Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)
-
Chương 31: Lên nhầm thuyền giặc
Đột nhiên cô muốn gọi điện thoại cho anh ta, cũng chợt nhận ra từ trước đến nay mình không hề có số của anh ta. Thế nhưng, rõ ràng vào tối hôm qua anh ta đã nghe máy của cô.
Nghĩ đến đây, Trọng Thanh Thu vội vàng mở điện thoại lên, nhìn ghi chép danh bạ, chẳng biết từ lúc nào, tất cả các số liên hệ đều biến thành số của Lê Minh Tùng.
Ấn nhẹ ngón tay, cô muốn nghe giọng nói của anh ta ngay lập tức.
“Thanh Thu, là tôi đây.” Anh ta tiếp điện thoại, giọng nói êm dịu mà trầm ấm.
“Minh Tùng, tôi muốn gặp anh.” Bây giờ, cô không chỉ muốn nghe giọng nói của anh ta mà còn muốn gặp anh ta.
“Tan học rồi?”
“Vâng, tan học rồi, học xong hết các tiết của hôm nay rồi.”
“Vậy ra ngoài đi.”
“Được, khi nào anh tan làm?” Cô vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với anh ta.
“Em tan học thì tôi tan làm thôi.”
Trong lòng ngọt ngào, dù cho đó là thật lòng hay giả dối cô đều thích nghe anh ta nói như vậy, “Tối nay tôi nấu mì cho anh ăn.”
“Được.”
“Trọng Thanh Thu, vị hôn phu của cậu đến kìa.” Đang nói chuyện, bạn học nữ đối diện đột nhiên ngưỡng mộ nói.
Thanh Thu có chút mơ hồ, “Ơi, ở đâu?”
“BMW kìa, đậu ngay trước cổng khuôn viên trường. Cậu mà không đi, cả trường sẽ xôn xao cho coi.”
“Lê Minh Tùng, là anh sao?” Cô ngạc nhiên hỏi lại, lập tức lao về phía cổng trường.
Ở cổng trường, những người có thể tụ tập hẳn đã tụ lại cả rồi. Trong biển người, Lê Minh Tùng sợ thanh thế chưa đủ lớn hay sao, lại còn dùng hoa hồng vàng và hoa hồng đỏ kết hợp với nhau thành một bức tường hoa, trên bức tường hoa là sáu chữ êm tai: “Trọng Thanh Thu, anh yêu em.”
Đó là sáu chữ chỉ sợ thiên hạ không loạn, giống như một lời vẫy gọi mê hoặc khiến trong lòng Trọng Thanh Thu như lâng lâng đi đến chỗ tường hoa.
Một con đường được tách ra giữa đám đông, lúc Trọng Thanh Thu chậm rãi tiến tới thì Lê Minh Tùng đang dựa người vào chiếc BMW màu đen chói lóa. Áo sơ mi đen, quần jean cùng màu, vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh khiến các nữ sinh vây quanh không khỏi hét lên. Trọng Thanh Thu ngây người tại chỗ, bình tĩnh nhìn anh ta, giống như bị trúng phép thuật làm cho đứng hình vậy.
Lớn đến chừng này tuổi, cô chỉ nhận được sự cưng chiều từ Hoàng Cảnh Hưng, cũng chính vì sự cưng chiều đó mới khiến cô lưu luyến sự ấm áp lúc ở bên cạnh hắn ta. Nhưng giấc mơ của cô và Hoàng Cảnh Hưng, vào lúc nhìn thấy Hoàng Cảnh Hưng và Cận Như Tuyết hôn nhau đã hoàn toàn bừng tỉnh mà tan vỡ.
Mắt sáng ngời nhìn cô đi đến chiếc BMW, Lê Minh Tùng huýt sáo vang dội. Sau anh ta đó tao nhã đứng lên, thân hình giống như một con báo vòng qua trước mặt mọi người tạo nên một đường cong đẹp đẽ, tiếp đó vươn tay mở cửa xe, “Thanh Thu, cùng đi ăn tối nào.”
Giọng nói của anh ta lôi cuốn rất dễ nghe, lại không hề kiểu cách, khiến cô ngỡ rằng anh ta là người bạn lâu năm của cô. Trực tiếp làm tiêu tán chuyện Hoàng Cảnh Hưng phản bội cô trong thế giới cảm quan của người khác, chỉ còn sự liên kết giữa anh ta và cô.
Hai chân đi về phía anh ta giống như bị làm phép vậy, cô đột nhiên phát hiện người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này lại có chút đáng yêu, cả người tràn đầy mùi vị đàn ông khiến người ta loạn nhịp. Không biết tay cô bị anh ta nắm lấy như thế nào, cô chỉ cảm thấy có một lực đẩy đưa cô ngồi vào ghế phụ, khẽ tựa người vào. Lúc chiếc xe rốt cuộc cũng rời khỏi cổng trường đại học T, cô nghe thấy không phải là tiếng hét của các bạn học ngoài cửa sổ xe mà là âm thanh như ma quỷ của Lê Minh Tùng:
“Cô gái à, như vậy chắc mọi người sẽ không ai dám nói chồng chưa cưới của em kém hơn Hoàng Cảnh Hưng rồi.”
Cô khịt mũi, vừa rồi còn cảm động đây, bây giờ mới biết anh ta đang làm cho bạn học của cô xem, “Này này, ai kêu anh giúp tôi?”
“Không phải em muốn gả cho tôi sao? Vậy tôi sẽ là người đàn ông của em, đương nhiên phải giúp em lấy lại mặt mũi chứ.”
“Lê Minh Tùng, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn gả cho anh.” Bực bội, cái người này thật sự quá ngang ngược.
Lê Minh Tùng khẽ cười, hai tay thuần thục chuyển động tay lái, “Trọng Thanh Thu, em đã ký giấy trắng mực đen rõ ràng, hơn nữa bây giờ em đã lên “thuyền” của tôi rồi. Vì vậy, từ nay về sau em chính là người của tôi.”
“Lê Minh Tùng, anh là hải tặc có đúng không?” Cô híp mắt nhìn, lần đầu tiên Trọng Thanh Thu nghiêm túc nghiêng đầu nhìn Lê Minh Tùng, đột nhiên có một loại cảm giác giống như cô và anh ta đã quen biết từ rất lâu.
“Thanh Thu, tôi muốn ăn mì.” Nói muốn đi ăn tối, thật ra là muốn quay về nhà ăn mì cô nấu, “Lúc nãy gọi điện thoai em đã đồng ý với tôi rồi.”
Cô gật đầu, nhớ đến Cận Nhược Tuyết, nhớ đến Lương Thùy Trang, cô cảm thấy mềm nhũn tận đáy lòng, “Hôm nay không ăn mì nữa. Chúng ta đi mua đồ, tôi nấu cơm, anh chịu không?”
“Được, đúng lúc trong nhà cũng cần thêm vài thứ.” Ánh mắt anh ta sáng lên, sau đó quẹo xe về hướng siêu thị gần đó.
Đẩy theo xe đẩy, cô chọn bàn chải đánh răng và cốc đánh răng, anh ta thì đi sau lưng cô như người hầu.
Cốc đánh răng hình hoạt hình, cô thích quá liền cho vào xe đẩy, vươn tay lại muốn lấy cái cốc có giá tương đối rẻ, chợt bị Lê Minh Tùng gạt đi, “Đừng lấy cái đó, lấy cái này đi.”
Đó là một bộ đồ dùng tình nhân, hai cái bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau, trên bàn chải có hình hai chú mèo con.
“Tôi lấy cái kia là được rồi.” Cô vẫn muốn lấy cái rẻ hơn, vốn đã quen rồi, mua mắc lại cảm thấy lãng phí.
“Không được, như vậy mới đẹp.” Anh ta độc tài ra quyết định thay cô, cốc đánh răng cô chọn cũng đặt trở lên kệ hàng hóa. Sau đó anh lấy một cặp, thế mà lúc bỏ vào trong xe đẩy nhìn lại cảm thấy dễ thương đến như vậy.
Còn có dép lê, rất là thoải mái và đều là đồ dùng tình nhân. Cô muốn nói gì đó, anh ta đã ghé vào lỗ tai của cô nói: “Cô nhóc, không cần tiết kiệm thay tôi.”
Được thôi, vậy không tiết kiệm nữa, trái cây, thịt cá gì cũng đều chọn loại mắc, chọn túi này đến túi khác, rất nhanh đã đầy ắp cả xe đẩy. Khi nhìn thấy mua đã đủ đồ dùng rồi, cô thấp giọng nói: “Minh Tùng, anh đến quầy thu ngân đợi tôi nha.”
“Này, em muốn đi đâu đó?”
“Tôi... tôi muốn mua thêm ít đồ.” Cô nhớ đến kỳ kinh nguyệt của mình sắp tới, đã đi siêu thị rồi thì mua một bao băng vệ sinh, chỉ là có anh ta ở đây, cô cảm thấy không tiện mua.
Trên kệ hàng đa dạng chủng loại, chọn tới chọn lui mới xong, lúc này cô mới đi nhanh về phía quầy thu ngân, sợ anh phải đợi lâu. Khi đi qua quầy bán đồ tươi sống, Trọng Thanh Thu chợt nhìn thấy Lê Minh Tùng lấy tay rút điện thoại từ trong túi, sau đó vừa nói chuyện vừa nhìn quanh. Anh ta đang tìm cô sao?
Nhưng hình như không đúng, điện thoại của anh ta không gọi cho cô.
Do dự trong chốc lát, cô nhìn thấy trên gương mặt Lê Minh Tùng cuối cùng cũng nở nụ cười, giơ tay lên cao. Một cô gái tiến đến bên cạnh anh ta, anh ta liền hạ tay xuống, cùng cô ta đẩy chiếc xe đã chọn xong đi vào trong quầy thu ngân. Anh ta còn tính tiền cho cô ta, lại nói thêm mấy câu nữa cô gái mới mỉm cười rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô gái, đột nhiên cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Hoặc đây chính là cuộc sống của cô sau này, anh ta nói rồi, anh ta và cô đều có không gian riêng tư của mình.
Anh ta đã cố ý nói như thế, phụ nữ bên ngoài của anh ta nhiều đến thế cơ mà.
Cô biết được ba người. Một cô vừa nãy, một cô gặp ở cầu thang lúc trước, còn có một người là Lý Ngọc Huyền. Lý Ngọc Huyền cũng là cô gái duy nhất cô nhớ tên. Vào đêm khi cô rời khỏi nhà, điện thoại của anh ta rơi ở chỗ của Lý Ngọc Huyền, mà anh ta lại nói với cô anh ta là vì ông nội nên bận rộn, không có nhiều thời gian cô.
Thật ra, cô cũng không bắt anh ta phải ở cạnh cô, cô một mình cũng đã thành thói quen.
Nhìn thấy cô gái đã mất hút nơi khúc cua, Trọng Thanh Thu mới đi ra, “Minh Tùng, xong rồi, có thể đi rồi.” Cô vươn tay đẩy chiếc xe bị anh ta gạt sang một bên. Anh ta mua những món này có lẽ cũng vì sợ ông nội kiểm tra đột xuất sẽ hoài nghi có phải cô với anh ta bằng mặt không bằng lòng hay không.
Thanh toán hóa đơn rời đi, anh ta vẫn nhìn thấy gói băng vệ sinh cô đã mua. Cô liền giật lấy tự mình mang đi, để anh ta nhìn thế sẽ rất ngại.
Nghĩ lại thì chợt nhận ra, chỉ mới có mấy ngày thôi sao lại không còn khoảng cách thế chứ.
Lúc chân cô bị thương, cô ở đó ăn thứ gì cũng đều gọi từ bên ngoài. Nghĩ lại, đây vẫn là lần đầu tiên cô và anh ta cùng nhau nấu ăn.
“Cần tôi giúp không?” Nhìn cô mang đồ đạc đến nhà bếp, anh ta thấp giọng hỏi.
“Không cần đâu, hôm nay tôi nấu, anh đi xem tivi đi, hoặc anh mở máy tính lên mạng đi.” Thư phòng trên lầu thứ gì cũng có, chẳng lẽ cô còn phải sắp xếp giúp anh ta sao? Đây là nhà của anh ta đó.
“Ha ha, Thanh Thu, em thật sự giống cô vợ hợp chuẩn rồi đó.”
Cô kề sát nhìn anh ta cười, “Thỏa thuận tôi cũng ký rồi, tất nhiên phải có trách nhiệm.”
Anh ta xoa nắn mặt cô, sau đó thật sự giao lại nhà bếp cho cô, để cô nấu ăn.
Một mình bận rộn trong bếp, lúc cô mười mấy tuổi đã biết nấu ăn. Khi Lương Thùy Trang đi làm người ở cũng dẫn cô theo, vì vậy nhìn Lương Thùy Trang làm cô cũng âm thầm học theo. Lúc đó là muốn bản thân cũng có thể làm người giúp việc để kiếm chút tiền phụ trợ chi phí sinh hoạt, lại không ngờ bây giờ mới có đất dùng.
Vừa rửa vừa cắt, bếp lửa còn nấu, trong phòng khách lại vang lên chuông điện thoại, “Minh Tùng, anh có điện thoại kìa.” Chuông reo mấy tiếng rồi vẫn không có người tiếp, cô cảm thấy mình nên nhắc cho Lê Minh Tùng biết.
Nhưng ngoài nhà bếp lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Thanh Thu vội vàng lau tay, vội vàng chạy ra khỏi nhà bếp, cầm lấy điện thoại của Lê Minh Tùng đang để trên bàn trà. Anh ta không ở trong phòng. Cô lại chạy lên lầu, đang định đẩy cửa thư phòng thì điện thoại trong tay không còn reo nữa, trong thư phòng khép hờ truyền ra giọng nói của Lê Minh Tùng.
Cô cảm thấy bản thân không nên nghe lén. Nhưng mới vừa quay người đi, cô lại nghe thấy tiếng anh ta: “Bây giờ tôi còn ở công ty, một lát còn phải tăng ca, rất bận... Cái gì? Em muốn đến đây? Vậy được, chỉ là, nên đến vào lúc sáng sớm, trước rạng sáng không cho phép đến làm phiền tôi tăng ca.... Được, nhớ đem theo bao, ở chỗ tôi không có đâu, em không đem thì đừng đến...”
Cô nghe không nổi nữa, quay người chạy nhanh xuống lầu, để điện thoại anh ta trở về chỗ cũ, coi như không thấy điện thoại reo vậy.
Gì mà đi làm, gì mà còn phải tăng ca chứ. Chưa từng thấy ai đang ở nhà mà lại nói thành đang ở công ty làm việc, tăng ca.
Bỏ đi, xem như cô không nghe thấy gì.
Nghĩ đến đây, Trọng Thanh Thu vội vàng mở điện thoại lên, nhìn ghi chép danh bạ, chẳng biết từ lúc nào, tất cả các số liên hệ đều biến thành số của Lê Minh Tùng.
Ấn nhẹ ngón tay, cô muốn nghe giọng nói của anh ta ngay lập tức.
“Thanh Thu, là tôi đây.” Anh ta tiếp điện thoại, giọng nói êm dịu mà trầm ấm.
“Minh Tùng, tôi muốn gặp anh.” Bây giờ, cô không chỉ muốn nghe giọng nói của anh ta mà còn muốn gặp anh ta.
“Tan học rồi?”
“Vâng, tan học rồi, học xong hết các tiết của hôm nay rồi.”
“Vậy ra ngoài đi.”
“Được, khi nào anh tan làm?” Cô vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với anh ta.
“Em tan học thì tôi tan làm thôi.”
Trong lòng ngọt ngào, dù cho đó là thật lòng hay giả dối cô đều thích nghe anh ta nói như vậy, “Tối nay tôi nấu mì cho anh ăn.”
“Được.”
“Trọng Thanh Thu, vị hôn phu của cậu đến kìa.” Đang nói chuyện, bạn học nữ đối diện đột nhiên ngưỡng mộ nói.
Thanh Thu có chút mơ hồ, “Ơi, ở đâu?”
“BMW kìa, đậu ngay trước cổng khuôn viên trường. Cậu mà không đi, cả trường sẽ xôn xao cho coi.”
“Lê Minh Tùng, là anh sao?” Cô ngạc nhiên hỏi lại, lập tức lao về phía cổng trường.
Ở cổng trường, những người có thể tụ tập hẳn đã tụ lại cả rồi. Trong biển người, Lê Minh Tùng sợ thanh thế chưa đủ lớn hay sao, lại còn dùng hoa hồng vàng và hoa hồng đỏ kết hợp với nhau thành một bức tường hoa, trên bức tường hoa là sáu chữ êm tai: “Trọng Thanh Thu, anh yêu em.”
Đó là sáu chữ chỉ sợ thiên hạ không loạn, giống như một lời vẫy gọi mê hoặc khiến trong lòng Trọng Thanh Thu như lâng lâng đi đến chỗ tường hoa.
Một con đường được tách ra giữa đám đông, lúc Trọng Thanh Thu chậm rãi tiến tới thì Lê Minh Tùng đang dựa người vào chiếc BMW màu đen chói lóa. Áo sơ mi đen, quần jean cùng màu, vẻ đẹp trai lạnh lùng của anh khiến các nữ sinh vây quanh không khỏi hét lên. Trọng Thanh Thu ngây người tại chỗ, bình tĩnh nhìn anh ta, giống như bị trúng phép thuật làm cho đứng hình vậy.
Lớn đến chừng này tuổi, cô chỉ nhận được sự cưng chiều từ Hoàng Cảnh Hưng, cũng chính vì sự cưng chiều đó mới khiến cô lưu luyến sự ấm áp lúc ở bên cạnh hắn ta. Nhưng giấc mơ của cô và Hoàng Cảnh Hưng, vào lúc nhìn thấy Hoàng Cảnh Hưng và Cận Như Tuyết hôn nhau đã hoàn toàn bừng tỉnh mà tan vỡ.
Mắt sáng ngời nhìn cô đi đến chiếc BMW, Lê Minh Tùng huýt sáo vang dội. Sau anh ta đó tao nhã đứng lên, thân hình giống như một con báo vòng qua trước mặt mọi người tạo nên một đường cong đẹp đẽ, tiếp đó vươn tay mở cửa xe, “Thanh Thu, cùng đi ăn tối nào.”
Giọng nói của anh ta lôi cuốn rất dễ nghe, lại không hề kiểu cách, khiến cô ngỡ rằng anh ta là người bạn lâu năm của cô. Trực tiếp làm tiêu tán chuyện Hoàng Cảnh Hưng phản bội cô trong thế giới cảm quan của người khác, chỉ còn sự liên kết giữa anh ta và cô.
Hai chân đi về phía anh ta giống như bị làm phép vậy, cô đột nhiên phát hiện người đàn ông đẹp trai lạnh lùng này lại có chút đáng yêu, cả người tràn đầy mùi vị đàn ông khiến người ta loạn nhịp. Không biết tay cô bị anh ta nắm lấy như thế nào, cô chỉ cảm thấy có một lực đẩy đưa cô ngồi vào ghế phụ, khẽ tựa người vào. Lúc chiếc xe rốt cuộc cũng rời khỏi cổng trường đại học T, cô nghe thấy không phải là tiếng hét của các bạn học ngoài cửa sổ xe mà là âm thanh như ma quỷ của Lê Minh Tùng:
“Cô gái à, như vậy chắc mọi người sẽ không ai dám nói chồng chưa cưới của em kém hơn Hoàng Cảnh Hưng rồi.”
Cô khịt mũi, vừa rồi còn cảm động đây, bây giờ mới biết anh ta đang làm cho bạn học của cô xem, “Này này, ai kêu anh giúp tôi?”
“Không phải em muốn gả cho tôi sao? Vậy tôi sẽ là người đàn ông của em, đương nhiên phải giúp em lấy lại mặt mũi chứ.”
“Lê Minh Tùng, tôi đổi ý rồi, tôi không muốn gả cho anh.” Bực bội, cái người này thật sự quá ngang ngược.
Lê Minh Tùng khẽ cười, hai tay thuần thục chuyển động tay lái, “Trọng Thanh Thu, em đã ký giấy trắng mực đen rõ ràng, hơn nữa bây giờ em đã lên “thuyền” của tôi rồi. Vì vậy, từ nay về sau em chính là người của tôi.”
“Lê Minh Tùng, anh là hải tặc có đúng không?” Cô híp mắt nhìn, lần đầu tiên Trọng Thanh Thu nghiêm túc nghiêng đầu nhìn Lê Minh Tùng, đột nhiên có một loại cảm giác giống như cô và anh ta đã quen biết từ rất lâu.
“Thanh Thu, tôi muốn ăn mì.” Nói muốn đi ăn tối, thật ra là muốn quay về nhà ăn mì cô nấu, “Lúc nãy gọi điện thoai em đã đồng ý với tôi rồi.”
Cô gật đầu, nhớ đến Cận Nhược Tuyết, nhớ đến Lương Thùy Trang, cô cảm thấy mềm nhũn tận đáy lòng, “Hôm nay không ăn mì nữa. Chúng ta đi mua đồ, tôi nấu cơm, anh chịu không?”
“Được, đúng lúc trong nhà cũng cần thêm vài thứ.” Ánh mắt anh ta sáng lên, sau đó quẹo xe về hướng siêu thị gần đó.
Đẩy theo xe đẩy, cô chọn bàn chải đánh răng và cốc đánh răng, anh ta thì đi sau lưng cô như người hầu.
Cốc đánh răng hình hoạt hình, cô thích quá liền cho vào xe đẩy, vươn tay lại muốn lấy cái cốc có giá tương đối rẻ, chợt bị Lê Minh Tùng gạt đi, “Đừng lấy cái đó, lấy cái này đi.”
Đó là một bộ đồ dùng tình nhân, hai cái bàn chải đánh răng đặt cạnh nhau, trên bàn chải có hình hai chú mèo con.
“Tôi lấy cái kia là được rồi.” Cô vẫn muốn lấy cái rẻ hơn, vốn đã quen rồi, mua mắc lại cảm thấy lãng phí.
“Không được, như vậy mới đẹp.” Anh ta độc tài ra quyết định thay cô, cốc đánh răng cô chọn cũng đặt trở lên kệ hàng hóa. Sau đó anh lấy một cặp, thế mà lúc bỏ vào trong xe đẩy nhìn lại cảm thấy dễ thương đến như vậy.
Còn có dép lê, rất là thoải mái và đều là đồ dùng tình nhân. Cô muốn nói gì đó, anh ta đã ghé vào lỗ tai của cô nói: “Cô nhóc, không cần tiết kiệm thay tôi.”
Được thôi, vậy không tiết kiệm nữa, trái cây, thịt cá gì cũng đều chọn loại mắc, chọn túi này đến túi khác, rất nhanh đã đầy ắp cả xe đẩy. Khi nhìn thấy mua đã đủ đồ dùng rồi, cô thấp giọng nói: “Minh Tùng, anh đến quầy thu ngân đợi tôi nha.”
“Này, em muốn đi đâu đó?”
“Tôi... tôi muốn mua thêm ít đồ.” Cô nhớ đến kỳ kinh nguyệt của mình sắp tới, đã đi siêu thị rồi thì mua một bao băng vệ sinh, chỉ là có anh ta ở đây, cô cảm thấy không tiện mua.
Trên kệ hàng đa dạng chủng loại, chọn tới chọn lui mới xong, lúc này cô mới đi nhanh về phía quầy thu ngân, sợ anh phải đợi lâu. Khi đi qua quầy bán đồ tươi sống, Trọng Thanh Thu chợt nhìn thấy Lê Minh Tùng lấy tay rút điện thoại từ trong túi, sau đó vừa nói chuyện vừa nhìn quanh. Anh ta đang tìm cô sao?
Nhưng hình như không đúng, điện thoại của anh ta không gọi cho cô.
Do dự trong chốc lát, cô nhìn thấy trên gương mặt Lê Minh Tùng cuối cùng cũng nở nụ cười, giơ tay lên cao. Một cô gái tiến đến bên cạnh anh ta, anh ta liền hạ tay xuống, cùng cô ta đẩy chiếc xe đã chọn xong đi vào trong quầy thu ngân. Anh ta còn tính tiền cho cô ta, lại nói thêm mấy câu nữa cô gái mới mỉm cười rời đi.
Nhìn bóng lưng của cô gái, đột nhiên cô cảm thấy có chút không thoải mái.
Hoặc đây chính là cuộc sống của cô sau này, anh ta nói rồi, anh ta và cô đều có không gian riêng tư của mình.
Anh ta đã cố ý nói như thế, phụ nữ bên ngoài của anh ta nhiều đến thế cơ mà.
Cô biết được ba người. Một cô vừa nãy, một cô gặp ở cầu thang lúc trước, còn có một người là Lý Ngọc Huyền. Lý Ngọc Huyền cũng là cô gái duy nhất cô nhớ tên. Vào đêm khi cô rời khỏi nhà, điện thoại của anh ta rơi ở chỗ của Lý Ngọc Huyền, mà anh ta lại nói với cô anh ta là vì ông nội nên bận rộn, không có nhiều thời gian cô.
Thật ra, cô cũng không bắt anh ta phải ở cạnh cô, cô một mình cũng đã thành thói quen.
Nhìn thấy cô gái đã mất hút nơi khúc cua, Trọng Thanh Thu mới đi ra, “Minh Tùng, xong rồi, có thể đi rồi.” Cô vươn tay đẩy chiếc xe bị anh ta gạt sang một bên. Anh ta mua những món này có lẽ cũng vì sợ ông nội kiểm tra đột xuất sẽ hoài nghi có phải cô với anh ta bằng mặt không bằng lòng hay không.
Thanh toán hóa đơn rời đi, anh ta vẫn nhìn thấy gói băng vệ sinh cô đã mua. Cô liền giật lấy tự mình mang đi, để anh ta nhìn thế sẽ rất ngại.
Nghĩ lại thì chợt nhận ra, chỉ mới có mấy ngày thôi sao lại không còn khoảng cách thế chứ.
Lúc chân cô bị thương, cô ở đó ăn thứ gì cũng đều gọi từ bên ngoài. Nghĩ lại, đây vẫn là lần đầu tiên cô và anh ta cùng nhau nấu ăn.
“Cần tôi giúp không?” Nhìn cô mang đồ đạc đến nhà bếp, anh ta thấp giọng hỏi.
“Không cần đâu, hôm nay tôi nấu, anh đi xem tivi đi, hoặc anh mở máy tính lên mạng đi.” Thư phòng trên lầu thứ gì cũng có, chẳng lẽ cô còn phải sắp xếp giúp anh ta sao? Đây là nhà của anh ta đó.
“Ha ha, Thanh Thu, em thật sự giống cô vợ hợp chuẩn rồi đó.”
Cô kề sát nhìn anh ta cười, “Thỏa thuận tôi cũng ký rồi, tất nhiên phải có trách nhiệm.”
Anh ta xoa nắn mặt cô, sau đó thật sự giao lại nhà bếp cho cô, để cô nấu ăn.
Một mình bận rộn trong bếp, lúc cô mười mấy tuổi đã biết nấu ăn. Khi Lương Thùy Trang đi làm người ở cũng dẫn cô theo, vì vậy nhìn Lương Thùy Trang làm cô cũng âm thầm học theo. Lúc đó là muốn bản thân cũng có thể làm người giúp việc để kiếm chút tiền phụ trợ chi phí sinh hoạt, lại không ngờ bây giờ mới có đất dùng.
Vừa rửa vừa cắt, bếp lửa còn nấu, trong phòng khách lại vang lên chuông điện thoại, “Minh Tùng, anh có điện thoại kìa.” Chuông reo mấy tiếng rồi vẫn không có người tiếp, cô cảm thấy mình nên nhắc cho Lê Minh Tùng biết.
Nhưng ngoài nhà bếp lại không có bất kỳ phản ứng nào.
Thanh Thu vội vàng lau tay, vội vàng chạy ra khỏi nhà bếp, cầm lấy điện thoại của Lê Minh Tùng đang để trên bàn trà. Anh ta không ở trong phòng. Cô lại chạy lên lầu, đang định đẩy cửa thư phòng thì điện thoại trong tay không còn reo nữa, trong thư phòng khép hờ truyền ra giọng nói của Lê Minh Tùng.
Cô cảm thấy bản thân không nên nghe lén. Nhưng mới vừa quay người đi, cô lại nghe thấy tiếng anh ta: “Bây giờ tôi còn ở công ty, một lát còn phải tăng ca, rất bận... Cái gì? Em muốn đến đây? Vậy được, chỉ là, nên đến vào lúc sáng sớm, trước rạng sáng không cho phép đến làm phiền tôi tăng ca.... Được, nhớ đem theo bao, ở chỗ tôi không có đâu, em không đem thì đừng đến...”
Cô nghe không nổi nữa, quay người chạy nhanh xuống lầu, để điện thoại anh ta trở về chỗ cũ, coi như không thấy điện thoại reo vậy.
Gì mà đi làm, gì mà còn phải tăng ca chứ. Chưa từng thấy ai đang ở nhà mà lại nói thành đang ở công ty làm việc, tăng ca.
Bỏ đi, xem như cô không nghe thấy gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook