Cổ Áo Xanh Xanh
-
Chương 22
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng Lưu Tử Khâm thức dậy, trên ghế sofa đã không còn bóng dáng của Trần Hoàn, chăn được gấp gọn gàng để ở bên cạnh. Hắn cũng không để ý, còn tưởng là Trần Hoàn tạm thời có việc nên đi trước.
Đúng lúc Lưu Tử Khâm cũng đứng bên cửa sổ sát đất, bưng sữa đậu nành Trần Hoàn nấu cho hắn, thổi hơi nóng cúi đầu uống một ngụm, mùi đậu nành lập tức thuận theo cổ họng đi vào dạ dày, cho dù ở trong tuyết vẫn rất ấm áp.
Trần Hoàn kéo tay hắn xuống, “Đừng như vậy, tôi nói thật.”
Đến khi hắn rửa mặt xong, tỉnh táo hơn mới chợt nghĩ, tối qua Trần Hoàn như thế, có thể đi đâu được?
Khoảng cách của hai người họ quá gần.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Trần Hoàn cười giơ hai tay lên ra hiệu, “Đến siêu thị một chuyến.”
Lưu Tử Khâm mở cửa ra nhìn thấy hai tay Trần Hoàn xách đầy túi lớn túi nhỏ, giống như đi siêu thị về. Hắn thực sự hơi kinh ngạc, tránh sang bên cạnh một bước cho Trần Hoàn đi vào, “Ô! Làm gì đây hả?”
Không ngờ cô gái lại rất kích động, tiến lên túm lấy cánh tay Trần Hoàn, tốc độ nói rất nhanh, “Xin lỗi, tôi không có ác ý. Tôi chung nhóm với bác sĩ Lưu, cũng sống ở tầng này, chúng ta đã chào nhau mấy lần, anh còn nhớ không? Gần đây hay thấy anh ra vào nhà bác sĩ Lưu, hôm nay đúng lúc gặp được cho nên đánh bạo hỏi quan hệ của hai người. Nếu giống như tôi nghĩ, tôi sẽ không quấy rầy bác sĩ Lưu nữa.”
Trần Hoàn cười giơ hai tay lên ra hiệu, “Đến siêu thị một chuyến.”
Trần Hoàn múc một muôi nhỏ, thổi nguội sau đó đưa tới miệng Lưu Tử Khâm, “Thử xem?”
Hai người kề sát nhau, hơi thở Lưu Tử Khâm nói chuyện phả lên mặt Trần Hoàn, anh không kịp phòng bị mặt thoáng cái đỏ bừng, ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Tử Khâm, “Chờ đó!”
Vừa đi vào bếp vừa nói, “Hôm qua tôi thấy tủ lạnh trong nhà chỉ còn hai quả trứng gà, nên mua ít đồ ăn thay đổi, đều là mấy món đơn giản rất tiện lợi.”
“Ừm…” Bác sĩ Lưu dựng ngón tay, “Được đó Trần Hoàn.”
Lưu Tử Khâm không có hứng thú gì với việc nấu cơm, nhưng rất tò mò, vì vậy khiêm tốn hỏi Trần Hoàn, “Xin hỏi đầu bếp Trần, canh cá này muốn hầm ra màu trắng có bí quyết gì không?”
Cũng không biết đây rốt cuộc là nhà ai, chỉ tính số lần sử dụng bếp, ít nhất Trần Hoàn dùng gấp đôi Lưu Tử Khâm. Hôm nay anh hoàn toàn không có dấu hiệu bị cảm, mặt cũng không đỏ, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn.
Chuyện này không thể trách Trần Hoàn được, người bình thường khó nhận ra gương mặt của người nước ngoài. Anh không cảm thấy cô gái này có quen mắt hay không, chỉ thấy giống các cô gái Anh ở trên đường.
Lúc ra khỏi chung cư, Trần Hoàn chợt cảm thấy có thứ gì đó có cánh nhỏ rơi trên mặt mình, cảm giác lạnh như băng không phải hạt mưa. Một người quanh năm sống ở thành phố S một lúc sau mới nhận ra, a, hóa ra là tuyết rơi.
Trần Hoàn lấy đồ ra lần lượt cho vào tủ lạnh, đồng thời dặn hắn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, “Sủi cảo tôi mua loại gói sẵn, để đông lạnh nhưng không được để lâu quá, đến lúc đó cậu lấy ra không cần rã đông, bỏ vào nồi nấu là được. Lúc đi dạo siêu thị tôi còn thấy vải đóng hộp, nhớ ra cậu thích ăn lại mua một ít, cái này để được lâu hơn, có thể ăn dần dần. Còn có sữa chua và bánh ngọt tôi cũng mua một ít, cậu…”
Cho đến buổi tối Lưu Tử Khâm lấy sữa chua, mở cửa tủ lạnh ra mới phát hiện, trước khi đi Trần Hoàn đã phân loại tất cả các nguyên liệu nấu ăn đựng trong hộp giữ tươi, bên trên dán hạn sử dụng, nhắc Lưu Tử Khâm cái nào ăn trước cái nào ăn sau. Ngoài đồ ăn cần nấu, thậm chí còn dán cách nấu đơn giản.
Lưu Tử Khâm thật sự đã đánh giá thấp năng lực hồi phục của Trần Hoàn, trước đó còn muốn lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cơ thể cho anh, không ngờ người không chóng mặt nữa, còn có thể lải nhải khiến hắn chóng mặt.
Trần Hoàn lải nhải sắp được năm phút, Lưu Tử Khâm không nghe nổi nữa, hắn sợ nhất là lải nhải, vì vậy quơ lấy cái gối ôm bên tay, đập về phía Trần Hoàn, “Van cậu, tha cho tôi đi, chuyện này cậu nhớ là được rồi mà?”
Trong phòng rất yên tĩnh, âm thanh gõ bàn phím và tiếng sôi ùng ục trong nồi đan xen vào nhau, thoải mái dễ chịu và tươi đẹp trong một buổi sáng cuối tuần.
Trần Hoàn biết nước Anh là quốc gia văn hóa nghèo ngữ cảnh[3], nhưng không ngờ có thể thẳng thắn đến vậy, vừa đến đã hỏi người lạ hai người có quan hệ gì? Thế này thì khoa trương quá.
Nói xong tránh sang một bước muốn rời đi.
Có lẽ bản thân hắn cũng không phát hiện mình nói như chuyện đương nhiên.
Bầu trời âm u như sắp vào đêm, không khí lại rất trong lành, Trần Hoàn đi ngang qua dưới nhà Lưu Tử Khâm, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình, đèn sáng choang.
Cơ thể Trần Hoàn phản ứng nhanh hơn đầu óc, một tay bắt lấy gối ôm, nghe Lưu Tử Khâm nói xong bỗng nhiên dừng động tác trong tay, đi đến bên cạnh hắn, khóe miệng hơi cười, “Sau này cũng được hả?”
Trần Hoàn đến sân bay mới nhớ ra quên dặn Lưu Tử Khâm, lại cố ý gửi tin nhắn: Trước khi ngủ nhớ uống cốc sữa chua, tốt cho dạ dày.
Lưu Tử Khâm bổ sung đủ một đống nội dung ngày hôm qua sót lại, lúc này mới hậu tri hậu giác ngửi được mùi thơm, hơi không chịu được nữa.
Lưu Tử Khâm tự cảm thấy đã đào hố cho mình, hắn vươn tay thử nhiệt độ trên trán Trần Hoàn, cũng không phủ nhận, chỉ nói, “Hết sốt rồi, sao vẫn nói mê sảng.”
Lưu Tử Khâm thực sự dở khóc dở cười, nếu đến cả nấu sủi cảo hắn cũng không biết, vậy làm sao có thể một mình sống sót ở bên ngoài nhiều năm như vậy? Nhưng hắn thực sự cảm nhận được, hắn – một tên đàn ông ba mươi tuổi đầu, tay chân lành lặn, cuộc sống độc lập, ấy vậy mà được người khác chăm sóc?
Trần Hoàn kéo tay hắn xuống, “Đừng như vậy, tôi nói thật.”
Hiếm khi Lưu Tử Khâm thấy anh còn biết chơi xấu, thế là tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ghé vào tai Trần Hoàn, giả vờ thả thính khẽ cười một tiếng, sau đó nói bằng giọng đầy truyền cảm, “Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi.”
Hai người kề sát nhau, hơi thở Lưu Tử Khâm nói chuyện phả lên mặt Trần Hoàn, anh không kịp phòng bị mặt thoáng cái đỏ bừng, ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Tử Khâm, “Chờ đó!”
Lưu Tử Khâm mở cửa ra nhìn thấy hai tay Trần Hoàn xách đầy túi lớn túi nhỏ, giống như đi siêu thị về. Hắn thực sự hơi kinh ngạc, tránh sang bên cạnh một bước cho Trần Hoàn đi vào, “Ô! Làm gì đây hả?”
Buổi sáng Lưu Tử Khâm thức dậy, trên ghế sofa đã không còn bóng dáng của Trần Hoàn, chăn được gấp gọn gàng để ở bên cạnh. Hắn cũng không để ý, còn tưởng là Trần Hoàn tạm thời có việc nên đi trước.
“Ha ha ha ha ha,” Lưu Tử Khâm bị điệu bộ của mình chọc cười, cười đến nỗi gập cả người lại, rõ ràng Trần Hoàn trả lời rất nghiêm túc.
Đối phương lại không đầu không đuôi hỏi, “Anh và bác sĩ Lưu có quan hệ gì?”
Hắn không biết nấu cơm, nhìn một cái cũng được nhỉ.
Cười xong xua tay với Trần Hoàn, “Được rồi được rồi, giữa trưa đầu bếp Trần định nấu món gì?”
Lưu Tử Khâm mang cái đầu như ổ gà đi đánh răng, lúc soi gương bỗng nhiên liếc thấy cốc đánh răng bên cạnh của Trần Hoàn, động tác của hắn dừng lại.
Mặc dù bị hắn làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng nhìn nụ cười của Lưu Tử Khâm, anh không nhịn được cũng hơi cười, “Tôi mua con cá, nấu canh nhé.”
Cười xong xua tay với Trần Hoàn, “Được rồi được rồi, giữa trưa đầu bếp Trần định nấu món gì?”
“Muốn ăn canh cá màu trắng sữa.”
Trần Hoàn nhiệt tình giải đáp nghi vấn, “Trước tiên phải rán sơ cá, lại cho thêm nước nấu sôi, nước lạnh hay nước nóng đều được. Chủ yếu là vì các hạt mỡ trong canh sôi ở trong nước nhiệt độ cao dưới tác dụng của nhũ tương[1], cho nên nhìn canh có màu trắng sữa. Thêm đậu phụ cũng vì nguyên lý này.”
Mặc dù bị hắn làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng nhìn nụ cười của Lưu Tử Khâm, anh không nhịn được cũng hơi cười, “Tôi mua con cá, nấu canh nhé.”
“Được.”
Tuy hôm qua bị phê bình, nhưng Lưu Tử Khâm cũng chỉ phàn nàn chốc lát, công việc nên làm vẫn phải làm. Hơn nữa hôm qua Trần Hoàn đen mặt như Bao Công, không phân tốt xấu phê bình giáo sư một trận, đừng nói Lưu Tử Khâm tức giận, lát sau còn thông cảm với giáo sư. Nghĩ lại xem dạo này có phải mình nóng tính quá không, nên không thể ổn định cảm xúc cố gắng nghiên cứu khoa học.
Đến khi hắn rửa mặt xong, tỉnh táo hơn mới chợt nghĩ, tối qua Trần Hoàn như thế, có thể đi đâu được?
Trần Hoàn lại còn đáp lời, “Cảm ơn.”
Vì vậy hai người không làm phiền nhau, Trần Hoàn thành thạo điều khiển nồi bát muôi chậu trong bếp, Lưu Tử Khâm dựa vào ghế sofa, lập sơ đồ tư duy đơn giản sau khi làm rõ suy nghĩ của mình, sau đó bắt đầu tra tài liệu viết báo cáo.
Lưu Tử Khâm thật sự đã đánh giá thấp năng lực hồi phục của Trần Hoàn, trước đó còn muốn lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cơ thể cho anh, không ngờ người không chóng mặt nữa, còn có thể lải nhải khiến hắn chóng mặt.
Trong phòng rất yên tĩnh, âm thanh gõ bàn phím và tiếng sôi ùng ục trong nồi đan xen vào nhau, thoải mái dễ chịu và tươi đẹp trong một buổi sáng cuối tuần.
Ngẩng đầu phát hiện là một cô gái mắt xanh, à, đang ở nước ngoài mà, nói tiếng Trung gì chứ, anh lập tức nói xin lỗi bằng tiếng Anh.
Nói xong lại thấy Lưu Tử Khâm rặt vẻ “Sao mình phải hỏi”, “Chuyện lại không liên quan đến mình”, “Phiền phức quá”, “Mình lại không biết nấu cơm”.
Cô gái kia nhận được đáp án vừa thất vọng vừa vui vẻ, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc, “Wow, vậy chúc hai người hạnh phúc.”
Lưu Tử Khâm bổ sung đủ một đống nội dung ngày hôm qua sót lại, lúc này mới hậu tri hậu giác ngửi được mùi thơm, hơi không chịu được nữa.
Nhưng hắn không nói gì cả, cái gọi là thuận theo tự nhiên có lẽ là sau khi phát hiện ra điều này, hắn nghĩ “Ừm? Nếu là Trần Hoàn, hình như cũng không sao”, vì thế hắn cũng lười rối rắm, dứt khoát mặc kệ nó.
Hắn không biết nấu cơm, nhìn một cái cũng được nhỉ.
Vừa đi vào bếp vừa nói, “Hôm qua tôi thấy tủ lạnh trong nhà chỉ còn hai quả trứng gà, nên mua ít đồ ăn thay đổi, đều là mấy món đơn giản rất tiện lợi.”
Lưu Tử Khâm chắp tay sau lưng, rất giống đốc công trên công trường, vào bếp đi dạo tuần tra một vòng, nhìn đâu cũng hài lòng gật đầu, cuối cùng dừng lại trước bếp, rướn cổ lên nhìn vào trong nồi.
Trần Hoàn cực kỳ hào phóng thừa nhận, “Đúng vậy, giống như cô nghĩ.”
Hồi cấp ba Lưu Tử Khâm đã thích mè nheo đòi bà Lý nấu canh cá màu trắng sữa cho hắn, nhưng rất đáng tiếc, kỹ thuật của bà Lý trên phương diện này vẫn chưa đến nơi đến chốn. Nhưng bà Lâm biết nấu, cho nên khoảng thời gian học lớp mười hai, Trần Hoàn suốt ngày bưng canh cá đưa đến nhà Lưu Tử Khâm.
Trần Hoàn buồn cười quá chừng, “Chắc sắp chín rồi, tôi múc một muôi cho cậu nếm xem mặn hay nhạt.”
“Được.”
Nói xong duỗi cánh tay đẩy hắn ra, “Có hơi nước, cẩn thận bị bỏng.”
Mở nắp nồi ra, hơi nước bốc lên, lúc này Lưu Tử Khâm nhìn thấy trong nồi trắng như sữa, không nhìn thấy miếng thịt cá nào, lại có đậu phụ nổi trên bề mặt, trông rất ngon.
Trần Hoàn lải nhải sắp được năm phút, Lưu Tử Khâm không nghe nổi nữa, hắn sợ nhất là lải nhải, vì vậy quơ lấy cái gối ôm bên tay, đập về phía Trần Hoàn, “Van cậu, tha cho tôi đi, chuyện này cậu nhớ là được rồi mà?”
Trần Hoàn múc một muôi nhỏ, thổi nguội sau đó đưa tới miệng Lưu Tử Khâm, “Thử xem?”
Mới đầu Trần Hoàn còn tìm mấy lý do qua loa, Lưu Tử Khâm biết rõ nhưng giả hồ đồ diễn kịch với anh, trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười. Càng về sau Trần Hoàn cũng lười diễn, chuyện này cậu và tôi đều biết rõ trong lòng, đàn ông đàn ang có gì phải quanh co lòng vòng. Vì thế mỗi lần đến anh đều vô cùng tự giác vào phòng ngủ ôm chăn ra nằm trên sofa.
“Ừm…” Bác sĩ Lưu dựng ngón tay, “Được đó Trần Hoàn.”
Hồi cấp ba Lưu Tử Khâm đã thích mè nheo đòi bà Lý nấu canh cá màu trắng sữa cho hắn, nhưng rất đáng tiếc, kỹ thuật của bà Lý trên phương diện này vẫn chưa đến nơi đến chốn. Nhưng bà Lâm biết nấu, cho nên khoảng thời gian học lớp mười hai, Trần Hoàn suốt ngày bưng canh cá đưa đến nhà Lưu Tử Khâm.
Lưu Tử Khâm không có hứng thú gì với việc nấu cơm, nhưng rất tò mò, vì vậy khiêm tốn hỏi Trần Hoàn, “Xin hỏi đầu bếp Trần, canh cá này muốn hầm ra màu trắng có bí quyết gì không?”
Thái độ thản nhiên giọng nói kiên định, không hề nhìn ra anh đang nói dối.
Trần Hoàn nhiệt tình giải đáp nghi vấn, “Trước tiên phải rán sơ cá, lại cho thêm nước nấu sôi, nước lạnh hay nước nóng đều được. Chủ yếu là vì các hạt mỡ trong canh sôi ở trong nước nhiệt độ cao dưới tác dụng của nhũ tương[1], cho nên nhìn canh có màu trắng sữa. Thêm đậu phụ cũng vì nguyên lý này.”
[1]
Nói xong lại thấy Lưu Tử Khâm rặt vẻ “Sao mình phải hỏi”, “Chuyện lại không liên quan đến mình”, “Phiền phức quá”, “Mình lại không biết nấu cơm”.
Trần Hoàn cười nói, “Chuyện này cũng để tôi nhớ là được rồi.”
Dù sao để Trần Hoàn ngủ lại trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì, anh nào dám làm ra chuyện được voi đòi tiên.
Nói như vậy, Trần Hoàn cũng chỉ muốn mãi ở bên cạnh Lưu Tử Khâm chăm lo ăn uống hằng ngày của hắn, nhưng điều kiện mọi mặt không cho phép. Cái chính là chủ nhà chưa gật đầu, vì vậy anh là khách vẫn phải chạy về thành phố S vào buổi chiều.
Trần Hoàn đến sân bay mới nhớ ra quên dặn Lưu Tử Khâm, lại cố ý gửi tin nhắn: Dù sao để Trần Hoàn ngủ lại trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì, anh nào dám làm ra chuyện được voi đòi tiên.Trước khi ngủ nhớ uống cốc sữa chua, tốt cho dạ dày.
Cho đến buổi tối Lưu Tử Khâm lấy sữa chua, mở cửa tủ lạnh ra mới phát hiện, trước khi đi Trần Hoàn đã phân loại tất cả các nguyên liệu nấu ăn đựng trong hộp giữ tươi, bên trên dán hạn sử dụng, nhắc Lưu Tử Khâm cái nào ăn trước cái nào ăn sau. Ngoài đồ ăn cần nấu, thậm chí còn dán cách nấu đơn giản.
Trần Hoàn buồn cười quá chừng, “Chắc sắp chín rồi, tôi múc một muôi cho cậu nếm xem mặn hay nhạt.”
Có lẽ bản thân hắn cũng không phát hiện mình nói như chuyện đương nhiên.
Lưu Tử Khâm thực sự dở khóc dở cười, nếu đến cả nấu sủi cảo hắn cũng không biết, vậy làm sao có thể một mình sống sót ở bên ngoài nhiều năm như vậy? Nhưng hắn thực sự cảm nhận được, hắn – một tên đàn ông ba mươi tuổi đầu, tay chân lành lặn, cuộc sống độc lập, ấy vậy mà được người khác chăm sóc?
Thật ra mỗi lần Trần Hoàn bay tới đây, thời gian có thể ở lại cũng không nhiều, cùng lắm là ăn với nhau hai bữa cơm, nói chuyện một lúc, thời gian đã trôi qua.
Từ sau khi có kinh nghiệm ngủ lại lần thứ nhất, mỗi lần sau Trần Hoàn đều sẽ tìm đủ lý do, hôm nay đau đầu quên đặt khách sạn, ngày mai trẹo chân không đi được. Lưu Tử Khâm lại không phải đồ ngốc, hắn là bác sĩ đấy được chưa?
Có bị bệnh hay không hắn có thể không nhìn ra?
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Dù sao để Trần Hoàn ngủ lại trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì, anh nào dám làm ra chuyện được voi đòi tiên.
Kết quả cô gái lại không đầu không đuôi hỏi một câu tiếng anh: “Bác sĩ Lưu có ở nhà không?”
Mới đầu Trần Hoàn còn tìm mấy lý do qua loa, Lưu Tử Khâm biết rõ nhưng giả hồ đồ diễn kịch với anh, trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười. Càng về sau Trần Hoàn cũng lười diễn, chuyện này cậu và tôi đều biết rõ trong lòng, đàn ông đàn ang có gì phải quanh co lòng vòng. Vì thế mỗi lần đến anh đều vô cùng tự giác vào phòng ngủ ôm chăn ra nằm trên sofa.
Lưu Tử Khâm mang cái đầu như ổ gà đi đánh răng, lúc soi gương bỗng nhiên liếc thấy cốc đánh răng bên cạnh của Trần Hoàn, động tác của hắn dừng lại.
Bắt đầu suy nghĩ, hình như trong nhà có thêm rất rất nhiều đồ đạc mà trước kia không có khả năng xuất hiện, chẳng hạn như tủ lạnh đầy ắp, hay như hai đôi dép lê, hay như đồ rửa mặt thuộc về một người khác.
Khoảng cách của hai người họ quá gần.
Trần Hoàn ra khỏi cửa nhà, quay đầu bỗng nhiên đụng phải một người.
Lưu Tử Khâm có thể không cảm nhận được sao?
Nhưng hắn không nói gì cả, cái gọi là thuận theo tự nhiên có lẽ là sau khi phát hiện ra điều này, hắn nghĩ “Ừm? Nếu là Trần Hoàn, hình như cũng không sao”, vì thế hắn cũng lười rối rắm, dứt khoát mặc kệ nó.
Bây giờ trời lạnh, nước Anh ở ven biển, thuộc khí hậu biển ôn đới, vừa bắt đầu vào mùa đông sẽ ướt và lạnh, Trần Hoàn mặc mấy lớp áo nhưng vẫn không chịu được.
Làm bữa sáng xong, Trần Hoàn đến siêu thị mua đồ như thường lệ, trước khi đi còn hỏi Lưu Tử Khâm, “Giữa trưa muốn ăn gì?”
Lưu Tử Khâm súc miệng trả lời, “Thịt nướng nồi[2]!”
[2]
Từ sau khi có kinh nghiệm ngủ lại lần thứ nhất, mỗi lần sau Trần Hoàn đều sẽ tìm đủ lý do, hôm nay đau đầu quên đặt khách sạn, ngày mai trẹo chân không đi được. Lưu Tử Khâm lại không phải đồ ngốc, hắn là bác sĩ đấy được chưa?
Có bị bệnh hay không hắn có thể không nhìn ra?
Nếu làm thịt nướng nồi, xem chừng trưa nay máy báo động khói lại phải kêu to một lúc lâu, Trần Hoàn cười đồng ý, “Được.”
Bây giờ trời lạnh, nước Anh ở ven biển, thuộc khí hậu biển ôn đới, vừa bắt đầu vào mùa đông sẽ ướt và lạnh, Trần Hoàn mặc mấy lớp áo nhưng vẫn không chịu được.
Trần Hoàn ra khỏi cửa nhà, quay đầu bỗng nhiên đụng phải một người.
Trần Hoàn nhíu mày, trả lời một cách lịch sự và xa cách, “Nếu cô tìm cậu ấy thì có thể bấm chuông.”
Anh vô thức nói câu, “Xin lỗi.”
Cơ thể Trần Hoàn phản ứng nhanh hơn đầu óc, một tay bắt lấy gối ôm, nghe Lưu Tử Khâm nói xong bỗng nhiên dừng động tác trong tay, đi đến bên cạnh hắn, khóe miệng hơi cười, “Sau này cũng được hả?”
Ngẩng đầu phát hiện là một cô gái mắt xanh, à, đang ở nước ngoài mà, nói tiếng Trung gì chứ, anh lập tức nói xin lỗi bằng tiếng Anh.
Kết quả cô gái lại không đầu không đuôi hỏi một câu tiếng anh: “Bác sĩ Lưu có ở nhà không?”
“Ha ha ha ha ha,” Lưu Tử Khâm bị điệu bộ của mình chọc cười, cười đến nỗi gập cả người lại, rõ ràng Trần Hoàn trả lời rất nghiêm túc.
Lúc này Trần Hoàn mới nhìn cô thêm hai cái, vốn cho rằng là đàn em của Lưu Tử Khâm, nhưng lại có vẻ không giống, nào có ai đến tìm người ta thảo luận vấn đề học thuật vào sáng sớm cuối tuần. Vả lại, lúc anh vừa ra khỏi cửa rõ ràng đã dọa cô gái giật nảy mình, không đơn giản như thế.
Làm bữa sáng xong, Trần Hoàn đến siêu thị mua đồ như thường lệ, trước khi đi còn hỏi Lưu Tử Khâm, “Giữa trưa muốn ăn gì?”
Trần Hoàn đáp: “Cậu ấy ở nhà.”
Lưu Tử Khâm chắp tay sau lưng, rất giống đốc công trên công trường, vào bếp đi dạo tuần tra một vòng, nhìn đâu cũng hài lòng gật đầu, cuối cùng dừng lại trước bếp, rướn cổ lên nhìn vào trong nồi.
Đối phương lại không đầu không đuôi hỏi, “Anh và bác sĩ Lưu có quan hệ gì?”
Lưu Tử Khâm có thể không cảm nhận được sao?
Trần Hoàn biết nước Anh là quốc gia văn hóa nghèo ngữ cảnh[3], nhưng không ngờ có thể thẳng thắn đến vậy, vừa đến đã hỏi người lạ hai người có quan hệ gì? Thế này thì hơi quá.
[3]
Trần Hoàn nhíu mày, trả lời một cách lịch sự và xa cách, “Nếu cô tìm cậu ấy thì có thể bấm chuông.”
Nói xong tránh sang một bước muốn rời đi.
Nếu hắn có thể nghe được cuộc đối thoại ngoài cửa, nhất định sẽ đập đầu Trần Hoàn ra xem bên trong có gì, đúng vậy cái con khỉ, sao người còn lại trong cuộc không hề hay biết?
Lưu Tử Khâm súc miệng trả lời, “Thịt nướng nồi[2]!”
Không ngờ cô gái lại rất kích động, tiến lên túm lấy cánh tay Trần Hoàn, tốc độ nói rất nhanh, “Xin lỗi, tôi không có ác ý. Tôi chung nhóm với bác sĩ Lưu, cũng sống ở tầng này, chúng ta đã chào nhau mấy lần, anh còn nhớ không? Gần đây hay thấy anh ra vào nhà bác sĩ Lưu, hôm nay đúng lúc gặp được cho nên đánh bạo hỏi quan hệ của hai người. Nếu giống như tôi nghĩ, tôi sẽ không quấy rầy bác sĩ Lưu nữa.”
Hiếm khi Lưu Tử Khâm thấy anh còn biết chơi xấu, thế là tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ghé vào tai Trần Hoàn, giả vờ thả thính khẽ cười một tiếng, sau đó nói bằng giọng đầy truyền cảm, “Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi.”
Chuyện này không thể trách Trần Hoàn được, người bình thường khó nhận ra gương mặt của người nước ngoài. Anh không cảm thấy cô gái này có quen mắt hay không, chỉ thấy giống các cô gái Anh ở trên đường.
Bây giờ anh nhận ra rồi, vậy mà là tình địch à.
Mở nắp nồi ra, hơi nước bốc lên, lúc này Lưu Tử Khâm nhìn thấy trong nồi trắng như sữa, không nhìn thấy miếng thịt cá nào, lại có đậu phụ nổi trên bề mặt, trông rất ngon.
Trần Hoàn cực kỳ hào phóng thừa nhận, “Đúng vậy, giống như cô nghĩ.”
Thái độ thản nhiên giọng nói kiên định, không hề nhìn ra anh đang nói dối.
Lưu Tử Khâm rửa mặt xong bỗng hắt hơi một cái.
Bắt đầu suy nghĩ, hình như trong nhà có thêm rất rất nhiều đồ đạc mà trước kia không có khả năng xuất hiện, chẳng hạn như tủ lạnh đầy ắp, hay như hai đôi dép lê, hay như đồ rửa mặt thuộc về một người khác.
Nếu hắn có thể nghe được cuộc đối thoại ngoài cửa, nhất định sẽ đập đầu Trần Hoàn ra xem bên trong có gì, đúng vậy cái con khỉ, sao người còn lại trong cuộc không hề hay biết?
Cô gái kia nhận được đáp án vừa thất vọng vừa vui vẻ, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc, “Wow, vậy chúc hai người hạnh phúc.”
Trần Hoàn lại còn đáp lời, “Cảm ơn.”
Lúc ra khỏi chung cư, Trần Hoàn chợt cảm thấy có thứ gì đó có cánh nhỏ rơi trên mặt mình, cảm giác lạnh như băng không phải hạt mưa. Một người quanh năm sống ở thành phố S một lúc sau mới nhận ra, a, hóa ra là tuyết rơi.
Bầu trời âm u như sắp vào đêm, không khí lại rất trong lành, Trần Hoàn đi ngang qua dưới nhà Lưu Tử Khâm, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình, đèn sáng choang.
Trần Hoàn cười nói, “Chuyện này cũng để tôi nhớ là được rồi.”
Đúng lúc Lưu Tử Khâm cũng đứng bên cửa sổ sát đất, bưng sữa đậu nành Trần Hoàn nấu cho hắn, thổi hơi nóng cúi đầu uống một ngụm, mùi đậu nành lập tức thuận theo cổ họng đi vào dạ dày, cho dù ở trong tuyết vẫn rất ấm áp.
Buổi sáng Lưu Tử Khâm thức dậy, trên ghế sofa đã không còn bóng dáng của Trần Hoàn, chăn được gấp gọn gàng để ở bên cạnh. Hắn cũng không để ý, còn tưởng là Trần Hoàn tạm thời có việc nên đi trước.
Đúng lúc Lưu Tử Khâm cũng đứng bên cửa sổ sát đất, bưng sữa đậu nành Trần Hoàn nấu cho hắn, thổi hơi nóng cúi đầu uống một ngụm, mùi đậu nành lập tức thuận theo cổ họng đi vào dạ dày, cho dù ở trong tuyết vẫn rất ấm áp.
Trần Hoàn kéo tay hắn xuống, “Đừng như vậy, tôi nói thật.”
Đến khi hắn rửa mặt xong, tỉnh táo hơn mới chợt nghĩ, tối qua Trần Hoàn như thế, có thể đi đâu được?
Khoảng cách của hai người họ quá gần.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Trần Hoàn cười giơ hai tay lên ra hiệu, “Đến siêu thị một chuyến.”
Lưu Tử Khâm mở cửa ra nhìn thấy hai tay Trần Hoàn xách đầy túi lớn túi nhỏ, giống như đi siêu thị về. Hắn thực sự hơi kinh ngạc, tránh sang bên cạnh một bước cho Trần Hoàn đi vào, “Ô! Làm gì đây hả?”
Không ngờ cô gái lại rất kích động, tiến lên túm lấy cánh tay Trần Hoàn, tốc độ nói rất nhanh, “Xin lỗi, tôi không có ác ý. Tôi chung nhóm với bác sĩ Lưu, cũng sống ở tầng này, chúng ta đã chào nhau mấy lần, anh còn nhớ không? Gần đây hay thấy anh ra vào nhà bác sĩ Lưu, hôm nay đúng lúc gặp được cho nên đánh bạo hỏi quan hệ của hai người. Nếu giống như tôi nghĩ, tôi sẽ không quấy rầy bác sĩ Lưu nữa.”
Trần Hoàn cười giơ hai tay lên ra hiệu, “Đến siêu thị một chuyến.”
Trần Hoàn múc một muôi nhỏ, thổi nguội sau đó đưa tới miệng Lưu Tử Khâm, “Thử xem?”
Hai người kề sát nhau, hơi thở Lưu Tử Khâm nói chuyện phả lên mặt Trần Hoàn, anh không kịp phòng bị mặt thoáng cái đỏ bừng, ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Tử Khâm, “Chờ đó!”
Vừa đi vào bếp vừa nói, “Hôm qua tôi thấy tủ lạnh trong nhà chỉ còn hai quả trứng gà, nên mua ít đồ ăn thay đổi, đều là mấy món đơn giản rất tiện lợi.”
“Ừm…” Bác sĩ Lưu dựng ngón tay, “Được đó Trần Hoàn.”
Lưu Tử Khâm không có hứng thú gì với việc nấu cơm, nhưng rất tò mò, vì vậy khiêm tốn hỏi Trần Hoàn, “Xin hỏi đầu bếp Trần, canh cá này muốn hầm ra màu trắng có bí quyết gì không?”
Cũng không biết đây rốt cuộc là nhà ai, chỉ tính số lần sử dụng bếp, ít nhất Trần Hoàn dùng gấp đôi Lưu Tử Khâm. Hôm nay anh hoàn toàn không có dấu hiệu bị cảm, mặt cũng không đỏ, nhưng giọng nói vẫn hơi khàn.
Chuyện này không thể trách Trần Hoàn được, người bình thường khó nhận ra gương mặt của người nước ngoài. Anh không cảm thấy cô gái này có quen mắt hay không, chỉ thấy giống các cô gái Anh ở trên đường.
Lúc ra khỏi chung cư, Trần Hoàn chợt cảm thấy có thứ gì đó có cánh nhỏ rơi trên mặt mình, cảm giác lạnh như băng không phải hạt mưa. Một người quanh năm sống ở thành phố S một lúc sau mới nhận ra, a, hóa ra là tuyết rơi.
Trần Hoàn lấy đồ ra lần lượt cho vào tủ lạnh, đồng thời dặn hắn từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, “Sủi cảo tôi mua loại gói sẵn, để đông lạnh nhưng không được để lâu quá, đến lúc đó cậu lấy ra không cần rã đông, bỏ vào nồi nấu là được. Lúc đi dạo siêu thị tôi còn thấy vải đóng hộp, nhớ ra cậu thích ăn lại mua một ít, cái này để được lâu hơn, có thể ăn dần dần. Còn có sữa chua và bánh ngọt tôi cũng mua một ít, cậu…”
Cho đến buổi tối Lưu Tử Khâm lấy sữa chua, mở cửa tủ lạnh ra mới phát hiện, trước khi đi Trần Hoàn đã phân loại tất cả các nguyên liệu nấu ăn đựng trong hộp giữ tươi, bên trên dán hạn sử dụng, nhắc Lưu Tử Khâm cái nào ăn trước cái nào ăn sau. Ngoài đồ ăn cần nấu, thậm chí còn dán cách nấu đơn giản.
Lưu Tử Khâm thật sự đã đánh giá thấp năng lực hồi phục của Trần Hoàn, trước đó còn muốn lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cơ thể cho anh, không ngờ người không chóng mặt nữa, còn có thể lải nhải khiến hắn chóng mặt.
Trần Hoàn lải nhải sắp được năm phút, Lưu Tử Khâm không nghe nổi nữa, hắn sợ nhất là lải nhải, vì vậy quơ lấy cái gối ôm bên tay, đập về phía Trần Hoàn, “Van cậu, tha cho tôi đi, chuyện này cậu nhớ là được rồi mà?”
Trong phòng rất yên tĩnh, âm thanh gõ bàn phím và tiếng sôi ùng ục trong nồi đan xen vào nhau, thoải mái dễ chịu và tươi đẹp trong một buổi sáng cuối tuần.
Trần Hoàn biết nước Anh là quốc gia văn hóa nghèo ngữ cảnh[3], nhưng không ngờ có thể thẳng thắn đến vậy, vừa đến đã hỏi người lạ hai người có quan hệ gì? Thế này thì khoa trương quá.
Nói xong tránh sang một bước muốn rời đi.
Có lẽ bản thân hắn cũng không phát hiện mình nói như chuyện đương nhiên.
Bầu trời âm u như sắp vào đêm, không khí lại rất trong lành, Trần Hoàn đi ngang qua dưới nhà Lưu Tử Khâm, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình, đèn sáng choang.
Cơ thể Trần Hoàn phản ứng nhanh hơn đầu óc, một tay bắt lấy gối ôm, nghe Lưu Tử Khâm nói xong bỗng nhiên dừng động tác trong tay, đi đến bên cạnh hắn, khóe miệng hơi cười, “Sau này cũng được hả?”
Trần Hoàn đến sân bay mới nhớ ra quên dặn Lưu Tử Khâm, lại cố ý gửi tin nhắn: Trước khi ngủ nhớ uống cốc sữa chua, tốt cho dạ dày.
Lưu Tử Khâm bổ sung đủ một đống nội dung ngày hôm qua sót lại, lúc này mới hậu tri hậu giác ngửi được mùi thơm, hơi không chịu được nữa.
Lưu Tử Khâm tự cảm thấy đã đào hố cho mình, hắn vươn tay thử nhiệt độ trên trán Trần Hoàn, cũng không phủ nhận, chỉ nói, “Hết sốt rồi, sao vẫn nói mê sảng.”
Lưu Tử Khâm thực sự dở khóc dở cười, nếu đến cả nấu sủi cảo hắn cũng không biết, vậy làm sao có thể một mình sống sót ở bên ngoài nhiều năm như vậy? Nhưng hắn thực sự cảm nhận được, hắn – một tên đàn ông ba mươi tuổi đầu, tay chân lành lặn, cuộc sống độc lập, ấy vậy mà được người khác chăm sóc?
Trần Hoàn kéo tay hắn xuống, “Đừng như vậy, tôi nói thật.”
Hiếm khi Lưu Tử Khâm thấy anh còn biết chơi xấu, thế là tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ghé vào tai Trần Hoàn, giả vờ thả thính khẽ cười một tiếng, sau đó nói bằng giọng đầy truyền cảm, “Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi.”
Hai người kề sát nhau, hơi thở Lưu Tử Khâm nói chuyện phả lên mặt Trần Hoàn, anh không kịp phòng bị mặt thoáng cái đỏ bừng, ho khan vài tiếng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Tử Khâm, “Chờ đó!”
Lưu Tử Khâm mở cửa ra nhìn thấy hai tay Trần Hoàn xách đầy túi lớn túi nhỏ, giống như đi siêu thị về. Hắn thực sự hơi kinh ngạc, tránh sang bên cạnh một bước cho Trần Hoàn đi vào, “Ô! Làm gì đây hả?”
Buổi sáng Lưu Tử Khâm thức dậy, trên ghế sofa đã không còn bóng dáng của Trần Hoàn, chăn được gấp gọn gàng để ở bên cạnh. Hắn cũng không để ý, còn tưởng là Trần Hoàn tạm thời có việc nên đi trước.
“Ha ha ha ha ha,” Lưu Tử Khâm bị điệu bộ của mình chọc cười, cười đến nỗi gập cả người lại, rõ ràng Trần Hoàn trả lời rất nghiêm túc.
Đối phương lại không đầu không đuôi hỏi, “Anh và bác sĩ Lưu có quan hệ gì?”
Hắn không biết nấu cơm, nhìn một cái cũng được nhỉ.
Cười xong xua tay với Trần Hoàn, “Được rồi được rồi, giữa trưa đầu bếp Trần định nấu món gì?”
Lưu Tử Khâm mang cái đầu như ổ gà đi đánh răng, lúc soi gương bỗng nhiên liếc thấy cốc đánh răng bên cạnh của Trần Hoàn, động tác của hắn dừng lại.
Mặc dù bị hắn làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng nhìn nụ cười của Lưu Tử Khâm, anh không nhịn được cũng hơi cười, “Tôi mua con cá, nấu canh nhé.”
Cười xong xua tay với Trần Hoàn, “Được rồi được rồi, giữa trưa đầu bếp Trần định nấu món gì?”
“Muốn ăn canh cá màu trắng sữa.”
Trần Hoàn nhiệt tình giải đáp nghi vấn, “Trước tiên phải rán sơ cá, lại cho thêm nước nấu sôi, nước lạnh hay nước nóng đều được. Chủ yếu là vì các hạt mỡ trong canh sôi ở trong nước nhiệt độ cao dưới tác dụng của nhũ tương[1], cho nên nhìn canh có màu trắng sữa. Thêm đậu phụ cũng vì nguyên lý này.”
Mặc dù bị hắn làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì, nhưng nhìn nụ cười của Lưu Tử Khâm, anh không nhịn được cũng hơi cười, “Tôi mua con cá, nấu canh nhé.”
“Được.”
Tuy hôm qua bị phê bình, nhưng Lưu Tử Khâm cũng chỉ phàn nàn chốc lát, công việc nên làm vẫn phải làm. Hơn nữa hôm qua Trần Hoàn đen mặt như Bao Công, không phân tốt xấu phê bình giáo sư một trận, đừng nói Lưu Tử Khâm tức giận, lát sau còn thông cảm với giáo sư. Nghĩ lại xem dạo này có phải mình nóng tính quá không, nên không thể ổn định cảm xúc cố gắng nghiên cứu khoa học.
Đến khi hắn rửa mặt xong, tỉnh táo hơn mới chợt nghĩ, tối qua Trần Hoàn như thế, có thể đi đâu được?
Trần Hoàn lại còn đáp lời, “Cảm ơn.”
Vì vậy hai người không làm phiền nhau, Trần Hoàn thành thạo điều khiển nồi bát muôi chậu trong bếp, Lưu Tử Khâm dựa vào ghế sofa, lập sơ đồ tư duy đơn giản sau khi làm rõ suy nghĩ của mình, sau đó bắt đầu tra tài liệu viết báo cáo.
Lưu Tử Khâm thật sự đã đánh giá thấp năng lực hồi phục của Trần Hoàn, trước đó còn muốn lấy nhiệt kế đo lại nhiệt độ cơ thể cho anh, không ngờ người không chóng mặt nữa, còn có thể lải nhải khiến hắn chóng mặt.
Trong phòng rất yên tĩnh, âm thanh gõ bàn phím và tiếng sôi ùng ục trong nồi đan xen vào nhau, thoải mái dễ chịu và tươi đẹp trong một buổi sáng cuối tuần.
Ngẩng đầu phát hiện là một cô gái mắt xanh, à, đang ở nước ngoài mà, nói tiếng Trung gì chứ, anh lập tức nói xin lỗi bằng tiếng Anh.
Nói xong lại thấy Lưu Tử Khâm rặt vẻ “Sao mình phải hỏi”, “Chuyện lại không liên quan đến mình”, “Phiền phức quá”, “Mình lại không biết nấu cơm”.
Cô gái kia nhận được đáp án vừa thất vọng vừa vui vẻ, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc, “Wow, vậy chúc hai người hạnh phúc.”
Lưu Tử Khâm bổ sung đủ một đống nội dung ngày hôm qua sót lại, lúc này mới hậu tri hậu giác ngửi được mùi thơm, hơi không chịu được nữa.
Nhưng hắn không nói gì cả, cái gọi là thuận theo tự nhiên có lẽ là sau khi phát hiện ra điều này, hắn nghĩ “Ừm? Nếu là Trần Hoàn, hình như cũng không sao”, vì thế hắn cũng lười rối rắm, dứt khoát mặc kệ nó.
Hắn không biết nấu cơm, nhìn một cái cũng được nhỉ.
Vừa đi vào bếp vừa nói, “Hôm qua tôi thấy tủ lạnh trong nhà chỉ còn hai quả trứng gà, nên mua ít đồ ăn thay đổi, đều là mấy món đơn giản rất tiện lợi.”
Lưu Tử Khâm chắp tay sau lưng, rất giống đốc công trên công trường, vào bếp đi dạo tuần tra một vòng, nhìn đâu cũng hài lòng gật đầu, cuối cùng dừng lại trước bếp, rướn cổ lên nhìn vào trong nồi.
Trần Hoàn cực kỳ hào phóng thừa nhận, “Đúng vậy, giống như cô nghĩ.”
Hồi cấp ba Lưu Tử Khâm đã thích mè nheo đòi bà Lý nấu canh cá màu trắng sữa cho hắn, nhưng rất đáng tiếc, kỹ thuật của bà Lý trên phương diện này vẫn chưa đến nơi đến chốn. Nhưng bà Lâm biết nấu, cho nên khoảng thời gian học lớp mười hai, Trần Hoàn suốt ngày bưng canh cá đưa đến nhà Lưu Tử Khâm.
Trần Hoàn buồn cười quá chừng, “Chắc sắp chín rồi, tôi múc một muôi cho cậu nếm xem mặn hay nhạt.”
“Được.”
Nói xong duỗi cánh tay đẩy hắn ra, “Có hơi nước, cẩn thận bị bỏng.”
Mở nắp nồi ra, hơi nước bốc lên, lúc này Lưu Tử Khâm nhìn thấy trong nồi trắng như sữa, không nhìn thấy miếng thịt cá nào, lại có đậu phụ nổi trên bề mặt, trông rất ngon.
Trần Hoàn lải nhải sắp được năm phút, Lưu Tử Khâm không nghe nổi nữa, hắn sợ nhất là lải nhải, vì vậy quơ lấy cái gối ôm bên tay, đập về phía Trần Hoàn, “Van cậu, tha cho tôi đi, chuyện này cậu nhớ là được rồi mà?”
Trần Hoàn múc một muôi nhỏ, thổi nguội sau đó đưa tới miệng Lưu Tử Khâm, “Thử xem?”
Mới đầu Trần Hoàn còn tìm mấy lý do qua loa, Lưu Tử Khâm biết rõ nhưng giả hồ đồ diễn kịch với anh, trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười. Càng về sau Trần Hoàn cũng lười diễn, chuyện này cậu và tôi đều biết rõ trong lòng, đàn ông đàn ang có gì phải quanh co lòng vòng. Vì thế mỗi lần đến anh đều vô cùng tự giác vào phòng ngủ ôm chăn ra nằm trên sofa.
“Ừm…” Bác sĩ Lưu dựng ngón tay, “Được đó Trần Hoàn.”
Hồi cấp ba Lưu Tử Khâm đã thích mè nheo đòi bà Lý nấu canh cá màu trắng sữa cho hắn, nhưng rất đáng tiếc, kỹ thuật của bà Lý trên phương diện này vẫn chưa đến nơi đến chốn. Nhưng bà Lâm biết nấu, cho nên khoảng thời gian học lớp mười hai, Trần Hoàn suốt ngày bưng canh cá đưa đến nhà Lưu Tử Khâm.
Lưu Tử Khâm không có hứng thú gì với việc nấu cơm, nhưng rất tò mò, vì vậy khiêm tốn hỏi Trần Hoàn, “Xin hỏi đầu bếp Trần, canh cá này muốn hầm ra màu trắng có bí quyết gì không?”
Thái độ thản nhiên giọng nói kiên định, không hề nhìn ra anh đang nói dối.
Trần Hoàn nhiệt tình giải đáp nghi vấn, “Trước tiên phải rán sơ cá, lại cho thêm nước nấu sôi, nước lạnh hay nước nóng đều được. Chủ yếu là vì các hạt mỡ trong canh sôi ở trong nước nhiệt độ cao dưới tác dụng của nhũ tương[1], cho nên nhìn canh có màu trắng sữa. Thêm đậu phụ cũng vì nguyên lý này.”
[1]
Nói xong lại thấy Lưu Tử Khâm rặt vẻ “Sao mình phải hỏi”, “Chuyện lại không liên quan đến mình”, “Phiền phức quá”, “Mình lại không biết nấu cơm”.
Trần Hoàn cười nói, “Chuyện này cũng để tôi nhớ là được rồi.”
Dù sao để Trần Hoàn ngủ lại trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì, anh nào dám làm ra chuyện được voi đòi tiên.
Nói như vậy, Trần Hoàn cũng chỉ muốn mãi ở bên cạnh Lưu Tử Khâm chăm lo ăn uống hằng ngày của hắn, nhưng điều kiện mọi mặt không cho phép. Cái chính là chủ nhà chưa gật đầu, vì vậy anh là khách vẫn phải chạy về thành phố S vào buổi chiều.
Trần Hoàn đến sân bay mới nhớ ra quên dặn Lưu Tử Khâm, lại cố ý gửi tin nhắn: Dù sao để Trần Hoàn ngủ lại trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì, anh nào dám làm ra chuyện được voi đòi tiên.Trước khi ngủ nhớ uống cốc sữa chua, tốt cho dạ dày.
Cho đến buổi tối Lưu Tử Khâm lấy sữa chua, mở cửa tủ lạnh ra mới phát hiện, trước khi đi Trần Hoàn đã phân loại tất cả các nguyên liệu nấu ăn đựng trong hộp giữ tươi, bên trên dán hạn sử dụng, nhắc Lưu Tử Khâm cái nào ăn trước cái nào ăn sau. Ngoài đồ ăn cần nấu, thậm chí còn dán cách nấu đơn giản.
Trần Hoàn buồn cười quá chừng, “Chắc sắp chín rồi, tôi múc một muôi cho cậu nếm xem mặn hay nhạt.”
Có lẽ bản thân hắn cũng không phát hiện mình nói như chuyện đương nhiên.
Lưu Tử Khâm thực sự dở khóc dở cười, nếu đến cả nấu sủi cảo hắn cũng không biết, vậy làm sao có thể một mình sống sót ở bên ngoài nhiều năm như vậy? Nhưng hắn thực sự cảm nhận được, hắn – một tên đàn ông ba mươi tuổi đầu, tay chân lành lặn, cuộc sống độc lập, ấy vậy mà được người khác chăm sóc?
Thật ra mỗi lần Trần Hoàn bay tới đây, thời gian có thể ở lại cũng không nhiều, cùng lắm là ăn với nhau hai bữa cơm, nói chuyện một lúc, thời gian đã trôi qua.
Từ sau khi có kinh nghiệm ngủ lại lần thứ nhất, mỗi lần sau Trần Hoàn đều sẽ tìm đủ lý do, hôm nay đau đầu quên đặt khách sạn, ngày mai trẹo chân không đi được. Lưu Tử Khâm lại không phải đồ ngốc, hắn là bác sĩ đấy được chưa?
Có bị bệnh hay không hắn có thể không nhìn ra?
Đúng lúc này chuông cửa vang lên.
Dù sao để Trần Hoàn ngủ lại trong nhà thì có thể xảy ra chuyện gì, anh nào dám làm ra chuyện được voi đòi tiên.
Kết quả cô gái lại không đầu không đuôi hỏi một câu tiếng anh: “Bác sĩ Lưu có ở nhà không?”
Mới đầu Trần Hoàn còn tìm mấy lý do qua loa, Lưu Tử Khâm biết rõ nhưng giả hồ đồ diễn kịch với anh, trong lòng lại cảm thấy rất buồn cười. Càng về sau Trần Hoàn cũng lười diễn, chuyện này cậu và tôi đều biết rõ trong lòng, đàn ông đàn ang có gì phải quanh co lòng vòng. Vì thế mỗi lần đến anh đều vô cùng tự giác vào phòng ngủ ôm chăn ra nằm trên sofa.
Lưu Tử Khâm mang cái đầu như ổ gà đi đánh răng, lúc soi gương bỗng nhiên liếc thấy cốc đánh răng bên cạnh của Trần Hoàn, động tác của hắn dừng lại.
Bắt đầu suy nghĩ, hình như trong nhà có thêm rất rất nhiều đồ đạc mà trước kia không có khả năng xuất hiện, chẳng hạn như tủ lạnh đầy ắp, hay như hai đôi dép lê, hay như đồ rửa mặt thuộc về một người khác.
Khoảng cách của hai người họ quá gần.
Trần Hoàn ra khỏi cửa nhà, quay đầu bỗng nhiên đụng phải một người.
Lưu Tử Khâm có thể không cảm nhận được sao?
Nhưng hắn không nói gì cả, cái gọi là thuận theo tự nhiên có lẽ là sau khi phát hiện ra điều này, hắn nghĩ “Ừm? Nếu là Trần Hoàn, hình như cũng không sao”, vì thế hắn cũng lười rối rắm, dứt khoát mặc kệ nó.
Bây giờ trời lạnh, nước Anh ở ven biển, thuộc khí hậu biển ôn đới, vừa bắt đầu vào mùa đông sẽ ướt và lạnh, Trần Hoàn mặc mấy lớp áo nhưng vẫn không chịu được.
Làm bữa sáng xong, Trần Hoàn đến siêu thị mua đồ như thường lệ, trước khi đi còn hỏi Lưu Tử Khâm, “Giữa trưa muốn ăn gì?”
Lưu Tử Khâm súc miệng trả lời, “Thịt nướng nồi[2]!”
[2]
Từ sau khi có kinh nghiệm ngủ lại lần thứ nhất, mỗi lần sau Trần Hoàn đều sẽ tìm đủ lý do, hôm nay đau đầu quên đặt khách sạn, ngày mai trẹo chân không đi được. Lưu Tử Khâm lại không phải đồ ngốc, hắn là bác sĩ đấy được chưa?
Có bị bệnh hay không hắn có thể không nhìn ra?
Nếu làm thịt nướng nồi, xem chừng trưa nay máy báo động khói lại phải kêu to một lúc lâu, Trần Hoàn cười đồng ý, “Được.”
Bây giờ trời lạnh, nước Anh ở ven biển, thuộc khí hậu biển ôn đới, vừa bắt đầu vào mùa đông sẽ ướt và lạnh, Trần Hoàn mặc mấy lớp áo nhưng vẫn không chịu được.
Trần Hoàn ra khỏi cửa nhà, quay đầu bỗng nhiên đụng phải một người.
Trần Hoàn nhíu mày, trả lời một cách lịch sự và xa cách, “Nếu cô tìm cậu ấy thì có thể bấm chuông.”
Anh vô thức nói câu, “Xin lỗi.”
Cơ thể Trần Hoàn phản ứng nhanh hơn đầu óc, một tay bắt lấy gối ôm, nghe Lưu Tử Khâm nói xong bỗng nhiên dừng động tác trong tay, đi đến bên cạnh hắn, khóe miệng hơi cười, “Sau này cũng được hả?”
Ngẩng đầu phát hiện là một cô gái mắt xanh, à, đang ở nước ngoài mà, nói tiếng Trung gì chứ, anh lập tức nói xin lỗi bằng tiếng Anh.
Kết quả cô gái lại không đầu không đuôi hỏi một câu tiếng anh: “Bác sĩ Lưu có ở nhà không?”
“Ha ha ha ha ha,” Lưu Tử Khâm bị điệu bộ của mình chọc cười, cười đến nỗi gập cả người lại, rõ ràng Trần Hoàn trả lời rất nghiêm túc.
Lúc này Trần Hoàn mới nhìn cô thêm hai cái, vốn cho rằng là đàn em của Lưu Tử Khâm, nhưng lại có vẻ không giống, nào có ai đến tìm người ta thảo luận vấn đề học thuật vào sáng sớm cuối tuần. Vả lại, lúc anh vừa ra khỏi cửa rõ ràng đã dọa cô gái giật nảy mình, không đơn giản như thế.
Làm bữa sáng xong, Trần Hoàn đến siêu thị mua đồ như thường lệ, trước khi đi còn hỏi Lưu Tử Khâm, “Giữa trưa muốn ăn gì?”
Trần Hoàn đáp: “Cậu ấy ở nhà.”
Lưu Tử Khâm chắp tay sau lưng, rất giống đốc công trên công trường, vào bếp đi dạo tuần tra một vòng, nhìn đâu cũng hài lòng gật đầu, cuối cùng dừng lại trước bếp, rướn cổ lên nhìn vào trong nồi.
Đối phương lại không đầu không đuôi hỏi, “Anh và bác sĩ Lưu có quan hệ gì?”
Lưu Tử Khâm có thể không cảm nhận được sao?
Trần Hoàn biết nước Anh là quốc gia văn hóa nghèo ngữ cảnh[3], nhưng không ngờ có thể thẳng thắn đến vậy, vừa đến đã hỏi người lạ hai người có quan hệ gì? Thế này thì hơi quá.
[3]
Trần Hoàn nhíu mày, trả lời một cách lịch sự và xa cách, “Nếu cô tìm cậu ấy thì có thể bấm chuông.”
Nói xong tránh sang một bước muốn rời đi.
Nếu hắn có thể nghe được cuộc đối thoại ngoài cửa, nhất định sẽ đập đầu Trần Hoàn ra xem bên trong có gì, đúng vậy cái con khỉ, sao người còn lại trong cuộc không hề hay biết?
Lưu Tử Khâm súc miệng trả lời, “Thịt nướng nồi[2]!”
Không ngờ cô gái lại rất kích động, tiến lên túm lấy cánh tay Trần Hoàn, tốc độ nói rất nhanh, “Xin lỗi, tôi không có ác ý. Tôi chung nhóm với bác sĩ Lưu, cũng sống ở tầng này, chúng ta đã chào nhau mấy lần, anh còn nhớ không? Gần đây hay thấy anh ra vào nhà bác sĩ Lưu, hôm nay đúng lúc gặp được cho nên đánh bạo hỏi quan hệ của hai người. Nếu giống như tôi nghĩ, tôi sẽ không quấy rầy bác sĩ Lưu nữa.”
Hiếm khi Lưu Tử Khâm thấy anh còn biết chơi xấu, thế là tiến lên một bước rút ngắn khoảng cách giữa hai người, ghé vào tai Trần Hoàn, giả vờ thả thính khẽ cười một tiếng, sau đó nói bằng giọng đầy truyền cảm, “Vậy phải xem biểu hiện của cậu rồi.”
Chuyện này không thể trách Trần Hoàn được, người bình thường khó nhận ra gương mặt của người nước ngoài. Anh không cảm thấy cô gái này có quen mắt hay không, chỉ thấy giống các cô gái Anh ở trên đường.
Bây giờ anh nhận ra rồi, vậy mà là tình địch à.
Mở nắp nồi ra, hơi nước bốc lên, lúc này Lưu Tử Khâm nhìn thấy trong nồi trắng như sữa, không nhìn thấy miếng thịt cá nào, lại có đậu phụ nổi trên bề mặt, trông rất ngon.
Trần Hoàn cực kỳ hào phóng thừa nhận, “Đúng vậy, giống như cô nghĩ.”
Thái độ thản nhiên giọng nói kiên định, không hề nhìn ra anh đang nói dối.
Lưu Tử Khâm rửa mặt xong bỗng hắt hơi một cái.
Bắt đầu suy nghĩ, hình như trong nhà có thêm rất rất nhiều đồ đạc mà trước kia không có khả năng xuất hiện, chẳng hạn như tủ lạnh đầy ắp, hay như hai đôi dép lê, hay như đồ rửa mặt thuộc về một người khác.
Nếu hắn có thể nghe được cuộc đối thoại ngoài cửa, nhất định sẽ đập đầu Trần Hoàn ra xem bên trong có gì, đúng vậy cái con khỉ, sao người còn lại trong cuộc không hề hay biết?
Cô gái kia nhận được đáp án vừa thất vọng vừa vui vẻ, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc, “Wow, vậy chúc hai người hạnh phúc.”
Trần Hoàn lại còn đáp lời, “Cảm ơn.”
Lúc ra khỏi chung cư, Trần Hoàn chợt cảm thấy có thứ gì đó có cánh nhỏ rơi trên mặt mình, cảm giác lạnh như băng không phải hạt mưa. Một người quanh năm sống ở thành phố S một lúc sau mới nhận ra, a, hóa ra là tuyết rơi.
Bầu trời âm u như sắp vào đêm, không khí lại rất trong lành, Trần Hoàn đi ngang qua dưới nhà Lưu Tử Khâm, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn về phía nhà mình, đèn sáng choang.
Trần Hoàn cười nói, “Chuyện này cũng để tôi nhớ là được rồi.”
Đúng lúc Lưu Tử Khâm cũng đứng bên cửa sổ sát đất, bưng sữa đậu nành Trần Hoàn nấu cho hắn, thổi hơi nóng cúi đầu uống một ngụm, mùi đậu nành lập tức thuận theo cổ họng đi vào dạ dày, cho dù ở trong tuyết vẫn rất ấm áp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook