Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
-
Chapter 18: Tao đoạn (2)
Chương 18: Tao đoạn (2)
Mặc dù ngày chính thức đầu tiên cho các hoạt động của câu lạc bộ phải đến tận ngày hôm sau, nhưng tôi rất tò mò về phòng câu lạc bộ của chúng tôi trông như thế nào nên tôi không thể ngồi yên trong thời gian còn lại của ngày.
Sau khi tiết học cuối cùng kết thúc, cả ba chúng tôi ngay lập tức phóng về phía thầy giáo chủ nhiệm.
“Phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Truyện Ma ở đâu vậy hả thầy, chúng con mong ngóng nó quá rồi!”
Thầy DamIm nhìn chằm chằm vào chúng tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
“Trong trường chúng ta có một câu lạc bộ ma quái như vậy sao? Có một phòng câu lạc bộ như vậy à? Câu lạc bộ đó lập ra để làm gì cơ chứ……? ”
SunAh và GyeongWon có vẻ vô cùng kinh ngạc và bất ngờ, cho thấy điều đó khác với những gì họ đã nghe trước đó từ ‘chủ tịch câu lạc bộ’ là tôi và bắt đầu nhìn qua lại giữa tôi và thầy DamIm.
“Không thể nào, cậu bé Joony. Con không bị lừa bởi tài liệu giả mạo mà thầy đã in ra ngày hôm qua và giao cho con sáng nay chứ, chắc hẳn thông minh như con sẽ không tin vào cái tài liệu giả vớ vẩn đó phải không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào thầy ấy với một khuôn mặt hoàn toàn chán ghét và có thể thầy ấy cũng đã thấy biểu cảm của tôi như vậy và đã ngưng trò đùa của thầy lại.
“… Thầy hiểu rồi, thầy sẽ nói là được chứ gì. Nếu con đi lên tầng năm, sẽ có một phòng đa năng với cửa gỗ. Đó sẽ là phòng câu lạc bộ của con kể từ bây giờ. Hãy giữ cho nó sạch sẽ và thật cẩn thận đừng làm hư đồ đạc trong căn phòng nhé.”
"Cảm ơn thầy ạ."
Người thầy đang ở độ tuổi trung niên với thân hình gầy gò và một cái đầu hói có vẻ mặt buồn bã khi thầy ấy cứ lẩm bẩm một mình.
“Con không rơi vào những mánh khóe của thầy nữa sao, cậu bé Joony? Ngay lúc này thầy đang rất buồn đấy.”
Tôi lạnh lùng quay lại và dẫn SunAh và GyeongWon ra khỏi lớp học, chúng tôi bắt đầu đi lên tầng 5.
***
Một tia nắng ban trưa ấm áp mang tới cho tâm hồn tôi một cảm giác rất yên bình và êm dịu chiếu sáng toàn bộ ngôi trường.
Chúng tôi chạy lên tầng năm khi chúng tôi lướt qua những học sinh năm nhất, những cô cậu học sinh mà đang bận rộn rời trường về nhà, và những học sinh lớp trên, những người đang buồn bã vì bận rộn với việc học.
"Nhanh lên mọi người!"
Hừ, haaaa.
Có thể là do quá phấn khích, tôi thậm chí không cảm thấy mệt mỏi khi chạy trên cầu thang hai bậc cùng một lúc. Tuy nhiên, khi chúng tôi đến cửa…
"… Nó bị khóa rồi." SunAh nói một cách khá buồn tẻ. Sau khi chúng tôi làm theo chỉ dẫn của giáo viên chủ nhiệm và đi đến cuối hành lang tầng năm, chúng tôi nhìn thấy căn phòng đa năng có cửa gỗ ở một vị trí hơi cũ nát.
Phía trên cửa có một tấm bảng ghi ‘Phòng đa năng 3’. Có vẻ như nó đã đột ngột xuất hiện, chen vào giữa hai lớp học. Nó nằm ở một vị trí khó có thể giải thích theo cách thường được, có lẽ các thầy cô lâu năm đã rất ngạc nhiên khi căn phòng này đột nhiên xuất hiện một cách bất ngờ như thế.
Tuy nhiên, vấn đề trước mắt mà chúng tôi đang cần giải quyết là cửa của phòng sinh hoạt câu lạc bộ hiện giờ đã bị khóa.
Dù chúng tôi cố gắng vặn tay nắm cửa bao nhiêu, nó cũng chỉ nhích khẽ cửa một chút và không mở ra.
"… Thôi được rồi. Mặc dù câu lạc bộ của chúng ta đã được phê duyệt, nhưng các hoạt động của câu lạc bộ sẽ không thể được bắt đầu cho đến ngày mai. Khi đó chúng ta có thể sẽ nhận được chìa khóa và bước vào căn phòng riêng của câu lạc bộ chúng ta.”
GyeongWon chắc hẳn đã rất thất vọng, khi cậu ấy lầm bầm giải thích.
Cánh cửa gỗ đóng chắc chắn đó có một cửa sổ kính nhỏ ở trên cùng, từ đó chúng tôi có thể dùng để nhìn vào bên trong. Ngay cả nó cũng đã bị chặn lại bởi một tờ giấy. Có gì trong căn phòng phía bên kia cánh cửa? Chính xác thì phòng câu lạc bộ mà chúng tôi sẽ dành ba năm tới để thực hiện các hoạt động trông như thế nào? Tất cả chúng tôi đều rất tò mò về điều này
‘Tôi đã dành cả ngày để suy nghĩ về lúc này. Nghĩ rằng cánh cửa đã bị khóa …… '
Vào cả một buổi chiều tưởng chừng ấm áp và sẽ là buổi chiều đáng nhớ đó, ba chúng tôi đang đứng thất thần trước cửa phòng câu lạc bộ của chính chúng tôi. Tôi đã định làm họ vui lên, sau khi cố gắng che giấu sự thất vọng của mình, bằng cách tuyên bố rằng căn phòng sẽ còn lâu mới biến mất. Đột nhiên, một cửa sổ thông báo hiện lên trên tay nắm cửa.
“[Bạn có muốn mở cửa phòng câu lạc bộ không?]” |
Tôi lặng lẽ nhìn SunAh và GyeongWon. Đúng như tôi dự đoán, họ không thể nhìn thấy nó. Tôi đặt ngón tay trên tay nắm cửa và nhấp vào tin nhắn.
Click.
“[Phòng câu lạc bộ đang mở cửa. Vui lòng chờ.]” |
“[Đang tải……]” |
“[4%]” |
“[17%]” |
“[25%]” |
SunAh và GyeongWon bắt đầu tò mò nhìn tôi và họ nghĩ rằng tôi đang nghịch tay nắm cửa.
“[51%]” |
“[73%]” |
“[89%]” |
“… Đừng quá thất vọng như thế chứ, chủ tịch. Chúng ta sẽ quay lại vào ngày mai thôi. Có phải là phòng câu lạc bộ sẽ biến mất hay chúng ta sẽ không được sử dụng nó nữa đâ- ”
“[100%]” |
“[Phòng câu lạc bộ đã mở cửa. Mời vào.]” |
Click-
Vào lúc đó, ổ khóa mở ra với một tiếng lách cách và tay nắm cửa bắt đầu quay.
GyeongWon ngạc nhiên đến mức không nói được nữa, cậu ấy há hốc mồm.
Tôi bắt đầu giả vờ bình tĩnh.
“Ừm, tay nắm cửa này… Ừ. Tôi nghĩ rằng nó đã quá cũ nên bị kẹt một chút thôi. Khi tôi thử sử dụng thêm một chút sức mạnh, thì có lẽ nó hiệu quả và cánh cửa đã được mở ra.”
Không khí lúc này của chúng tôi đang khá nặng nề.
Cạch, cạch.
Sập!
Ngay lập tức, tôi xô cánh cửa ra.
Kẽo kẹt-
"Ooooooh!"
"Ồ!"
Đó là một phòng câu lạc bộ nhỏ với bầu không khí thoải mái tuyệt vời. Những tấm rèm được kéo lên bên cạnh một chiếc cửa sổ lớn. Có một cái bàn rộng với bốn cái ghế. Bên cạnh chiếc bàn là một chiếc bảng trắng đứng có gắn bánh xe. Căn phòng chỉ khoảng 71 mét vuông nên hơi chật chội, nhưng nó có mọi thứ mà một câu lạc bộ có thể cần. Điều đó đã làm cho nó trở thành một căn phòng sinh hoạt câu lạc bộ hoàn hảo.
"Ôi trời ôi trời. Chủ tịch, cậu thật là …… ”
GyeongWon, người đã tự nhiên bắt đầu gọi tôi là Chủ tịch thay vì bằng tên, và cậu ấy bắt đầu mỉm cười.
Cậu ấy đang điều chỉnh kính của mình và lắc đầu.
“Làm thế nào mà một tân sinh viên như cậu lại có thể được cho phép sử dụng một căn phòng tuyệt vời như thế này?! Và nó còn là ngay sau khi cậu thành lập một câu lạc bộ hoàn toàn mới toanh! Điều này thật là không thể tin nổi mà! Huhu!”
Cậu ấy hoàn toàn yêu căn phòng này.
“Tôi không biết phải diễn đạt điều này như thế nào? Tôi đoán là chúng ta đã thực sự rất may mắn. Chủ tịch! Huhu. ”
Với một giọng nói nhỏ, cậu ấy lầm bầm ‘Mình thực sự rất thích điều này’. Tôi không thể không mỉm cười và gật đầu lại với cậu ấy.
SunAh cũng đang chiêm ngưỡng căn phòng khi cô ấy nhìn qua nhìn lại khắp nơi.
“Ở đây thực sự sạch sẽ! Bàn, ghế, mọi thứ ở đây đều trông rất mới ……! ”
"Chà, nhưng có vẻ có không nhiều lắm."
Tôi nhún vai như thể nó không nhiều lắm. Thành thật mà nói, tôi cũng sẽ vô cùng hạnh phúc miễn là nó không phải là một phòng chứa đồ nhỏ với lũ chuột chạy xung quanh. Tôi không biết rằng hệ thống sẽ cung cấp một phòng câu lạc bộ hoàn chỉnh đến như thế.
Trên thực tế, ngay cả sàn gỗ cũng lấp lánh sáng chói, chứng tỏ rằng nó hoàn toàn mới. Vì bản thân ngôi trường đã có tuổi đời khá lớn nên khắp khu nhà đã có nhiều dấu hiệu hao mòn dẫn đến một số căn phòng đã cũ kĩ và một số khác đã xuống cấp trầm trọng và đang trong quá trình tu sửa. Không nơi nào trong trường có thể mới tinh và sạch sẽ như phòng sinh hoạt câu lạc bộ của chúng tôi.
'Thật quá ấn tượng.'
Tất nhiên, tôi không thể không ngưỡng mộ căn phòng mới.
Tôi đến gần cửa sổ và kéo rèm để nhìn ra bên ngoài. Khi tôi nhìn xuống, tôi có thể thấy ánh nắng ấm áp buổi chiều chiếu xuống sân khi học sinh xách cặp rời khỏi trường.
Tôi thấy hai người kia ngồi xuống ghế và phủi tay lên bàn. Cảnh tượng khiến tôi hơi vui nên tôi quyết định xem qua bảng hướng dẫn.
'Màn hình chính.'
Phụt -
“MÀN HÌNH CHÍNH” “[Ngày 07 tháng 3 năm 2019 | Thứ năm, 16:35] [Lee Joon - Số lần chết: 2] [Điểm Cốt Truyện: 110] [Mức độ thành thạo : 8%]”
|
Đúng như tôi mong đợi, chức năng Quản lý Câu lạc bộ đã mở khóa. Tôi nhấp vào nó, tự hỏi những gì sẽ có trong bảng hướng dẫn về chức năng đó.
Phụt-
“QUẢN LÝ CÂU LẠC BỘ [Câu lạc bộ Truyện Ma Lv.1]”
|
Khi tôi vào Chức năng Quản lý Câu lạc bộ, tôi thấy bốn tùy chọn hướng dẫn khác xuất hiện. Và tôi đã đưa ra quyết định là sẽ kiểm tra chức năng của từng cái một.
'Số Một, Cửa sổ Trạng thái Câu lạc bộ.'
Phụt-
“TRẠNG THÁI CÂU LẠC BỘ [Câu Lạc Bộ Truyện Ma LV.1] [Bạn có thể dành điểm của mình để nâng cấp cho câu lạc bộ của mình] [Điểm cho đến cấp tiếp theo 0/100] [Khả năng] -Không có” |
Điều đó có nghĩa là câu lạc bộ cũng sẽ có cấp độ của riêng mình. Điều đó khiến tôi nhớ đến những trò chơi kiểu ông trùm mà tôi từng chơi khi còn nhỏ. Các trò chơi như Rollercoaster Tycoon và Zoo Tycoon, nơi bạn phải tự tăng cấp độ tại các cứ điểm căn cứ mà bạn đã chiếm đóng.
‘Mình tự hỏi điều gì sẽ thay đổi khi mình thăng cấp câu lạc bộ nhỉ?’
Khi tôi dùng số điểm để thăng cấp cho bản thân, tôi có thể nhận được những khả năng kỳ lạ. Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi dùng số điểm đó để thăng cấp cho chính câu lạc bộ?
Nhưng đó là một trăm điểm mà tôi đã tiết kiệm được sau bao nhiêu nhiệm vụ khó khăn!
Tôi quyết định rằng tôi nên dùng hết số điểm đó của mình vào chức năng này, nhưng đó là để sau — khi không còn những cặp mắt tò mò. Tôi lại nhìn đến phía của SunAh và GyeongWon.
Hệ thống không nói chuyện gì sẽ thay đổi trong phòng câu lạc bộ nếu câu lạc bộ được thăng cấp.
Mặc dù có một chút không may mắn, vì các thành viên câu lạc bộ đang ở cùng với tôi, tôi quyết định đẩy cấp độ câu lạc bộ lên vào ngày hôm sau.
Tôi quay lại bảng hướng dẫn Chức năng Quản lý Câu lạc bộ và mở số hai, bảng hướng dẫn chức năng Quản lý Thành viên.
Phụt-
“QUẢN LÝ THÀNH VIÊN Yoon SunAh [0/100] Ahn GyeongWon [0/100] Lee JinHee [0/100] Jang HwaEun [0/100] |
‘Chà, chết tiệt.’
Tôi đã nghĩ rằng hệ thống đang sao chép một số loại hệ thống trò chơi, nhưng tôi không nghĩ rằng nó sẽ chân thật và giống đến mức đó.
Cảm giác giống như tôi đang quản lý một bang hội trên một trò chơi trực tuyến nào đó.
‘Lee JinHee là cô gái đáng sợ luôn ngủ ở phía sau, và Jang HwaEun là ... Người này lại là ai?’
Tôi chợt nhớ lại thầy giáo chủ nhiệm đã nói với tôi rằng mỗi câu lạc bộ cần một giáo viên cố vấn, vì vậy một số giáo viên còn sót lại được ghi là giáo viên câu lạc bộ. Hệ thống liệt kê bao gồm cả giáo viên làm thành viên câu lạc bộ.
Tôi đã thử nhấp vào tên của SunAh.
Phụt-
“CỬA SỔ TRẠNG THÁI Tên: Yoon SunAh LV.1 [0/100] Tuổi: 16 Chức vụ: Dirt Spoon Khuynh hướng: ??? > MỚI! Nhấp để mở Khả năng Đặc biệt: Không có Tính cách: ??? > MỚI! Nhấp để hiển thị Độ hiểu biết: 50/100 [Độ hiểu biết của bạn về nhân vật mục tiêu quá thấp. Hãy tương tác nhiều hơn với nhân vật này để có thêm thông tin.] |
‘À, vậy là nó đưa tôi trở lại đây.’
Sau khi nhấn vào ô có tên cô ấy, nó đưa tôi đến cửa sổ trạng thái mà tôi đã thấy trước đó. Trước đây, nếu các mục tiêu biến mất khỏi chế độ xem của tôi, tôi không thể mở cửa sổ trạng thái nữa, điều này khiến nó trở nên kém hữu ích hơn một chút. Với bảng hướng dẫn mới, tôi luôn có thể kiểm tra trạng thái của các thành viên câu lạc bộ của mình.
Nút ghi ‘MỚI!’ Bên cạnh khuynh hướng của SunAh đã thu hút sự chú ý của tôi.
‘Nó có thể xuất hiện bởi vì sự hiểu biết của mình về SunAh đã tăng lên khá nhiều chăng ?’
Bây giờ tôi có thể kiểm tra các cửa sổ trạng thái từ bất cứ đâu, tôi nghĩ rằng tôi nên đọc kỹ điều này sau khi về nhà. Tôi một lần nữa quay lại bảng hướng dẫn quản lý câu lạc bộ truyện ma.
“QUẢN LÝ CÂU LẠC BỘ [Câu lạc bộ Truyện Ma Lv.1]”
|
Tiếp theo, tôi thử nhấn vào mục thứ ba — cửa hàng.
Click-
“CỬA HÀNG (ĐÃ KHÓA) [Chức năng này sẽ được mở khóa khi Cấp độ Câu lạc bộ đạt đến Cấp 5.]” |
'Cấp 5……'
Tôi sẽ phải tích trữ thêm bao nhiêu điểm nữa để có thể đạt được cấp độ 5 đây? Nếu mỗi cấp độ cần lấy 100 điểm để tăng một cấp, tôi sẽ phải thu thập thêm 400 điểm chỉ để có thể sử dụng chức năng cửa hàng.
Khi tôi sống sót trong câu chuyện ma hạng D — Câu chuyện ma trên Đài truyền hình Học đường — tôi đã nhận được 5 điểm.
Khi tôi sống sót sau câu chuyện ma hạng C — Khăn giấy Đỏ, Khăn giấy Xanh — tôi đã nhận được 10 điểm.
Cuối cùng, khi tôi sống sót sau những câu chuyện ma hạng B – Người phụ nữ đang Cười và Người mẹ Kì lạ - tôi nhận được 15 điểm mỗi truyện. Nếu tôi cũng có thể đẩy lùi con ma, tôi cũng sẽ nhận được 70 điểm thưởng.
‘Nếu mình thực sự muốn thu thập 400 điểm nữa ... có lẽ mình phải đánh bại ít nhất năm con ma đáng sợ như người phụ nữ đang cười sao, không thể nào?’
Tôi không thể không thở dài. Đó không phải là một tiếng thở dài vì tôi thực sự muốn mở khóa cửa hàng. Mà lý do mà tôi thở dài đó là vì tôi nhận ra rằng mình sẽ buộc phải giải quyết những câu chuyện ma quái đó đến nhường nào.
Tôi chợt có ý nghĩ đáng sợ rằng ba năm cấp ba của tôi sẽ thật bí ẩn và thú vị, nhưng đi kèm với việc đó thì nó cũng vô cùng dài và gian khổ.
Tôi sẽ phải điều hành câu lạc bộ, phải học tập chăm chỉ để có thể có một cái học bạ thật đẹp, nâng cao cấp độ của mình… Tất cả đều phải ổn và bảnh bao — tôi là một học sinh trung học bình thường. Tôi hoan nghênh những tưởng tượng giống như trò chơi đó.
‘Giá như tất cả những điều tốt đẹp như mơ không phải là Truyện Ma thì tốt đến bao nhiêu cơ chứ!’
Nếu không có những câu chuyện kỳ quặc đó thì mọi chuyện đều đã ổn.
Có quá nhiều thứ để khám phá trong hệ thống, và tất cả các yếu tố giống trò chơi đều khiến tim tôi đập thình thịch. Tuy nhiên, ý nghĩ về những con quái vật đó — những thứ đáng ra đều lẩn tranh theo lẽ thường— thì lại đang tồn tại ngay tại xã hội này và sẵn sàng xé xác tôi tơi bời, khiến tôi run lên vì sợ hãi. Với ý nghĩ đó, tôi thật sự muốn nói ‘không tôi không thích chút nào, cảm ơn’ với hệ thống.
Việc tôi phải chiến đấu theo cách của riêng mình để vượt qua lũ quái vật, bất chấp hệ thống đã thiết lập trò chơi kiểu ông trùm quản lí cấp dưới, khiến trái tim tôi nặng trĩu.
Nếu có thể, tôi muốn tránh những sự tồn tại đáng sợ đó. Đó là cảm xúc thật của tôi.
‘… Haaaah.’
Không ai khác muốn đi trên con đường khắc nghiệt và gian nan đó, tất cả mọi người đều sẽ không bao giờ chấp nhận một điều như thế đơn giản là vì họ không muốn mạo hiểm sự an toàn của họ vào những điều mà họ còn chưa biết đến kết quả cuối sẽ mang lại cho họ niềm vui hay sự khủng khiếp đang chờ đón họ phía trước. Chỉ mới tính đến lúc này thì tôi đã được sống lại mấy lần, chỉ nghe đến đó người khác đã muốn từ bỏ cái con đường mà hệ thống đã đề ra này rồi.
Tôi chợt nghĩ đến ba năm tôi học ở một ngôi trường khác - trong tiền kiếp của tôi, sau khi trường trung học Nakseong bị đóng cửa.
Tôi đã dành thời gian của mình để có thể quay lại với cuộc sống bình thường. Tôi học tập như một sinh viên bình thường, chơi game khi về nhà và đi tập thể dục hoặc chơi thể thao vào những ngày nghỉ.
Tôi có một mục tiêu thực tế — trường đại học — và tất cả những gì tôi phải làm là hoàn thành nhiệm vụ của mình trong khung thời gian mà tôi được giao.
Đó là khoảng thời gian mà tôi không cần phải căng thẳng về việc mất đi mạng sống của bản thân chính mình. Đó là một cuộc sống hàng ngày yên bình và nhẹ nhõm. Tôi ước rằng tôi sẽ được có lại cuộc sống như hồi đó.
Hmm… Tôi đã có khả năng quay ngược thời gian khi tôi chết. Liệu tôi có thể sử dụng khả năng đó để sống một cuộc sống thoải mái hơn không? Bạn biết đấy, điều đó như trúng số hay gì đó.
“… Ummm, Joon?”
Nghe thấy tiếng SunAh gọi tôi, tôi quay đầu đi khỏi cửa sổ.
SunAh và GyeongWon đang ngồi xuống ghế và nhìn tôi chằm chằm. Tôi, người đã trở thành chủ tịch Câu lạc bộ Truyện Ma, đang đứng bên cửa sổ và nhìn lại họ ngay lập tức. Các thành viên câu lạc bộ, người sẽ cùng tôi đồng hành, sát cánh trong ba năm học tiếp theo. Tôi nghĩ rằng cuộc đời tôi sẽ đi theo một con đường như vậy.
"Chúng ta sẽ làm gì vào ngày mai trong thời gian hoạt động của các câu lạc bộ?"
SunAh hỏi tôi câu hỏi của cô ấy bằng một giọng trầm lắng. GyeongWon cũng nhìn tôi với vẻ tò mò.
“……”
À, đúng rồi. Ngay cả khi tôi trốn tránh mọi thứ và chạy đi để sống một cuộc sống khác, vẫn có một vấn đề. Chúa Quỷ. Con quái vật mạnh mẽ đến kinh hồn và rất đáng sợ đó sẽ thức tỉnh trong 3 năm tôi học tại ngôi trường này, bất kể điều gì xảy ra đi nữa. Ngay cả khi tôi sống một cuộc sống thoải mái, ít nhất là trong ba năm. Thì tôi vẫn không có lối thoát và tôi vẫn sẽ bị Chúa Quỷ giết hại.
“……”
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận và thử sống cuộc sống này, tôi chỉ có thể nghĩ được như thế vào lúc này thôi.
Mặc dù tôi đã ước một cuộc sống bình thường - bình thường, nhưng không có thứ gì gọi là an toàn tuyệt đối trên thế giới này và chúng ta phải chấp nhận thử thách và tìm cách đương đầu với nó.
Ngay cả trong cuộc sống bình thường, luôn có những tình huống đặc biệt mà một người phải trải qua, và những tình huống nguy hiểm mà họ muốn chạy trốn, nhưng không thể tránh khỏi và họ chỉ còn cách đối mặt với nó mà thôi.
“Ngày mai, mỗi chúng ta nên nghĩ đến và chia sẻ những câu chuyện đáng sợ mà chúng ta biết. Bằng cách đó, chúng ta có thể chia sẻ thông tin và thiết lập sở thích và sự quen thuộc của mỗi chúng ta với những câu chuyện ma. Điều đó không tệ cho ngày đầu tiên, phải không? "
Tôi sẽ phải cố gắng. Tôi sẽ sống cuộc sống của mình theo cách tôi muốn.
"… Được thôi mình sẽ hoàn thành nó một cách thật tốt! Mình chắc chắn sẽ nghĩ ra điều gì đó hay ho cho ngày mai!”
“Huhu! Tiết lộ tất cả những câu chuyện ma quái trong não tôi có thể sẽ mất hơn một ngày đấy …… ”
Và đó là cách mà buổi chiều trôi qua.
***
“CỬA SỔ TRẠNG THÁI Tên: Ahn GyeongWon LV.1 [0/100] Tuổi: 17 Chức vụ: Pro WikiWarrior Khuynh hướng: Thông tin về Nhân vật> MỚI! Bấm để mở Khả năng đặc biệt: ??? Tính cách: ??? > MỚI! Nhấp để hiển thị Độ hiểu biết: 70/100” |
Click
“Khuynh hướng: Thông tin về nhân vật”
|
[Sự hiểu biết của bạn về Ahn GyeongWon đã đạt 50%. Bạn có thể xem thông tin về Tính cách của cậu ấy.] [Thông tin mở đầu về Tính cách.] [Tính cách của Ahn GyeongWon, cậu ấy là một người hay Chối bỏ Thực tế] |
“CỬA SỔ TRẠNG THÁI Tên: Lee JinHee LV.1 [0/100] Tuổi: 17 Chức vụ: Backseat Delinquent Girl Khuynh hướng: ??? Khả năng Đặc biệt: ??? Tính cách: ??? Độ hiểu biết: 0/100 [Độ hiểu biết của bạn về nhân vật mục tiêu quá thấp. Hãy tương tác nhiều hơn với nhân vật này để có thêm thông tin.]” |
“CỬA SỔ TRẠNG THÁI Tên: Jang HwaEun LV.1 [0/100] Tuổi: 34 Chức vụ: Old-Maid Teacher Khuynh hướng: ??? Khả năng Đặc biệt: ??? Tính cách: ??? Độ hiểu biết: 0/100 [Độ hiểu biết của bạn về nhân vật này đang quá thấp. Hãy tương tác nhiều hơn với nhân vật này để có thêm thông tin.]” |
Tên: Yoon SunAh LV.1 [0/100] Tuổi: 16 Chức vụ: Dirt Spoon Khuynh hướng: ??? > MỚI! Bấm để mở Khả năng Đặc biệt: Không có Tính cách: ??? > MỚI! Nhấp để hiển thị Độ hiểu biết: 50/100 |
“Khuynh hướng: ??? - [Lòng tự trọng thấp]”
|
[Sự hiểu biết của bạn về Yoon SunAh đã đạt 50%. Bạn có thể xem thông tin về Tính cách của cô ấy.] [Thông tin mở đầu về Tính cách.] [Khuynh hướng của Yoon SunAh là Yandere*.] |
*Yandere là một từ thông dụng trong tiếng Nhật có ký tự là – ヤンデレ. Cụm từ này dùng để chỉ những nhân vật nữ có tính cách dễ thương, ngoại hình xinh đẹp, cá tính. Yandere là sự kết hợp của hai cụm từ Deredere (デレデレ) và Yanderu (病んでる), xuất phát từ một trò chơi mang tên ''yêu một cách điên loạn”
____
***
Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook