Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học
Chapter 13: Câu chuyện chuyện ma thứ tư - Mẹ (1)

<< Cảnh báo: Chương này có mô tả về một số cảnh kinh dị. Độc giả cân nhắc trước khi đọc >>

 

Chương 13: Câu chuyện chuyện ma thứ tư - Mẹ (1)

 

Sau khi ra khỏi thang máy, tôi đứng trước cửa của nhà tôi.

Lúc tôi thò tay vào ổ khóa cửa để nhập mật mã, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.

'Bầu không khí quá yên tĩnh.'

Tôi nhẹ nhàng áp tai vào cửa.

Nếu ai đó ở trong nhà, sẽ có tiếng động bất kể nhỏ đến mức nào.

Tiếng TV, tiếng máy hút bụi đang chạy, hay tiếng đóng mở cửa.

Ít nhất, đáng lẽ phải có một số loại tiếng động khi đi bộ xung quanh ngôi nhà.

“…”

Tuy nhiên, tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì phát ra từ ngôi nhà của tôi.

Tất cả những gì tôi cảm thấy là thanh chốt lạnh lẽo của cánh cửa trước.

Tôi dùng tay che tai lại và cố gắng tập trung hơn.

“…”

Hệt như tôi đã nghĩ, không có tiếng động nào được phát ra cả.

Tôi có thể cảm thấy rằng không có ai ở đó.

'Không thể nào. Tôi vừa nhìn thấy mẹ… ’

Tôi gạt cảm giác nghi ngờ sang một bên và nhanh chóng gõ mật mã, xoay nắm cửa.

 

Kẽo kẹt-

 

"Con về nhà rồi đây~."

“…”

"Mẹ ơi?"

Tôi cởi ba lô của mình và ném nó sang một bên, đi về phía ban công.

Cũng không có ai ở đó.

"Mẹ?"

Tôi rón rén đến phòng ngủ chính và mở cửa.

“…”

Không có ai ở đó.

Tôi đi vào phòng tắm ngay bên cạnh và bật đèn.

 

Cạch-

 

Để đề phòng, tôi cũng kiểm tra cả bồn tắm. Không có ai ở đó.

Không gian quá yên tĩnh.

Bao gồm cả phòng làm việc của bố tôi, tôi đã xem qua tất cả các phòng trong nhà mình. Cuối cùng, tôi kiểm tra phòng của mình trước khi trở lại phòng khách.

“…”

Im lặng

Hoàn toàn im lặng.

‘Điều này không đúng. Tôi chắc chắn vừa nhìn thấy mẹ tôi trên ban công.’

Không thể có chuyện mẹ tôi lại rời khỏi căn nhà hay khu chung cư nhanh như thế được, nhất là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

Bà ấy chắc chắn phải ở trong nhà.

‘Ban công.’

Tôi đã định kiểm tra lại ban công thì tôi dừng lại, một cảm giác khôn xiết bao trùm lấy tôi.

“…”

Tôi chắc chắn đã nghĩ rằng có ai đó ở đó, nhưng ngôi nhà im lặng.

Mẹ tôi đã đi đâu?

Tôi hiện có đang ở một mình trong nhà hay không?

Cho dù là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu rọi vào nhà nhưng tôi cảm thấy bên trong căn nhà hoàn toàn có điềm gở.

“…”

Tôi đột nhiên rùng mình, lạnh hết sống lưng và tôi quay người lại. Nhưng tất nhiên, không có ai ở đó.

Một lần nữa, tôi bắt đầu đi về phía ban công.

Tôi đứng đúng chỗ mà mẹ tôi đã đứng trước đó.

Khi nhìn xuống, tôi có thể thấy lối đi bộ nối với lối vào khu chung cư.

‘Tôi đã nhìn lên khi tôi đang đi bộ…’

Đó không phải là một khoảng cách xa.

Theo tôi nghĩ, tôi không thể nhìn nhầm được.

“…”

Sau khi đứng ngoài ban công một lúc, tôi quay đầu rời đi thì có thứ gì đó đập vào mắt tôi.

Đó là máy giặt.

Máy giặt của chúng tôi được đặt ở cuối ban công.

Nắp máy giặt đã được đóng lại.

“……”

Mẹ luôn để hở nắp vì để cho nó khô ráo.

Tại sao cửa của nó lại bị đóng

Cảm giác lo lắng xen lẫn hoài nghĩ lúc trước đang chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi từ từ tiến đến chiếc máy giặt.

Tôi muốn gọi mẹ, nhưng tôi cảm thấy rằng khoảnh khắc tôi phá vỡ sự im lặng kỳ lạ này, một thứ gì đó đe dọa sẽ nhảy ra. Nuốt nước bọt ,tôi cố hết sức giữ sự yên lặng.

Tôi bóp nghẹt bước chân và lén lút đứng trước máy giặt.

Sau đó tôi từ từ mở nắp.

Mẹ đang thu mình vào bên trong máy giặt, nhìn thẳng vào tôi.

“…!”

Tôi bắt đầu chống tay và thở hổn hển.

Khi tôi lùi người lại một chút, tầm mắt tôi hạ xuống khi nhìn chiếc máy giặt, điều đó có nghĩa là mẹ không còn nhìn thấy tôi được nữa.

Tuy nhiên, tôi vẫn có thể nhìn thấy đỉnh đầu của bà ấy nhô ra.

"Hộc hộc, hộc hộc."

Ngay lập tức tôi hướng ánh mắt về chiếc máy giặt, và tôi từ từ lùi lại.

Tôi có cảm giác như ngay lúc tôi nhìn đi chỗ khác, một thứ gì đó sẽ chạy tới và hét lên.

"Hộc hộc, hộc hộc."

Và cứ như vậy, từng bước một, tôi rất chậm rãi rời khỏi ban công.

Tiếp tục lùi lại theo cách tương tự, tôi đi vào góc phòng khách.

Theo hướng tôi đang nhìn, chiếc máy giặt đã bị bức tường che đi và nó dần khuất khỏi tầm mắt của tôi.

Tôi tiếp tục di chuyển như vậy cho đến khi đến giữa phòng khách.

Đột nhiên, một cái đầu ló ra từ cửa ban công.

"Con vừa đi học về à?"

Mẹ ló đầu ra khỏi góc nhà, giọng nói không chút dịu dàng.

"Hộc hộc..."

Khoảnh khắc đó, trái tim tôi như thắt lại.

Đó không phải là bà ấy.

Đó không phải là mẹ tôi.

Con người không thể chỉ thò mặt ra ngoài, nhất là khi ở một góc chính xác 90 độ.

Để làm được điều đó, cơ thể của họ sẽ phải hoàn toàn uốn cong sang một bên, theo một góc 90 độ không tự nhiên.

“"Hộc hộc…”

Thay vì trả lời, tôi từ từ quay đầu lại và tiến đến cửa trước.

Tôi không tự tin vào việc tiếp tục giao tiếp bằng mắt với thứ giả mạo mẹ tôi.

Tuy nhiên, tôi có cảm giác thứ đó sẽ bắt đầu chạy theo tôi ngay khi nó rời khỏi tầm nhìn của tôi.

Vì vậy, tôi bắt đầu từ từ bước sang một bên trong khi giữ cho khuôn mặt đó gần như không xuất hiện trong khóe mắt của tôi.

Tôi đã đến được cửa của căn nhà.

Tôi mơ hồ duỗi tay theo hướng tôi nghĩ sẽ có khóa cửa và dùng xúc giác để nhấn nút.

 

Bíp bíp bíp bíp ~

 

“Thằng khốn nạn, giống hệt bố mày! Mày đang định đi đâu vậy?!!!!!!”

 

Ngay lúc thứ đó há to miệng định nhảy ra ngoài, tôi đã đạp tung cánh cửa và chạy như điên xuống cầu thang.

Tôi chạy xuống cầu thang như thể tôi đang nhảy xuống, bỏ qua bốn đến năm bậc thang một lần.

 

Bịch, bịch, bịch.

 

Tôi chạy trốn lên xuống một và mở cửa thoát hiểm của tòa nhà.

Sau đó tôi chạy đến trung tâm thương mại, nơi tôi có thể nhìn thấy trước mặt.

“Hộc hộc…”

Tôi bỏ chạy như điên cho đến khi đến giữa trung tâm thương mại, nơi mọi người đang đi lại. Cuối cùng thì tôi cũng lấy lại được hơi thở.

“Chết tiệt… Điên, khục khục… hộc… hộc… cái gì vậy? Mẹ kiếp… hức… hức… ”

Những phụ nữ và học sinh đi qua đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi quay đầu lau mồ hôi khi nhìn lên khu chung cư.

Mẹ tôi vẫn ở chỗ cũ trên ban công, nhìn chằm chằm vào tôi không nhúc nhích.

“…”

Một lúc sau, mẹ tôi nằm ngửa ra bằng bốn chân, úp bụng và bò về phía phòng khách cho đến khi khuất dạng. 

“Điên rồ… Chết tiệt…”

Tôi hít thật sâu và thở ra một hơi dài, trước khi gục xuống cầu thang ở trung tâm thương mại.

Tôi may mắn vì ít nhất đã chạy ra khỏi nhà với đôi dép của mình.

“Chà, mình thậm chí đã có thời gian để…? Haha.”

Tôi ngưỡng mộ sự nhanh trí của tôi.

Nhưng tôi không cười vì nó buồn cười. Đó là một tiếng cười đến từ phản ứng của cơ thể, bắt nguồn từ việc giải tỏa căng thẳng.

“Huuuuuuuu ……”

Tôi lại thở dài thườn thượt.

'Mình nên làm gì bây giờ?'

Bây giờ tôi không thể về nhà được.

Tôi đã nghĩ rằng tôi nên đợi cho đến khi cả hai bố mẹ tôi đi làm về rồi mới về nhà.

Tôi đã phải gọi đó là một con ma? Thứ đó thường không xuất hiện khi tôi ở cùng gia đình…

'Mấy giờ rồi? Cửa sổ trạng thái.'

 

Mở-

 

<Cửa sổ trạng thái>

16:22, Thứ 4 ngày 6 tháng 3 năm 2019

Lee Joon - Số lần chết: 2 

Thành thạo hơn trong nhiệm vụ

Điểm cốt truyện: 15

Độ thành thạo: 6%

Cửa sổ trạng thái

Quản lý Câu lạc bộ (Khóa)

Số liệu thống kê

Cài đặt

 

 

Bây giờ là bốn giờ chiều.

Tận bảy giờ bố mẹ tôi mới đi làm về.

Tôi phải đợi ít nhất hai tiếng.

‘Ah. Mình để quên ví ở nhà.’

Tôi thường để ví của mình trong balo, và tôi ném balo của mình sang một bên trong nhà trước khi bỏ chạy.

Thứ duy nhất tôi có trên người là điện thoại di động.

Nếu tôi có ít nhất một đô la, tôi có thể đã dành thời gian của mình trong một quán cà phê internet. Nhưng tôi không có một xu nào trên người.

‘Mình sẽ phải làm gì trong hai tiếng rưỡi dài đằng đẵng này đây?’

Nếu tôi ngồi ở một chiếc ghế dài và lướt web trên điện thoại, thời gian sẽ trôi qua nhanh chóng.

Tuy nhiên, gói dữ liệu của tôi rất ít vì tôi còn là học sinh, và không có wifi thì không có cách nào để tôi truy cập internet.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi phủi mông và đi về phía sân chơi nằm trong khu chung cư.

 

* * *

 

Tôi đang bình tĩnh ngồi trên xích đu ở sân chơi thì một bà hàng xóm đi ngang qua và tiến lại gần tôi.

"Cậu học sinh này, tại sao cháu lại ở đây một mình?"

"Cháu không thể về nhà."

“Chậc chậc chậc. Vậy cháu đã ăn gì chưa?"

Trời đã xế chiều, gần hoàng hôn. Tôi là một học sinh đang ngồi trên xích đu một mình, không có ví, chân đi dép lê, và tôi vẫn mặc đồng phục học sinh.

Có vẻ như tôi đã gặp chuyện gì?

“Không, cô không cần phải lo lắng về cháu đâu ạ. Cháu ổn ạ. Thực sự là cháu không thể về nhà ngay bây giờ. "

“Ý của cháu là cháu không thể về nhà sao? Cháu bị mẹ đuổi ra khỏi nhà đúng không? ”

"Đúng ạ…"

"Hahahaha."

Cô lại bắt đầu chép miệng và nói.

“Cô không nói bóng gió bất cứ điều gì về phương pháp giáo dục của một gia đình khác, nhưng làm thế nào mà ai đó tự xưng là mẹ lại đuổi con trai mình ra ngoài trong khi nó chỉ đi dép lê thôi chứ…? Haah… ”

“…”

“Con trai đầu của cô là bác sĩ, và con thứ hai của cô là luật sư, cháu thấy đấy. Chúng lớn lên thật tốt mà cô không cần sử dụng bạo lực với chúng…”

“À, vâng. Bây giờ cháu sẽ về ạ.”

Tự dưng cô ta khoe khoang về các con trai của cô ta làm gì cơ chứ?

Đúng là một quý bà thích khoe khoang.

 

Sự hiểu biết của bạn về Choi JaOk đã tăng lên 5.


 

 Tôi đứng dậy và bắt đầu đi vòng quanh khu phố để tránh bị bà cô đó bắt gặp.

Tôi đi bộ chậm rãi để thời gian trôi qua, nhưng chỉ sau một vòng tôi đã thấy mệt.

‘Tại sao mình lại gặp phải rắc rối này cơ chứ…?’

Tôi đã định dành một buổi chiều thoải mái để chơi game, nhưng cái thứ giả mạo làm mẹ tôi đó đã phá hỏng mọi thứ.

“Haizz…”

Tôi thở dài thườn thượt và ngồi phịch xuống chiếc ghế dài gần đó.

Còn phải đợi lâu lắm bố mẹ tôi mới về.

Tình trạng tuyệt vọng và tội nghiệp đó của tôi. Một học sinh xấu số vô cùng đáng thương!

“…”

Từ ‘tội nghiệp’ đột nhiên khiến tôi nghĩ đến SunAh.

‘Mình không có gì để làm cả. Mình có nên gửi cho SunAh một tin nhắn KakaoTalk không?’

Nghĩ về điều đó, vì tôi đã nghe giải thích về ‘Truyện Ma Viết Tay” ngày trước, tôi đã trao đổi số điện thoại với GyeongWon và SunAh.

Tôi chỉ gặp họ ở trường và chưa liên lạc với họ qua điện thoại.

‘Chà, sẽ là tự nhiên hơn nếu mình nói mình vừa chào vừa kiểm tra xem số đó có đúng hay không?’

Đây là lần đầu tiên tôi gửi tin nhắn KakaoTalk cho một cô gái.

Có một chút căng thẳng, nhưng đồng thời không có gì bất thường trong việc gửi tin nhắn.

Tôi chỉ cần phải gửi nó.

 

Sột soạt, sột soạt.

Lướt-

 

Tôi lấy điện thoại ra khỏi túi và mở ứng dụng KakaoTalk.

Sau khi kiểm tra danh sách bạn bè của mình, tôi thấy rằng không cần phải lướt lên hay xuống để tìm. Cả SunAh và GyeongWon đều ở trang đầu tiên.

Vào thời điểm đó, tôi thực sự không có nhiều bạn bè.

‘Mình thực sự đã trải qua cuộc đời đi học... một cách hoàn toàn nhàm chán.’

Thật là một điều kỳ diệu khi tôi có hai người bạn sẽ đi cùng tôi trên con đường đến trường.

Lý do cho điều đó là vì tính cách có vẻ dở hơi của tôi là cảm thấy cô đơn khi ở một mình, nhưng lại muốn ở một mình khi ở bên người khác.

Mặc dù không có người nào đối xử tệ với tôi, cũng không có người bạn nào mà tôi đủ thân thiết để liên lạc cá nhân.

‘Hừm, Ahn GyeongWon. Tôi có nên xem trang cá nhân của cậu ta không?’

Khi tôi kiểm tra trang cá nhân của GyeongWon, cậu ta đã tự tin lấy ảnh tự sướng làm ảnh đại diện của mình.

‘Trông thật nó không quá tệ nhưng cũng không đẹp cho lắm?’

Như muốn nhấn mạnh rằng mình là một trí thức, miệng đang ngậm chặt và đang chỉ vào mắt kính.

Và đối với thông điệp trạng thái của mình, cậu ta đã đặt câu nói "Người ta tạo ra may mắn cho chính mình thông qua sự chuẩn bị kỹ lưỡng", nghe giống như câu nói mà cậu ta tìm thấy sau khi tìm kiếm trên internet.

‘… Thật đáng nể.’

Khuôn mặt của cậu ta khá điển trai miễn là cậu ta vẫn giữ nguyên không cử động gì cả vì vậy cậu ta có thể đã được rất nhiều cô gái yêu thích.

Bởi vì cậu ta tập trung quá nhiều vào việc cố gắng thể hiện rằng mình là một trí thức, cậu ta đã để lại ấn tượng ‘nhìn thì ngu mà cứ tưởng mình ngầu’ đến nỗi ở trường cậu ta không có bạn bè ngoài SunAh và tôi.

Tôi tặc lưỡi và xem trang cá nhân của SunAh.

Mọi thứ vẫn là cài đặt mặc định. Ảnh hồ sơ là hình người màu xanh được mặc định khi bạn không tải lên một hình ảnh nào. Thông báo trạng thái cũng trống. Mọi thứ đều không có gì.

‘SunAh có phải là kẻ lowkey vạn năm như mình không nhỉ?’ 

Bây giờ tôi sẽ liên lạc với họ, tôi hơi lo lắng. Nhưng tôi đã cố gắng vững lòng.

Phải gửi tin nhắn đến một cô gái dễ thương trong lớp!

Tôi gõ một đoạn <Xin chào> ngắn và nhấn gửi.

‘Vì mình cảm thấy buồn chán, nên mình cũng nên gửi cho GyeongWon một tin nhắn chứ nhỉ.’

Vì cả hai chúng tôi đều là con trai nên tôi đã gửi cho cậu ta một tin nhắn rất ngắn < Chào >.

Một lúc sau, một câu trả lời đến từ GyeongWon.

<Ahn GyeongWon: Ở lớp luyện thi, không thể trả lời tin nhắn>

Tôi trả lời, <Ok. Tôi chỉ thử nhắn tin cho cậu thôi. Hãy tiếp tục học đi.>

‘Cậu ta đang ở lớp luyện thi. Nó phù hợp với hình ảnh của cậu ta đang xây dựng. Tôi tự hỏi tại sao SunAh không phản hồi nhỉ.’

Tôi tự hỏi SunAh đã dành thời gian của mình để làm gì.

Sau đó, tôi nhớ đến tòa nhà chung cư cũ kĩ mà cô ấy sống.

‘… Cô ấy nói rằng cô sống với bà ngoại. Liệu nhà cô ấy có những thiết bị gì?’

Cô ấy có máy tính ở nhà không? Một chiếc TV?

Tôi tò mò không biết SunAh sẽ làm gì ở nhà để giết thời gian.

Sau khi tôi ngồi trên ghế dài trong hai mươi phút không yên, điện thoại di động của tôi đổ chuông.

 

KakaoTalk ~

 

Tôi nhanh chóng kiểm tra điện thoại di động của mình và thấy rằng SunAh đã phản hồi.

"Ồ!"

Tôi thể hiện sự phấn khích bằng cách khua tay xung quanh.

‘Mình nhận được tin nhắn KakaoTalk từ một cô gái!’

Trái tim tôi cảm thấy rung động.

Miệng tôi không thể ngừng cười khi tôi kiểm tra tin nhắn.

<Yoon SunAh: Đúng vậy, xin chào.☺>

Tôi đang ngồi trên băng ghế, mỉm cười một cách ngớ ngẩn khi xem tin nhắn của SunAh. Khi một số đứa trẻ đi ngang qua, tôi nhanh chóng thay đổi biểu cảm.

"E hèm."

SunAh, cô ấy thật dễ thương. ‘Xin chào.☺’quá dễ thương!

Tôi cố gắng bình tĩnh và gõ phản hồi trên bàn phím, nhưng tay tôi run quá.

Tại sao tôi lại vậy nhỉ?

Ảnh hưởng của một trường cấp 2 toàn nam và trường cấp 3 chán ngán tồi tệ đến vậy sao?

Đôi khi tôi bật cười, hoặc co rúm người lại vì xấu hổ.

‘Ah ~ cái này có quá ngắn không? Mình có nên thử gửi một tin nhắn dài hơn không?’

Tôi đang suy ngẫm một mình trong khi cười khúc khích. Sau đó tôi bắt đầu khua chân.

Thật là phấn khích!

Tôi cảm thấy có một ánh mắt nhìn về phía tôi, vì vậy tôi đã nhìn lên để kiểm tra. Một con mèo màu pho mát đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Ngươi đang nhìn gì vậy, đồ lông lá?!"

"Meo."

Tôi lại giơ điện thoại lên và gửi một tin nhắn.

<Lee Joon: Cậu đang làm gì vậy? ☺>

Sau khi tôi đợi năm phút, nhưng mà tôi cảm thấy như một tiếng đồng hồ đã trôi qua vậy, một tin nhắn KakaoTalk được gửi đến.

<Yoon SunAh: Mình chỉ đang nghĩ vu vơ thôi. ☺>

Hừ! Ý cô ấy là gì?

Nghĩ vu vơ là cái gì nhỉ. Đó có phải là một số phương pháp nói chuyện chỉ có con gái mới sử dụng?

‘Mình nên trả lời như thế nào…?’

Tôi tiếp tục bắt bộ não của mình hoạt động, nhưng tôi không chắc chắn.

Tôi phải trả lời tin nhắn đó như thế nào?!

Tôi là một tên ngốc, vì vậy tôi không biết nhiều về những thứ đó.

Khi tôi co rúm người lại và cười khúc khích trong sự lo lắng thích thú, tôi vô tình chảy nước dãi trên người.

Bà cô hàng xóm tôi đã gặp ở sân chơi trước đó đã nhìn thấy cảnh tượng đó và chạy đến với tôi trong sự ngạc nhiên.

"Cậu học sinh lúc nãy! Cháu không thoải mái ở đâu đó, phải không? Người giám hộ của cháu ở đâu?”

“Ah chết tiệt, cô ơi! Cô không cần quan tâm đến cháu đâu! Cháu hoàn toàn ổn! ”

Đúng như tôi nghĩ, người phụ nữ đó thực sự rất tọc mạch.

 

    Sự hiểu biết của bạn về Choi JaOk đã tăng lên đáng kể.

           

Sau khi đuổi bà cô hàng xóm đi, tôi nhanh chóng trả lời tin nhắn của SunAh.

<Lee Joon: Ồ vậy sao? ☺. Mình đang bị kẹt bên ngoài để đợi bố và mẹ vì mình đã làm mất chìa khóa. : ’(>

 

KakaoTalk ~

 

Phản hồi tiếp theo đến nhanh chóng.

<Yoon SunAh: Ồ, có thật không? : ’( Cậu đang ở đâu thế?>

 

Nhấp, nhấp, nhấp.

 

<Lee Joon: Mình chỉ đang ngồi trên một chiếc ghế dài bên ngoài chung cư.>

 

KakaoTalk ~

 

<Yoo SunAh: Cậu nên đi đến một quán cà phê internet ở đâu đó hoặc gì đó: '(>

<Lee Joon: Mình lại để quên ví ở nhà mất rồi: '(>

Thông thường, SunAh lẩm bẩm và kéo dài cuối câu, nhưng trong tin nhắn KakaoTalk, giọng nói của cô ấy bình thường một cách đáng ngạc nhiên.

‘Đó là điều hiển nhiên? Nhưng mình thì ngược lại.’

Khi nói chuyện trực tiếp với SunAh, tôi đã nói rất thoải mái. Nhưng khi nhắn tin cho cô ấy qua KakaoTalk, tôi lo lắng lạ thường và trái tim tôi rung rinh.

<Yoon SunAh: Cậu không có bất kỳ người hàng xóm nào có thể ngồi nhờ sao?>

<Lee Joon: Đúng vậy, mình không…: ’(>

<Yoon SunAh: Còn bố mẹ cậu thì sao? Khi nào họ về nhà?

<Lee Joon: Mình không rõ lắm, có thể là sau hai giờ nữa?>

<Yoon SunAh: Ah thật sao? : ’( Vậy phải đợi khá lâu đấy.:’ (>

<Lee Joon: Ừ.>

Và sau đó các tin nhắn dừng lại.

Tôi đã đợi khoảng mười phút, nhưng không có phản hồi.

‘Hừm, tình huống này có vẻ không ổn.’

Tôi định dành thời gian chỉ để nói về cuộc sống hàng ngày, nhưng khi chủ đề về việc ra khỏi nhà xuất hiện thì bầu không khí có trở nên hơi nặng nề không?

Cuộc trò chuyện đã theo một khuôn mẫu kỳ lạ.

‘Có vẻ như lúc nãy tôi than vãn khá nhiều.’

SunAh chưa phản hồi gì cả.

‘Mình có nên thử gửi cho cô ấy một tin nhắn với chủ đề khác không?’

Nhưng nếu tôi gửi một tin nhắn khác khi chưa có phản hồi thì có vẻ như tôi đã quá thiếu kiên nhẫn?

'Mình nên làm gì?'

Tôi như chìm đắm trong vô vọng khi đang cân nhắc xem sẽ gửi gì.

‘Hmm, nếu mình viết như này này… Không, quá nhiều… Như thế này? Không, quá ngắn…’

Đột nhiên, tôi nhớ đến cảnh trước canteen trường học, nơi tôi đã nắm lấy tay cô ấy và cô ấy lộ rõ ​​vẻ mặt bối rối.

Tất nhiên, ngay sau thời điểm đó đã quay ngược trở lại, nên về mặt thực tế thì điều đó chưa từng xảy ra.

‘Mình không muốn mắc một sai lầm vô ích một lần nữa. Mình chỉ muốn làm bạn với cô ấy một cách tự nhiên.’

Tôi không biết các cô gái thường nghĩ gì.

‘Mình nói điều này thì sao ... hay nói điều này theo cách này?’

Ặc. Tôi đau đầu quá. Tôi suy nghĩ nhiều đến nỗi não tôi như sắp nổ tung.

Một số chàng trai dường như có thể thoải mái trò chuyện với các cô gái, nhưng tại sao tôi lại có nhiều suy nghĩ như vậy?

‘Cô ấy đang nghĩ gì bây giờ? Mình nên nói tiếp thế nào đây?’

Những suy nghĩ kiểu đó tiếp tục quay cuồng trong đầu tôi và nhanh chóng khiến tôi mệt mỏi. SunAh vẫn chưa trả lời.

‘Haah… Dừng lại thôi. Mình sẽ chỉ ngồi ở đây một cách thoải mái.’

Lúc đầu, tôi cảm thấy tốt khi nhắn tin cho một cô gái. Tuy nhiên, vì có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, não tôi cảm thấy tê liệt.

Tính cách mà hệ thống giải thích.

… Giờ nghĩ lại một chút, tôi nghĩ có lẽ lời giải thích đó chỉ là về tuổi dậy thì.

Mặc dù tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc trông đẹp đẽ trước mặt bạn bè, nhưng sau khi lo lắng về việc bạn bè của tôi sẽ bỏ đi nếu tôi mắc sai lầm, tôi sẽ suy nghĩ quá nhiều và cuối cùng là không kết bạn. Một tình huống nghịch lý.

‘Mệt quá. Mình thực sự mệt mỏi. Đây có lẽ là lý do tại sao mình không thể có bạn thân.’

Ngay cả GyeongWon cũng như vậy.

Bởi vì cậu ta có lòng kiêu hãnh cao, nên tôi sẽ khó trở thành bạn của cậu ta một cách dễ dàng.

Tôi sẽ cần phải liên tục chứng minh cho cậu ta thấy rằng tôi cũng là một người ưu tú.

Không có gì chắc chắn là một người bạn sẽ không rời bỏ tôi, bất kể tôi hành động như thế nào?

Một người bạn, ngay cả khi tôi tỏ ra yếu đuối, sẽ chỉ cười trừ thay vì coi thường tôi? Một người bạn mà tôi có thể tin tưởng?

Một người bạn mà tôi không cần phải tỏ ra đẹp đẽ trước mặt, và với ai cũng chỉ cần tôi là đủ? Người bạn kiểu vậy có còn tồn tại không nhỉ?

Sau đó, tôi có thể ngừng lo lắng mệt mỏi và dành thời gian của mình để thư giãn.

Đó là khi…

 

KakaoTalk ~

 

<Yoon SunAh: Vậy cậu có muốn đến nhà mình trong lúc đợi bố mẹ không??

***

Đọc webtoon tại: Club Truyện Ma Tại Trường Trung Học | Vlogtruyen.net 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương