Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
Chapter 6: Chuyện ma thứ hai - Người phụ nữ đang cười (2)

<<Cảnh báo: Chương này chứa cảnh kinh dị. Độc giả cân nhắc trước khi đọc>>

 

Chương 6. Chuyện ma thứ hai - Người phụ nữ đang cười (2) 

 

Sau khi đi bộ khoảng mười lăm phút từ trường, tôi có thể nhìn thấy một khu chung cư ở đằng xa. 

Đó là một căn hộ bình thường trong khu phố dành cho tầng lớp trung lưu. 

Nhà của tôi đã từng ở đó. 

Sau khi trường trung học Nakseong đóng cửa trong cuối cuộc đời kiếp trước của tôi, Chính Phủ đã hỗ trợ gia đình tôi chuyển sang bên kia sông Hàn. Chúng tôi đã sống ở đó ba năm trước khi tôi hồi quy trở lại .Đã lâu lắm rồi tôi không về thăm nhà.

Cảm giác như tôi được trở lại chốn cũ của mình. 

Lúc đầu, tôi lo lắng rằng tôi sẽ quên đường về nhà, vì đã ba năm rồi. Tuy nhiên, sau khi đi dọc theo vỉa hè một chút, những ký ức từ từ trở lại. 

'Đúng rồi, ở đây từng có một cửa hàng như thế này. Tôi đã từng mua bánh gạo cay ở đây…'

Cửa hàng đằng kia là siêu thị mà tôi thường đến mua đồ giúp mẹ. 

Nhà hàng đó là nơi gia đình tôi thường đi ăn vào ngày sinh nhật…

Và đi xa hơn một chút, tôi có thể nhìn thấy khu chung cư của mình. 

Có thể đã ba năm trôi qua, nhưng tôi có thể nhớ rõ mình đã sống ở tòa nhà nào và tầng nào. 

Tôi không thể làm dịu trái tim đang đập của mình khi nhanh chóng bước vào khu chung cư. 

'Nhưng... mật mã của tòa nhà là gì nhỉ?’

Tôi bị khựng lại ở lối vào tòa chung cư. 

Tôi đứng đó một lúc, cố gắng nhớ mật mã. 

'Quái thật, nó là gì nhỉ?'

Chết tiệt. 

Nếu tôi nhìn lên, tôi có thể thấy nhà tôi chỉ cách vài tầng lầu. Nhưng e rằng tôi đang mắc kẹt ở lối vào. Tôi thậm chí có thể nhìn rõ đồ giặt đang phơi trên hiên từ nơi tôi đang đứng. 

'… Sẽ thật kỳ lạ nếu đột nhiên gọi cho bố mẹ tôi để hỏi mật mã, nhỉ?'

Thực ra, nó sẽ không quá kỳ lạ, nhưng tôi cũng nghĩ rằng không cần thiết phải cố gắng hỏi. 

Cuối cùng tôi quyết định ngồi và đợi cho đến khi có người đến mở lối vào. 

“...”

Vì trời còn sáng nên hầu như không có người qua lại. Mãi một lúc lâu sau, một bà cụ mới mở cửa bước vào.

Tôi lao vào và vào thang máy, ấn nút chọn tầng của mình. 

'Tầng 7.'

 

Thình thịch, Thình thịch-

 

Trên các bức tường thang máy có những thông báo và tờ rơi.

Mọi thứ vẫn vậy. 

Chỉ cần rời khỏi nhà vài ngày để thư giãn hoặc đi học rồi mọi thứ sẽ dần trở nên khác lạ. Tôi đã rời đi ba năm rồi.

Cảm giác trở về nhà sau khi kết thúc nghĩa vụ quân sự có phải là cảm giác như thế này không?

-

TL/N: Ở Hàn Quốc, nam thanh niên bắt buộc phải tham gia quân ngũ từ 21 tháng đến 3 năm, tùy thuộc vào quân chủng và hình thức làm việc. Nam giới có độ tuổi 18-28 bắt buộc phải tham gia quân ngũ.
 

-

Nơi này có cảm giác hơi xa lạ nhưng tôi lại có cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ và nghĩ rằng mọi thứ vẫn như xưa. 

Khi cửa thang máy mở ra, tôi có thể nhìn thấy cửa trước và túi đồ tái chế mà mẹ tôi đã phân loại để xử lý. Tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn bao giờ hết. 

'Tôi nên chào mẹ như thế nào khi gặp mẹ? Máy tính cũ của tôi vẫn vậy chứ?'

Khi những suy nghĩ đó bắt đầu tràn ngập trong tâm trí tôi, tôi nhập mật mã và mở cửa.

May mắn thay, tôi có thể nhớ mật mã vào nhà nhà của tôi. 

"Con về rồi ~!"

Tôi hét lên một cách đầy hào hứng, nhưng căn nhà im phăng phắc. 

"Mẹ?"

Khi tôi đi đến nhà bếp, tôi có thể thấy tờ tiền của mẹ tôi và một tờ 10 đô la trên bàn bếp. 

[Hôm nay con về sớm vì là lễ nhập học, đúng không? Mẹ tan sở lúc sáu giờ, vì vậy con có thể gọi một ít gà nếu thấy đói.]

"Mẹ…"

Tôi nhớ. Ba năm trước, mẹ đã nói rằng bà ấy đã kiếm được một công việc, bà ấy đã làm thu ngân tại một siêu thị địa phương mỗi ngày. 

Bởi vì tôi nhớ mẹ của tôi, mắt tôi dần trở nên nhòe đi vì những giọt lệ. Ngay cả khi mắt tôi trở nên ướt át, tôi vẫn càu nhàu một mình. 

“Tại sao lại là mười đô la…? Hiện tại, gà có giá gần 20 đô la… ”

Tôi nhớ mẹ. Tôi cũng nhớ bố. 

Tôi thậm chí đã không nhớ bao lâu rồi kể từ khi tôi nhìn thấy họ lần cuối

Trên thực tế, dưới góc nhìn của tôi, tôi đã nhìn thấy họ mới hôm qua. 

Tuy nhiên, kiếp trước tôi đã phải chứng kiến ​​cha mẹ tôi chết ngay trước mắt tôi trước khi tôi được trở lại quá khứ, trái tim tôi đau đớn vô cùng. 

“Huuu…”

Nhưng hiện tại, những điều ấy không xảy ra.

Tôi không suy nghĩ nữa mà đắm chìm ngôi nhà cũ của mình. 

Tôi hít một hơi thật sâu. 

Tôi lưu luyến mùi hương của những chậu cây bố mua, trộn với máy khử mùi mẹ mua. 

Giống như mùi của một ngôi nhà bình thường mà mọi người vẫn thường sống.

Mặc dù ngôi nhà mà chúng tôi đã chuyển đến trong kiếp trước của tôi không tệ, nhưng vì một số lý do, nó không thực sự phù hợp đối với tôi. 

Tuy nhiên, ngôi nhà cũ này có một bầu không khí… làm tôi cảm thấy rất quen thuộc.

Các chương trình truyền hình thường nói, quê hương là ngôi nhà mà ta được sinh ra, được lớn lên. Tôi lớn lên trong chính ngôi nhà này, đây là quê hương của tôi

Trong tiền kiếp, sau khi trường trung học Nakseong đóng cửa, Chính phủ cho rằng nguyên nhân là do một vụ tấn công bằng vũ khí sinh học. Họ yêu cầu cư dân của khu vực lân sơ tán đi một cách nhanh chóng, và sau khi khu vực này bị phong tỏa, tôi thậm chí không thể đến thăm khu vực gần đó. 

Đó là một nơi mà tôi luôn nhớ. 

Đầu tiên, tôi vào phòng tắm để đi tiểu. Cảnh tượng chiếc bồn tắm tôi thường dùng và chiếc bàn chải đánh răng tôi đã dùng trước đây khiến trái tim tôi xao xuyến.

'Trong ngôi nhà mà chúng tôi chuyển đến, thay vì có bồn tắm, chỉ có một gian nhỏ để tắm. Nó khó chịu vô cùng.'

Tất cả các phòng tắm nên có một bồn tắm. 

'Phòng của tôi. Phòng của tôi vẫn sẽ như vậy chứ?’

Tôi vội vã trở về phòng của mình. 

Căn phòng của tôi đúng như những gì tôi nhớ, từ rèm cửa, giường ngủ, bàn học và máy tính. 

 

Trong cuộc sống trước đây của tôi, chúng tôi phải chuyển đi gấp rút đến mức không thể đóng gói một số vật dụng cá nhân của mình, và vì vậy máy tính của tôi đã bị bỏ lại. 

Vì thế, tôi đã đánh mất tất cả các tập tin game, những bức ảnh đầy kỷ niệm và cả nhật ký cá nhân. Đó là một trong những hối tiếc lớn nhất của tôi, nhưng cuối cùng tôi đã có thể lấy lại chúng. 

“…”

Trở về lễ chào mừng đã đủ kỳ lạ rồi, nhưng tôi thậm chí còn được trở về nhà cũ của mình. 

Tôi bình tĩnh lại, ngồi trên giường trong phòng riêng, tôi cảm thấy như một giấc mơ. 

Đây không phải là một giấc mơ vì tôi hạnh phúc, mà là vì nó buồn vui lẫn lộn và hơi mơ hồ. 

Ngôi nhà cũ của tôi luôn như vậy. 

Ngồi ở đó mãi khiến tôi chìm trong suy nghĩ. 

"… máy tính của tôi."

Tôi đã ngồi một lúc trước khi dần trở nên bình tĩnh và đứng dậy. 

"Để xem, tôi đã có những suy nghĩ gì ba năm trước?"

Sau khi bật máy tính lên, tôi có thể nhìn thấy hình nền cùng với rất nhiều thư mục thật hoài niệm.

“Đúng vậy, lúc đó tôi đang chơi loại trò chơi này… hãy kiểm tra lịch sử duyệt web của tôi. Ôi, 'Giày Cao Su Tiền Kiếp'. Đúng vậy, tại thời điểm này, tôi đã từng đọc web novel này rất nhiều… PUBG cũng xuất hiện vào khoảng thời gian đó. Nó cũ hơn tôi nghĩ… À, đây là …… ”

Và vì vậy tôi đã dành thời gian chìm đắm trong ký ức khi lướt qua máy tính của mình. Tôi cũng đã nhìn quanh nhà mình, gọi món gà với số tiền mẹ để lại, và lăn lộn trên ghế sofa và xem TV. Sau khi rời khỏi tòa nhà và dành thời gian ra ngoài sân chơi để hồi tưởng, trời đã xế chiều. 

Tôi trở về nhà và đang chơi điện thoại thì nghe thấy chốt cửa được mở ra. Cha mẹ tôi đã đi làm về, và tôi có thể nghe thấy họ khi họ bước vào.

***

Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương