Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
Chapter 14: Câu chuyện ma thứ tư - Mẹ (2)

Chương 14. Câu chuyện ma thứ tư - Mẹ (2)

 

Thình thịch, thình thich.

 

Khu chung cư mà SunAh sống nằm ngay cạnh trường học.

Dù hơi ngại vì đang đi dép lê, tôi vừa tránh ánh nhìn của mọi người vừa vội vã chạy.

‘Mình sẽ đến nhà một bạn nữ chơi? Đến nhà bạn nữ?'

Sau khi đến trường học, tôi có thể thấy SunAh, người đang đứng chờ ở phía trước, đã ra đón tôi.

Một cô gái dễ thương đã đợi sẵn bên ngoài để đón tôi và mời tôi vào nhà cô ấy.

Đây là lần đầu tiên trong mấy kiếp của tôi.

Không uổng công sống dai.

‘Hừ, bình tĩnh nào, Lee Joon!’

Mặc dù tôi vừa gặp phải một tình huống đáng sợ ở nhà, nhưng cơ hội là cơ hội.

Lúc đó, tôi mặc đồng phục học sinh, chỉ mang dép lê và không đeo ba lô.

Ít nhất tôi phải tỏ ra bình thường.

Đó là bởi vì chúng tôi chưa thân nhau đến mức đó.

"Huh? Joon? Cậu tới đây mau!”

SunAh đang đứng trước cổng trường thì cô ấy phát hiện ra tôi và mỉm cười.

"À, mình không có nơi nào để đi và mình tình cờ đang đi bộ xung quanh, vì vậy mình đến đây khá nhanh."

Nghe đến đây, SunAh lại bật cười trước khi bắt đầu lầm bầm.

"Cậu thấy đó…"

"Ừ?"

“Nhà của mình… Trông nó không được ổn cho lắm…”

“À, không sao đâu! Mình thấy nó ổn!"

Tôi vội xua tay.

“Chúng ta không cần đến nhà cậu cũng được! Mình cũng lo mình đã làm phiền cậu, và không biết phải làm thế nào. Haha. ”

Thú thật là tôi cũng hơi ngại!

Tiếng nấc.

“Chỉ cần cậu đến đây vì mình như thế này là quá đủ rồi. Dành thời gian trò chuyện với cậu sẽ giúp mình thấy thời gian trôi qua nhanh hơn.”

Thay vì trả lời, SunAh tự suy nghĩ một chút trước khi đi đến quyết định, thể hiện một biểu cảm kiên quyết.

"Không! Hãy đến nhà mình ngồi chơi đi. Bên ngoài trời khá lạnh…”

“Th-thật không? Mình thực sự ổn.”

“Cậu có thể đến nh…”

“Cậu thực sự không cần phải đi theo mình đâu.”

Sau đó SunAh bước đến gần tôi và đáp lại, tay cô ấy nắm chặt lại.

“Khi mình vào cấp ba… mình muốn sửa đổi tính cách của mình, vì vậy…”

“Aah, haha. Vậy à ~? Chà, mình nghĩ tính cách của cậu rất tốt mà ~. ”

"Lối này…"

Và bằng cách nào đó, tôi bắt đầu đi theo sự dẫn đường của SunAh.

‘Hừ. Mình sẽ đến nhà cô ấy bằng cách này ư.’

Tôi là người duy nhất phấn khích trong lúc này.

SunAh lo lắng về một người bạn không còn nơi nào để đi, và để khắc phục tính cách dè dặt của mình, cô đã nghĩ đến việc mời một người bạn mới quen đến nhà.

‘Tại sao mình lại có những suy nghĩ tiêu cực vậy nhỉ’

Thật ngốc nghếch khi lo lắng về những điều như vậy.

Tôi lắc đầu và đi theo sau SunAh.

.

.

.

Khi tôi nhìn thấy tòa nhà chung cư mà SunAh đang sống, tôi lại bắt đầu thắc mắc.

‘Gia đình cậu ấy thực sự sống ở nơi này à?’

Tất nhiên, tôi chắc chắn rằng mọi người sống ở đó.

Chỉ là tôi nghĩ đây là một thế giới khác so với thế giới của tôi.

Một nơi như thế chỉ là một nơi mà tôi sẽ đi qua trong đời, một thứ sẽ xuất hiện đằng sau lưng tôi. Tôi sẽ chẳng bao giờ quan tâm về nó.

Một tòa chung cư nhỏ giống như một văn phòng an ninh trong tình trạng đổ nát, với tất cả các tấm kính đã bị vỡ. Các viên gạch trên vỉa hè đều bị lật tung và cỏ dại mọc cao đến đầu gối.

Tòa nhà chung cư cao khoảng năm đến sáu tầng.

Chiều cao vừa đủ để được gọi là một căn biệt thự cao cấp , nhưng vì nó khá rộng nên có thể được gọi là một tòa nhà chung cư.

So sánh với hầu hết các tòa nhà chung cư ngày nay, đều cao từ hai mươi đến ba mươi tầng thì ngôi nhà cô ấy sống khá tồi tàn.

Chưa kể các bức tường bên ngoài của tòa nhà được bao phủ bởi rất nhiều cây thường xuân đến mức không thể nhìn thấy số của tòa nhà.

'… Lạ thật.'

Có một số dấu vết đáng ngờ và không rõ nằm rải rác ở đây và ở đó.

Nếu tôi chụp một bức ảnh và đăng nó trên internet với tiêu đề ‘Ngôi nhà ma ám đặc biệt: Một tòa chung cư bỏ hoang ở Hàn Quốc’ thì nó chắc chắn sẽ trở thành xu hướng.

Tôi chưa bao giờ nghĩ bạn tôi đang sống ở một nơi như thế.

Tôi không biết nói gì nữa.

Tất nhiên, gia đình tôi cũng không quá khá giả. Chúng tôi thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng tôi chưa bao giờ sống trong căn nhà nào mà giống như một ngôi nhà ma ám bị bỏ hoang được miêu tả y hệt như trong sách.

"Lối này…"

"Ừ."

Trong khi đi theo SunAh, người đang bước từng bước và nắm chặt dây đeo túi của cô ấy, tôi có thể thấy một vài người già có vẻ hơi khác thường đang ngồi thất thần trên một chiếc ghế dài phủ đầy rêu.

'Uhm. Nếu là mình, mình sẽ cân nhắc xem có nên mời bạn đến nhà hay không.’

Kể cả vậy, tôi rất biết ơn SunAh đã mời tôi đến nhà cô ấy.

Không có thang máy trong tòa nhà.

Khi đi theo SunAh lên cầu thang, tôi nói trôi chảy hết mức có thể.

“Cảm ơn rất nhiều vì đã mời mình SunAh. Chắc chắn mình sẽ trả ơn cậu”.

"Ừ…"

SunAh chỉ nói một từ để kết thúc câu nói của mình, và tôi nghĩ rằng chắc hẳn cô ấy đang lo lắng không biết bạn mình có thất vọng hay không.

Ổn mà.

Mục tiêu của ngày hôm nay là không thể hiện bất kỳ dấu hiệu thất vọng nào và cho thấy rằng tôi có thể thoải mái đi chơi như SunAh muốn!

Vào lúc tôi quyết định điều đó, tôi thấy những thứ như chum đất, bao tải gạo nằm ngổn ngang trên hành lang, một chiếc xe đẩy trống và một quả bóng chắn ngang cầu thang.

"Hãy cẩn thận…"

"Đ-Được."

Nhà của SunAh ở cuối hành lang.

Trước cửa nhà của cô ấy có tập thông báo giao hàng, nhãn dán quảng cáo dịch vụ thợ khóa, quảng cáo bất động sản, quảng cáo dịch vụ giao hàng và rất nhiều thứ khác được gắn vào cửa như miếng dán, ghim châm hoặc áp phích.

Và bên cạnh tất cả những thứ đó, có một chiếc chuông cửa bị hỏng.

Tôi nhận ra điều gì đó khi nhìn thấy SunAh lấy ra một chiếc chìa khóa và mở cửa.

‘Ngày nay, mọi người đều sử dụng khóa điện tử. Lý do mà lời bào chữa ngẫu nhiên của tôi về việc làm mất chìa khóa của tôi có tác dụng là vì…’

Khi bước vào nhà của SunAh, tôi cố ý chào bằng một giọng to rõ ràng.

"Xin chào ạ ~!"

"Không có ai ở nhà…"

“Haha, vậy sao ~?”

Tôi cười vì xấu hổ.

"Bà của cậu thì sao? Không phải nói là cậu và bà sống cùng nhau sao?”

"Đúng. Sao cậu biết?"

"Hôm qua, khi cậu đến muộn, cậu đã nói rằng đó là vì bà của cậu đã không đánh thức cậu."

"Mình á? Mình đã nói vậy sao…? ”

Ô đúng rồi.

Tôi có thể cảm nhận được rằng tôi đã nói một điều gì đó không ổn.

Sau cuộc nói chuyện đó, tôi đã bị giết bởi người phụ nữ đang cười và thời gian quay ngược lại. Sau đó, chúng tôi không nói về bà của cô ấy.

Thật khó hiểu.

Rất may, SunAh chỉ nghiêng đầu bối rối và dường như còn một chút nghi hoặc.

“Bà ngoại đi đến bệnh viện nên đến tối mới về…”

“Mình hiểu rồi ~. Haha, ah! Đó có phải là phòng của cậu không? ”

Tôi nghĩ rằng việc nói về việc đi bệnh viện của bà cô ấy sẽ khiến không khí trở nên chùng xuống, vì vậy tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Ừ, đây là phòng của mình…”

“Chà ~. Mình có thể vào được không?"

SunAh gật đầu và cười nhẹ.

Phòng của SunAh thực sự rất đơn giản.

Không có bất kỳ tờ báo có vẻ là dành cho nữ nào, và thậm chí không có một chiếc giường hay máy tính.

Trên chiếc bàn cũ có một cuốn truyện cười kỳ quặc trông chừng mười năm tuổi, và một cuốn sách tham khảo cấp hai đã sờn rách.

Tuy nhiên, chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác cho dù có lục tung căn phòng thì cũng chẳng có làm sao hết ! Kể cả khi tôi không phải người bạn đến thăm nhà.

Tôi nhanh chóng nhìn qua căn phòng để tìm thứ gì đó giúp bắt đầu cuộc trò chuyện, và tôi đã nhận ra một thứ thú vị.

"Ah! Đó là album tốt nghiệp! Mình có thể xem qua cái này không?”

"Hehe, cậu cứ tự nhiên."

Album tốt nghiệp Trung học Cơ sở của SunAh!

Tôi đã tìm kiếm kỹ lưỡng trong album và tìm thấy hình ảnh thời trung học của SunAh.

Khuôn mặt trẻ con, đôi mắt tròn. Nhưng vẻ mặt lại không có sự tự tin.

Không khác gì hiện tại.

“Cậu trong ảnh giống hệt bây giờ nhỉ. Chờ đã, điều đó không phải quá rõ ràng sao? Vì nó là một bức ảnh từ năm ngoái.

“Cậu nói đúng, hahaha …”

"Cậu đã trải qua những ngày tháng ở trường trung học như thế nào?"

“…”

 SunAh đột nhiên ngừng nói.

Tôi nhận ra sự thay đổi và nhanh chóng gập cuốn album lại, lấy cuốn truyện cười kỳ quặc trên bàn làm việc.

Có lẽ cô ấy đã bị bắt nạt. Mong cô ấy có thể vượt qua.

“Hahahaha. Cuốn truyện này là gì?Cậu đã mua nó được bao lâu rồi? ”

"Cuốn truyện đó khá buồn cười."

Sau khi nhìn thấy cuốn truyện cũ nát, SunAh lại bắt đầu cười.

Tôi bắt đầu xem qua cuốn sách.

"Để mình xem. Bún gì mà không giả được?”

"Bún real."

“SunAh kể rằng cậu ấy ăn rau bổ sung chất xơ nhưng bị bà ngoại mắng. Hỏi SunAh ăn rau gì?”

“Rau câu.”

“Hahaha. Cậu nhớ hết à. Chắc cậu đã đọc nhiều lần rồi ~ ”

"Phìiiii."

Tôi chợt tưởng tượng ra cảnh một SunAh cô đơn không biết làm gì hơn, ngồi đọc truyện cười để giết thời gian. Nó chợt khiến tôi chạnh lòng.

'Chết tiệt. Một đống điều vớ vẩn cứ làm mình tụt mood! Không cần phải để tâm mấy cái này.’

Chúng tôi rời phòng, đi qua căn bếp chật chội và ra phòng khách.

Có thể bà cô ấy ở căn phòng này, có một cái chăn điện trải ra và tôi có thể nhìn thấy một chiếc quạt kiểu cũ.

Rất may là có một chiếc TV, mặc dù đó là một chiếc TV CRT cũ mà ngày nay rất khó để tìm được.

“Cùng xem TV nào, SunAh! Không biết đang chiếu phim gì nữa ~?”

“…”

Điều khiển từ xa đã bị hỏng, sau khi tôi loay hoay với núm điều khiển kênh thì mới nhận ra.

Dịch vụ truyền hình của SunAh không có kênh phim.

Bên cạnh một số kênh phát sóng miễn phí, mọi kênh khác đều là kênh tĩnh.

Đó là lý do tại sao cô ấy im lặng khi vừa rồi tôi đề cập đến phim.

“À, haha. KBS… KBS…”

“…”

“ Hành trình khám phá các thị trấn” đã được phát sóng.

 

-

TL/N: “Hành trình khám phá các thị trấn” là một chương trình có các phóng viên đi đến các thị trấn nhỏ hoặc vùng lân cận khác nhau trên toàn quốc và giới thiệu về chúng.

-

 

Kênh khác chiếu một chương trình mua sắm tại nhà, bán máy hút bụi.

‘Chà, oái. Không có một chương trình nào có thể xem sao?’

Nó như là một đòn đánh chí mạng giáng vào người tôi vậy.

Không thể làm gì khác, chúng tôi ngồi đó và xem “Hành trình khám phá các thị trấn”.

Chương trình phỏng vấn một ông cụ từng tham gia Chiến tranh Việt Nam nhưng sau đó bị bệnh trĩ và kéo dài cho đến bây giờ.

“…”

“…”

Sau khi thở dài thườn thượt, chúng tôi tắt TV.

Âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong nhà là tiếng tủ lạnh chạy.

SunAh và tôi đang ngồi im lặng trên chiếc chăn điện.

Ánh nắng cuối chiều rọi vào căn hộ này. Trong khi chúng tôi im lặng ngồi đó, SunAh đã lên tiếng trước.

“Nhà của mình khá nghèo và chán, phải không? Và không có gì vui để làm… ”

“…”

Tôi nên trả lời cô ấy như thế nào?

Tôi đang rất muốn tìm hiểu thêm về cậu ấy nhưng vẫn không biết phải hỏi gì trước, vì vậy tôi quyết định chỉ hỏi những gì tôi tò mò.

“Này, SunAh? Cậu thường làm gì sau giờ học?’

“…”

“Mình chỉ hơi tò mò về điều này thôi. Mình, hmm…”

Hãy trả lời thật nhé.

“Mình tò mò về thời gian rảnh của cậu. Cậu làm gì để cảm thấy vui vẻ, cậu có sở thích gì… ”

SunAh chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình TV trống rỗng rồi quay đầu lại nhìn tôi.

“Cậu làm gì trong khoảng thời gian từ sau giờ học đến khi đi ngủ, cậu có suy nghĩ gì, cậu muốn trở thành người như thế nào, mình chỉ muốn biết. Mình chỉ… tò mò về tất cả những điều đó.”

“…”

Không khí tạm thời trung xuống.

“…”

“…”

Rồi SunAh, người vẫn còn đang bàng hoàng, hơi ngẩng đầu lên. Cô ấy hắng giọng và biểu hiện suy tư hiện trên khuôn mặt.

“Hôm qua… mình về nhà và thay đồ… và chỉ đi chơi quanh khu phố? Sau đó mình ăn tối và đi ngủ, mình nghĩ…”

“…”

“Bởi vì mình đi ngủ quá sớm, mình đã thức dậy vào lúc bình minh, và mình không thể ngủ lại được… Sau đó, mình lại ngủ thiếp cho đến khi trời sáng.”

Đó là lý do tại sao hôm nay cô ấy đến muộn?

Đó cũng có thể là lý do cô ấy đến muộn vào ngày hôm trước.

“Thế hôm qua thì sao…?”

SunAh nhíu mày khi cố nhớ lại trước khi cô ấy thở dài.

"Xin lỗi. Mình không nhớ…”

Tôi gật đầu mà không nói một lời nào.

SunAh, người luôn có biểu hiện lờ đờ.

Tôi nghĩ rằng mỗi ngày của SunAh cứ chảy trôi theo dòng thời gian, mà chưa thực sự ‘sống’.

 

Sự hiểu biết của bạn về Yoon SunAh đã tăng lên 10.

 

"SunAh."

"Ơi?"

“Ngay cả khi Câu lạc bộ truyện ma của chúng ta không được chấp nhận, chúng ta hãy cùng nhau tham gia vào cùng một câu lạc bộ nào đó.”

“…!”

Mặc dù SunAh có vẻ ngạc nhiên nhưng cô ấy vẫn mỉm cười và gật đầu.

"Tất nhiên rồi! Thật tuyệt khi làm điều đó…! ”

“Hãy chắc chắn đó nhé! Hahaha. ”

"Ahaha."

Mục tiêu của tôi là tránh làm phiền cô gái đang lo lắng về hoàn cảnh của cô ấy  và thể hiện một hình ảnh thoải mái, nhưng tôi đoán điều đó là không thể tránh khỏi.

Tuy nhiên, khi cả hai chúng tôi tâm sự với nhau thì bầu không khí đã trở nên thoải mái hơn với nhau.

Sau đó, như thể đã đến nhà bà ngoại SunAh rất nhiều lần và trở nên quen thuộc với nơi này, tôi đi xung quanh nhà của SunAh — làm những việc như nghịch những chiếc chăn trong tủ, hoặc kể về những kỷ niệm của chúng tôi khi chúng tôi nhìn vào các hình dán Pokémon trên tủ lạnh. 

 

***

 

“Ahahaha, hãy cẩn thận và giữ an toàn trên đường về nhà nhé! Hôm nay rất vui!”

“Mình cũng rất vui! Cảm ơn cậu rất nhiều nhé SunAh!”

"Không có gì. Ahaha. 

Tôi vẫy tay loạn xạ khi chào tạm biệt SunAh, người tiễn tôi ra khỏi cửa ra vào khu chung cư

"Lần sau, mình sẽ mua cho cậu một cái gì đó thật tốt, vì vậy hẹn gặp lại cậu vào ngày mai!"

“Ừ, về nhà an toàn nhé ~! Tạm biệt ~! ”

Tôi bắt đầu suy nghĩ khi trên đường về nhà với tâm trạng vui vẻ.

‘Bố hoặc mẹ mình có lẽ đang về nhà.’

Có một thứ gì đó đang giả làm mẹ tôi…

Chắc chắn sẽ ổn nếu tôi vào trong nhà cùng với bố mẹ, phải không?

Trong phim, những hồn ma thường xuất hiện và làm mọi người kinh hoàng khi họ ở một mình nhưng lại không xuất hiện khi họ ở cùng gia đình.

Vì vậy, nếu tôi cùng bố mẹ về nhà cùng với nhau, ngôi nhà sẽ quay lại nguyên trạng như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

‘… Liệu có đúng không?’

Đây không phải một bộ phim mà là cuộc sống thực.

Những điều bất thường xảy ra trong cuộc đời tôi…

Khi tôi nghĩ về nó một lần nữa, tôi nhận ra rằng không thể giải thích nó bằng sự trừu tượng của một con ma.

Nó đặc biệt giống như vụ nổ đầu ba trăm người hay người phụ nữ đang cười trong ‘Truyện ma viết tay’.

Những hiện tượng trong truyện ma…

Chúng không trốn đi ngay cả khi có đông người, thay vào đó chúng trực tiếp thể hiện tầm ảnh hưởng.

‘Điều đó có nghĩa là, có lẽ…’

Tôi đã mơ hồ nghĩ rằng sẽ không có nhiều chuyện xảy ra nếu tôi ở cùng bố mẹ, nhưng tôi có thể đã nhầm.

Giống như những hiện tượng trước đây, thứ đó có thể mang hình dạng của mẹ và xuất hiện để đe dọa người thân của tôi.

‘… Cha mẹ mình đang gặp nguy hiểm.’

Tôi nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho mẹ.

[Chào con? Joon?]

Rất may là mẹ vẫn đang trên đường về nhà trên xe buýt.

Sau đó, tôi gọi cho bố.

 

Bíp bíp-

 

Chỉ có những tiếng động báo hiệu cuộc gọi bận vang lên.

 

Bíp bíp-

 

Bố không nghe máy.

Tôi chạy hết tốc lực về nhà.

 

____

***

Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương