Chồng Hờ Vợ Tạm
-
Chương 264: Anh trác là con riêng
Lời anh nói khiến tôi giật mình.
Đúng vậy, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới mấy vấn đề này, tôi chỉ nghĩ làm sao để bản thân được vui vẻ, làm sao được tùy ý sống dưới đôi cánh của anh.
Trong lòng tôi, anh thật sự rất mạnh, mạnh đến nỗi không chỉ có thể ngăn gió chặn mưa cho tôi, mà còn có thể quét bay tất cả những người làm hại tôi ra khỏi thế giới của tôi.
Tôi không nghĩ được rằng anh cũng là người bình thường, cho dù đứng trên đỉnh chuỗi thực vật, thì cũng cần phải chú ý đến mọi mặt, duy trì, giữ vững sự cân bằng.
“Em xin lỗi.” Tôi lại xin lỗi một lần nữa.
“Em nghĩ em đã hiểu rồi. Nhưng...” Tôi ngừng một lúc rồi nói tiếp.
“Bây giờ cô ta sẽ không báo thù nữa chứ? Cô ta nhất định sẽ hận em hơn trước kia nữa.”
Trước kia, cô ta chỉ hận tôi và anh có tình ý với nhau, nhưng bây giờ tôi còn hại cô ta mất cả việc.
“Cô ta là người thông minh, sẽ biết nên chọn thế nào.” Anh nói.
‘”Liệu cô ta sẽ bán bí mật doanh nghiệp cho đối thủ cạnh tranh không?” Tôi hỏi.
“Nếu cô ta không muốn ngồi tù, không muốn con còn nhỏ như vậy đã mất mẹ, thì sẽ ngậm chặt miệng.” Giọng anh có chút lạnh lùng.
“Vậy thì liệu cô ta có nói chuyện của chúng ta cho nhà anh biết không?” Tôi vẫn rất lo lắng.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi:
“Nhà anh, em nói đến là nhà to hay nhà nhỏ?”
“Cứ cho là tất cả đi.” Tôi muốn biết thái độ của anh.
“Nếu là nhà nhỏ thì Hàng không biết, mẹ của Hàng cũng sẽ không để ý đâu. Còn nhà to...” Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Đàn ông trong nhà tôi có mấy người là không có phụ nữ bên ngoài? Nói thật đây cũng không phải chuyện to tát gì.”
Anh ăn một miếng cải xanh, nói: “Em chắc không biết tôi ở trong nhà là con riêng. Nếu bố tôi không có vợ bé bên ngoài thì làm sao có tôi được? Đây cũng là lý do vì sao nhà tôi ở Bắc Kinh còn tôi lại ở thành phố A.”
Anh cười tựa như mỉa mai lại có vẻ không quan tâm.
“Không được thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.”
“Em xin lỗi.” Tối nay là tối tôi nói xin lỗi nhiều nhất.
“Không việc gì phải xin lỗi, tôi vốn không để ý mà.” Anh nói.
Tôi lại nghĩ: Sao lại không để ý chứ? Nếu thật sự không để ý thì ngay cả nói cũng không thể nói ra, càng không thể để lộ ra biểu cảm mỉa mai kia nữa.
Tôi cũng để ý được lúc anh nhắc đến vợ mình, không phải gọi là “Bà nhà anh”, “Vợ anh” mà là “Mẹ của Hàng, giữa bọn họ quả thật có vấn đề.
Chỉ tiếc là nếu có vấn đề thì thế nào? Bà ấy suy cho cùng vẫn là vợ được pháp luật thừa nhận của anh, còn tôi...ha ha.
Công việc cũng không khó như trong tưởng tượng của tôi, lý do lớn nhất chính là dường như tất cả mọi việc anh Trác đều chỉ dẫn cho tôi làm.
Vì thế thời gian này chúng tôi đều phải tăng ca.
Anh không những phải hoàn thành tất cả các công việc mà tổng giám đốc cần làm mà còn phải chỉ dẫn cho tôi, nói với tôi là công việc này nên làm thế nào, và tại sao phải làm như thế.
Vô số buổi chiều tối anh đều bảo thư ký Tống về trước, sau đó cùng tôi tăng ca.
Vô số đêm muộn lúc chúng tôi tan làm, đứng dưới lầu, nhìn thấy cả tòa nhà đều là một mảng tối đen, tôi và anh là hai người tăng ca muộn nhất trong tòa nhà.
Thời gian đó dường như ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau, nhưng rất ít làm chuyện đó, chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Thật sự là rất mệt, cho dù anh có tinh thần và thể lực thì tôi cũng không có cách nào để đáp ứng.
“Có lúc rất hối hận, để em làm chú chim nhỏ nương tựa anh thật tốt biết bao.”
Buổi sáng một hôm nào đó anh cười cười, trán tựa vào trán tôi.
“Như bây giờ muốn ăn điểm tâm cũng không được.”
Tôi ngẩng đầu hôn lên môi anh:“Điểm tâm đến đây...mau dậy thôi, hôm nay 9 giờ sáng có cuộc họp đó.”
Tôi vừa nói vừa đẩy anh xuống giường.
“Thay đổi quá lớn.” Anh cảm thán.
“Nhớ lúc đầu, tôi sắp lên máy bay em đều quấn lấy tôi muốn thêm lần nữa, bây giờ mới có một lúc mà em đã đẩy tôi xuống giường.”
“Ngày nay đã khác ngày xưa! Hơn nữa lần đó rõ ràng là anh không nhịn được, không nói cái gì cái gì cái gì liền thế nào....”
Tôi cười rồi hôn lên môi anh.
“Cuối tuần chúng ta sẽ ăn một bữa thật lớn! Tùy anh ăn như thế nào, em nhất định sẽ khiến anh vui vẻ.”
“Ồ?” Anh khí thế bừng bừng, hai mắt phát sáng.
Tôi có cảm giác như bị sói nhìn chằm chằm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại được anh ăn cũng là chuyện vui nên cũng không có nghĩ nhiều.
Đúng vậy, từ trước tới nay tôi chưa từng nghĩ tới mấy vấn đề này, tôi chỉ nghĩ làm sao để bản thân được vui vẻ, làm sao được tùy ý sống dưới đôi cánh của anh.
Trong lòng tôi, anh thật sự rất mạnh, mạnh đến nỗi không chỉ có thể ngăn gió chặn mưa cho tôi, mà còn có thể quét bay tất cả những người làm hại tôi ra khỏi thế giới của tôi.
Tôi không nghĩ được rằng anh cũng là người bình thường, cho dù đứng trên đỉnh chuỗi thực vật, thì cũng cần phải chú ý đến mọi mặt, duy trì, giữ vững sự cân bằng.
“Em xin lỗi.” Tôi lại xin lỗi một lần nữa.
“Em nghĩ em đã hiểu rồi. Nhưng...” Tôi ngừng một lúc rồi nói tiếp.
“Bây giờ cô ta sẽ không báo thù nữa chứ? Cô ta nhất định sẽ hận em hơn trước kia nữa.”
Trước kia, cô ta chỉ hận tôi và anh có tình ý với nhau, nhưng bây giờ tôi còn hại cô ta mất cả việc.
“Cô ta là người thông minh, sẽ biết nên chọn thế nào.” Anh nói.
‘”Liệu cô ta sẽ bán bí mật doanh nghiệp cho đối thủ cạnh tranh không?” Tôi hỏi.
“Nếu cô ta không muốn ngồi tù, không muốn con còn nhỏ như vậy đã mất mẹ, thì sẽ ngậm chặt miệng.” Giọng anh có chút lạnh lùng.
“Vậy thì liệu cô ta có nói chuyện của chúng ta cho nhà anh biết không?” Tôi vẫn rất lo lắng.
Anh ngẩng đầu nhìn tôi:
“Nhà anh, em nói đến là nhà to hay nhà nhỏ?”
“Cứ cho là tất cả đi.” Tôi muốn biết thái độ của anh.
“Nếu là nhà nhỏ thì Hàng không biết, mẹ của Hàng cũng sẽ không để ý đâu. Còn nhà to...” Anh ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Đàn ông trong nhà tôi có mấy người là không có phụ nữ bên ngoài? Nói thật đây cũng không phải chuyện to tát gì.”
Anh ăn một miếng cải xanh, nói: “Em chắc không biết tôi ở trong nhà là con riêng. Nếu bố tôi không có vợ bé bên ngoài thì làm sao có tôi được? Đây cũng là lý do vì sao nhà tôi ở Bắc Kinh còn tôi lại ở thành phố A.”
Anh cười tựa như mỉa mai lại có vẻ không quan tâm.
“Không được thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận.”
“Em xin lỗi.” Tối nay là tối tôi nói xin lỗi nhiều nhất.
“Không việc gì phải xin lỗi, tôi vốn không để ý mà.” Anh nói.
Tôi lại nghĩ: Sao lại không để ý chứ? Nếu thật sự không để ý thì ngay cả nói cũng không thể nói ra, càng không thể để lộ ra biểu cảm mỉa mai kia nữa.
Tôi cũng để ý được lúc anh nhắc đến vợ mình, không phải gọi là “Bà nhà anh”, “Vợ anh” mà là “Mẹ của Hàng, giữa bọn họ quả thật có vấn đề.
Chỉ tiếc là nếu có vấn đề thì thế nào? Bà ấy suy cho cùng vẫn là vợ được pháp luật thừa nhận của anh, còn tôi...ha ha.
Công việc cũng không khó như trong tưởng tượng của tôi, lý do lớn nhất chính là dường như tất cả mọi việc anh Trác đều chỉ dẫn cho tôi làm.
Vì thế thời gian này chúng tôi đều phải tăng ca.
Anh không những phải hoàn thành tất cả các công việc mà tổng giám đốc cần làm mà còn phải chỉ dẫn cho tôi, nói với tôi là công việc này nên làm thế nào, và tại sao phải làm như thế.
Vô số buổi chiều tối anh đều bảo thư ký Tống về trước, sau đó cùng tôi tăng ca.
Vô số đêm muộn lúc chúng tôi tan làm, đứng dưới lầu, nhìn thấy cả tòa nhà đều là một mảng tối đen, tôi và anh là hai người tăng ca muộn nhất trong tòa nhà.
Thời gian đó dường như ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau, nhưng rất ít làm chuyện đó, chỉ ôm nhau ngủ mà thôi.
Thật sự là rất mệt, cho dù anh có tinh thần và thể lực thì tôi cũng không có cách nào để đáp ứng.
“Có lúc rất hối hận, để em làm chú chim nhỏ nương tựa anh thật tốt biết bao.”
Buổi sáng một hôm nào đó anh cười cười, trán tựa vào trán tôi.
“Như bây giờ muốn ăn điểm tâm cũng không được.”
Tôi ngẩng đầu hôn lên môi anh:“Điểm tâm đến đây...mau dậy thôi, hôm nay 9 giờ sáng có cuộc họp đó.”
Tôi vừa nói vừa đẩy anh xuống giường.
“Thay đổi quá lớn.” Anh cảm thán.
“Nhớ lúc đầu, tôi sắp lên máy bay em đều quấn lấy tôi muốn thêm lần nữa, bây giờ mới có một lúc mà em đã đẩy tôi xuống giường.”
“Ngày nay đã khác ngày xưa! Hơn nữa lần đó rõ ràng là anh không nhịn được, không nói cái gì cái gì cái gì liền thế nào....”
Tôi cười rồi hôn lên môi anh.
“Cuối tuần chúng ta sẽ ăn một bữa thật lớn! Tùy anh ăn như thế nào, em nhất định sẽ khiến anh vui vẻ.”
“Ồ?” Anh khí thế bừng bừng, hai mắt phát sáng.
Tôi có cảm giác như bị sói nhìn chằm chằm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại được anh ăn cũng là chuyện vui nên cũng không có nghĩ nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook