghiêm Từ Mộc chế nhạo: "Cậu còn ngủ chưa đủ." Dừng một chút còn nói tiếp: "Hiếm khi gặp lại nhau. Chụp chung một bức ảnh nhé."
Yêu cầu này có chút khó hiểu, nhưng mà trong nhóm bạn học chung đúng là có thối quen này, hầu như cuộc gặp gỡ nào lớn hay nhỏ cũng sẽ chụp ảnh chung gửi vào group chat, mọi người cùng nhau thảo luận coi như nhớ lại một chút thanh xuân, nếu không thì group chat có rất nhiều chủ đề để nói. Nghĩ đến Nghiêm Từ Mộc chưa bao giờ nói chuyện trong group chat, Tạ Oánh Thảo cũng không xác định hắn có gửi vào group chat hay không, cả hai chụp một tấm ảnh với nhau, Tạ Oánh Thảo cũng không để ý đến chế độ làm đẹp vô dụng của máy ảnh của Nghiêm Từ Mộc, thu dọn đồ đạc và tạm biệt nhau ra về. Nghiêm Từ Mộc muốn lái xe đưa cô về nhưng bị cô nhẹ nhàng từ chối, như cũ bắt xe taxi về. Về đến nhà cô đem túi xách và điện thoại để trên giường rồi đi tắm, khi làm xong hết mọi việc, cô đắp mặt nạ, rồi cầm lấy điện thoại di động, phát hiện một nùi tin nhắn trên màn hình.
Nhấn vào mở ra thì thấy tin nhắn do Quân ngốc nghếch gửi:
Quân ngốc nghếch: Chết tiệt, Oánh Thảo, cậu đi ăn tối với Nghiêm Từ Mộc?!
Quân ngốc nghếch: Nói đi, từ khi nào quan hệ của hai người tốt như vậy, không phải chỉ mới là đồng nghiệp sao?
Quân ngốc nghếch: Oánh Thảo, Oánh Thảo, trả lời! Nổi nóng!
Tạ Oánh Thảo không hiểu chuyện gì đang xảy ra [Nguyên văn trong convert là: như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc kiểu nghĩ hoài cũng không ra], trước không để ý những tin nhắn khác, gấp gáp trả lời Quân ngốc nghếch.
Oánh Thảo: Đúng vậy, hắn gọi rủ tớ đi ăn tới, nói là bạn bè gặp lại, nhưng là ăn rất nhàm chán. Làm sao cậu biết?
Quân ngốc nghếch: Xem thi nhắn trong group!
Oánh Thảo không hiểu ra sao mở tin nhắn trên group, có hơn 100 tin nhắn trong nhóm, cô phải bấm vào những tin nhắn chưa đọc, mất vài phút mới đọc xong, đầu óc như muốn nổ tung. Thì ra sau khi ăn cơm xong, Nghiêm Từ Mộc đã cập nhật một tin mới trong vòng kết bạn.
Nghiêm Từ Mộc: Ăn tối.
Ảnh là ảnh đồ ăn và ảnh hai người bọn họ chụp chung.
Bạn bè trong nhóm của Nghiêm Từ Mộc cũng không nhiều lắm, lúc đầu cũng không ai phát hiện, nhưng sau đó Hoàng Xuyên đã gửi vào trong group chat, lập tức bùng nổ. Hoàng Xuyên là một trong số ít bạn bè thân thiết của Nghiêm Từ Mộc, là một người rất hài hước, sau khi ảnh chụp màn hình của hắn gửi vào nhóm lập tức có người đáp lại.
Hoang Xuyên: Hình ảnh.
Thanh Thanh: Người này không phải là học bá sao?
Tam Ca: Là anh ấy, lâu rồi không có tin tức, cũng không biết đã đi đâu, bây giờ đã học được cách thể hiện tình cảm, cô gái bên cạnh nhìn quen quá.
Vương Đậu Đậu: Tớ cũng cảm thấy có chút quen mặt, hình như là bạn học cùng ban của tớ?
Quân ngốc nghếch: ĐM! Đây là Oánh Thảo!
Oánh Thảo vội vàng xem xem vòng tròn kết bạn, đọc từng bài bài , cuối cùng cũng tìm được bài kia lẫn trong mấy mẫu nhỏ.
Nghiêm Từ Mộc: Ăn tối.
Rất nhiều câu trả lời [giống như comment trên FB vậy đó] bên dưới:
Tam Ca: Học bá mới từ nước ngoài trở về? Hoan nghênh hoan nghênh.
Thanh Thanh: Lâu rồi không gặp!
Hân Hân: Trở về cũng không liên hệ với tớ!
Quân ngốc nghếch: *ngoáy mũi*
Hòang Xuyên: Bạn bè ăn cơm cũng không gọi tớ.
...
Quân ngốc nghếch lại gửi một tin nhắn, Tạ Oánh Thảo mở ra xem.
Quân ngốc nghếch: Tất cả chúng tớ đều chạy đến thêm Wechat của Nghiêm Từ Mộc ha ha ha ha ha!
Tạ Oánh Thảo đỡ trán, hiện tại cô không dám xuất hiện trong nhóm WeChat, càng không dám để lại tin nhắn dưới tin tức kia của Nghiêm Từ Mộc. Giao diện vòng tròn bạn bè WeChat của Nghiêm Từ Mộc phi thường sạch sẽ, tổng cộng cũng chỉ có một cái như vậy.
Tạ Oánh Thảo ném điện thoại di động.
ĐM không ngủ được nữa!
Lật một lát, cô một lần nữa cầm điện thoại di động lên, tin tức trên vòng bạn bè của Nghiêm Từ Mộc lại thêm vài cái, nhưng bản thân anh thủy chung vẫn không trả lời. Tạ Oánh Thảo nhìn thấy bên trong tin nhắn có tên là Hân Hân, để lại hai tin.
Hân Hân: Trở về cũng không liên lạc với tớ!
Hân Hân: Số di động của tớ không thay đổi, hãy gọi cho tớ.
Đó là tin nhắn của Đường Hân, Tạ Oánh Thảo nhìn mấy lần, đột nhiên thấy Nghiêm Từ Mộc trả lời lại Hân Hân một câu: Rảnh sẽ liên lạc với cậu.
Hân Hân: *hạnh phúc* (đây là dạng emotion)
Đường Hân ngồi ở phía sau Nghiêm Từ Mộc, cũng là một thành viên trong quân đoàn học bá, vì không có thiên vị, tổng số điểm xếp hạng cao hơn Tạ Oánh Thảo. Năm đó là một nữ sinh tỉ mỉ, có mái tóc ngắn, nói cũng không nhiều, có đôi khi cùng Nghiêm Từ Mộc thảo luận vấn đề, Hoàng Xuyên ngồi ở phía sau Tạ Oánh Thảo, cùng bàn với Đường Hân, thành tích cũng rất tốt, nhưng là người tương đối kỳ quái, thỉnh thoảng sẽ bị lão sư sửa chữa.
Ba người này đều là người cuồng khoa khoa học, lúc bọn họ cùng nhau thảo luận vấn đề Tạ Oánh Thảo đặc biệt thống khổ, bởi vì cô nghe không hiểu, tiếng nói chung cũng không quá nhiều. Lúc đó đi bên cạnh Nghiêm Từ Mộc rất ít nữ sinh, ngoại trừ cô là bạn cùng bàn vạn năm, đại khái chỉ có Đường Hân.
Đường Hân cùng Hoàng Xuyên cũng là đại diện của lớp học. Vào thời điểm đó, giáo viên chủ nhiệm thích để lại công việc lớp học cho cán bộ học sinh viên, chẳng hạn như phân bài tập về nhà, yêu cầu mỗi ngày mỗi khoa phải được phân bài tập về nhà, đại diện lớp tự sắp xếp, khi tan học viết lên bảng đen. Các đại biểu lớp học có ưu thế hơn, chẳng hạn như thông báo trước cho nhau về nội dung bài tập về nhà, có thể làm trước.
Tạ Oánh Thảo bởi vì thứ hạng thấp, giáo viên ngữ văn tuy rất thích cô, nhưng cũng không giao đại biểu môn học chủ chốt cho cô, chỉ cho cô làm đại biểu thư pháp, đương nhiên chỉ là một danh hiệu mà thôi, cũng không có bài tập về nhà. Cô thường xuyên nhìn thấy Nghiêm Từ Mộc và Đường Hân Hoàng Xuyên bọn họ chuyền tay nhau tờ giấy nhỏ phân bài tập về nhà, Hoàng Xuyên có đôi khi lười chuyền, chủ yếu là Nghiêm Từ Mộc và Đường Hân chuyền, bọn họ đều không cho Tạ Oánh Thảo xem, cô cảm thấy bất bình trong lòng.
Có một lần Tạ Oánh Thảo thấy Nghiêm Từ Mộc cầm tờ giấy xoay người, không nhẹ không nặng nói một câu: "Hai người chuyền thư tình? "Sau đó liền thấy Nghiêm Từ Mộc chậm rãi quay đầu lại, trừng mắt nhìn cô một cái. Bình thường Nghiêm Từ Mộc tuy rằng kiêu ngạo, nhưng không có việc gì sai cũng sẽ nói chuyện với cô, lần này rất rõ ràng là tức giận.
Hôm sau chỗ ngồi của Tạ Oánh Thảo bị giáo viên đổi, giáo viên còn gọi cô lên phê bình. Hóa ra Nghiêm Từ Mộc đã đi gặp giáo viên nói, Tạ Oánh Thảo ngồi cạnh làm ảnh hưởng đến việc học của anh. Đây là lần duy nhất cô rời khỏi bên cạnh Nghiêm Từ Mộc, nhưng chỉ hai tuần sau cô được chuyển trở lại.
Sự việc lần này đối với Tạ Oánh Thảo tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn, cô không nghĩ tới Nghiêm Từ Mộc chẳng những kiêu ngạo, còn có thể méc giáo viên, ánh mắt anh khi trừng cô, cả đời cũng không quên được.
Thời gian cấp ba, mặc dù Tạ Oánh Thảo và Nghiêm Từ Mộc vẫn ở chung hòa bình như cũ, nhưng từ đó về sau, Tạ Oánh Thảo không nói chuyện với Nghiêm Từ Mộc nữa, mãi cho đến khi tốt nghiệp bôn ba này nọ, trừ mấy năm đại học có mấy lần gặp gỡ bạn học cũ vào kì nghĩ đông thì không còn liên lạc.
Bây giờ Nghiêm Từ Mộc đột nhiên đăng tin này trong vòng bạn tốt nghĩa là sao?
Tạ Oánh Thảo nhịn không được nhấn mở khung chat bạn bè Nghiêm Từ Mộc.
Oánh Thảo:?
Nghiêm Từ Mộc:??
Oánh Thảo: Tại sao lại đăng cái đó lên vòng bạn tốt?
Nghiêm Từ Mộc: Ồ, cái đó, tôi chưa bao giờ đăng lên vòng bạn bè, hôm nay thử xem.
Oánh Thảo:...
Nghiêm Từ Mộc: Có chuyện gì vậy?
Oánh Thảo: Không có việc gì, ngủ ngon.
Nghiêm Từ Mộc: Ngủ ngon.
Ngủ ngon cái rắm... Tạ Oánh Thảo ôm di động, lướt xem tin trong nhóm trên màn hình.
Có đồng học theo hôm nay thấy học bá Nghiêm Từ Mộc nghĩ tới rất nhiều chuyện, một đám người lại bắt đầu nhớ lại năm đó. Là học sinh lớp trọng điểm của trường trung học cơ sở trọng điểm, nhóm trẻ em này lúc đó đã trải qua quản lý áp lực cực kỳ khủng khiếp, mỗi kỳ thi trong lớp đều được xếp hạng, phân cấp rất nghiêm trọng, lúc đó các bạn cùng lớp phân chia xếp chỗ ngồi, thành tích không bình đẳng hầu như không có cơ hội trao đổi, mãi cho đến khi tốt nghiệp có rất nhiều mối quan hệ cực kì nhạt nhòa, đến sau khi vào đại học, một nhóm bạn học được thành lập và mọi người bắt đầu trò chuyện mới phát hiện bạn học này có tính cách thú vị như vậy, bạn học kia kỳ thật cũng rất dễ hòa đồng, đợi đến khi đều làm việc đi vào xã hội, mới phát hiện nhiều hơn, thành tích năm đó thật sự không quan trọng như tưởng tượng, tình cảm bị cưỡng chế đóng băng nhiều năm đều được hóa giải, bây giờ mọi người đều rất vui vẻ nhớ lại chuyện năm đó, hơn nữa đổ hết tất cả trách nhiệm lên đầu giáo viên và các kỳ thi, càng gia tăng tình cảm nhiều hơn, không có việc gì cũng tụ hợp để cùng phát triển về sau.
Xem một lát, Tạ Oánh Thảo đóng nhóm lại, lại mở vòng tròn bạn tốt của Nghiêm Từ Mộc, nhìn tấm ảnh chụp chung nửa ngày, đột nhiên rất ảo não hẳn là nên kêu anh chỉnh một chút rồi hãy đăng lên lại vòng tròn bạn tốt, đầu năm nay không có máy ảnh đẹp sao phại không biết xấu hổ mà chụp ảnh đăng lên!
Tạ Oánh Thảo thuộc dạng gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn cằm nhọn, mặt V-line rất nhiều người mơ ước tha thiết, nhưng cô không thích. Ảnh chụp chung của cô và Nghiêm Từ Mộc hơi cứng ngắc, nhịn không được dùng tay chọc vào mặt mình. Mặt Nghiêm Từ Mộc khi còn bé có chút baby, trưởng thành càng tuấn tú, không giống như một số nam thần thuở nhỏ còn đẹp trai hơn bây giờ, anh bây giờ ngược lại càng nhìn càng đẹp trai.
Không công bằng, ông trời đã ban cho Nghiêm Từ Mộc một cái đầu vĩ đại, còn cho hắn một khuôn mặt dễ nhìn, nói tốt mưa —— lộ —— đều —— dính —— đâu!
Ngày hôm sau đi làm, Tạ Oánh Thảo lại đeo hai quầng thâm lớn. Nghiêm Từ Mộc ở trước mặt người gọi nàng là sư phụ, sau lưng vẫn gọi thẳng tên.
"Tối hôm qua cậu không ngủ?" Anh nhìn vào mắt gấu trúc của cô.
"Đừng nói nữa..." Tạ Oánh Thảo vô lực nằm sấp trên bàn, còn không phải tại hắn hại.
"Lại lén đọc tiểu thuyết?" Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
"Bây giờ tôi không cần đọc lén!" Tạ Oánh Thảo quay đầu trừng mắt nhìn hắn, "Bây giờ tôi đọc một cách quang minh chính đại, tòi còn viết tiểu thuyết cơ!"
"Ồ, bây giờ cậu còn viết văn." Nghiêm Từ Mộc nhíu mày, "Không phải bị quản rất nghiêm?"
"..." Không chú ý lại bị hắn cà khịa, Tạ Oánh Thảo quay đầu lại không muốn để ý tới anh.
Người phụ trách bên kia đi tới, đem một đống tư liệu đặt trên bàn Tạ Oánh Thảo, "Trước khi tan tầm phải chỉnh lý xong. "
Tạ Oánh Thảo nâng cao tinh thần, đem tư liệu hơi sửa sang lại, bắt đầu làm việc với máy tính, bởi vì hai ngày liên tục ngủ không đủ giấc, bận rộn một lát, đầu óc cô liền hôn mê như bột nhão.
"Cái biểu mẫu này của cậu điền sai rồi," Nghiêm Từ Mộc thình lình ở phía sau chỉ vào màn hình nói, anh đứng ở phía sau nhìn thật lâu, cuối cùng nhịn không được nhắc nhở cô.
Tạ Oánh Thảo nhìn kỹ, quả nhiên là đánh nhầm một ô, toàn bộ phía dưới đều đánh nhầm, chẳng khác gì cô bận rộn làm không nửa ngày, chỉ có thể làm lại toàn bộ.
"Xem ra cậu thật sự rất mẫn cảm với những con số." Nghiêm Từ Mộc dùng ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn.
Tạ Oánh Thảo không muốn để ý tới anh, cúi đầu ủ rũ đem nội dung biểu mẫu xóa sạch chuẩn bị làm lại từ đầu, Nghiêm Từ Mộc nghiêng người về phía trước, một tay chống lên mặt bàn, một tay vỗ vỗ bả vai cô: "Trông cậu có vẻ rất mệt mỏi, không thì tôi làm giúp cậu?"
Không nghĩ tới anh sẽ chủ động yêu cầu giúp cô, Tạ Oánh Thảo rất ngoài ý muốn, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện tư thế này của anh vừa vặn giam cô giữa bàn cùng cơ thể anh, khoảng cách này hình như...quá gần.
Cô vội vàng đứng dậy, nhường ghế cho Nghiêm Từ Mộc: "Vậy thì cảm ơn anh, quay lại mời anh ăn cơm." Không chú ý đến khóe miệng Nghiêm Từ Mộc hơi nhếch lên.
08/02/2021 - 2543 từ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook