Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 72: Con đường một mình
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Trong sự mong mỏi và ngóng trông của vô số học sinh, ngày nghỉ mùng một tháng năm cuối cùng cũng đã tới.
Với các trạch nam trạch nữ mà nói thì ngày nghỉ mùng một tháng năm còn có ý nghĩa phong phú hơn, bởi lẽ một cuộc triển lãm anime hoành tráng đã được cử hành.
Trong công viên Đông Giao, người qua kẻ lại đông như mắc cửi, bầu không khí vui vẻ ấp ủ trong không khí ấm áp như mùa xuân tới muộn làm cho mỗi một ông chú, mỗi một bác gái đi qua đều có cảm giác thanh xuân ngập tràn ập vào mặt.
Nhưng trong đám coser toàn trạch nam trạch nữ này, có một bóng dáng cô độc ghé qua. Mặc dù người này cũng nhìn khắp nơi nhưng trong đôi mắt lại không hề có sự mừng rỡ thiết tha.
Hứa Ngôn yên lặng xuyên qua đám người, ngang qua những cô gái coser ngực lớn giả vờ ngây thơ, ngang qua một đám tranh luận về đô đốc rồi tới cổng của triển lãm anime.
Cậu rút vé ra, bước vào.
So với phía ngoài thì bên trong triển lãm, tiếng người cũng huyên náo hơn. Trong này không chỉ có coser mà còn có cả những quầy hàng được sắp xếp chỉnh tề, bày ra vô số những thứ có sức hấp dẫn lớn lao với trạch nam như figure, áp phích, gối ôm.
Mà hấp dẫn ánh nhìn hơn cả sẽ không có gì vượt qua được sân khấu của triển lãm, trên sâu khấu có một đám những cô gái đáng yêu mặc đồ thủy thủ đang nhảy múa trên nền nhạc rất moe.
Nhưng ánh mắt của Hứa Ngôn lại không dừng lại lâu trên những thứ đó, cậu chỉ quét mắt một lượt khu triển lãi rồi bắt đầu đi loanh quanh.
Đi dạo một lúc lâu, cuối cùng cậu đã phát hiện ra một gương mặt quen thuộc phía sau sân khấu: Là người trang điểm cho cậu và Lộ Lăng khi hai người họ cosplay lần trước.
Nguyên nhân mà Hứa Ngôn tìm đến cô bé này cũng không có gì lạ, lí dò là vì cô tham gia cùng một câu lạc bộ với Trương Hân Di, có lẽ sẽ có cách để liên lạc với cô ấy.
Từ buổi tối bị cha mẹ Trương Hân Di bắt gặp tới giờ, di động của cô vẫn không thể liên lạc được, ngay cả ảnh đại diện trên QQ cũng vẫn luôn ở trong trạng thái u ám.
Ban đầu, Hứa Ngôn đã chấp nhận buông tay, thế nhưng hôm nay, khi Thái Khang nhắc tới triển lãm anime đã làm cho cậu nảy ra một ý, đồng thời cũng từ đó mà nhóm lên hi vọng.
Hứa Ngôn bước tới trước mặt cô gái, rất khách khí hỏi:
- Xin hỏi, bây giờ cậu có thời gian rảnh không?
Cô gái đang sắp xếp lại hộp hóa trang, vừa nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, có vẻ ngạc nhiên nói:
- Bây giờ đúng là tôi đang rảnh... Ơ, cậu không phải là, là...
- Hứa Ngôn.
- Đúng rồi, cậu không phải là bạn trai cũ của Trương Hân Di đấy sao?
- Ừm...
Hứa Ngôn gượng cười:
- Đúng thế đấy.
- Nghe nói quan hệ của hai người bị phụ huynh phát hiện nên mới đứt gánh giữa đường... Bây giờ cậu có còn liên hệ với cậu ấy không?
- Thật ra mình đang muốn hỏi cậu về cách liên lạc với cô ấy đây.
- Mình cũng không có! Cô ấy chỉ để lại tin nhắn cho câu lạc bộ, nói là cha mẹ đã cấm chỉ cô ấy không được tham gia giới 2D nữa nên cô ấy chỉ đành phải rời khỏi câu lạc bộ. Đã lâu lắm rồi bọn mình không liên hệ với cô ấy, mọi người cũng không ai có cách liên lạc cả.
- Ra vậy...
......
Trước khi tới triển lãm anime lần này, Hứa Ngôn đã điều tra danh sách các câu lạc bộ tham gia, sau khi chắc chắn là có câu lạc bộ của Trương Hân Di, cậu mới tới đây.
Vậy mà hôm nay rõ ràng là cậu đã đi một chuyến công cốc rồi.
Sau khi tạm biệt cô gái chuyên trang điểm kia, Hứa Ngôn lặng lẽ rời khỏi triển lãm, ra khỏi công viên Đông Giao, chậm rãi đi về nhà.
Khoảng cách từ công viên Đông Giao tới nhà Hứa Ngôn rất xa, thế nhưng cậu không định đi xe. Có lẽ ngay lúc này thì việc đi bộ một mình hoặc chạy cũng là một phương thức điều chỉnh tâm lý cực kì tốt.
Trên lối đi bộ, Hứa Ngôn tự nói với mình:
- Thật là ngu ngốc... Dù cho gặp mặt thì thế nào? Vì sao mình lại phải tới đây?
Một đám coser đi ngang qua, nghe được lời cậu lẩm bẩm với chính mình, sau khi đã cách một đoạn khá xa rồi, mấy cô gái kia bắt đầu xì xào bàn tán, còn có vài tiếng cười trộm vang lên nữa.
Hứa Ngôn quay đầu nhìn bọn họ rồi thôi, cậu tiếp tục đi về phía trước. Bây giờ, cậu bỗng nhận ra mình của bây giờ sẽ dễ dàng tiếp nhận một số lời chế giễu của người khác hơn.
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cậu nghe điện thoại, là giọng của Lộ Lăng:
- Mi ở đâu thế? Tại sao hôm nay lại chẳng nói chẳng rằng mà ra khỏi nhà?
- Anh... ra ngoài giải sầu thôi.
- Dạo này cảm xúc của mi cứ là lạ. Có chuyện gì xảy ra thế, chẳng phải là đã điều tiết xong rồi sao?
- Đành chịu thôi, bởi vì anh chỉ là một phàm nhân ngu xuẩn mà.
- Không phải là vì có chuyện gì đó làm cho mi nhớ lại... chị ấy?
Hứa Ngôn hiểu từ "chị ấy" mà Lộ Lăng dùng là để chỉ ai, cậu cười cười, nói:
- Có chút chuyện như vậy thôi, thật ra có nhiều lúc chỉ là lo sợ vẩn vơ thôi. Nếu như không hi vọng thì hẳn là sẽ không phải thất vọng.
- Hôm nay ta với Tiểu Tịch có hẹn gặp nhau, mi có muốn...
- Thôi thôi. Bây giờ em càng cố để anh gần gũi với cô gái khác thì anh lại càng mất tự nhiên, càng dễ làm anh nhớ về Trương Hân Di đấy.
Nói thế nhưng khi thốt lên cái tên kia, giọng nói của cậu không hề mất tự nhiên.
- Vậy mi... muốn làm gì bây giờ?
- Đi bộ về nhà, học tập thôi.
Hứa Ngôn nhún vai.
Mặc dù ở đầu bên kia điện thoại, Lộ Lăng không nhìn thấy động tác nhún vai nhưng từ trong giọng nói của cậu, cô bé cũng nghe ra sự thoải mái. Vậy là Lộ Lăng yên tâm, nói:
- Thế thì được rồi, ta với Tiểu Tịch đi chơi đây. Tạm biệt.
- Ừ, tạm biệt.
......
Một tiếng đồng hồ sau, Hứa Ngôn vẫn còn đang trên đường.
Vì cậu đi rất chậm nên thể lực tiêu hao cũng ít, mặc dù đã đi bộ một tiếng nhưng cậu không cảm thấy quá mệt mỏi. Đương nhiên việc này có thể quy công cho bài thể dục rèn luyện thân thể lâu năm kia.
Đi mãi đi mãi, cậu bỗng nhận ra mình đi tới quán trà sữa đã từng tới rất nhiều lần. Nơi này vẫn còn cách nhà vài con đường nhưng cũng không quá xa.
Ngay khi cậu vừa đi ngang quán trà sữa kia thì chỉ vài giây sau, giọng nói của Lộ Lăng đã vang lên:
- Anh đứng lại!
Hứa Ngôn thở dài, đúng là mình không nên đi con đường này.
Sau đó, cậu quay lại nhìn cô em đứng cách mình không xa, bình tĩnh nói:
- Bây giờ anh phải về nhà học, có chuyện gì không?
Lộ Lăng bước thêm vài bước, tới vị trí trước mặt Hứa Ngôn và có thể đụng tay đến rồi cô bé mới ngửa đầu lên nhìn cậu. Mặc dù là nhìn lên nhưng trong ánh mắt thiếu nữ lại có một cảm giác áp lực, tuyệt đối không đồng ý việc bị từ chối.
- Ta với Tiểu Tịch đều ở đây, mi không thể chẳng nói chẳng rằng mà đi như thế được!
- Hai người đi chơi với nhau chẳng phải là được rồi à?
Lộ Lăng lắc đầu:
- Bản thần không cảm thấy như thế. Đến đây, uống một ly trà sữa với bản thần nào. Bây giờ mi cần phải thả lỏng, uống ly trà sữa là phù hợp.
Hứa Ngôn bất đắc dĩ:
- Anh chẳng thấy một ly trà sữa sẽ mang lại cảm giác thả lỏng đâu.
Thiếu nữ nghiêng đầu:
- Thế thì... kem ly nhé?
- Em nghĩ anh là em à?
Mặc dù nói thế nhưng Hứa Ngôn vẫn bị Lộ Lăng kéo vào quán trà sữa.
Bước vào quán, cậu lập tức nhìn thấy Lâm Vũ Tịch đang ngượng ngùng ngồi đó.
- Anh Hứa, xin chào.
Lâm Vũ Tịch chào hỏi như vậy.
Trong sự mong mỏi và ngóng trông của vô số học sinh, ngày nghỉ mùng một tháng năm cuối cùng cũng đã tới.
Với các trạch nam trạch nữ mà nói thì ngày nghỉ mùng một tháng năm còn có ý nghĩa phong phú hơn, bởi lẽ một cuộc triển lãm anime hoành tráng đã được cử hành.
Trong công viên Đông Giao, người qua kẻ lại đông như mắc cửi, bầu không khí vui vẻ ấp ủ trong không khí ấm áp như mùa xuân tới muộn làm cho mỗi một ông chú, mỗi một bác gái đi qua đều có cảm giác thanh xuân ngập tràn ập vào mặt.
Nhưng trong đám coser toàn trạch nam trạch nữ này, có một bóng dáng cô độc ghé qua. Mặc dù người này cũng nhìn khắp nơi nhưng trong đôi mắt lại không hề có sự mừng rỡ thiết tha.
Hứa Ngôn yên lặng xuyên qua đám người, ngang qua những cô gái coser ngực lớn giả vờ ngây thơ, ngang qua một đám tranh luận về đô đốc rồi tới cổng của triển lãm anime.
Cậu rút vé ra, bước vào.
So với phía ngoài thì bên trong triển lãm, tiếng người cũng huyên náo hơn. Trong này không chỉ có coser mà còn có cả những quầy hàng được sắp xếp chỉnh tề, bày ra vô số những thứ có sức hấp dẫn lớn lao với trạch nam như figure, áp phích, gối ôm.
Mà hấp dẫn ánh nhìn hơn cả sẽ không có gì vượt qua được sân khấu của triển lãm, trên sâu khấu có một đám những cô gái đáng yêu mặc đồ thủy thủ đang nhảy múa trên nền nhạc rất moe.
Nhưng ánh mắt của Hứa Ngôn lại không dừng lại lâu trên những thứ đó, cậu chỉ quét mắt một lượt khu triển lãi rồi bắt đầu đi loanh quanh.
Đi dạo một lúc lâu, cuối cùng cậu đã phát hiện ra một gương mặt quen thuộc phía sau sân khấu: Là người trang điểm cho cậu và Lộ Lăng khi hai người họ cosplay lần trước.
Nguyên nhân mà Hứa Ngôn tìm đến cô bé này cũng không có gì lạ, lí dò là vì cô tham gia cùng một câu lạc bộ với Trương Hân Di, có lẽ sẽ có cách để liên lạc với cô ấy.
Từ buổi tối bị cha mẹ Trương Hân Di bắt gặp tới giờ, di động của cô vẫn không thể liên lạc được, ngay cả ảnh đại diện trên QQ cũng vẫn luôn ở trong trạng thái u ám.
Ban đầu, Hứa Ngôn đã chấp nhận buông tay, thế nhưng hôm nay, khi Thái Khang nhắc tới triển lãm anime đã làm cho cậu nảy ra một ý, đồng thời cũng từ đó mà nhóm lên hi vọng.
Hứa Ngôn bước tới trước mặt cô gái, rất khách khí hỏi:
- Xin hỏi, bây giờ cậu có thời gian rảnh không?
Cô gái đang sắp xếp lại hộp hóa trang, vừa nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên, có vẻ ngạc nhiên nói:
- Bây giờ đúng là tôi đang rảnh... Ơ, cậu không phải là, là...
- Hứa Ngôn.
- Đúng rồi, cậu không phải là bạn trai cũ của Trương Hân Di đấy sao?
- Ừm...
Hứa Ngôn gượng cười:
- Đúng thế đấy.
- Nghe nói quan hệ của hai người bị phụ huynh phát hiện nên mới đứt gánh giữa đường... Bây giờ cậu có còn liên hệ với cậu ấy không?
- Thật ra mình đang muốn hỏi cậu về cách liên lạc với cô ấy đây.
- Mình cũng không có! Cô ấy chỉ để lại tin nhắn cho câu lạc bộ, nói là cha mẹ đã cấm chỉ cô ấy không được tham gia giới 2D nữa nên cô ấy chỉ đành phải rời khỏi câu lạc bộ. Đã lâu lắm rồi bọn mình không liên hệ với cô ấy, mọi người cũng không ai có cách liên lạc cả.
- Ra vậy...
......
Trước khi tới triển lãm anime lần này, Hứa Ngôn đã điều tra danh sách các câu lạc bộ tham gia, sau khi chắc chắn là có câu lạc bộ của Trương Hân Di, cậu mới tới đây.
Vậy mà hôm nay rõ ràng là cậu đã đi một chuyến công cốc rồi.
Sau khi tạm biệt cô gái chuyên trang điểm kia, Hứa Ngôn lặng lẽ rời khỏi triển lãm, ra khỏi công viên Đông Giao, chậm rãi đi về nhà.
Khoảng cách từ công viên Đông Giao tới nhà Hứa Ngôn rất xa, thế nhưng cậu không định đi xe. Có lẽ ngay lúc này thì việc đi bộ một mình hoặc chạy cũng là một phương thức điều chỉnh tâm lý cực kì tốt.
Trên lối đi bộ, Hứa Ngôn tự nói với mình:
- Thật là ngu ngốc... Dù cho gặp mặt thì thế nào? Vì sao mình lại phải tới đây?
Một đám coser đi ngang qua, nghe được lời cậu lẩm bẩm với chính mình, sau khi đã cách một đoạn khá xa rồi, mấy cô gái kia bắt đầu xì xào bàn tán, còn có vài tiếng cười trộm vang lên nữa.
Hứa Ngôn quay đầu nhìn bọn họ rồi thôi, cậu tiếp tục đi về phía trước. Bây giờ, cậu bỗng nhận ra mình của bây giờ sẽ dễ dàng tiếp nhận một số lời chế giễu của người khác hơn.
Chuông điện thoại bỗng vang lên.
Cậu nghe điện thoại, là giọng của Lộ Lăng:
- Mi ở đâu thế? Tại sao hôm nay lại chẳng nói chẳng rằng mà ra khỏi nhà?
- Anh... ra ngoài giải sầu thôi.
- Dạo này cảm xúc của mi cứ là lạ. Có chuyện gì xảy ra thế, chẳng phải là đã điều tiết xong rồi sao?
- Đành chịu thôi, bởi vì anh chỉ là một phàm nhân ngu xuẩn mà.
- Không phải là vì có chuyện gì đó làm cho mi nhớ lại... chị ấy?
Hứa Ngôn hiểu từ "chị ấy" mà Lộ Lăng dùng là để chỉ ai, cậu cười cười, nói:
- Có chút chuyện như vậy thôi, thật ra có nhiều lúc chỉ là lo sợ vẩn vơ thôi. Nếu như không hi vọng thì hẳn là sẽ không phải thất vọng.
- Hôm nay ta với Tiểu Tịch có hẹn gặp nhau, mi có muốn...
- Thôi thôi. Bây giờ em càng cố để anh gần gũi với cô gái khác thì anh lại càng mất tự nhiên, càng dễ làm anh nhớ về Trương Hân Di đấy.
Nói thế nhưng khi thốt lên cái tên kia, giọng nói của cậu không hề mất tự nhiên.
- Vậy mi... muốn làm gì bây giờ?
- Đi bộ về nhà, học tập thôi.
Hứa Ngôn nhún vai.
Mặc dù ở đầu bên kia điện thoại, Lộ Lăng không nhìn thấy động tác nhún vai nhưng từ trong giọng nói của cậu, cô bé cũng nghe ra sự thoải mái. Vậy là Lộ Lăng yên tâm, nói:
- Thế thì được rồi, ta với Tiểu Tịch đi chơi đây. Tạm biệt.
- Ừ, tạm biệt.
......
Một tiếng đồng hồ sau, Hứa Ngôn vẫn còn đang trên đường.
Vì cậu đi rất chậm nên thể lực tiêu hao cũng ít, mặc dù đã đi bộ một tiếng nhưng cậu không cảm thấy quá mệt mỏi. Đương nhiên việc này có thể quy công cho bài thể dục rèn luyện thân thể lâu năm kia.
Đi mãi đi mãi, cậu bỗng nhận ra mình đi tới quán trà sữa đã từng tới rất nhiều lần. Nơi này vẫn còn cách nhà vài con đường nhưng cũng không quá xa.
Ngay khi cậu vừa đi ngang quán trà sữa kia thì chỉ vài giây sau, giọng nói của Lộ Lăng đã vang lên:
- Anh đứng lại!
Hứa Ngôn thở dài, đúng là mình không nên đi con đường này.
Sau đó, cậu quay lại nhìn cô em đứng cách mình không xa, bình tĩnh nói:
- Bây giờ anh phải về nhà học, có chuyện gì không?
Lộ Lăng bước thêm vài bước, tới vị trí trước mặt Hứa Ngôn và có thể đụng tay đến rồi cô bé mới ngửa đầu lên nhìn cậu. Mặc dù là nhìn lên nhưng trong ánh mắt thiếu nữ lại có một cảm giác áp lực, tuyệt đối không đồng ý việc bị từ chối.
- Ta với Tiểu Tịch đều ở đây, mi không thể chẳng nói chẳng rằng mà đi như thế được!
- Hai người đi chơi với nhau chẳng phải là được rồi à?
Lộ Lăng lắc đầu:
- Bản thần không cảm thấy như thế. Đến đây, uống một ly trà sữa với bản thần nào. Bây giờ mi cần phải thả lỏng, uống ly trà sữa là phù hợp.
Hứa Ngôn bất đắc dĩ:
- Anh chẳng thấy một ly trà sữa sẽ mang lại cảm giác thả lỏng đâu.
Thiếu nữ nghiêng đầu:
- Thế thì... kem ly nhé?
- Em nghĩ anh là em à?
Mặc dù nói thế nhưng Hứa Ngôn vẫn bị Lộ Lăng kéo vào quán trà sữa.
Bước vào quán, cậu lập tức nhìn thấy Lâm Vũ Tịch đang ngượng ngùng ngồi đó.
- Anh Hứa, xin chào.
Lâm Vũ Tịch chào hỏi như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook