Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi
-
Chương 117: Nỗi lòng cha mẹ
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Một buổi chiều nọ, Hứa Ngôn lần đầu tiên tới nhà Thái Khang, cũng là lần đầu tiên gặp được cha mẹ cậu ta.
Tài liệu học tập của lớp mười hai bao gồm toàn bộ tài liệu giảng dạy và phụ đạo của cả cấp ba và một số tư liệu có tính tổng kết, gộp tất cả những thứ này lại tất nhiên sẽ không thể nào đựng vừa trong một cái ba lô, vậy nên Hứa Ngôn bắt một chiếc xe taxi, định để chúng và cốp taxi cũng như chỗ ngồi đằng sau.
Thế nhưng cha mẹ của Thái Khang lại nhiệt tình mời cậu vào nhà chơi, hơn nữa còn nói họ có thể lái xe đưa Hứa Ngôn về. Dưới sự nhiệt tình không thể chối từ ấy, Hứa Ngôn đành phải ngồi lại trong phòng khách nhà Thái Khang và để cho lái xe taxi ra về.
Tiếp đó, cha mẹ Thái Khang mới bắt đầu lộ ra mục đích thực sự của họ.
Mẹ của Thái Khang là một người phụ nữ trung niên trông rất dễ gần, còn cha của Thái Khang lại khá ít nói. Hai người bảo Hứa Ngôn ngồi xuống sa lông, sau khi bưng trà nóng lên cho cậu, họ cũng ngồi xuống ở sa lông đối diện.
Mẹ Thái Khang lúc này mới thấp thỏm lên tiếng:
- Tiểu Ngôn à, cô gọi cháu là Tiểu Ngôn có được không?
- Tất nhiên là được à.
Hứa Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, nở một nụ cười lễ phép.
Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười mang tính xã giao này của cậu đã sắp không giữ nổi nữa.
Bởi lẽ, mẹ Thái Khang hỏi thế này:
- Tiểu Ngôn này, cháu đã học cùng với thằng bé nhà cô ba năm rồi, cháu có nhận ra nó có điểm gì kì lạ không? Ví dụ như... là một đứa con trai thì nó bình thường hay là bất thường?
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật, thế nhưng cậu cũng mau chóng giấu đi biểu lộ dị thường này rồi hỏi lại:
- "Là một đứa con trai bình thường" là thế nào ạ?
- Thì là...
Mẹ Thái Khang cắn môi:
- Thường thì nó sẽ thích chơi với các bạn nam hay là thích chơi với các bạn nữ?
Chỉ dựa trên câu nói này, Hứa Ngôn có thể dùng danh nghĩa của thần để đánh cược rằng có một số sở thích của Thái Khang đã bị cha mẹ phát hiện rồi. Dựa vào vẻ lo lắng của cặp cha mẹ này cũng biết chắc chắn khi ở nhà, Thái Khang đã để lộ ra không ít dấu vết.
- Đương nhiên là chơi cùng con trai rồi ạ.
Thấy sắc mặt của cha mẹ Thái Khang mỗi lúc một tối đi, Hứa Ngôn còn giải thích thêm một câu:
- Bởi vì ở trường cấm yêu sớm nên nam sinh và nữ sinh không tiện chơi với nhau lắm, chỉ cần có hơi gần gũi thôi là sẽ bị giáo viên gọi lên nói chuyện rồi. Cô cũng là phụ huynh mà, hẳn là không hi vọng mấy chuyện yêu sớm xảy ra phải không ạ?
Mẹ Thái Khang không nói thêm gì nhưng cha cậu ta đã không kiềm chế được nữa, ông nói xen vào:
- Chú còn tình nguyện để nó yêu sớm, như thế còn hơn là làm ra mấy chuyện khác!
Mẹ Thái Khang lườm chồng mình một cái rồi lại quay sang hỏi Hứa Ngôn:
- Trước kia, cô chú cũng lo lắng chuyện thằng bé liệu có yêu sớm hay không, thế nhưng một năm trước... Không, hẳn là khoảng một năm rưỡi trước, tầm mà kì nghỉ đông của lớp mười một vừa kết thúc ấy, có một ngày nó bỗng nói với cô chú là từ nay về sau cô chú không cần phải lo lắng chuyện nó sẽ yêu sớm.
- Khi ấy cô chú cứ tưởng nó chỉ hứng lên thế thôi, nhưng mà sau này nó...
Cha Thái Khang còn chưa nói hết câu thì đã lại bị vợ trừng mắt, vậy là ông đành phải nghẹn lại, không nói tiếp nửa câu sau nữa.
- Kì nghỉ đông, một năm rưỡi trước à...
Hứa Ngôn hồi tưởng lại, cậu nghĩ ra một chuyện:
- Cô chú ơi, thật ra hai người không cần phải lo lắng như thế đâu ạ. Hẳn là cô chú không biết chứ khi ấy Thái Khang tỏ tình với em gái cháu nhưng kết quả là bị con bé từ chối, thế nên khi về nhà, cậu ấy mới nói với cô chú mấy câu như kiểu tạm thời không muốn theo đuổi con gái thôi. Truyện chính thức tại b.achngo.c sach.
Mẹ Thái Khang thở dài:
- Quả nhiên là nó đã bị sốc vì con gái nên mới thành ra như thế ư?
Hứa Ngôn cười khổ:
- Cô chú à, cháu cảm thấy hẳn là do hai người bi quan quá thôi. Thái Khang chỉ không yêu đương, chăm chú, tập trung vào việc học thôi, đây là chuyện tốt mà. Nếu không làm sao cậu ấy có thể thi đại học tốt như vậy được, còn đỗ vào trường Đại học Khoa học tự nhiên ở thủ đô nữa. Đó chính là một trong số năm trăm trường đại học hàng đầu thế giới!
Nghe Hứa Ngôn nhắc tới đại học, mẹ Thái Khang lại than ngắn thở dài:
- Tiểu Ngôn, cháu không nhắc tới việc này còn đỡ, chứ nhắc tới Đại học Khoa học tự nhiên... Ôi, nó trúng tuyển vào học viện cơ điện, chú của cháu đã nhờ người ta tìm hiểu rồi, trong số các học sinh trúng tuyển vào học viện cơ điện của bọn họ lần này ấy, chỉ có một phần bảy là nữ thôi!
Vậy nghĩa là Thái Khang vẫn chưa hề cân nhắc tới tỉ lệ nam nữ nhưng cha mẹ cậu ta đã lo lắng trước rồi? Đây mới là cha mẹ ruột này... Hứa Ngôn thầm cảm thán. Thế nhưng việc thuyết phục thì vẫn cứ phải làm.
- Cơ hội yêu đương ở trong trường đại học cũng rất nhiều mà, dù cho chuyên ngành của cậu ấy có rất ít con gái nhưng cũng có thể yêu đương với những cô gái ở chuyên ngành khác, huống chi ở thủ đô còn có rất nhiều trường khác nữa, cậu ấy có thể tìm hiểu con gái ở ngoài trường. b a c h n g o c s a c h. c o m
Nhưng mẹ Thái Khang lại nói:
- Nhưng mà... cô sợ là đã không còn kịp nữa rồi!
- Không kịp nữa ạ?
- Tiểu Ngôn, cháu có biết một nam sinh tên là Lưu Tử Hằng ở lớp cháu không?
- Lưu Tử Hằng... À, cháu biết ạ.
Hứa Ngôn bỗng có một linh cảm không ổn.
Mẹ Thái Khang sầu muộn nói:
- Ngay từ khi thằng bé nhà cô lên lớp mười hai, cậu nhóc Lưu Tử Hằng đó đã hay chạy sang đây chơi rồi. Cô chú cũng không có ý kiến gì với thằng bé, thế nhưng một cậu nhóc như vậy mà cứ chạy sang nhà cô chú là có ý gì? Hơn nữa, mỗi khi Lưu Tử Hằng tới, hai thằng nhóc đó cứ lập tức chui ngay vào trong phòng ngủ, đã thế còn đóng cửa lại!
Hứa Ngôn cuống lên:
- Cháu đoán là... bọn họ đang học tiếng Anh? Theo như cháu được biết thì thời gian đó, Lưu Tử Hằng đã có quyết tâm muốn nâng cao trình độ tiếng Anh nên mới nhờ Thái Khang...
- Cô chú có từng xông vào phòng để xem, hai đứa đúng là đang học tiếng Anh. Nhưng mà làm gì có chuyện hai đứa con trai có thể thân mật như thế chứ? Làm sao mà người làm cha mẹ có thể yên tâm được?
Mẹ Thái Khang có vẻ như không khống chế được cảm xúc, còn cha cậu ta thì đúng là nổi giận đùng đùng:
- Như thế còn chưa hết, thằng ranh này mấy hôm trước còn vừa đi nước ngoài, lại còn đi tìm thằng nhóc Lưu Tử Hằng kia! Hai thằng này định làm cái gì? Hưởng tuần trăng mật à?
Hứa Ngôn toát mồ hôi hột, cậu an ủi hai người:
- Cô chú đừng sốt ruột, cháu chắc chắn, cháu khẳng định với cô chú là cả Thái Khang lẫn Lưu Tử Hằng đều thích con gái mà. Quan hệ giữa bọn họ chỉ là bạn bè thân thiết hơn những người khác thôi.
Hứa Ngôn thực sự không ngờ sẽ có một ngày mình phải giải thích về tính hướng của bạn bè trước mặt cha mẹ nó, việc quái quỷ gì thế này?
......
Trong khi Hứa Ngôn nói chuyện với cha mẹ Thái Khang, ở Los Angeles cũng đã là đêm khuya.
Lưu Tử Hằng lên giường nằm ngủ chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị gõ.
Căn phòng trọ này chỉ có hai người ở nên Lưu Tử Hằng không cần suy nghĩ nhiều, cậu lập tức cao giọng gọi:
- Thái Khang, mày vào đi.
Thái Khang mặc áo ngủ, bước vào.
Lưu Tử Hằng ngồi dậy, nhìn thằng bạn rồi hỏi:
- Có việc gì không?
- Từ nãy đến giờ tao cứ hắt xì liên tục... Hình như là bị cảm rồi, mày có thuốc cảm không?
Giọng Thái Khang nghèn nghẹn, rõ ràng là vì tắc mũi.
- Có, để tao tìm cho mày.
Lưu Tử Hằng lật chăn lên, xuống giường.
Sau đó, Thái Khang ngẩn ra.
Mãi cho tới khi đứng dậy rồi, Lưu Tử Hằng mới nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Thái Khang và đột ngột nhận ra khi mình đi ngủ thì hoàn toàn không mặc bất kì thứ quần áo nào! b a c h n g o c s a c h. c o m
Vậy là bầu không khí trong phòng trở nên quái dị đến khó tả.
Một buổi chiều nọ, Hứa Ngôn lần đầu tiên tới nhà Thái Khang, cũng là lần đầu tiên gặp được cha mẹ cậu ta.
Tài liệu học tập của lớp mười hai bao gồm toàn bộ tài liệu giảng dạy và phụ đạo của cả cấp ba và một số tư liệu có tính tổng kết, gộp tất cả những thứ này lại tất nhiên sẽ không thể nào đựng vừa trong một cái ba lô, vậy nên Hứa Ngôn bắt một chiếc xe taxi, định để chúng và cốp taxi cũng như chỗ ngồi đằng sau.
Thế nhưng cha mẹ của Thái Khang lại nhiệt tình mời cậu vào nhà chơi, hơn nữa còn nói họ có thể lái xe đưa Hứa Ngôn về. Dưới sự nhiệt tình không thể chối từ ấy, Hứa Ngôn đành phải ngồi lại trong phòng khách nhà Thái Khang và để cho lái xe taxi ra về.
Tiếp đó, cha mẹ Thái Khang mới bắt đầu lộ ra mục đích thực sự của họ.
Mẹ của Thái Khang là một người phụ nữ trung niên trông rất dễ gần, còn cha của Thái Khang lại khá ít nói. Hai người bảo Hứa Ngôn ngồi xuống sa lông, sau khi bưng trà nóng lên cho cậu, họ cũng ngồi xuống ở sa lông đối diện.
Mẹ Thái Khang lúc này mới thấp thỏm lên tiếng:
- Tiểu Ngôn à, cô gọi cháu là Tiểu Ngôn có được không?
- Tất nhiên là được à.
Hứa Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, nở một nụ cười lễ phép.
Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười mang tính xã giao này của cậu đã sắp không giữ nổi nữa.
Bởi lẽ, mẹ Thái Khang hỏi thế này:
- Tiểu Ngôn này, cháu đã học cùng với thằng bé nhà cô ba năm rồi, cháu có nhận ra nó có điểm gì kì lạ không? Ví dụ như... là một đứa con trai thì nó bình thường hay là bất thường?
Khóe miệng Hứa Ngôn giật giật, thế nhưng cậu cũng mau chóng giấu đi biểu lộ dị thường này rồi hỏi lại:
- "Là một đứa con trai bình thường" là thế nào ạ?
- Thì là...
Mẹ Thái Khang cắn môi:
- Thường thì nó sẽ thích chơi với các bạn nam hay là thích chơi với các bạn nữ?
Chỉ dựa trên câu nói này, Hứa Ngôn có thể dùng danh nghĩa của thần để đánh cược rằng có một số sở thích của Thái Khang đã bị cha mẹ phát hiện rồi. Dựa vào vẻ lo lắng của cặp cha mẹ này cũng biết chắc chắn khi ở nhà, Thái Khang đã để lộ ra không ít dấu vết.
- Đương nhiên là chơi cùng con trai rồi ạ.
Thấy sắc mặt của cha mẹ Thái Khang mỗi lúc một tối đi, Hứa Ngôn còn giải thích thêm một câu:
- Bởi vì ở trường cấm yêu sớm nên nam sinh và nữ sinh không tiện chơi với nhau lắm, chỉ cần có hơi gần gũi thôi là sẽ bị giáo viên gọi lên nói chuyện rồi. Cô cũng là phụ huynh mà, hẳn là không hi vọng mấy chuyện yêu sớm xảy ra phải không ạ?
Mẹ Thái Khang không nói thêm gì nhưng cha cậu ta đã không kiềm chế được nữa, ông nói xen vào:
- Chú còn tình nguyện để nó yêu sớm, như thế còn hơn là làm ra mấy chuyện khác!
Mẹ Thái Khang lườm chồng mình một cái rồi lại quay sang hỏi Hứa Ngôn:
- Trước kia, cô chú cũng lo lắng chuyện thằng bé liệu có yêu sớm hay không, thế nhưng một năm trước... Không, hẳn là khoảng một năm rưỡi trước, tầm mà kì nghỉ đông của lớp mười một vừa kết thúc ấy, có một ngày nó bỗng nói với cô chú là từ nay về sau cô chú không cần phải lo lắng chuyện nó sẽ yêu sớm.
- Khi ấy cô chú cứ tưởng nó chỉ hứng lên thế thôi, nhưng mà sau này nó...
Cha Thái Khang còn chưa nói hết câu thì đã lại bị vợ trừng mắt, vậy là ông đành phải nghẹn lại, không nói tiếp nửa câu sau nữa.
- Kì nghỉ đông, một năm rưỡi trước à...
Hứa Ngôn hồi tưởng lại, cậu nghĩ ra một chuyện:
- Cô chú ơi, thật ra hai người không cần phải lo lắng như thế đâu ạ. Hẳn là cô chú không biết chứ khi ấy Thái Khang tỏ tình với em gái cháu nhưng kết quả là bị con bé từ chối, thế nên khi về nhà, cậu ấy mới nói với cô chú mấy câu như kiểu tạm thời không muốn theo đuổi con gái thôi. Truyện chính thức tại b.achngo.c sach.
Mẹ Thái Khang thở dài:
- Quả nhiên là nó đã bị sốc vì con gái nên mới thành ra như thế ư?
Hứa Ngôn cười khổ:
- Cô chú à, cháu cảm thấy hẳn là do hai người bi quan quá thôi. Thái Khang chỉ không yêu đương, chăm chú, tập trung vào việc học thôi, đây là chuyện tốt mà. Nếu không làm sao cậu ấy có thể thi đại học tốt như vậy được, còn đỗ vào trường Đại học Khoa học tự nhiên ở thủ đô nữa. Đó chính là một trong số năm trăm trường đại học hàng đầu thế giới!
Nghe Hứa Ngôn nhắc tới đại học, mẹ Thái Khang lại than ngắn thở dài:
- Tiểu Ngôn, cháu không nhắc tới việc này còn đỡ, chứ nhắc tới Đại học Khoa học tự nhiên... Ôi, nó trúng tuyển vào học viện cơ điện, chú của cháu đã nhờ người ta tìm hiểu rồi, trong số các học sinh trúng tuyển vào học viện cơ điện của bọn họ lần này ấy, chỉ có một phần bảy là nữ thôi!
Vậy nghĩa là Thái Khang vẫn chưa hề cân nhắc tới tỉ lệ nam nữ nhưng cha mẹ cậu ta đã lo lắng trước rồi? Đây mới là cha mẹ ruột này... Hứa Ngôn thầm cảm thán. Thế nhưng việc thuyết phục thì vẫn cứ phải làm.
- Cơ hội yêu đương ở trong trường đại học cũng rất nhiều mà, dù cho chuyên ngành của cậu ấy có rất ít con gái nhưng cũng có thể yêu đương với những cô gái ở chuyên ngành khác, huống chi ở thủ đô còn có rất nhiều trường khác nữa, cậu ấy có thể tìm hiểu con gái ở ngoài trường. b a c h n g o c s a c h. c o m
Nhưng mẹ Thái Khang lại nói:
- Nhưng mà... cô sợ là đã không còn kịp nữa rồi!
- Không kịp nữa ạ?
- Tiểu Ngôn, cháu có biết một nam sinh tên là Lưu Tử Hằng ở lớp cháu không?
- Lưu Tử Hằng... À, cháu biết ạ.
Hứa Ngôn bỗng có một linh cảm không ổn.
Mẹ Thái Khang sầu muộn nói:
- Ngay từ khi thằng bé nhà cô lên lớp mười hai, cậu nhóc Lưu Tử Hằng đó đã hay chạy sang đây chơi rồi. Cô chú cũng không có ý kiến gì với thằng bé, thế nhưng một cậu nhóc như vậy mà cứ chạy sang nhà cô chú là có ý gì? Hơn nữa, mỗi khi Lưu Tử Hằng tới, hai thằng nhóc đó cứ lập tức chui ngay vào trong phòng ngủ, đã thế còn đóng cửa lại!
Hứa Ngôn cuống lên:
- Cháu đoán là... bọn họ đang học tiếng Anh? Theo như cháu được biết thì thời gian đó, Lưu Tử Hằng đã có quyết tâm muốn nâng cao trình độ tiếng Anh nên mới nhờ Thái Khang...
- Cô chú có từng xông vào phòng để xem, hai đứa đúng là đang học tiếng Anh. Nhưng mà làm gì có chuyện hai đứa con trai có thể thân mật như thế chứ? Làm sao mà người làm cha mẹ có thể yên tâm được?
Mẹ Thái Khang có vẻ như không khống chế được cảm xúc, còn cha cậu ta thì đúng là nổi giận đùng đùng:
- Như thế còn chưa hết, thằng ranh này mấy hôm trước còn vừa đi nước ngoài, lại còn đi tìm thằng nhóc Lưu Tử Hằng kia! Hai thằng này định làm cái gì? Hưởng tuần trăng mật à?
Hứa Ngôn toát mồ hôi hột, cậu an ủi hai người:
- Cô chú đừng sốt ruột, cháu chắc chắn, cháu khẳng định với cô chú là cả Thái Khang lẫn Lưu Tử Hằng đều thích con gái mà. Quan hệ giữa bọn họ chỉ là bạn bè thân thiết hơn những người khác thôi.
Hứa Ngôn thực sự không ngờ sẽ có một ngày mình phải giải thích về tính hướng của bạn bè trước mặt cha mẹ nó, việc quái quỷ gì thế này?
......
Trong khi Hứa Ngôn nói chuyện với cha mẹ Thái Khang, ở Los Angeles cũng đã là đêm khuya.
Lưu Tử Hằng lên giường nằm ngủ chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị gõ.
Căn phòng trọ này chỉ có hai người ở nên Lưu Tử Hằng không cần suy nghĩ nhiều, cậu lập tức cao giọng gọi:
- Thái Khang, mày vào đi.
Thái Khang mặc áo ngủ, bước vào.
Lưu Tử Hằng ngồi dậy, nhìn thằng bạn rồi hỏi:
- Có việc gì không?
- Từ nãy đến giờ tao cứ hắt xì liên tục... Hình như là bị cảm rồi, mày có thuốc cảm không?
Giọng Thái Khang nghèn nghẹn, rõ ràng là vì tắc mũi.
- Có, để tao tìm cho mày.
Lưu Tử Hằng lật chăn lên, xuống giường.
Sau đó, Thái Khang ngẩn ra.
Mãi cho tới khi đứng dậy rồi, Lưu Tử Hằng mới nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của Thái Khang và đột ngột nhận ra khi mình đi ngủ thì hoàn toàn không mặc bất kì thứ quần áo nào! b a c h n g o c s a c h. c o m
Vậy là bầu không khí trong phòng trở nên quái dị đến khó tả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook