Chuyên Gia Chữa Trị
-
Chương 22
Văn Thố ngồi nói chuyện với Giang San, chỉ lặng lẽ mỉm cười, chửi thầm trong lòng, Văn Thố hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Giang San ưu nhã hiểu ý, nói với Văn Thố: " Chúng ta rảnh rỗi ngồi trò chuyện một chút không được à?"
"Không rảnh." Văn Thố gần như không hề nghĩ ngợi trả lời luôn.
Giang San ngạc nhiên một lúc, nhưng không hề tức giận, chỉ hỏi ẩn ý: "Cô đang sợ cái gì chăng?"
Văn Thố mím môi nói: "Tôi sợ tôi không nhịn được sẽ đánh nhau."
Sắc mặt Giang San thay đổi: "Quả nhiên là rất đặc biệt."
"Không có chuyện gì thì tôi đi đây." Văn Thố xoay người chuẩn bị rời đi.
Giang San đứng sau lưng cô nói: "Cô có biết là tôi rất thích anh ấy không?"
"Không biết, cũng không muốn biết." Văn Thố đi hai bước, suy nghĩ một lúc rồi quay đầu: "Đi thôi, cô nói rõ ràng một lần luôn đi."
Giống như một chi tiết kịch tính, Giang San kể lại chuyện tình yêu nhiều năm mà không thành với giọng đau buồn và sâu sắc, bản thân Văn Thố cũng là người cảm tính, câu chuyện tình yêu thế này, cô thực sự không khóc nổi.
Nhân vật chính trong câu chuyện kia chính là Lục Viễn, Văn Thố thật sự không biết phản ứng thế nào với chuyện tình cảm này.
"..."
"Có một năm tôi đi tìm kiếm nguồn tài trợ, bị ngã gãy chân, phòng ký túc của tôi ở tầng sáu, không thể đi lại khoảng gần một trăm ngày, thời gian ba tháng, mỗi ngày đều là Lục Viễn tới cõng tôi đến lớp." Giang San nhìn ra xa, chậm rãi nói tiếp: "Tôi đã chờ đợi Lục Viễn nhiều năm như vậy."
Văn Thố yên lặng ngồi nghe Giang San kể lại câu chuyện thời học sinh với Lục Viễn, cô giống như một họa sĩ, nhắm mắt phác họa khung cảnh, từng nét từng nét, hình ảnh Lục Viễn lúc đó dần dần xuất hiện trong đầu cô.
Một người tốt, lập dị, cố chấp, nghiêm túc, có chút nhỏ mọn, tài giỏi như một người đàn ông trẻ tuổi tài năng. Không giống với Vạn Lý trầm tĩnh nhưng khắp nơi đều tản ra khí chất mạnh mẽ, tất cả phẩm chất tốt của Lục Viễn gần như đều phải một thời gian rất lâu mới có thể cảm nhận được. Cô rất vui mừng, vì đã kiên nhẫn phát hiện ra những phẩm chất quý giá kia của anh.
Nghĩ tới đây, Văn Thố bật cười.
Giang San nghe thấy tiếng cười tự nhiên cắt ngang của Văn Thố: "Cô cười gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhớ đến một số chuyện." Văn Thố nói: "Cám ơn cô đã kể cho tôi nghe về quá khứ của Lục Viễn, tôi chợt cảm thấy anh ta rất gần gũi."
"Không phải là tôi kể cho cô về quá khứ của Lục Viễn, chỉ là..."
Văn Thố cắt lời Giang San vội vàng giải thích: "Cho dù cô có mục đích gì, tôi đều nghĩ như vậy." Nói xong, Văn Thố mỉm cười nhẹ.
Giang San nháy mắt. "Tiểu thư Văn, trong lòng cô có người khác rồi, đừng cố gắng trói buộc Lục Viễn. Cô cũng hiểu mà, anh ấy không bao giờ biết nói lời từ chối với người khác."
Đây là lần thứ hai Văn Thố nghe câu nói này, nhưng so với Lục Viễn nói, Giang San nói lại không mang lực sát thương.
"Vậy còn cô?" Văn Thố nói: "Cô hiểu rõ rồi sao? Rốt cuộc là cô yêu Lục Viễn hay chỉ là thích dáng vẻ của mình khi yêu Lục Viễn?"
Câu nói hời hợt đầu tiên Văn Thố nói khiến nét mặt Giang San cứng đờ lại.
Văn Thố nói: "Tôi không thể vượt qua quá khứ của mình là bởi vì tôi thấy quá khứ quá ngắn ngủi, từng giây từng phút đều nhớ rất rõ, cô không vượt qua quá khứ vì cô quá hiếu thắng, cầu xin cũng không được."
Giang San bị cô giáo huấn, không phục: "Tôi quen biết anh ấy lâu như vậy, cô thì biết cái gì chứ?"
Văn Thố cúi đầu, yên lặng một lúc, rồi nói gằn từng chữ: "Tôi không biết cái gì, tôi chỉ biết nếu như tôi thích một người, thì anh ấy hạnh phúc mới là thành quả lớn nhất của tôi,. Nếu như có một ngày anh ấy muốn rời bỏ tôi, tôi cũng sẽ rời xa anh ấy. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người mình yêu."
Giang San nghe lời nói của Văn Thố, hoàn toàn ngây người ra. Với tư cách là một bác sĩ tâm lý học tài giỏi, tham gia rất nhiều hội nghị quốc tế, tự nhiên cô lại cảm thấy phong độ và tài ăn nói của mình đều thất bại, bởi vì một bệnh nhân nữ đã tự sát rất nhiều lần.
Khi cô nói "Nếu như có một ngày anh ấy muốn rời bỏ tôi, tôi cũng sẽ rời xa anh ấy. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người mình yêu", đột nhiên cô nghĩ tới hôm ở bệnh viện, Lục Viễn mỉm cười nói với cô "Giang San, thích một người không nhất định phải lấy được."
Trong phút chốc, bức tường thành lâu năm trong lòng Giang San đã hoàn toàn sụp đổ. Cảm giác này giống như nghiên cứu mấy chục năm, học rất nhiều sách, phát biểu rất nhiều bài luận văn, tất cả mọi người đều sắp hiểu được lý luận của cô, đột nhiên có người nói với cô: tất cả đều sai hết.
Cô không thể tiếp thu được, cũng không thể tán thành, thậm chí cô sợ đối mặt với lý do mà người khác nói ra. Nếu như sự tin tưởng và yêu mến một người cũng mất đi, cô còn tiếp tục nữa thì có ích gì?
Dáng vẻ bình tĩnh của Văn Thố khiến Giang San vô cùng tức giận. Cô nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không để ý: "Cô cho rằng cô có tư cách gì mà giáo huấn tôi?"
Một thiên chi kiêu nữ (con cưng của ông trời) như Giang San, cô không sợ khó khăn, không sợ hi vọng xa vời, sợ nhất chính là sự cố gắng của mình lại hoàn toàn thất bại. Nhất là bởi vì cô không thua kém bất cứ ai.
Dù theo phương diện nào, cô luôn rất xứng đôi với Lục Viễn.
"Lục Viễn là một chuyên gia chữa trị, luôn nghiên cứu những người thất tình dẫn đến tự sát, để ý đến cô cũng chỉ là vì cô không ngừng tự sát. Nếu như đổi lại là một người khác, anh ấy cũng giống như vậy thôi."
Văn Thố nghe cô nói như vậy, khinh thường nhìn cô: "Thật sao?"
Giang San nắm chặt tay: "Không tin chúng ta có thể đánh cược một lần."
Văn Thố nhìn Giang San, cười nhẹ nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, không có lợi thế để đánh cược với cô."
"..."
Văn Thố không có kiên nhẫn để nghe Giang San nói tiếp, cô có thể nhìn ra, Giang San đang vô cùng rối loạn.
Sau cùng, cô muốn đánh cược một lần với Văn Thố. Văn Thố từ chối. Cô không có lợi thế để đánh cược với Giang San. Bởi vì cho dù thua, đúng như Giang San nói, cô cũng không muốn để Lục Viễn đi.
Khi rời khỏi bệnh viện, Văn Thố nhận được tin nhắn của Lôi Lôi. Trong tin nhắn không có gì cả, không cảm ơn, không vui mừng. Lôi Lôi viết:
[Tôi hỏi người đàn ông kia, quen biết cô với mục đích gì. Hắn trả lời: Thế giới này tốt như vậy, tôi muốn cô ấy liếc mắt nhìn, nhiều hơn nữa."
Rõ ràng không có tên, thậm chí không có ghi chú gì, nhưng Văn Thố cũng biết Lôi Lôi đang nói tới ai.
Thời điểm đang không còn lối thoát, Lôi Lôi từng tuyệt vọng nói với Văn Thố: "Bây giờ tôi sống thật sự rất khổ cực, không còn hơi sức để yêu ai nữa. Văn Thố, còn có thể yêu là còn hạnh phúc."
Khi yêu Vạn Lý, cô khẳng định là mình yêu anh, nhưng đối với Lục Viễn, cô thực sự không thể phân biệt chính xác.
Sau đó, cô quyết định cầm chìa khóa xe Vạn Lý, lái xe đến nhà anh.
Ba năm nay, mỗi lần cô không may nằm viện, mẹ Vạn Lý đều tới bệnh viện thăm cô, nhưng Văn Thố không dám đối mặt với bà. Cô không thể chấp nhận sự thật Vạn Lý qua đời, tất cả mọi chuyện liên quan đến anh, cô đều che giấu.
Ba năm, không biết tại sao hôm nay cô lại có đủ dũng khí để đối mặt với Anh Tử, Lôi Lôi, và mẹ Vạn Lý.
Cô nghĩ, chuyên gia chữa trị có lẽ là thật, bởi vì nếu không có Lục Viễn, cô cũng không thể dũng cảm thế này, vượt qua những quá khứ mà cô đã từng trốn tránh.
Khi mẹ Vạn Lý nhìn thấy Văn Thố, khóe mắt rưng rưng, bà nắm lấy tay Văn Thố, nói: "Gặp lại con, bác rất yên tâm."
Cô thấy cảm xúc của bà, nhịn không được, mũi hơi chua xót.
Chỉ ba năm thôi, mẹ Vạn Lý từng rất trẻ trung khỏe mạnh, đến nay tóc đã bạc một nửa đầu.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện tàn nhẫn và đau khổ nhất, Văn Thố hiểu, cô đau khổ bao nhiêu, nhất định là mẹ Vạn Lý sẽ đau đớn gấp trăm, nghìn lần, nhưng bà vẫn rất kiên cường.
Ở tang lễ, Văn Thố đã ngất đi mấy lần, nhưng mẹ Vạn Lý vẫn bình tĩnh tiếp đãi khách tới đưa tiễn.
Chỉ có Văn Thố biết, sau khi mọi người rời đi, mẹ Vạn Lý đã khóc rất nhiều.
Vạn Lý và Văn Thố đều giống nhau, lớn lên trong một gia đình đơn thân. Khi Vạn Lý còn rất nhỏ, ba mẹ anh ly hôn. Vạn Lý vẫn trưởng thành và hiểu biết, có liên quan rất lớn tới gia đình của anh. Trong cuộc đời Vạn Lý, anh là điểm tựa của mẹ, cũng là của Văn Thố.
Quen biết ba năm và yêu nhau ba năm, anh chưa hề trách mắng Văn Thố một câu, cũng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối. Cho dù mấy năm đầu anh phải vất vả gây dựng sự nghiệp.
Văn Thố biết Vạn Lý là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, ngoại trừ anh ra, cô không biết anh hùng là gì.
Nếu như trước khi anh qua đời, bởi vì đầu tư thất bại, công ty của anh cũng sắp phá sản, lần đó anh đi đến Hãn Văn, là lần đầu tiên Văn Thố thấy được dáng vẻ mệt mỏi của anh.
Anh đã từng cho Văn Thố cơ hội, thời điểm đó anh đang làm việc rất bận rộn, đột nhiên nói muốn đi du lịch, khi đó Văn Thố nhận ra vấn đề, nhưng Văn Thố lại hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của anh.
Từ đầu tới cuối, cô đều không hợp với anh.
Ngồi đối diện với mẹ Vạn Lý, tay Văn Thố cầm ly trà run lên.
"Chắc nó cũng đã có dự tính trước rồi. Tất cả đều là lỗi của bác." Mẹ Vạn Lý khóc, nói: "Ba nó ở Mỹ có mua cho nó bảo hiểm suốt đời, bệnh tật, chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tử vong đều sẽ bồi thường. Thời điểm đó bác nói là vô tình, nhưng bố nó lại không quan tâm."
"Nó đi Hãn Văn, nhất định là chuẩn bị tự sát. Chết đi là điều duy nhất có thể lấy lại toàn bộ tiền bồi thường." Mẹ Vạn Lý đi vào phòng anh, run rẩy cầm bức di thư. "Đứa con này quá kiêu ngạo, thậm chí nó cũng không muốn thương lượng với bác."
Cả người Văn Thố đều toát mồ hôi lạnh, cô run rẩy nhận lấy bức di thư. Thật ra chỉ là một tờ giấy nhỏ, bên trong chỉ có ba chữ: thật xin lỗi.
Rốt cuộc ai mới là người có lỗi? Nếu nói là du lịch, nhưng thật ra là một chuyến đi tự sát, anh đã chuẩn bị để chết. Tất cả cũng chỉ là vì vĩnh biệt.
Có lẽ là ý trời, anh đến đó là để kết thúc tất cả.
Biết được toàn bộ sự thật, nội tâm Văn Thố vô cùng chấn động. Văn Thố cảm giác mình giống như bất ngờ bị cuốn vào khung cảnh ngày tận thế, động đất, bão, sóng thần cấp mười đều xuất hiện trong nháy mắt, phá hủy toàn bộ thế giới mà cô đã vất vả gây dựng nên.
Cô cắn chặt môi, chỉ có cảm giác đau mới có thể giúp cô chống đỡ được.
Văn Thố không nhớ rõ là mình đã ra khỏi nhà Vạn Lý như thế nào, cô chỉ nhớ, khi cô ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài kia, bầu trời rất mờ mịt, mây trôi cũng rất nặng nề.
Đầu cô tê dại, lòng bàn chân lạnh buốt, lưng ướt đẫm mồ hôi. Khi cô gọi điện thoại cho Lục Viễn, cô nghĩ rằng vết thương của mình như đang rỉ máu. Thậm chí cô cũng không nghĩ vết thương xấu xí ấy có thể hù dọa Lục Viễn hay không.
Điện thoại nối thông, tiếng hít thở quen thuộc của Lục Viễn khiến nước mắt Văn Thố liền rơi xuống.
Trong lúc ấy, cô thấy thực sự rất yếu ớt và vô dụng, cô cầu khẩn nói với Lục Viễn: "Lục Viễn, bây giờ anh có thể đến bên cạnh tôi không?"
Đầu kia điện thoại, lần đầu tiên Lục Viễn nghe Văn Thố yêu cầu mà tránh không trả lời. Hô hấp của anh dần trở thành độc dược, đáy lòng cô cũng thấy dần lạnh lẽo.
"Tại sao không trả lời?"
"Xin lỗi, Văn Thố." Lục Viễn nhỏ giọng. "Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, tôi không thể đến bên cạnh cô."
"Tại sao lại xin lỗi?"
"Văn Thố, Giang San cắt cổ tay tự sát."
Giang San ưu nhã hiểu ý, nói với Văn Thố: " Chúng ta rảnh rỗi ngồi trò chuyện một chút không được à?"
"Không rảnh." Văn Thố gần như không hề nghĩ ngợi trả lời luôn.
Giang San ngạc nhiên một lúc, nhưng không hề tức giận, chỉ hỏi ẩn ý: "Cô đang sợ cái gì chăng?"
Văn Thố mím môi nói: "Tôi sợ tôi không nhịn được sẽ đánh nhau."
Sắc mặt Giang San thay đổi: "Quả nhiên là rất đặc biệt."
"Không có chuyện gì thì tôi đi đây." Văn Thố xoay người chuẩn bị rời đi.
Giang San đứng sau lưng cô nói: "Cô có biết là tôi rất thích anh ấy không?"
"Không biết, cũng không muốn biết." Văn Thố đi hai bước, suy nghĩ một lúc rồi quay đầu: "Đi thôi, cô nói rõ ràng một lần luôn đi."
Giống như một chi tiết kịch tính, Giang San kể lại chuyện tình yêu nhiều năm mà không thành với giọng đau buồn và sâu sắc, bản thân Văn Thố cũng là người cảm tính, câu chuyện tình yêu thế này, cô thực sự không khóc nổi.
Nhân vật chính trong câu chuyện kia chính là Lục Viễn, Văn Thố thật sự không biết phản ứng thế nào với chuyện tình cảm này.
"..."
"Có một năm tôi đi tìm kiếm nguồn tài trợ, bị ngã gãy chân, phòng ký túc của tôi ở tầng sáu, không thể đi lại khoảng gần một trăm ngày, thời gian ba tháng, mỗi ngày đều là Lục Viễn tới cõng tôi đến lớp." Giang San nhìn ra xa, chậm rãi nói tiếp: "Tôi đã chờ đợi Lục Viễn nhiều năm như vậy."
Văn Thố yên lặng ngồi nghe Giang San kể lại câu chuyện thời học sinh với Lục Viễn, cô giống như một họa sĩ, nhắm mắt phác họa khung cảnh, từng nét từng nét, hình ảnh Lục Viễn lúc đó dần dần xuất hiện trong đầu cô.
Một người tốt, lập dị, cố chấp, nghiêm túc, có chút nhỏ mọn, tài giỏi như một người đàn ông trẻ tuổi tài năng. Không giống với Vạn Lý trầm tĩnh nhưng khắp nơi đều tản ra khí chất mạnh mẽ, tất cả phẩm chất tốt của Lục Viễn gần như đều phải một thời gian rất lâu mới có thể cảm nhận được. Cô rất vui mừng, vì đã kiên nhẫn phát hiện ra những phẩm chất quý giá kia của anh.
Nghĩ tới đây, Văn Thố bật cười.
Giang San nghe thấy tiếng cười tự nhiên cắt ngang của Văn Thố: "Cô cười gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là nhớ đến một số chuyện." Văn Thố nói: "Cám ơn cô đã kể cho tôi nghe về quá khứ của Lục Viễn, tôi chợt cảm thấy anh ta rất gần gũi."
"Không phải là tôi kể cho cô về quá khứ của Lục Viễn, chỉ là..."
Văn Thố cắt lời Giang San vội vàng giải thích: "Cho dù cô có mục đích gì, tôi đều nghĩ như vậy." Nói xong, Văn Thố mỉm cười nhẹ.
Giang San nháy mắt. "Tiểu thư Văn, trong lòng cô có người khác rồi, đừng cố gắng trói buộc Lục Viễn. Cô cũng hiểu mà, anh ấy không bao giờ biết nói lời từ chối với người khác."
Đây là lần thứ hai Văn Thố nghe câu nói này, nhưng so với Lục Viễn nói, Giang San nói lại không mang lực sát thương.
"Vậy còn cô?" Văn Thố nói: "Cô hiểu rõ rồi sao? Rốt cuộc là cô yêu Lục Viễn hay chỉ là thích dáng vẻ của mình khi yêu Lục Viễn?"
Câu nói hời hợt đầu tiên Văn Thố nói khiến nét mặt Giang San cứng đờ lại.
Văn Thố nói: "Tôi không thể vượt qua quá khứ của mình là bởi vì tôi thấy quá khứ quá ngắn ngủi, từng giây từng phút đều nhớ rất rõ, cô không vượt qua quá khứ vì cô quá hiếu thắng, cầu xin cũng không được."
Giang San bị cô giáo huấn, không phục: "Tôi quen biết anh ấy lâu như vậy, cô thì biết cái gì chứ?"
Văn Thố cúi đầu, yên lặng một lúc, rồi nói gằn từng chữ: "Tôi không biết cái gì, tôi chỉ biết nếu như tôi thích một người, thì anh ấy hạnh phúc mới là thành quả lớn nhất của tôi,. Nếu như có một ngày anh ấy muốn rời bỏ tôi, tôi cũng sẽ rời xa anh ấy. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người mình yêu."
Giang San nghe lời nói của Văn Thố, hoàn toàn ngây người ra. Với tư cách là một bác sĩ tâm lý học tài giỏi, tham gia rất nhiều hội nghị quốc tế, tự nhiên cô lại cảm thấy phong độ và tài ăn nói của mình đều thất bại, bởi vì một bệnh nhân nữ đã tự sát rất nhiều lần.
Khi cô nói "Nếu như có một ngày anh ấy muốn rời bỏ tôi, tôi cũng sẽ rời xa anh ấy. Đây là sự tôn trọng cơ bản nhất đối với người mình yêu", đột nhiên cô nghĩ tới hôm ở bệnh viện, Lục Viễn mỉm cười nói với cô "Giang San, thích một người không nhất định phải lấy được."
Trong phút chốc, bức tường thành lâu năm trong lòng Giang San đã hoàn toàn sụp đổ. Cảm giác này giống như nghiên cứu mấy chục năm, học rất nhiều sách, phát biểu rất nhiều bài luận văn, tất cả mọi người đều sắp hiểu được lý luận của cô, đột nhiên có người nói với cô: tất cả đều sai hết.
Cô không thể tiếp thu được, cũng không thể tán thành, thậm chí cô sợ đối mặt với lý do mà người khác nói ra. Nếu như sự tin tưởng và yêu mến một người cũng mất đi, cô còn tiếp tục nữa thì có ích gì?
Dáng vẻ bình tĩnh của Văn Thố khiến Giang San vô cùng tức giận. Cô nắm chặt lòng bàn tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không để ý: "Cô cho rằng cô có tư cách gì mà giáo huấn tôi?"
Một thiên chi kiêu nữ (con cưng của ông trời) như Giang San, cô không sợ khó khăn, không sợ hi vọng xa vời, sợ nhất chính là sự cố gắng của mình lại hoàn toàn thất bại. Nhất là bởi vì cô không thua kém bất cứ ai.
Dù theo phương diện nào, cô luôn rất xứng đôi với Lục Viễn.
"Lục Viễn là một chuyên gia chữa trị, luôn nghiên cứu những người thất tình dẫn đến tự sát, để ý đến cô cũng chỉ là vì cô không ngừng tự sát. Nếu như đổi lại là một người khác, anh ấy cũng giống như vậy thôi."
Văn Thố nghe cô nói như vậy, khinh thường nhìn cô: "Thật sao?"
Giang San nắm chặt tay: "Không tin chúng ta có thể đánh cược một lần."
Văn Thố nhìn Giang San, cười nhẹ nói: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có hai bàn tay trắng, không có lợi thế để đánh cược với cô."
"..."
Văn Thố không có kiên nhẫn để nghe Giang San nói tiếp, cô có thể nhìn ra, Giang San đang vô cùng rối loạn.
Sau cùng, cô muốn đánh cược một lần với Văn Thố. Văn Thố từ chối. Cô không có lợi thế để đánh cược với Giang San. Bởi vì cho dù thua, đúng như Giang San nói, cô cũng không muốn để Lục Viễn đi.
Khi rời khỏi bệnh viện, Văn Thố nhận được tin nhắn của Lôi Lôi. Trong tin nhắn không có gì cả, không cảm ơn, không vui mừng. Lôi Lôi viết:
[Tôi hỏi người đàn ông kia, quen biết cô với mục đích gì. Hắn trả lời: Thế giới này tốt như vậy, tôi muốn cô ấy liếc mắt nhìn, nhiều hơn nữa."
Rõ ràng không có tên, thậm chí không có ghi chú gì, nhưng Văn Thố cũng biết Lôi Lôi đang nói tới ai.
Thời điểm đang không còn lối thoát, Lôi Lôi từng tuyệt vọng nói với Văn Thố: "Bây giờ tôi sống thật sự rất khổ cực, không còn hơi sức để yêu ai nữa. Văn Thố, còn có thể yêu là còn hạnh phúc."
Khi yêu Vạn Lý, cô khẳng định là mình yêu anh, nhưng đối với Lục Viễn, cô thực sự không thể phân biệt chính xác.
Sau đó, cô quyết định cầm chìa khóa xe Vạn Lý, lái xe đến nhà anh.
Ba năm nay, mỗi lần cô không may nằm viện, mẹ Vạn Lý đều tới bệnh viện thăm cô, nhưng Văn Thố không dám đối mặt với bà. Cô không thể chấp nhận sự thật Vạn Lý qua đời, tất cả mọi chuyện liên quan đến anh, cô đều che giấu.
Ba năm, không biết tại sao hôm nay cô lại có đủ dũng khí để đối mặt với Anh Tử, Lôi Lôi, và mẹ Vạn Lý.
Cô nghĩ, chuyên gia chữa trị có lẽ là thật, bởi vì nếu không có Lục Viễn, cô cũng không thể dũng cảm thế này, vượt qua những quá khứ mà cô đã từng trốn tránh.
Khi mẹ Vạn Lý nhìn thấy Văn Thố, khóe mắt rưng rưng, bà nắm lấy tay Văn Thố, nói: "Gặp lại con, bác rất yên tâm."
Cô thấy cảm xúc của bà, nhịn không được, mũi hơi chua xót.
Chỉ ba năm thôi, mẹ Vạn Lý từng rất trẻ trung khỏe mạnh, đến nay tóc đã bạc một nửa đầu.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh là chuyện tàn nhẫn và đau khổ nhất, Văn Thố hiểu, cô đau khổ bao nhiêu, nhất định là mẹ Vạn Lý sẽ đau đớn gấp trăm, nghìn lần, nhưng bà vẫn rất kiên cường.
Ở tang lễ, Văn Thố đã ngất đi mấy lần, nhưng mẹ Vạn Lý vẫn bình tĩnh tiếp đãi khách tới đưa tiễn.
Chỉ có Văn Thố biết, sau khi mọi người rời đi, mẹ Vạn Lý đã khóc rất nhiều.
Vạn Lý và Văn Thố đều giống nhau, lớn lên trong một gia đình đơn thân. Khi Vạn Lý còn rất nhỏ, ba mẹ anh ly hôn. Vạn Lý vẫn trưởng thành và hiểu biết, có liên quan rất lớn tới gia đình của anh. Trong cuộc đời Vạn Lý, anh là điểm tựa của mẹ, cũng là của Văn Thố.
Quen biết ba năm và yêu nhau ba năm, anh chưa hề trách mắng Văn Thố một câu, cũng chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối. Cho dù mấy năm đầu anh phải vất vả gây dựng sự nghiệp.
Văn Thố biết Vạn Lý là một anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, ngoại trừ anh ra, cô không biết anh hùng là gì.
Nếu như trước khi anh qua đời, bởi vì đầu tư thất bại, công ty của anh cũng sắp phá sản, lần đó anh đi đến Hãn Văn, là lần đầu tiên Văn Thố thấy được dáng vẻ mệt mỏi của anh.
Anh đã từng cho Văn Thố cơ hội, thời điểm đó anh đang làm việc rất bận rộn, đột nhiên nói muốn đi du lịch, khi đó Văn Thố nhận ra vấn đề, nhưng Văn Thố lại hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của anh.
Từ đầu tới cuối, cô đều không hợp với anh.
Ngồi đối diện với mẹ Vạn Lý, tay Văn Thố cầm ly trà run lên.
"Chắc nó cũng đã có dự tính trước rồi. Tất cả đều là lỗi của bác." Mẹ Vạn Lý khóc, nói: "Ba nó ở Mỹ có mua cho nó bảo hiểm suốt đời, bệnh tật, chuyện xảy ra ngoài ý muốn, tử vong đều sẽ bồi thường. Thời điểm đó bác nói là vô tình, nhưng bố nó lại không quan tâm."
"Nó đi Hãn Văn, nhất định là chuẩn bị tự sát. Chết đi là điều duy nhất có thể lấy lại toàn bộ tiền bồi thường." Mẹ Vạn Lý đi vào phòng anh, run rẩy cầm bức di thư. "Đứa con này quá kiêu ngạo, thậm chí nó cũng không muốn thương lượng với bác."
Cả người Văn Thố đều toát mồ hôi lạnh, cô run rẩy nhận lấy bức di thư. Thật ra chỉ là một tờ giấy nhỏ, bên trong chỉ có ba chữ: thật xin lỗi.
Rốt cuộc ai mới là người có lỗi? Nếu nói là du lịch, nhưng thật ra là một chuyến đi tự sát, anh đã chuẩn bị để chết. Tất cả cũng chỉ là vì vĩnh biệt.
Có lẽ là ý trời, anh đến đó là để kết thúc tất cả.
Biết được toàn bộ sự thật, nội tâm Văn Thố vô cùng chấn động. Văn Thố cảm giác mình giống như bất ngờ bị cuốn vào khung cảnh ngày tận thế, động đất, bão, sóng thần cấp mười đều xuất hiện trong nháy mắt, phá hủy toàn bộ thế giới mà cô đã vất vả gây dựng nên.
Cô cắn chặt môi, chỉ có cảm giác đau mới có thể giúp cô chống đỡ được.
Văn Thố không nhớ rõ là mình đã ra khỏi nhà Vạn Lý như thế nào, cô chỉ nhớ, khi cô ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài kia, bầu trời rất mờ mịt, mây trôi cũng rất nặng nề.
Đầu cô tê dại, lòng bàn chân lạnh buốt, lưng ướt đẫm mồ hôi. Khi cô gọi điện thoại cho Lục Viễn, cô nghĩ rằng vết thương của mình như đang rỉ máu. Thậm chí cô cũng không nghĩ vết thương xấu xí ấy có thể hù dọa Lục Viễn hay không.
Điện thoại nối thông, tiếng hít thở quen thuộc của Lục Viễn khiến nước mắt Văn Thố liền rơi xuống.
Trong lúc ấy, cô thấy thực sự rất yếu ớt và vô dụng, cô cầu khẩn nói với Lục Viễn: "Lục Viễn, bây giờ anh có thể đến bên cạnh tôi không?"
Đầu kia điện thoại, lần đầu tiên Lục Viễn nghe Văn Thố yêu cầu mà tránh không trả lời. Hô hấp của anh dần trở thành độc dược, đáy lòng cô cũng thấy dần lạnh lẽo.
"Tại sao không trả lời?"
"Xin lỗi, Văn Thố." Lục Viễn nhỏ giọng. "Bây giờ tôi đang ở bệnh viện, tôi không thể đến bên cạnh cô."
"Tại sao lại xin lỗi?"
"Văn Thố, Giang San cắt cổ tay tự sát."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook