Dạ Nhi Nhi tỉnh dậy là khi trời đã tối, cô ngơ ngác ngồi lên, thấy mình đang ở nhà thì đơ ra.

Nhúc nhích tay thì mới phát hiện thấy Đông Tâm gục bên giường, cứ như anh vừa trải qua một sự việc rất khủng hoảng vậy..

" Nhi..."

Anh mở mắt ra, ngẩn đầu lên thấy cô ngồi đó. Kích động, bật lên ôm lấy cô.

" Em làm anh lo chết đi được."

Dạ Nhi Nhi cố nhớ lại mọi chuyện. Lúc sáng cô nhớ mình bị một đám người lạ bắt đi, sau đó thì chẳng biết chuyện gì nữa.

" Nghiêm Thừa Thành suýt nữa lấy mạng em rồi..." Đông Tâm bảo.

Lúc này, cô đã hiểu mọi chuyện. Thì ra Nghiêm Thừa Thành đã tìm thấy Yến Phi Phi, nên muốn lấy trái tim của cho cô ấy.

Cũng may...có Đông Tâm bảo vệ cô.

" Vậy...mọi chuyện sao rồi?." Dạ Nhi Nhi vỗ nhẹ lưng anh, hỏi.

" Đã có người khác muốn hiến tim cho Yến Phi Phi."

" Nghiêm Thừa Thành...anh cũng đã cảnh cáo rồi."

" Nhi, anh thật sự sợ chết đi được..."

" Nếu anh đến chậm, em sẽ bị đẩy vào phòng phẫu thuật mất." Hai tay anh run rẩy, không ngừng lo sợ nói ra.

Dạ Nhi Nhi chưa thấy anh hoảng loạn đến như vậy. Đều là vì cô nên mới vậy sao?

Người đàn ông này...yêu cô nhiều đến thế sao chứ?

" Tâm..."

Dạ Nhi Nhi vỗ nhẹ lưng anh, anh chắc chắn rất sợ, cô cũng sợ.

" Tâm...không sao rồi anh."

...

Hai ngày sau.

Giả Phiên Phiên ngồi ở phòng bệnh, cô nhìn cửa sổ, nhìn mặt trời bên ngoài.

Ca phẫu thuật sẽ được tiến hành vào lúc chiều, cô mỉm cười, hít thật sâu.

Cố gắng lạc quan.

" Phiên, cô đã nghĩ kĩ chưa?." Nghiêm Thừa Thành bỗng dưng hỏi.

Anh cảm giác...Giả Phiên Phiên vẫn còn gì đó muốn vương vấn mọi thứ ở đây, chỉ là..

Nỗi cô đơn đã bao trùm cô ấy nên mới cô mới chấp nhận làm chuyện này.

" Sao vậy? Anh muốn thay đổi quyết định sao?." Giả Phiên Phiên quay đầu hỏi.

" Không...chỉ là..."

" Nghiêm Thừa Thành...anh có yêu Phi Phi không?." Giả Phiên Phiên mỉm cười hỏi.

" Rất yêu." Anh lập tức trả lời.

" Vậy là được rồi."

Nói xong, cô quay lưng nhìn cửa sổ lần nữa.

Uông Thất...

Tạm biệt.

...

Uông Thất nằm trên giường, cuộc gọi của Giả Phiên Phiên từ hai ngày trước làm anh lo sợ.

Sau khi ly hôn với cô, anh cũng không liên lạc gì nữa. Căn nhà này tuy nhỏ, nhưng từ khi không còn cô ở đây...

Anh cảm thấy trống vắng, lạnh lẽo, không còn ấm áp.

Không còn ai gọi anh Thất ơi, không còn ai mỗi đêm lén lút ôm lấy anh từ đằng sau khi đi ngủ, không còn ai đợi anh và nấu cho anh những bữa cơm tuy đạm bạc nhưng lại rất ngon.

Không còn ai..

Điện thoại lúc này vang lên, Uông Thất đưa tay vớ lấy điện thoại, bắt máy.

[ Uông Thất...con đang làm gì hả? ]

[ Tại sao con để Phiên Phiên đi như vậy? ]

" Mẹ...mẹ đang nói gì vậy?." Uông Thất ngồi bật dậy, một cảm giác không mấy tốt lành ập đến.

[ Phiên Phiên đồng ý hiến tim cho người khác...con không biết sao? ]

Bệnh viện.

Giả Phiên Phiên ngả lưng xuống giường, cô muốn ngủ một chút, buổi chiều sẽ làm phẫu thuật rồi.

Rầm

Rầm

Uông Thất chạy đến phòng bệnh như kẻ điên, nhìn thấy Giả Phiên Phiên nằm đó, anh hét lên:" Giả Phiên Phiên."

Giả Phiên Phiên nghe tiếng anh mà ngồi bật dậy, hoảng hồn nhìn anh đang đứng trước mặt mình.

Uông..Uông Thất...

Sao anh ấy lại ở đây?

Uông Thất đi đến, nhấc bỗng cả người Giả Phiên Phiên lên..

" Anh...anh làm gì vậy..." Cô vùng vẫy, đánh vào lưng anh..

Uông Thất vác cô trên vai, lạnh lùng bảo:" Đưa em trở về nhà."

" Về nhà...? Tại sao phải về nhà? Chúng ta đã ly hôn rồi mà..." Giả Phiên Phiên bất ngờ.

" Về nhà..."

" Tôi không thể để em ở đây bỏ mạng như vậy được." Uông Thất quát.

Cô mở to mắt, không nghĩ rằng anh đã biết chuyện...

Còn đến đây ngăn cản..

" Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?."

Nghiêm Thừa Thành lúc này trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Uông Thất đang vác Giả Phiên Phiên trên vai liền hỏi.

Uông Thất nhìn Nghiêm Thừa Thành ở cửa, anh không quan tâm người đàn ông này là ai, nhưng nếu có ý định cản anh đưa cô đi...đừng trách anh..

" Đưa cô ấy về nhà." Uông Thất đáp.

" Về nhà? Anh muốn đưa cô ấy đi được cũng được, nhưng để trái tim cô ấy lại cho tôi." Nghiêm Thừa Thành bảo.

Những lời vừa nãy của Nghiêm Thừa Thành làm Uông Thất phẫn nộ.

Cái gì mà để lại trái tim?

" Uông Thất...dừng lại đi..."

" Phi Phi cần em cứu lấy...cậu ấy cần sống..."

" Bỏ em xuống..."

Giả Phiên Phiên lên tiếng, nếu không ngăn cản, hai người đàn ông này sẽ xảy ra ẩu đả mất.

" Cô ta cần sống...em không cần sống sao hả?." Uông Thất quát lớn.

Giả Phiên Phiên nghe anh hỏi mà cười chua chát, đáp lại..

" Em...đúng là không cần sống nữa..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương