Lục Viễn đi vào quán bar vẫn còn nghĩ về lời nói và ánh mắt đồng cảm của tên bảo vệ kia. Cảm thấy kỳ lạ. Rốt cuộc trong đầu anh đang mơ màng cái gì, Lục Viễn vẫn không nghĩ ra.

Lục Viễn là một nhà khoa học nên rất ít khi đến quán bar, từ khi vào đại học tới bây giờ, đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên là vào một đêm giáng sinh, cả lớp cùng đến quán bar nổi loạn, Lục Viễn cũng không phải là người đặc biệt, vì vậy cũng đi theo.

Lúc ấy, Giang San vẫn chưa ra nước ngoài. Cả lớp cũng biết Giang San thích Lục Viễn, nên đương nhiên để cô ngồi bên cạnh Lục Viễn.

Quán bar đêm giáng sinh đông đến đáng sợ, đặt trước có vấn đề, người phụ trách báo là phải đợi một tiếng mới có chỗ. Cả đám người ngồi ở bờ sông, ngày đó vẫn còn tuyết rơi, nhưng đám người trẻ tuổi ở chung một chỗ, điên cuồng ca hát, dường như ngay cả rét lạnh cũng có thể chống cự.

Giang San yên tĩnh ngồi bên cạnh anh, mọi người ca hát thì cô vỗ tay, mọi người nói chuyện thì cô lắng nghe, trầm tĩnh khiến người ta thấy rất thoải mái. Cô là một cô gái được mọi người yêu mến, không đơn thuần là bởi vì tài giỏi và xinh đẹp.

Nhìn cô lạnh run lên, Lục Viễn cởi áo khoác ngoài mặc cho Giang San. Cũng không có cử chỉ đặc biệt gì, chỉ là từ nhỏ Lục Viễn đã có tính tình giống "máy điều hòa không khí". Anh là một người đàn ông, có khả năng thì nhất định sẽ bảo vệ phụ nữ.

Không thể không nói, đây là một quyết định sai lầm. Bởi vì hành động này của Lục Viễn, Giang San đã nảy sinh ra rất nhiều ý nghĩ không nên.

Sau một giờ, đám người cùng vào trong quán bar. Mặc dù Giang San trả lại áo khoác cho anh, nhưng anh bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Chắc là do nhiệt độ chênh lệch trong ngoài, gió bên ngoài cũng thổi quá mạnh, Lục Viễn vào trong liền hắt xì hơi liên tục. Đúng, anh bị cảm.

Tựa vào ghế salon mềm mại, Lục Viễn thấy hơi váng đầu, trước mắt trở nên mơ hồ. Cả lớp đều chơi trò chơi, bởi vì không thể nào tập trung tinh thần, nên Lục Viễn thua liên tục, ngày đó anh bị phạt uống rất nhiều rượu.

Cả người đều không thoải mái, Lục Viễn dựa vào tường đi đến phòng vệ sinh.

Rượu cồn kích thích tình dục. Nhà vệ sinh ở quán bar như một trận bom mìn, lần đầu tiên tới Lục Viễn không biết, đi từ nhà vệ sinh xong ra ngoài, Lục Viễn không nhớ rõ đã thấy bao nhiêu cặp đôi nam nữ trẻ tuổi không coi ai ra gì, thậm chí còn có đôi nam.

Lục Viễn lúng túng, chỉ cúi đầu như không có chuyện gì, nhưng không ngờ rằng bị một bóng dáng quen thuộc ngăn lại.

Giang San mặc một áo khoác ngoài màu xám tro, mặt đỏ hồng lên vì uống rượu, cô ngượng ngùng hỏi Lục Viễn: "Anh bị cảm sao?"

Lục Viễn hít mũi, trả lời: "Không sao, ngủ một giấc là sẽ khỏe lại."

"Đều là do vừa rồi anh khoác áo cho em."

Lục Viễn cười ngượng ngùng: "Không liên quan tới cô đâu."

Giang San chớp mắt nhẹ, nhỏ giọng nói: "Em nghe nói cảm chỉ cần truyền cho người khác, sẽ khỏi rất nhanh."

"Gì cơ?"

Lục Viễn chưa kịp phản ứng, Giang San đã nhón chân lên hôn vào môi anh.

Như vậy một lúc, Lục Viễn hơi há mồm, thời điểm anh chuẩn bị đẩy Giang San ra, Giang San liền lui về phía sau một bước dài.

"Truyền cho em, anh sẽ khỏi nhanh hơn." Cô nói như vậy, sau đó xấu hổ chạy đi. Để lại Lục Viễn đứng ngây người ra.

"..." Đúng, đây chính là nụ hôn đầu của bác sĩ Lục.

Sau này, chuyện đó Lục Viễn cũng không muốn nhắc tới, cũng bởi vì chuyện này, Lục Viễn bắt đầu lẩn tránh Giang San.

Quan trọng nhất là ngày hôm sau, bởi vì cảm nên anh sốt cao. Từ nhỏ đến lớn, thân thể Lục Viễn vốn rất khỏe, đến bệnh viện chỉ kiểm tra sức khỏe, bởi vì lần cảm này, anh phải ở trong bệnh viện một tuần lễ.

Tâm lý học là một môn khoa học tự nhiên đan xen khoa học xã hội, cho dù là một cô gái hay nghiên cứu khoa học, mỗi khi bị tình yêu làm cho mù quáng, cũng sẽ liều lĩnh như vậy.

Không phải nói truyền cho cô ấy là sẽ khỏi nhanh sao? Sao không thấy có chuyện ấy? Vậy là hôn vô ích à?

Lục Viễn cứ suy nghĩ về quá khứ, trong đầu bắt đầu bực bội tìm Văn Thố. Đi qua đám người, cảm nhận được hơi thở rượu quen thuộc, đám người nhảy múa, còn có cơn đau nhức đầu. Đi một vòng, Lục Viễn cũng không tìm được Văn Thố. Đành phải ngồi ở quầy rượu, tiếp tục quan sát tìm kiếm.

Lục Viễn liếc mắt nhìn thực đơn, nghĩ trong túi mình không mang nhiều tiền, gọi một ly rượu giá vừa phải, không cần thêm tiền. Ba người phục vụ vừa nhìn thấy anh, lập tức khinh thường, chậc lưỡi: "Như vậy mà cũng muốn tới đây tán gái?"

"Này." Lục Viễn cuống lên: "Tôi tới tìm người, không phải..."

Tên phục vụ bê rượu ra, vừa quan sát kĩ gương mặt ửng hồng nói: "Ai tới đây cũng nói như vậy."

Lục Viễn im lặng cứng họng, cầm ly rượu trên tay tên phục vụ kia rời đi.

Cả quầy rượu VIP bên kia, Lục Viễn không qua được, nghĩ cô nàng nhà giàu Văn Thố này chắc đang ở bên kia, cầm ly rượu trên tay, Lục Viễn chỉ hữu tâm vô lực.

Đang chuẩn bị bỏ đi, đột nhiên Văn Thố xuất hiện. Cô đứng bên cạnh tên DJ, tiện tay vén tóc xoăn rơi xuống, toát lên vẻ lười biếng và hấp dẫn, khiến tất mọi người đều chú ý.

Âm nhạc vang lên du dương, cô cởi giày cao gót ra, từng bước đi lên sân khấu, mỉm cười, cầm mic hát.

Đó là lần thứ hai Lục Viễn nghe Văn Thố hát. Nói thật, Văn Thố hát cũng không tốt lắm, thậm chí có điểm giống giọng trẻ con, không đủ sức. Cô chọn bài "Nhiều lắm" của Trần Khởi Trinh, bi thương mà nhẹ nhàng, mang theo vẻ hồn nhiên, kỳ lạ, bài hát này vô cùng thích hợp với cô, hát lên rất hài hòa. Dáng vẻ chăm chú ca hát của cô khiến mọi người đắm chìm vào.

Hát xong, đột nhiên cô rời khỏi sân khấu, thậm chí giày cao gót cũng để lại.

Lục Viễn cố gắng theo dõi cô, nhưng không thể nào tìm được. Lục Viễn đi xung quanh , đi tới đi lui lại bị những người phụ nữ say rượu ngăn cản. Ở đây hạng người nào cũng có, có nhiều người giàu có đến đây tìm người đẹp, tìm đàn ông, rồi vung tiền cho họ .

Lục Viễn không còn cách nào, dùng hết sức lực để thoát ra. Đến khi anh lấy lại tinh thần, Văn Thố đã không thấy bóng dáng gần nửa giờ rồi. Lục Viễn vội vàng bỏ ly rượu xuống, nhặt đôi giày cao gót của Văn Thố lên, chạy ra khỏi sàn nhảy.

Khi Lục Viễn rời khỏi quán bar, một tên bảo vệ lại ngăn cản anh.

"Thế nào rồi?"

Thấy Lục Viễn đang cầm một đôi giày cao gót màu đen, tên bảo vệ kia thở dài, đưa túi gà quay cho anh: "Đại ca, buông tay đi, nơi này thực sự không tìm được tình yêu đâu."

Lục Viễn ngây người nhận lấy túi gà quay, nghĩ rằng trong đầu tên bảo vệ này thật sự quá đặc sắc.

Anh không có nhiều thời gian để nói lung tung với tên bảo vệ này, một tay cầm giày cao gót, một tay cầm túi gà quay rời đi.

Lục Viễn vừa mới đi xa không lâu, đột nhiên quay trở lại. Bởi vì anh đã nhìn thấy xe của Văn Thố dừng ở trong ngõ bên cạnh quán bar.

Anh nhanh chóng chạy đến, gió lạnh đến thấu xương, anh đứng ngoài cửa xe, nhìn Văn Thố đang mặc quần áo ở bên trong, ghế sau xe loáng thoáng còn có một người đàn ông say rượu. Cô nhìn thấy Lục Viễn tới đây, không kinh ngạc, bĩnh tĩnh liếc nhìn anh, tiếp tục việc của mình. Cô tháo kẹp tóc ra, tư thế vô cùng quyến rũ.

Lục Viễn thấy giống như có lửa, đang hoàn toàn đốt cháy anh.

Lục Viễn ném mạnh giày cao gót của Văn Thố và túi gà quay xuống đất. Giày cao gót của Văn Thố đánh mạnh vào xe, rơi xuống mặt đất, phát ra hai tiếng giống như tiếng nổ.

Tình huống này, người ta không thấy được, lại tưởng rằng Lục Viễn đang bắt kẻ biến thái nào đó.

Lục Viễn chống nạnh, hung hăng chỉ vào Văn Thố nói: "Cô ra đây cho tôi."

Văn Thố nhìn thấy anh như vậy, không thể nhịn cười: "Anh đang diễn trò gì vậy?"

Lục Viễn nghe cô nói càng tức giận hơn: "Ra cho tôi!" Anh tức run lên: "Văn Thố, có phải cô điên rồi không? Cô có biết cô đang làm cái gì không? Sao cô lại tự chà đạp mình như thế?"

Giọng nói của Lục Viễn quá lớn, người ngồi phía sau mơ màng lẩm bẩm.

"Xuỵt." Văn Thố ra hiệu.

"Xuỵt cái đầu cô!"

Tên Cát Minh Nghĩa kia lừa gạt nhiều người như vậy, Văn Thố thật không ngờ tới.

Có lẽ như lời của Lôi Lôi, vì muốn sống, chỉ cần có một hi vọng còn sống, ai cũng không đi tính toán dùng bất cứ thủ đoạn nào.

Văn Thố gần như không mất nhiều công sức để giải quyết việc của Cát Minh Nghĩa. Từ khi thấy Văn Thố, Cát Minh Nghĩa liền bị mê hoặc. Văn Thố rót vài ly rượu có chứa thuốc ngủ cho hắn, hắn mơ màng đi theo lên xe Văn Thố, trên xe Văn Thố đã chuẩn bị sẵn sàng máy quay để vạch trần bộ mặt thật của hắn.

Trong chốc lát, Cát Minh Nghĩa đã bị ngấm thuốc ngủ. Văn Thố giải quyết nốt công việc của mình, còn chưa tìm Lục Viễn, ngược lại Lục Viễn đã tìm tới rồi.

Văn Thố bình thản nhìn Lục Viễn thao thao bất tuyệt ở đó, dáng vẻ kích động kia, có phản ứng hoàn toàn giống như một người đàn ông mới bị cắm sừng.

Văn Thố càng nhìn càng thấy buồn cười.

"Cô cười cái gì? Sao cô còn có mặt mũi để cười cơ chứ?" Lục Viễn nghiêm túc nhìn chằm chằm Văn Thố.

Văn Thố bình thản nhún vai: "Tại sao tôi không thể cười? Chúng ta có quan hệ như thế nào? Anh lo nghĩ hơi nhiều rồi đấy."

Lục Viễn nghe câu nói của Văn Thố, không nói được nữa, anh trừng mắt nhìn Văn Thố, một lát sau, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Được rồi, tôi đi đây." Nói xong, Lục Viễn nhặt giày của Văn Thố lên, đặt ở cạnh xe: "Trời lạnh, không đi giày vào sẽ lạnh chân đấy."

Lục Viễn vốn là như vậy, nếu như anh còn mắng chửi người ta, anh cũng không tức giận như vậy, còn đuổi theo để giải thích, một khi anh đã chuẩn bị đi thì nhất định sẽ đi thật. Văn Thố đã thấy qua vẻ dứt khoát của Lục Viễn, cũng không dám trêu chọc anh. Vội vàng xuống xe cản Lục Viễn: "Không phải như anh nghĩ đâu, tôi đã nói với anh rồi mà, cướp của người giàu, chia cho người nghèo."

Cô nhanh chóng đi giày cao gót vào, lôi kéo Lục Viễn không chịu buông tay. Nhỏ giọng nói rõ mọi chuyện cho Lục Viễn. Lục Viễn càng nghe càng nhíu mày lại, cuối cùng nói: "Sao cô có thể làm chuyện như vậy? Rất nguy hiểm cô có biết không?"

Văn Thố cười ha ha: "Anh xem tôi có làm sao đâu, cũng không thiệt thòi gì, chỉ bị sờ soạng một chút."

Văn Thố cho rằng giải thích như vậy sẽ hết chuyện, ai ngờ Lục Viễn chưa đánh nhau bao giờ, mặt đỏ lên, mạnh mẽ mở cửa sau ra, đấm liên tục vào mặt Cát Minh Nghĩa, hết sức tàn nhẫn.

Cát Minh Nghĩa vốn đang ngủ, một cước ấy khiến hắn tỉnh lại. Hắn nửa tỉnh nửa mê dựa vào phía sau ngồi dậy, mơ màng nhìn Lục Viễn và Văn Thố, cứng đầu hỏi: "Không phải đi khách sạn sao? Tại sao vẫn còn ở trên đường?"

Nội tâm Văn Thố vô cùng hồi hộp, quay đầu tức giận hỏi Lục Viễn: "Làm sao bây giờ? Phải làm cho hắn ngất đi chứ?"

Lục Viễn không nghĩ là người này rất nhạy cảm, một cước đã tỉnh dậy. Anh mím môi do dự một lát, cuối cùng kéo thân thể mềm nhũn của Cát Minh Nghĩa.

Anh đánh mạnh vào gáy của Cát Minh Nghĩa.

"Ai u." Cát Minh Nghĩa bị anh đánh mạnh, vẫn mơ màng kêu rên.

Tình hình biến chuyển bất thường khiến Lục Viễn và Văn Thố hỗn loạn. Lục Viễn hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho xong, dùng lực lớn hơn nữa đánh Cát Minh Nghĩa.

Cát Minh Nghĩa kêu một tiềng rồi ngã xuống.

Thấy hắn đã ngất đi, Văn Thố quệt mồ hôi, quay đầu lại gọi Lục Viễn: "Lên xe đi, còn nghĩ gì nữa?"

Lục Viễn nhìn tay mình cười khúc khích, lẩm bẩm: "Thì ra tôi có sức lực như vậy..."

Cát Minh Nghĩa tỉnh lại, thấy chính mình đang bị trói trên ghế trong phòng khách, toàn thân chỉ mặc độc một cái quần lót, thực ra là bởi vì Văn Thố thật sự không muốn nhìn thấy cảnh bẩn nên mới như vậy.

Cát Minh Nghĩa cũng không phải kẻ ngốc, vừa nhìn khung cảnh này cũng biết mình chết chắc rồi.

Văn Thố cầm điện thoại di động của hắn, gõ tin nhắn rồi chìa ra cho hắn nhìn: "Tôi đã gửi đi một tin cho tất cả ký giả. Ngày mai ông sẽ tới khoa u bướu bệnh viện để tài trợ tiền."

"Tại sao?"

Văn Thố lấy máy ảnh ra, Cát Minh Nghĩa đã dụ dỗ Văn Thố lên giường bằng những lời nói hạ lưu, vẻ mặt kia khiến người ta thấy khinh bỉ.

"Tôi sẽ chia sẻ lên mạng, về sau ông sẽ ra sao, quan trọng nhất là vợ ông, bà ta có thể tha thứ cho ông hay không? Tôi đoán là một phần tiền cũng không có rồi."

Cát Minh Nghĩa toát mồ hôi lạnh: "Cô muốn gì?"

Văn Thố cười: "Ông giao tiền ra là được, tôi không cần nhiều."

Vừa lúc này, Lục Viễn mang thức ăn vào phòng.

Cát Minh Nghĩa vùng vẫy: "Thế này là bắt cóc tống tiền, cô đang phạm tội có biết không?"

"Một người lừa đảo như ông cũng biết thế nào là phạm tội sao?"

Lục Viễn cúi đầu trầm tư một lúc, nhìn Cát Minh Nghĩa, rồi lại nhìn Văn Thố, nhỏ giọng nói: "Đây đúng là phạm tội."

Cát Minh Nghĩa nghĩ rằng Lục Viễn sợ, đang hả hê vui sướng, rồi Lục Viễn nói tiếp: "Ông đang phạm tội ông có biết không? Đưa tiền trả lại cho tất cả bệnh nhân, chúng tôi sẽ không tố cáo ông."

....

Sau đó, dĩ nhiên là Cát Minh Nghĩa sẽ cấp tiền cho Lôi Lôi. Một lúc cho ba mươi mấy vạn, rất nhiều phóng viên đưa tin về việc làm từ thiện của hắn.

Tất cả mọi người đều tán dương Cát Minh Nghĩa, nhưng từ đầu đến cuối, "Đại thiện nhân" Cát Minh Nghĩa chỉ biết cười khổ. Hắn nhìn ánh mắt của Văn Thố chỉ có thể kìm nèn, quá khổ sở.

Đứng bên ngoài phòng bệnh, Văn Thố gọi điện thoại cho Lục Viễn, kể lại tất cả cho anh, Lục Viễn cười: "Không ngờ cô nói là làm được, không tố cáo hắn."

"Hắn biết điểu như vậy là tốt, ít nhất là giúp được một số người."

Lục Viễn yên lặng một hồi, đột nhiên nói: "Cô đã trưởng thành hơn rồi."

Văn Thố cười: "Những thứ phim kia, tôi vẫn gửi cho vợ hắn."

Lục Viễn kinh ngạc: "Cô thật là tuyệt tình! Không sợ hắn sẽ trả thù cô sao?"

Văn Thố chỉ cười. Nghĩ thầm, vẫn nên cho bà ta xem một chút chứ?

Nửa đoạn phim sau, tên đầu heo kia nửa mê nửa tỉnh, cứ gọi tên vợ hắn. Chắc hẳn trong lòng cũng rất yêu vợ, chỉ là muốn bành trướng một chút. Một người đàn ông sẽ không sợ vợ, chỉ sợ mất đi.

Như lúc đầu, hắn muốn từ thiện cũng là ý nghĩ thật lòng giúp đỡ, trợ giúp cho người khác.

Có lẽ giống như Lục Viễn nói, trên đời này không có người thực sự xấu. Chỉ là do bất đồng quan điểm mà thôi.

Văn Thố hi vọng sau chuyện lần này, tên Cát Minh Nghĩa kia sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ. Dĩ nhiên đây chỉ là hy vọng của cô.

Trong phòng bệnh vô cùng náo nhiệt, Văn Thố cười, cách xa khỏi đám người, từng bước đi tới thang máy. Đáy lòng thấy vô cùng thỏa mãn và may mắn, cũng thấy vô cùng vắng lặng.

Thang máy đi xuống, Văn Thố ngây người nhìn con số không ngừng thay đổi.

"Ding." Cửa thang máy mở ra. Văn Thố cúi đầu đi ra ngoài.

"Tiểu thư Văn."

Văn Thố nghe thấy, quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang San chờ đã lâu, cô đứng ở tầng một khu nội trú, mỉm cười ưu nhã với Văn Thố.

Văn Thố liếc nhìn cô, nghĩ thầm: người này là muốn gây phiền phức sao? Có nên đi theo hay không? Nếu là vì Lục Viễn mà đánh nhau, có thể tỏ ra không hứng thú được không?

Đôi lời của tác giả : tiểu kịch trường.

Lục Viễn: Nếu như em là tác giả, em sẽ viết về anh theo phương diện kia như thế nào?

Văn Thố: phương diện nào?

Lục Viễn chậc lưỡi: phương diện vô cùng mạnh mẽ ấy.

Văn Thố: oh.... Nói trúng tim đen, đánh vào trực diện, phát triển mạnh mẽ.

Lục Viễn: .....

Tác giả cuống quýt ghi chép: xong rồi.

Lục Viễn: Cút!

QAQ nhìn ánh mắt tôi -- mọi người biết nhìn xong nên làm gì chứ? Biết đi ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương