Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
-
Chapter 3: Câu chuyện ma thứ nhất - Loa phát thanh (3)
Chương 3: Câu chuyện ma thứ nhất - Loa phát thanh (3)
[Phòng phát thanh xin thông báo đến toàn thể các em học sinh. Hiện nay nhà trường đang gặp sự cố mất điện. Vì vậy nên không thể sử dụng đường truyền chung mà sẽ tổ chức tại sân trường. Các tân học sinh nhanh chóng di chuyển xuống sân trường. Một lần nữa, phòng phát thanh xin thông báo…]
Đám học sinh tỏ ra khó chịu lúc ra khỏi lớp học. Còn tôi vẫn thẫn thờ ngồi đó.
Trong khi hầu hết các học sinh bắt đầu rời đi hết chỉ còn lại một vài học sinh chậm chạp và tôi. Bỗng dưng tôi nhớ lại.
"Bây giờ nữ giáo viên đó sẽ lại đến và yêu cầu xuống sân..."
Ba năm trôi qua kể từ ngày đó.
Nhưng có lẽ vì những ký ức ngày ấy không thể nào biến mất khỏi đầu tôi nên tôi vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết như mới hôm qua.
Đúng như tôi nhớ, có tiếng bước chân trên hành lang. Nữ giáo viên trẻ phát hiện ra chúng tôi vẫn còn trong lớp và dừng lại ngó đầu vào.
“Tại sao các cô cậu chưa xuống sân?
"......"
Sau khi nghe những lời đó, tôi nhìn quanh lớp và để ý thấy rằng ngoài tôi ra trong lớp vẫn còn lại ba học sinh khác/
Đầu tiên là một cô bạn đáng yêu nhỏ nhắn giống như một chú cún con và trông như thể vẫn còn đang học Trung học Cơ sở.
Người thứ hai là một cậu bạn mọt sách có vẻ ngoài cũng nhỏ nhắn với cặp kính rất tri thức.
Cuối cùng, người đang ngủ tại chiếc bàn phía sau là một nữ sinh với mái tóc được tẩy thành màu vàng.
Ba học sinh đó vẫn ở đó.
“Giờ thì, cô cậu hãy nhanh lên và ra ngoài đi. Ngoài ra, hãy đánh thức cô bạn ở phía sau.”
Cô giáo khoanh tay và dựa vào cửa phòng học, như để thể hiện rằng cô ấy sẽ không rời đi cho đến khi thấy chúng tôi rời lớp học.
Cô gái dễ thương và cậu bạn đeo kính cận đang liếc nhau và do dự.
Cho dù là ai cũng sẽ dễ dàng nhận thấy rằng, cô gái ở phía sau trông khá ‘báo’. Với mái tóc tẩy và khoác trên mình một chiếc áo khoác rộng thùng thình cùng một lớp trang điểm quá đậm so với tiêu chuẩn của một học sinh. Tất cả đều toát lên một vẻ bạo lực.
‘Có vẻ như cả hai đều sợ đánh thức cô gái đó.’
Tôi thở dài. Trước đây điều gì đã xảy ra nhỉ? Tôi nghĩ cô ấy sẽ tự thức dậy nếu chúng tôi đợi thêm một chút. Đầu óc tôi trống rỗng, ký ức mơ hồ, vì đã ba năm trôi qua. Tuy nhiên, tôi càng hoạt động nhiều, thì ký ức sẽ quay trở lại càng nhanh.
"... Tôi sẽ đánh thức cô ấy."
Tôi nhìn về phía của hai người kia rồi tiến về phía cô ấy. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng đã sống lâu hơn những đứa trẻ này ba năm. Tôi là người đã học xong cấp 3 và vào đại học.
Mặc dù dáng vẻ của cô gái đó toát ra vẻ ‘đừng làm phiền tôi’ nhưng hào khí bạo lực chưa bao giờ làm tôi sợ.
“Uh, uhm, ah… Ah, uh, uhm… Uh…”
Nhưng sao tôi lại nói lắp nhiều vậy nhỉ?
Tôi hắng giọng và cố nói.
“À, ừm…”
E hèm.
“Uh, thứ lỗi cho tôi… giáo viên yêu cầu chúng ta xuống sân ngay lập tức…”
Vì cô ấy không có phản ứng, tôi can đảm thử chọc vào áo khoác của cô ấy. Sau đó, cô gái với vẻ ngoài đáng sợ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên và cau mày một cái.
Cuối cùng, bốn người chúng tôi đi theo nữ giáo viên ra ngoài sảnh.
‘Chết tiệt… Nếu tôi cứ tiếp tục tham gia lễ chào mừng như thế này, mọi thứ vẫn sẽ diễn ra giống như trước đây…’
Ta không thể tiếp tục như vậy. Đầu tôi không nảy số, tôi không tài nào nghĩ ra được ý tưởng gì cả mà cũng không được phép quay về vị trí tôi bất tỉnh trước kia. Tôi cần thay đổi, nhưng tôi phải làm gì đây?
Tất nhiên, suy nghĩ đầu tiên của tôi là trước tiên tôi nên tránh tham gia lễ chào mừng.
'Nhưng bằng cách nào?'
Giáo viên cũng đang tiến tới lễ chào mừng. Vì điểm đến của chúng tôi chỉ có một lối đi duy nhất, sẽ rất kỳ lạ nếu tôi đi theo một hướng khác.
Tôi cố gắng nghĩ ra các phương pháp lẻn ra ngoài và trốn ở đâu đó, và cuối cùng tôi đã giả vờ bị bệnh.
“A, xin lỗi. Cô ơi?"
"Có chuyện gì thế?"
Cô ấy quay người lại để trả lời tôi.
“Em bị mắc chứng bệnh thiếu máu từ khi còn nhỏ… Nếu em đứng hoặc ở dưới ánh nắng mặt trời quá lâu, bệnh của em sẽ bị tái phát và em sẽ ngất xỉu, vậy nên…”
"Có thật vậy không?"
Sau khi quan sát tôi một chút, cô ấy nói tiếp.
"Nhưng trông em có vẻ không gầy gò ốm yếu giống như triệu chứng của căn bệnh này?"
“Sự thật là mọi người hay hiểu lầm ạ. Thiếu máu không liên quan gì đến trọng lượng cơ thể đâu cô…”
"Có thật không?"
Cô ấy một lần nữa bắt đầu chậm rãi quan sát tôi với một dáng vẻ nghi hoặc.
“Bệnh của em nặng đến vậy sao? Em không thể cố cho đến khi buổi lễ chào mừng kết thúc sao? "
Đây chính là cơ hội của tôi, vì vậy tôi bắt đầu tỏ ra ốm yếu.
“Vâng, đặc biệt là sáng nay. Em cảm thấy hơi chóng mặt ạ… em nghĩ sẽ có hơi nguy hiểm nếu em phải đứng ngoài nắng hôm nay ạ…”
Tôi cố gắng thêm một chút cho chân thật bằng cách tỏ ra không khỏe. Cơ thể tôi hơi loạng choạng và tôi còn nhíu chặt đôi lông mày.
Sau khi nhìn thấy sự do dự trong mắt cô ấy, tôi nhân cơ hội nói thêm vài lời.
“Nếu bây giờ ra ngoài đó thì rất khó có thể vào lại lớp vì ngoài đó rất đông người… Và nếu em bị ngất mẹ của em sẽ nổi cơn tam bành”
Ý của tôi là, nếu điều đó xảy ra thì bệnh tình của tôi có lẽ sẽ trở nên trầm trọng hơn. Liệu cô ấy có thể giải quyết được điều đó không? Và sự thật, việc tôi có tham gia buổi lễ chào mừng hay không cũng không quá quan trọng đối với người này.
Chỉ là cô ấy đã phát hiện ra chúng tôi khi lễ chào mừng chuẩn bị bắt đầu. Cô ấy không đặc biệt cảm thấy cần phải đảm bảo rằng chúng tôi thực sự đã tham dự.
Giáo viên trẻ một lần nữa quan sát tôi từ đầu đến chân trước khi gật đầu và đưa ra quyết định.
"Tôi hiểu rồi. Vậy tôi sẽ đưa em đến phòng y tế. Có thể em không biết đường đi tới đó, vì vậy tôi sẽ dẫn em đến. Em có thể nghỉ ngơi ở đó trong khi buổi lễ chào mừng đang diễn ra ”.
"Em cảm ơn cô rất nhiều."
Có vẻ như tôi đã thành công.
“Còn ba đứa các em không thể đi lung tung. Các em đều phải tham dự lễ chào mừng. Hiểu chứ?"
"Vâng ạ…"
Sau một câu trả lời bơ phờ, cả ba cùng đi về phía sân trong. Khuôn mặt của cô gái bạo lực khẽ nhăn nhó.
Sau khi giáo viên để tôi lại tôi ở phòng y tế, cô ấy quay trở lại sân trường. Tôi giả vờ nghỉ ngơi trên giường một lúc, và lúc không ai để ý tôi quay trở lại lớp học.
‘Mình sẽ chẳng thể nào bình tĩnh chờ đợi trên giường cho đến khi đầu nổ tung.’
Tôi phải tìm thứ gì đó để thay đổi cốt truyện… Tôi phải tạo ra một sự đổi mới.
Một bước ngoặt!
Và rồi một ý nghĩ nảy ra trong đầu. Trong kiếp trước của tôi, khi xem TV trong bệnh viện, không phải các chuyên gia đã nhấn mạnh một sự khác biệt trong khi họ trao đổi kiến thức sao?
[Vậy thì sự khác biệt giữa những người sống sót và những nạn nhân là gì? Chúng ta được biết rằng những người sống sót cũng có mặt ở đó vào thời điểm diễn ra lễ chào mừng.]
[Vâng, điểm đó khá bí ẩn. Ban đầu, người ta cho rằng tốc độ là một trong những yếu tố rất quan trọng để giúp mọi người trốn thoát, vì hầu hết các học sinh thoát khỏi sân trường đều sống sót. Tuy nhiên, đã có báo cáo về một số học sinh trốn thoát được nhưng vẫn thiệt mạng.]
[Phải có một số điều kiện khác ngoài việc đơn giản là nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.]
[Có vẻ là vậy.]
Trên thực tế, trong lần đầu tiên đầu tôi đã nổ tung mặc dù tôi đã trốn thoát khỏi ngôi trường thành công. Lần thứ hai tôi chạy nhanh hơn và có thể sống sót.
Nhưng tôi cũng nghe nói rằng những người chạy được xa như tôi có người cũng đã chết vì đầu nổ tung. Chỉ chạy xa và nhanh là không đủ để giúp chúng tôi sống sót.
Phải có một lý do khác.
‘Lý do là gì… Tại sao mình lại có thể sống sót?’
Chuyển-
Đang miên man suy nghĩ, tôi mở cửa lớp và thấy một tình huống bất ngờ. Trong lớp là ba người mà tôi tưởng rằng đã di chuyển xuống sân trường.
Cô bạn đáng yêu, cậu bé đeo kính, và cả cô gái bạo lực… Những mấy người đó đã trở lại lớp học và đang ngồi trong lớp.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
"Tại sao mấy cậu lại ở đây?"
“À, ừm…”
Đáp lại câu hỏi của tôi, cô bạn đáng yêu lắp bắp một lúc rồi chỉ vào cô gái bạo lực và trả lời.
“Chuyện là, trong lúc chúng tôi đang di chuyển… cô ấy đột nhiên quay trở lại lớp học và do đó chúng tôi cũng theo sau…”
Trong thời gian cô giáo đưa tôi đến phòng y tế, vì không còn sự giám sát nữa nên cô gái kia hẳn đã thản nhiên quay trở lại lớp học.
Và có vẻ như hai người kia đi cùng với cô ấy…
"Các cậu to gan hơn tôi nghĩ đó."
"Đó là bởi…"
Gương mặt cô bạn hiện rõ vẻ bối rối. Tôi biết rằng cô ấy bằng tuổi tôi, nhưng vẻ ngoài và hành động của cô ấy khiến tôi liên tưởng cô ấy như một người nhỏ hơn tôi.
Không giống người hành động có chủ đích giống tôi mà cô ấy lo lắng vì giống như đã trốn học vậy? Dù vậy, không có lý do gì để cô ấy phải bối rối đến mức như vậy cả.
‘Tôi cũng vậy, không việc gì phải bối rối cả.’
Vì sự viện đã đến nước này, tôi quyết định rằng tôi nên nói chuyện với họ và cố gắng tìm ra manh mối trong lời nói của họ. Không giống như thói quen thông thường của tôi, tôi đã mở lời giới thiệu trước.
“Tôi là Lee Joon. Cái tên chỉ có một ký tự duy nhất. ”
Sau một lúc do dự, cô bạn nhỏ nhắn đáp lại bằng tên của mình.
“Tên tôi là Yoon SunAh…”
Bằng một giọng nói lí nhí, cô ấy chỉ kịp nói thêm ‘rất vui được gặp bạn’ trước khi mặt cô ấy đỏ bừng lên. Có vẻ như cô ấy không quen nói chuyện với mọi người.
Sau đó, cậu bé đeo kính chào tôi bằng một giọng khá khó nghe.
“Tôi là Ahn GyeongWon. Có ổn không khi cậu mắc bệnh thiếu máu mà lại ở đây? ”
Tôi đã tự phong cho cậu ta danh hiệu 'cậu bé kính cận' vì cậu ta đeo kính, nhưng tôi nghĩ ‘kính’ lại rất phù hợp với cậu ta…
-
TL/N: AhnGyeong có nghĩa là kính trong tiếng Hàn.
-
"Ừ, tôi ổn mà. Thiếu máu chỉ là nói dối thôi. "
"Cái giì?!"
Cậu bé đeo kính, GyeongWon, hét lên ngạc nhiên và cô bạn đáng yêu SunAh khẽ cười.
"Tôi không nghĩ rằng việc chúng tôi làm được coi là to gan đâu, nhưng nhìn cậu mà xem."
“Chà… điều gì đến thì cũng sẽ đến thôi.”
Mặc dù tôi không thể ngừng thắc mắc tại sao giọng điệu của cậu ta lại khó nghe như vậy, nhưng có lẽ là một học sinh mới, cậu ta đang cố xây dựng hình ảnh cho bản thân.
Cô gái bạo lực ở phía sau có vẻ không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện, vì vậy cô ấy vẫn cúi đầu ngủ.
Tôi đã hỏi GyeongWon và SunAh một số câu hỏi với hy vọng thu thập được nhiều manh mối hết sức có thể
"Nhưng tại sao các cậu lại không muốn xuống sân?"
"Tôi…"
SunAh khẽ nói trước.
“Bình thường tôi rất chậm chạp cho nên tôi sợ trễ nải công việc của mọi người”
"... Tôi hiểu rồi."
Dường như không có lý do cụ thể nào.
Đó là lúc nó xảy ra.
Một tin nhắn hiện ra trước mắt tôi.
Sự hiểu biết của bạn về Yoon SunAh đã tăng lên cấp 5. Thông tin chi tiết sẽ hiển thị sau khi bạn mở khóa Cửa sổ trạng thái. |
‘Đây có lẽ lại là hệ thống giống như trò chơi mà tôi chưa biết gì về nó…’
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng tin nhắn. Trong lúc đó, GyeongWon trả lời.
“Tôi đã được nghe về câu chuyện ma trong thông báo phát thanh loa của trường, vì vậy tôi đã không đi…”
"Cái gì?"
“Câu chuyện ma về cái loa phát ra âm thanh trong khi mất điện. "
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt bối rối của tôi, GyeongWon tiếp tục giải thích thêm một chút.
“Một ngày nọ, trong trường đột nhiên xảy ra sự cố mất điện, sau đó có một thông báo phát thanh vang lên. Mọi người được yêu cầu tập trung ở sân trường. Cậu không biết về câu chuyện ma này sao? Đó là một câu chuyện rất nổi tiếng đó, cậu có biết không? "
"Truyện ma ư…?"
Truyện ma.
Nghĩ về việc tôi có thể sẽ được nghe truyện ma ở đây. Tôi kéo cửa sổ tin nhắn lên.
Chúc mừng bạn đã được nhận vào trường trung học Nakseong, ngôi trường của những bí mật và bí ẩn. Vén màn những bí ẩn mờ ám ẩn trong trường hoặc chiến đối đầu với những truyền thuyết và câu chuyện ma trong khuôn viên trường để… |
Những chữ mà tôi đã nhìn thấy rất nhiều lần khi tôi liên tục hồi quy: Những câu chuyện ma.
Liệu điều đó có liên quan gì đến tình huống hiện tại không?
“... Xin lỗi, nhưng cậu có thể giải thích chi tiết hơn cho tôi được không?”
"Hả?"
Nhìn thấy dáng vẻ đột nhiên sốt sắng của tôi, GyeongWon nhất thời giật mình.
“Cậu muốn nghe chi tiết hơn phần nào?”
"Câu chuyện ma đó, tôi muốn nghe tất cả."
“Hừm…”
Ban đầu, cậu ta lo lắng nhìn xung quanh, nhưng ngay sau đó cậu ta gật đầu và bắt đầu chuyện trôi chảy như thể đang kể lại câu chuyện đó từ một cuốn sách vậy.
“Một ngày nọ, trong giờ tự học sau giờ học, trong trường đột nhiên mất điện. Ban đầu, các sinh viên rất bất ngờ vì mọi thứ bỗng tối sầm lại, nhưng một thông báo đã được phát đi ngay sau đó. Vì mất điện nên đã có kế hoạch cho học sinh về nhà sớm nên đề nghị tất cả tập trung ở sân trường.
GyeongWon dường như là kiểu người thích khoác lác về kiến thức của họ. Cậu ta có thể kể câu chuyện một cách rõ ràng, trôi chảy, không có bất kỳ sự ngắt quãng nào.
Sự hiểu biết của bạn về Ahn GyeongWon đã tăng thêm 10 điểm. Thông tin chi tiết sẽ được hiển thị sau khi bạn mở khóa Cửa sổ trạng thái. |
Cùng lúc đó, SunAh lặng lẽ tiến lại gần hơn và lắng nghe câu chuyện.
Câu chuyện ma có nội dung như thế này:
Sau khi mất điện có một thông báo để tập trung mọi người đến sân trường.
Trong khi các học sinh đang hào hứng thu dọn đồ đạc để đi ra ngoài sân, học sinh xếp thứ nhất toàn trường vẫn tiếp tục ngồi đó.
Học sinh xếp thứ hai hỏi học sinh xếp thứ nhất tại sao cậu ta vẫn ngồi đó.
Và sau đó học sinh được xếp thứ nhất trả lời, "Làm thế nào có thể phát loa trong khi đang mất điện?"
“...”
Tôi lặng lẽ đợi câu tiếp theo rồi mới lên tiếng.
"Chỉ có thế thôi sao?"
“Phải, đến đấy là hết. Lần đầu tiên cậu nghe câu chuyện này à? ”
“Không, tôi nghĩ có thể tôi đã được nghe kể về nó từ rất lâu rồi…”
Đó là trong ‘Scary Stuff is Just my Style’, tôi nghĩ vậy?
-
TL/N: ‘Scary Stuff is Just my Style’ là một bộ truyện tranh rất lâu đời và nổi tiếng ở Hàn Quốc và bao gồm rất nhiều truyện ngắn. Bộ truyện có những câu chuyện đáng sợ cũng như các câu chuyện hài hước thì có tên gọi ‘Funny Stuff is Just my Style’. Bộ truyện tranh này ra đời vào năm 2002.
-
Tôi nghĩ rằng tôi đã từng đọc một câu chuyện tương tự trong một cuốn sách nào đó.
"Và không còn gì sau đó nữa à?"
"Phải, nó chỉ kết thúc ở đó."
"... Tôi hiểu rồi."
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, GyeongWon ho một cái và bắt đầu nói nhiều hơn một chút.
“Nhưng có rất nhiều phiên bản khác nhau của câu chuyện này. Trong một phiên bản, hai học sinh đó nhìn ra cửa sổ và thấy sân trường đã trở thành một biển máu… ”
Sân trường biến thành một biển máu. Tập trung vào những từ đó, tôi hỏi một câu.
“Điều gì đã xảy ra với hai học sinh giữ vị trí thứ nhất và thứ hai? Họ có sống sót không? ”
"Tôi không chắc. Nhưng theo dòng chảy của câu chuyện, tôi nghĩ họ sẽ sống sót. Dù cho cậu có hỏi tôi thì tôi cũng không biết chính xác. Đó không phải là một câu chuyện có thật, nó chỉ là một câu chuyện kinh dị thôi mà.”
GyeongWon bật cười khi trả lời, có lẽ vì cậu ấy nghĩ rằng tôi đang
đào bới một câu chuyện ngớ ngẩn một cách vô ích.
“Tại sao cậu lại quan tâm câu chuyện đáng sợ này một cách đặc biệt như vậy…?”
Nói rồi cậu ta lại cười.
"Chẳng phải cậu cũng không rời lớp học vì tin vào câu chuyện đó sao?"
"Chà, điều đó quả thực có làm tôi bận tâm một chút, nhưng đó không phải là lý do chính khiến tôi không rời đi."
Mặc dù GyeongWon hơi xấu hổ, nhưng có vẻ như đây là một cơ hội tốt để khoe khoang về sự thông minh của mình, vì vậy cậu ta đã bắt đầu nói nhiều hơn.
Sự hiểu biết của bạn về Ahn GyeongWon đã tăng thêm 10 điểm. Thông tin chi tiết sẽ được hiển thị sau khi bạn mở khóa Cửa sổ trạng thái. |
“Tôi đã nghĩ rằng nếu trường học bị mất điện, tất cả micrô và các thiết bị khác sẽ không thể hoạt động, vì vậy các giáo viên sẽ đưa chúng ta trở lại lớp học.”
Có phải cậu ấy đang gợi ý rằng cậu ấy không muốn mất công đi ra sân rồi lại quay vào?
"Vì vậy, tôi đã nghĩ rằng sẽ dễ dàng hơn cho tôi nếu chỉ ngồi ở đây."
"... Tôi hiểu rồi."
Nói cách khác, cậu ấy không muốn bận tâm đến việc di chuyển xung quanh. Cậu ấy không thực sự có một lý do nghiêm túc về việc tại sao cậu ấy quyết định ở lại đây.
"Nhưng cậu nghĩ gì về việc những chiếc loa trong trường thực sự hoạt động trong lúc mất điện?"
Ít nhất thì có vẻ như GyeongWon biết nhiều hơn tôi một chút. Tôi hỏi câu hỏi vừa nảy ra trong đầu mình.
Mặc dù chúng tôi có thể nói rằng đó chỉ là một phần của câu chuyện, nhưng trên thực tế, những chiếc loa đã hoạt động trong thời gian mất điện.
Tôi tự hỏi điều gì đã thực sự xảy ra.
“Hmm, đó là bởi vì…”
Cậu ta bắt đầu suy nghĩ sau khi nghe câu hỏi của tôi. Sau đó bắt đầu nhăn mặt và chau mày trước khi trả lời.
"Có thể nguồn điện cung cấp cho loa khác với các thiết bị khác của trường?"
"... Thật sao?"
“Đó chỉ là phán đoán cá nhân thôi. Tôi cũng không chắc nữa. "
Một nguồn cấp điện khác? Điều đó có khả thi không? Chà, tôi không phải là thợ điện, nên tôi sẽ không thể biết được.
Nhưng tôi nghĩ rằng thật sai lầm khi đưa một số giả thuyết khoa học mơ hồ vào sự việc kỳ lạ và bất thường đó.
Đầu của mọi người bị nổ tung bằng một cách nào đó không thể lý giải vì vậy không lý nào mà những điều huyền bí lại không liên quan đến chuyện này cả.
Tôi gọi lại cửa sổ tin nhắn và đọc nó một lần nữa.
Chúc mừng bạn đã được nhận vào trường trung học Nakseong, ngôi trường của những bí mật và bí ẩn. Vén màn những bí ẩn mờ ám ẩn trong trường hoặc chiến đối đầu với những truyền thuyết và câu chuyện ma trong khuôn viên trường để… |
Những câu chuyện ma.
Những dòng chữ đó tiếp tục làm tôi bận tâm. Liệu chúng có liên quan đến những sự cố đang xảy ra xung quanh tôi không?
‘Nếu đúng là như vậy thì…”
Dù mất điện nhưng loa phát thanh vẫn hoạt động, có thể là do có liên quan đến câu chuyện ma này.
Nếu sự cố chuẩn bị xảy ra, ‘Vụ nổ đầu hàng loạt của trường trung học Nakseong: Khiến hơn 300 người chết!’ Và ‘Câu chuyện ma về loa phát thanh’ có liên kết với nhau, thì phương pháp mà tôi có thể thử trước rất đơn giản.
Tôi chỉ cần ngồi trong lớp như hai học sinh đứng thứ nhất và thứ nhì đã làm trong truyện ma.
Đó là cách mà hai người trong câu chuyện đã sống sót.
"Xin lỗi …"
SunAh đột nhiên ngập ngừng lên tiếng.
“Tôi cũng đã nghĩ đó chỉ là một câu chuyện vui…”
Đó là gì vậy, đột ngột như vậy?
Mất một lúc để SunAh bắt kịp câu chuyện và chia sẻ suy nghĩ của mình. Tôi đã nghĩ rằng cô ấy hơi chậm hiểu, nhưng chậm đến mức này thì quả thực là không ngờ tới?
"À, thì ra là như vậy."
Tôi đã mải mê nhìn chằm chằm vào cửa sổ tin nhắn, vì vậy tôi không nhận ra, nhưng SunAh đang đứng ngay phía sau cửa sổ tin nhắn đang lơ lửng trước mặt tôi.
Tôi chỉ đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ tin nhắn, nhưng từ góc độ của SunAh, có vẻ như cô ấy nghĩ rằng tôi đã chăm chú nhìn vào cô ấy.
Vì vậy, đó chắc hẳn là lý do tại sao cô ấy đã ngập ngừng trình bày suy nghĩ của mình.
"Xin lỗi xin lỗi! Tôi không nhìn chằm chằm vào cậu để buộc cậu phải trả lời! "
"Không sao…"
Ngay tại thời điểm đó, từ ô cửa sổ, chúng tôi có thể nghe thấy hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu của mình.
“À, gửi đến các tân học sinh của Trung học Nakseong, những người mà tôi yêu quý, chào mừng tất cả các bạn.”
Hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu của mình với một nụ cười , không biết điều gì sẽ chuẩn bị xảy đến với ông ấy.
Nếu sự việc vẫn diễn ra như trước, ông ấy chưa kịp nói hết ba câu thì đầu đã nổ tung mất rồi.
"Đầu tiên, tôi xin chúc mừng tất cả các bạn học sinh đã trúng tuyển.."
Tôi thực sự hy vọng rằng bằng cách này, chỉ cần tôi ngồi yên ở đây, tôi sẽ được an toàn.
“Đầu tiên, tôi xin gửi lời chúc mừng tới tất cả các bạn học sinh đã chính thức được nhận vào trường.”
Xin đấy…
“Tôi là…”
Thình thịch, thình thịch-
“Hiệu trưởng”
“Của ngôi trường này”
“Shin MoonHyeup. Trường trung học Nakseong của chúng ta được thành lập vào năm 1984 và đã chứng kiến rất nhiều thế hệ học sinh xuất sắc tốt nghiệp trong bốn mươi năm qua. Ngôi trường này có bề dày truyền thống và lịch sử. Đồng thời, các thầy cô hy vọng sẽ cung cấp cho em phương pháp tư duy chính xác, một tư duy sẽ cho phép các em thành công trong xã hội toàn cầu của thế kỷ 21 và kết nối với những mạng lưới phổ biến mà các em sẽ cần trong tương lai. Các thầy cô hy vọng rằng là học sinh ở đây, các em sẽ…”
Tôi đã sống!
Tôi đã sống sót!
Bạn đã vượt qua và sống sót trong Cốt truyện cấp D - Loa phát thanh ở trường học Bạn đã nhận được 5 điểm Cốt truyện. |
Những tin nhắn hiện ra ngay trước mắt tôi.
"Huuu ... Chết tiệt."
Tâm trí tôi dường như được giải thoát khỏi những lo lắng. Với thông báo này, cuối cùng nó đã kết thúc!
Chúng tôi chỉ cần phải bình tĩnh ngồi yên trong lớp học, tôi nghĩ về tất cả những điều mà tôi đã thử trước đây và cảm thấy chúng thật nhảm nhí!
‘Cho đến bây giờ, không một học sinh mới nhập học nào có thể ở lại lớp học…?”
Không lâu sau đó, tôi phát hiện ra lý do.
Chính là do giáo viên nữ đó.
Người giáo viên đáng nguyền rủa đó đã đi lang thang trong hội trường và buộc tất cả học sinh còn lại trong lớp phải rời đi ……
Trong khi tôi hơi choáng váng với lý do đó, khi thoát khỏi sự căng thẳng, tôi có thể cảm thấy cơ thể mình cuối cùng cũng được thả lỏng.
Đối mặt với cái chết lần thứ ba có thể xảy ra, cả cơ thể và tâm trí của tôi đều vô cùng căng thẳng. Tôi đã nghĩ rằng, giống như trong câu chuyện, tất cả mọi người bên ngoài sẽ chết.
Có lẽ đó là bởi vì nó chỉ là hướng dẫn. Nó có thể là do có nhiều phiên bản của câu chuyện, như GyeongWon đã nói. Nhưng nó đã không xảy ra.
Dù sao đi nữa, với điều này, tình huống cuối cùng đã được giải quyết.
"Để rằng tất cả những gì tôi phải làm là bình tĩnh ngồi ở đây như thế này... Huuuu."
Tôi không thể ngừng nghĩ rằng mình đã hơi ngốc nghếch một chút…
Có thể bởi vì SunAh và GyeongWon không phải kiểu người hay chửi bới, khi tôi đột nhiên hét lên 'chết tiệt', họ đã hơi giật mình. Tuy nhiên, họ dường như chỉ lờ nó đi
Ngay sau khi đầu óc tôi tỉnh táo, nhiều tin nhắn hơn bắt đầu hiện lên nhanh chóng.
Hướng dẫn - Lễ nhập học Là một học sinh bình thường và nhút nhát, không có gì bạn đặc biệt giỏi và không có điểm gì đặc biệt được thu hút, bạn đã trải qua quãng đời đi học của mình một cách buồn tẻ. Hôm nay là ngày đầu tiên trong ba năm trung học của bạn. Các sinh viên khác có thể lo lắng hoặc vui mừng về ngày hôm nay, nhưng bạn không mong đợi. Tuy nhiên, sau buổi lễ nhập học, bạn cảm thấy rằng ‘ngôi trường này có vẻ không bình thường’. Và những suy nghĩ lo lắng này không chỉ đề cập đến những vụ án hình sự đơn giản, mà là những tình huống điên rồ và kỳ quái. Bất kể thế nào, dù sao đó cũng là ngày đầu tiên của ba năm dài tiếp theo. Bạn vẫn miễn cưỡng chấp nhận cảm giác lo lắng này. |
Nhiệm vụ - Hướng dẫn
|
Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ Bạn nhận được 10 điểm Cốt truyện Cửa sổ trạng thái đã được kích hoạt |
Mặc dù một số thông báo giống như hệ thống trò chơi xuất hiện nhanh chóng nhưng tôi không còn chút năng lượng nào để kiểm tra chúng.
"Tôi cá là các bạn không biết tôi vừa phải trải qua điều gì."
“...?”
Hai học sinh nhìn chằm chằm vào tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ.
Không quan tâm hai người nghĩ gì, tôi thở dài và gật đầu. Và vì vậy, tôi quyết định dành thời gian nói chuyện với hai người bạn mới làm quen này.
Không có gì tốt hơn cho sức khỏe tinh thần của tôi hơn là dành thời gian cho bạn bè, tán gẫu về những điều vô bổ.
***
Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook