Cô Giáo À! Chúng Ta Có Thể Sao?
-
Chương 10
Nó: ùm, vậy sao, t cũng ko liên lạc ko biết
Minh: quên thật rồi hả
Nó: m điên hay gì, 3 năm rồi, cái tên t còn ko nhớ
Minh: ác ghê
Pon: ùm quên cũng tốt, chuyện qua rồi t ko nên nhắc lại
Nó: xàm, có gì đâu, quên thì cũng quên rồi, quá khứ nhắc lại cũng vui, ko cần phải ấy náy
Minh: thôi dô đi tụi bây
Tụi nó nhậu xong, làm thêm tăng Karaoke nữa mới chịu về, về đến nhà nó nằm xuống ngủ luôn tới sáng
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy, đầu vẫn còn bừng bừng, hôm qua nó cũng vui, sau những ngày lao đầu vào công việc, nó leo xuống nhà, ăn sáng và đến công ty, hôm nay nó sẽ nhậm chức chủ tịch nên phải thật hoàn chỉnh, vì hôm nay có chủ tịch mới, nên các cổ đông phải có mặt, hôm nay nó trọn cho mình 1 bộ suit trắng đen, ôm sát người, nó leo lên xe, đạp thẳng đến tập đoàn, xuống xe nó đi thẳng vào trong bước lên phòng họp, mọi người đã đông đủ, chỉ còn chờ mình nó, nó đi vào trong ghế, từng bước đi vẫn chắc, nó ngồi xuống chiếc ghế mà có lẽ rất nhiều người ao ước, nó thì cảm thấy quá bình thường, vì tập đoàn này so với những tập đoàn ở Mỹ đều thua xa rất nhiều
Đồng ý mà nói, tập đoàn này là 1 trong những tập đoàn lớn nhất tại việt nam lúc bấy giờ, tập đoàn này kinh doanh khá nhiều thứ, bất động sản cũng có, cổ phiếu thị trường cũng có, còn có cả thương mại, và có những công ty làm về những mặt ngân hàng, hotet, và khu du lịch, còn có cả đá quý vàng bạc kim cương, thế mới nói, chiếc ghế đó là chiếc ghế hằng mơ ước
Lúc này nó đã ngồi yên vị trên chiếc ghế, cậu nó bắt đầu màn giới thiệu, cuộc họp trôi qua suôn sẻ, nó thì chả thèm dòm ngó gì tới ai, chỉ biết nhìn thẳng về phía trước, giao phó hết cho cậu nó muốn nói gì thì nói, kết thúc cuộc họp mọi người ra về nó bước thẳng lên xe, ko nói lời nào, ngồi trên xe nó nhớ về cuộc họp lúc nãy, nó có cảm giác ai đó nhìn nó, từ đầu buổi đến cuối buổi, khi nó leo lên xe thì người đó vẫn nhìn, nó chả buồn quan tâm mà cứ thế đi về.
Đúng là có người nhìn nó, ko ai khác đó chính là Cô!
Từ lúc nó bước vào, cô đã ngỡ ngàng, cô nhìn từng bước đi nó, mà lòng ko khỏi vui sướng, nó bây giờ đã thay đổi đi khá nhiều, nhưng cô vẫn nhận ra, gương mặt thì rất lạnh, nhưng cũng ko mất đi vẻ điển trai, dáng người nó cũng cao to đi rất nhiều so với ngày ấy, cô ko rời mắt nó dù chỉ 1 giây, nó đặt người xuống ngồi yên vị trí đó phút chốc cô lại nói với lòng, ( nó là dành cho e), suốt buổi họp cô luôn mong nó nhìn cô dù chỉ 1 lần, nhưng ko nó ko thèm nhìn tới ai, thì huống gì cô, xong buổi nó cũng ra đi 1 mạch mà ko nhìn ai, cô hụt hẫng nhưng lòng vẫn vui, cô nói
Cô: cuối cùng e cũng trở về rồi
À chắc sẽ có nhiều người thắc mắc vì sao cô có mặt, đơn giản thôi, công ty của cô cũng rất lớn, có những dự án hợp tác chung với tập đoàn của nó, và ba cô cũng đã có 5% cổ phần trong Tập đoàn này, thế nên hôm nay cô thay ba mình đến, để chào mừng tân chủ tịch mới
Về nhà vừa ngồi xuống chưa kịp nóng ghế thì Minh đã gọi điện hú nó
Minh: ê qua nhà t ba mẹ t đang đợi m qua ăn cơm trưa nè, hôm qua m hứa đó, nhớ ko con trai
Nó: sau mà m ko trưởng thành lên được v Minh, m cứ như mấy đứa con nít mới lớn, chậc nghĩ mà chán
Minh: kệ t, qua lẹ đi, chie có m là t mới như v thôi thằng khùng ơi
Nó: ùm, t qua liền
Nó tắm rữa thay đồ chạy qua nhà Minh, ba mẹ Minh rất yêu thương nó, bởi nó là 1 đứa ngoan ngoãn trong mắt ông bà, nó luôn là tấm gương cho Minh thế nên 2 bác rất cưng nó, xem nó như con mình
Tới cửa nó bấm chuông, mẹ của Minh đích thân ra đón nó, nó chào bà xong sau đó cùng nói chuyện trên đường bước vào nhà, ba Minh thấy nó thì cũng rất mừng rỡ, đi tới vỗ vai nó, và hỏi thăm rất nhiều, vào bàn ăn nó đã thấy Minh và Pon ngồi sẵn
Nó: mâm nào cũng có mặt mày v Pon
Minh: m dô diên ghê, nó hay qua đây ăn ké lắm, m nói vậy,nó quê sao
Pon: kệ tụi m nói gì, t vẫn qua đây ăn ké thường xuyên, tại bà tư nấu ăn ngon quá, t muốn rinh bà về nhà nấu, mà bà hong chịu t phải qua đây thôi
Minh: thôi m bớt lý do, m qua đây ăn đở tốn gạo nhà m thì có
Mọi người phá lên cười, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau ăn cơm, nó về đây cảm thấy rất vui, ở bển tuy nói có ba mẹ nó, nhưng đa số là nó vùi đầu vào công việc, quên ăn quên uống mặc dù mẹ nó thường xuyên nhắc nhở, vì công việc bên đó rất nhiều, nên nó ko có thời gian để mà vui như vậy
Ăn xong nó ở lại nhà Minh, 3 tụi nó bày game ra chơi, lâu lắm rồi tụi nó ko được chơi những trò chơi này, lúc trước ngày nào tụi nó cũng kéo nhau về đây chơi game, ăn ngủ ở đây quên cả về nhà, thoát chút đã 3 năm, bây giờ ai cũng lớn, công việc mọi thứ khiến tụi nó ko có thời gian cho những thứ này, nên những trò này đã lâu rồi ko đụng tới, bụi vẫn còn đọng lại mặc dù luôn được bảo quản tốt, tụi nó ngồi chơi vui vẻ, nhớ lại kỉ niệm, mỗi người mỗi suy nghĩ của riêng mình, ai cũng đều để lại nụ cười trên môi, tuy 3 đứa ko nói ra, nhưng chỉ cần nhìn là biết đối phương nghĩ gì
Nó: tụi bây rãnh rỗi quá ha, ko đi làm mà cứ ngồi đây chơi miết với t vậy
Pon: đi làm gì tầm này
Minh: uk làm gì, tụi t giao hết cho trợ lý thư ký, dành thời gian chơi với m, vì ko biế mốt m đi nữa bao lâu mới gặp lại
Pon: ùm má những lúc này vui biết bao, chả lẻ giờ mà nó đi tụi mình qua bển định cư với nó luôn trời
Nó: tụi m điên rồi, t quan trọng vậy sao
Pon: trong mắt t m quan trọng nhất
Minh: tao cũng vậy
Nó: vậy hả, chứng minh cho t thấy đi, chứ nói ai ko nói được
Pon: m muốn chứng minh sao
Nó: bây giờ t sẽ ghi âm lại, và sẽ hỏi tụi bây, 2 thằng bây chỉ có việc trả lời thôi là được rồi
Minh: chơi luôn m, sợ m á
Nó: ok v t bắt đầu đây, khi nãy 2 đứa bay nói t quan trọng nhất đúng ko,
Tụi nó đều đồng thanh trả lời, đúng vậy
Nó: vậy bồ tụi m quan trọng sau tao đúng ko
Tụi nó im re, 2 đứa nhìn nhau chỉ biết cười, bây giờ mà nói có, thì chết với 2 bà kia, mà nói ko có thì chết với nó, chơi ngu có thưởng là đây
Nó: sao, ko trả lời được hả, v được tụi bây né t từ bây giờ ok ko,
Pon: thôi m chơi kì ghê, chọn vậy sao tụi t chọn
Minh: uk má ác ghê
Nó: cái này tụi bay nói mà, t đâu có ép, bây giờ sao, ai quan trọng hơn, t với bồ tụi m
Tụi nó lại im lặng
Nó: v thôi t về, hỏi mà ko dám trả lời, v tụi bay nói xạo t rồi, mốt ko có anh em gì hết
Pon: thôi m quan trong hơn được chưa
Minh: uk m quan trọng hơn, m quan trọng hơn người yêu tao, okay chưa, thằng quỷ ( tụi nó nói mà mặt như đưa đám vậy)
Thế rồi nó lăn ra cười, đây là lần đầu tiên sau 3 năm nó mới lại cười, nụ cười hiến hoi
Nó cười ko ngần nghĩ, nó đứng lên
Nó: được t sẽ nể tình tụi m thành thật, ko giận tụi m, nhưng mà t sẽ gữi cho bồ tụi m nghe, v nha
Minh: quên thật rồi hả
Nó: m điên hay gì, 3 năm rồi, cái tên t còn ko nhớ
Minh: ác ghê
Pon: ùm quên cũng tốt, chuyện qua rồi t ko nên nhắc lại
Nó: xàm, có gì đâu, quên thì cũng quên rồi, quá khứ nhắc lại cũng vui, ko cần phải ấy náy
Minh: thôi dô đi tụi bây
Tụi nó nhậu xong, làm thêm tăng Karaoke nữa mới chịu về, về đến nhà nó nằm xuống ngủ luôn tới sáng
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy, đầu vẫn còn bừng bừng, hôm qua nó cũng vui, sau những ngày lao đầu vào công việc, nó leo xuống nhà, ăn sáng và đến công ty, hôm nay nó sẽ nhậm chức chủ tịch nên phải thật hoàn chỉnh, vì hôm nay có chủ tịch mới, nên các cổ đông phải có mặt, hôm nay nó trọn cho mình 1 bộ suit trắng đen, ôm sát người, nó leo lên xe, đạp thẳng đến tập đoàn, xuống xe nó đi thẳng vào trong bước lên phòng họp, mọi người đã đông đủ, chỉ còn chờ mình nó, nó đi vào trong ghế, từng bước đi vẫn chắc, nó ngồi xuống chiếc ghế mà có lẽ rất nhiều người ao ước, nó thì cảm thấy quá bình thường, vì tập đoàn này so với những tập đoàn ở Mỹ đều thua xa rất nhiều
Đồng ý mà nói, tập đoàn này là 1 trong những tập đoàn lớn nhất tại việt nam lúc bấy giờ, tập đoàn này kinh doanh khá nhiều thứ, bất động sản cũng có, cổ phiếu thị trường cũng có, còn có cả thương mại, và có những công ty làm về những mặt ngân hàng, hotet, và khu du lịch, còn có cả đá quý vàng bạc kim cương, thế mới nói, chiếc ghế đó là chiếc ghế hằng mơ ước
Lúc này nó đã ngồi yên vị trên chiếc ghế, cậu nó bắt đầu màn giới thiệu, cuộc họp trôi qua suôn sẻ, nó thì chả thèm dòm ngó gì tới ai, chỉ biết nhìn thẳng về phía trước, giao phó hết cho cậu nó muốn nói gì thì nói, kết thúc cuộc họp mọi người ra về nó bước thẳng lên xe, ko nói lời nào, ngồi trên xe nó nhớ về cuộc họp lúc nãy, nó có cảm giác ai đó nhìn nó, từ đầu buổi đến cuối buổi, khi nó leo lên xe thì người đó vẫn nhìn, nó chả buồn quan tâm mà cứ thế đi về.
Đúng là có người nhìn nó, ko ai khác đó chính là Cô!
Từ lúc nó bước vào, cô đã ngỡ ngàng, cô nhìn từng bước đi nó, mà lòng ko khỏi vui sướng, nó bây giờ đã thay đổi đi khá nhiều, nhưng cô vẫn nhận ra, gương mặt thì rất lạnh, nhưng cũng ko mất đi vẻ điển trai, dáng người nó cũng cao to đi rất nhiều so với ngày ấy, cô ko rời mắt nó dù chỉ 1 giây, nó đặt người xuống ngồi yên vị trí đó phút chốc cô lại nói với lòng, ( nó là dành cho e), suốt buổi họp cô luôn mong nó nhìn cô dù chỉ 1 lần, nhưng ko nó ko thèm nhìn tới ai, thì huống gì cô, xong buổi nó cũng ra đi 1 mạch mà ko nhìn ai, cô hụt hẫng nhưng lòng vẫn vui, cô nói
Cô: cuối cùng e cũng trở về rồi
À chắc sẽ có nhiều người thắc mắc vì sao cô có mặt, đơn giản thôi, công ty của cô cũng rất lớn, có những dự án hợp tác chung với tập đoàn của nó, và ba cô cũng đã có 5% cổ phần trong Tập đoàn này, thế nên hôm nay cô thay ba mình đến, để chào mừng tân chủ tịch mới
Về nhà vừa ngồi xuống chưa kịp nóng ghế thì Minh đã gọi điện hú nó
Minh: ê qua nhà t ba mẹ t đang đợi m qua ăn cơm trưa nè, hôm qua m hứa đó, nhớ ko con trai
Nó: sau mà m ko trưởng thành lên được v Minh, m cứ như mấy đứa con nít mới lớn, chậc nghĩ mà chán
Minh: kệ t, qua lẹ đi, chie có m là t mới như v thôi thằng khùng ơi
Nó: ùm, t qua liền
Nó tắm rữa thay đồ chạy qua nhà Minh, ba mẹ Minh rất yêu thương nó, bởi nó là 1 đứa ngoan ngoãn trong mắt ông bà, nó luôn là tấm gương cho Minh thế nên 2 bác rất cưng nó, xem nó như con mình
Tới cửa nó bấm chuông, mẹ của Minh đích thân ra đón nó, nó chào bà xong sau đó cùng nói chuyện trên đường bước vào nhà, ba Minh thấy nó thì cũng rất mừng rỡ, đi tới vỗ vai nó, và hỏi thăm rất nhiều, vào bàn ăn nó đã thấy Minh và Pon ngồi sẵn
Nó: mâm nào cũng có mặt mày v Pon
Minh: m dô diên ghê, nó hay qua đây ăn ké lắm, m nói vậy,nó quê sao
Pon: kệ tụi m nói gì, t vẫn qua đây ăn ké thường xuyên, tại bà tư nấu ăn ngon quá, t muốn rinh bà về nhà nấu, mà bà hong chịu t phải qua đây thôi
Minh: thôi m bớt lý do, m qua đây ăn đở tốn gạo nhà m thì có
Mọi người phá lên cười, cùng nhau trò chuyện, cùng nhau ăn cơm, nó về đây cảm thấy rất vui, ở bển tuy nói có ba mẹ nó, nhưng đa số là nó vùi đầu vào công việc, quên ăn quên uống mặc dù mẹ nó thường xuyên nhắc nhở, vì công việc bên đó rất nhiều, nên nó ko có thời gian để mà vui như vậy
Ăn xong nó ở lại nhà Minh, 3 tụi nó bày game ra chơi, lâu lắm rồi tụi nó ko được chơi những trò chơi này, lúc trước ngày nào tụi nó cũng kéo nhau về đây chơi game, ăn ngủ ở đây quên cả về nhà, thoát chút đã 3 năm, bây giờ ai cũng lớn, công việc mọi thứ khiến tụi nó ko có thời gian cho những thứ này, nên những trò này đã lâu rồi ko đụng tới, bụi vẫn còn đọng lại mặc dù luôn được bảo quản tốt, tụi nó ngồi chơi vui vẻ, nhớ lại kỉ niệm, mỗi người mỗi suy nghĩ của riêng mình, ai cũng đều để lại nụ cười trên môi, tuy 3 đứa ko nói ra, nhưng chỉ cần nhìn là biết đối phương nghĩ gì
Nó: tụi bây rãnh rỗi quá ha, ko đi làm mà cứ ngồi đây chơi miết với t vậy
Pon: đi làm gì tầm này
Minh: uk làm gì, tụi t giao hết cho trợ lý thư ký, dành thời gian chơi với m, vì ko biế mốt m đi nữa bao lâu mới gặp lại
Pon: ùm má những lúc này vui biết bao, chả lẻ giờ mà nó đi tụi mình qua bển định cư với nó luôn trời
Nó: tụi m điên rồi, t quan trọng vậy sao
Pon: trong mắt t m quan trọng nhất
Minh: tao cũng vậy
Nó: vậy hả, chứng minh cho t thấy đi, chứ nói ai ko nói được
Pon: m muốn chứng minh sao
Nó: bây giờ t sẽ ghi âm lại, và sẽ hỏi tụi bây, 2 thằng bây chỉ có việc trả lời thôi là được rồi
Minh: chơi luôn m, sợ m á
Nó: ok v t bắt đầu đây, khi nãy 2 đứa bay nói t quan trọng nhất đúng ko,
Tụi nó đều đồng thanh trả lời, đúng vậy
Nó: vậy bồ tụi m quan trọng sau tao đúng ko
Tụi nó im re, 2 đứa nhìn nhau chỉ biết cười, bây giờ mà nói có, thì chết với 2 bà kia, mà nói ko có thì chết với nó, chơi ngu có thưởng là đây
Nó: sao, ko trả lời được hả, v được tụi bây né t từ bây giờ ok ko,
Pon: thôi m chơi kì ghê, chọn vậy sao tụi t chọn
Minh: uk má ác ghê
Nó: cái này tụi bay nói mà, t đâu có ép, bây giờ sao, ai quan trọng hơn, t với bồ tụi m
Tụi nó lại im lặng
Nó: v thôi t về, hỏi mà ko dám trả lời, v tụi bay nói xạo t rồi, mốt ko có anh em gì hết
Pon: thôi m quan trong hơn được chưa
Minh: uk m quan trọng hơn, m quan trọng hơn người yêu tao, okay chưa, thằng quỷ ( tụi nó nói mà mặt như đưa đám vậy)
Thế rồi nó lăn ra cười, đây là lần đầu tiên sau 3 năm nó mới lại cười, nụ cười hiến hoi
Nó cười ko ngần nghĩ, nó đứng lên
Nó: được t sẽ nể tình tụi m thành thật, ko giận tụi m, nhưng mà t sẽ gữi cho bồ tụi m nghe, v nha
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook