CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 )
-
Chương 34
Nhận được câu trả lời từ cô, Uông Thất không đáp, chỉ nhìn Nghiêm Thừa Thành.
" Tránh ra." Uông Thất nhìn Nghiêm Thừa Thành.
" Không tránh." Nghiêm Thừa Thành kiên quyết.
Yến Phi Phi...vẫn đang đợi anh...
" Đủ rồi...để anh...ấy đi đi..."
Yến Phi Phi từ từ tiến đến, nhìn Nghiêm Thừa Thành bảo.
Cô biết mọi chuyện rồi, cô biết tất cả rồi.
" Phi Phi..."
Nghiêm Thừa Thành hoảng hốt khi thấy cô đứng trước mặt mình.
Cô...cô làm sao biết hết mọi chuyện chứ?
Anh vội đi đến đỡ lấy Yến Phi Phi, cô cũng chẳng còn tâm trí đâu đẩy anh ra, cả người dựa vào Nghiêm Thừa Thành, cô nhìn Uông Thất.
" Đưa...Phiên Phiên đi."
Uông Thất nhìn Yến Phi Phi, quả thật...
Cô gái này chẳng còn khí sắc gì, e rằng...
Nhưng anh cũng ích kỉ, không thể để Giả Phiên Phiên bỏ mạng. Ai cũng muốn bảo vệ người quan trọng của mình.
" Xin lỗi."
Nói xong, Uông Thất quay người đưa Giả Phiên Phiên đi.
" Uông Thất...bỏ em xuống...mau bỏ em xuống..."
" Em phải cứu cô ấy...em phải cứu cô ấy..."
Uông Thất đương nhiên cố gắng làm ngơ những lời của Giả Phiên Phiên, đi một mạch ra khỏi bệnh viện, hung bạo ném cô vào xe rồi đóng cửa lại.
...
Yến Phi Phi dựa vào Nghiêm Thừa Thành, cố nắm lấy áo anh.
" Nghiêm Thừa Thành...đừng làm những chuyện như này vì tôi nữa."
" Sống chết có số cả, anh hiểu chứ."
Cô ngẩn đầu nhìn anh, bệnh tình của Yến Phi Phi ngày càng nghiêm trọng rồi.
Không lâu nữa. Có lẽ cô phải rời khỏi người đàn ông này.
" Không...tôi không muốn hiểu..."
Nghiêm Thừa Thành ôm lấy Yến Phi Phi, hai tay run rẩy.
" Thành...đừng cố chấp như vậy." Yến Phi Phi vỗ nhẹ lưng anh.
" Thật ra tôi bỏ đi, không phải muốn cứu Dạ Nhi Nhi, cũng không phải vì Đông Tâm.."
" Tôi là vì anh...Nghiêm Thừa Thành..."
" Tôi không muốn anh làm những chuyện mất nhân tính như vậy."
Dù sao cũng không còn bao lâu thời gian, đến lúc cô phải nói cho anh biết sự thật.
Yến Phi Phi cô từ lâu đã không còn yêu Đông Tâm nữa rồi. Từ lúc bên cạnh Nghiêm Thừa Thành, cô đã yêu mất người đàn ông mà cho cô là máu lạnh.
Nhưng mà..
Cô không dám thành thật thú nhận chuyện này với anh.
Bây giờ nói ra...có quá muộn không?
" Thành...cảm ơn anh..."
Miệng anh bảo là đòi nợ, nhưng từ khi cô không còn người thân, Nghiêm Thừa Thành là người duy nhất chăm sóc cô. Số tiền ba cô mượn anh, không bằng số tiền anh cho chăm sóc cô, nhập viện, tiền thuốc...
Đều là một tay anh chu đáo quan tâm dành cho cô.
Cô biết...cô biết người đàn ông này yêu mình.
Cô chỉ là chưa dám đáp lại..
" Thành...nếu tôi chết rồi...anh có buồn không?."
Yến Phi Phi hỏi.
" Cô sẽ không chết."
Dạ Nhi Nhi lúc này tiến vào, đằng sau là Đông Tâm đi theo.
" Xin lỗi vì xen ngang khung cảnh này, nhưng tôi muốn đến báo cho mọi người một tin vui."
" Lúc trước tôi đã cho người tìm trái tim thích hợp với cô Phi Phi đây."
" Bây giờ đã tìm được rồi."
Dạ Nhi Nhi mỉm cười bảo.
Đông Tâm đứng đằng sau sắc mặt không biểu cảm gì. Mặc dù Nghiêm Thừa Thành đối xử với cô như vậy, nhưng Dạ Nhi Nhi cô hiểu cảm giác của anh ta.
Tha thứ bỏ qua, sau đó còn giúp đỡ tận tình.
Đông Tâm cũng không phải quá hận Nghiêm Thừa Thành. Anh cũng biết, anh ta cũng như anh.
Đều yêu ai đó đến điên cuồng, ích kỷ, cho dù có biến bản thân thành cái gì.
Nghiêm Thừa Thành và Yến Phi Phi không tin vào những gì Dạ Nhi Nhi nói, cả hai bàng hoàng nói.
" Cô..cô nói thật chứ." Nghiêm Thừa Thành nhìn cô.
Dạ Nhi Nhi nhún vai, cô đáp:" Mặc dù mấy hôm trước anh xém chút lấy mạng tôi, nhưng tôi không nói dối, tôi đã tìm thấy."
" Nếu được, cuộc phẫu thuật sẽ sớm được tiến hành."
" Nghiêm Thừa Thành, tôi không phải thần tiên gì, nhưng lần này anh nợ tôi...có phải không?." Dạ Nhi Nhi thẳng thắn nhìn Nghiêm Thừa Thành bảo.
Đâu ai cho không ai cái gì, cái gì cũng có cái giá của nó.
Cô dĩ nhiên cô điều kiện đưa ra.
" Chỉ cần cứu lấy Phi Phi...cô còn hận, còn ghét tôi, cái mạng này tôi đều cho cô." Nghiêm Thừa Thành bảo.
" Cái này là anh nói đấy nhé?." Đông Tâm lên tiếng xen ngang.
Chuyện lần trước, anh vẫn đánh chưa xong, vẫn chưa hả dạ được.
" Đừng...đừng mà..."
Yến Phi Phi lên tiếng, cô hoảng sợ nhìn Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm.
Cả hai thấy biểu cảm của Phi Phi bật cười.
Đông Tâm một tay khoác lên vai Dạ Nhi Nhi, nhìn Yến Phi Phi:" Tôi chỉ đùa thôi."
" Sau khi cô khỏe lại, Nghiêm Thừa Thành tự biết làm gì mà."
...
" Em đó, đúng là tốt bụng đến đáng sợ."
Đông Tâm đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Dạ Nhi Nhi, dịu dàng bảo.
" Không phải anh cũng giúp đó sao?." Dạ Nhi Nhi đưa tay đánh anh một cái.
" Không phải vì em muốn vậy sao?." Đông Tâm nhìn cô.
Dạ Nhi Nhi bật cười, khẽ kéo cổ áo anh xuống, hôn lên môi anh.
" Tâm..."
Đông Tâm nhìn cô, đưa một tay lên giữ gáy cô, một tay không ngừng sờ soạng bên dưới.
" Nhi.."
Sau đó...
Căn phòng tràn ngập hoan ái của hai con người nào đó rồi...
" Tránh ra." Uông Thất nhìn Nghiêm Thừa Thành.
" Không tránh." Nghiêm Thừa Thành kiên quyết.
Yến Phi Phi...vẫn đang đợi anh...
" Đủ rồi...để anh...ấy đi đi..."
Yến Phi Phi từ từ tiến đến, nhìn Nghiêm Thừa Thành bảo.
Cô biết mọi chuyện rồi, cô biết tất cả rồi.
" Phi Phi..."
Nghiêm Thừa Thành hoảng hốt khi thấy cô đứng trước mặt mình.
Cô...cô làm sao biết hết mọi chuyện chứ?
Anh vội đi đến đỡ lấy Yến Phi Phi, cô cũng chẳng còn tâm trí đâu đẩy anh ra, cả người dựa vào Nghiêm Thừa Thành, cô nhìn Uông Thất.
" Đưa...Phiên Phiên đi."
Uông Thất nhìn Yến Phi Phi, quả thật...
Cô gái này chẳng còn khí sắc gì, e rằng...
Nhưng anh cũng ích kỉ, không thể để Giả Phiên Phiên bỏ mạng. Ai cũng muốn bảo vệ người quan trọng của mình.
" Xin lỗi."
Nói xong, Uông Thất quay người đưa Giả Phiên Phiên đi.
" Uông Thất...bỏ em xuống...mau bỏ em xuống..."
" Em phải cứu cô ấy...em phải cứu cô ấy..."
Uông Thất đương nhiên cố gắng làm ngơ những lời của Giả Phiên Phiên, đi một mạch ra khỏi bệnh viện, hung bạo ném cô vào xe rồi đóng cửa lại.
...
Yến Phi Phi dựa vào Nghiêm Thừa Thành, cố nắm lấy áo anh.
" Nghiêm Thừa Thành...đừng làm những chuyện như này vì tôi nữa."
" Sống chết có số cả, anh hiểu chứ."
Cô ngẩn đầu nhìn anh, bệnh tình của Yến Phi Phi ngày càng nghiêm trọng rồi.
Không lâu nữa. Có lẽ cô phải rời khỏi người đàn ông này.
" Không...tôi không muốn hiểu..."
Nghiêm Thừa Thành ôm lấy Yến Phi Phi, hai tay run rẩy.
" Thành...đừng cố chấp như vậy." Yến Phi Phi vỗ nhẹ lưng anh.
" Thật ra tôi bỏ đi, không phải muốn cứu Dạ Nhi Nhi, cũng không phải vì Đông Tâm.."
" Tôi là vì anh...Nghiêm Thừa Thành..."
" Tôi không muốn anh làm những chuyện mất nhân tính như vậy."
Dù sao cũng không còn bao lâu thời gian, đến lúc cô phải nói cho anh biết sự thật.
Yến Phi Phi cô từ lâu đã không còn yêu Đông Tâm nữa rồi. Từ lúc bên cạnh Nghiêm Thừa Thành, cô đã yêu mất người đàn ông mà cho cô là máu lạnh.
Nhưng mà..
Cô không dám thành thật thú nhận chuyện này với anh.
Bây giờ nói ra...có quá muộn không?
" Thành...cảm ơn anh..."
Miệng anh bảo là đòi nợ, nhưng từ khi cô không còn người thân, Nghiêm Thừa Thành là người duy nhất chăm sóc cô. Số tiền ba cô mượn anh, không bằng số tiền anh cho chăm sóc cô, nhập viện, tiền thuốc...
Đều là một tay anh chu đáo quan tâm dành cho cô.
Cô biết...cô biết người đàn ông này yêu mình.
Cô chỉ là chưa dám đáp lại..
" Thành...nếu tôi chết rồi...anh có buồn không?."
Yến Phi Phi hỏi.
" Cô sẽ không chết."
Dạ Nhi Nhi lúc này tiến vào, đằng sau là Đông Tâm đi theo.
" Xin lỗi vì xen ngang khung cảnh này, nhưng tôi muốn đến báo cho mọi người một tin vui."
" Lúc trước tôi đã cho người tìm trái tim thích hợp với cô Phi Phi đây."
" Bây giờ đã tìm được rồi."
Dạ Nhi Nhi mỉm cười bảo.
Đông Tâm đứng đằng sau sắc mặt không biểu cảm gì. Mặc dù Nghiêm Thừa Thành đối xử với cô như vậy, nhưng Dạ Nhi Nhi cô hiểu cảm giác của anh ta.
Tha thứ bỏ qua, sau đó còn giúp đỡ tận tình.
Đông Tâm cũng không phải quá hận Nghiêm Thừa Thành. Anh cũng biết, anh ta cũng như anh.
Đều yêu ai đó đến điên cuồng, ích kỷ, cho dù có biến bản thân thành cái gì.
Nghiêm Thừa Thành và Yến Phi Phi không tin vào những gì Dạ Nhi Nhi nói, cả hai bàng hoàng nói.
" Cô..cô nói thật chứ." Nghiêm Thừa Thành nhìn cô.
Dạ Nhi Nhi nhún vai, cô đáp:" Mặc dù mấy hôm trước anh xém chút lấy mạng tôi, nhưng tôi không nói dối, tôi đã tìm thấy."
" Nếu được, cuộc phẫu thuật sẽ sớm được tiến hành."
" Nghiêm Thừa Thành, tôi không phải thần tiên gì, nhưng lần này anh nợ tôi...có phải không?." Dạ Nhi Nhi thẳng thắn nhìn Nghiêm Thừa Thành bảo.
Đâu ai cho không ai cái gì, cái gì cũng có cái giá của nó.
Cô dĩ nhiên cô điều kiện đưa ra.
" Chỉ cần cứu lấy Phi Phi...cô còn hận, còn ghét tôi, cái mạng này tôi đều cho cô." Nghiêm Thừa Thành bảo.
" Cái này là anh nói đấy nhé?." Đông Tâm lên tiếng xen ngang.
Chuyện lần trước, anh vẫn đánh chưa xong, vẫn chưa hả dạ được.
" Đừng...đừng mà..."
Yến Phi Phi lên tiếng, cô hoảng sợ nhìn Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm.
Cả hai thấy biểu cảm của Phi Phi bật cười.
Đông Tâm một tay khoác lên vai Dạ Nhi Nhi, nhìn Yến Phi Phi:" Tôi chỉ đùa thôi."
" Sau khi cô khỏe lại, Nghiêm Thừa Thành tự biết làm gì mà."
...
" Em đó, đúng là tốt bụng đến đáng sợ."
Đông Tâm đưa tay nhéo cái mũi nhỏ của Dạ Nhi Nhi, dịu dàng bảo.
" Không phải anh cũng giúp đó sao?." Dạ Nhi Nhi đưa tay đánh anh một cái.
" Không phải vì em muốn vậy sao?." Đông Tâm nhìn cô.
Dạ Nhi Nhi bật cười, khẽ kéo cổ áo anh xuống, hôn lên môi anh.
" Tâm..."
Đông Tâm nhìn cô, đưa một tay lên giữ gáy cô, một tay không ngừng sờ soạng bên dưới.
" Nhi.."
Sau đó...
Căn phòng tràn ngập hoan ái của hai con người nào đó rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook