Cổ Áo Xanh Xanh
-
Chương 23
Mùa đông năm nay bắt đầu rất sớm, ăn tết cũng sớm.
Cuối năm theo thường lệ có nhiều việc, Trần Hoàn đã lâu không gặp Lưu Tử Khâm. Nhất là bây giờ anh đang trong phòng hắn, hai gia đình cùng nhau đón tết, lại chỉ thiếu mình hắn, cuộc gọi này càng gọi càng không nỡ tắt.
Bà Lâm lại hơi vội vàng hỏi, “Gì mà không suy nghĩ cẩn thận, con lại không thích nữa à?”
Lưu Tử Khâm sống theo giờ Anh, không có ba mươi tết, nên làm thí nghiệm thì làm thí nghiệm, nên làm việc thì làm việc. Nhưng có khá nhiều du học sinh Trung Quốc ở chung cư, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy câu đối tự viết dán ngoài cửa, tuy nét chữ bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nền đỏ chữ đen vẫn có không khí năm mới.
Lời nói này thực sự hơi trái lương tâm, nếu như suy nghĩ anh sẽ không nói ra ư?
Bà Lý cằn nhằn, “Hai cái đứa này, bí mật thế kia thì thầm chuyện gì không biết?”
Tết năm ngoái chỉ ăn một bữa cơm, ngủ ở nhà một đêm rồi vội vàng chạy đến bệnh viện, năm nay cũng không về được. Lưu Tử Khâm tự cảm thấy đuối lý, vậy nên mua trước hai chai rượu nho thượng hạng để Trần Hoàn mang về ăn tết, xem như nhận lỗi với ông bà Lưu và cô Lâm.
Bỗng nhiên có anh bạn ra hiệu cho mọi người yên lặng, vểnh tai nghe một lúc, nghi hoặc hỏi: “Có người đang gõ cửa đúng không?”
Tết năm ngoái chỉ ăn một bữa cơm, ngủ ở nhà một đêm rồi vội vàng chạy đến bệnh viện, năm nay cũng không về được. Lưu Tử Khâm tự cảm thấy đuối lý, vậy nên mua trước hai chai rượu nho thượng hạng để Trần Hoàn mang về ăn tết, xem như nhận lỗi với ông bà Lưu và cô Lâm.
Ở quê ăn cơm tất niên rất sớm, Lưu Tử Khâm gọi điện cho bà Lý lúc ba, bốn giờ theo giờ Bắc Kinh.
“Ừ, năm mới vui vẻ.”
Thật ra nói biết làm sủi cảo, nhưng không thành thạo cho lắm, dù sao ngày thường mọi người cũng không hay làm việc nhà, càng khỏi nói đến mấy đồng chí nước ngoài ham học hỏi lại cứ đòi tham gia. Vì vậy trong bếp lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh, bột mì bay đầy không trung, rôm rả như tiết thủ công ở nhà trẻ.
Điện thoại vừa kết nối, phải công nhận là rất đông vui.
Trần Hoàn thấy hắn như vậy, biểu cảm trên mặt cũng hơi sượng, không cười nữa, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Lưu Tử Khâm ngẩn người, “Cậu ở đâu vậy.”
Tiểu Trương???
Đầu tiên là nghe giọng bà Lâm, “Ơ, Tử Khâm gọi điện à!”
Mùa đông năm nay bắt đầu rất sớm, ăn tết cũng sớm.
Tiếp đó ông Lưu cũng sáp lại, nghe rất vui vẻ, “Con trai ơi!”
Trước khi Lưu Tử Khâm có phản ứng gì, Trần Hoàn nói tiếp, “Ngoài ra tôi cũng muốn gặp cậu.”
“Tiểu Trần ơi! Sủi cảo chín rồi! Ra ăn cơm thôi!”
Cuối cùng là tiếng leng keng, có lẽ là tiếng đặt bát đũa xuống, bà Lý bước dài xông đến cướp lấy điện thoại trong tay ông Lưu, giọng nói vang động trời, “Lưu Tử Khâm!! Anh còn nhớ mình có mẹ hả!!?”
Cuối cùng là tiếng leng keng, có lẽ là tiếng đặt bát đũa xuống, bà Lý bước dài xông đến cướp lấy điện thoại trong tay ông Lưu, giọng nói vang động trời, “Lưu Tử Khâm!! Anh còn nhớ mình có mẹ hả!!?”
Trang trí trong phòng Lưu Tử Khâm vẫn như cũ, nhưng người chưa trở về, đương nhiên giường cũng chưa trải. Trần Hoàn nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Lưu Tử Khâm vốn cảm thấy mình ra ngoài phòng thí nghiệm gọi điện thoại đã là lựa chọn rất sáng suốt, với tông giọng này của bà Lý, hắn đoán chừng phải trốn trong nhà vệ sinh mới không có ai nghe thấy.
Đúng lúc cả nhà ông Lưu đã tán gẫu xong, chuyển đổi trận địa tìm đến hai mẹ con họ, nghe Trần Hoàn nói vậy bà Lâm đã yên lòng, thở dài một tiếng không nói nữa.
“Ối, mẹ ơi…” Nhưng có thể nghe thấy các bậc phụ huynh líu ríu với họ như hồi bé, Lưu Tử Khâm rất hài lòng, không tự giác mỉm cười, trong lòng rất vui, “Xem mẹ nói kìa, đừng bôi nhọ con, con trai mẹ hiếu thảo lắm đấy, con muốn chừa không gian cho bố mẹ ở riêng mà. Nói sao nhỉ, trải qua thế giới hai người?”
Một tay Trần Hoàn vồ vồ giữa không trung, “Ở phòng cậu.”
Ông Lưu và bà Lâm buồn cười, dưới uy quyền của bà Lý lại không dám cười ra tiếng.
Từ đầu năm Trần Hoàn nói thẳng với bà, nói thật quan hệ giữa hai mẹ con hơi căng thẳng.
Bà Lý giận sôi máu, “Bác sĩ Lưu, anh có thể thôi khua môi múa mép không!?”
Nhưng một đám đàn ông trong phòng khách lại ồn ào hơn lũ trẻ mẫu giáo, những người bạn nước ngoài này không chỉ tò mò về sủi cảo, mà cũng rất tò mò về chương trình cuối năm. Thậm chí điểm danh muốn xem chương trình tấu nói[1] khó hiểu nhất, từng tiếng “wow wow” “good good” nối tiếp nhau vô cùng vui vẻ.
Lúc Lưu Tử Khâm mở cửa, đột nhiên như quay về tết năm ngoái, có điều hai người họ đã đổi chỗ cho nhau, không khí lạnh ngoài phòng xen lẫn lời chúc mừng vui vẻ cùng nhào về phía hắn.
“Ối, mẹ ơi…” Nhưng có thể nghe thấy các bậc phụ huynh líu ríu với họ như hồi bé, Lưu Tử Khâm rất hài lòng, không tự giác mỉm cười, trong lòng rất vui, “Xem mẹ nói kìa, đừng bôi nhọ con, con trai mẹ hiếu thảo lắm đấy, con muốn chừa không gian cho bố mẹ ở riêng mà. Nói sao nhỉ, trải qua thế giới hai người?”
Ông Lưu và bà Lâm buồn cười, dưới uy quyền của bà Lý lại không dám cười ra tiếng.
Đồng thời vỗ bả vai đồng bào Trung Quốc Tiểu Trương như trút được gánh nặng, còn có phần cười trên nỗi đau của người khác, “Ngây ra đó làm gì, mau tiếp tục phiên dịch cho mọi người đi.”
Lưu Tử Khâm không khoe khoang nữa, nghiêm túc nói: “Là con sai là con sai, chân thành xin lỗi bà Lý. Sang năm, sang năm nhất định về nhà với mẹ được không?”
Bên kia mở loa ngoài, hình như trong nháy mắt mọi người đều im lặng, bà Lý hít mũi một cái lại hơi buồn, “Cũng không phải mẹ cố tình gây sự, nếu con có việc của mình thì cứ làm cho xong đi, cùng lắm mẹ và bố con bay sang thăm con. Chỉ sợ con ăn tết ở ngoài một mình, kiểu gì cũng sẽ nhớ nhà, con xem cả nhà chúng ta vui vẻ biết mấy, năm nay Tiểu Trần cũng về, chỉ thiếu một mình con.”
Bên này Lưu Tử Khâm hà hơi xoa tay, đang chuẩn bị về phòng thí nghiệm, điện thoại lại vang lên.
Ban đầu Lưu Tử Khâm không cảm thấy có gì, bây giờ nghe bà Lý hình dung thảm thương như thế, thật sự hơi nhớ nhà, “Hầy, mẹ làm gì vậy, ăn tết thì cứ vui vẻ ăn, mấy tuổi rồi đừng phụng phịu nữa.”
Lưu Tử Khâm vốn cảm thấy mình ra ngoài phòng thí nghiệm gọi điện thoại đã là lựa chọn rất sáng suốt, với tông giọng này của bà Lý, hắn đoán chừng phải trốn trong nhà vệ sinh mới không có ai nghe thấy.
Bà Lý ấy mà, đểnh đoảng lại rất cảm tính, Lưu Tử Khâm sợ bà càng nghĩ càng buồn, nhanh chóng đổi chủ đề, “À à, con bảo Trần Hoàn mang rượu về cho mọi người, mẹ nhận được chưa? Ánh mắt con trai mẹ cũng được đúng không?”
Nghe giọng điệu nhẹ tênh này, ai không biết còn tưởng là chỉ cách nhau một con đường, trên thực tế lại vượt cả lục địa Á Âu.
Vấn đề hay, vậy xin hỏi “tẩn hắn[2]” phiên dịch thế nào?
Nhắc Tào Tháo Tào tháo đến ngay, Trần Hoàn vừa xuống tầng lấy rượu về thì nghe thấy giọng nói quen thuộc và tên mình.
Trần Hoàn nằm trên giường Lưu Tử Khâm, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, đột nhiên rất muốn nói tôi yêu cậu, vì thế anh đã nói.
Trái ngược với điều này, biểu cảm mang theo ý cười trước đó của Lưu Tử Khâm cứng đờ trên mặt, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hoàn, quan sát anh từ đầu đến chân nhiều lần, nhưng không nói gì.
Trần Hoàn và bà Lâm không góp vui, chỉ ở bên cạnh giúp bày bát đĩa.
Bà Lý vội vàng gọi Trần Hoàn qua, “Lại đây Tiểu Trần, làm sao, hai đứa có thần giao cách cảm à?”
Sự thật chứng minh hành động này của Trần Hoàn không chỉ nói suông. Sau khi ăn cơm tất niên với các bậc phụ huynh xong, anh xin lỗi với thái độ thành khẩn, đồng thời cam đoan với bà Lâm nhất định về trước mùng 3 tết, sáng hôm sau đã không ngừng không nghỉ chạy đến sân bay.
Tính toán thời gian, bên Lưu Tử Khâm hẳn là vừa sáng, Trần Hoàn vốn định tối nay gọi cho hắn, nhưng không sao, dù sao bây giờ anh cũng không chen được nửa câu.
Bà Lý vội vàng gọi Trần Hoàn qua, “Lại đây Tiểu Trần, làm sao, hai đứa có thần giao cách cảm à?”
Nhắc Tào Tháo Tào tháo đến ngay, Trần Hoàn vừa xuống tầng lấy rượu về thì nghe thấy giọng nói quen thuộc và tên mình.
Bà Lý và ông Lưu lúc thì bla bla chuyện nhà, lúc thì rèn luyện sức khỏe, kéo Lưu Tử Khâm trò chuyện phải đến nửa tiếng. Lưu Tử Khâm rất có kiên nhẫn với người lớn, quan tâm cảm xúc của bà Lý đồng thời vẫn có thể mồm mép tép nhảy với ông Lưu.
“Không phải không phải, sao có thể,” Trần Hoàn nhanh chóng phủ nhận, “Là con không suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ.”
Trần Hoàn và bà Lâm không góp vui, chỉ ở bên cạnh giúp bày bát đĩa.
Trong đó có cô gái người nước ngoài Trần Hoàn từng gặp, có lẽ người khác không chú ý, nhưng cô liếc mắt đã nhìn thấy bàn tay chồng lên nhau của hai người.
Bà Lâm thấy quan hệ của hai người đã dịu đi nhiều, muốn hỏi tình huống cụ thể, lại cứ cảm thấy ngại, vẫn chưa vượt qua được lằn ranh trong lòng. Từ nhỏ đến lớn Trần Hoàn chưa bao giờ cần ai quan tâm, mặc dù tính cách không hướng ngoại như Lưu Tử Khâm, nhưng rất có chủ kiến, chỉ cần là chuyện anh đã xác định thì không ai khuyên nổi, đương nhiên trừ Lưu Tử Khâm.
“Chúc mừng năm mới!”
Lưu Tử Khâm dở khóc dở cười, làm như hắn bắt nạt người ta vậy. Vì thế hắn dùng tư thế của trưởng bối nhanh nhẹn phân chia công việc cho mọi người, người đi mua nguyên liệu nấu ăn, người rửa rau, ai biết làm sủi cảo thì làm, còn lại không biết làm gì cả, ví dụ như hắn thì ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách uống rượu nói chuyện phiếm.
Bà Lâm không muốn xen vào chuyện tình cảm của con trẻ, cũng không lo lắng tìm người yêu cho Trần Hoàn và giục cưới như bà Lý. Bà lại cảm thấy người trẻ có cách sống của người trẻ, vui vẻ hạnh phúc là được.
Nhưng vẫn băn khoăn.
Trước khi đến phấn khích lắm kia mà.
Lúc nhìn thấy đám người, Lưu Tử Khâm thật sự bất lực nói không nên lời, căn phòng vốn không rộng, bây giờ nhìn một cái quả thực đông đen. Mọi người bỗng nhiên nhận ra có ý đó sai sai, ai nấy cũng như con nít làm sai chờ phụ huynh phê bình, co quắp đứng trong phòng khách, xấu hổ lại có lỗi cười với Lưu Tử Khâm.
Từ đầu năm Trần Hoàn nói thẳng với bà, nói thật quan hệ giữa hai mẹ con hơi căng thẳng.
Nhưng dù sao cũng là con mình, bà không thương thì ai thương. Bà Lâm mất tự nhiên hồi lâu, rồi cẩn thận từng li từng tí hỏi Trần Hoàn, “Con và Tử Khâm… vẫn tốt chứ?”
Lưu Tử Khâm cũng không muốn làm lỡ việc, bèn nói: “Tốt cả tốt cả, mau ăn cơm tất nhiên đi, đừng để người lớn đợi.”
Bà Lý ấy mà, đểnh đoảng lại rất cảm tính, Lưu Tử Khâm sợ bà càng nghĩ càng buồn, nhanh chóng đổi chủ đề, “À à, con bảo Trần Hoàn mang rượu về cho mọi người, mẹ nhận được chưa? Ánh mắt con trai mẹ cũng được đúng không?”
Trần Hoàn không ngờ bà sẽ hỏi chuyện này, lập tức để bát đũa trong tay xuống, nghiêm túc trả lời, “Rất tốt. Mẹ à, con cũng phải nói xin lỗi mẹ, lúc đó nóng đầu, không suy nghĩ cẩn thận đã nói với mẹ.”
Bà Lâm lại hơi vội vàng hỏi, “Gì mà không suy nghĩ cẩn thận, con lại không thích nữa à?”
Trên mặt và tay cô gái đều dính bột mì, vẫn không quên thò nửa người ra từ sau lưng Lưu Tử Khâm, nhiệt tình chào hỏi với Trần Hoàn, “Hello!”
“Không phải không phải, sao có thể,” Trần Hoàn nhanh chóng phủ nhận, “Là con không suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ.”
Bà Lâm kéo tay bà dẫn vào bếp, “Hai đứa nó vẫn là trẻ con mà, chuyện của thanh niên chúng ta đừng bận tâm, tôi thấy sủi cảo sắp chín rồi…”
Lưu Tử Khâm phản ứng mất mấy giây, sau đó cười khẽ hai tiếng đáp, “Ừ”.
Lời nói này thực sự hơi trái lương tâm, nếu như suy nghĩ anh sẽ không nói ra ư?
Trần Hoàn bị hắn chọc cười, cười một lúc lâu mới dừng lại, “Nhìn thấy người thật vẫn tốt hơn.”
Đúng lúc cả nhà ông Lưu đã tán gẫu xong, chuyển đổi trận địa tìm đến hai mẹ con họ, nghe Trần Hoàn nói vậy bà Lâm đã yên lòng, thở dài một tiếng không nói nữa.
Tính toán thời gian, bên Lưu Tử Khâm hẳn là vừa sáng, Trần Hoàn vốn định tối nay gọi cho hắn, nhưng không sao, dù sao bây giờ anh cũng không chen được nửa câu.
Trần Hoàn chờ các bậc phụ huynh nói chuyện điện thoại với Lưu Tử Khâm xong, với vụng trộm trốn vào phòng Lưu Tử Khâm, đóng cửa lại gọi cho hắn.
Nhưng vẫn băn khoăn.
“Được, năm mới vui vẻ.”
Bà Lý cằn nhằn, “Hai cái đứa này, bí mật thế kia thì thầm chuyện gì không biết?”
Tình huống trước mắt này cũng làm Lưu Tử Khâm chả hiểu đầu cua tai nheo gì. Chưa kể giọng điệu nghe rất thân quen, Lưu Tử Khâm vốn không hề nhớ rõ họ từng gặp nhau?
Đầu tiên là nghe giọng bà Lâm, “Ơ, Tử Khâm gọi điện à!”
Bà Lâm kéo tay bà dẫn vào bếp, “Hai đứa nó vẫn là trẻ con mà, chuyện của thanh niên chúng ta đừng bận tâm, tôi thấy sủi cảo sắp chín rồi…”
Nhưng dù sao cũng là con mình, bà không thương thì ai thương. Bà Lâm mất tự nhiên hồi lâu, rồi cẩn thận từng li từng tí hỏi Trần Hoàn, “Con và Tử Khâm… vẫn tốt chứ?”
Bên này Lưu Tử Khâm hà hơi xoa tay, đang chuẩn bị về phòng thí nghiệm, điện thoại lại vang lên.
“Khoan đã.”
Bà Lý giận sôi máu, “Bác sĩ Lưu, anh có thể thôi khua môi múa mép không!?”
Hắn cười một cái không biết làm thế nào, “Sếp Trần có lời gì mà phải nói riêng?”
Trong nhóm nghiên cứu khoa học của Lưu Tử Khâm có mấy cô cậu người Trung Quốc, tính thời gian thì mùng một đầu năm vừa khéo là cuối tuần. Vậy nên từ sáng sớm đã bắt đầu tính toán đi đâu tụ tập thả lỏng một chút, bàn tới bàn lui cũng không có kết quả cuối cùng. Lưu Tử Khâm dứt khoát đề nghị họ chi bằng đến nhà mình gói sủi cảo, chẳng phải có không khí năm mới hơn quán bar sao?
“Tử Khâm, tôi yêu cậu.”
Trần Hoàn không ngờ bà sẽ hỏi chuyện này, lập tức để bát đũa trong tay xuống, nghiêm túc trả lời, “Rất tốt. Mẹ à, con cũng phải nói xin lỗi mẹ, lúc đó nóng đầu, không suy nghĩ cẩn thận đã nói với mẹ.”
Nghe thấy giọng hắn, tai Trần Hoàn nóng đến phát bỏng, “Đúng là phải nói riêng.”
Trang trí trong phòng Lưu Tử Khâm vẫn như cũ, nhưng người chưa trở về, đương nhiên giường cũng chưa trải. Trần Hoàn nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Trần Hoàn chờ các bậc phụ huynh nói chuyện điện thoại với Lưu Tử Khâm xong, với vụng trộm trốn vào phòng Lưu Tử Khâm, đóng cửa lại gọi cho hắn.
Trần Hoàn tiến lên một bước, thấy Lưu Tử Khâm không có ý định ngăn cản, anh tự đi vào phòng, phủ bàn tay đã xoa ấm lên bàn tay đặt trên chốt cửa của hắn, “Nghe cậu nói với cô muốn ăn bánh sủi cảo nhân dưa chua thịt lợn, nên định đến làm cho cậu một ít.”
Hạ giọng nói, “Thực sự hơi nhớ cậu.”
Lưu Tử Khâm ngẩn người, “Cậu ở đâu vậy.”
Ban đầu Lưu Tử Khâm không cảm thấy có gì, bây giờ nghe bà Lý hình dung thảm thương như thế, thật sự hơi nhớ nhà, “Hầy, mẹ làm gì vậy, ăn tết thì cứ vui vẻ ăn, mấy tuổi rồi đừng phụng phịu nữa.”
Một tay Trần Hoàn vồ vồ giữa không trung, “Ở phòng cậu.”
“Ồ, nhìn vật nhớ người không tốt đâu.”
Trần Hoàn bị hắn chọc cười, cười một lúc lâu mới dừng lại, “Nhìn thấy người thật vẫn tốt hơn.”
“Chậc, tôi phải nói gì với cậu mới tốt đây…” Lưu Tử Khâm muốn giáo dục tư tưởng cho anh, nhưng lại không thể nói ra lời phê bình. Lúc Trần Hoàn ở cùng hắn, trong mắt chỉ có một mình hắn, tiếng ồn ào trong phòng dường như hoàn toàn ngăn cách với họ.
Lưu Tử Khâm suy nghĩ Trần Hoàn cố tình hạ giọng, cũng không đến mức bị người khác nghe thấy. Thế là hắn đút tay vào túi, đi đến phòng thí nghiệm, lúc đang chuẩn bị nói chuyện bỗng nghe thấy bà Lý ở đầu kia gọi một tiếng.
“Tiểu Trần ơi! Sủi cảo chín rồi! Ra ăn cơm thôi!”
Điện thoại vừa kết nối, phải công nhận là rất đông vui.
Trước khi ăn cơm tất niên sẽ đốt pháo, bà Lý vừa mới gọi xong, ngoài cửa đã vang tiếng nổ động trời.
Lưu Tử Khâm cũng không muốn làm lỡ việc, bèn nói: “Tốt cả tốt cả, mau ăn cơm tất nhiên đi, đừng để người lớn đợi.”
Lưu Tử Khâm nghe vậy đặt chén rượu xuống, “Thế à? Tôi đi xem thử.”
“Được, năm mới vui vẻ.”
“Ừ, năm mới vui vẻ.”
Lưu Tử Khâm sống theo giờ Anh, không có ba mươi tết, nên làm thí nghiệm thì làm thí nghiệm, nên làm việc thì làm việc. Nhưng có khá nhiều du học sinh Trung Quốc ở chung cư, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy câu đối tự viết dán ngoài cửa, tuy nét chữ bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nền đỏ chữ đen vẫn có không khí năm mới.
“Khoan đã.”
Trần Hoàn đâu còn ăn cơm tất niên được nữa, anh ước gì một giây sau có thể bay đến bên cạnh Lưu Tử Khâm tỏ tình ngay trước mặt hắn.
Cuối năm theo thường lệ có nhiều việc, Trần Hoàn đã lâu không gặp Lưu Tử Khâm. Nhất là bây giờ anh đang trong phòng hắn, hai gia đình cùng nhau đón tết, lại chỉ thiếu mình hắn, cuộc gọi này càng gọi càng không nỡ tắt.
Lưu Tử Khâm hà hơi, kiên nhẫn kéo dài âm cuối hỏi, “Lại làm sao?”
“Ồ, nhìn vật nhớ người không tốt đâu.”
Trần Hoàn nằm trên giường Lưu Tử Khâm, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, đột nhiên rất muốn nói tôi yêu cậu, vì thế anh đã nói.
Người ta bảo khi còn trẻ nhất định phải có một chuyến du lịch nói đi là đi. Lúc Trần Hoàn ra khỏi thang máy đi đến trước cửa nhà Lưu Tử Khâm, bước chân bỗng nhiên chậm lại. Tự dưng nghĩ mình cũng lớn rồi, sao hễ gặp phải chuyện liên quan đến Lưu Tử Khâm lại như thanh niên đầy nhiệt huyết vậy, chỉ lo lao về phía trước mà không nghĩ đến hậu quả.
“Tử Khâm, tôi yêu cậu.”
Chương 23
Lưu Tử Khâm phản ứng mất mấy giây, sau đó cười khẽ hai tiếng đáp, “Ừ”.
Trần Hoàn đâu còn ăn cơm tất niên được nữa, anh ước gì một giây sau có thể bay đến bên cạnh Lưu Tử Khâm tỏ tình ngay trước mặt hắn.
Ở quê ăn cơm tất niên rất sớm, Lưu Tử Khâm gọi điện cho bà Lý lúc ba, bốn giờ theo giờ Bắc Kinh.
Sự thật chứng minh hành động này của Trần Hoàn không chỉ nói suông. Sau khi ăn cơm tất niên với các bậc phụ huynh xong, anh xin lỗi với thái độ thành khẩn, đồng thời cam đoan với bà Lâm nhất định về trước mùng 3 tết, sáng hôm sau đã không ngừng không nghỉ chạy đến sân bay.
Người ta bảo khi còn trẻ nhất định phải có một chuyến du lịch nói đi là đi. Lúc Trần Hoàn ra khỏi thang máy đi đến trước cửa nhà Lưu Tử Khâm, bước chân bỗng nhiên chậm lại. Tự dưng nghĩ mình cũng lớn rồi, sao hễ gặp phải chuyện liên quan đến Lưu Tử Khâm lại như thanh niên đầy nhiệt huyết vậy, chỉ lo lao về phía trước mà không nghĩ đến hậu quả.
Trong nhóm nghiên cứu khoa học của Lưu Tử Khâm có mấy cô cậu người Trung Quốc, tính thời gian thì mùng một đầu năm vừa khéo là cuối tuần. Vậy nên từ sáng sớm đã bắt đầu tính toán đi đâu tụ tập thả lỏng một chút, bàn tới bàn lui cũng không có kết quả cuối cùng. Lưu Tử Khâm dứt khoát đề nghị họ chi bằng đến nhà mình gói sủi cảo, chẳng phải có không khí năm mới hơn quán bar sao?
Không biết làm sao bác sĩ Lưu đi đâu cũng có nhân duyên tốt, bạn gọi tôi, tôi gọi cậu ta, thậm chí có sinh viên nước ngoài cũng muốn đến trải nghiệm không khí ăn tết của Trung Quốc, nếm thử jiaozi (sủi cảo) chính tông là gì, cuối cùng có hơn chục người đến.
Lúc nhìn thấy đám người, Lưu Tử Khâm thật sự bất lực nói không nên lời, căn phòng vốn không rộng, bây giờ nhìn một cái quả thực đông đen. Mọi người bỗng nhiên nhận ra có ý đó sai sai, ai nấy cũng như con nít làm sai chờ phụ huynh phê bình, co quắp đứng trong phòng khách, xấu hổ lại có lỗi cười với Lưu Tử Khâm.
Lưu Tử Khâm không khoe khoang nữa, nghiêm túc nói: “Là con sai là con sai, chân thành xin lỗi bà Lý. Sang năm, sang năm nhất định về nhà với mẹ được không?”
Trước khi đến phấn khích lắm kia mà.
Lưu Tử Khâm dở khóc dở cười, làm như hắn bắt nạt người ta vậy. Vì thế hắn dùng tư thế của trưởng bối nhanh nhẹn phân chia công việc cho mọi người, người đi mua nguyên liệu nấu ăn, người rửa rau, ai biết làm sủi cảo thì làm, còn lại không biết làm gì cả, ví dụ như hắn thì ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách uống rượu nói chuyện phiếm.
Tiếp đó ông Lưu cũng sáp lại, nghe rất vui vẻ, “Con trai ơi!”
Nghe thấy giọng hắn, tai Trần Hoàn nóng đến phát bỏng, “Đúng là phải nói riêng.”
Thật ra nói biết làm sủi cảo, nhưng không thành thạo cho lắm, dù sao ngày thường mọi người cũng không hay làm việc nhà, càng khỏi nói đến mấy đồng chí nước ngoài ham học hỏi lại cứ đòi tham gia. Vì vậy trong bếp lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh, bột mì bay đầy không trung, rôm rả như tiết thủ công ở nhà trẻ.
Nhưng một đám đàn ông trong phòng khách lại ồn ào hơn lũ trẻ mẫu giáo, những người bạn nước ngoài này không chỉ tò mò về sủi cảo, mà cũng rất tò mò về chương trình cuối năm. Thậm chí điểm danh muốn xem chương trình tấu nói[1] khó hiểu nhất, từng tiếng “wow wow” “good good” nối tiếp nhau vô cùng vui vẻ.
[1]
Bỗng nhiên có anh bạn ra hiệu cho mọi người yên lặng, vểnh tai nghe một lúc, nghi hoặc hỏi: “Có người đang gõ cửa đúng không?”
Lưu Tử Khâm nghe vậy đặt chén rượu xuống, “Thế à? Tôi đi xem thử.”
Đồng thời vỗ bả vai đồng bào Trung Quốc Tiểu Trương như trút được gánh nặng, còn có phần cười trên nỗi đau của người khác, “Ngây ra đó làm gì, mau tiếp tục phiên dịch cho mọi người đi.”
Tiểu Trương???
Hắn cười một cái không biết làm thế nào, “Sếp Trần có lời gì mà phải nói riêng?”
Vấn đề hay, vậy xin hỏi “tẩn hắn[2]” phiên dịch thế nào?
[1]
Không biết làm sao bác sĩ Lưu đi đâu cũng có nhân duyên tốt, bạn gọi tôi, tôi gọi cậu ta, thậm chí có sinh viên nước ngoài cũng muốn đến trải nghiệm không khí ăn tết của Trung Quốc, nếm thử jiaozi (sủi cảo) chính tông là gì, cuối cùng có hơn chục người đến.
Lúc Lưu Tử Khâm mở cửa, đột nhiên như quay về tết năm ngoái, có điều hai người họ đã đổi chỗ cho nhau, không khí lạnh ngoài phòng xen lẫn lời chúc mừng vui vẻ cùng nhào về phía hắn.
Trước khi ăn cơm tất niên sẽ đốt pháo, bà Lý vừa mới gọi xong, ngoài cửa đã vang tiếng nổ động trời.
“Chúc mừng năm mới!”
Trần Hoàn mặc bộ đồ đen, hòa làm một thể với hành lang tối tăm không hề có cảm giác lệch lạc, chỉ có một chút ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt anh. Có lẽ chờ ở bên ngoài lâu quá, mặt bị lạnh đến mức đỏ bừng, nhưng Trần Hoàn không thèm để ý, ngược lại xoa xoa tay ôm tai cười rất vui vẻ.
Trái ngược với điều này, biểu cảm mang theo ý cười trước đó của Lưu Tử Khâm cứng đờ trên mặt, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hoàn, quan sát anh từ đầu đến chân nhiều lần, nhưng không nói gì.
Trần Hoàn thấy hắn như vậy, biểu cảm trên mặt cũng hơi sượng, không cười nữa, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Lưu Tử Khâm bực bội đi qua đi lại vài bước, “Tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ? Rốt cuộc cậu bị gì vậy? Cuối năm không ở trong nhà với người lớn, cứ phải lặn lội đường xa bay tới đây làm gì hả?”
Trần Hoàn tiến lên một bước, thấy Lưu Tử Khâm không có ý định ngăn cản, anh tự đi vào phòng, phủ bàn tay đã xoa ấm lên bàn tay đặt trên chốt cửa của hắn, “Nghe cậu nói với cô muốn ăn bánh sủi cảo nhân dưa chua thịt lợn, nên định đến làm cho cậu một ít.”
Nghe giọng điệu nhẹ tênh này, ai không biết còn tưởng là chỉ cách nhau một con đường, trên thực tế lại vượt cả lục địa Á Âu.
Trước khi Lưu Tử Khâm có phản ứng gì, Trần Hoàn nói tiếp, “Ngoài ra tôi cũng muốn gặp cậu.”
“Chậc, tôi phải nói gì với cậu mới tốt đây…” Lưu Tử Khâm muốn giáo dục tư tưởng cho anh, nhưng lại không thể nói ra lời phê bình. Lúc Trần Hoàn ở cùng hắn, trong mắt chỉ có một mình hắn, tiếng ồn ào trong phòng dường như hoàn toàn ngăn cách với họ.
Cho đến khi nhóm nấu cơm xảy ra chút vấn đề, ba, năm người bô bô lý luận không rõ ràng, lao ra phòng khách muốn tìm Lưu Tử Khâm chủ trì công lý, mới chợt phát hiện người đàn ông xa lạ và Lưu Tử Khâm đang giằng co ở cửa.
Trong đó có cô gái người nước ngoài Trần Hoàn từng gặp, có lẽ người khác không chú ý, nhưng cô liếc mắt đã nhìn thấy bàn tay chồng lên nhau của hai người.
Bà Lâm không muốn xen vào chuyện tình cảm của con trẻ, cũng không lo lắng tìm người yêu cho Trần Hoàn và giục cưới như bà Lý. Bà lại cảm thấy người trẻ có cách sống của người trẻ, vui vẻ hạnh phúc là được.
Trên mặt và tay cô gái đều dính bột mì, vẫn không quên thò nửa người ra từ sau lưng Lưu Tử Khâm, nhiệt tình chào hỏi với Trần Hoàn, “Hello!”
Tình huống trước mắt này cũng làm Lưu Tử Khâm chả hiểu đầu cua tai nheo gì. Chưa kể giọng điệu nghe rất thân quen, Lưu Tử Khâm vốn không hề nhớ rõ họ từng gặp nhau?
Cuối năm theo thường lệ có nhiều việc, Trần Hoàn đã lâu không gặp Lưu Tử Khâm. Nhất là bây giờ anh đang trong phòng hắn, hai gia đình cùng nhau đón tết, lại chỉ thiếu mình hắn, cuộc gọi này càng gọi càng không nỡ tắt.
Bà Lâm lại hơi vội vàng hỏi, “Gì mà không suy nghĩ cẩn thận, con lại không thích nữa à?”
Lưu Tử Khâm sống theo giờ Anh, không có ba mươi tết, nên làm thí nghiệm thì làm thí nghiệm, nên làm việc thì làm việc. Nhưng có khá nhiều du học sinh Trung Quốc ở chung cư, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy câu đối tự viết dán ngoài cửa, tuy nét chữ bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nền đỏ chữ đen vẫn có không khí năm mới.
Lời nói này thực sự hơi trái lương tâm, nếu như suy nghĩ anh sẽ không nói ra ư?
Bà Lý cằn nhằn, “Hai cái đứa này, bí mật thế kia thì thầm chuyện gì không biết?”
Tết năm ngoái chỉ ăn một bữa cơm, ngủ ở nhà một đêm rồi vội vàng chạy đến bệnh viện, năm nay cũng không về được. Lưu Tử Khâm tự cảm thấy đuối lý, vậy nên mua trước hai chai rượu nho thượng hạng để Trần Hoàn mang về ăn tết, xem như nhận lỗi với ông bà Lưu và cô Lâm.
Bỗng nhiên có anh bạn ra hiệu cho mọi người yên lặng, vểnh tai nghe một lúc, nghi hoặc hỏi: “Có người đang gõ cửa đúng không?”
Tết năm ngoái chỉ ăn một bữa cơm, ngủ ở nhà một đêm rồi vội vàng chạy đến bệnh viện, năm nay cũng không về được. Lưu Tử Khâm tự cảm thấy đuối lý, vậy nên mua trước hai chai rượu nho thượng hạng để Trần Hoàn mang về ăn tết, xem như nhận lỗi với ông bà Lưu và cô Lâm.
Ở quê ăn cơm tất niên rất sớm, Lưu Tử Khâm gọi điện cho bà Lý lúc ba, bốn giờ theo giờ Bắc Kinh.
“Ừ, năm mới vui vẻ.”
Thật ra nói biết làm sủi cảo, nhưng không thành thạo cho lắm, dù sao ngày thường mọi người cũng không hay làm việc nhà, càng khỏi nói đến mấy đồng chí nước ngoài ham học hỏi lại cứ đòi tham gia. Vì vậy trong bếp lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh, bột mì bay đầy không trung, rôm rả như tiết thủ công ở nhà trẻ.
Điện thoại vừa kết nối, phải công nhận là rất đông vui.
Trần Hoàn thấy hắn như vậy, biểu cảm trên mặt cũng hơi sượng, không cười nữa, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Lưu Tử Khâm ngẩn người, “Cậu ở đâu vậy.”
Tiểu Trương???
Đầu tiên là nghe giọng bà Lâm, “Ơ, Tử Khâm gọi điện à!”
Mùa đông năm nay bắt đầu rất sớm, ăn tết cũng sớm.
Tiếp đó ông Lưu cũng sáp lại, nghe rất vui vẻ, “Con trai ơi!”
Trước khi Lưu Tử Khâm có phản ứng gì, Trần Hoàn nói tiếp, “Ngoài ra tôi cũng muốn gặp cậu.”
“Tiểu Trần ơi! Sủi cảo chín rồi! Ra ăn cơm thôi!”
Cuối cùng là tiếng leng keng, có lẽ là tiếng đặt bát đũa xuống, bà Lý bước dài xông đến cướp lấy điện thoại trong tay ông Lưu, giọng nói vang động trời, “Lưu Tử Khâm!! Anh còn nhớ mình có mẹ hả!!?”
Cuối cùng là tiếng leng keng, có lẽ là tiếng đặt bát đũa xuống, bà Lý bước dài xông đến cướp lấy điện thoại trong tay ông Lưu, giọng nói vang động trời, “Lưu Tử Khâm!! Anh còn nhớ mình có mẹ hả!!?”
Trang trí trong phòng Lưu Tử Khâm vẫn như cũ, nhưng người chưa trở về, đương nhiên giường cũng chưa trải. Trần Hoàn nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Lưu Tử Khâm vốn cảm thấy mình ra ngoài phòng thí nghiệm gọi điện thoại đã là lựa chọn rất sáng suốt, với tông giọng này của bà Lý, hắn đoán chừng phải trốn trong nhà vệ sinh mới không có ai nghe thấy.
Đúng lúc cả nhà ông Lưu đã tán gẫu xong, chuyển đổi trận địa tìm đến hai mẹ con họ, nghe Trần Hoàn nói vậy bà Lâm đã yên lòng, thở dài một tiếng không nói nữa.
“Ối, mẹ ơi…” Nhưng có thể nghe thấy các bậc phụ huynh líu ríu với họ như hồi bé, Lưu Tử Khâm rất hài lòng, không tự giác mỉm cười, trong lòng rất vui, “Xem mẹ nói kìa, đừng bôi nhọ con, con trai mẹ hiếu thảo lắm đấy, con muốn chừa không gian cho bố mẹ ở riêng mà. Nói sao nhỉ, trải qua thế giới hai người?”
Một tay Trần Hoàn vồ vồ giữa không trung, “Ở phòng cậu.”
Ông Lưu và bà Lâm buồn cười, dưới uy quyền của bà Lý lại không dám cười ra tiếng.
Từ đầu năm Trần Hoàn nói thẳng với bà, nói thật quan hệ giữa hai mẹ con hơi căng thẳng.
Bà Lý giận sôi máu, “Bác sĩ Lưu, anh có thể thôi khua môi múa mép không!?”
Nhưng một đám đàn ông trong phòng khách lại ồn ào hơn lũ trẻ mẫu giáo, những người bạn nước ngoài này không chỉ tò mò về sủi cảo, mà cũng rất tò mò về chương trình cuối năm. Thậm chí điểm danh muốn xem chương trình tấu nói[1] khó hiểu nhất, từng tiếng “wow wow” “good good” nối tiếp nhau vô cùng vui vẻ.
Lúc Lưu Tử Khâm mở cửa, đột nhiên như quay về tết năm ngoái, có điều hai người họ đã đổi chỗ cho nhau, không khí lạnh ngoài phòng xen lẫn lời chúc mừng vui vẻ cùng nhào về phía hắn.
“Ối, mẹ ơi…” Nhưng có thể nghe thấy các bậc phụ huynh líu ríu với họ như hồi bé, Lưu Tử Khâm rất hài lòng, không tự giác mỉm cười, trong lòng rất vui, “Xem mẹ nói kìa, đừng bôi nhọ con, con trai mẹ hiếu thảo lắm đấy, con muốn chừa không gian cho bố mẹ ở riêng mà. Nói sao nhỉ, trải qua thế giới hai người?”
Ông Lưu và bà Lâm buồn cười, dưới uy quyền của bà Lý lại không dám cười ra tiếng.
Đồng thời vỗ bả vai đồng bào Trung Quốc Tiểu Trương như trút được gánh nặng, còn có phần cười trên nỗi đau của người khác, “Ngây ra đó làm gì, mau tiếp tục phiên dịch cho mọi người đi.”
Lưu Tử Khâm không khoe khoang nữa, nghiêm túc nói: “Là con sai là con sai, chân thành xin lỗi bà Lý. Sang năm, sang năm nhất định về nhà với mẹ được không?”
Bên kia mở loa ngoài, hình như trong nháy mắt mọi người đều im lặng, bà Lý hít mũi một cái lại hơi buồn, “Cũng không phải mẹ cố tình gây sự, nếu con có việc của mình thì cứ làm cho xong đi, cùng lắm mẹ và bố con bay sang thăm con. Chỉ sợ con ăn tết ở ngoài một mình, kiểu gì cũng sẽ nhớ nhà, con xem cả nhà chúng ta vui vẻ biết mấy, năm nay Tiểu Trần cũng về, chỉ thiếu một mình con.”
Bên này Lưu Tử Khâm hà hơi xoa tay, đang chuẩn bị về phòng thí nghiệm, điện thoại lại vang lên.
Ban đầu Lưu Tử Khâm không cảm thấy có gì, bây giờ nghe bà Lý hình dung thảm thương như thế, thật sự hơi nhớ nhà, “Hầy, mẹ làm gì vậy, ăn tết thì cứ vui vẻ ăn, mấy tuổi rồi đừng phụng phịu nữa.”
Lưu Tử Khâm vốn cảm thấy mình ra ngoài phòng thí nghiệm gọi điện thoại đã là lựa chọn rất sáng suốt, với tông giọng này của bà Lý, hắn đoán chừng phải trốn trong nhà vệ sinh mới không có ai nghe thấy.
Bà Lý ấy mà, đểnh đoảng lại rất cảm tính, Lưu Tử Khâm sợ bà càng nghĩ càng buồn, nhanh chóng đổi chủ đề, “À à, con bảo Trần Hoàn mang rượu về cho mọi người, mẹ nhận được chưa? Ánh mắt con trai mẹ cũng được đúng không?”
Nghe giọng điệu nhẹ tênh này, ai không biết còn tưởng là chỉ cách nhau một con đường, trên thực tế lại vượt cả lục địa Á Âu.
Vấn đề hay, vậy xin hỏi “tẩn hắn[2]” phiên dịch thế nào?
Nhắc Tào Tháo Tào tháo đến ngay, Trần Hoàn vừa xuống tầng lấy rượu về thì nghe thấy giọng nói quen thuộc và tên mình.
Trần Hoàn nằm trên giường Lưu Tử Khâm, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, đột nhiên rất muốn nói tôi yêu cậu, vì thế anh đã nói.
Trái ngược với điều này, biểu cảm mang theo ý cười trước đó của Lưu Tử Khâm cứng đờ trên mặt, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hoàn, quan sát anh từ đầu đến chân nhiều lần, nhưng không nói gì.
Trần Hoàn và bà Lâm không góp vui, chỉ ở bên cạnh giúp bày bát đĩa.
Bà Lý vội vàng gọi Trần Hoàn qua, “Lại đây Tiểu Trần, làm sao, hai đứa có thần giao cách cảm à?”
Sự thật chứng minh hành động này của Trần Hoàn không chỉ nói suông. Sau khi ăn cơm tất niên với các bậc phụ huynh xong, anh xin lỗi với thái độ thành khẩn, đồng thời cam đoan với bà Lâm nhất định về trước mùng 3 tết, sáng hôm sau đã không ngừng không nghỉ chạy đến sân bay.
Tính toán thời gian, bên Lưu Tử Khâm hẳn là vừa sáng, Trần Hoàn vốn định tối nay gọi cho hắn, nhưng không sao, dù sao bây giờ anh cũng không chen được nửa câu.
Bà Lý vội vàng gọi Trần Hoàn qua, “Lại đây Tiểu Trần, làm sao, hai đứa có thần giao cách cảm à?”
Nhắc Tào Tháo Tào tháo đến ngay, Trần Hoàn vừa xuống tầng lấy rượu về thì nghe thấy giọng nói quen thuộc và tên mình.
Bà Lý và ông Lưu lúc thì bla bla chuyện nhà, lúc thì rèn luyện sức khỏe, kéo Lưu Tử Khâm trò chuyện phải đến nửa tiếng. Lưu Tử Khâm rất có kiên nhẫn với người lớn, quan tâm cảm xúc của bà Lý đồng thời vẫn có thể mồm mép tép nhảy với ông Lưu.
“Không phải không phải, sao có thể,” Trần Hoàn nhanh chóng phủ nhận, “Là con không suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ.”
Trần Hoàn và bà Lâm không góp vui, chỉ ở bên cạnh giúp bày bát đĩa.
Trong đó có cô gái người nước ngoài Trần Hoàn từng gặp, có lẽ người khác không chú ý, nhưng cô liếc mắt đã nhìn thấy bàn tay chồng lên nhau của hai người.
Bà Lâm thấy quan hệ của hai người đã dịu đi nhiều, muốn hỏi tình huống cụ thể, lại cứ cảm thấy ngại, vẫn chưa vượt qua được lằn ranh trong lòng. Từ nhỏ đến lớn Trần Hoàn chưa bao giờ cần ai quan tâm, mặc dù tính cách không hướng ngoại như Lưu Tử Khâm, nhưng rất có chủ kiến, chỉ cần là chuyện anh đã xác định thì không ai khuyên nổi, đương nhiên trừ Lưu Tử Khâm.
“Chúc mừng năm mới!”
Lưu Tử Khâm dở khóc dở cười, làm như hắn bắt nạt người ta vậy. Vì thế hắn dùng tư thế của trưởng bối nhanh nhẹn phân chia công việc cho mọi người, người đi mua nguyên liệu nấu ăn, người rửa rau, ai biết làm sủi cảo thì làm, còn lại không biết làm gì cả, ví dụ như hắn thì ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách uống rượu nói chuyện phiếm.
Bà Lâm không muốn xen vào chuyện tình cảm của con trẻ, cũng không lo lắng tìm người yêu cho Trần Hoàn và giục cưới như bà Lý. Bà lại cảm thấy người trẻ có cách sống của người trẻ, vui vẻ hạnh phúc là được.
Nhưng vẫn băn khoăn.
Trước khi đến phấn khích lắm kia mà.
Lúc nhìn thấy đám người, Lưu Tử Khâm thật sự bất lực nói không nên lời, căn phòng vốn không rộng, bây giờ nhìn một cái quả thực đông đen. Mọi người bỗng nhiên nhận ra có ý đó sai sai, ai nấy cũng như con nít làm sai chờ phụ huynh phê bình, co quắp đứng trong phòng khách, xấu hổ lại có lỗi cười với Lưu Tử Khâm.
Từ đầu năm Trần Hoàn nói thẳng với bà, nói thật quan hệ giữa hai mẹ con hơi căng thẳng.
Nhưng dù sao cũng là con mình, bà không thương thì ai thương. Bà Lâm mất tự nhiên hồi lâu, rồi cẩn thận từng li từng tí hỏi Trần Hoàn, “Con và Tử Khâm… vẫn tốt chứ?”
Lưu Tử Khâm cũng không muốn làm lỡ việc, bèn nói: “Tốt cả tốt cả, mau ăn cơm tất nhiên đi, đừng để người lớn đợi.”
Bà Lý ấy mà, đểnh đoảng lại rất cảm tính, Lưu Tử Khâm sợ bà càng nghĩ càng buồn, nhanh chóng đổi chủ đề, “À à, con bảo Trần Hoàn mang rượu về cho mọi người, mẹ nhận được chưa? Ánh mắt con trai mẹ cũng được đúng không?”
Trần Hoàn không ngờ bà sẽ hỏi chuyện này, lập tức để bát đũa trong tay xuống, nghiêm túc trả lời, “Rất tốt. Mẹ à, con cũng phải nói xin lỗi mẹ, lúc đó nóng đầu, không suy nghĩ cẩn thận đã nói với mẹ.”
Bà Lâm lại hơi vội vàng hỏi, “Gì mà không suy nghĩ cẩn thận, con lại không thích nữa à?”
Trên mặt và tay cô gái đều dính bột mì, vẫn không quên thò nửa người ra từ sau lưng Lưu Tử Khâm, nhiệt tình chào hỏi với Trần Hoàn, “Hello!”
“Không phải không phải, sao có thể,” Trần Hoàn nhanh chóng phủ nhận, “Là con không suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ.”
Bà Lâm kéo tay bà dẫn vào bếp, “Hai đứa nó vẫn là trẻ con mà, chuyện của thanh niên chúng ta đừng bận tâm, tôi thấy sủi cảo sắp chín rồi…”
Lưu Tử Khâm phản ứng mất mấy giây, sau đó cười khẽ hai tiếng đáp, “Ừ”.
Lời nói này thực sự hơi trái lương tâm, nếu như suy nghĩ anh sẽ không nói ra ư?
Trần Hoàn bị hắn chọc cười, cười một lúc lâu mới dừng lại, “Nhìn thấy người thật vẫn tốt hơn.”
Đúng lúc cả nhà ông Lưu đã tán gẫu xong, chuyển đổi trận địa tìm đến hai mẹ con họ, nghe Trần Hoàn nói vậy bà Lâm đã yên lòng, thở dài một tiếng không nói nữa.
Tính toán thời gian, bên Lưu Tử Khâm hẳn là vừa sáng, Trần Hoàn vốn định tối nay gọi cho hắn, nhưng không sao, dù sao bây giờ anh cũng không chen được nửa câu.
Trần Hoàn chờ các bậc phụ huynh nói chuyện điện thoại với Lưu Tử Khâm xong, với vụng trộm trốn vào phòng Lưu Tử Khâm, đóng cửa lại gọi cho hắn.
Nhưng vẫn băn khoăn.
“Được, năm mới vui vẻ.”
Bà Lý cằn nhằn, “Hai cái đứa này, bí mật thế kia thì thầm chuyện gì không biết?”
Tình huống trước mắt này cũng làm Lưu Tử Khâm chả hiểu đầu cua tai nheo gì. Chưa kể giọng điệu nghe rất thân quen, Lưu Tử Khâm vốn không hề nhớ rõ họ từng gặp nhau?
Đầu tiên là nghe giọng bà Lâm, “Ơ, Tử Khâm gọi điện à!”
Bà Lâm kéo tay bà dẫn vào bếp, “Hai đứa nó vẫn là trẻ con mà, chuyện của thanh niên chúng ta đừng bận tâm, tôi thấy sủi cảo sắp chín rồi…”
Nhưng dù sao cũng là con mình, bà không thương thì ai thương. Bà Lâm mất tự nhiên hồi lâu, rồi cẩn thận từng li từng tí hỏi Trần Hoàn, “Con và Tử Khâm… vẫn tốt chứ?”
Bên này Lưu Tử Khâm hà hơi xoa tay, đang chuẩn bị về phòng thí nghiệm, điện thoại lại vang lên.
“Khoan đã.”
Bà Lý giận sôi máu, “Bác sĩ Lưu, anh có thể thôi khua môi múa mép không!?”
Hắn cười một cái không biết làm thế nào, “Sếp Trần có lời gì mà phải nói riêng?”
Trong nhóm nghiên cứu khoa học của Lưu Tử Khâm có mấy cô cậu người Trung Quốc, tính thời gian thì mùng một đầu năm vừa khéo là cuối tuần. Vậy nên từ sáng sớm đã bắt đầu tính toán đi đâu tụ tập thả lỏng một chút, bàn tới bàn lui cũng không có kết quả cuối cùng. Lưu Tử Khâm dứt khoát đề nghị họ chi bằng đến nhà mình gói sủi cảo, chẳng phải có không khí năm mới hơn quán bar sao?
“Tử Khâm, tôi yêu cậu.”
Trần Hoàn không ngờ bà sẽ hỏi chuyện này, lập tức để bát đũa trong tay xuống, nghiêm túc trả lời, “Rất tốt. Mẹ à, con cũng phải nói xin lỗi mẹ, lúc đó nóng đầu, không suy nghĩ cẩn thận đã nói với mẹ.”
Nghe thấy giọng hắn, tai Trần Hoàn nóng đến phát bỏng, “Đúng là phải nói riêng.”
Trang trí trong phòng Lưu Tử Khâm vẫn như cũ, nhưng người chưa trở về, đương nhiên giường cũng chưa trải. Trần Hoàn nằm ngửa trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Trần Hoàn chờ các bậc phụ huynh nói chuyện điện thoại với Lưu Tử Khâm xong, với vụng trộm trốn vào phòng Lưu Tử Khâm, đóng cửa lại gọi cho hắn.
Trần Hoàn tiến lên một bước, thấy Lưu Tử Khâm không có ý định ngăn cản, anh tự đi vào phòng, phủ bàn tay đã xoa ấm lên bàn tay đặt trên chốt cửa của hắn, “Nghe cậu nói với cô muốn ăn bánh sủi cảo nhân dưa chua thịt lợn, nên định đến làm cho cậu một ít.”
Hạ giọng nói, “Thực sự hơi nhớ cậu.”
Lưu Tử Khâm ngẩn người, “Cậu ở đâu vậy.”
Ban đầu Lưu Tử Khâm không cảm thấy có gì, bây giờ nghe bà Lý hình dung thảm thương như thế, thật sự hơi nhớ nhà, “Hầy, mẹ làm gì vậy, ăn tết thì cứ vui vẻ ăn, mấy tuổi rồi đừng phụng phịu nữa.”
Một tay Trần Hoàn vồ vồ giữa không trung, “Ở phòng cậu.”
“Ồ, nhìn vật nhớ người không tốt đâu.”
Trần Hoàn bị hắn chọc cười, cười một lúc lâu mới dừng lại, “Nhìn thấy người thật vẫn tốt hơn.”
“Chậc, tôi phải nói gì với cậu mới tốt đây…” Lưu Tử Khâm muốn giáo dục tư tưởng cho anh, nhưng lại không thể nói ra lời phê bình. Lúc Trần Hoàn ở cùng hắn, trong mắt chỉ có một mình hắn, tiếng ồn ào trong phòng dường như hoàn toàn ngăn cách với họ.
Lưu Tử Khâm suy nghĩ Trần Hoàn cố tình hạ giọng, cũng không đến mức bị người khác nghe thấy. Thế là hắn đút tay vào túi, đi đến phòng thí nghiệm, lúc đang chuẩn bị nói chuyện bỗng nghe thấy bà Lý ở đầu kia gọi một tiếng.
“Tiểu Trần ơi! Sủi cảo chín rồi! Ra ăn cơm thôi!”
Điện thoại vừa kết nối, phải công nhận là rất đông vui.
Trước khi ăn cơm tất niên sẽ đốt pháo, bà Lý vừa mới gọi xong, ngoài cửa đã vang tiếng nổ động trời.
Lưu Tử Khâm cũng không muốn làm lỡ việc, bèn nói: “Tốt cả tốt cả, mau ăn cơm tất nhiên đi, đừng để người lớn đợi.”
Lưu Tử Khâm nghe vậy đặt chén rượu xuống, “Thế à? Tôi đi xem thử.”
“Được, năm mới vui vẻ.”
“Ừ, năm mới vui vẻ.”
Lưu Tử Khâm sống theo giờ Anh, không có ba mươi tết, nên làm thí nghiệm thì làm thí nghiệm, nên làm việc thì làm việc. Nhưng có khá nhiều du học sinh Trung Quốc ở chung cư, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy câu đối tự viết dán ngoài cửa, tuy nét chữ bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng nền đỏ chữ đen vẫn có không khí năm mới.
“Khoan đã.”
Trần Hoàn đâu còn ăn cơm tất niên được nữa, anh ước gì một giây sau có thể bay đến bên cạnh Lưu Tử Khâm tỏ tình ngay trước mặt hắn.
Cuối năm theo thường lệ có nhiều việc, Trần Hoàn đã lâu không gặp Lưu Tử Khâm. Nhất là bây giờ anh đang trong phòng hắn, hai gia đình cùng nhau đón tết, lại chỉ thiếu mình hắn, cuộc gọi này càng gọi càng không nỡ tắt.
Lưu Tử Khâm hà hơi, kiên nhẫn kéo dài âm cuối hỏi, “Lại làm sao?”
“Ồ, nhìn vật nhớ người không tốt đâu.”
Trần Hoàn nằm trên giường Lưu Tử Khâm, nghe tiếng pháo nổ bên ngoài, đột nhiên rất muốn nói tôi yêu cậu, vì thế anh đã nói.
Người ta bảo khi còn trẻ nhất định phải có một chuyến du lịch nói đi là đi. Lúc Trần Hoàn ra khỏi thang máy đi đến trước cửa nhà Lưu Tử Khâm, bước chân bỗng nhiên chậm lại. Tự dưng nghĩ mình cũng lớn rồi, sao hễ gặp phải chuyện liên quan đến Lưu Tử Khâm lại như thanh niên đầy nhiệt huyết vậy, chỉ lo lao về phía trước mà không nghĩ đến hậu quả.
“Tử Khâm, tôi yêu cậu.”
Chương 23
Lưu Tử Khâm phản ứng mất mấy giây, sau đó cười khẽ hai tiếng đáp, “Ừ”.
Trần Hoàn đâu còn ăn cơm tất niên được nữa, anh ước gì một giây sau có thể bay đến bên cạnh Lưu Tử Khâm tỏ tình ngay trước mặt hắn.
Ở quê ăn cơm tất niên rất sớm, Lưu Tử Khâm gọi điện cho bà Lý lúc ba, bốn giờ theo giờ Bắc Kinh.
Sự thật chứng minh hành động này của Trần Hoàn không chỉ nói suông. Sau khi ăn cơm tất niên với các bậc phụ huynh xong, anh xin lỗi với thái độ thành khẩn, đồng thời cam đoan với bà Lâm nhất định về trước mùng 3 tết, sáng hôm sau đã không ngừng không nghỉ chạy đến sân bay.
Người ta bảo khi còn trẻ nhất định phải có một chuyến du lịch nói đi là đi. Lúc Trần Hoàn ra khỏi thang máy đi đến trước cửa nhà Lưu Tử Khâm, bước chân bỗng nhiên chậm lại. Tự dưng nghĩ mình cũng lớn rồi, sao hễ gặp phải chuyện liên quan đến Lưu Tử Khâm lại như thanh niên đầy nhiệt huyết vậy, chỉ lo lao về phía trước mà không nghĩ đến hậu quả.
Trong nhóm nghiên cứu khoa học của Lưu Tử Khâm có mấy cô cậu người Trung Quốc, tính thời gian thì mùng một đầu năm vừa khéo là cuối tuần. Vậy nên từ sáng sớm đã bắt đầu tính toán đi đâu tụ tập thả lỏng một chút, bàn tới bàn lui cũng không có kết quả cuối cùng. Lưu Tử Khâm dứt khoát đề nghị họ chi bằng đến nhà mình gói sủi cảo, chẳng phải có không khí năm mới hơn quán bar sao?
Không biết làm sao bác sĩ Lưu đi đâu cũng có nhân duyên tốt, bạn gọi tôi, tôi gọi cậu ta, thậm chí có sinh viên nước ngoài cũng muốn đến trải nghiệm không khí ăn tết của Trung Quốc, nếm thử jiaozi (sủi cảo) chính tông là gì, cuối cùng có hơn chục người đến.
Lúc nhìn thấy đám người, Lưu Tử Khâm thật sự bất lực nói không nên lời, căn phòng vốn không rộng, bây giờ nhìn một cái quả thực đông đen. Mọi người bỗng nhiên nhận ra có ý đó sai sai, ai nấy cũng như con nít làm sai chờ phụ huynh phê bình, co quắp đứng trong phòng khách, xấu hổ lại có lỗi cười với Lưu Tử Khâm.
Lưu Tử Khâm không khoe khoang nữa, nghiêm túc nói: “Là con sai là con sai, chân thành xin lỗi bà Lý. Sang năm, sang năm nhất định về nhà với mẹ được không?”
Trước khi đến phấn khích lắm kia mà.
Lưu Tử Khâm dở khóc dở cười, làm như hắn bắt nạt người ta vậy. Vì thế hắn dùng tư thế của trưởng bối nhanh nhẹn phân chia công việc cho mọi người, người đi mua nguyên liệu nấu ăn, người rửa rau, ai biết làm sủi cảo thì làm, còn lại không biết làm gì cả, ví dụ như hắn thì ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách uống rượu nói chuyện phiếm.
Tiếp đó ông Lưu cũng sáp lại, nghe rất vui vẻ, “Con trai ơi!”
Nghe thấy giọng hắn, tai Trần Hoàn nóng đến phát bỏng, “Đúng là phải nói riêng.”
Thật ra nói biết làm sủi cảo, nhưng không thành thạo cho lắm, dù sao ngày thường mọi người cũng không hay làm việc nhà, càng khỏi nói đến mấy đồng chí nước ngoài ham học hỏi lại cứ đòi tham gia. Vì vậy trong bếp lẫn lộn tiếng Trung và tiếng Anh, bột mì bay đầy không trung, rôm rả như tiết thủ công ở nhà trẻ.
Nhưng một đám đàn ông trong phòng khách lại ồn ào hơn lũ trẻ mẫu giáo, những người bạn nước ngoài này không chỉ tò mò về sủi cảo, mà cũng rất tò mò về chương trình cuối năm. Thậm chí điểm danh muốn xem chương trình tấu nói[1] khó hiểu nhất, từng tiếng “wow wow” “good good” nối tiếp nhau vô cùng vui vẻ.
[1]
Bỗng nhiên có anh bạn ra hiệu cho mọi người yên lặng, vểnh tai nghe một lúc, nghi hoặc hỏi: “Có người đang gõ cửa đúng không?”
Lưu Tử Khâm nghe vậy đặt chén rượu xuống, “Thế à? Tôi đi xem thử.”
Đồng thời vỗ bả vai đồng bào Trung Quốc Tiểu Trương như trút được gánh nặng, còn có phần cười trên nỗi đau của người khác, “Ngây ra đó làm gì, mau tiếp tục phiên dịch cho mọi người đi.”
Tiểu Trương???
Hắn cười một cái không biết làm thế nào, “Sếp Trần có lời gì mà phải nói riêng?”
Vấn đề hay, vậy xin hỏi “tẩn hắn[2]” phiên dịch thế nào?
[1]
Không biết làm sao bác sĩ Lưu đi đâu cũng có nhân duyên tốt, bạn gọi tôi, tôi gọi cậu ta, thậm chí có sinh viên nước ngoài cũng muốn đến trải nghiệm không khí ăn tết của Trung Quốc, nếm thử jiaozi (sủi cảo) chính tông là gì, cuối cùng có hơn chục người đến.
Lúc Lưu Tử Khâm mở cửa, đột nhiên như quay về tết năm ngoái, có điều hai người họ đã đổi chỗ cho nhau, không khí lạnh ngoài phòng xen lẫn lời chúc mừng vui vẻ cùng nhào về phía hắn.
Trước khi ăn cơm tất niên sẽ đốt pháo, bà Lý vừa mới gọi xong, ngoài cửa đã vang tiếng nổ động trời.
“Chúc mừng năm mới!”
Trần Hoàn mặc bộ đồ đen, hòa làm một thể với hành lang tối tăm không hề có cảm giác lệch lạc, chỉ có một chút ánh đèn trong phòng chiếu lên mặt anh. Có lẽ chờ ở bên ngoài lâu quá, mặt bị lạnh đến mức đỏ bừng, nhưng Trần Hoàn không thèm để ý, ngược lại xoa xoa tay ôm tai cười rất vui vẻ.
Trái ngược với điều này, biểu cảm mang theo ý cười trước đó của Lưu Tử Khâm cứng đờ trên mặt, giống như lần đầu tiên nhìn thấy Trần Hoàn, quan sát anh từ đầu đến chân nhiều lần, nhưng không nói gì.
Trần Hoàn thấy hắn như vậy, biểu cảm trên mặt cũng hơi sượng, không cười nữa, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Lưu Tử Khâm bực bội đi qua đi lại vài bước, “Tôi phải hỏi cậu mới đúng chứ? Rốt cuộc cậu bị gì vậy? Cuối năm không ở trong nhà với người lớn, cứ phải lặn lội đường xa bay tới đây làm gì hả?”
Trần Hoàn tiến lên một bước, thấy Lưu Tử Khâm không có ý định ngăn cản, anh tự đi vào phòng, phủ bàn tay đã xoa ấm lên bàn tay đặt trên chốt cửa của hắn, “Nghe cậu nói với cô muốn ăn bánh sủi cảo nhân dưa chua thịt lợn, nên định đến làm cho cậu một ít.”
Nghe giọng điệu nhẹ tênh này, ai không biết còn tưởng là chỉ cách nhau một con đường, trên thực tế lại vượt cả lục địa Á Âu.
Trước khi Lưu Tử Khâm có phản ứng gì, Trần Hoàn nói tiếp, “Ngoài ra tôi cũng muốn gặp cậu.”
“Chậc, tôi phải nói gì với cậu mới tốt đây…” Lưu Tử Khâm muốn giáo dục tư tưởng cho anh, nhưng lại không thể nói ra lời phê bình. Lúc Trần Hoàn ở cùng hắn, trong mắt chỉ có một mình hắn, tiếng ồn ào trong phòng dường như hoàn toàn ngăn cách với họ.
Cho đến khi nhóm nấu cơm xảy ra chút vấn đề, ba, năm người bô bô lý luận không rõ ràng, lao ra phòng khách muốn tìm Lưu Tử Khâm chủ trì công lý, mới chợt phát hiện người đàn ông xa lạ và Lưu Tử Khâm đang giằng co ở cửa.
Trong đó có cô gái người nước ngoài Trần Hoàn từng gặp, có lẽ người khác không chú ý, nhưng cô liếc mắt đã nhìn thấy bàn tay chồng lên nhau của hai người.
Bà Lâm không muốn xen vào chuyện tình cảm của con trẻ, cũng không lo lắng tìm người yêu cho Trần Hoàn và giục cưới như bà Lý. Bà lại cảm thấy người trẻ có cách sống của người trẻ, vui vẻ hạnh phúc là được.
Trên mặt và tay cô gái đều dính bột mì, vẫn không quên thò nửa người ra từ sau lưng Lưu Tử Khâm, nhiệt tình chào hỏi với Trần Hoàn, “Hello!”
Tình huống trước mắt này cũng làm Lưu Tử Khâm chả hiểu đầu cua tai nheo gì. Chưa kể giọng điệu nghe rất thân quen, Lưu Tử Khâm vốn không hề nhớ rõ họ từng gặp nhau?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook