Chuyện Tình Người Qua Đường Giáp
Chương 26: Cuộc sống riêng

Ta vốn nghĩ An Viễn sẽ ở lại với anh trai của mình nhiều một chốc, nhưng bữa tiệc vừa kết thúc hắn liền xách cổ ta lôi về nhà, mở cửa ra trực tiếp ném ta lên giường luôn.

Bị ép đổi vài cái tư thế thừa nhận thô bạo đâm tới, cuối cùng ta chỉ có thể ngồi phịch trên người hắn, kêu cũng kêu không nổi, chỉ lo thở dốc không ngừng.

Đợi hắn đủ rồi chân tay như nhũn ra, một chút sức lực cũng không có, chỉ có chỗ kia là cảm giác quá mức rõ ràng, vừa tê vừa rát, nhưng mà cái loại cảm giác từng đợt tiếp từng đợt khoái cảm ập đến lại khiến ta sắp phát điên.

Chỉ có thể mồm miệng lắp bắp cầu xin tha thứ, nhưng hắn rõ ràng không nghe, ngược lại càng thêm dùng sức. Da tay cọ xát vào nhau nóng bỏng quá, tựa như cả mồ hôi đều phải sôi lên.

Thật sự chịu không nổi, một giây trước cảm thấy là quá đủ, giây tiếp theo nhưng lại có thể tiếp nhận càng nhiều.

Ta mê muội nhìn vào đôi mắt hắn, ướt át mà đen đặc, rất mê người.

Trong tình trạng chính mình khó bảo toàn mà còn ham mê vẻ đẹp của hắn, thở hổn hển hôn lên đôi mắt hắn, khiến cho động tác càng thêm kịch liệt.

Kết quả là hôm sau ta nằm trên giường cả ngày.

Tỉnh dậy rồi ta cũng nằm lì trong chăn rầm rì, An Viễn bất đắc dĩ phải đem đồ ăn bưng tới giường.

“Cầm thú.” Ta lấy chăn trùm qua đầu nói: “Ta gọi điện cho nhân viên vườn thú tới bắt ngươi về.”

Ta nhìn thấy khóe miệng An Viễn co rút một tí, hắn đặt khay ở tủ đầu giường, tay đè lại thắt lưng rồi nói: “Trước khi họ đến, ta không ngại cầm thú thêm một hồi.”

Ta vội vàng bò dậy ăn cơm.

Đến xế chiều, ta ngồi trên giường lấy laptop của hắn chơi game, hắn cùng ngồi vào bên cạnh, ôm lấy ta, giúp ta xoa thắt lưng.

Được một lúc, Dương Giản gọi đến, bị An Viễn chặn lại không tiếp được. Rồi Tạ Khánh cũng gởi đến một tin nhắn, nội dung là: “Có con ong mật đang bay trên trời, sau đó đụng phải tường chết queo.” Đằng sau hắn còn thêm mấy chữ ha ha ha.

An Viễn nhìn cái tin nhắn tự hỏi một hồi lâu, sau đó đưa ra kết luận: “Vậy có thể là bức tường đó rất cao.”

Ta hỏi hắn: “Ngươi nghe lạnh không?”

Hắn hỏi ngược lại ta: “Ngươi lạnh lắm à?” Sau đó ôm tay của ta thật chặt.

Ta lo chơi game của ta, hắn ở sau lưng ta, rất chuyên tâm xem.

Kế tiếp hắn đem ưu khuyết điểm của trò chơi phán định một lần, ngay cả phương hướng phát triển cũng giúp nhà phát hành game đưa ra luôn. Ta nghe một hồi lỗ tai rút gân, quyết đoán thoát ra, và quyết định buông tha cho trò chơi này, mặc dù nó miễn phí.

Rồi sau đó, hai chúng ta cùng nhau chơi, chơi cực kỳ high luôn.

Đến tối, ta đành giãy giụa đứng lên nấu cơm. Thật ra thì, ờ, cái mông cũng không còn đáng ngại, chỉ có điều khuyết điểm làm biếng có hơi khó vượt qua thôi.

Ăn cơm tối xong, An Viễn chủ động thu dọn bát đũa, xắn tay áo lên.

Ta hỏi: “Ngươi làm gì vậy?’’

Vành tai hắn hơi hơi đỏ lên, đáp: “Rửa chén.”

“Nhớ tráng cho sạch hết nước rửa chén.”

Ta quăng lại câu này rồi bỏ chạy vào phòng ngủ cười phá lên.

Hắn đạp văng cửa phòng, đem ta lôi ra nhà bếp nói: “Không được, đây là lần đầu tiên ta rửa chén, ngươi phải đứng coi.”

Kết quả là mấy cái chén rửa hết nửa tiếng đồng hồ.

Sau đó?

Sau đó là tiếp tục sống thôi.

Khi mọi thứ đã trở nên êm đẹp rồi, xúc động cũng đã qua đi thì chỉ còn lại một cuộc sống bình thản vậy thôi.

Những va chạm vụn vặt cùng từng chút một tri kỷ luôn tồn tại cân bằng cùng nhau, cho dù lúc đó là tức giận hay là cao hứng, hồi tưởng lại ký ức trôi qua thì chỉ cảm thấy cảm động.

Ta bắt đầu thích sai hắn làm việc này việc nọ, và càng thích dùng từ chỉ phương vị.

Ví dụ như thích bảo: “An Viễn, cầm giúp cái khăn lông bên trái lại đây đi.”

Cái vẻ hắn chựng lại rồi sửng sốt khoảng ba giây, ta xem hoài không biết chán.

Ta còn thích bảo hắn: “Bên trái ở cạnh bên phải đó.”

Hắn sẽ hoàn toàn hỗn loạn, sau đó trừng mắt nhìn ta, rất buồn cười.

Có một chuyện khiến ta rất tức giận.

Hắn dám thừa lúc ta không có nhà, phá kỉ lục trò gỡ mìn trong computer của ta. Sau đó ta chơi cỡ nào cũng không phá được kỉ lục của hắn, nổi điên lên liền xóa luôn điểm cũ, trả về 0. Nhưng mà rốt cuộc cũng không chơi tới mức kỉ lục trước được nữa.

Vì việc này mà ta bỏ ra ngủ salon ba ngày.

Mỗi buổi tối hắn cũng dỗ dành ta về giường ngủ, ta không đi, thích tự mình đày mình. Hắn cũng hết cách, đành trải đệm nằm kế salon ngủ.

Rồi đến thứ sáu hằng tuần ta cũng sẽ cùng bọn Dương Giản ra ngoài chơi, thì ta cũng phải có bạn bè của mình mà. Mà quả nhiên là người quen đúng là lâu ngày mà sinh, hậu quả xấu của việc càng quen thân chính là ta cũng bắt đầu nói chuyện cười lạnh, lạnh chết được ấy.

Bất quá là sau ngày thứ sáu đi phóng túng về, An Viễn sẽ ấn ta lên giường, dùng một phương pháp khác để cho ta ăn đòn.

Tuần này bọn ta đi chơi bowling, lúc trở về lại tiếp tục vận động, mặc dù thân thể rất mệt, nhưng mà tinh thần lại vô cùng phấn chấn. Ta tựa vào lòng hắn, đùa nghịch với mấy ngón tay hắn.

Ta đột nhiên nghĩ đến một việc, liền hỏi: “An Viễn, có thể kể một chút về chuyện hồi bé của ngươi không?”

An Viễn dùng cằm cọ cọ lên tóc ta, rất tự nhiên đáp: “Là chuyện khiến ta mất cảm giác về phương hướng sao? Cái đó lâu lắm rồi, vì là trong nhà khá giả, bảo tiêu sơ sẩy nên khiến ta bị bắt cóc mất, rồi bị nhốt trong phòng tối.”

“Xảy ra khi nào thế?”

“Sáu tuổi. Cũng không quá lâu, chỉ hai ngày, bọn chúng không cho ta ăn gì. Bây giờ nhớ lại thì hẳn là lúc đó bọn chúng đã dự định phá vỡ giao ước, nhưng lúc sau ta được cứu ra.”

Những màn kịch hay diễn trên TV vốn đã khiến người ta xem nhiều đến phát nhàm, nhưng một khi xảy ra trong thực tế, cũng không phải ai đều thừa nhận nổi. Một đứa bé nhỏ như vậy, là ở tuổi nên được yêu thương che chở mà không phải chịu đối xử như thế.

Ta đau lòng ôm chặt lấy hắn, thật muốn xuyên qua trở về lúc đó giúp hắn mở cửa phòng.

Hắn ôn nhu đáp lại, nhẹ nhàng hôn lên trán ta: “Lâu rồi, ta thấy cũng không có gì, trừ bỏ phương hướng cảm không tốt lắm.”

Ta ngước lên hỏi: “Buổi tối có sợ không?”

Hắn nheo mắt, lắc đầu: “Thành phố này ban đêm rất sáng.”

Ta vẫn hơi lo lắng.

Hắn chợt cười.

Ta lại cảm thấy trái tim mất nhịp, hắn cọ cái trán ta nói: “Ta cũng sớm không có việc gì rồi, ngươi giống người nhà của ta. Họ đều cho là ta vẫn còn nhớ mãi chuyện trước đây nên vẫn luôn dè dặt từng chút mà chiều ta, ta muốn gì được nấy. Có nhiều lần ta muốn nói với họ ta thật sự không sao, nhưng lại không biết mở lời thế nào.”

Đương nhiên rồi, hắn là người đáng để ta thật tâm đối đãi. Ta cũng hiểu được, cho dù cẩn thận ôm lấy hắn, chiều hắn đến mức nào đều không đủ, vẫn luôn thầm nghĩ phải đối hắn thật tốt.

Hơi thở của hắn rất ấm áp: “Cho nên ngươi cũng đừng lo lắng cho ta.”

Bất chợt cảm thấy trong tim bị lấp đầy, cảm giác thỏa mãn này khiến ta không biết làm sao, không biết biểu đạt như thế nào.

Ta xoay người lại, đặt hắn dưới thân, chủ động hôn hắn, chủ động làm cho hắn tiến vào cơ thể ta.

Trừ bỏ ngượng ngùng và khoái cảm, còn có một loại khác tâm tình dần dần tràn ra, ta vùi mặt mình vào bờ vai hắn, nước mắt không ngừng rơi.

====================

Vài lời của tác giả:

Khuôn sáo định luật điều thứ 25: Cuộc sống riêng tư, xin đừng vây xem, hoan nghênh rình coi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương