Cuộc sống vẫn bình thản trôi đi, có đôi khi An Viễn quay về thăm cha mẹ, ta cũng sẽ ghé về nhà.

Mỗi lần về mẹ đều nhìn ta khinh bỉ: “Ngươi đó, ngay cả một nam nhân cũng tìm không được.”

Mặc dù ta là đồng chí, nhưng mà câu này nghe ra vẫn hơi quái nha.

Ta nghĩ mình nên nói cho mẹ rằng ta đã có đối tượng xác định rồi, cơ mà lần nào cũng không nói nên lời.

Được rồi, do người ta không kinh nghiệm và còn thẹn thùng thôi.

Cứ kéo lê như vậy cho tới một ngày, ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

“Xin chào, ta là Quan An Dịch, anh trai của An Viễn.”

Vừa câu đầu tiên đã dọa ta chết khiếp!

“Chúng ta gặp nhau một lần được không? Đừng để An Viễn biết.”

Ngoại trừ đồng ý ta còn biết làm sao. Ông anh này nói năng rất ôn hòa, buổi tiệc ngày đó cũng cười rất là thân thiết, đại khái sẽ không làm khó người khác đi. Chẳng qua, các nhà tư bản đều là bọn hút máu, trời biết anh ta có phải thuộc dạng tiếu lí tàng đao hay không.

Cũng chưa biết chừng căn bản anh ta không hay gì về chuyện của ta với An Viễn, chỉ đến xem xét công ty mà thôi.

Tự nhủ vậy chứ ta cũng không tin nổi.

Ta gọi cho An Viễn, nói với hắn tối nay về muộn, cơm tối hắn tự giải quyết. Hắn vẫn không tỏ vẻ gì nhưng ta có dự cảm tối nay đừng mong ngủ yên.

Tan ca rồi ta nơm nớp lo âu đi tới điểm hẹn, Quan An Dịch đã tới rồi, còn có Mạc Bách Linh ngồi bên cạnh hắn.

Dáng vẻ của Quan An Dịch chính thuộc loại cao cấp nhân sĩ, cười lên trông vô cùng ôn nhu, không giống An Viễn chút nào.

Ta ngồi xuống đối diện, chờ cho câu chuyện bắt đầu.

“Chào, Vương tiên sinh.”

Ta giật mình, thanh âm giống An Viễn quá.

“Chào Quan tiên sinh.”

Tệ thật, ta lại quên dấu phẩy, cũng may mà không phải câu dài.

Mạc Bách Linh cười ra tiếng bảo: “Cậu, ngươi hù dọa người ta.”

Quan An Dịch làm bộ mờ mịt hỏi: “Bộ dạng ta trông rất dọa người sao? Nếu vậy thật xin lỗi.”

Ta đổ mồ hôi.

Bất quá không khí trở nên hòa hợp hơn.

Mạc Bách Linh lên tiếng: “Cậu ta đại diện cho cả nhà tới khảo sát ngươi.”

May quá không phải tới tiêu diệt ta.

Quan An Dịch cười cười: “Đừng nghe nàng nói bậy, vì An Viễn đem ngươi giấu kĩ quá, mọi người ở nhà nghẹn sốt ruột nên phái ta đến xem.”

“Nhà các ngươi…” ta lắp lắp hỏi “…biết hết rồi?”

“Bingo!” Mạc Bách Linh hôm nay rất hí hửng.

Ta ngất, thì ra ta nổi danh đến vậy rồi.

Quan An Dịch bảo: “Không cần lo lắng, mặc dù lúc mới đầu đúng là có hơi hoảng sợ, bất quá nhà ta cũng rất phóng khoáng, hơn nữa…”

Hắn nhợt nhạt cười: “Cả nhà chúng ta từ trước tới giờ luôn luôn không ngăn cản An Viễn điều gì nên ngươi không cần lo lắng.”

Ta gật đầu.

“Bách Linh cơ bản nói hết cho cả nhà về ngươi rồi, nên ta cũng không muốn hỏi gì nhiều.” Hắn vẫn cười.

Ta cũng cười.

“Chẳng qua, An Viễn đối với gia đình ta mà nói vô cùng quan trọng, nên nếu có người nào dám làm chuyện có lỗi với hắn, hoặc là thương tổn hắn…” An Dịch lại tiếp tục cười.

Ta nhịn không được phải quay mặt đi, nhìn chằm chằm lọ hoa trên bàn thầm nghĩ: “Quả nhiên là vậy, thật chả có gì sáng ý.”

Bản thân là người xem qua rất nhiều bộ phim giáo dục về đồng tính luyến ái vượt rào, dĩ nhiên sẽ biết sau khi gia đình thỏa hiệp rồi sẽ có một phen dọa dẫm.

Ta nhịn không được bật thốt lên: “Ta làm sao phải thương tổn hắn? Có lý do gì chứ? Ta thương hắn như vậy mà.”

Quan An Dịch nhìn ta, ta cũng liều chết trừng lại hắn. Rồi hắn đột nhiên vươn tay lại vỗ vỗ bả vai ta: “Ngươi nên hiểu cho ta.”

Ta ngạc nhiên gật đầu.

Vẻ mặt Quan An Dịch nhu hòa: “Chúng ta cũng nên thông cảm cho nhau. Mặc dù ban đầu vượt quá khả năng tiếp nhận của mọi người, nhưng so với ánh mắt thế gian, chúng ta càng sợ mất đi người thân của mình. Cho nên ta mới đến tìm ngươi để chứng minh.”

Ánh mắt hắn chất chứa điều gì đó khiến người ta thương xót, nhưng cũng thật chân thành.

Ta im lặng một hồi rồi nói: “Ta biết, với gia đình ngươi mà nói ta hoàn toàn là người xa lạ. Nhà các ngươi lại đem người thân quan trọng nhất giao cho ta. Ta không thể đưa ra bất cứ thứ gì để chứng minh ta xứng đáng. Ta chỉ có thể cam đoan một điều, ta yêu hắn, cho nên ta sẽ sống cùng hắn, mong các ngươi tin tưởng ta.”

Mọi thứ đều đi theo kiểu cũ rích nhưng lại chân thành, chắc sẽ có người cho rằng như thế là cảm tính hoặc ngây thơ.

Nhưng mà dù thế nào, ta vẫn muốn nói những điều nghe phát ngán như thế, vì ta muốn biểu lộ suy nghĩ của chính mình.

Quan An Dịch cũng không nói gì, quay mặt đi nhìn dòng người xuôi ngược ở ngã tư đường.

Mạc Bách Linh uống một ngụm nước trái cây, rốt cục chịu lên tiếng: “Được rồi được rồi, dù sao sau này xem như người một nhà rồi.”

oOo

Ta chầm chậm đi vào nhà, có hơi mệt. Không biết sau này gặp gỡ người nhà họ Quan sẽ thế nào nữa.

Thôi kệ, chuyện tới đâu hay tới đó thôi.

Ta móc chìa khóa ra, mở cửa.

Sau đó, đứng ở cửa nhìn vào thì thấy trong phòng khách mẹ cùng An Viễn đang ngồi nhìn nhau.

Ta thở dài, hôm nay là ngày mấy vậy trời, thật nên đi mua vé xố, từ lần trước trúng được mấy trăm ngàn cũng chưa mua lại.

Mẹ chau mày, An Viễn thì mặt không nhúc nhích, trước mặt mẹ còn có một ly trà đang bốc khói. Tình hình giống y chang trong truyện kiếm hiệp, hai đại cao thủ đang quyết đấu với nhau, lấy tĩnh chế động, vô cùng căng thẳng.

Ngược lại ta trở nên bình tĩnh, đi vào trong nói với bọn họ: “Ăn cơm rồi à? Ta còn chưa ăn, đói muốn chết.”

Hai người họ giờ mới quay sang nhìn ta, An Viễn nói: “Chưa. Bác cũng chưa ăn.”

Ta ừ một tiếng nói: “Ta đi nấu cơm.”

Mẹ ngăn ta lại, bảo: “Để ta đi.” Sau đó nói với An Viễn: “Nếm thử tay nghề của ta.”

Tranh thủ lúc mẹ vào bếp, ta vội vàng kéo An Viễn qua hỏi: “Sao rồi? Các ngươi nói hết rồi à?”

An Viễn đáp: “Không có. Ta mở cửa mời bác vào nhà, rồi rót cho nàng ly trà.”

“Rồi sao?”

“Rồi ta cũng ngồi xuống.”

“Sao nữa?”

An Viễn im luôn.

Ta muốn xỉu quá chừng, bọn họ không phải cứ vậy nhìn chằm chằm đối phương mãi tới khi ta về đi?

Chúng ta cùng nhau dọn thức ăn, rồi ba người ngồi vào bàn ăn cơm.

Đang ăn, mẹ ta hỏi: “Tên gì?”

Trời, ngay cả tên cũng không biết luôn.

“Quan An Viễn.”

“Ừ, tuổi bao nhiêu?”

“Ba mươi hai.”

Ta sợ mẹ quăng ra một câu giới tính là gì quá.

“Thu nhập nhiều ít?”

Ta nghẹn cơm, ho sù sụ lên.

Mẹ trừng ta một phát, An Viễn giúp ta vỗ vỗ lưng. Chờ ta yên ổn lại mẹ hỏi tiếp vấn đề vừa rồi, An Viễn báo ra vài chữ.

Ta nghiêng mặt đi rơi lệ trong im lặng, nhiều thật, ghen tị quá đi.

Mẹ nghe được đáp án rồi bắt đầu nhảy sang hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà An Viễn.

Ta ngồi đó ăn cơm chan nước mắt, gia thế hoa lệ quá chừng.

Mẹ hỏi trước sau rất nhiều thứ, An Viễn điềm nhiên trả lời. Một bữa cơm ăn lâu thật lâu mới xong. Sau đó An Viễn định đi rửa chén bị mẹ ngăn lại, nàng đem ta đẩy vào nhà bếp, tiếp tục cùng An Viễn trò chuyện.

Ta thì tiếp tục vừa khóc vừa rửa chén, thê thảm quá chừng.

Kết quả mẹ chỉ toàn lo ngồi nói với An Viễn, quên mất tiêu ta luôn. Đến lúc sắp đi rồi nàng mới nói: “Ngươi đứa nhỏ này thật khờ, sao lại đi coi trọng thằng con ngốc nhà ta chứ.”

Có ai lại bêu xấu con mình thế không.

An Viễn nhìn ta, bảo: “Không biết, coi trọng là coi trọng thôi.”

Mẹ gật đầu: “Cũng được, miễn cho nó già rồi không ai lấy.”

Có cần phải thế không?

“Bất quá, đừng có thấy nó ngốc mà khi dễ nó.” Gương mặt mẹ đột nhiên dữ lên.

Lúc còn bé ta dùng trứng chim chọi cửa sổ nhà hàng xóm, vẻ mặt mẹ cũng như vầy.

An Viễn xoa xoa đầu ta nói: “Quá ngốc, không phải để khi dễ, mà để thương.”

Ta lấy tay bụm mặt, nghĩ mặt ta hẳn đang rất đỏ rồi.

Mẹ phát ra tiếng cười ha ha nghe thật quái, quăng lại một câu lúc nào rảnh ghé về cho ba mày xem, rồi đi mất.

Hai ta đứng sóng vai ở cửa, cùng lúc quay lại nhìn đối phương.

An Viễn một phát ôm lấy ta đi vào, mục đích chỉ có một.

===============

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 26: thông qua khảo sát, mất đứt một chương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương