Cô Ấy Biết Tất Cả
-
187: Mỗi Người Đều Có Một Nỗi Sợ
“Bạn gái cũ?”
Cận Hải Dương nở nụ cười nửa miệng với Trần Diễm Linh.
“Bà biết gì đúng không?”
Nghe anh hỏi điều này, ánh mắt người phụ nữ trung niên hơi lóe lên, nhưng bà đã sớm bình tĩnh trở lại, tự tin nói.
“Đúng, tôi là mẹ ruột của Kinh Kinh, con gái tôi lớn ngần ấy rồi, tôi không lo cho con bé chẳng lẽ dựa vào người ba câm kia của con bé sao?”
“Một người đàn ông muốn kết hôn mà vẫn có người phụ nữ khác trong lòng, quen nhau nhiều năm mà không có chút động tĩnh gì, đây là thể hiện có vấn đề chứ là gì?”
“Ban đầu tôi đã thấy người đàn ông này không tốt, nhưng có một hôm con gái nhỏ của tôi nhìn thấy cậu ta uống cà phê với một người phụ nữ trên phố, cười tươi như hoa, chắc chắn là ngoại tình.”
“Sau đó, tôi tìm một thám tử tư để điều tra cậu ta, sau đó tôi mới biết rằng cậu ta đã có bạn gái trước khi cậu ta ra nước ngoài, tên Hình Ti Ti.
Hai người đó hóa ra là bạn nhảy, cùng khiêu vũ trong một vở ba lê nào đó.”
“Một đôi nam nữ ăn mặc hở hang, uốn éo cơ thể trên sân khấu, không có chuyện mới là lạ!”
“Bây giờ cậu ta yêu con gái tôi nên phải giải quyết rõ ràng mọi chuyện trước kia, một chân dẫm hai chiếc thuyền, mà muốn không bên nào ngã à.
Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy!”
Vẻ mặt Trần Diễm Linh phẫn nộ nói, không biết có nghĩ tới chuyện gì đã xảy ra hay không.
Cận Hải Dương gật đầu.
“Bà nói với Vương Tinh Kinh chuyện này, phản ứng của cô ấy như thế nào?”
Nói đến đây, Trần Diễm Linh càng tức giận.
Bà ta cay đắng nhổ một cái, khuôn mặt kéo dài hơn, hiển nhiên không hài lòng lắm với thái độ của con gái.
“Con bé bị người đàn ông đó bỏ bùa rồi.
Tôi nói với con bé thì nó không đáp lại.
Tôi nghĩ người đàn ông đó vẫn đến phòng tập nhảy làm việc hàng ngày.”
“Làm việc?”
Cận Hải Dương nghịch ngợm lặp lại hai chữ này, trên mặt có chút kinh ngạc.
“Bà nói Mưu Vân Nhiên cũng làm việc ở Tinh Vũ Tập? Không phải nói Vương Tinh Kinh tìm câu lạc bộ cho anh ấy biểu diễn sao?”
“Phải đi biểu diễn chứ! Nhưng cậu ta cứ nói Kinh Kinh làm hoen ố nghệ thuật của cậu ta, con bé phải mở lớp dạy múa ba lê trong phòng làm việc.
Theo tôi thấy, cậu ta chỉ muốn tán tỉnh con gái!”
Phốc.
Bùi Diệu ngồi ở phía sau nghe hồi lâu, rốt cục bật cười.
Đang định nói gì đó, nhưng đột nhiên nhìn thấy đội trưởng của mình ném ra ánh mắt lạnh lùng, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Được rồi, bà Trần, hôm nay cảm ơn bà, tôi hy vọng bà sẽ tiếp tục hợp tác với chúng tôi trong tương lai.
Nếu cần, chúng tôi có thể yêu cầu bà đến để xác minh tình hình.
Vui lòng luôn mở điện thoại để tiện liên lạc.”
Sau khi tiễn Trần Diễm Linh đi, Bùi Diệu rốt cuộc không nhịn được nói.
“Đội trưởng, tôi thấy bà mẹ này cũng đáng nghi!”
Anh dừng lại, vẻ mặt đầy mỉa mai.
“Hãy nhìn xem, khi chúng ta có mặt tại hiện trường, bà ấy cùng con gái khóc lóc ỉ ôi, còn đẩy cảnh sát canh hiện trường của chúng ta ra, giống như rất đau lòng vậy.”
“Ngay sau khi bảo bà ấy nhận dạng xác, hai người lập tức sợ hãi, cô con gái kia còn nói nhìn người chết không có gì hay, vậy lúc đầu muốn vào hiện trường làm gì? Đúng là diễn trò!”
“Vừa rồi em đưa bọn họ đến Trung Tâm Pháp Y bên cạnh, bọn họ còn không muốn vào cửa, chỉ là nhìn từ xa cho xong chuyện, cũng không đau lòng như mình nói, đúng là bản chất chả ra gì!”
Có lẽ là bởi vì cảm thấy được bức xúc trong lòng được giải tỏa, giọng điệu Bùi Diệu cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Em nghĩ bây giờ, hai mẹ con này sợ phòng làm việc sẽ bị bạn trai của Vương Tinh Kinh lấy mất!”
“Ồ! Vì sao?”
Cận Hải Dương hơi nhướng mày, khích lệ Bùi Diệu nói tiếp.
“Đội trưởng anh nghĩ đi, người phụ nữ này và đứa con gái nhỏ không có việc gì làm, không phải vừa rồi bà ta nói con gái mình giúp bà ta thuê nhà sao bây giờ Vương Tinh Kinh đã chết, bà ta làm sao tiếp tục sống được?”
“Ba của Vương Tinh Kinh có thù oán với người phụ nữ này, nhất định sẽ không tiêu tiền cho người phụ nữ này.
Hiện tại bà ấy bất lực, thứ duy nhất có thể dựa vào là tài sản thừa kế.”
“Ừm.”
Nghe những gì anh ta nói, Cận Hải Dương gật đầu tán thành.
“Đúng vậy, trong trường hợp thừa kế, bà ấy phải đảm bảo có trong di chúc của người chết hoặc trực tiếp đứng tên thừa kế hợp pháp mà không cần lập di chúc.”
Người đàn ông nheo mắt, nhẹ giọng nói.
“Vương Tinh Kinh còn trẻ, hiện tại chắc chưa lập di chúc, nên có thể sẽ chia cho Trần Diễm Linh và Vương Trụ theo quy định của pháp luật về luật thừa kế.”
“Mưu Vân Nhiên chỉ là bạn trai của Vương Tinh Kinh, nhưng theo Trần Diễm Linh, cô ấy bị người đàn ông này mê hoặc hoàn toàn nên Trần Diễm Linh sợ Vương Tinh Kinh thật sự lập di chúc, để lại toàn bộ tài sản cho Mưu Vân Nhiên, vì vậy bà ấy đã liều lĩnh xông vào hiện trường.”
“Tất cả chỉ vì một người bạn trai đã từ chối kết hôn với cô ấy?”
Bùi Diệu vẻ mặt kinh ngạc nói.
“Chuyện này làm sao có thể? Vương Tinh Kinh đối với việc này cũng không ngốc!”
Nhìn thấy bộ dạng khó hiểu của anh, người đàn ông đẹp trai cao lớn đột nhiên cười nói khá ẩn ý.
“Có gì là không thể?”
“Nếu bây giờ tôi chết, cái gì trên danh nghĩa cũng sẽ giao hết cho Tiểu Bạch, giao cho người khác cũng không có ích lợi gì.”
Bùi Diệu bị cơm chó đột ngột này làm cho sững sờ, vẻ mặt bất ngờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc đầu anh còn tưởng Cận Hải Dương quá vô lý, anh cũng không phải giáo sư Thẩm, trực tiếp nói với anh cũng không có ích lợi gì?
Nhưng sau khi nghĩ lại, anh đột nhiên cảm thấy điều này không phải không có lý.
Ở nhà họ Cận chỉ có hai người đàn ông, nghe nói ông nội anh có địa vị cao, đủ thứ tài sản, tài sản của đội trưởng đối với ông nội thật đúng là vô dụng.
Nhưng mà…đưa hết cho bạn gái, không sợ cô ấy dùng để ăn chơi sao?
Tuy biết giáo sư Thẩm không phải người nông nổi như vậy, nhưng của cải lụa là lay động lòng người, có sức nặng cám dỗ mạnh mẽ, con người luôn thay đổi!
Đến lúc đó, nếu thấy tiền của mình bay vào túi những người đàn ông khác, chẳng phải sẽ tức đến mức đội mồ sống lại sao!
“Chuyện cậu nói cũng có khả năng đó.”
Người đàn ông khẽ cười, thản nhiên nói.
Lúc đó Bùi Diệu mới nhận ra mình đã vô tình nói ra lời độc thoại từ trong lòng, trên mặt không khỏi nóng lên.
“Nhưng tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Cận Hải Dương liếc nhìn màn hình điện thoại di động, tấm ảnh trên màn hình bảo vệ là một tấm ảnh chụp một khuôn mặt đang ngủ, cô gái xinh đẹp thanh tú trên màn hình có phong thái điềm đạm, đôi môi màu anh đào nhợt nhạt như có như không hơi nhếch lên, cô đã đắm chìm trong một giấc mơ ngọt ngào nào đó.
Lông mày của người đàn ông cũng giãn ra, anh nhìn chằm chằm vào bức ảnh của cô, bình tĩnh nói khiến Bùi Diệu chấn động.
“Khi còn sống, cô ấy là của tôi, không ai có thể thay đổi được.
Nếu tôi không còn, cô ấy sẽ được tự do, nhưng dù sao cô ấy sẽ không bao giờ quên tôi.”
“Bởi vì không có người đàn ông nào khác trên thế giới này có thể làm nhiều điều như vậy cho cô ấy ngoại trừ tôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook