Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê
-
Chương 174: Mục đại cảm thấy rất oan uổng
Cố Bình An nhẹ nhàng nở nụ cười với hắn, tiếng anh của hắn rất chuẩn, không có giọng địa phương, cô nghe được rất rõ, thân thể hướng về cạnh hắn co lại, tên côn đồ kia còn đang nắm tay cô, người đàn ông duỗi tay ra, hàm súc lại ôn hòa tách tay tên lưu manh ra, mỉm cười đưa tay, nắm chặt tay tên lưu manh, giọng nói không lớn, lại rất thân sĩ, "Người anh em, xin lỗi, cô ấy có chủ rồi."
Cố Bình An nhìn thấy trên mặt tên lưu manh xẹt qua một tia thống khổ, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, buông người đàn ông ra, Cố Bình An thầm nghĩ, đây là sức mạnh lớn đến đâu, dĩ nhiên có thể đem một tên lưng hùm vai gấu nắm đến bỏ ra, người kia không cam lòng nhìn Cố Bình An một chút, quay người rời đi, người đàn ông kia cũng thả Cố Bình An ra, dịu dàng chào hỏi, "Hi, mạo phạm."
"Cảm ơn anh." Cố Bình An nói, người ta có lòng tốt đến giúp đỡ, cô làm sao dám nói mạo phạm, huống hồ, trừ tay hắn đụng vào eo cô ra, cũng không có mạo phạm chỗ khác, cô cũng không phải đại khuê nữ ở cổ đại cửa lớn không ra cổng trong không bước, bị người ta liếc nhìn thì cảm thấy bị mạo phạm, người đàn ông này quy củ bất ngờ, trong lòng cô càng có thêm hảo cảm đối với hắn, "Nếu như không có anh tới giúp đỡ, tôi cũng không biết phải làm thế nào."
Đại đa số người đều đứng ở ngoài quan sát, hoặc là chơi đùa cái khác, ai cũng không quan tâm ai, cô gặp nạn cũng không ai đứng ra giúp đỡ, điều này làm cho lòng cô cũng không thoải mái lắm.
"Không cần khách sáo." Người đàn ông đưa tay ra, "Roman."
"Cố Bình An." Cố Bình An bắt tay với hắn, xem như là chào hỏi, Roman ngồi xuống bên cạnh cô dưới ô ngoài trời, Cố Bình An cũng ngồi xuống theo, hóa ra là hàng xóm a, vừa nãy bên cạnh vẫn là một cô gái xinh đẹp, nhanh như vậy đã thay đổi người.
Cố Bình An cũng không tán ngẫu, cứ như ban đầu vui vẻ thoải mái, nhưng rất nhanh lại tán ngẫu với người đàn ông đó, đồng thời biết mẹ Roman là người HongKong, tiếng phổ thông của hắn rất tốt, bọn họ rất nhanh chóng đã dùng tiếng Trung để tán ngẫu.
Roman là con lai giữa Trung và Mỹ, mẹ là người Trung Quốc, hắn đến hòn đảo để du lịch, cũng là một người, Cố Bình An cũng tỉ mỉ phát hiện, người phương Đông tới đây du lịch rất ít, trên căn bản là không có, Cố Bình An là người phương Đông điển hình có mặt trong đám người phương Tây trên bãi biển này nên rất dễ làm người khác chú ý, cho dù cô mặc quần dài, không phải là bikini, nhưng có rất nhiều tên đàn ông nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng.
Hai người tán ngẫu rất vui, hắn lại ra tay cứu giúp, Cố Bình An mời hắn ăn cơm trưa, Roman cũng không từ chối, hai người đến một tiệm cơm Tây cạnh biển dùng cơm, nếu không gặp Roman, không có sự việc gì xảy ra, Cố Bình An vốn nghĩ sẽ ăn một cái bánh hamhurg là được rồi, chờ đến buổi tối sẽ cùng Mục Lăng ăn một bữa tiệc lớn.
Roman hiểu biết rất rộng từ trong nước đến ngoài nước, cũng từng đi qua rất nhiều nơi, gần như cái gì cũng biết, kiến thức uyên bác lại khiêm tốn hữu lễ, lại là một công tử dịu dàng vạn người mê, Cố Bình An thực sự rất ngưỡng mộ.
Lại nghĩ đến Mục Lăng.
Thực ra, Mục Lăng cũng là một người tài giỏi, tuy rằng tính tình của hắn nóng nảy, ăn nói thô lỗ, nhưng cũng không gây trở ngoại gì đến hắn là một người tài giỏi thực sự, bằng cấp chính là một chứng minh, huống chi Mục Lăng đi học từ rất sớm, người khác 24 tuổi mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh học, còn hắn thì đã tốt nghiệp tiến sĩ, hơn nữa còn đạt được vài cái bằng cấp khác nữa. Tài chính, kinh tế tài chính, quản lý hắn đều giỏi hết, bình thường nói chuyện cũng có thể nhận ra Mục Lăng là người tài giỏi kiến thức uyên bác, tuy rằng hắn cùng vẻ bề ngoài không hợp lắm.
Nhưng mà, Roman là một công tử dịu dàng lại tốt bụng, Mục Lăng chỉ có thể nói... Thua xa.
Ai, cô nghĩ đến Mục Lăng làm gì chứ?
Quá mất hứng.
Biến mất cả một buổi sáng, một chút tăm hơi cũng không có, thật là đủ có thể.
Vô tình vô nghĩa.
Cố Bình An nhìn thấy trên mặt tên lưu manh xẹt qua một tia thống khổ, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, buông người đàn ông ra, Cố Bình An thầm nghĩ, đây là sức mạnh lớn đến đâu, dĩ nhiên có thể đem một tên lưng hùm vai gấu nắm đến bỏ ra, người kia không cam lòng nhìn Cố Bình An một chút, quay người rời đi, người đàn ông kia cũng thả Cố Bình An ra, dịu dàng chào hỏi, "Hi, mạo phạm."
"Cảm ơn anh." Cố Bình An nói, người ta có lòng tốt đến giúp đỡ, cô làm sao dám nói mạo phạm, huống hồ, trừ tay hắn đụng vào eo cô ra, cũng không có mạo phạm chỗ khác, cô cũng không phải đại khuê nữ ở cổ đại cửa lớn không ra cổng trong không bước, bị người ta liếc nhìn thì cảm thấy bị mạo phạm, người đàn ông này quy củ bất ngờ, trong lòng cô càng có thêm hảo cảm đối với hắn, "Nếu như không có anh tới giúp đỡ, tôi cũng không biết phải làm thế nào."
Đại đa số người đều đứng ở ngoài quan sát, hoặc là chơi đùa cái khác, ai cũng không quan tâm ai, cô gặp nạn cũng không ai đứng ra giúp đỡ, điều này làm cho lòng cô cũng không thoải mái lắm.
"Không cần khách sáo." Người đàn ông đưa tay ra, "Roman."
"Cố Bình An." Cố Bình An bắt tay với hắn, xem như là chào hỏi, Roman ngồi xuống bên cạnh cô dưới ô ngoài trời, Cố Bình An cũng ngồi xuống theo, hóa ra là hàng xóm a, vừa nãy bên cạnh vẫn là một cô gái xinh đẹp, nhanh như vậy đã thay đổi người.
Cố Bình An cũng không tán ngẫu, cứ như ban đầu vui vẻ thoải mái, nhưng rất nhanh lại tán ngẫu với người đàn ông đó, đồng thời biết mẹ Roman là người HongKong, tiếng phổ thông của hắn rất tốt, bọn họ rất nhanh chóng đã dùng tiếng Trung để tán ngẫu.
Roman là con lai giữa Trung và Mỹ, mẹ là người Trung Quốc, hắn đến hòn đảo để du lịch, cũng là một người, Cố Bình An cũng tỉ mỉ phát hiện, người phương Đông tới đây du lịch rất ít, trên căn bản là không có, Cố Bình An là người phương Đông điển hình có mặt trong đám người phương Tây trên bãi biển này nên rất dễ làm người khác chú ý, cho dù cô mặc quần dài, không phải là bikini, nhưng có rất nhiều tên đàn ông nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng.
Hai người tán ngẫu rất vui, hắn lại ra tay cứu giúp, Cố Bình An mời hắn ăn cơm trưa, Roman cũng không từ chối, hai người đến một tiệm cơm Tây cạnh biển dùng cơm, nếu không gặp Roman, không có sự việc gì xảy ra, Cố Bình An vốn nghĩ sẽ ăn một cái bánh hamhurg là được rồi, chờ đến buổi tối sẽ cùng Mục Lăng ăn một bữa tiệc lớn.
Roman hiểu biết rất rộng từ trong nước đến ngoài nước, cũng từng đi qua rất nhiều nơi, gần như cái gì cũng biết, kiến thức uyên bác lại khiêm tốn hữu lễ, lại là một công tử dịu dàng vạn người mê, Cố Bình An thực sự rất ngưỡng mộ.
Lại nghĩ đến Mục Lăng.
Thực ra, Mục Lăng cũng là một người tài giỏi, tuy rằng tính tình của hắn nóng nảy, ăn nói thô lỗ, nhưng cũng không gây trở ngoại gì đến hắn là một người tài giỏi thực sự, bằng cấp chính là một chứng minh, huống chi Mục Lăng đi học từ rất sớm, người khác 24 tuổi mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh học, còn hắn thì đã tốt nghiệp tiến sĩ, hơn nữa còn đạt được vài cái bằng cấp khác nữa. Tài chính, kinh tế tài chính, quản lý hắn đều giỏi hết, bình thường nói chuyện cũng có thể nhận ra Mục Lăng là người tài giỏi kiến thức uyên bác, tuy rằng hắn cùng vẻ bề ngoài không hợp lắm.
Nhưng mà, Roman là một công tử dịu dàng lại tốt bụng, Mục Lăng chỉ có thể nói... Thua xa.
Ai, cô nghĩ đến Mục Lăng làm gì chứ?
Quá mất hứng.
Biến mất cả một buổi sáng, một chút tăm hơi cũng không có, thật là đủ có thể.
Vô tình vô nghĩa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook