Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
-
Chapter 4: Lẽ Ra Tôi Không Nên Làm Điều Đó (4)
Chương 4: Lẽ Ra Tôi Không Nên Làm Điều Đó (4)
[Dịch giả: Moseyuh]
[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]
Khi suy nghĩ 'Dungeon, nơi hoàn hảo để khiến người ta mất đi cảm giác về thời gian' thoáng qua tâm trí tôi trong khi tôi đang lang thang khắp nơi, tôi xem tiến độ của Nhiệm vụ.
[❖ Làm sạch cống ngầm
∎ Quỷ bị tiêu diệt: 62 / ??
∎ Nhiệm vụ phụ - Kỉ vật tìm được: 6 / 13
∎ Nhiệm vụ phụ - Dấu vết của những Mạo hiểm giả mất tích: 5 / ??]
Nhiệm vụ đang tiến triển khá tốt.
Mặc dù tôi không biết tiến độ tổng thể của nhiệm vụ, nhưng chắc chắn nó cũng không ngắn đến thế, với lại tôi đã tìm thấy một nửa số kỷ vật.
Tôi cũng có một Nhiệm vụ phụ mới.
“Lại bị chặn à?”
Loạt soạt.
Tôi lấy bản đồ ra đánh dấu con đường vừa đi.
Tôi gần như đã dọn sạch toàn bộ bản đồ rồi, chỉ còn lại một con đường.
Rất có khả năng các phần bổ sung sẽ được thêm vào bản đồ, do sự xuất hiện của phòng trùm với việc bị thiếu kỉ vật hoặc đường dẫn mới sẽ mở ra.
“Chậc.”
Tôi đóng nắp bút và gấp bản đồ lại.
Đợi mực khô sao?
Sẽ thật lãng phí thời gian nếu làm thế.
Bản đồ đã thấm đẫm máu Goblin và có phần rách nát.
Mặc dù máu không bắn trực tiếp lên nó nhưng bàn tay đầy máu của tôi đã làm bẩn tấm bản đồ mỗi khi tôi lấy nó ra.
Tuy nhiên, miễn là tôi vẫn có thể đọc được thì vẫn ổn.
Tôi có thể tìm thấy hầu hết mọi thứ.
Tôi tìm kiếm trong ngõ cụt sau khi nhét tấm bản đồ gấp lại vào trong áo khoác. Theo thời gian, tôi đã biết rằng những vật dụng và đồ vật cần thiết đều ở những nơi như thế này.
[❖ Làm sạch cống bẩn
∎ Quỷ bị tiêu diệt: 62 / ??
∎ Nhiệm vụ phụ - kỷ vật được tìm thấy: 7 / 13
∎ Nhiệm vụ phụ - Dấu vết của những Mạo hiểm giả mất tích: 7 / ??]
Đúng như dự đoán, tôi tìm thấy xác của một công nhân và dấu vết của một số Mạo hiểm giả đã chết.
Tôi dụi đôi mắt căng thẳng của mình bằng mu bàn tay dính đầy máu.
“Tại sao những thứ đó lại khó tìm đến vậy…?”
Sẽ thật tuyệt nếu những món đồ tôi cần được làm nổi bật hoặc lấp lánh.
Nếu tôi không nhìn xuống đường khi nghe tiếng xương lạo xạo dưới đôi ủng của mình, chắc chắn tôi sẽ đi loanh quanh mãi và tự hỏi xác chết ở đâu rồi.
Hơn nữa, nếu tôi không thử cất những món đồ đó vào kho của mình để đề phòng, tôi sẽ không thể mang theo bất cứ thứ gì bên mình vì chúng không hề được đánh dấu.
Với những lời phàn nàn nho nhỏ đó trong đầu, tôi mò mẫm xung quanh các xác chết.
Vì khả năng mang vác hạn chế cả về khối lượng lẫn trọng lượng nên tôi không thể mang mọi thứ bên mình.
Điều tốt nhất tôi có thể làm là lấy những thứ có thể chứng minh danh tính của họ, chẳng hạn như mặt dây chuyền, nhẫn và thẻ mạo hiểm giả.
“Nhân vật của mình không có được dù chỉ một kỷ vật.”
Giờ nghĩ lại, không phải tên này đã nổi cơn thịnh nộ ngay sau khi Ác ma xâm nhập vào cơ thể anh ta, thổi bay không chỉ xác của gia đình mình mà thậm chí cả ngôi nhà của mình sao?
Anh ta đã thổi bay toàn bộ ngôi nhà của mình, khiến anh ta không thể giữ được dù chỉ một kỷ vật.
Đó là cách mà bối cảnh thân phận ban đầu đã diễn ra.
Tôi đã nghĩ nó sẽ không được chuyển sang bản làm lại, nhưng… Xem xét đoạn cắt cảnh mở đầu, có vẻ như nó thực sự đã xảy ra.
Điều đó hơi đáng thương.
Xào xạc!
"Thở dài…."
Chà, nhờ đó mà tôi có thể hòa mình vào nhân vật của mình tốt hơn!
Tôi nhẹ nhàng nhấc mặt dây chuyền lên, vì là nhân vật không thể có kỷ vật của riêng mình nên sẽ không bao giờ đối xử thô bạo với kỷ vật của người khác.
Tôi nghĩ rằng đây sẽ là hành động đúng đắn.
Miễn là việc thiết lập nhân vật không hiển nhiên bỏ qua quan hệ nhân quả, tôi muốn thêm vào càng nhiều chi tiết càng tốt vì nó giúp tăng thêm chiều sâu.
“Nào, lũ côn trùng…”
Nhân tiện, tôi có câu nào có thể sử dụng tốt hơn cho tình huống này không?
Ngay khi tôi cất mặt dây chuyền đi, tôi giương thanh kiếm của mình về phía bọn Goblin lại xuất hiện phía sau tôi.
“Ta sẽ đưa các ngươi trở lại cái hố địa ngục mà các ngươi đã bò ra…!”
Ugh.
Mặc dù cuối cùng tôi đã biên soạn được những dòng này sau nhiều tháng làm việc chăm chỉ nhưng chúng vẫn còn thiếu sót.
Phải có thứ gì đó sến súa và ngầu hơn mà tôi có thể nói!
Xoẹt!
Tôi chém xuyên qua lũ Goblin một lần nữa.
Những lối đi có Tổ Quỷ được bao phủ bởi những rễ cây kỳ lạ tỏa ra màu đỏ tươi dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng.
Kẹt!!
Tiếng kêu của chuột và yêu tinh vang vọng khắp các lối đi như một giai điệu không mấy hòa nhịp.
Nó không đặc biệt dễ chịu đối với tai tôi; đúng ra là tai tôi muốn nổ vì những tiếng kêu đó. Nhưng làm sao tôi có thể không chịu đựng được những âm thanh khó chịu khi tôi đã vượt qua được cái mùi kinh tởm này chứ?
Ngoài ra, tôi không phải chịu đựng những tiếng động khó chịu này.
Suy cho cùng, công việc của tôi là loại bỏ nguồn gốc của chúng!
Nói cách khác, tôi thực sự có thể trút hết cơn giận của mình lên những điều này mà không ai cản tôi cả.
“Ta sẽ không để lại dù chỉ một dấu vết nào của lũ khốn các ngươi!”
Chết đi, lũ khốn!
Bề ngoài là vì sự căm ghét vô tận của tôi đối với sự tồn tại đơn thuần của chúng; bên trong là cho đôi tai của tôi! Wahaha!
Rắc! Tôi đập vỡ đầu lũ Goblin xuất hiện trước mặt tôi. Chẳng bao lâu, tôi đã tới một ngã tư dẫn đến lối đi duy nhất mà tôi chưa đi vào.
Tôi lau đi vết máu vương vãi trên người và bước về phía trước không chút do dự.
Một lúc sau, tôi đã tới một khu vực rộng rãi.
Kiieeek!!
Không gian rộng lớn, trống trải được bao phủ bởi những sợi dây màu đen và sũng nước với hàng chục con Goblin bên trong.
Một trong số đó có một con nổi bật nhất.
Kak, kak!
Một con yêu tinh cầm một cây gậy đi giữa những con khác với màu đỏ như Biển Đỏ.
[Hobgoblin: Một đột biến xảy ra khi một con Goblin sống sót sau khi hấp thụ một lượng lớn Năng lượng ma quỷ. Chúng có trí thông minh cao hơn và sức mạnh đặc biệt mà Goblin bình thường không có.]
Hobgoblin có làn da đỏ tươi thay vì màu ô liu thông thường và có kích thước gấp đôi Goblin bình thường.
Thông thường, chúng cũng xuất hiện dưới dạng mob yếu ngẫu nhiên, nhưng không có gì lạ khi game quyết định sử dụng một con làm trùm khu vực này trong giai đoạn đầu của trò chơi.
“Urpur!”
Tuy nhiên, tôi có thể nghe thấy những âm thanh kỳ lạ khác giữa tiếng kêu và tiếng la hét của lũ Goblin.
Tôi di chuyển ánh mắt.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Đằng sau lũ Goblin, tôi có thể thấy một đứa trẻ bị trói chặt.
“Có vẻ như cậu là người cuối cùng…”
Thay vì thông cảm với đứa trẻ, tôi lại cảm thấy điều gì đó khác.
Trong trò chơi bản gốc, có thể chọn cứu đứa trẻ hoặc để chúng chết.
Lựa chọn của tôi? Tất nhiên là tôi sẽ cứu chúng.
Khi chơi bản gốc, tôi đã không giúp đỡ hay cứu đứa trẻ vì thiết lập của tôi khi đó là một thợ săn quỷ tàn nhẫn, nhưng lần này tôi đã làm dịu đi một chút.
Hơn nữa, không giống như hồi đó, tôi sẽ đầu tư nhiều hơn vào việc bảo vệ trẻ vị thành niên khi tôi phát triển.
Ngay cả đứa trẻ là NPC cũng không tạo ra nhiều khác biệt.
Trẻ em phải luôn vui vẻ và an toàn, dù thế nào đi chăng nữa.
“Eupup!”
Chà, cứu đứa trẻ là một chuyện, còn bị chìm vào mạch nội dung lại là chuyện khác.
Đứa trẻ có vẻ bằng tuổi em gái của nhân vật trong đoạn cắt cảnh mở đầu, điều này hoàn toàn hoàn hảo cho quá trình nhập vai của tôi.
“Hỡi lũ quỷ đáng ghét.”
Không gian đủ rộng nên tôi quyết định sử dụng Zweihänder của mình chứ không phải trường kiếm.
Sẽ ổn thôi.
Tôi cất thanh trường kiếm đi và chạm tay vào chuôi thanh kiếm đeo sau lưng.
Chuyển động dường như đã ăn sâu vào cơ thể tôi.
Tôi vòng tay quanh tay cầm chắc chắn.
Shiing.
Tôi rút thanh kiếm dài một mét sáu ra.
“Hãy thấy vinh dự đi.”
Kieeee!
Tôi không biết liệu thứ đó có nhận ra ý nghĩa của việc tôi rút thanh kiếm này hay không, nhưng con Hobgoblin cũng giơ cây trượng đang cầm lên.
Một vài con Goblin bình thường lao tới bức tường và từ từ bò về phía tôi.
Có lẽ chúng sẽ nhảy xổ vào tôi trước khi tôi kịp tiếp cận cậu bé.
“Ngươi sẽ nhận thức được cái chết.”
Tuy nhiên, thật rắc rối khi chúng dám coi thường những game thủ như tôi, người đã chơi qua hàng tá trò chơi.
“Chiến thắng thuộc về lưỡi kiếm của ta, vinh quang thuộc về thiên đường…!”
Tôi giơ cao thanh kiếm của mình lên trời, cố gắng bắt chước một hiệp sĩ.
Chức nghiệp của tôi ngay từ đầu đã được những người xung quanh đặt cho biệt danh là 'Ma Hiệp Sĩ'.
Ngay cả khi tôi không đặt cho mình biệt danh này, một số NPC vẫn chỉ gọi tôi là Ma Hiệp sĩ.
Họ tự ý quyết định gọi chức nghiệp như vậy à? Tôi không nghĩ vậy.
Ít nhất, đó là cảm giác của một người như tôi, người coi trọng câu chuyện và xác suất.
Vì vậy, tôi quyết định rằng nhân vật này ít nhất nên hành động giống một hiệp sĩ ở mức tối thiểu để mọi người đặt cho anh ta cái biệt danh đó.
Đây là kết quả của quá trình suy nghĩ đó.
À, tất nhiên là tôi cũng không có ý định hành động quá giống một hiệp sĩ.
Thành thật mà nói, nếu tôi muốn xét đến tinh thần hiệp sĩ ngay cả khi đi săn Quỷ, tôi sẽ chỉ là một Hiệp sĩ mà thôi.
Không thể nào nhân vật này, người đã từ bỏ con đường hiệp sĩ để săn lùng từng con Ác quỷ cuối cùng, vẫn quan tâm nhiều đến tinh thần hiệp sĩ như vậy.
Vậy ra đó chính là hành vi của một hiệp sĩ.
Tuy nhiên, tôi sẽ chiến đấu như một con quỷ.
Tôi ngay lập tức lao vào kẻ thù và vung kiếm.
Chao ôi!
Chiếc Zweihänder tôi cầm bằng cả hai tay cắt xuyên không khí.
Kích thước của nó khiến nó rất khó để xử lý, nhưng tôi vẫn có thể xử lý được nhờ vào sự cân bằng chiến đấu của trò chơi và kinh nghiệm của tôi khi sử dụng vũ khí tương tự trong các trò chơi khác.
Kẹt!
Sau khi giữ chuôi và lưỡi kiếm bằng cả hai tay để ngăn lũ Goblin tấn công mình, tôi nhẹ nhàng thả lưỡi kiếm ra, trượt ngón tay trên nó như thể đang quét hình dạng của nó.
Sau khi vượt qua móc đỡ và chạm tới Ricasso*, một phần chưa được mài sắc của lưỡi kiếm ngay phía trên móc đỡ, tôi nắm chặt nó một lần nữa và vung lên.
*Phần giao của lưỡi kiếm và cái móc (mọi người lên tìm ảnh của thanh kiếm của main sẽ rõ về cái móc nhé), phần này không được mài.
Tay cầm chuôi di chuyển sang trái và tay cầm Ricasso di chuyển sang bên phải để vung nó đúng cách.
Nứt!
Sau khi cắt ngang người lũ Goblin đang rơi xuống, tôi nhanh chóng đổi lại dáng cầm của mình.
Tay tôi ngay lập tức lật thanh kiếm, hạ Zweihänder xuống đất.
Bùm!
Tôi đâm xuyên qua đầu của một con Goblin đang cố cào vào chân tôi.
Tôi dẫm lên nó, rút kiếm ra và vung một lần nữa.
Cùng với đó, con Goblin thứ tư đã chết.
Khi tên trùm hèn nhát đó kêu lên, tất cả đều tạm thời rút lui.
Trong trường hợp đó, tôi nên nhanh chóng gây ra một số sát thương trước khi con Hobgoblin hạ lệnh cho đợt tiếp theo tấn công tôi.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
Khi tôi nhìn thấy lũ Goblin ẩn trong hang của cả hai bức tường bật ra, tôi tiến về phía trước.
Tên ngốc đó đang cố gắng tấn công tôi cùng với bạn bè của hắn bắt đầu hoảng loạn và từ từ rút lui sang một bên.
Tuy nhiên, chiếc Zweihänder của tôi dài tận một mét sáu.
Tôi vung nó trước khi lũ Goblin có thể ngăn tôi lại.
Lưỡi kiếm, gạt bỏ mọi phòng thủ, chém xuyên qua cây trượng của Hobgoblin, hất văng tên trùm đó sang một bên.
Wow, có vẻ như thực sự có thể phá hủy vũ khí trong trò chơi này.
Tôi thậm chí không bao giờ nên thử sử dụng vũ khí bằng gỗ.
Khi những mảnh vụn bay xung quanh, tôi cũng bị cắn.
Tôi nhanh chóng thu lại thanh kiếm của mình khi lùi lại và dùng nó làm lá chắn, ngăn chặn bọn Goblin tấn công.
Vào lúc đó, một con Goblin ở sau lưng tôi tấn công vào cái cổ lộ ra của tôi.
Nhờ mức độ đau giảm đi nên chỉ còn cảm giác như bị ngứa ran.
“Ngươi sẽ không thể giết được ta đâu…”
Tôi thấy HP của mình cạn kiệt khá nhanh nên tôi khéo léo tóm lấy con bọ đó và ném nó đi.
Tuy nhiên, ngay lúc đó, một tên khốn khác bám vào đùi tôi.
Mặc dù tôi có thể giết chúng chỉ bằng một nhát chém, nhưng chúng quá nhỏ nên việc đánh chúng thực sự rất khó chịu.
“Với những đòn tấn công yếu ớt đó. Chết đi, lũ sâu bọ!”
Nếu tôi xử lý kẻ dính vào mình trước, rất có thể những kẻ lao vào tôi từ hai bên sẽ bám vào vai tôi.
Vì vậy, tôi chỉ vung kiếm như thể đang nổi điên, nhíu chặt mày.
Hai con Goblin đang chuẩn bị nhảy vào tôi ngay lập tức bị chém làm đôi.
Sau đó tôi tóm lấy con quỷ nhỏ đang bám vào đùi tôi và ném nó xuống đất.
Rắc!
Tôi giẫm lên đầu nó, nghiền nó thành từng mảnh.
Các cuộc tấn công cận chiến chắc chắn bổ ích.
Kieeek!
Kể cả sau đó, lũ Goblin vẫn không ngừng tấn công.
Chắc tên trùm cứ ra lệnh cho chúng lao vào tôi.
Trong trường hợp đó, giết tên đó phải là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Sau khi kiểm tra xem lượng HP của mình còn lại bao nhiêu, tôi đáp xuống đất.
Sau đó, nắm lấy tay cầm và Ricasso, tôi vung thanh kiếm về mọi hướng có thể.
Tôi chỉ vung thanh kiếm hùng mạnh này mà không có mục tiêu trực tiếp để giữ khoảng cách với bọn Goblin.
Hình như tôi đã vung nó bốn lần rồi, phải không?
Cuối cùng tôi cũng bắt kịp tên trùm, kẻ đang trốn sau đám Goblin xung quanh hắn.
Lũ Goblin xung quanh xé quần áo và cào vào da tôi, nhưng chúng không gây ra vết thương lớn nào.
Bùm!
Trước khi chuẩn bị tấn công con trùm, tôi đã hạ gục một con Goblin đang lao vào tôi.
Cuối cùng tôi đã đâm cả hai cùng một lúc.
Vì đó mà thanh kiếm của tôi đã bị chặn.
Tuy nhiên, đó chính là điều tôi đã mong đợi.
Sau khi thả thanh kiếm ra, tôi nắm lấy thanh trường kiếm từ thắt lưng bằng tay trái. Tôi không ngần ngại từ bỏ vũ khí của mình trong giây lát.
Tôi đã vô tình đánh rơi vũ khí của mình trước đó, nhưng nó vẫn ở nguyên chỗ cũ. Thanh kiếm tôi nhẹ nhàng rút ra khỏi vỏ ngay lập tức hạ gục một con Goblin ngay cả khi tôi nhắm xa hơn nó.
Shiing!
Máu bắn tung tóe trên má, cổ, áo choàng và thậm chí cả chiếc áo sơ mi bên dưới áo choàng của tôi.
Đó là máu của Hobgoblin mà tôi chỉ có thể lấy được bằng cách cho vài con Goblin đâm móng tay của chúng vào cơ thể tôi.
Kiik! Kikkikkieek!!
Do tôi đâm xuyên qua đầu nó sao? Hay là do vũ khí của tôi?
Dù sao đi nữa, Hobgoblin đã chết ngay lập tức.
[Sợ hãi và hoang mang: Nếu một thủ lĩnh bị giết ngay trước mặt thuộc hạ, một số kẻ thù có thể bỏ chạy trong sợ hãi hoặc mất tinh thần chiến đấu.]
Các Goblin có vẻ bị kích động trước cái chết của thủ lĩnh của chúng.
“Những kẻ yếu đuối.”
Sau khi rút thanh kiếm ra khỏi cơ thể con Hobgoblin, tôi đá bay lũ sâu đang sợ hãi và sau đó chém gục chúng.
Tôi đã lấy lại chiếc Zweihänder của mình trong lúc đó.
Loại vũ khí như này vượt trội hơn nhiều trong việc tiêu diệt nhiều kẻ thù trong không gian rộng.
"Xuống địa ngục đi thôi."
Sau khi đánh bại được tên trùm, những kẻ còn lại rất dễ đối phó.
Tôi lần lượt tàn sát chúng, nói với giọng chán ghét.
Tôi cũng đảm bảo không bỏ sót một kẻ nào trong số những kẻ đang chạy trốn.
Nếu tôi không giết được dù chỉ một con và không thể hoàn thành Nhiệm vụ, tôi sẽ ngất mất.
“Những con sâu tầm thường đó.”
Sau khi giết hết bọn chúng, tôi lẩm bẩm trong khi lau máu trên thanh kiếm của mình.
Thành thật mà nói, tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy chúng đáng kể khi chiến đấu với chúng, thật là màu mè.
Người ta chỉ cần bịa ra hoặc phóng đại những tuyên bố của mình và làm theo nó.
“Tôi không thể xử lý những thứ này nên tôi đã bỏ mặc chúng cho đến tận bây giờ…”
Tuy nhiên, chỉ khoe khoang thôi cũng chẳng có gì thú vị nên tôi đã thêm một chút cá tính vào câu nói của mình.
Tôi giả vờ mạnh mẽ để che giấu điểm yếu của mình, nhưng những gì tôi nói với giọng hơi cay đắng phản ánh tính cách mà tôi thực sự yếu đuối.
Tôi đang có cảm giác hơi hối hận và buồn bã.
“Chậc…”
Cuối cùng, tôi tặc lưỡi trong thất vọng.
Tuyệt vời! Hoàn hảo! Giải Diễn sâu năm nay chắc chắn sẽ thuộc về tôi!
“Urgh…”
Vào lúc đó, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ bên cạnh mình.
Lúc đó tôi mới nhớ ra mình còn có người cần cứu.
Tôi thực sự hoàn toàn không quên điều đó.
Chỉ là mức độ ưu tiên thấp hơn vào lúc này.
“Cậu thật may mắn đấy, nhóc con.”
Tôi đến gần bức tường nơi đứa trẻ bị trói với vẻ mặt lạnh lùng.
Đứa trẻ đã bị treo trên một sợi dây giống như rễ của một loại cây nào đó.
Riiip.
Tôi tay không xé nó ra.
Lực nắm của tôi mạnh hơn dự kiến nên tôi lập tức gỡ đứa trẻ ra mà không hề có sự ngượng ngập nào ở đây.
“C-cảm ơn…”
Đứa trẻ mà tôi vừa cứu có vẻ cao hơn một chút so với cô em gái mà tôi đã thấy trong đoạn mở đầu.
Kể cả khi đó, cậu bé vẫn còn nhỏ, đến mức chỉ cao tới ngực tôi.
Em gái đã chết của tôi nhỏ hơn.
“…Cậu không cần phải cảm ơn tôi đâu.”
Khi nhớ lại điều đó, tôi càng đắm chìm hơn.
Một đứa trẻ thậm chí còn nhỏ hơn đứa bé này đã bị giết, em gái tôi, và kẻ giết nó đang nằm trong tay tôi?
Thật ngạc nhiên là anh ta không phát điên.
Trong hoàn cảnh của anh ta, tôi cũng sẽ vung kiếm của mình để tiêu diệt mọi Ác quỷ ngoài kia.
“Bảo vệ kẻ yếu…”
Dù sao thì bây giờ tôi cũng phải nói lời thoại của mình.
Anh ta đang nói chuyện với một đứa trẻ khiến anh ta nhớ đến cô em gái đã chết của mình, và không giống như trước đây khi anh ta không thể làm gì để cứu cô bé, lần này anh ta đã thành công.
Anh ta sẽ cảm thấy thế nào trong tình huống này?
“Là một hiệp sĩ thì đó là điều đương nhiên.”
Giọng tôi hơi run ở cuối khi tôi giơ tay lên.
Tôi muốn xoa đầu đứa trẻ.
Tuy nhiên, vì về cơ bản tôi thuận tay phải nên tôi vô thức giơ tay phải lên.
Đó sẽ là một động thái tồi.
Theo cách thiết lập nhân vật của tôi, anh ta tin rằng cánh tay phải của mình là một thứ khủng khiếp và bị nguyền rủa, đến mức anh ta thậm chí còn thay đổi tay thuận của mình.
Không đời nào anh ta có thể chạm vào nó với người khác, chứ đừng nói đến một đứa trẻ.
“Anh… Anh là hiệp sĩ sao?”
Tôi suy nghĩ một lúc.
Tôi nên thô lỗ hay tử tế với đứa trẻ này đây?
Chẳng phải cái sau sẽ tốt hơn sao? Anh ta không muốn bị coi là yếu đuối và cũng lo lắng cho tình trạng hiện tại của cậu nhóc nên đã hành động gai góc.
Tuy nhiên, trong quá khứ, anh ta từng muốn trở thành một hiệp sĩ bảo vệ những người yếu thế, như người già và trẻ em.
Vì vậy, tôi nghi ngờ anh ta sẽ hành động như vậy với một đứa trẻ, nhưng sau này anh ta có thể sẽ đẩy đứa trẻ ra xa.
* * *
(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
* * *
"Đúng."
Tôi ngay lập tức đi đến câu trả lời.
Tôi làm cho giọng mình nghe có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng tôi đã dịu giọng lại một chút.
Nếu anh ta nói với giọng lạnh lùng, hầu hết mọi người sẽ nghĩ anh ta là một người đàn ông có cá tính mạnh mẽ, ngay cả khi những gì anh ta nói là bình thường.
Tất nhiên, lý do tôi chọn nói như vậy không chỉ vì cách tôi diễn giải nhân vật.
Lý do chính là tôi không muốn quá khắc nghiệt với một đứa trẻ.
Rốt cuộc thì các NPC trong trò chơi này được tạo ra cực kỳ tốt.
Trẻ em phải được bảo vệ và lớn lên trong một môi trường hạnh phúc…
“…Tại sao cậu lại bị giam giữ ở đây?”
“Ugh… Mẹ em không về vào ngày bà đi dọn cống… Vì vậy em, đến tìm mẹ. Em xin lỗi…”
Aah, đứa trẻ tội nghiệp này.
Cậu ấy bị bắt khi đang đi tìm mẹ mình.
Chú đây sắp khóc, khóc rồi.
“…Đó không phải việc của cậu, nhóc. Lẽ ra nhóc nên chờ đợi và tin tưởng người lớn.”
“Em xin lỗi…”
“Đừng xin lỗi tôi. Tôi không phải là người nhóc nên xin lỗi.”
Ngay cả khi đây là một trò chơi, mọi thứ cũng không dễ dàng như vậy.
Cha mẹ thường chết vì họ sống trong một thế giới quá nguy hiểm, bỏ lại con cái. Urgh, sau khi đăng xuất, tôi sẽ nói chuyện với bố mẹ tôi.
Đã lâu lắm rồi.
Nhờ Nhiệm vụ này, tôi đã quyết định sẽ hiếu thảo hơn sau một thời gian dài.
Thật là một hiệu ứng đáng ngạc nhiên mà trò chơi này mang lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook