Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh
-
Chương 6
Buổi họp mặt gia đình diễn ra vào một tối thứ Bảy. Teri đứng ngồi không yên. Cô kiểm tra món giăm-bông trong lò và một nồi lớn thịt hầm sò và khoai tây. Cô chọn đỗ xanh làm rau. Mặc dù đang là mùa hè, nhưng món giăm-bông luôn xuất hiện trong các bữa tiệc đặc biệt của gia đình và cô không muốn phá vỡ truyền thống đó. Bàn ăn được trang trí với những chiếc ly thủy tinh sáng lấp lánh và những chiếc da ăn trang trọng - dù khái niệm đĩa ăn kiểu “trang trọng” và “ngày thường” hoàn toàn mới với cô. Đó là tất cả những điều tốt đẹp nhất dành cho mẹ, Christie và cả nhà cô cô nghĩ với một chút hài hước. Dù không muốn, cuối cùng Teri vẫn phải giới thiệu gia đình với chồng mình.
“Bobby”, cô gọi anh, vừa bước ra khỏi bếp vừa cởi chiếc tạp dề cô mặc để bảo vệ chiếc áo màu xanh nhạt bên trong, chiếc áo khiến cô thêm phần tự tin vì Bobby thích màu đó. Khi anh tới bên, cô nói giọng bình thản, “Anh có nhớ những gì em đã nói với anh không?”.
Chồng cô ngẩn người ra nhìn cô.
“Về Christie ấy à?”.
Với cái nhìn ngẩn tò te ấy, cô nhận thấy anh chẳng hề nhớ lời nào. Cô muốn cảnh báo để anh chuẩn bị trước. Em gái cô, một cô gái mảnh mai và đáng yêu, sẽ làm mọi thứ có thể để quyến rũ anh - và đánh cắp anh nếu có thể. Teri ngờ rằng Christle đã ép Johnny thu xếp cuộc gặp gỡ này để cô nàng lại có dịp chứng tỏ rằng bất kỳ gã đàn ông nào cũng sẽ mê mệt mình. Christie thon thả hơn, xinh đẹp hơn, gợi tình hơn và cô nàng chắc chắn là Teri cũng biết thế. Teri chưa bao giờ đánh giá thấp sức hấp dẫn của em gái mình.
Cô thở dài trước sự ngây ngô của Johnny. Cô không trách cứ cậu em trai mình, cậu em nhỏ của cô rất muốn mọi người sống hòa thuận - mặc dù họ thật sự yêu quý nhau.
Cô lại thở dài. “Bất kỳ lúc nào gia đình em cũng sẽ ở đây”.
Bob nhìn cô chăm chú rồi từ từ mỉm cười. “Hãy nhớ là anh yêu em”.
“Em không phải là người cần nhắc nhở”.
Khi tán tỉnh một anh chàng bất kỳ nào đó, Christie sẽ trở nên rất tinh tế. Cô nàng sẽ tuyệt đối say sưa với Bobby và nuốt từng lời của anh. Dường như bất kỳ người đàn ông nào Teri yêu cũng bị em gái mình hấp dẫn mất. Cứ hễ Christie gặp bất kỳ người đàn ông nào trong đời của Teri là y như rằng, người đàn ông đó không còn hứng thú gì với cô nữa. Cho dù lúc đó Christie đã có bạn trai, nhưng cô nàng cũng chẳng tha bạn trai của chị gái mình.
Với Teri, chẳng ai quan trọng như Bobby. Nếu Christie có ý định vào nhà Teri mà làm trò thì cô em gái bé nhỏ này sẽ thực sự phải ngạc nhiên.
“Em nói lại cho anh biết tên họ đi”, Bobby bảo cô.
“Mẹ em tên là Ruth, và chồng bà, bố dượng của em, tên là Donald”. Teri phải ngừng lại để nghĩ. “Không, em xin lỗi, Johnny đã gọi và báo cho em biết là mẹ đã bỏ Donald và bây giờ mẹ đành định lấy Mike. Em vẫn chưa gặp”. Cô lắc đầu. Theo cô biết, trong số bảy người đàn ông, Ruth vẫn chưa tìm được người thật sự tử tế, và cô mong rằng Mike sẽ là một ngoại lệ.
“Ruth và Mike”, Bobby nhắc lại như cái máy. “Và em gái của em là Christie”.
“Christie Levitt”. Cô cay đắng nhắc cái tên với hy vọng giọng mình không pha chút giận dữ nào.
Anh gật đầu.
“Em đã nói với mẹ rằng chúng ta không mời rượu”.
“Được”. Bob chăm chú theo dõi thái độ của cô.
Bobby rất hay quên lãng những gì đang diễn ra quanh mình - giờ giấc, thời tiết, thậm chí cả tháng nào anh cũng chẳng nhớ. Tuy nhiên lúc này anh lại có vẻ để ý đến gia đình Teri hơn cô tưởng.
“Em gái em có giống em không?”, anh hỏi.
Một câu hỏi thú vị đây. Christie chẳng giống cô và cô cũng vậy. Kém Teri hai tuổi, Christie đã từng giống hệt cô trong mười hai năm đầu đời. Teri có gì, Christie muốn có đó - và nhìn chung là đều có được. Teri có thể nói một cách không do dự rằng mẹ cô luôn cưng chiều cô em gái của mình hơn. Tuy nhiên thỉnh thoảng Christie cũng tỏ ra tốt bụng, điều đó khiến Teri có thể dễ dàng quên đi nhiều chuyện mà em gái đã gây ra cho mình. Cô đủ hiểu biết về bản chất của con người để nhận ra rằng cô và Christie cùng ở trong tình trạng không an toàn do lòng ích kỷ và sự sao nhãng của người mẹ. Ruth có thể yêu Christie hơn và làm cô bé hư, nhưng cả hai cô con gái đều khổ và thiếu thốn tình cảm cả.
Và nó đã có ảnh hưởng không tốt đến cả hai, tuy nhiên theo hai hướng trái ngược nhau.
“Vâng, trong một chừng mực nào đó, Christie và em có giống nhau”, cô thú nhận.
“Vậy em có gì phải sợ?”.
“Em chỉ hơi lo lắng”, cô nói. Cô phải học cách tin tưởng chồng mình. Tối nay sẽ là bài kiểm tra lớn nhất, và sau đó cô sẽ biết chắc chắn rằng Bobby có thực sự yêu cô hay không.
“Donald có chơi cờ không?”, anh hỏi.
“Mike”, cô chỉnh lại. Trong mối quan hệ này, mẹ cô không buồn giới thiệu người đàn ông mới cho con gái, thế thì Teri cũng không giới thiệu Bobby, nhưng tất nhiên vì những lý do hoàn toàn khác nhau.
“Mike có chơi cờ không?”. Anh nhắc lại câu hỏi.
“Em không biết”. Bobby càng hỏi cô lại càng thấy yêu anh. Anh không cảm thấy thoải mái trong các tình huống giao tiếp và thường xử lý không được tốt.
Vì vậy anh tránh dù chỉ là các cuộc gặp gỡ nhỏ; dường như chúng thường làm anh cảm thấy quá sức.
Chuông cửa reo vang và Teri chợt thấy căng thẳng. “Đây sẽ là một bữa tối hoàn hảo”, cô nói to. Nói toáng lên giúp cô cảm thấy tâm trạng mình khá hơn mặc dù cô biết rõ giọng mình nghe đau khổ nhiều hơn là hy vọng. Lần cuối cùng gia đình cô đoàn tụ là cách đây hai mùa Giáng sinh, và đó thực sự là một thảm họa.
Teri đến dự bữa ăn tối Giáng sinh trong tình cảnh Ruth và Donald đang tranh cãi một cách vô vọng trong tình trạng say khướt. Johnny đến muộn và em gái cô thì bỏ về vì tức giận một việc nhỏ nhặt nào đó. Teri bế tắc khi làm trọng tài giữa mẹ cô và ông chồng vô giá trị của bà. Cô đã cố tỏ ra vui vẻ, nhưng tất cả những gì cô nhận dược là sự giận dữ và tức tối. Rõ ràng chẳng ai muốn tổ chức tiệc tùng gì cả. Vì muốn gặp Johnny nên cô cố chờ cho tới khi cậu em mình tới. Cô dành thêm một tiếng đống hồ nói chuyện với em rồi mới về nhà và mừng rỡ vì cuối cùng đã thoát nạn. Năm đó, cô dành thời gian còn lại trong ngày Giáng sinh nằm ườn trên giường với một cuốn sách và một thanh sô-cô-la lớn. Cô cảm thấy có lỗi khi để Johnny sống trong gia đình đó nhưng cô thì cũng có hạnh phúc gì hơn khi trốn thoát khỏi đó đâu. Và giờ cô ở đây, lại tiệc Giáng sinh, lại bắt đầu lại mọi thứ.
Khi cô mở cửa ra, Christie đang đứng đó. Teri biết là cô em cùng mẹ khác cha của mình sẽ biết diễn rất đúng lúc. Trông cô nàng có vẻ khiếp sợ - và cả ghen tỵ. Ngôi nhà rất ấn tượng, Teri phải công nhận thế.
“Hay quá, chị ở đây”, Christie lên tiếng. “Mẹ và chú Mike đang đỗ xe. Hai người bảo phải hút thuốc xong mới vào”. Ngay lập tức nàng ta nhìn qua Teri về phía Bobby.
“Chào anh”, cô ta thì thầm và chen qua Teri để chào Bobby. “Em là Christie”. Cô nàng giơ tay ra và khi Bob định bắt tay thì cô ta trượt vào tay anh để ôm nhẹ. “Cuối cùng, chúng ta là người nhà”, cô cười nhìn anh đầy ngưỡng mộ và nói. Bobby co mình lại và đứng bên Teri, anh để tay lên vai cô. “Bobby Polgar”.
“Em biết rõ về anh”, cô ta nói với anh. “Em đã đọc về anh trên mạng Internet. Anh có lẽ là người chơi cờ đang được nhiều người yêu thích nhất trên thế giới”.
“Cờ”, Teri thì thầm. Cô với tay chồng và xiết nhẹ. “Bobby chơi cờ”.
“Ồ”. Mặt em gái cô xị xuống. “Vâng, em nhớ là một trong những trò như vậy”.
Không giống Teri, em gái cô cao và có những đường cong rất đúng chỗ. Hơn thế, cô nàng còn rất biết tận dụng thế mạnh của mình. Chiếc áo bồng của cô xẻ sâu ở cổ đầy gợi cảm. Thật may là Bobby có vẻ không để ý đến điều đó.
“Chúng ta ngồi xuống chứ?”. Teri gợi ý. Bữa tối đã sẵn sàng, vì vậy trong bếp không còn gì khiến cô bị phân tán tư tưởng. Teri sẽ không đời nào để em gái ở lại một mình với Bobby.
Họ thong thả bước vào phòng khách rồi ngồi nhìn nhau. Teri nghĩ bụng, họ giống như những người xa lạ từ các hành tinh khác nhau đang tham dự một cuộc đàm phán vì hòa bình - giống như trong phim Star Trek. Chỉ có điều không có Picard hướng dẫn cho họ. Teri lặng lẽ mong chờ Bobby nói gì đó. Gì cũng được. Anh nhìn cô cầu cứu.
Teri giữ chặt tay anh, như thể đó là một con đường sống nối cô với con tàu mẹ trong khi cô lo lửng quanh bầu khí quyển bên ngoài.
“Em rất ngạc nhiên khi chị gái mình lại kiếm được một anh chàng bảnh trai thế này”, Christie thốt lên với một giọng trong trẻo.
“Ngạc nhiên ấy à?”. Teri nghiến răng nhắc lại.
“Đẹp trai ấy à?”. Đúng lúc ấy Bobby cũng nhắc lại Teri nhìn anh chằm chằm. Không phải Bobby chứ. Trái tim cô chùng xuống.
“Đẹp trai, giàu có, và nổi tiếng”.
“Chồng tôi, người chơi cờ đam”. Teri chăm chú nhìn Bobby, cố tình tạo vẻ mặt của một người thích nổi tiếng. Để hiệu quả hơn nữa, cô còn chớp chớp mắt.
Trông Bobby có vẻ bối rối và không thoải mái.
Christie cười dịu dàng. “Đừng có nói với em là chị lo rằng em đang cố quyến rũ mất Bobby của chị. Chị Teri yêu quý của em, chị thực sự lo lắng thế đấy à?”.
“Chị... chị”. Cô không muốn thú nhận rằng đúng là cô lo lắng - rằng cả hai người họ đều lo lắng. Việc em gái cô muốn cạnh tranh, muốn chiến thắng đã khiến Teri rơi vào trạng thái rất tệ, đặc biệt là khi có liên quan đến một người đàn ông. Christie biết rõ nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong cô và thao túng được nó.
Teri đã để cô em gái nắm bắt được tâm lý của mình.
Christie mới vào nhà chưa đầy hai phút mà Teri đã thấy ghét cô nàng - và ghét chính cả bản thân mình. Cô hắng giọng rồi quyết định rằng cô sẽ không đóng vai trò như Christie xưa nay vẫn ép mình nữa. Đó là vai trò của một người thua cuộc. Người kém hấp dẫn. Người bị từ chối. “Em có thể thử tất cả nhũng gì em muốn”, cô vừa nói vừa nhìn một cách thờ ơ. “Chồng chị yêu chị, và chị tin tưởng ở anh ấy. Em cứ tiếp đi, em gái nhỏ. Nhưng chị báo trước là sẽ chẳng đi đến đâu đâu”.
Christie chớp mắt, rõ ràng là bị chùn bước trước sự thẳng thắn của Teri.
“Có thể là em sẽ thử”, cô nàng lẩm bẩm. “Chúng ta hãy xem điều gì sẽ xảy ra”.
Thay vì ngồi đó trong căng thẳng, Teri bắt đầu kiểm tra bữa tối của họ. Cô đã quyết định phải lùi một bước và tin tưởng vào trái tim mình - và chồng mình.
Cô bận túi bụi trong bếp và dành cho Christie đúng mười phút. Khi Teri quay lại, trông Christie rõ ràng đang bối rối.
“Em không nghĩ là chị có bia?”, em gái cô hỏi.
“Đúng, chị nghĩ là không nên để rượu bia quanh đây khi có mẹ”.
“Em có thể uống một lon”.
Teri bắt gặp cái nhìn của chồng, và trước sự ngạc nhiên của cô, Bobby nháy mắt. Teri cười và anh cũng vậy.
Bobby biết - và anh đã khiến Christie phải ngồi yên. Teri chẳng biết trong khi cô bận bịu trong bếp thì ngoài này diễn ra chuyện gì. Nhưng ngay lúc này đây cô chỉ muốn lao vào chồng và làm tình với anh, bất kể đang có nhiều người trong ngôi nhà của họ.
Chồng cô nhận ra cái nhìn của cô và mắt anh sáng lên. Họ cùng cười và thầm hứa với nhau. Anh sẽ nhận dược phần thưởng sau.
Rồi mẹ Teri và Mike xuất hiện. Vừa bước vào trong, mẹ cô đã ố với á khi nhìn thấy mọi thứ trong căn nhà. Sau màn giới thiệu, bà quay sang cô con gái lớn nhất của mình. “Teri, thật tuyệt quá. Con đưa mẹ đi thăm căn nhà chứ? Mẹ muốn xem khắp các phòng”. Bà đưa tay lên miệng để ngăn sự kinh ngạc khi đi thăm từ phòng khách tới phòng bếp và phòng ăn. Bà bình phẩm về từng đặc điểm của căn nhà. Như một chú cún con ngoan ngoãn, Mike lặng lẽ bám gót phía sau.
“Giờ Teri đã có tiền và chị ấy có thể khoe khoang rồi”.
Christie thốt lên. Những lời ấy là vô giá trị nên Teri lờ đi. Johnny đến cuối cùng và khi nhìn thấy Teri, nụ cười bừng lên trên khuôn mặt cậu. Cậu ôm ngay lấy chị mình và thì thầm.
“Không quá tệ phải không?”.
“Không tệ chút nào”.
“Tuyệt”.
Mẹ cô ra xe và quay lại với một két bia. “Đây là phần mẹ và Mike đóng góp vào bữa tối”. Bà vừa nói vừa ngồi xuống quầy bar chỗ bếp. Teri chưa kịp phản ứng, Christie đã lôi ra một chai, mở nắp rồi uống ngụm đầu tiên. Ngay sau đó là Ruth và Mike. Johnny bắt gặp ánh mắt của cô và nhún vai. Giờ thì cả hai chẳng thể làm gì.
Từ lúc đó, buổi tối của họ trở nên tệ hại. Ruth và Mike, cùng với Christie, ngồi ở phòng khách và uống bia, mặc kệ đồ ăn ngon lành mà Teri đã chuẩn bị.
Bobby và Johnny thì ngồi nhai bánh kem pho mát và tôm.
“Con đã nướng bánh”, Teri thông báo. Bobby đứng dậy phía sau như thể muốn bảo vệ cô.
“Hy vọng là cả nhà đều đói”, Johnny cũng đứng vào với họ và nói thêm.
“Xem này, có lẽ Teri đã nấu nướng cả ngày rồi”. Cô rất tự hào vê bữa tối này, nhưng có ai để ý đâu. Cô mỉm cười đầy cảm kích với cậu em mình.
“Trông cũng như thể con gái mẹ đã ăn cả ngày nữa”, mẹ cô nói với điệu bộ rất buồn cười của người say. Chống tay vào hông, Teri nghiêm giọng. “Mẹ không nên uống bia nữa, mẹ hiểu không?”.
Đầu Ruth ngật ra như thể bị rơi vào thế bí.
“Con nói gì cơ?”.
Con nói rằng đây là nhà con, và nếu mẹ muốn uống thì uống ở chỗ khác”.
“Được thôi”. Bà đứng dậy và Mike cũng lặng lẽ đứng dậy theo.
Mặc dù đã dọa là bỏ về, nhưng Ruth vẫn không hề có vẻ vội vã. “Con cho rằng con thông minh vì đã lấy được anh chàng chơi cờ đam này chứ gì”, mẹ cô mát mẻ. “Không đơn giản là cứ có tiền thì có thể bảo mọi người sống thế nào thì sống đâu”.
Mọi người chết lặng và rồi Bobby tiến lên phía trước. Anh chẳng nói gì, cứ lừ lừ nhấc cái túi của Ruth lên.
“Anh ta làm gì cái túi của tôi vậy?”, bà hỏi.
Bobby bước tới lối vào và đặt cái túi của mẹ cô xuống trước cửa.
“Cậu định đuổi tôi đấy à?”, Ruth gào lên. “Không thể tin nổi! Con gái tôi đang đuổi tôi ra khỏi nhà nó đây này”. Bà nhìn quanh căn phòng xem có ai ủng hộ mình nhưng chẳng hề có ai. Rồi bà hướng về phía Mike, với lấy tay ông ta.
“Dù sao, con tưởng mẹ bảo mẹ định về”, Christie chêm vào.
“Vâng, mẹ”, Johnny vui vẻ nói khi cậu mở cửa trước. “Mẹ muốn uống thì mẹ phải đi. Đó là quy định của nhà Teri”.
Ruth ngập ngừng ở cửa. “Đừng nghĩ rằng mẹ sẽ quên được chuyện này, Teri ạ. Một ngày nào đó con sẽ cần đến mẹ, nhưng lúc ấy thì, quên đi nhé”. Mặt vênh lên đầy giận dữ, Ruth bước thoăn thoắt ra ngoài và Mike lại ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau.
Một khoảng im lặng đáng giật mình.Teri thấy mình như sắp khóc; cô biết chuyện tồi tệ như thế này sẽ xảy ra, nhưng lại cho rằng sẽ do Christie bày trò chứ không phải do mẹ mình.
“Em cũng sẽ đi chứ?”. Teri quay ra hỏi em gái mình.
“Không”. Christie nấc lên. Rõ ràng là cô nâng đã uống quá nhiều. Trong mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ. “Em chưa bao giờ thấy chị cương quyết trước mẹ như vậy”, cô lẩm bẩm. “Ước gì em cũng rắn được như thế”.
Teri chớp mắt, gần như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Thật ra đã có vài lần cô chống đối mẹ mình. Rõ ràng Christie không có ở đó để chứng kiến - có lẽ là cô nàng quá bận bịu với việc hẹn hò với những anh bồ cũ của Teri.
“Chúng ta cùng ngồi xuống ăn đi”, một lát sau Johnny bảo. “Thật xấu hổ nếu bỏ phí một bữa ăn ngon đến thế này”.
“Tôi đồng ý”, Bobby đáp lại.
Trước sự ngạc nhiên của cô, bữa ăn nhanh chóng được mọi người giải quyết hết. Không một lời phàn nàn, Christie chuyển từ uống bia sang uống nước. Chị em cô nói chuyện một cách dè chừng như những người bạn. Johnny và Bobby thì thoải mái tán chuyện về chơi cờ, xe hơi và bộ phim Star Trek. Bobby lịch sự với Christie nhưng thể hiện một quan điểm rõ ràng là anh sẽ không thể nào bị cô nàng quyến rũ.
“Có ai muốn ăn món tráng miệng không?”. Teri hỏi, cô cảm thấy rất vui. Cô luôn biết rằng cô đã lấy được một người đàn ông tuyệt vời, nhưng anh còn tuyệt hơn cả những gì cô từng nhận ra. Mỗi lần nghĩ tới cách anh thẳng thừng vứt cái túi của mẹ mình ra khỏi cửa, cô lại thấy tim mình ấm áp. Bobby không để bất kỳ ai xúc phạm vợ mình. Anh chẳng hề nói một lời, nhưng thông điệp anh đưa ra lại quá rõ ràng. Cô phải thể hiện cho anh thấy tình yêu và lòng biết ơn của cô, và từ ánh mắt của mình, Bobby biết rõ ý định của cô. Hẳn là Chrishe phải nhận thấy ánh mắt họ trao cho nhau vì cô nàng đã theo Teri vào bếp. “Anh ấy yêu chị”, cô lẩm bẩm.
“Đúng vậy”. Teri bắt đầu cho bát đĩa vào bồn rửa.
“Chưa có người đàn ông nào yêu chị đến thế. Chị gặp anh ấy ở đâu?”.
“Không phải ở quán bar”, Teri cố tình nói.
“Em biết là chị sẽ nói vậy”. Christie rửa đĩa rồi đưa cho Teri.
Trước đó, Teri không thể nhớ là đã từng cùng rửa bát với em gái mình như thế này. Chưa bao giờ, kể từ khi họ lớn lên đến nay.
“Anh ấy là người tử tế, Christie trầm tư. “Em sẽ chẳng thể nào gặp được người như anh ấy”.
Teri phải công nhận rằng đó là may mắn của cô. “Đừng có nói như đinh đóng cột thế, cô bảo em mình. Hãy nghĩ theo hướng tích cực lên chứ”.
Christie cười khẩy. “Sẽ có nhiều điều tốt lành đến với em ư?”.
Teri pha một tách cà phê trong khi Christie cắt bánh dừa rồi họ cùng mang món tráng miệng ra phòng ăn.
Nửa tiếng sau Johnny chuẩn bị đi Seattle. Cậu ôm hôn cả hai chị và trong lúc bước ra ngoài, cậu giơ ngón tay lên với Teri.
“Anh chị sẽ đưa em về”, Bobby nói khi Christie bảo đã đến lúc cô cũng phải về.
“Ôi, không, em ổn mà”, Christie khăng khăng. “Em sẽ đi bộ”. Nhưng Bobby không đồng ý. “James đang đợi bên ngoài”.
“James?”. Christie vừa hỏi vừa nhìn Teri để tìm kiếm câu trả lời.
“James Wilbur, lái xe riêng của Bobby”.
“Ồ!” Christie cố giấu một nụ cười. “Em đoán là sẽ ổn thôi”.
Teri và Bobby đưa cô ra tận xe. James, trông vẫn đàng hoàng như mọi khi, đang đứng mở sẵn cửa xe chờ cô.
“La-di-da”, Christie nói đầy vẻ ấn tượng. Cô nghiêng đầu. “Cảm ơn James”.
Cô cười khúc khích rồi chỉ tay một cách điệu đà. “Về nhà, James”.
Không hề nhếch mép, James vẫn giữ cửa và Christie luồn vào trong xe. Vừa ngồi xuống cô liền hạ ngay cửa kính màu xuống. “Chà, tuyệt thật”.
Christie lúc này trông cứ như một cô bé lên mười ấy, và Teri bất chợt bắt gặp một Christie thật hồn nhiên.
“Lúc nào lại đến chơi với anh chị nhé”, Bobby nói.
“Vâng, em sẽ đến”, Christie hứa hẹn. Rồi cô vung tay một cách thái quá, nhấn nút để nâng cửa sổ cao lên. Khi James lái xe đi, Teri tựa vào người chồng.
“Anh thật tuyệt”.
“Ừ”.
Anh nói cứ như thế anh nhận thấy rất rõ mình hào hiệp thế nào.
“Vậy” cô nói tiếp. Anh nghĩ gì về gia đình em?”
“Anh thích Johnny”.
“Em biết”.
“Và Christie”.
Ngay lập tức cô lại cảnh giác. “Anh... thích... Christie?”.
“Đúng, nhưng em mới là người anh yêu”.
“Câu trả lời tuyệt vời, Ngài Polgar”.
Bobby nén cười. “Anh mệt rồi. Đi ngủ thôi”.
Teri biết thừa ý anh không phải là đi ngủ. “Vẫn sớm quá”.
“Không đâu”, anh đáp lại. Thực ra là muộn hơn hai đến ba tiếng so với ý muốn của anh đấy”.
Ôi, Teri Polgar yêu chồng mình lắm. Chí ít cũng phải bằng tình yêu mà anh dành cho cô.
“Bobby”, cô gọi anh, vừa bước ra khỏi bếp vừa cởi chiếc tạp dề cô mặc để bảo vệ chiếc áo màu xanh nhạt bên trong, chiếc áo khiến cô thêm phần tự tin vì Bobby thích màu đó. Khi anh tới bên, cô nói giọng bình thản, “Anh có nhớ những gì em đã nói với anh không?”.
Chồng cô ngẩn người ra nhìn cô.
“Về Christie ấy à?”.
Với cái nhìn ngẩn tò te ấy, cô nhận thấy anh chẳng hề nhớ lời nào. Cô muốn cảnh báo để anh chuẩn bị trước. Em gái cô, một cô gái mảnh mai và đáng yêu, sẽ làm mọi thứ có thể để quyến rũ anh - và đánh cắp anh nếu có thể. Teri ngờ rằng Christle đã ép Johnny thu xếp cuộc gặp gỡ này để cô nàng lại có dịp chứng tỏ rằng bất kỳ gã đàn ông nào cũng sẽ mê mệt mình. Christie thon thả hơn, xinh đẹp hơn, gợi tình hơn và cô nàng chắc chắn là Teri cũng biết thế. Teri chưa bao giờ đánh giá thấp sức hấp dẫn của em gái mình.
Cô thở dài trước sự ngây ngô của Johnny. Cô không trách cứ cậu em trai mình, cậu em nhỏ của cô rất muốn mọi người sống hòa thuận - mặc dù họ thật sự yêu quý nhau.
Cô lại thở dài. “Bất kỳ lúc nào gia đình em cũng sẽ ở đây”.
Bob nhìn cô chăm chú rồi từ từ mỉm cười. “Hãy nhớ là anh yêu em”.
“Em không phải là người cần nhắc nhở”.
Khi tán tỉnh một anh chàng bất kỳ nào đó, Christie sẽ trở nên rất tinh tế. Cô nàng sẽ tuyệt đối say sưa với Bobby và nuốt từng lời của anh. Dường như bất kỳ người đàn ông nào Teri yêu cũng bị em gái mình hấp dẫn mất. Cứ hễ Christie gặp bất kỳ người đàn ông nào trong đời của Teri là y như rằng, người đàn ông đó không còn hứng thú gì với cô nữa. Cho dù lúc đó Christie đã có bạn trai, nhưng cô nàng cũng chẳng tha bạn trai của chị gái mình.
Với Teri, chẳng ai quan trọng như Bobby. Nếu Christie có ý định vào nhà Teri mà làm trò thì cô em gái bé nhỏ này sẽ thực sự phải ngạc nhiên.
“Em nói lại cho anh biết tên họ đi”, Bobby bảo cô.
“Mẹ em tên là Ruth, và chồng bà, bố dượng của em, tên là Donald”. Teri phải ngừng lại để nghĩ. “Không, em xin lỗi, Johnny đã gọi và báo cho em biết là mẹ đã bỏ Donald và bây giờ mẹ đành định lấy Mike. Em vẫn chưa gặp”. Cô lắc đầu. Theo cô biết, trong số bảy người đàn ông, Ruth vẫn chưa tìm được người thật sự tử tế, và cô mong rằng Mike sẽ là một ngoại lệ.
“Ruth và Mike”, Bobby nhắc lại như cái máy. “Và em gái của em là Christie”.
“Christie Levitt”. Cô cay đắng nhắc cái tên với hy vọng giọng mình không pha chút giận dữ nào.
Anh gật đầu.
“Em đã nói với mẹ rằng chúng ta không mời rượu”.
“Được”. Bob chăm chú theo dõi thái độ của cô.
Bobby rất hay quên lãng những gì đang diễn ra quanh mình - giờ giấc, thời tiết, thậm chí cả tháng nào anh cũng chẳng nhớ. Tuy nhiên lúc này anh lại có vẻ để ý đến gia đình Teri hơn cô tưởng.
“Em gái em có giống em không?”, anh hỏi.
Một câu hỏi thú vị đây. Christie chẳng giống cô và cô cũng vậy. Kém Teri hai tuổi, Christie đã từng giống hệt cô trong mười hai năm đầu đời. Teri có gì, Christie muốn có đó - và nhìn chung là đều có được. Teri có thể nói một cách không do dự rằng mẹ cô luôn cưng chiều cô em gái của mình hơn. Tuy nhiên thỉnh thoảng Christie cũng tỏ ra tốt bụng, điều đó khiến Teri có thể dễ dàng quên đi nhiều chuyện mà em gái đã gây ra cho mình. Cô đủ hiểu biết về bản chất của con người để nhận ra rằng cô và Christie cùng ở trong tình trạng không an toàn do lòng ích kỷ và sự sao nhãng của người mẹ. Ruth có thể yêu Christie hơn và làm cô bé hư, nhưng cả hai cô con gái đều khổ và thiếu thốn tình cảm cả.
Và nó đã có ảnh hưởng không tốt đến cả hai, tuy nhiên theo hai hướng trái ngược nhau.
“Vâng, trong một chừng mực nào đó, Christie và em có giống nhau”, cô thú nhận.
“Vậy em có gì phải sợ?”.
“Em chỉ hơi lo lắng”, cô nói. Cô phải học cách tin tưởng chồng mình. Tối nay sẽ là bài kiểm tra lớn nhất, và sau đó cô sẽ biết chắc chắn rằng Bobby có thực sự yêu cô hay không.
“Donald có chơi cờ không?”, anh hỏi.
“Mike”, cô chỉnh lại. Trong mối quan hệ này, mẹ cô không buồn giới thiệu người đàn ông mới cho con gái, thế thì Teri cũng không giới thiệu Bobby, nhưng tất nhiên vì những lý do hoàn toàn khác nhau.
“Mike có chơi cờ không?”. Anh nhắc lại câu hỏi.
“Em không biết”. Bobby càng hỏi cô lại càng thấy yêu anh. Anh không cảm thấy thoải mái trong các tình huống giao tiếp và thường xử lý không được tốt.
Vì vậy anh tránh dù chỉ là các cuộc gặp gỡ nhỏ; dường như chúng thường làm anh cảm thấy quá sức.
Chuông cửa reo vang và Teri chợt thấy căng thẳng. “Đây sẽ là một bữa tối hoàn hảo”, cô nói to. Nói toáng lên giúp cô cảm thấy tâm trạng mình khá hơn mặc dù cô biết rõ giọng mình nghe đau khổ nhiều hơn là hy vọng. Lần cuối cùng gia đình cô đoàn tụ là cách đây hai mùa Giáng sinh, và đó thực sự là một thảm họa.
Teri đến dự bữa ăn tối Giáng sinh trong tình cảnh Ruth và Donald đang tranh cãi một cách vô vọng trong tình trạng say khướt. Johnny đến muộn và em gái cô thì bỏ về vì tức giận một việc nhỏ nhặt nào đó. Teri bế tắc khi làm trọng tài giữa mẹ cô và ông chồng vô giá trị của bà. Cô đã cố tỏ ra vui vẻ, nhưng tất cả những gì cô nhận dược là sự giận dữ và tức tối. Rõ ràng chẳng ai muốn tổ chức tiệc tùng gì cả. Vì muốn gặp Johnny nên cô cố chờ cho tới khi cậu em mình tới. Cô dành thêm một tiếng đống hồ nói chuyện với em rồi mới về nhà và mừng rỡ vì cuối cùng đã thoát nạn. Năm đó, cô dành thời gian còn lại trong ngày Giáng sinh nằm ườn trên giường với một cuốn sách và một thanh sô-cô-la lớn. Cô cảm thấy có lỗi khi để Johnny sống trong gia đình đó nhưng cô thì cũng có hạnh phúc gì hơn khi trốn thoát khỏi đó đâu. Và giờ cô ở đây, lại tiệc Giáng sinh, lại bắt đầu lại mọi thứ.
Khi cô mở cửa ra, Christie đang đứng đó. Teri biết là cô em cùng mẹ khác cha của mình sẽ biết diễn rất đúng lúc. Trông cô nàng có vẻ khiếp sợ - và cả ghen tỵ. Ngôi nhà rất ấn tượng, Teri phải công nhận thế.
“Hay quá, chị ở đây”, Christie lên tiếng. “Mẹ và chú Mike đang đỗ xe. Hai người bảo phải hút thuốc xong mới vào”. Ngay lập tức nàng ta nhìn qua Teri về phía Bobby.
“Chào anh”, cô ta thì thầm và chen qua Teri để chào Bobby. “Em là Christie”. Cô nàng giơ tay ra và khi Bob định bắt tay thì cô ta trượt vào tay anh để ôm nhẹ. “Cuối cùng, chúng ta là người nhà”, cô cười nhìn anh đầy ngưỡng mộ và nói. Bobby co mình lại và đứng bên Teri, anh để tay lên vai cô. “Bobby Polgar”.
“Em biết rõ về anh”, cô ta nói với anh. “Em đã đọc về anh trên mạng Internet. Anh có lẽ là người chơi cờ đang được nhiều người yêu thích nhất trên thế giới”.
“Cờ”, Teri thì thầm. Cô với tay chồng và xiết nhẹ. “Bobby chơi cờ”.
“Ồ”. Mặt em gái cô xị xuống. “Vâng, em nhớ là một trong những trò như vậy”.
Không giống Teri, em gái cô cao và có những đường cong rất đúng chỗ. Hơn thế, cô nàng còn rất biết tận dụng thế mạnh của mình. Chiếc áo bồng của cô xẻ sâu ở cổ đầy gợi cảm. Thật may là Bobby có vẻ không để ý đến điều đó.
“Chúng ta ngồi xuống chứ?”. Teri gợi ý. Bữa tối đã sẵn sàng, vì vậy trong bếp không còn gì khiến cô bị phân tán tư tưởng. Teri sẽ không đời nào để em gái ở lại một mình với Bobby.
Họ thong thả bước vào phòng khách rồi ngồi nhìn nhau. Teri nghĩ bụng, họ giống như những người xa lạ từ các hành tinh khác nhau đang tham dự một cuộc đàm phán vì hòa bình - giống như trong phim Star Trek. Chỉ có điều không có Picard hướng dẫn cho họ. Teri lặng lẽ mong chờ Bobby nói gì đó. Gì cũng được. Anh nhìn cô cầu cứu.
Teri giữ chặt tay anh, như thể đó là một con đường sống nối cô với con tàu mẹ trong khi cô lo lửng quanh bầu khí quyển bên ngoài.
“Em rất ngạc nhiên khi chị gái mình lại kiếm được một anh chàng bảnh trai thế này”, Christie thốt lên với một giọng trong trẻo.
“Ngạc nhiên ấy à?”. Teri nghiến răng nhắc lại.
“Đẹp trai ấy à?”. Đúng lúc ấy Bobby cũng nhắc lại Teri nhìn anh chằm chằm. Không phải Bobby chứ. Trái tim cô chùng xuống.
“Đẹp trai, giàu có, và nổi tiếng”.
“Chồng tôi, người chơi cờ đam”. Teri chăm chú nhìn Bobby, cố tình tạo vẻ mặt của một người thích nổi tiếng. Để hiệu quả hơn nữa, cô còn chớp chớp mắt.
Trông Bobby có vẻ bối rối và không thoải mái.
Christie cười dịu dàng. “Đừng có nói với em là chị lo rằng em đang cố quyến rũ mất Bobby của chị. Chị Teri yêu quý của em, chị thực sự lo lắng thế đấy à?”.
“Chị... chị”. Cô không muốn thú nhận rằng đúng là cô lo lắng - rằng cả hai người họ đều lo lắng. Việc em gái cô muốn cạnh tranh, muốn chiến thắng đã khiến Teri rơi vào trạng thái rất tệ, đặc biệt là khi có liên quan đến một người đàn ông. Christie biết rõ nỗi sợ hãi sâu kín nhất trong cô và thao túng được nó.
Teri đã để cô em gái nắm bắt được tâm lý của mình.
Christie mới vào nhà chưa đầy hai phút mà Teri đã thấy ghét cô nàng - và ghét chính cả bản thân mình. Cô hắng giọng rồi quyết định rằng cô sẽ không đóng vai trò như Christie xưa nay vẫn ép mình nữa. Đó là vai trò của một người thua cuộc. Người kém hấp dẫn. Người bị từ chối. “Em có thể thử tất cả nhũng gì em muốn”, cô vừa nói vừa nhìn một cách thờ ơ. “Chồng chị yêu chị, và chị tin tưởng ở anh ấy. Em cứ tiếp đi, em gái nhỏ. Nhưng chị báo trước là sẽ chẳng đi đến đâu đâu”.
Christie chớp mắt, rõ ràng là bị chùn bước trước sự thẳng thắn của Teri.
“Có thể là em sẽ thử”, cô nàng lẩm bẩm. “Chúng ta hãy xem điều gì sẽ xảy ra”.
Thay vì ngồi đó trong căng thẳng, Teri bắt đầu kiểm tra bữa tối của họ. Cô đã quyết định phải lùi một bước và tin tưởng vào trái tim mình - và chồng mình.
Cô bận túi bụi trong bếp và dành cho Christie đúng mười phút. Khi Teri quay lại, trông Christie rõ ràng đang bối rối.
“Em không nghĩ là chị có bia?”, em gái cô hỏi.
“Đúng, chị nghĩ là không nên để rượu bia quanh đây khi có mẹ”.
“Em có thể uống một lon”.
Teri bắt gặp cái nhìn của chồng, và trước sự ngạc nhiên của cô, Bobby nháy mắt. Teri cười và anh cũng vậy.
Bobby biết - và anh đã khiến Christie phải ngồi yên. Teri chẳng biết trong khi cô bận bịu trong bếp thì ngoài này diễn ra chuyện gì. Nhưng ngay lúc này đây cô chỉ muốn lao vào chồng và làm tình với anh, bất kể đang có nhiều người trong ngôi nhà của họ.
Chồng cô nhận ra cái nhìn của cô và mắt anh sáng lên. Họ cùng cười và thầm hứa với nhau. Anh sẽ nhận dược phần thưởng sau.
Rồi mẹ Teri và Mike xuất hiện. Vừa bước vào trong, mẹ cô đã ố với á khi nhìn thấy mọi thứ trong căn nhà. Sau màn giới thiệu, bà quay sang cô con gái lớn nhất của mình. “Teri, thật tuyệt quá. Con đưa mẹ đi thăm căn nhà chứ? Mẹ muốn xem khắp các phòng”. Bà đưa tay lên miệng để ngăn sự kinh ngạc khi đi thăm từ phòng khách tới phòng bếp và phòng ăn. Bà bình phẩm về từng đặc điểm của căn nhà. Như một chú cún con ngoan ngoãn, Mike lặng lẽ bám gót phía sau.
“Giờ Teri đã có tiền và chị ấy có thể khoe khoang rồi”.
Christie thốt lên. Những lời ấy là vô giá trị nên Teri lờ đi. Johnny đến cuối cùng và khi nhìn thấy Teri, nụ cười bừng lên trên khuôn mặt cậu. Cậu ôm ngay lấy chị mình và thì thầm.
“Không quá tệ phải không?”.
“Không tệ chút nào”.
“Tuyệt”.
Mẹ cô ra xe và quay lại với một két bia. “Đây là phần mẹ và Mike đóng góp vào bữa tối”. Bà vừa nói vừa ngồi xuống quầy bar chỗ bếp. Teri chưa kịp phản ứng, Christie đã lôi ra một chai, mở nắp rồi uống ngụm đầu tiên. Ngay sau đó là Ruth và Mike. Johnny bắt gặp ánh mắt của cô và nhún vai. Giờ thì cả hai chẳng thể làm gì.
Từ lúc đó, buổi tối của họ trở nên tệ hại. Ruth và Mike, cùng với Christie, ngồi ở phòng khách và uống bia, mặc kệ đồ ăn ngon lành mà Teri đã chuẩn bị.
Bobby và Johnny thì ngồi nhai bánh kem pho mát và tôm.
“Con đã nướng bánh”, Teri thông báo. Bobby đứng dậy phía sau như thể muốn bảo vệ cô.
“Hy vọng là cả nhà đều đói”, Johnny cũng đứng vào với họ và nói thêm.
“Xem này, có lẽ Teri đã nấu nướng cả ngày rồi”. Cô rất tự hào vê bữa tối này, nhưng có ai để ý đâu. Cô mỉm cười đầy cảm kích với cậu em mình.
“Trông cũng như thể con gái mẹ đã ăn cả ngày nữa”, mẹ cô nói với điệu bộ rất buồn cười của người say. Chống tay vào hông, Teri nghiêm giọng. “Mẹ không nên uống bia nữa, mẹ hiểu không?”.
Đầu Ruth ngật ra như thể bị rơi vào thế bí.
“Con nói gì cơ?”.
Con nói rằng đây là nhà con, và nếu mẹ muốn uống thì uống ở chỗ khác”.
“Được thôi”. Bà đứng dậy và Mike cũng lặng lẽ đứng dậy theo.
Mặc dù đã dọa là bỏ về, nhưng Ruth vẫn không hề có vẻ vội vã. “Con cho rằng con thông minh vì đã lấy được anh chàng chơi cờ đam này chứ gì”, mẹ cô mát mẻ. “Không đơn giản là cứ có tiền thì có thể bảo mọi người sống thế nào thì sống đâu”.
Mọi người chết lặng và rồi Bobby tiến lên phía trước. Anh chẳng nói gì, cứ lừ lừ nhấc cái túi của Ruth lên.
“Anh ta làm gì cái túi của tôi vậy?”, bà hỏi.
Bobby bước tới lối vào và đặt cái túi của mẹ cô xuống trước cửa.
“Cậu định đuổi tôi đấy à?”, Ruth gào lên. “Không thể tin nổi! Con gái tôi đang đuổi tôi ra khỏi nhà nó đây này”. Bà nhìn quanh căn phòng xem có ai ủng hộ mình nhưng chẳng hề có ai. Rồi bà hướng về phía Mike, với lấy tay ông ta.
“Dù sao, con tưởng mẹ bảo mẹ định về”, Christie chêm vào.
“Vâng, mẹ”, Johnny vui vẻ nói khi cậu mở cửa trước. “Mẹ muốn uống thì mẹ phải đi. Đó là quy định của nhà Teri”.
Ruth ngập ngừng ở cửa. “Đừng nghĩ rằng mẹ sẽ quên được chuyện này, Teri ạ. Một ngày nào đó con sẽ cần đến mẹ, nhưng lúc ấy thì, quên đi nhé”. Mặt vênh lên đầy giận dữ, Ruth bước thoăn thoắt ra ngoài và Mike lại ngoan ngoãn lẽo đẽo theo sau.
Một khoảng im lặng đáng giật mình.Teri thấy mình như sắp khóc; cô biết chuyện tồi tệ như thế này sẽ xảy ra, nhưng lại cho rằng sẽ do Christie bày trò chứ không phải do mẹ mình.
“Em cũng sẽ đi chứ?”. Teri quay ra hỏi em gái mình.
“Không”. Christie nấc lên. Rõ ràng là cô nâng đã uống quá nhiều. Trong mắt cô ánh lên sự ngưỡng mộ. “Em chưa bao giờ thấy chị cương quyết trước mẹ như vậy”, cô lẩm bẩm. “Ước gì em cũng rắn được như thế”.
Teri chớp mắt, gần như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Thật ra đã có vài lần cô chống đối mẹ mình. Rõ ràng Christie không có ở đó để chứng kiến - có lẽ là cô nàng quá bận bịu với việc hẹn hò với những anh bồ cũ của Teri.
“Chúng ta cùng ngồi xuống ăn đi”, một lát sau Johnny bảo. “Thật xấu hổ nếu bỏ phí một bữa ăn ngon đến thế này”.
“Tôi đồng ý”, Bobby đáp lại.
Trước sự ngạc nhiên của cô, bữa ăn nhanh chóng được mọi người giải quyết hết. Không một lời phàn nàn, Christie chuyển từ uống bia sang uống nước. Chị em cô nói chuyện một cách dè chừng như những người bạn. Johnny và Bobby thì thoải mái tán chuyện về chơi cờ, xe hơi và bộ phim Star Trek. Bobby lịch sự với Christie nhưng thể hiện một quan điểm rõ ràng là anh sẽ không thể nào bị cô nàng quyến rũ.
“Có ai muốn ăn món tráng miệng không?”. Teri hỏi, cô cảm thấy rất vui. Cô luôn biết rằng cô đã lấy được một người đàn ông tuyệt vời, nhưng anh còn tuyệt hơn cả những gì cô từng nhận ra. Mỗi lần nghĩ tới cách anh thẳng thừng vứt cái túi của mẹ mình ra khỏi cửa, cô lại thấy tim mình ấm áp. Bobby không để bất kỳ ai xúc phạm vợ mình. Anh chẳng hề nói một lời, nhưng thông điệp anh đưa ra lại quá rõ ràng. Cô phải thể hiện cho anh thấy tình yêu và lòng biết ơn của cô, và từ ánh mắt của mình, Bobby biết rõ ý định của cô. Hẳn là Chrishe phải nhận thấy ánh mắt họ trao cho nhau vì cô nàng đã theo Teri vào bếp. “Anh ấy yêu chị”, cô lẩm bẩm.
“Đúng vậy”. Teri bắt đầu cho bát đĩa vào bồn rửa.
“Chưa có người đàn ông nào yêu chị đến thế. Chị gặp anh ấy ở đâu?”.
“Không phải ở quán bar”, Teri cố tình nói.
“Em biết là chị sẽ nói vậy”. Christie rửa đĩa rồi đưa cho Teri.
Trước đó, Teri không thể nhớ là đã từng cùng rửa bát với em gái mình như thế này. Chưa bao giờ, kể từ khi họ lớn lên đến nay.
“Anh ấy là người tử tế, Christie trầm tư. “Em sẽ chẳng thể nào gặp được người như anh ấy”.
Teri phải công nhận rằng đó là may mắn của cô. “Đừng có nói như đinh đóng cột thế, cô bảo em mình. Hãy nghĩ theo hướng tích cực lên chứ”.
Christie cười khẩy. “Sẽ có nhiều điều tốt lành đến với em ư?”.
Teri pha một tách cà phê trong khi Christie cắt bánh dừa rồi họ cùng mang món tráng miệng ra phòng ăn.
Nửa tiếng sau Johnny chuẩn bị đi Seattle. Cậu ôm hôn cả hai chị và trong lúc bước ra ngoài, cậu giơ ngón tay lên với Teri.
“Anh chị sẽ đưa em về”, Bobby nói khi Christie bảo đã đến lúc cô cũng phải về.
“Ôi, không, em ổn mà”, Christie khăng khăng. “Em sẽ đi bộ”. Nhưng Bobby không đồng ý. “James đang đợi bên ngoài”.
“James?”. Christie vừa hỏi vừa nhìn Teri để tìm kiếm câu trả lời.
“James Wilbur, lái xe riêng của Bobby”.
“Ồ!” Christie cố giấu một nụ cười. “Em đoán là sẽ ổn thôi”.
Teri và Bobby đưa cô ra tận xe. James, trông vẫn đàng hoàng như mọi khi, đang đứng mở sẵn cửa xe chờ cô.
“La-di-da”, Christie nói đầy vẻ ấn tượng. Cô nghiêng đầu. “Cảm ơn James”.
Cô cười khúc khích rồi chỉ tay một cách điệu đà. “Về nhà, James”.
Không hề nhếch mép, James vẫn giữ cửa và Christie luồn vào trong xe. Vừa ngồi xuống cô liền hạ ngay cửa kính màu xuống. “Chà, tuyệt thật”.
Christie lúc này trông cứ như một cô bé lên mười ấy, và Teri bất chợt bắt gặp một Christie thật hồn nhiên.
“Lúc nào lại đến chơi với anh chị nhé”, Bobby nói.
“Vâng, em sẽ đến”, Christie hứa hẹn. Rồi cô vung tay một cách thái quá, nhấn nút để nâng cửa sổ cao lên. Khi James lái xe đi, Teri tựa vào người chồng.
“Anh thật tuyệt”.
“Ừ”.
Anh nói cứ như thế anh nhận thấy rất rõ mình hào hiệp thế nào.
“Vậy” cô nói tiếp. Anh nghĩ gì về gia đình em?”
“Anh thích Johnny”.
“Em biết”.
“Và Christie”.
Ngay lập tức cô lại cảnh giác. “Anh... thích... Christie?”.
“Đúng, nhưng em mới là người anh yêu”.
“Câu trả lời tuyệt vời, Ngài Polgar”.
Bobby nén cười. “Anh mệt rồi. Đi ngủ thôi”.
Teri biết thừa ý anh không phải là đi ngủ. “Vẫn sớm quá”.
“Không đâu”, anh đáp lại. Thực ra là muộn hơn hai đến ba tiếng so với ý muốn của anh đấy”.
Ôi, Teri Polgar yêu chồng mình lắm. Chí ít cũng phải bằng tình yêu mà anh dành cho cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook