Cô Ấy Biết Tất Cả
186: Mưu Vân Nhiên


“Ý bà là … phòng tập nhảy của người chết do cô ấy và bạn trai cùng nhau mở?”
Cận Hải Dương sờ cằm, đầy ẩn ý hỏi.
Ai biết câu hỏi đơn giản này dường như đánh trúng nỗi đau của Trần Diễm Linh, khiến bà ta lập tức giống như một con nhím xù gai, vẻ mặt đầy cảnh giác.
“Cái gì cùng nhau mở? Tên ăn bám kia làm gì có tiền, chỉ là một vũ công.

Phòng làm việc này là của con gái tôi.”
Bà nghiến răng nói.
Nhìn thấy bà ấy như vậy, người đàn ông nhướng mày, nụ cười trên mặt càng thêm thâm trầm.
“Hay nói về bạn trai của Vương Tinh Kinh đi.

Cửa phòng tập nhảy không có dấu hiệu bị hư, rất có thể là người quen phạm tội.”
Nghe anh nói, vẻ mặt Trần Diễm Linh buông lỏng, cả người như uống một viên thuốc trấn an, không còn sự phản kháng và đề phòng như vừa rồi.
Nói đến bạn trai của con gái lớn, bà ấy liền lộ ra vẻ chán ghét.
“Anh nghĩ như vậy là đúng, anh cảnh sát! Nếu anh muốn tôi nói thì tên họ Mưu kia nhất định không phải người tốt! Tôi nghĩ cậu ta là vì tiền của Kinh Kinh của chúng tôi…”

Bà sẽ không bao giờ quên ngày gặp lại con gái ruột của mình lần đầu tiên.
Vương Tinh Kinh tiện tay cho bà tiền, cũng đủ để bà và con gái sống qua mấy tháng, bà thật không ngờ đứa trẻ bị bà bỏ rơi lúc mới sinh này lại trở thành một thổ hào!
Khóe miệng Vương Tinh Kinh rất giống bà, trời sinh dáng dấp nhỏ nhắn, tuy rằng cười nhìn mẹ, nhưng không có chút cảm giác thân thiết nào.
Huống chi tên mặt trắng bên cạnh con bé, bà nhìn thấy cậu ta không hề che giấu sự ghê tởm và khinh miệt trên khuôn mặt của mình, Trần Diễm Linh đã lăn lộn ở bên ngoài lâu như vậy rồi, cái khác không học được nhưng bản lĩnh nhìn sắc mặt lại rất thông thạo.

Đây cũng là kỹ năng bà dựa vào để kiếm sống.
Theo bản năng, bà biết người bạn trai vũ công của con gái bà coi thường bà, cũng đúng, bà và Mã Hân Hân nghèo túng, sao lại có được sự để ý của “nhà nghệ thuật”.
Nhưng khi quen lâu hơn với Vương Tinh Kinh, bà mới nhận ra “nhà nghệ thuật vĩ đại” này thật ra chỉ là tên mặt trắng ăn bám con gái bà mà thôi, nếu không có Kinh Kinh chống đỡ, người đàn ông kia sao có thể ngày ngày đi xe sang, mặc đồ hiệu nổi tiếng!
Cứ như vậy, người đàn ông đó làm giống như tất cả mọi người trên thế giới này đều nợ tiền cậu ta, còn không cho mẹ vợ tương lai như bà sắc mặt tốt.
Đúng là không thân với con gái lớn, nhưng Vương Tinh Kinh rốt cuộc cũng là đứa trẻ chui ra từ bụng bà! Nếu không có bà, tên mặt trắng như cậu ta sao có thể có cuộc sống xa hoa như vậy?
Bà và con gái nhỏ còn chưa được sống tốt như vậy!
“Ôi, lại nói, đây là số của tôi, Trần Diễm Linh tôi số không tốt, nếu không bây giờ cũng đã giàu có rồi.”
Người phụ nữ trung niên nói với vẻ mặt xúc động.
Đối với chuyện này, bà đã hối hận vô số lần rồi, tại sao khi đó bà lại vì một cái đầm, một đôi giày mà bắt Vương Lâm ra ngoài làm việc!
Phải biết rằng, vào năm thứ tám sau khi ly hôn, thôn nhà họ Vương bắt đầu có kế hoạch thu hồi đất, khi đó ngôi nhà và khu đất của gia đình Vương Lâm có thể được thay thế bằng 3 ngôi nhà ở một số khu vực nổi tiếng ở Hải Đô, bây giờ đều có giá trên trời! Dù có tệ đến đâu thì việc phá bỏ mười tám căn nhà trên cùng một địa điểm cũng là điều đáng giá, đời này không cần lo ăn mặc nữa.
Bà vừa vỗ đùi vừa nói, vẻ mặt đầy ân hận và tiếc nuối cho những gì đã qua.
“Bà nói Mưu Vân Nhiên cùng Vương Tinh Kinh có quan hệ không tốt?”
Cận Hải Dương không kiên nhẫn khi nghe bà phàn nàn về cuộc sống, thẳng thừng đưa chủ đề quay về vấn đề anh quan tâm nhất.
Trần Diễm Linh đang nói chuyện tâm tình thì đột nhiên bị ngắt lời, thật ra trong lòng có chút không vui.
Nhưng dù sao bà vẫn biết đây là cục cảnh sát, nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, bà đã không dám nổi giận với người đàn ông không dễ gây gây sự này, nhất là khi bà nhìn thấy giày, đồng hồ và quần áo của anh ta không hề rẻ.
Bà bình tĩnh lại và nói tiếp.
“Tôi đã nói với Kinh Kinh không biết bao nhiêu lần về điều này.

Tôi đã mất cả cuộc đời vì đàn ông, tôi nhìn đàn ông chính xác hơn con bé rất nhiều, liếc mắt liền biết tên nhóc đó có ý gì.”
“Nói cho anh biết, nếu anh thật sự thích một cô gái, làm sao có thể luôn giữ một mặt, thường không nghĩ cho cô ấy, khi có chuyện mới đi tìm người ta, năm mới còn không ở cùng nhau, không có chút biểu hiện gì, vậy cũng coi được sao?”
“Một người đàn ông thích một cô gái, điều quan trọng nhất là cậu ta có chịu chi tiền cho cô ấy hay không!”

“Nếu cậu ta thật sự thích Kinh Kinh của chúng tôi, nếu không có chuyện gì khác, lúc ra ngoài cậu ta sẽ luôn nghĩ đến việc mang theo vài món quà kỷ niệm.

Đã năm năm rồi! Tôi không nhìn thấy một sợi vải nào của Mưu Vân Nhiên! Kinh Kinh vẫn luôn nói tốt cho cậu ta, nếu tôi nói ra thì con bé đúng là mù quáng nhìn nhầm người, người ta coi thường con bé, coi con bé là đứa nhà giàu mới nổi nên bám chặt con bé, nhất định không coi trọng con bé! ”
Trần Diễm Linh hít một hơi rồi nói tiếp.
“Chỉ là, người ba câm của con bé cũng là một tên ngốc, nhìn không ra nhân phẩm của tên họ Mưu đó, trợ cấp cho cậu ta nhiều năm như vậy, còn đầu tư hai ba triệu vào đó!”
“Phòng tập khiêu vũ của Kinh Kinh, ngoài việc dạy khiêu vũ còn có tiền thuê nhà, phần còn lại đều đưa cho người đàn ông kia!”
“Nói cậu ta là vũ công cái gì? Thật ra, cậu ta chỉ là chim hoàng vũ hạng hai, không có đoàn lớn lại không biết tự mình chạy show, vừa rồi nghe nói Kinh Kinh liên hệ để cậu ta biểu diễn trong hội quán, cậu ta liền không vui, nói vậy là làm bẩn nghệ thuật, bởi vì chuyện này mà thường cãi nhau với con gái tôi!”
Vừa nói, bà vừa vẫy tay với Cận Hải Dương một cách bí ẩn.
“Lại đây, tôi có một bí mật muốn nói cho anh.”
Người đàn ông hoàn toàn không có động tĩnh, ngồi ở trên ghế chế nhạo, lười biếng nói.
“Nếu bà có điều gì muốn nói thì nói, đưa tay gọi vậy, xem tôi là chó sao?”
Trần Diễm Linh rất bất mãn với thái độ hoàn toàn không hợp tác của anh, nhưng bà cũng biết đây không phải là người đàn ông nghe lời mình nên chỉ có thể cười trừ, tự thấy mình phải xuống một bước.
“Không phải, là sợ ảnh hưởng không tốt…tôi cũng quên trong phòng này không có người ngoài, cho nên tôi trực tiếp nói.”
“Thật ra, Mưu Vân Nhiên đối với Kinh Kinh như vậy là có lý do.”
Bà nháy mắt nói.
“Tôi không biết rõ lắm về chuyện này.

Có vẻ như lúc đầu cậu ta đã có bạn gái, nghe nói cũng là vũ công, hai người thậm chí còn cùng nhau đi đến Mỹ.


Kết quả là anh chàng họ Mưu đã gây ra một số rắc rối, ngược đãi Kinh Kinh, không hiểu sao, cuối cùng hai đứa lại ở bên nhau.”
“Khi tôi gặp Kinh Kinh, họ mới từ Mỹ trở về được hai năm, họ đã biết nhau từ trước.”
“Tính theo năm, có lẽ họ đã biết nhau bảy tám năm.

Người đàn ông ấy chưa bao giờ nói đến chuyện kết hôn.

Con gái tôi mỗi ngày một già đi.

Tôi làm mẹ có thể không gấp sao?”
“Tôi thấy, dưa xanh hái thì không ngọt, chắc có lẽ còn nhớ bạn gái cũ?”



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương