Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
Chapter 19: Câu Chuyện Ma Thứ Năm - Những Vòng lặp Vô tận (1)

Chương 19: Những Vòng lặp Vô tận (1)

 

MiJin, từng là nhân viên của Văn phòng hành chính cấp cao Nakseong và là mẹ của một đứa trẻ hai tuổi, gần đây đã chết vì căng thẳng.

Diễn biến của sự việc có lẽ được bắt đầu vào thứ Hai, khi ngôi trường cấp cao Nakseong đã bị mất điện trong thời gian ngắn ngay khi đang chuẩn bị tổ chức lễ khai giảng.

Lấy lý do mất điện, ai đó đã cố tình thông báo qua hệ thống phát sóng rằng lễ khai giảng nên được tổ chức ngoài sân, vì vậy các nhân viên hành chính buộc phải vội vàng xử lý tất cả các thiết bị để tổ chức lại buổi lễ từ đầu.

Sau khi các nhân viên hầu như không thể sắp xếp để buổi lễ nhập học diễn ra đúng kế hoạch, tờ rơi được phát cho các học sinh mới có một thông điệp kỳ lạ nào đó về việc phải tránh một người phụ nữ đang cười nào đó đang lẻn vào trong trường. Chính vì vậy, các nhân viên hành chính vội vã thu hồi tất cả các tài liệu mà người nào đó đã phát ra.

‘Nếu mấy thứ như thế này được tải lên phương tiện truyền thông xã hội, trường sẽ náo động mất~!’

Khi hiệu trưởng bước vào văn phòng hành chính và hét lên một tiếng kêu đẫm máu, MiJin cảm thấy như thể chứng trầm cảm sau sinh của cô đã quay trở lại.

_____

T/N: Trầm cảm sau sinh là một là một rối loạn cảm xúc xảy ra ở phụ nữ sau khi sinh, còn được gọi là baby blues trong tiếng Anh. Chính vì thế nên chúng ta nên hành xử hết sức cẩn thận với những người vừa làm mẹ.

_____

‘Điều duy nhất mà văn phòng hành chính của chúng tôi có lỗi là chúng tôi đã phân phát các tệp chúng tôi được cung cấp. Tại sao mấy người lại tức giận với chúng tôi?! Và ai là người đã thông báo trực tiếp rằng lễ nhập học sẽ được tổ chức ở ngoài sân?!’

Mặc dù cô muốn phản bác các ý kiến của họ, nhưng cô biết rằng các giáo viên có quyền lực và địa vị cao hơn các nhân viên văn phòng hành chính trong hệ thống phân cấp của trường. Và ở thời điểm cuối ngày như lúc đó, việc này liên tục khiến cô ấy thèm một điếu thuốc, mặc dù đã bỏ hút thuốc trong thời gian mang thai, do bị stress.

Tháng Ba đã đủ bận rộn với việc bắt đầu một năm học mới và xử lý các đợt thuyên chuyển nhân sự. Những sự kiện kỳ ​​lạ xảy ra với thời gian tồi tệ như vậy sắp khiến cô phát điên.

 

Sáng thứ Năm cũng có một sự việc bất thường xảy ra.

'Tôi nghĩ cụm từ 'bị quỷ ám' có thể áp dụng ở đây.'

Trên tầng năm của trường, người ta phát hiện ra một phòng chứa đồ không sử dụng. Phát hiện này bỗng dưng xuất hiện sau gần ba mươi sáu năm từ khi ngôi trường được xây dựng lần đầu tiên.

'Điều này thật sự quá điên rồ rồi. Cho dù mình có nghĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa, nó chẳng hợp lý chút nào.’

Có thể bởi vì ngay cả các giáo viên cũng chết lặng, họ đã không đưa ra lời phàn nàn nào vào thời điểm đó. Nhưng đối với văn phòng hành chính, những người được cho là có nhiệm vụ chăm sóc các cơ sở, phát hiện này khiến họ thót tim.

MiJin kinh ngạc đến mức cô và một đồng nghiệp đã bỏ cả bữa trưa để tìm và kiểm tra các bản thiết kế cũ của tòa nhà trường học.

Mặc dù tâm trí của MiJin tràn ngập những cảnh tượng tưởng tượng về một sinh vật diệu kì nào đó bí mật vào trường để xây một căn phòng khác, nhưng căn phòng chứa đồ đã được ghi lại chính xác. Thật không may cho MiJin vì căn phòng lại có tên trong bản thiết kế của tòa nhà này. Nó được gọi là 'Phòng Đa năng 3' trên bản thiết kế.

'Nghiêm túc mà nói, không ai biết gì về điều này sao?'

Căn phòng vẫn luôn ở đó, nhưng những người đi ngang qua nghĩ rằng đó là một căn phòng với mục đích nào đó và tiếp tục cuộc sống của họ, phớt lờ sự tồn tại của căn phòng.

Trong ba mươi sáu năm qua, nó đã không xuất hiện và đột nhiên nó lại xuất hiện một cách bất ngờ đến như thế. Nhưng có vẻ không một ai muốn quan tâm và tìm hiểu sâu hơn về căn phòng đó.

Và đó cũng chính là kết quả làm cho phòng hành chính buộc phải chấp nhận sự tồn tại của một căn phòng bí ẩn đã xuất hiện trở lại sau gần ba mươi sáu năm. Sau khi họ nói với các giáo viên rằng họ có thể sử dụng căn phòng theo bất kỳ cách nào họ thấy phù hợp, họ quyết định bỏ qua vấn đề này. Một lát sau, họ nghe nói rằng căn phòng đã được trao cho một câu lạc bộ nào đó để sử dụng làm phòng câu lạc bộ của họ.

'Mình tự hỏi liệu mình có thể lấy việc nuôi con làm cái cớ để xin nghỉ thêm không nhỉ?'

 

 Khi MiJin chuẩn bị rời trường để về nhà, cô cảm thấy như mình cuối cùng đã thoát khỏi ngôi trường và tất cả những điều bí ẩn xảy ra bên trong nó. Khi băng qua sân trường, cô quay lại và nhìn vào 'Phòng Đa năng 3' đã khiến cô đau đầu ngày hôm đó.

Trong căn phòng đó, Lee Joon đang nhìn qua cửa sổ, chìm đắm trong suy nghĩ về tương lai của các thành viên câu lạc bộ và cũng là tương lai của chính bản thân cậu nữa.

'Mình nhớ là mình chắc chắn đã khóa cửa sau khi tìm thấy nó vào buổi sáng, vậy làm thế nào mà cậu học sinh này lại……?'

MiJin quyết định rằng đó không còn là vấn đề của cô ấy nữa và không suy nghĩ về nó nữa.

***

 

“[Ngày 08 tháng 03 năm 2019 | Thứ Năm, 11:35]

 

[Lee Joon - Số lần chết: 2]

 

[Điểm Cốt Truyện: 110]

 

[Độ thành thạo: 8%]”

 

 

‘Huuuu… Sao thời gian trôi chậm thế nhỉ?’

Hôm đó là thứ Sáu. Khi tiết thứ tư kết thúc, sẽ đến giờ ăn trưa, và sau đó sẽ là thời gian cho hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ. Tôi đã rất háo hức chờ đợi nó!

Tôi bắt đầu đung đưa chân trong khi đợi trong lớp cho đến khi bài học kết thúc.

Giáo viên môn lịch sử quốc gia, người đang mặc hanbok, đã dành một khoảng thời gian không cần thiết để nổi giận về xu hướng gần đây trong các kỳ thi đại học của các trường đại học, nơi chúng không còn phản ánh các chủ đề về lịch sử quốc gia.

 

____

T/N: hanbok là trang phục trang trọng truyền thống của Hàn Quốc, thường được mặc trong các lễ kỷ niệm truyền thống. Chúng thường rất sặc sỡ. Việc mọi người mặc nó trong cuộc sống hàng ngày là điều khá bất thường.

____

 

Qua ô cửa sổ nhỏ trên cửa lớp, tôi có thể nhìn thấy một số học sinh khác đã ra khỏi lớp sớm đang chạy vội về nhà ăn.

"Lần này cũng thế! Những tên khốn Nhật Bản đó sẽ định cư trên đất nước chúng ta và làm nhụt chí tinh thần của chúng ta……”

____

T/N: Vì lý do địa chính trị và lịch sử, Hàn Quốc, Nhật Bản và Trung Quốc có một bản sắc văn hóa rất ghét bỏ lẫn nhau.

____

‘Chết tiệt, tiết học nhanh kết thúc nào……’

Ding Dong Ding Dong~♬

Ngay khi chuông reo, tôi cùng với nhiều nam sinh bồn chồn đóng sầm cửa lao ra nhà ăn. Vẻ mặt khó chịu của giáo viên cho thấy có nhiều điều để nói về chủ đề này, nhưng các học sinh dường như nghĩ rằng ăn trưa quan trọng hơn lịch sử quốc gia.

Tôi lao xuống hành lang để cố gắng đến quán ăn tự phục vụ thật nhanh. SunAh và GyeongWon nhanh chóng theo sau tôi.

“Chúng ta hãy ăn trưa nhanh chóng và đến phòng câu lạc bộ để chơi đi!”

“Hừ hừ. Chủ tịch câu lạc bộ phải biết giữ thể diện chứ, đừng vội vàng thế!”

GyeongWon vừa đáp vừa chỉnh kính. SunAh chỉ cười rạng rỡ đáp lại.

Tôi nhìn vào mắt SunAh và gật đầu, và SunAh cười khúc khích một chút.

Cả ba chúng tôi bắt đầu phóng nhanh xuống hành lang thì có ai đó chạy qua còn nhanh hơn, bỏ qua chúng tôi và vào căng tin trước.

Đó là giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi.

Cả ba chúng tôi ngồi cạnh nhau khi ăn, và chúng tôi có thể thấy nhiều nhân viên giao hàng đi lại qua cửa sổ của quán ăn tự phục vụ.

 

Tiết thứ năm và thứ sáu là tiết Sinh hoạt Câu lạc bộ. Vì các hoạt động của câu lạc bộ hoàn toàn độc lập và những khoảng thời gian đó được nhà trường dành riêng cho các câu lạc bộ, nhiều học sinh cuối cấp dường như đã đặt đồ ăn đến phòng câu lạc bộ của họ bằng cách giao hàng thay vì xuống căng tin.

Có lẽ vì hơi ghen tị nên SunAh đã bỏ ăn và thẫn thờ nhìn những người nhân viên giao hàng.

“Lần tới chúng ta cũng nên gọi đồ ăn. Vì chúng ta đã có phòng câu lạc bộ riêng và tất cả mọi thứ mà.”

"Ừ! Đúng thế"

Sau khi ăn xong, chúng tôi gặp giáo viên chủ nhiệm trên đường ra khỏi nhà ăn. Không hiểu sao mà ông ấy lại đang xoa bụng.

Thầy giáo chủ nhiệm sau khi nhìn chúng tôi đang rời đi đã đến chào hỏi.

“Đó là cậu bé Joony và những người bạn. Bữa trưa của các con có ngon không?”

“Vâng, chúng con đã ăn khá ngon ạ. Ha ha.”

"Tốt đấy. Con sẽ đến phòng câu lạc bộ của con ngay lập tức à?

“Vâng, bọn con đã lên kế hoạch như thế ạ.”

Đột nhiên, giáo viên chủ nhiệm trở nên nghiêm túc và bắt đầu nhìn từ hai phía, như thể đang kiểm tra xem có ai khác ở gần đó không. Sau khi thấy rằng không ai khác có thể nghe lỏm được, thầy ấy nói nhỏ với chúng tôi.

“Vậy thì có một điều mà mọi người ở đây nên biết.”

“……”

Lần này thầy ấy lại định nói điều gì kỳ lạ vậy?

“Trong phòng câu lạc bộ đó có điều gì đó xấu xa đang rình rập. Để vào được đó, các con có thể sẽ cần cái này.”

Sau đó, thầy ấy rút chìa khóa phòng câu lạc bộ của chúng tôi ra khỏi túi sau và đưa nó cho chúng tôi, như thể thầy ấy đang cố che giấu nó khỏi tầm nhìn của những người xung quanh.

“Thầy định đưa nó cho con trong tiết chủ nhiệm buổi sáng, nhưng thầy đã quên mất. Ô hô.”

Nói xong, thầy ấy lại vừa đi vừa xoa bụng.

“Uh, hôm qua chúng ta đã mở cửa được rồi……”

SunAh lẩm bẩm một mình.

“Nhưng với cái này, chúng ta có thể khóa phòng câu lạc bộ khi không sử dụng. Nhận được chìa khóa chẳng có gì tồi tệ cả.”

Tôi nối lời sau khi của GyeongWon nhận xét.

“Vì có khả năng ai đó có thể ăn cắp đồ từ phòng câu lạc bộ của chúng ta, nên những lời thầy ấy nói lúc nãy là hoàn toàn chính xác.”

“Ch-chà, có vẻ đúng đấy……”

“Vì giáo viên chủ nhiệm của chúng ta đã nói với một giọng điệu rất nghiêm túc, tôi nghĩ rằng thầy ấy sẽ mang đến cho chúng ta một điều gì đó tuyệt vời. Trời ơi. Các cậu không có cảm giác đó sao?”

“Ừ, mình cũng vậy.”

Ánh nắng buổi trưa gây buồn ngủ đang khẽ xuyên qua rèm cửa trong phòng câu lạc bộ của chúng tôi. Cả ba chúng tôi đang ngồi trên ghế, kể cho nhau nghe những câu chuyện đáng sợ của mình.

“Một người leo núi nào đó đang leo núi thì bị lạc đường. Chẳng mấy chốc, trời đã tối, và anh ta hầu như không tìm được một chỗ nào để nghỉ ngơi thì đột nhiên anh ta lại thấy một chiếc cabin đang bị bỏ trống. Trong cabin, có rất nhiều chân dung của những khuôn mặt trông vô cùng đáng sợ… Tuy nhiên, anh ta vẫn cố gắng ngủ. Nhưng khi tỉnh dậy, anh ấy phát hiện ra rằng không có bức chân dung nào cả… tất cả chỉ là có rất nhiều cửa sổ.”

"Hmm mình hiểu rồi."

"Nó thế nào……?"

Tôi gật đầu để đáp lại câu hỏi của SunAh. Tiếp theo là GyeongWon.

“Họ nói rằng thợ lặn có một số điều cấm kỵ mà họ giữ cho riêng mình. Bên cạnh một số điều hiển nhiên, chẳng hạn như không bao giờ xuống biển khi trời mưa, họ có một điều cấm kỵ đặc biệt rất bất thường. Nếu ai đó phát hiện ra một xác chết dưới nước, nếu xác chết thẳng đứng - như thể nó đang đứng lên - thì họ không bao giờ được chạm vào xác chết.”

"Hmm tôi hiểu rồi."

“Ít nhất, đó là những gì họ nói.”

Tiếp theo là lượt của SunAh.

 

 “Một nhóm bạn đi cắm trại, và khi họ xem lại những bức ảnh của họ đã chụp, có một bức mà tất cả bọn họ đều đang ngủ…”

Lại đến lượt GyeongWon.

“Ở một khu vực nào đó của Seoul, nếu bạn chuyển qua các kênh radio, bạn có thể tìm thấy một kênh mà một người phụ nữ đang lẩm bẩm một mình không ngừng. Tuy nhiên, không ai có thể giải thích được những gì người phụ nữ đó thực sự đang nói là gì cả……”

“Có một cảm giác kỳ lạ từ dưới gầm giường, nên khi cô ấy kiểm tra bên dưới đó……”

“Khi họ kiểm tra bằng chứng cho thuyết âm mưu về việc NASA giả mạo cuộc đổ bộ lên mặt trăng……”

* * *

* * *

SunAh và GyeongWon tiếp tục kể những câu chuyện ma mà họ biết. Tôi đã cố gắng hết sức để đưa từng câu chuyện họ kể vào trí nhớ của mình. SunAh thường kể những câu chuyện ma siêu nhiên, trong khi GyeongWon có xu hướng kể những truyền thuyết đô thị hoặc thuyết âm mưu.

“Chủ tịch câu lạc bộ, cậu không định kể một câu chuyện nào đó mà cậu yêu thích hay cậu biết à?”

“……”

Tôi chỉ trả lời thành thật.

“Xin lỗi, tôi thực sự không biết nhiều câu chuyện đáng sợ lắm.”

“Hmm, tôi đã rất mong đợi điều đó.”

GyeongWon trả lời như thể cậu ấy đang suy nghĩ điều gì đó rất sâu sắc.

“Điều này khiến tôi muốn hỏi… Trong số tất cả các câu lạc bộ khác nhau, tại sao cậu lại quyết định việc chọn thành lập Câu lạc bộ Truyện Ma? Tôi thực sự rất tò mò về điều đó.”

“… Mình cũng cảm thấy rất tò mò.”

Cả hai người bạn đều nhìn chằm chằm thẳng vào tôi.

“Cậu có vẻ… không hứng thú……”

“Không, không phải là tôi không hứng thú. Hmmm, làm thế nào để tôi giải thích điều này cho các cậu dễ hiểu nhất nhỉ?”

Chà, tôi là người lôi kéo cả hai vào.

Chắc họ nghĩ có lý do nào đó mà tôi thành lập một câu lạc bộ kỳ lạ như vậy. Tôi thực sự chỉ làm vì nhiệm vụ thôi!

“Hừm.”

Tôi suy nghĩ một chút. Tôi, người đã trở thành người lãnh đạo của câu lạc bộ này, không thể tỏ ra thiếu suy nghĩ được. Ngay cả khi đó là một nhóm rất nhỏ, một nhà lãnh đạo không được tỏ ra yếu đuối. Nếu tôi không đứng thẳng lên và dẫn dắt, các thành viên dễ mất hứng thú và phân tán.

Vai trò của người lãnh đạo đặc biệt quan trọng trong một cuộc tụ họp dựa trên một sở thích nhỏ cụ thể, như sở thích của chúng tôi.

Tôi đặt một chút sức mạnh vào giọng nói của mình và nói.

“Tôi có thể không biết rõ về những câu chuyện đáng sợ, nhưng tôi đã trải qua rất nhiều điều kỳ lạ trong cuộc đời mình.”

"Những điều kỳ lạ xảy ra trong cuộc đời sao?"

Khi SunAh đặt câu hỏi, tôi gật đầu.

"Ừ. Tôi là một phần của nhóm trải nghiệm, có thể nói như vậy.”

SunAh tròn mắt. Ngay cả vẻ mặt của GyeongWon cũng tỏ ra tò mò khi nghe những lời đó. Tuy nhiên, thật khó cho tôi để nói thêm về nó.

Không đời nào họ có thể chấp nhận lời nói của tôi vào lúc đó.

“… Có một chút khó khăn để tôi giải thích nó bây giờ. Tôi sẽ cho các cậu biết chi tiết cụ thể khi đến thời điểm thích hợp. Xin lỗi."

Tôi gần như bỏ qua chủ đề này và đi vào vấn đề chính.

“Dù sao thì, đó là lý do tại sao tôi thành lập câu lạc bộ này. Tôi đã trải qua rất nhiều điều kỳ lạ. Và tôi nghĩ rằng nếu tôi nghiên cứu thêm về những câu chuyện ma này, tôi sẽ có thể tìm ra gốc rễ của vấn đề, điều đó đã khiến tôi thành lập câu lạc bộ này.”

“……”

Tôi đã cố gắng gợi ý rằng tôi làm điều đó bởi vì kinh nghiệm của mình, nhưng phản ứng của tôi rất thờ ơ. GyeongWon đang khoanh tay dựa vào ghế.

“Vì vậy, cuối cùng, cậu lại đang nói rằng cậu không thể cho chúng tôi biết sao, đó chính xác là câu trả lời của cậu sao?”

"… Xin lỗi."

Và như vậy, sự im lặng bao trùm giữa ba chúng tôi.

“……”

Đột nhiên, bầu không khí thật khó chịu. Tôi cố nặn ra một số từ thử để thay đổi chủ đề.

“Chúng ta có nên tiếp tục kể những câu chuyện đáng sợ không?”

"Tôi ổn. Tôi không cảm thấy thích nó như trước nữa rồi.

GyeongWon nói theo cách dường như đi quá giới hạn.

"… Tại sao không?"

“Chủ tịch Câu lạc bộ, rõ ràng, cậu chỉ muốn nghe những câu chuyện.”

“……”

Cậu ấy có buồn vì tôi đã không nói với cậu ấy mọi thứ không? Nhưng nếu tôi nói với cậu ấy tất cả những gì tôi đã trải qua, chắc chắn tôi sẽ bị đối xử như một kẻ mất trí.

Sự cố nổ đầu liên tiếp trường Trung học Nakseong.

Người Phụ nữ Đang cười.

Người mẹ Kỳ lạ.

Tôi đã cảm thấy tiếc về việc không được kể những câu chuyện kinh dị đó cho hai người bạn của tôi nghe, nhưng tốt nhất là tôi nên im lặng về điều đó.

“Cậu có buồn vì tôi không nói về bản thân mình không?”

Vì tôi đã trực tiếp hỏi cậu ấy về điều đó nên GyeongWon cau mày đáp lại.

“À, đó là một phần của việc tôi có thái độ như vậy thôi. Nhưng có thể cậu thực sự có một lý do cá nhân mà cậu chưa thể chia sẻ tất cả với hai người bọn tôi ngay vào lúc này. Nếu cậu thực không muốn nói về nó, tôi không thể làm gì được. Tôi hiểu rằng cậu không thể nói với chúng tôi bây giờ.”

“Vậy thì còn điều gì nữa? Điều gì làm cậu cảm thấy khó chịu?

Tên khốn này lại bắt đầu thở dài.

 

 “Chủ tịch câu lạc bộ, cậu cũng thấy đấy… Như cậu đã nói trước đây, mặc dù tôi đã được nhận vào một trường trung học chuyên, nhưng tôi đã cố tình đến trường này. Như cậu đã đề cập, thay vì học trường chuyên và nằm trong nhóm trung bình, tôi đã dự định đến ngôi trường thấp hơn này và đứng đầu lớp.”

“……”

Đúng, tôi đã biết về điều đó. Nhưng điều đó có liên quan gì đến bầu không khí hiện tại?

"Cậu đã nhận ra điều đó, đúng không? Tôi sẽ thư giãn một chút khi nói đến việc học ở trường. Thay vào đó, tôi lên kế hoạch tham gia các cuộc thi và cố đạt được những chứng chỉ khác đáng để đưa vào hồ sơ của mình. Sau đó, tôi sẽ sử dụng những thứ đó và việc tôi đứng đầu lớp để nhảy vào một trường đại học có thứ hạng cao nhất.”

“… Chúng ta đã nói về điều này rồi.”

“Nếu tôi làm theo những gì tôi dự định ban đầu, ngay cả khi tôi lãng phí một năm để thu dọn những vấn đề mà tiền bối của mình gây ra, tôi sẽ tham gia câu lạc bộ Học thuật và trở thành chủ tịch câu lạc bộ đó vào năm thứ hai hoặc năm thứ ba. Lẽ ra tôi có thể đưa nó vào lý lịch của mình, nhưng thay vào đó, tôi lại trở thành thành viên của Câu lạc bộ Truyện Ma.”

“……”

“Tôi sẽ nói cho cậu biết sự thật. Tôi biết nhiều về truyện ma hơn cậu, vậy chẳng phải sẽ tốt hơn nếu tôi là chủ tịch câu lạc bộ sao?”

Vị thiếu gia này đang nói một cách khiêu khích, hếch mũi lên.

“… Đó là suy nghĩ ban đầu của tôi. Nhưng thành lập một câu lạc bộ mới với tư cách là một học sinh mới là rất khó, và cậu đã làm được điều mà các tân học sinh tưởng chừng như là không thể đó! Chưa kể, cậu thậm chí còn có thể cho chúng tôi một phòng câu lạc bộ! Đó là lý do tại sao tôi đã ghi công và thừa nhận cậu là chủ tịch câu lạc bộ.”

… Đó có phải là điều khiến cậu ấy buồn không?

“Nhưng bây giờ tôi đã tham gia câu lạc bộ, không phải là cậu không biết nhiều truyện ma, mà là cậu hoàn toàn không biết bất kỳ câu chuyện ma nào hết. Chưa kể, lý do cậu thành lập câu lạc bộ là hoàn toàn vô lý. Cậu không nghĩ rằng cảm thấy buồn bã là bình thường vào thời điểm này sao?”


 

Tôi đã cảm thấy rằng mình cần phải chứng tỏ bản thân để có thể hòa hợp với một anh chàng kiêu hãnh như vậy, nhưng không ngờ lại đến mức như vậy. Cậu ấy đã giúp tôi và tham gia với tư cách là một thành viên… Đúng như tôi nghĩ, tôi không thích điều đó.

Vì tôi hơi khó chịu vào lúc đó, thay vì cố gắng giải thích theo cách của mình, lời nói của tôi lại trở nên hơi gay gắt.

“… Như tôi đã nói trước đây, tôi là một người thích trải nghiệm hơn. Cậu có thể hơn tôi rất nhiều về mặt kiến thức, nhưng tôi là kiểu người đã trải qua điều tồi tệ này. Cậu không thể chỉ trích tôi như thế này được.”

“Đó chỉ là điều mà cậu tự tuyên bố thôi, chủ tịch câu lạc bộ. Tôi đã thấy cậu trải nghiệm cái gọi là 'chuyện kỳ lạ' này đâu. Là một thành viên của câu lạc bộ, lý do duy nhất tôi công nhận cậu là chủ tịch câu lạc bộ là bởi vì cậu đã có thể thành lập câu lạc bộ và cung cấp cho chúng tôi một phòng câu lạc bộ.”

“… Cậu cảm thấy chuyện này có vấn đề gì à?”

"Đúng vậy, có rất nhiều vấn đề trong chuyện này, thực sự tôi cảm thấy có vấn đề.”

Không khí giữa chúng tôi trở nên căng thẳng, và SunAh bắt đầu tỏ ra lo lắng.

“Haaaaa…”

Tôi thở dài và ngả người ra sau. Về cơ bản, tôi phải chứng minh giá trị của mình với tư cách là chủ tịch câu lạc bộ để cậu ấy từ bỏ suy nghĩ sẽ đá tôi ra khỏi cái ghế chủ tịch của chính tôi.

‘…Mặc dù cách cậu ấy nói thật khó chịu, nhưng miễn là mình có thể chứng minh giá trị của mình, cậu ấy sẵn sàng theo mình và chấp nhận mình làm chủ tịch câu lạc bộ thôi.’

Tuy nhiên, tôi đã thực sự được đánh giá quá cao. Điểm tốt duy nhất về tôi là tôi giỏi sử dụng các mánh khóe và trí thông minh của mình.

'... Mình sẽ biết ơn hơn nếu vỏ bọc của mình sẽ không bị lộ.'

Cả ba chúng tôi cuối cùng ngồi đó một cách khó chịu.

‘Không ngờ tình hình lại kết thúc như thế này. Sao điều này lại xảy ra chứ?’

Nguyên nhân sâu xa. Nguyên nhân sâu xa của cuộc trò chuyện là vì chúng tôi đã hết chuyện để kể, và thay vào đó, chúng tôi bắt đầu nói về những gì đang diễn ra trong đầu.

 

Điều đó có nghĩa…

“Chúng ta trao đổi nhiều chuyện như vậy rồi mà tiết thứ năm vẫn chưa kết thúc sao?”

Chúng tôi nhìn xung quanh một chút.

Ánh nắng gây buồn ngủ vẫn đang chiếu xuyên qua rèm cửa trong phòng câu lạc bộ của chúng tôi.

“Chuông không reo trong giờ Sinh hoạt Câu lạc bộ à?”

“Hmmm… Ai mà biết được?”

Sau khi nghe cậu ấy nói thế, tôi đã cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi tôi nhìn thấy khu đất, tôi nhận ra có gì đó không ổn.

"Này các cậu? Chúng ta có thể ra ngoài xem một chút được không?”

"Huh?"

SunAh đến trước. Mặc dù GyeongWon vẫn khoanh tay và tỏ vẻ bất mãn, nhưng cậu ấy vẫn chậm rãi đi theo.

"Cậu nghĩ sao về việc này?"

Không có ai bên ngoài.

“Tại sao không có ai ngoài đó?”

“……?”

Câu lạc bộ bóng đá, câu lạc bộ bóng rổ, hay thậm chí là câu lạc bộ đi bộ… Lẽ ra phải có ai đó ở bên ngoài.

Mặc dù khu đất không nhất thiết phải chật cứng, nhưng ít nhất vẫn phải có một số người.

'Cửa sổ Trạng thái.'

‘……’

'Cửa sổ Trạng thái?'

‘……’

Theo thói quen, tôi cố mở cửa sổ trạng thái để kiểm tra thời gian. Vì một số lý do nào đó, nó không hiển thị. Không còn lựa chọn nào khác, tôi xem giờ trên điện thoại.

 

 “Có lẽ… Chúng ta đã quá say mê kể những câu chuyện… nên thời gian đã trôi qua quá lâu… và những người khác đều đã về nhà hết rồi……?”

SunAh lẩm bẩm một cách lo lắng.

"Không. Mình nghĩ là hoàn toàn ngược lại.”

"Huh?"

Tôi cho hai người họ xem điện thoại của mình—cụ thể hơn là thời gian.

“Không phải là thời gian trôi qua quá nhanh. Nó không hề trôi chút nào mới đúng.”

[Ngày 08 tháng 3 năm 2019 | Thứ Sáu, 11:35]

____

***

Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương