Đêm này Cố Bình An ngủ cũng không được yên giấc lắm.

Tiểu biệt thự ở cạnh biển trên vách núi cheo leo, ở ngoài cửa sổ chính là một vùng biển sâu thẳm, sóng biển vỗ vào tảng đá, âm thanh khuấy động, vốn là một chuyện rất hưởng thụ, cô lại nghe được ở xa xôi truyền đến tiếng súng, lẻ loi rời rạc, gần như giằng co cả đêm, đây là súng ống đặc biệt phân tán ở một số quốc gia quản lý lỏng lẻo, hầu như bỏ mặc không quan tâm, nếu không, tại sao không nghe thấy tiếng của còi cảnh sát mà chỉ nghe thấy tiếng súng.

Quốc gia này, đến tột cùng là làm cái gì mới xem là phạm pháp?

Giết người không phạm pháp, vậy cái gì mới phạm pháp đây?

Lăn qua lăn lại, lo lắng quá nhiều, cuối cùng mệt mỏi không thể mở ra được yên tĩnh, lúc này mới ngủ thiếp đi.

Ngày mai.

Trời đẹp vạn dặm.

Một đêm cô chưa chợp mắt, ngay hôm sau bất ngờ thức dậy sớm, dĩ nhiên không hề có một chút cảm giác mệt mỏi, Mục Lăng không ở trong phòng, trên bàn để lại một tờ giấy, nói hắn có việc ra ngoài, chìa khóa xe để lại cho Cố Bình An.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, ở một nơi xa lạ, chỉ có một mình cô, trong lòng Cố Bình An có chút sợ hãi.

Nhưng mà, chút hoảng sợ ấy trôi qua rất nhanh.

Cũng không phải chuyện lớn gì.

Dù sao cô cũng là một nhân vật nhỏ, Mục Lăng làm chuyện của hắn, bận rộn mặc kệ cô, vậy thì thật là tốt, bản thân cô đi du lịch, tuy rằng ở thành phố này rất nguy hiểm, nhưng khá đẹp, phong cảnh không tệ, một mình cô đi ra ngoài du lịch, ngắm phong cảnh, chụp ảnh, bên người không có Mục Lăng nhìn chằm chằm nên càng ung dung hơn nhiều.

Ăn sáng xong, Cố Bình An thay bộ quần dài, mang theo chiếc túi đẹp đẽ ra ngoài.

Đặc sắc nhất của hòn đảo này chính là biển, bãi cát, cũng không phải là quốc gia có lịch sử lâu đời gì, cũng không có cảnh sắc gì, đại đa số lữ khách đều là tình nhân, cùng đi hưởng tuần trang mật, du lịch, trên bãi cát cơ bản đều là nam nữ trẻ tuổi, cô gọi một ly cocktail, lại bắt đầu một ngày tháng nhàn nhã, loại cuộc sống lười biếng này, thực sự chỉ thích hợp du lịch, ngẫu nhiên qua mấy ngày, thực sự vui sướng tựa như thần tiên.

Gương mặt của Cố Bình An thu hút rất nhiều người.

Nằm chưa tới năm phút đồng hồ, hai gã đàn ông thân hình cao lớn đẹp trai tới rủ cô xuống nước chơi, Cố Bình An từ chối.

Trên mặt biển, có bơi lội, cũng có chơi ca nô, cách đó không ca còn có mấy chiếc du thuyền, có người lướt sóng trên không trung, Cố Bình An chỉ muốn hảo hảo uống một chút rượu, tắm nắng, hai tên đàn ông này rất lịch sự, sau khi bị từ chối, cũng không nổi nóng, cùng nhau rời đi.

Bọn họ vừa mới đi, một gã đàn ông lại tới đây mời, lần này lại không khách sáo như thế, hình như là người địa phương, lại là bọn côn đồ, nói chuyện không văn minh chút nào, Cố Bình An thoáng căm ghét, đây cũng không phải là thành phố S, nếu thực sự gặp phải lưu manh cũng không thể mang Mục đại và ba ra, cô chỉ có thể từ chối, ở bãi cát này nhiều người như vậy, chắc hắn cũng sẽ không xằng bậy đâu nhỉ? Trước mặt mọi người, cũng không phải ở cổ đại muốn cưỡng đoạt dân nữ.

Nhưng mà, cô nghĩ nhiều quá rồi.

Người đàn ông này hung hăng quen thói, vẫn cứ lại đây ôm cô, một tay đặt ở trên mông cô sờ soạng vài cái, Cố Bình An nổi hết da gà đứng lên.

Đột nhiên, lờ mờ xuất hiện một tiếng cười truyền đến từ phía sau lưng, cô bị ôm vào một lồng ngực ấm áp, "Bảo bối, anh mới đi có một chút đã có người đến quấy rầy em, đúng là anh nên coi chừng em kỹ hơn nữa."

Cố Bình An biết rõ người này, chỉ có thể là Mục Lăng, nhưng mà giọng nói này lại không giống Mục Lăng.

Người đàn ông này khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn rất trẻ, đường viền khuôn mặt rất sâu, nhưng có một đôi mắt đen thui, hẳn là con lai, cực kỳ đẹp trai, cặp mắt thâm thúy đen kịch kia đặc biệt mê người, ăn mặc rất nhàn nhã.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương