Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
Chapter 7: Câu chuyện ma thứ hai - người phụ nữ đang cười (3)

<<Cảnh báo: Chương này chứa cảnh kinh dị. Độc giả cân nhắc trước khi đọc>>


 

Chương 7: Câu chuyện ma thứ hai - người phụ nữ đang cười (3)


 

Sáng ngày hôm sau.

 

Tôi đã tỉnh dậy trước khi mẹ tôi kịp đánh thức.

 

Có thể là vì tất cả những điều kỳ lạ xảy ra mà tôi đã trải qua đã kiến cho tôi cảm thấy căng thẳng đến mức kiệt sức.

 

Nhờ dậy sớm nên tôi đã đến trường từ rất sớm.

 

Bởi vì hôm trước là lễ chào mừng, chúng tôi tạm thời được xếp vào phòng học trên lầu. Chắc hẳn họ đã hoàn thành việc phân lớp học, vì họ đã đưa ra thông báo các học sinh xuống tầng một.

 

Trường Trung học Phổ thông Nakseong.

 

Một trường học Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh trung vào Khoa học Xã hội và Nhân văn được thành lập vào năm 1984 tại Thành phố Seoul, Quận Gwanak.

 

Những sinh viên từ những khóa đầu tiên tốt nghiệp từ ngôi trường này giờ đây đã trên năm mươi tuổi và trở thành các công dân của xã hội. Ngôi trường này có khá nhiều truyền thống lâu đời.

 

Theo những gì mà tôi nghe được, ngôi trường có một quỹ tự chi trả cho các chi phí, vì vậy nó được phân loại là trường bán công. Tuy nhiên, bởi vì ngôi trường muốn trở nên giống với các trường học khác, nên phương pháp và bầu không khí giảng dạy của nó cũng giống như bất kỳ trường học điển hình nào.

 

Bởi vì nó gần Đại học Quốc gia Seoul, lẽ ra trường đã trở thành một trường trung học danh tiếng, nhưng trong vòng ba mươi năm kể từ ngày thành lập, ngôi trường dường như bỏ ra rất ít nỗ lực trong việc bồi dưỡng sinh viên. Do đó, các học sinh trở nên thiếu tố chất một chút.


 

-

 

TL/N: Đại học Quốc gia Seoul là trường đại học danh giá nhất tại Hàn Quốc.

 

-


 

‘Nhờ vậy, dù học lực của tôi chỉ ở mức trung bình, tôi vẫn được nhận vào trường.”

 

Tôi thử hình dung cách bố trí xây dựng của ngôi trường khi ngồi trong lớp học.

 

Ba tòa nhà tạo thành hình chữ ‘C’, và ở giữa là sân trường. Kiến trúc của ngôi trường đơn giản.

 

Nếu nhìn vào từ cổng trước, ta có thể coi tòa nhà giữa là điểm nhìn. Bên trái của tòa nhà chính là nhà ăn, và bên phải là nhà thể chất và có kích thước lớn gấp đôi so với một khán phòng.

 

Không có điểm gì bất thường về ngôi trường này.

 

Nhưng những dòng thông báo chỉ dẫn lại khiến tôi có một suy nghĩ khác.

 

Chắc chắn ngôi trường này hẳn đang che giấu một điều ‘bí mật’ nào đó…

 

‘Mặc dù nhìn từ bên ngoài nó cũng giống như bao ngôi trường khác.’

 

Chà, theo quan điểm của tôi, ngôi trường này không giống những ngôi trường bình thường.

 

Ẩn sâu bên trong ngôi trường tồn tại một quái vật bí ẩn được gọi là ‘quỷ chúa’.

 

‘Haah… Tôi cần bắt đầu tìm kiếm các manh mối từ đâu đây?’

 

Dù là về những bí ẩn hay quỷ chúa, cả hai đều là những mục tiêu xa vời đối với tôi.

 

Vì vậy, trước tiên,  tôi quyết định Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh trung vào những sự cố xảy ra ngay trước mắt.

 

Ý của tôi khi nói là ‘ngay trước mắt’ chính là câu chuyện ma quái ‘người phụ nữ đang cười’ được ám chỉ trong tờ nội quy. 

 

Hiện tượng được gọi là câu chuyện ma này có thể liên quan mật thiết đến con đường tôi cần đi.

 

‘Tôi cần đưa ra mục tiêu của mình cho ngày hôm nay là tìm hiểu thêm về 'người phụ nữ đang cười' đã được đề cập trong tờ nội quy.’

 

Để làm được điều đó, tôi cần tìm một người nhớ chính xác phần mô tả người phụ nữ ấy.

 

Thời gian càng trôi thì kí ức của mọi người sẽ dần trở nên mơ hồ.

 

Vào cuối ngày, tôi cần phải hỏi các nhiều bạn cùng lớp càng tốt xem họ có nhớ nội dung của tờ nội quy hay không.

 

‘Tôi chắc chắn không phải là loại người sẽ chạy loanh quanh để kết thêm nhiều bạn mới…’

 

Việc có những người để gọi là 'bạn bè' cũng là điều tốt, nhưng cũng sẽ rất mệt mỏi nếu bị ràng buộc bởi những mối quan hệ như thế.

 

Nhất là khi tôi, một người hướng nội buộc phải hành động như người hướng ngoại…

 

Trong khi chờ đợi trong lớp và suy nghĩ, tôi thấy SunAh mở cửa lớp và lao vào ngay trước khi tiếng chuông vào lớp vang lên.

 

'Dù sống ngay cạnh trường nhưng cô ấy vẫn đi học muộn và phải chạy một cách vội vàng.’

 

Tôi chợt nghĩ đến sự thật kỳ lạ nói rằng nếu bạn càng sống gần trường, bạn sẽ càng thường xuyên đi học muộn.

 

“Giờ thì ~ mọi người. Bắt đầu với những bạn ở phía trước, các em hãy bước ra và chọn ra một tờ giấy. ”

 

Đó là giáo viên chủ nhiệm trung niên, mập mạp của chúng tôi, người đang cười và nói một cách đầy trang trọng.

 

Chỉ trong vòng một ngày gặp nhau, ông ấy đã pha trò và thể hiện phong cách dạy học của riêng mình.

 

Vừa lên lấy mảnh giấy của mình tôi vừa nghĩ rằng thầy giáo này có một sự hòa đồng tuyệt vời với học sinh của mình.

 

‘Xem nào... 26?’

 

Dựa trên con số trên giấy, chỗ ngồi của chúng tôi và của bạn cùng bàn của chúng tôi đã được quyết định.

 

Tôi kiểm tra bảng đen để xem sắp xếp chỗ ngồi mà giáo viên chủ nhiệm đã đánh dấu và bước đến bàn học được đánh số 26.

 

Tôi đã hy vọng với bản thân rằng bạn cùng bàn của tôi sẽ là một cô gái xinh đẹp nào đó, nhưng khi tôi đến chỗ ngồi của mình, tôi có thể thấy một anh chàng to lớn đang ngồi ở ghế bên cạnh tôi.

 

“Khò khè… khò khè…”

 

Cậu ta béo đến mức dường như khiến việc thở cũng trở nên khó khăn.

 

Trên gương mặt cậu ta có một cặp kính và đang loay hoay với tai nghe của mình.

 

‘Tôi nghĩ rằng tôi đã nhìn thấy cậu ta ngày hôm qua.’

 

Lúc sau, tôi nhớ ra rằng anh ấy là người đã nói chuyện rất sôi nổi với GyeongWon khi họ rời trường.

 

"Xin chào vui được gặp cậu. Hãy hòa hợp với nhau nhé.”

 

“Khò khè… rất vui được gặp c- UwU~...”

 

Tên dở người này là một otaku



 

 

Sự hiểu biết của bạn về Oh DukHun đã tăng thêm 15 điểm.

 

Sau khi nói chuyện với cậu ta về nhiều chủ đề khác nhau, tôi phát hiện ra rằng cậu ta có lẽ cũng không tệ như tôi tưởng…

 

Đó là nếu bạn bỏ qua sự thật rằng cậu ta sẽ giấu một thanh sô cô la và bí mật ăn nó trong khi đang reo lên một cách vui sướng, hay việc cậu ta dành thời gian rảnh để xem một số bộ anime kỳ quặc trên điện thoại của mình.

 

 

<Cửa sổ trạng thái>

 

Tên: Oh DukHun

 

Tuổi: 17

 

Danh hiệu: ???

 

Khả năng đặc biệt: ???

 

Độ kỳ quặc: ???

 

Hiểu biết: 15/100

 

Tôi quyết định hỏi anh ấy về cuốn sách nhỏ, như tôi đã dự định ban đầu.

 

“Này, DukHun? Có điều tôi muốn hỏi cậu. ”

 

“...?”

 

“Cậu còn nhớ bản in mà đã được phân phát và sau đó bị thu lại không? Cậu đã đọc nó chưa? ”

 

"… Tôi đọc rồi."

 

“Tôi nghe nói rằng có những điều kỳ lạ được viết trên đó, cậu còn nhớ không?”

 

Khi tôi bắt đầu nói chuyện với cậu ta, DukHun, người đang xem anime trên điện thoại của mình, bỏ tai nghe ra và bắt đầu nhìn chằm chằm vào đâu đó phía sau tôi.

 

“Aaah, cậu đang nói về người phụ nữ đang cười-desuka…?”

 

Có thể là do cậu ta xem anime quá nhiều, nhưng có vẻ như cậu ta đang nói tiếng Nhật.

 

Tôi đã nói điều đó, nhưng vì đây là lần gặp đầu tiên của chúng tôi, thay vì làm như vậy tôi chỉ khẽ gật đầu.

 

"Đúng rồi. Cậu có nhớ điều gì không?"

 

DukHun bắt đầu cười khi đáp lại.

 

“Khi cậu nhìn thấy người phụ nữ đang cười, cậu không bao giờ được để lộ ra rằng cậu có thể nhìn thấy cô ta-aruyo…”

 

"Không được để lộ ra là có thể nhìn thấy cô ta?"

 

"Dame."

 

Dame? Nó có ý nghĩa quái gì?

 

“… Ngoài điều đó ra, cậu còn nhớ những từ ngữ cụ thể nào không?”

 

"Zenzen."

 

Anh bạn mọt phim lại bắt đầu đeo tai nghe và quay lại xem anime, kết thúc cuộc trò chuyện bằng những từ đó.

 

‘Haah…’

 

Sau đó tôi đã đến chỗ ngồi của SunAh.

 

Bạn cùng bàn của SunAh là một cô gái đeo kính và đang đọc sách. Khuôn mặt của cô ấy nhỏ nhắn giống như một con búp bê.

 

Mái tóc đen dài và làn da trắng tinh của cô ấy đã đập vào mắt tôi.

 

SunAh hẳn đã cảm thấy rất khó xử khi ở bên một người cô ấy mới gặp lần đầu, vì cô ấy đang loay hoay với chiếc hộp đựng bút chì của mình. Khi cô ấy thấy tôi đến gần, khuôn mặt cô ấy thay đổi để thể hiện một biểu hiện chào đón.

 

“Này, SunAh. Mình thấy hôm nay cậu suýt đến muộn.”

 

“Ahaha…”

 

SunAh nói sau khi cười tự nhiên hơn hôm qua một chút.

 

“Bà mình gọi mình dậy hơi muộn”

 

"Cậu sống cùng bà à?"

 

"Ừ."

 

Tôi tự hỏi bố mẹ cô ấy ở đâu.

 

Hoàn cảnh gia đình của cô ấy có vẻ phức Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh hơn những gì tôi tưởng.

 

"Cậu đã làm quen với bạn cùng bàn của mình chưa?"

 

"Vẫn chưa…"

 

Khi bạn cùng bàn của SunAh nghe thấy điều đó, cô ấy thoáng nhìn về phía chúng tôi trước khi nét mặt trở nên nghiêm túc và tiếp tục đọc sách.

 

‘Tôi cần hỏi về tờ nội quy.’

 

Tôi cố gắng bắt chuyện với người bạn cùng bàn của SunAh.

 

"Xin chào, tôi là Lee Joon."

 

Đáp lại, cô gái đó nhìn tôi và nói lời chào đồng thời nở nụ cười rất tươi.

 

"Ừ xin chào. Tôi In HaYoon. ”

 

Bởi vì cô ấy đã có biểu hiện nghiêm túc trước đó, tôi đã sợ rằng cô ấy sẽ phớt lờ tôi trong khi nghĩ, “Tại sao tên khốn này lại nói chuyện với mình?” Thay vào đó, cô ấy đã chào tôi với một nụ cười.

 

Cô ấy không giống như SunAh, người có thái độ ngập ngừng và cách nói chuyện rụt rè. Thay vào đó, cô ấy có một giọng nói rõ ràng và cách phát âm tuyệt vời - cảm giác giống như một phát thanh viên.

 

"Cậu có nhớ được điều gì về tờ nội quy mà họ đã phát và thu lại ngày hôm qua không?"

 

"Có, sao vậy?"

 

"Tôi nghe nói có một cảnh báo kỳ lạ trên đó, cậu có nhớ nó không?"

 

"Tôi nhớ. cậu có muốn biết về nó không? ”

 

“Có, tôi tò mò. cậu sẽ nói cho tôi biết chứ? ”

 

HaYoon đặt ngón tay lên môi, làm một động tác giống như cô ấy đang suy nghĩ.

 

Bàn tay trắng và mịn, các ngón tay thon, móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

 

Bàn tay của cô ấy rất khác với bàn tay của tôi, thứ không được tôi dành sự chăm sóc đặc biệt cho lắm, khiến tôi nuốt nước bọt trong tiềm thức.

 

“Tôi nhớ là… Nếu cậu phát hiện ra một người phụ nữ đang cười một cách bất thường ở trường, hãy giả vờ như cậu không nhìn thấy cô ta và cứ hành động tự nhiên cho đến khi cô ta đi ngang qua.”

 

“...!”

 

Cô ấy nhớ nó chính xác, đến từng chi tiết.

 

“Ôi trời… Nó có vẻ rất kinh dị, phải không?”

 

"Tôi biết."

 

Thử nghĩ đến việc một cảnh báo rùng rợn như vậy lại được viết ra trong số các quy tắc có vẻ bình thường của trường học, như quy định về đồng phục hoặc quy định về độ dài của tóc.

 

Tôi cảm thấy điều này rất kỳ lạ.

 

“…”

 

Khi SunAh không thể tìm thấy cơ hội để tham gia vào cuộc trò chuyện, vẻ mặt của cô ấy trở nên lo lắng khi cô ấy nhìn xung quanh.

 

Tôi bắt đầu nói chuyện với SunAh.

 

"SunAh, cậu có muốn đi đến canteen trường học vào giờ ra chơi tiếp theo của chúng ta không?"

 

"Được. Nghe có vẻ vui đấy… “

 

SunAh khẽ mỉm cười, như thể cô ấy đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

 

Tôi chào cô ấy và quay trở lại chỗ ngồi.

 

‘… Trong kiếp trước, tôi đã học ở một trường dành cho nam sinh. Tôi không có nhiều cơ hội để đi làm quen với các cô gái. Tạ ơn chúa, tôi đã có thể nói mà không bị lắp.’

 

Ngôi trường tôi đã học trong kiếp trước, sau khi trường trung học Nakseong bị đóng cửa, thật đáng buồn là một trường học dành cho nam sinh.

 

Với suy nghĩ rằng các ngôi trường có cho cả nam lẫn nữ sẽ là tốt nhất, tôi ngồi xuống chỗ của mình và chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.

 

Tiếp theo là tiết học Tiếng Anh, nhưng không có điều gì đặc biệt xảy ra.

 

Vì là buổi học đầu tiên nên tất cả những gì chúng tôi làm chỉ là nói tên và giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh.

 

Sau đó là giờ giải lao.

 

Như tôi đã hứa, tôi rời lớp học với SunAh với ý định đi đến canteen cùng nhau.

 

Tôi cũng định mời người bạn cùng bàn của cô ấy là HaYoon nhưng khi chúng tôi chạm mắt nhau thì cô ấy chỉ tiếp tục đọc sách của mình.

 

Tôi kìm nén sự thất vọng của mình và rời đến canteen với SunAh.

 

Ngay trước khi chúng tôi đến canteen, SunAh đã lên tiếng như thể cô ấy vừa nhớ ra điều gì đó.

 

“À, đúng rồi. GyeongWon…”

 

"À, ừ nhỉ."

 

Bởi vì tâm trí của tôi quá bận rộn với trường học và những câu chuyện ma, tôi đã hoàn toàn quên mất.

 

Ba người chúng tôi đã bỏ qua buổi lễ nhập học cùng nhau và trở nên thân quen hơn vào ngày hôm qua, vì vậy ít nhất chúng tôi có thể rủ cậu ấy đến canteen với chúng tôi.

 

Trong giai đoạn mà mọi người đang cố gắng gần gũi nhau hơn, như hiện tại, việc gắn bó với các thành viên ban đầu của nhóm mà không bỏ rơi bất kỳ ai là điều cần thiết để tránh khỏi rắc rối.

 

"Cậu có nghĩ rằng cậu ấy sẽ buồn vì bị bỏ rơi?"

 

"Có thể…"

 

Nhưng anh chàng đó trông giống như một tiểu thiếu gia của một gia đình giàu có nào đó, vì vậy anh ta có vẻ như sẽ không ăn những thức ăn rẻ tiền bán ở canteen ở trường đâu…

 

Đó là lý do tôi nghĩ ra khi đến canteen.

 

Tất nhiên, các học sinh đã xếp thành một hàng dài trước canteen 

 

“Có vẻ như giờ giải lao sẽ kết thúc trước khi chúng ta kịp ăn thứ gì đó.”

 

“Có vẻ nhưlà  vậy rồi…”

 

Chà, tôi không đến đây vì đói mà chỉ vì đây có lẽ là cơ hội để gần gũi hơn với người bạn mới quen của tôi, nên điều đó không thực sự quan trọng.

 

Dù vậy, phía trước canteen vẫn hoàn toàn hỗn loạn.

 

Âm thanh của những cuộc trò chuyện giữa các học sinh đang chờ đợi bên ngoài, pha trộn với những tiếng gọi mua đồ 'làm ơn cho tôi cái này, xin vui lòng cho tôi, xin vui lòng gọi nó’, kèm theo sự hỗn loạn gây ra bởi sự va chạm giữa những học sinh rời đi và những học sinh mới tới cửa hàng ... toàn bộ nơi này có vẻ như nó sẽ bùng nổ trong vòng năm phút.

 

Và lúc đó, một số học sinh lớp trên chẳng ra gì đã vượt qua chúng tôi và cắt ngang hàng. Tôi gần như ngã nhào, nhưng tôi đã cố gắng giữ vững bản thân bằng cách nắm lấy tay SunAh.

 

“…!”

 

Vào lúc đó, tôi có thể cảm nhận được sự êm ái và ấm áp từ bàn tay của SunAh, và tôi không thể không giật bắn người.

 

‘Mẹ kiếp, tôi cảm nắng cô ấy rồi…’

 

“…!”

 

SunAh ngạc nhiên nhìn tôi, và mắt cô ấy mở to.

 

Tôi chưa kịp đưa ra lời giải thích cho việc đó thì đám học sinh xung quanh tiếp tục xô đẩy khiến chúng tôi suýt ngã lần nữa. Cuối cùng, tôi quyết định tiếp tục nắm tay SunAh và kéo cô ấy ra khỏi đám đông.

 

Cứ thế, chúng tôi đi qua lối vào hỗn loạn. Khi chúng tôi đã vào bên trong canteen, tình hình đã khá hơn một chút.

 

“…”

 

“…”

 

Chúng tôi dùng lại trước quầy bán đồ ăn nhanh, tay của chúng tôi không nắm lấy nhau mà cũng không phải là buông. Chúng đang ở trạng thái trung lập kỳ lạ, giống như đang đặt lên nhau hơn.

 

"Chà, nơi này thực sự rất náo nhiệt, phải không?"

 

Tôi đã cố gắng làm như không có chuyện gì xảy ra.

 

“…”

 

SunAh không trả lời.

 

Mặc dù xung quanh chúng tôi rất ồn ào, nhưng giữa chúng tôi vẫn tồn tại một sự yên lặng đến mức căng thẳng.

 

Ngay sau đó, tôi có thể cảm thấy SunAh đang cố gắng để tuột tay khỏi tay tôi. Tôi cũng buông tay mình ra.

 

Tôi giả vờ chọn đồ để mua và lén nhìn trộm để xem phản ứng của SunAh.

 

Đó là một biểu hiện cứng nhắc, pha chút nghiêm túc.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy chắc chắn đang cảm thấy tình hình rất căng thẳng.

 

‘Ah chết tiệt ... Tôi biết tôi đã cảm nắng.’

 

Tại thời điểm đó, sẽ hơi khó khăn để đưa ra lời xin lỗi…

 

"Cậu đã quyết định mình muốn ăn gì chưa?"

 

“……”

 

Không có lời hồi đáp.

 

“… SunAh?”

 

SunAh hơi nhíu mày khi cố tránh ánh nhìn của tôi.

 

… Cô ấy có giận mình không?

 

Những chàng trai cô gái trong phim thường nắm tay nhau chỉ trong vòng một ngày sau khi quen biết nhờ những chuyện tình cờ như thế xảy ra.

 

Phải chăng những chuyện như vậy chỉ có ở trong phim?

 

Trên thực tế, nếu một anh chàng nào đó bắt đầu nắm lấy tay một người mà anh ta mới gặp một ngày trước đó, mọi người chắc chắn sẽ nghĩ anh ta là một tên ngốc.

 

‘Nhưng đó thực sự là một tai nạn …’

 

‘Ah chết tiệt... tôi phải nói thế nào bây giờ?’

 

Chúng tôi đã trở nên khá thân thiết, nhưng chỉ vì sự cố này…

 

Đó là một tình huống khó xử vì tôi chưa có nhiều kinh nghiệm khi nói chuyện với các cô gái, và SunAh vốn lại khó khăn trong việc giao tiếp.

 

Tôi lo lắng không biết làm thế nào để mọi thứ trở lại bình thường sau chuyện này.

 

‘Giá mà tôi có thể quay ngược thời gian dù chỉ năm phút…’

 

Ngay lúc đó, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng hét nhỏ gần lối vào của canteen.

 

“…?”

 

Lúc đó tôi đang định trả tiền cho món bánh gạo Chochung mà tôi đã chọn ngẫu nhiên ở quầy, theo phản xạ, tôi quay đầu về phía cửa ra vào.

 

Trước mắt tôi là một người phụ nữ trung niên đang cười ngoác miệng ở ngay trước lối vào.

 

“…”

 

“…”

 

Tôi giật mình khi nhìn thấy người phụ nữ đó.

 

Cô ta trông giống như một phụ nữ hàng xóm điển hình, nhưng cô ta trang điểm dày và phấn phủ trắng bệch khắp khuôn mặt khiến các đường nét trở nên mờ nhòa.

 

Nhưng mắt và miệng của cô ta tạo thành hình trăng lưỡi liềm sắc nét đến nỗi khiến cho điệu cười tươi rói trên khuôn mặt trở nên kỳ quái, như thể các đường nét trên khuôn mặt ấy sắp rách toạc ra vậy.

 

Ai đó đã hét lên sau khi bị bất ngờ trước diện mạo của người phụ nữ.

 

“Sợ thật đấy…”

 

“Bà là ai, bà già? Đừng ngáng đường tôi. Tránh ra một bên!"

 

“Mẹ kiếp, đừng chặn đư—”

 

Ngay cả khi cô ta không đứng ở đó, lối vào vẫn đông đúc. Những học sinh đụng phải cô ta trên đường đi ra ngoài không thể không cảm thấy khó chịu khi đi ngang qua.

 

Trong khi đó, một số học sinh trong hàng nhìn thấy bộ dạng trang điểm quái dị của cô ta và nghe thấy tiếng cười kinh khủng đó thì không khỏi kinh ngạc hét lên.

 

Thêm vào đó…

 

‘Cô ta cao bao nhiêu vậy?’

 

Có vẻ như không ai khác nhận ra vì tất cả họ đều rất vội vã.

 

Lối vào canteen là một mớ hỗn độn.

 

Ngay cả trong tình huống đó, mọi người vẫn có thể nhìn thấy người phụ nữ. Họ la hét hoặc chửi bới cô ta.

 

Trong hoàn cảnh mà ngay cả những người bên cạnh cũng khó có thể phân biệt được là ai với ai vẫn đều có thể nhìn thấy cô ta. Đó là bởi vì cô ta ít nhất phải cao hơn một cái đầu so với tất cả những học sinh trung học, những người lẽ ra đã ở cuối giai đoạn trưởng thành.

 

“Su-SunAh ……”

 

Tôi tìm kiếm SunAh trong tiềm thức.

 

Vì SunAh cũng đã nhìn thấy người phụ nữ, cô ấy đã quên đi tất cả những điều khó xử đã xảy ra giữa chúng tôi và đứng nép vào tôi, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi.

 

“Ư-Ừ…?”

 

“Uh, chúng ta phải làm gì bây giờ? Đó là... người phụ nữ đó đúng không, phải không? Người phụ nữ đang cười … ”

 

Khoảnh khắc đó tôi đã rất bối rối, và cuối cùng đã phải hỏi SunAh làm sao để trốn thoát

 

“Uh, uh, yeah… Hãy…”

 

SunAh tiếp tục nói với khuôn mặt tái mét.

 

“Hãy đi, uh qua đó…”

 

Tôi nhìn vào mắt SunAh và khẽ gật đầu.

 

[Nếu bạn nhìn thấy người phụ nữ đang cười, hãy giả vờ rằng bạn không nhìn thấy và hành động một cách bình thường.]

 

Điều đó chắc chắn đã được viết trong thông báo của trường.


 

Xì xào, xì xào-


 

Các học sinh, những người bận rộn cố gắng ra vào canteen, cuối cùng đều Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh trung sự chú ý vào người phụ nữ đó.

 

Tất cả họ bắt đầu thì thầm trong lo lắng.

 

"Đó là gì vậy…?"

 

"Cô ta không phải là một người điên chứ?"

 

“TÔI LÀAAAAAAAAAAAAAAAA NNNNNOOOOOOOOTTTT !!!!!!!!!!!!!!!!!!”

 

Cùng lúc đó, cô ta hét lên một âm thanh đinh tai trong khi tay bắt đầu kéo ra một thứ gì đó và bắt đầu vung nó.

 

Nó dường như là một chiếc kéo.

 

Đó không phải là loại mà học sinh sẽ sử dụng cho môn mỹ thuật và thủ công, mà là loại dùng cho công nghiệp.

 

Khi cô ta vung chiếc kéo về hướng học sinh đang cố gắng vượt qua mình, cổ của các học sinh đó bị cắt lìa và một chất lỏng màu đỏ sẫm phun ra.

 

"Hộc hộc, keeeek."


 

Swish- slash.


 

“Mẹ ơi, cổ của con ……”

 

Mọi thứ bỗng dưng im bặt.

 

Và sau đó-

 

"KYAAAAAA!"

 

“AAAAAAACK! Cứu tôi với!"

 

“AAAAAGHH! UAHHHH! Cô ta là một con mụ tâm thần! ”

 

Các học sinh bắt đầu cố gắng bỏ chạy toán loạn và la hét.

 

Tuy nhiên, khu vực xung quanh canteen đã chật cứng học sinh, khiến cho lối đi bị chặn lại.

 

Khi những người cố gắng bỏ chạy và những người đang đứng xếp hàng đâm vào nhau, mọi thứ đã thực sự trở thành một mớ hỗn loạn.

 

Và ở trung tâm của tất cả, người phụ nữ đang cười bắt đầu điên loạn vung chiếc kéo.

 

“KYAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA !!!!”

 

“UACK !! Cứu tôi với!"

 

“Hộc… Hộc hộc. Tránh ra! ”

 

“KYAA! Chạy, chạy đii!”

 

Khoảng chục học sinh đã bị cắt cổ bởi người phụ nữ đang cười, và có thể thấy đầu của học rơi ra trước khi thi thể ngã xuống đất.

 

Cơ thể của họ thậm chí còn không thể ngã xuống đất. Vì quá đông người chen chúc, những thi thể ngã xuống đè lên những người khác ở gần đó.

 

Một học sinh nam vừa đỡ một thi thể đổ xuống đã mất hết lý trí khi cậu ta nhìn thấy máu phun ra từ thi thể đó.


 

KYAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA


 

Người phụ nữ cười như điên khi bắt đầu lao đi với tốc độ và sức mạnh có vẻ không phải của một con người.

 

“UAHHHH! MẸ KIẾP! ”

 

"Uaarrgh."

 

Khi người phụ nữ điên cuồng chém giết ở lối vào canteen, chúng tôi, những người đã ở bên trong canteen từ ban đầu không thể rời đi và bị buộc lại gần quầy, bị mắc kẹt như những con chuột trong lồng.

 

"Kuuuaaaaaak-"


 

Swish-


 

"Gaaaarrgghh"


 

KYAHAHAHAHAHAHAHAHA


 

"Kyaaaaaaaa!"


 

Swish-


 

“Grrrrrghhh….”

 

"Su-SunAh."

 

“Hộc hộc… Hộc hộc”

 

SunAh đã sợ hãi đến mức bắt đầu thở gấp.

 

Người đàn bà kia điên giết chóc đám đông hỗn loạn và bắt đầu từ từ tiến lại gần chúng tôi hơn.

 

Tôi đã phải giả vờ như mình không nhìn thấy cô ta và hành động tự nhiên trong tình huống như thế này này sao?

 

‘Thật vớ vẩn.’

 

Cả hai vai chúng tôi đã run lên vì sợ hãi.

 

Bình tĩnh và giả vờ như không nhìn thấy cô ta dường như là không thể.

 

"Heub!"

 

Tôi nhanh chóng đẩy SunAh về phía quầy.

 

SunAh khẽ hét lên.

 

Sau đó, tôi quỳ gối và đan các ngón tay vào nhau khi nhấc chân SunAh lên.

 

"Trèo. Q. ua. Đi. Tr. Ốn. Thoát. Bằng. C. Ửa. Sổ ”

 

Sau một lúc bối rối, cô ấy cuối cùng cũng đã hiểu những gì tôi nói và sử dụng sức mạnh tôi giúp đỡ để băng qua quầy. Sau đó cô bắt đầu chạy về phía cửa sổ.

 

Bởi vì người phụ nữ điên loạn kia đã chặn lối vào canteen, lối thoát duy nhất là cửa sổ ở phía đối diện của quầy.

 

Đó là cách duy nhất để trốn thoát.

 

Trong lúc tôi đi theo SunAh và băng qua ô kính của quầy thì thấy nhân viên canteen đang cúi mình và trốn trong góc, cố gắng liên lạc với cảnh sát.

 

“Đ-đây là cảnh sát có phải không? Đây là canteen trong trường trung học Nakseong! Làm ơn hãy nhanh chóng đến đây! Ở đây đang diễn ra một vụ giết người, một vụ giết người! Làm ơn đến nhanh lên! ”

 

Chúng tôi đi ngang qua người phụ nữ đó và đi về phía cửa sổ.

 

Cửa sổ cao ngang vai.

 

Nó hơi cao một chút, nhưng tôi vẫn có thể trèo qua

Tuy nhiên, điều đó sẽ có một chút khó khăn đối với một cô gái nhỏ nhắn như SunAh.

 

SunAh đến cửa sổ trước, thở hổn hển. Tôi nắm lấy SunAh và đẩy cô ấy lên cao hơn để cô ấy có thể nắm lấy thành cửa sổ.

 

SunAh đã phải vật lộn một chút và trèo qua cửa sổ một cách khó khăn. Sau đó đến lượt tôi.

 

“J-Joon ”

 

Lúc SunAh ra ngoài, cô ấy quay lại và nói với tôi khi cô ấy nhìn tôi từ phía bên kia cửa sổ.

 

“Tôi không hề tức giận lúc đó…! Cậu biết điều đó mà, phải không…? ”

 

Có phải cô ấy đang nói về sự cố khi đó, lúc mà tôi nắm lấy tay cô ấy không?

 

Tôi nhanh chóng gật đầu và nắm lấy thành cửa sổ để cố gắng nhảy qua.

 

Tôi vật lộn khi cố gắng đưa chân mình qua, nhưng không may, tôi đã không đủ sức và ngã xuống đất.

 

“Hộc hộc, hộc hộc…”

 

Tôi cố gắng lấy lại hơi thở của mình để cố gắng trèo qua một lần nữa. Tôi cúi người chuẩn bị nhảy thì SunAh đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó đằng sau tôi và bắt đầu hét lên một cách tuyệt vọng, đôi mắt mở to thất thần.

 

“J-Joon…! Joon! JOON !! KHÔNG ĐƯỢC !! KYAAAA !! ”

 

“…?”

 

Tôi nhìn lại.

 

Người phụ nữ kia đã nhìn thấy rằng chúng tôi đang cố gắng trốn thoát.

 

Đột nhiên, cô ta bắt đầu băng qua đám đông với tốc độ nhanh gấp đôi lúc trước, điên cuồng chạy về phía chúng tôi.


 

Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh 

Rầm rầm rầm rầm rầm rầm-


 

“KYAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

 

Có vẻ như từ đầu đến giờ cô ta thậm chí còn chưa hề nghiêm túc một chút nào.

 

Khi vai cô ta vung lên với tốc độ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu của các học sinh bị cắt đứt lìa ra.

 

Trong khi cười một cách điên cuồng, cô ta nhảy qua quầy và hạ cánh ngay bên cạnh tôi. Tôi chỉ còn cách một giây nữa là bị chiếc kéo cắt lìa đầu.

 

“DDDDDĐỪNGGGGGGGGGG DDDDDDĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII !!!!!!!!!!!!!!!!”

 

Chiếc kéo cắt trúng đầu tôi, và tầm nhìn của tôi trở nên tối tăm.


 

 

Bạn đã chết.

 

Vòng luân hồi sẽ sớm bắt đầu.

 

Đang tải…

 

***

Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương