“Tôi muốn hỏi một chút, một đêm ở trọ là bao nhiêu tiền?” Giọng của Trần Ca rất nhẹ, hắn cố gắng tỏ vẻ thân thiện hết mức có thể, nhưng không ngờ là phản ứng của đối phương vô cùng kỳ lạ.

Người phụ nữ kia chỉ nhìn hắn cười một cái, sau đó đóng sập cửa lại.

“Ý gì vậy chứ?” Hắn còn chưa hiểu mô tê gì, thì ở lầu hai vang lên tiếng bước chân, ngọn đèn kích hoạt bằng âm thanh duy nhất ở góc hành lang bật sáng, một người đàn ông chân niên bị thọt chân bước xuống.

Dường như nghe được câu hỏi trước đó của Trần Ca, người đó mở miệng hỏi: “Cậu muốn ở lại nhà trọ này? Thuê bao lâu?”“Ông là chủ nhà trọ?” Trần Ca chủ động bước tới: “Tôi chỉ ở một đêm.

”“Ở một đêm?” Người đàn ông thọt chân quan sát Trần Ca từ trên xuống dưới, ánh mắt kia dường như muốn nhìn sâu vào nội tâm hắn: “Đi, lấy CMND đưa tôi, đến lầu hai giao tiền.

”Trần Ca đang định đi theo người đàn ông kia đến lầu hai, thì có tiếng động đột nhiên vang lên ở cửa sắt.


Nghe được âm thanh này, đầu chân mày của người đàn ông thọt chân chau lại, sắc mặt lập tức trở nên rất tệ.

Ông ta đứng nguyên tại chỗ, Trần Ca cũng chỉ có thể chờ.

Không lâu sau, một người đàn ông trung niên với vẻ mặt tiều tụy bước vào.

Quần áo trên người ông ta cũ nát, trong tay còn cầm một xấp tờ rơi.

“Vương Kỳ, tôi nói rồi, bạn gái của ông không có ở đây, nếu như ông còn tiếp tục dây dưa, thì đừng trách tôi không khách sáo!” Người đàn ông thọt chân đứng ở giữa cầu thang, chắn đường.

Người đàn ông trung niên không quan tâm đến ông chủ thọt chân kia, chẳng nói chẳng rằng bước lên lầu.


“Tôi đang nói chuyện với ông đấy!” Ông chủ thọt chân dùng sức đẩy, người đàn ông trung niên không hề phòng bị nên đâm thẳng vào tường, tờ rơi trong tay rơi lả tả xuống đất, trong đó, có một cái đúng lúc rơi xuống chân Trần Ca.

“Là thông báo tìm người, giống như đúc với cái dán ở cửa nhà trọ.

” Mắt Trần Ca híp lại, hắn bình tĩnh nhặt thông báo trên mặt đất lên, liếc nhìn về phía bậc thang.

Người đàn ông trung niên không đánh nhau với ông chủ thọt chân, ông ta lồm cồm bò dậy, yên lặng nhặt thông báo tìm người của mình, tựa như cái xác không hồn.

“Cậu không cần để ý hắn ta, hắn là một tên điên.

” Ông chủ thọt chân ra ngoắc ngoắc Trần Ca, ra hiệu bảo hắn đi lên lầu hai.

“Tên điên?” Lúc Trần Ca đi ngang qua người đàn ông trung niên, hắn lặng lẽ liếc nhìn ông ta: “Bối cảnh Chạy trốn lúc nửa đêm có từng đề cập đến, bên trong nhà trọ có một bệnh nhân tâm thần.

Nếu như người kia là một kẻ điên, vậy thì có khả năng hắn chính là hung thủ mà mình muốn tìm?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương