Chuyển Sinh Là Vua Của Ma Giới
-
Chương 26: uy lực của kim long giáp
Trong ánh chiều tà chiếu xuống trần gian, một bóng hình gầy gộc đang đứng trước mặt Vũ Hạ. Nước mắt nàng không tự chủ được chảy ra trên gò má. Đúng, Dương đã đến, hắn đã đến cứu nàng thoát khỏi tên ca ca khốn khiếp của nàng. Giờ đây cả thế giới của Vũ Hạ chỉ còn lại bóng lưng gầy gộc cầm đôi kiếm màu đỏ xẫm đó. Nàng biết, cuộc đời của nàng từ đây chỉ còn lại bóng hình của hắn trong tâm trí thôi...
Dương thu kiếm về hai cái bao kiếm trên thắt lưng. Hắn lấy một chiếc áo choàng da, phủ lên người Vũ Hạ nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
-Đây chính là kẻ đã hạ độc cô phải không? Cô cứ yên tâm, ta sẽ sử lí hắn thay cô.
Vũ Hạ lắc đầu ý bảo anh không thể đánh lại hắn đâu nhưng Dương bỏ mặc cái lắc đầu ấy khẽ cười nhìn Lâm Hạ. Dưới gót dầy của hắn hiện ra hai đốm lửa nhỏ như của Na Tra lâng cơ thể hắn lên cao. Lâm Hạ cùng đồng bọn khiếp sợ nhìn Dương. Muốn nghịch thiên phi hành ít nhất phải đến cao thủ Xuất Khiếu cảnh chẳng nhẽ người thanh niên này hắn...
Nghĩ đến đây cả đám run sợ. Lâm Hạ nhìn hắn bình tĩnh hỏi:
-Ngươi là ai? Tại sao lại xem vào chuyện của chúng ta??
Dương lắc đầu:
-Ta là ai các ngươi không cần phải biết. Các ngươi đã động đến người không nên động cho nên các ngươi sẽ phải chết.
Nói xong Dương rơi từ trên cao xuống, hai tay hắn rút kiếm chém hai đạo kiếm khí về phía Lâm Hạ cùng đồng bọn của hắn.
Cả đám hỗn loạn nhìn kiếm khí lao đến . Lâm Hạ nhanh chân chạy xang 1 bên trước khi kiếm khi chém đến lên giữu được một cái mạng.
Kiếm khí phát ra từ Tu La Kiếm tràn ngập hủy diệt. Đồng bọn của Lâm Hạ có gần hai mươi tên núc hai kiếm khí chém qua, cả đám đã biến thành xác khô. Lâm Hạ nhìn Dương sợ hãi. Đây chính là tu la kiếm trong truyền thuyết ah. Người sở hữu tu la kiếm không phải là dạng gì tốt lành nhưng đó chỉ là một thanh trong hai thanh thôi. Người thanh niên này có tận hai thanh tu là kiếm vậy nên càng không thể khinh thị hắn.
Lâm Hạ bỗng nhận ra tu vi của tên này... Luyện khí kì tầng 7????? CLGT??? Mình bị ngáo à?
Lâm Hạ lắc lắc đầu nhìn lại ba động khí tức trên người Dương nhưng hắn không hề phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào.
Lâm hạ cười khà khà khoái chí:
-Ngươi có giám solo 1v1 với ta không?? Không dùng kiếm hay bất kì thứ gì khác, chỉ dùng thực lực của bản thân. Ngươi thấy thế nào?
Dương hơi chần chờ. Vũ Hạ quay lại nhìn hắn lắc đầu nhưng... Hắn ta lại nở nụ cười quái dị
-Ta chấp nhận! Nhưng ta yêu cầu hai ta đều cở bỏ hết trang bị trên người để có thể công bằng hơn.
Lâm Hạ cười ha hả gật đầu:
-Được, ta chấp nhận.
Lâm Hạ cười như bắt được vàng. Nếu Dương còn cầm Tu La kiến hắn nghĩ hi vọng thắng của mình khá thấp mặc dù Dương kém hắn khá nhiều cấp bậc. Vả lại vũ khí của hắn là thánh kiếm mà xũ khí của Dương là thần kiếm, sự chênh lệch này đủ để lấy mạng của hắn ngay từ nhát chém đầu tiên. Nhưng nếu Dương và hắn cùng bỏ vũ khí và trang bị ra hắn chắn chắn sẽ chém chết Dương trong 1 nốt nhạc.
Nghĩ liền làm, Lâm Hạ lập tức cởi hết trang bị ném đến chỗ Vũ Hạ. Dương lại gần nàng cười với nàng một nụ cười sáng lạng:
-Cô vất vả rồi. Bây giò thì nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đấu với hắn một chận.
Vũ Hạ lắc đầu lia lịa:
-Ngươi không thắng được hắn đâu. Hắn ta dẫu sao cũng là Nguyên Anh kì. Cấp độ trênh lệch của hai ngươi là quá lớn...
-Yên tâm, ta sẽ chiến thắng và trở về chữa trị cho cô.
Nói xong Dương bỏ cả hai cây Tu la kiếm xuống bước đến phía trước gật đầu nói ra:
-bây giờ thì bắt đầu đi.
Lâm Hạ cười bỉ ổi. Hắn vận linh khí trong cơ thể dồn hết vào cả hai tay nắm thành quyền đánh tới. Vũ Hạ nhìn thấy quyền này liền hốt hoảng bật dậy, lấy hết tốc độ chạy tới cản trước mặt Dương.
Dương đang định ra quyền thì hắn thấy Vũ hạ tre trước mặt mình. Theo phản ứng hắn dừng lại, giờ tay lên kéo Vũ Hạ vào trong lòng của mình soay lưng lại che quyền Lâm Hạ đánh tới...
Nói ra thì lâu nhưng mọi chuyện sảy ra chưa đến hai phút. Dương sau khi quay người lại lập tức mở hệ thống trang bị toàn bộ trang bị "phòng hộ" lên người.
Ầm...
Một tiếng nổ lớn làm chấn động cả một khu phố nhỏ. Moin người nhìn về phía có tiếng động nhưng không ai giám lại gần. Ở cái thế giới "giết người như ngóe này ai biết phận người đấy thôi. Lo chuyện bao đồng có khi còn nguy hiểm đến tính mạng và an nguy của mình nữa...
Ở nơi mà vụ nổ sảy ra...
Dương ôm Vũ Hạ trong lồng ngực không buông. Miệng hắn phụt ra một búng máu tươi đỏ lòm rồi hơi lảo đảo. Vũ Hạ hoảng hốt quay lại nhìn Dương, trên người hắn bây giờ là một lớp áo giáp hoàng kim sáng chói mắt. Máu tràn đầy trên phôi giáp làm đồ án hình kim long nổi bật nên tựa như một con rồng đẫm máu. Vũ Hạ nhìn đồ án này ngạc nhiên kêu lên:
-Kim Long phôi giáp???
Nàng nhìn lại sắc mặt Dương rồi nàng thấy một lụ cười hung tợn. Dương giờ đang rất tức giận, hắn giận cả Vũ Hạ lẫn tên Lâm Hạ này. Buông Vũ Hạ trong tay ra hắn quay lại cười lớn:
-Ha Ha Ha!! Tốt, tốt! Bảo giáp này trông vậy mà cản được đòn của ngươi. Ta đang muốn biết tất cả công dụng của bộ đồ này đây. Ngươi sẽ vinh hạnh là người đầu tiên thử cái sức mạnh khủng khiếp từ nó. Giờ thì... Game start!
Nói xong thân ảnh của Dương biến mất. Lâm Hạ ngạc nhiên nhìn chỗ Dương đứng rồi đề phòng xung quanh. Bống một tiếng cười xuất hiện sau lưng hắn rồi giọng Dương nói nhẹ vào tai Lâm Hạ:
-Game over!!!
Ngay sau đó, một cú đấm dáng luôn xuống cổ của Lâm hạ khiến hắn choáng váng. Hắn quay lại định đánh trả Dương nhưng lại một lần nữa hắn lại bị dương tương cho một quyền. Tiếp tục là 5-6 quyền liên tiếp đập lên lưng của Lâm Hạ khiến lục phủ ngũ tạng của hắn lệch lạc vị chí. Hắn bị dương đánh đến không còn đứng dậy nổi đành quỳ gối xuốngnhưng cái dáng cố đứng dậy ấy chưa được bao lâu thì hắn đột nhiên nhìn thấy một cái cơ tgể không đầu dưới đất. Bên cạnh thân thể đó Dương đang lục lọi tìm tòi thứ gì đó.
Dương lấy ra một cái túi càn khôn. Hắn mở ra và lấy được một thanh kiếm và vô số tiền vàng. Trên thân thanh kiếm thánh cấp kia có chét lên một thứ gì đó màu đen rất mỏng. Qua ngửi mùi Dương xác nhận đây chính là yên thảo chi độc nhưng hắn không thấy thuốc giải ah. Dương thu hồi kiếm và tiền vàng vào túi càn khôn. Đang định đứng lên thì hắn lại tiếp tục phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
Vũ Hạ nhìn dương ngã xuống, nàng chạy đến bên Dương, khóe mắt cay cay nàng bỗng nhiên hỏi:
-Dương, ngươi có sao không??
-không sao thì sao ta lại nằm ở đây thế này??-Dương cau mày. Sắc mặt của hắn xanh như lá chuối , miệng hắn lại phụt ra một búng máu nữa. Núc này hắn mố thấy mình đỡ hơn.
-"Tôi... tôi xin lỗi… Chỉ vì tôi...tất cả chỉ vì tôi..."
Vũ Hạ run rẩy khóc nức nở.
-Đáng ra... Đáng ra tôi không nên... Không nên gặp gỡ anh... Đáng ra ngay từ đầu... Tôi... Tôi nên bị bọn côn đồ đó giết... Tôi..."
Dương không để Vũ Hạ nói hết câu hắn đã "khóa mỏ" nàng lại bằng "cái mỏ" của mình.
-đừng có nói chuyện ngu ngốc đó bởi vì... Cô là người của tôi... Bắt đầu từ hôm nay.
Dương nói xong câu kia đứng lên quay mặt nhìn đám thi thể. Hắn dùng cương tâm của mình đốt cháy đi tất cả thi thể rồi chuẩn bị ra về...
Vũ Hạ của chúng ta thì ngỡ ngàng sau cái hôn bỉ ổi của Dương. Nàng không hề nhận ra đó là một mưu đồ ẩn giấu của Dương mà chỉ đơn thuần nghĩ Dương... Cũng có cảm tình với nàng.
Dương nhặt kiếm xong liền mở bảng điều khiển ra thu hồi mọi trang bị. Nhìn Vũ Hạ vẫn còn ngẩn ngơ dưới đất hắn ngồi xuống bên cạnh hỏi:
-chân không bị sao chứ??
Vũ Hạ lập tức lắc đầu.
Dương nhậN được câu trả lời của nàng thì an tâm gật đầu:
-Vậy thì mau rời khỏi đây thôi. Hẳn sẽ có người sớm qua để điều tra vụ này rồi.
Hắn bước đi được vài bước thì nghe đánh bịch một cái. Quay đầu lại hắn thấy Vũ Hạ nằm co quắp trên đất. Nàng đang ôm chân của mình co người lại thống khổ kêu lên.
Dương lắc đầu. Bọn con gái có lẽ chẳng bao giờ thành thật cả. Chính hắn cũng.. Không thành thật khi nói Vũ Hạ là... người của hắn...
Hắn nghĩ làm thế nào mới giả quyết vụ máu me mà "con mụ" Lilly kia giao cho hắn nên mới bày ra cái kế này. Dẫu sao Vũ Hạ cũng là một người khá xinh(khá con kẹt, tao miêu tả nó xinh bỏ mẹ ra...) và cũng là con người như hắn(ê, mày là ma tộc ah) nên hắn nghĩ cứ "Tự nhiên" mà "chiếm đóng" trái tim của nàng trước thôi, sau này về vụ tình cảm sẽ đề cập sau(tao mà có phúc như mày giờ chắc tao cx éo phải ngồi fap mỗi khi xem hen*)
Nói chung Dương cũng chỉ nghĩ như vậy. Hắn có lẽ sẽ không FA nữa, hắn muốn có người yêu...(ừ, muốn thì mk cuốn nhau luôn).
Dương thu kiếm về hai cái bao kiếm trên thắt lưng. Hắn lấy một chiếc áo choàng da, phủ lên người Vũ Hạ nhìn nàng nhẹ nhàng nói:
-Đây chính là kẻ đã hạ độc cô phải không? Cô cứ yên tâm, ta sẽ sử lí hắn thay cô.
Vũ Hạ lắc đầu ý bảo anh không thể đánh lại hắn đâu nhưng Dương bỏ mặc cái lắc đầu ấy khẽ cười nhìn Lâm Hạ. Dưới gót dầy của hắn hiện ra hai đốm lửa nhỏ như của Na Tra lâng cơ thể hắn lên cao. Lâm Hạ cùng đồng bọn khiếp sợ nhìn Dương. Muốn nghịch thiên phi hành ít nhất phải đến cao thủ Xuất Khiếu cảnh chẳng nhẽ người thanh niên này hắn...
Nghĩ đến đây cả đám run sợ. Lâm Hạ nhìn hắn bình tĩnh hỏi:
-Ngươi là ai? Tại sao lại xem vào chuyện của chúng ta??
Dương lắc đầu:
-Ta là ai các ngươi không cần phải biết. Các ngươi đã động đến người không nên động cho nên các ngươi sẽ phải chết.
Nói xong Dương rơi từ trên cao xuống, hai tay hắn rút kiếm chém hai đạo kiếm khí về phía Lâm Hạ cùng đồng bọn của hắn.
Cả đám hỗn loạn nhìn kiếm khí lao đến . Lâm Hạ nhanh chân chạy xang 1 bên trước khi kiếm khi chém đến lên giữu được một cái mạng.
Kiếm khí phát ra từ Tu La Kiếm tràn ngập hủy diệt. Đồng bọn của Lâm Hạ có gần hai mươi tên núc hai kiếm khí chém qua, cả đám đã biến thành xác khô. Lâm Hạ nhìn Dương sợ hãi. Đây chính là tu la kiếm trong truyền thuyết ah. Người sở hữu tu la kiếm không phải là dạng gì tốt lành nhưng đó chỉ là một thanh trong hai thanh thôi. Người thanh niên này có tận hai thanh tu là kiếm vậy nên càng không thể khinh thị hắn.
Lâm Hạ bỗng nhận ra tu vi của tên này... Luyện khí kì tầng 7????? CLGT??? Mình bị ngáo à?
Lâm Hạ lắc lắc đầu nhìn lại ba động khí tức trên người Dương nhưng hắn không hề phát hiện ra bất cứ điểm dị thường nào.
Lâm hạ cười khà khà khoái chí:
-Ngươi có giám solo 1v1 với ta không?? Không dùng kiếm hay bất kì thứ gì khác, chỉ dùng thực lực của bản thân. Ngươi thấy thế nào?
Dương hơi chần chờ. Vũ Hạ quay lại nhìn hắn lắc đầu nhưng... Hắn ta lại nở nụ cười quái dị
-Ta chấp nhận! Nhưng ta yêu cầu hai ta đều cở bỏ hết trang bị trên người để có thể công bằng hơn.
Lâm Hạ cười ha hả gật đầu:
-Được, ta chấp nhận.
Lâm Hạ cười như bắt được vàng. Nếu Dương còn cầm Tu La kiến hắn nghĩ hi vọng thắng của mình khá thấp mặc dù Dương kém hắn khá nhiều cấp bậc. Vả lại vũ khí của hắn là thánh kiếm mà xũ khí của Dương là thần kiếm, sự chênh lệch này đủ để lấy mạng của hắn ngay từ nhát chém đầu tiên. Nhưng nếu Dương và hắn cùng bỏ vũ khí và trang bị ra hắn chắn chắn sẽ chém chết Dương trong 1 nốt nhạc.
Nghĩ liền làm, Lâm Hạ lập tức cởi hết trang bị ném đến chỗ Vũ Hạ. Dương lại gần nàng cười với nàng một nụ cười sáng lạng:
-Cô vất vả rồi. Bây giò thì nghỉ ngơi đi. Tôi sẽ đấu với hắn một chận.
Vũ Hạ lắc đầu lia lịa:
-Ngươi không thắng được hắn đâu. Hắn ta dẫu sao cũng là Nguyên Anh kì. Cấp độ trênh lệch của hai ngươi là quá lớn...
-Yên tâm, ta sẽ chiến thắng và trở về chữa trị cho cô.
Nói xong Dương bỏ cả hai cây Tu la kiếm xuống bước đến phía trước gật đầu nói ra:
-bây giờ thì bắt đầu đi.
Lâm Hạ cười bỉ ổi. Hắn vận linh khí trong cơ thể dồn hết vào cả hai tay nắm thành quyền đánh tới. Vũ Hạ nhìn thấy quyền này liền hốt hoảng bật dậy, lấy hết tốc độ chạy tới cản trước mặt Dương.
Dương đang định ra quyền thì hắn thấy Vũ hạ tre trước mặt mình. Theo phản ứng hắn dừng lại, giờ tay lên kéo Vũ Hạ vào trong lòng của mình soay lưng lại che quyền Lâm Hạ đánh tới...
Nói ra thì lâu nhưng mọi chuyện sảy ra chưa đến hai phút. Dương sau khi quay người lại lập tức mở hệ thống trang bị toàn bộ trang bị "phòng hộ" lên người.
Ầm...
Một tiếng nổ lớn làm chấn động cả một khu phố nhỏ. Moin người nhìn về phía có tiếng động nhưng không ai giám lại gần. Ở cái thế giới "giết người như ngóe này ai biết phận người đấy thôi. Lo chuyện bao đồng có khi còn nguy hiểm đến tính mạng và an nguy của mình nữa...
Ở nơi mà vụ nổ sảy ra...
Dương ôm Vũ Hạ trong lồng ngực không buông. Miệng hắn phụt ra một búng máu tươi đỏ lòm rồi hơi lảo đảo. Vũ Hạ hoảng hốt quay lại nhìn Dương, trên người hắn bây giờ là một lớp áo giáp hoàng kim sáng chói mắt. Máu tràn đầy trên phôi giáp làm đồ án hình kim long nổi bật nên tựa như một con rồng đẫm máu. Vũ Hạ nhìn đồ án này ngạc nhiên kêu lên:
-Kim Long phôi giáp???
Nàng nhìn lại sắc mặt Dương rồi nàng thấy một lụ cười hung tợn. Dương giờ đang rất tức giận, hắn giận cả Vũ Hạ lẫn tên Lâm Hạ này. Buông Vũ Hạ trong tay ra hắn quay lại cười lớn:
-Ha Ha Ha!! Tốt, tốt! Bảo giáp này trông vậy mà cản được đòn của ngươi. Ta đang muốn biết tất cả công dụng của bộ đồ này đây. Ngươi sẽ vinh hạnh là người đầu tiên thử cái sức mạnh khủng khiếp từ nó. Giờ thì... Game start!
Nói xong thân ảnh của Dương biến mất. Lâm Hạ ngạc nhiên nhìn chỗ Dương đứng rồi đề phòng xung quanh. Bống một tiếng cười xuất hiện sau lưng hắn rồi giọng Dương nói nhẹ vào tai Lâm Hạ:
-Game over!!!
Ngay sau đó, một cú đấm dáng luôn xuống cổ của Lâm hạ khiến hắn choáng váng. Hắn quay lại định đánh trả Dương nhưng lại một lần nữa hắn lại bị dương tương cho một quyền. Tiếp tục là 5-6 quyền liên tiếp đập lên lưng của Lâm Hạ khiến lục phủ ngũ tạng của hắn lệch lạc vị chí. Hắn bị dương đánh đến không còn đứng dậy nổi đành quỳ gối xuốngnhưng cái dáng cố đứng dậy ấy chưa được bao lâu thì hắn đột nhiên nhìn thấy một cái cơ tgể không đầu dưới đất. Bên cạnh thân thể đó Dương đang lục lọi tìm tòi thứ gì đó.
Dương lấy ra một cái túi càn khôn. Hắn mở ra và lấy được một thanh kiếm và vô số tiền vàng. Trên thân thanh kiếm thánh cấp kia có chét lên một thứ gì đó màu đen rất mỏng. Qua ngửi mùi Dương xác nhận đây chính là yên thảo chi độc nhưng hắn không thấy thuốc giải ah. Dương thu hồi kiếm và tiền vàng vào túi càn khôn. Đang định đứng lên thì hắn lại tiếp tục phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống.
Vũ Hạ nhìn dương ngã xuống, nàng chạy đến bên Dương, khóe mắt cay cay nàng bỗng nhiên hỏi:
-Dương, ngươi có sao không??
-không sao thì sao ta lại nằm ở đây thế này??-Dương cau mày. Sắc mặt của hắn xanh như lá chuối , miệng hắn lại phụt ra một búng máu nữa. Núc này hắn mố thấy mình đỡ hơn.
-"Tôi... tôi xin lỗi… Chỉ vì tôi...tất cả chỉ vì tôi..."
Vũ Hạ run rẩy khóc nức nở.
-Đáng ra... Đáng ra tôi không nên... Không nên gặp gỡ anh... Đáng ra ngay từ đầu... Tôi... Tôi nên bị bọn côn đồ đó giết... Tôi..."
Dương không để Vũ Hạ nói hết câu hắn đã "khóa mỏ" nàng lại bằng "cái mỏ" của mình.
-đừng có nói chuyện ngu ngốc đó bởi vì... Cô là người của tôi... Bắt đầu từ hôm nay.
Dương nói xong câu kia đứng lên quay mặt nhìn đám thi thể. Hắn dùng cương tâm của mình đốt cháy đi tất cả thi thể rồi chuẩn bị ra về...
Vũ Hạ của chúng ta thì ngỡ ngàng sau cái hôn bỉ ổi của Dương. Nàng không hề nhận ra đó là một mưu đồ ẩn giấu của Dương mà chỉ đơn thuần nghĩ Dương... Cũng có cảm tình với nàng.
Dương nhặt kiếm xong liền mở bảng điều khiển ra thu hồi mọi trang bị. Nhìn Vũ Hạ vẫn còn ngẩn ngơ dưới đất hắn ngồi xuống bên cạnh hỏi:
-chân không bị sao chứ??
Vũ Hạ lập tức lắc đầu.
Dương nhậN được câu trả lời của nàng thì an tâm gật đầu:
-Vậy thì mau rời khỏi đây thôi. Hẳn sẽ có người sớm qua để điều tra vụ này rồi.
Hắn bước đi được vài bước thì nghe đánh bịch một cái. Quay đầu lại hắn thấy Vũ Hạ nằm co quắp trên đất. Nàng đang ôm chân của mình co người lại thống khổ kêu lên.
Dương lắc đầu. Bọn con gái có lẽ chẳng bao giờ thành thật cả. Chính hắn cũng.. Không thành thật khi nói Vũ Hạ là... người của hắn...
Hắn nghĩ làm thế nào mới giả quyết vụ máu me mà "con mụ" Lilly kia giao cho hắn nên mới bày ra cái kế này. Dẫu sao Vũ Hạ cũng là một người khá xinh(khá con kẹt, tao miêu tả nó xinh bỏ mẹ ra...) và cũng là con người như hắn(ê, mày là ma tộc ah) nên hắn nghĩ cứ "Tự nhiên" mà "chiếm đóng" trái tim của nàng trước thôi, sau này về vụ tình cảm sẽ đề cập sau(tao mà có phúc như mày giờ chắc tao cx éo phải ngồi fap mỗi khi xem hen*)
Nói chung Dương cũng chỉ nghĩ như vậy. Hắn có lẽ sẽ không FA nữa, hắn muốn có người yêu...(ừ, muốn thì mk cuốn nhau luôn).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook