Chuyển Sinh Là Vua Của Ma Giới
Chương 27: em muốn ở bên anh mãi mãi

-Chân cô bị đâu không đi được phải không?

Dương đến cạnh Vũ Hạ, hai tay nhấc nàng nên vừa bước đi vừa lạnh nhạt nói ra:

-Lần sau nếu chân của cô đau hãy nói ta để ta bế cô chở về. Chân của cô đau đừng cố gắng quá sức...

Vũ Hạ nghe tới đây tràn đầy hạnh phúc. Nàng không nghĩ tới nam nhân này lại quan tâm đến nàng như vậy. Nhưng trong người nàng đang có yên thảo chi độc nên khi mà Lâm Hạ tế ra lực lượng cươngtâm nàng ảnh hưởng khá là nhiều. Giờ đây khi nằm trong l*ng ngực Dương nàng vô cùng yên tâm. Nam nhân này nàng tin tưởng, nàng muốn dựa vào và hơn hết từ khoảnh khắc hắn xuất hiện nàng đã tự nhủ mình là người của hắn rồi cho nên nàng ôm lấy hắn làm nũng nói khẽ:

-Ta thấy hơi lạnh...

Lập tứcDương chuyển từ bế ngang trên hai tay thành bế dọc, hai tay dữ ở eo nàng và để đầu của nàng úp vào vai mình. Khi đi đến cổng Tĩnh An thành hắn thấy hai nha đầu bên cạnh cổng đứng chờ mình.

Nhìn thấy Dương hai nha đầu này vui như chim non gặp mẹ. Cả hai quấn lấy hỏi Dương đã đi đâu làm gì nhưng Dương chỉ cười rồi chỉ vào trước ngực mình nói khẽ:

-nàng đã ngủ rồi. Các ngươi cứ từ từ, về đến Thiên Huyền tômg ta sẽ kể cho các ngươi.

Thế rồi cả ba người leo lên một chiếc xe ngựa trở về thiên Huyền tông.

Sau khi trở về hai nha đầu vội vàng làm cơm còn Dương thì ngồi xếp bằng tròn jấp thu linh khí thu được của 20 tên vừa bị hắn giết. Sau hai tiếng Dương đứng dậy xoay người và ra khỏi phòng. Hai nha đầu kia đã làm xong cơm, Dương ăn xong liền bê một phần đến gặp Vũ Hạ.

Mở cửa phòng ra Dương bước vào đặt đĩa đựng ghức ăn trong khay rồi lại nhìn Vũ Hạ. Nàng ngủ khá sâu nhưng trong khi ngủ nàng vẫn không ngừng rên rỉ. Máu nóng nổi lên làm "thằn Dương nhỏ ngóc đầu biểu tình. Dương đang ái ngại không biết làm sao thì Vũ Hạ tỉnh dậy.

Dương hề hề rồi đi đến bên Vũ Hạ nói:

-Cô muốn trị liệu trước hay ăn bữa tối trước đây?

Vũ Hạ nhìn Dương rồi cười tươi. Nàng gật đầu nói ra:

-Ta ăn trước. Buổi chưa nay ta ăn chưa đủ. Giờ vẫn đang đói đây...

Vừa nói bụng nàng đã "rộp rộp"kêu lên

Dương gật đầu bê khay thức ăn mang đến cạnh Vũ Hạ. Sau khi đặt xuống giường hắn lặng lẽ lấy trong túi đồ ra ít thuốc bổ hắn đã luyện chế trước núc hắn tu luyện hòa vào nước ấm mang đến đặt lên khay thức ăn của nàng nhìn nàng nói ra:

-Đây là một loại đồ do ta phối chế ra. Tuy không biết nó ở cấp độ gì trong luyện đan nhưng sẽ giúp giảm bớt mệt mỏi cùng với đau nhức cơ thể. Sau khi ăn xong ngươi hãy dùng nó và vận công hóa giải dược liệu. Ta cho ngươi một tiếng để hấp thu dược liệu và nghỉ ngơi. Sau một tiếng đồng hồ ta sẽ đến trị liệu cho ngươi.

Vũ hạ nhìn cốc dược thủy Dương pha hơi thắc mắc nhưng cũng chỉ gật đầu.

Dương phẩy hai tay một cái rồi chắp tay đi ra khỏi phòng.

Ra khỏi phòng Vũ Hạ, Dương bắt gặp hai nha đầu Mộng nhi cùng Linh nhi đang cầm một cây đàn tam thập lục đi đến phòng hắn. Hắn nghi hoặc nhìn hai nha đầu kia gọi lại hỏi:

-Hai ngươi cầm đàn đi đến phòng ta làm gì??

Mộng nhi cùng Linh nhi nhìn hắn ngỡ ngàng. Linh nhi nhanh nhảu chạy đến lay lay tay của Dương nói:

-Dương thiếu, chẳng nhẽ người không nhớ đã từng nói là người biết gảy đàn sao?? Ngài hứa với chúng ta là 15 này ngài sẽ trổ tài đó sao??

Dương toát mồ hôi. Hắn nhớ là tên Dương Tu ki đã từng hứa như vậy nhưng... Trong kí ức của tên này chưa hề có đoạn kí ức nào hắn ta học đàn vậy mà hắn ta giám... Hứa hẹn với hai nha đầu này.

Mộng nhìn dương toát mồ hôi bĩu môi nói:

-Dương thiếu chắc là lừa ta và ngươi rồi linh nhi ạ. Không phải Dương thiếu cũng từng lừa chúng ta sao??

Linh nhi vẫn lắc đầu nói ra:

-Ta tin Dương thiếu. Ngươi cứ lặng im đi. Dương thiếu à, ngài biết chơi đàn phải không??- Linh nhi cười nhìn Dương hỏi

-Ta... Ta chưa từng chơi đàn tam thập lục... Ta chỉ từng học qua ghita và vĩ cầm(violin) thôi.

Mộng nhi nhìn Dương lạ lùng hỏi:

-ghita và vĩ cầm(violin) ư?? Nó là cái gì vậy??

Dương cười khổ, hai cái đàn này đương nhiên là không có ở thế giới này. Cả hai đều là đàn được người phương tây chế tạo ra. Nơi nào xuất hiện trên đại lục này??

-nó là hai loại đàn...-Dương giải thích- cả hai đềulà đàn và có khá ít dây. Ít nhất là so với đàn tam thập lục... Ta chưa từng chơi loại đàn tam thập lục này nhưng ta sẽ thử chơi cho hai ngươi nghe...

Vừa nói Dương vừa vào mục kĩ năng trong bảng chọn nâng kĩ năng đánh đàn lên max cấp. Rồi hắn lại nghĩ xem chơi bản nhạc nào hợp với cây đàn này... Hắn nghĩ một núc rồi cầm lấy cây đàn trên tay Mộng nhi, lướt qua các dây đàn một lượt rồi gật đầu nói ra:

-Ta có thể chơi được loại đàn này. Vào trong phòng đi, Dương Thiếu ta hôm nay sẽ chổ tài cho các ngươi xem.



Vào trong phòng Dương khẽ lướt tay trên dây đàn. Kĩ năng chơi đàn đã được nâng lên lv max nên hắn tự tin gảy moịt đoạn nhạc dạo của bài Túy hồng nhan. Vừa gảy hắn vừa hát:

-Lá là là lá la là la. Là la la là là lá la....

Lá la là, lá la là, la là lá la.

Lá la là lá la là la...(ae nào nghe rồi sẽ hiểu. Chưa nghe tra google cho bt ha!!!!)

Giọng hát của hắn không ngọt ngào như ca sĩ hát bài này nhưng so với các nam nhân khác thì... Khá dễ nghe. Từng ca từ từng con chữ thể hiện một nỗi buồn nhẹ nhàng tang tương. Khi hắn hát xong hai nha đầu kia lặng người đến vài phút. Sau khi Dương uống xong chén trà giả khát hai nha đầu kia chậm chạp lau đi trên khóe mắt mình. Khi nghe nhạc hai nàng thấy một thế giới đầy tuyết, một bóng người cô độc sau trận chiến mang trên mình đầy thương tích đang cố gắng đi về phía xa xôi bên kia chân trời. Bóng người đó đang cố để trở về một nơi mà ở đó cũng có một bóng hình mà hắn từng yêu, từng bảo vệ và che chắn nhưng do chiến tranh, do loạn lạc mà hắn phải xa nàng kia...

-Dương thiếu... Bài nhạc kia tên gì vậy?? Sao ta chưa từng nghe thấy ở đâu vậy.- Linh nhi khẽ hỏi

-Bài nhạc kia tên là túy hồng nhan. Còn việc chưa từng nghe qua cũng phải thôi. Nó là do ta viết ra mà...

Dương nói đầy tự tin mà không sợ mình bị bắt vì... Ăn cắp bản quyền. Núc trước ở trên địa cầu hắn mà giám nói ra câu này chắc hắn sẽ đi tù mọt gông nhưng giờ thì không nha... Cảnh sát còn lâu mới bắt được hắn đi tù.

Hai nha đầu kia nghe Dương nói ban đầu không tin nhưng... Quả thật là hai nàng chưa từng nghe qua bài này nên... Tạm chấp nhận việc này.

-Dương thiếu, ngươi gảy tiếp một bản nhạc đi!- Linh nhi xà vào lòng hắn nói

-Không được!-Dương lắ đầu-các ngươi không biết việc vừa rồi tốn bao nhiêu limh khí trong cơ thể ta à? Thôi, để hôm khác ta kéo vĩ cầm(violin) cho các ngươi nghe vậy.

Hai nha đầu kia nghe đến đây mới hài nòng trở về phòng. Dương lặng yên nằm trên giường nghĩ về ngày còn ở trái đất. Cô gái mà Dương từng theo đuổi đã từng rất thích chơi đàn tam thập lục. Những núc Dương và nàng bên nhau khi ở trong phòng bệnh nàng thường hay gảy bài này cho Dương nghe. Nàng nói với Dương:

-nếu như kiếp sau hai ta còn có thể gặp lại, em muốn anh sẽ gảy bài này cho em nghe được chứ?

Núc đó Dương đã gật đầu đồng ý. Dương yêu nàng, muốn bên nàng nhưng căn bệnh ung thư hồng cầu đã cướp nàng khỏi tay hắn. Núc ấy khoa học có thể chữa trị được thứ bệnh này nhưng nàng là một cô nhi. Hắn thì lại chỉ là một học sinh khoa công nghệ. Tiền hắn kiếm được một phần chi trả cho việc học, một phần tiết kiệm chi trả cho lệ phí bệnh viện của nàng. Cô và chú của nàng ở Trung Quốc nhưng thu nhập của họ không thể chi trả cho chi phí đắt đỏ đó thành ra Dương đều lo tất cả cho nàng. Nàng sống được thêm ba năm thì bệnh nặng dần rồi... Nàng chết. Ngày nàng chết, thế giới quanh hắn chỉ còn lại hai màu đen và trắng. Bác sĩ đã kiểm tra và kết luận đây là chứng mù màu bị động. Việc chữa trị mất khá nhiều tiền nên Dương đã chọn không chữa trị. Cứ thế hắn sống với bệnh mù màu đến tận núc hắn đăng nhập vào "tam giới tu tiên" và "chui tọt " đến thế giới này...

-Dương thiếu gia... Dương thiếu gia...

Mộng nhi chạy đến hốt hoảng gọi Dương.

Dương nhíu mày:

-Có việc gì vậy?? Chẳng phải ta đã nói hôm khác ta sẽ gảy đàn cho các ngươi nghe mà? Ngươi đến đây làm chi???

Mộng nhi thở hồng hộc nói ra:

-Hạ... Hạ tỷ tỷ... Xảy ra việc ngoài ý muốn rồi...

Dương nghe đến đây liền lập tức bật dậy. Hắn chạy thẳng đến phòng Vũ Hạ bằng tốc độ nhanh nhất. Khi hắn bước vào hắn thấy Vũ Hạ đang nằm ôm lấy đầu mình kêu lên đầy đau đớn.

Dương nhìn linh nhi hỏi:

-Vũ hạ bị vậy lâu chưa?

-Hạ tỷ tỷ vừa mới bị như vậy... Dương thiếu nàng làm sao vậy??

dương khẽ chạm vào cổ tay Vũ Hạ lay lay

Nhưng nàng không chút phản ứng lain Dương mà cứ ôm đầu la hét.

-ra ngoài chuẩn bị cho ta một chậu nước ấm và sắc cho ta tao thuốc này nhanh. Càng nhanh càng tốt cho ta!

Dương viết vội vàng rồi đưa toa thuốc cho Linh nhi. Linh nhi chạy ra ngoài đi làm việc trong phòng chỉ còn Dương và Vũ Hạ. Dương bất đất đắc gĩ lấy điện thoại ra gọi cho lilly.

-Có việc gì vậy?-Lilly hỏi

-Cô đến chỗ ta ngay được không Lilly? Người nên cạnh của ta có chít chuyện cần cô xem cho.

Lilly ngạc nhiên hỏi:

-sảy ra chuyện gì sao? Ngươi có thể kể cho ta nghe một chút được chứ?

Dương kể mọi việc sảy ra cho Lilly nghe. Lilly nghe vậy gật đầu cười nói ra:

-Ta nghĩ là ta biết nguyên nhân rồi. Giờ nếu muốn nàng ta không bị xảy ra chuyện gì thì ngươi hãy nằm và ôm lấy nàng cho ta. Ta sẽ thông qua hệ thống trên người ngươi can thiệp vào cô gái đó trợ giúp nàng.

Dương nghe lời Lilly, hắn leo lên giường và rồi... Ôm lấy Vũ Hạ đang run rẩy quằn quại. Kì lạ là sau khi hắn ôm lấy nàng nàng lại từ từ im lặng không có la hét và run rẩy mạnh như trước mà từ từ thả nỏng cơ thể rồi nằm im trong vòng tay hắn như một chú mèo. Dương hơi ngạc nhiên nhưng rồi hắn cũng chỉ cười khổ. Vũ Hạ mà biết hắn làm vậy với nàng thì... Aizzz... Thật là xấu hổ ah nhưng mà... Tại Lilly bảo hắn làm vậy mà... Hắn không cố ý.



Bỗng nhiên Vũ Hạ xoay mặt về phía hắn nhưng không có mở mắt ra. Dương nhìn Vũ Hạ rồi thầm than:

-Aizzz... Vũ Hạ ah Vũ Hạ, cô thật giống với Hàn Lệ ah... Nếu cô là Hàn Lệ thì thật tốt ah!

Hắn vừa dứt lời "Vũ hạ "trong lòng hắn chợt khẽ động và rồi... Nàng mở to đôi mắt nhìn hắn đang ôm nàng...

"Bốp"

Một cái tát cứ thế trực tiếp hạ xuống mặt của Dương.Dường như như vậy vẫn còn chưa đủ, "Vũ Hạ" đạp luôn cả hắn xuống giường hét lên:

-Ngươi... Ngươi là ai?

Dương đang quằm quại dưới đất vì đau nhưng vừa nghe thấy câu này của Vũ Hạ hắn lập tức dừng lại đứng lên nhìn Vũ Hạ:

-Vũ Hạ... Cô biết tiếng Trung Quốc ư???

"Vũ hạ" nhíu mày nhìn hắn nói ra:

-ta không biết cô gái mà ngươi gọi là ai cả. Vả lại Ta không phải tên là vậy nên... Ngươi đi ra ngoài đi.

Dương vẫn đứng đó nhíu mày. Rồi đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó nhìn về phía "Vũ Hạ" hỏi:

-Cô... Cô tên là gì?

"Vũ Hạ" im nặng. Nàng không hề trả lời Dương mà quay đầu lại với hắn.

Dương lắc đầu rồi đọc ra một câu thơ bằng tiếng Trung Quốc:

-Lạnh mà hay khóc là em cô gái

Tuy em không ấm nhưng anh mãi yêu em.

"Vũ Hạ" nghe xong cây thơ này liền kịch liệt run rẩy. Rồi đột nhiên nàng quay lại miệng khẽ chuyển động không thành tiếng nói ra một chữ...

Dương gật đầu rồi lại gần ôm lấy nàng nói ra:

-Lệ nhi... Cuối cùng ta và em cũng gặp lại nhau rồi...

Hàn Lệ(giờ thay luôn cái tên vũ hạ ah) ôm chặt lấy Dương. Nàng ôm lấy Dương khóc nấc lên. Hàn Lệ nghĩ mãi mãi sẽ không còn gặp được Dương nữa rồi.

Nàng nhớ lại cảnh trước khi nàng đi đến phòng chiếu xạ và truyền hóa chất lần cuối đó. Nàng trước khi vào trong phòng chiếu xạ được hắn nắm chặt lấy hai tay. Hơi ấm từ tay hắn truyền đến tay nàng làm cho nàng cảm thấy bớt lạnh lẽo hơn. Hôm đó trời rất lạnh nhưng Dương chỉ mặc một chiếc áo len mỏng cũ lát đến thăm nàng. Nàng lo lắng lấy chiếc áo choàng lông trên người xuống khoác cho hắn nhưng hắn chỉ lắc đầu:

-anh không sao đâu mà Lệ Nhi. Ngược lại là em, em phải mặc vào cho ấm cơ thể của mình chứ? Lạnh sẽ khiến em cảm đấy có biết không?

Hàn lệ nhớ dáng của Dương núc ấy. Dương khá gầy. Mỗi lần Dương đến Dương lại mang cho nàng một âu cháo do chính tay hắn lấu, cháo khá đầy đủ thức ăn nhưng do trị xạ và truyền chất hóa học nên Hàn lệ chỉ ăn một chút rồi lại thôi.

Dương ở bên lấy khăn lau miệng cho nàng rồi buồn bã nói:

-Lệ nhi, anh xin lỗi vì để em chịu khổ như vậy... Nếu như anh có tiền giờ đây em đâu phải nằm ở đây chịu đau đớn khi chịu xạ và chuyền chất hóa học... Nếu anh có tiền chắc chắn em sẽ có một cơ thể mới và hoàn toàn khỏe mạnh... Anh thật là một tên vô dụng.

Hàn lệ nhìn Dương chậm rãi lắc đầu. Nàng nhướn người lên, đặt một nụ hôn ở trên chán của hắn cười khẽ nói ra:

-sau này em sẽ nói cho Dương biết một bí mật. Anh nhớ chờ em nha Dương! Việc này sẽ khiến anh đau tim á!

Dương ôm lấy Hàn Lệ gật đầu:

-Chỉ cần em khỏe và sống tốt cho dù bí mật đó là việc gì anh cũng sẽ đồng ý em kẻ cả việc em yêu người khác, anh cũng sẽ đồng ý.

Nghe thấy Dương nói vậy Hàn Lệ giơ một ngón tay đặt lên môi Dương lắc đầu:

-Không phải vậy... Em...

Hàn lệ định nói cho Dương biết nàng muốn cưới hắn nhưng bác sĩ bước vào và rồi... Nàng không còn gặp lại Dương được nữa...

-Dương à, em yêu anh...

Hàn Lệ khẽ nói và rồi hôn lên môi hắn. Cả hai lặng lẽ chao nhau nụ hôn đầu tiên minh chứng cho tình yêu của hai người.

-Dương, tại sao giờ anh lại khác đến vậy?

Hàn Lệ hỏi sau khi cả hai đã tách ra. Dương ôm Hàn lệ trong lòng kể lại mọi việc cho nàng nghe. Núc hắn kể xong hàn lệ lại một lần nữa hôn Dương. Bây giờ điều mà nàng muốn nhất nếu như thượng đế hỏi nàng nàng sẽ trả lời ngay lập tức mà không cần suy nghĩ: "con muốn ở cạnh anh ấy mãi mãi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương