Chơi Theo Kiểu Nhân Vật Chính Thì Đã Sao?
Chapter 18: Cái giá của sự thiếu hiểu biết (4)

Chương 18: Cái giá của sự thiếu hiểu biết (4)

[Dịch giả: Moseyuh]

[Hiệu đính: Aw~ quả vải dễ thương siêu cấp xuyên vũ trụ]

 

Khi chúng tôi đưa Ma nhân đến Thần điện, các linh mục đã đưa chúng vào phòng thẩm vấn lương tâm. 

Còn tôi? 

Tôi ở lại bên ngoài. 

Tôi thực sự muốn xem cuộc thẩm vấn diễn ra như thế nào, nhưng khi tôi định tiến sâu hơn vào Thần điện, HP của tôi bắt đầu giảm dần. 

HP giảm không phải là điều duy nhất. Bằng tất cả các giác quan của mình, tôi cảm nhận được rằng có thứ gì đó đang cản trở tôi. 

Cứ như thể không gian này đang chối bỏ sự tồn tại của tôi hơn là một bức tường kính ngăn cản tôi tiến lên. 

Nó làm tôi cảm thấy khó thở. 

Thế nên tôi mới từ bỏ. 

Tôi tự hỏi tại sao hơi thở của mình lại trở nên khó khăn như vậy khi tôi cố gắng bước sâu vào Thần điện, nhưng tôi đang tận hưởng trò chơi này mà? 

Tôi không có ý định chịu đựng sự khó chịu đó. 

Ngoài ra, nó không bắt buộc như chuyến đi xe ngựa dài đằng đằng, và dù sao thì tôi cũng không có bất kỳ kỹ năng thẩm vấn nào. 

“…”

Nhưng mà tôi không thích ở cạnh bánh bao kim chi một mình nên dù thế nào đi nữa tôi cũng cố gắng bước vào. Tốc độ mất HP khá chậm nên tôi có thể chịu được trong vài giờ. 

Tôi mài thanh trường kiếm của mình, phớt lờ Thẩm giám đang liếc nhìn tôi. 

Tôi rất cần phải sửa nó vì nó bị hư hại nhiều hơn chiếc Zweihänder của tôi. 

Xoẹt, xoẹt, xoẹt. 

Tôi đang mài lưỡi kiếm bằng một viên đá mài mua ở cửa hàng tổng hợp. 

Mặc dù tôi không có kỹ năng liên quan đến việc mài kiếm, nhưng hình như tay tôi tự di chuyển như thể tôi đã biết cách mài từ lâu. 

Keeng. 

Lúc tôi đang mài, Thẩm giám sắp ngủ gật lại lấy khiên và chùy ra. 

Cô ấy có thể chợp mắt, vậy tại sao lại quyết định đi bảo dưỡng vũ khí của mình? 

Có vẻ như cô ấy đang bắt chước tôi, bất chợt tôi nhận ra hai tay tôi tự động siết chặt lại. Tôi từng đọc một nghiên cứu khoa học cho rằng sự phấn khích sẽ tăng lên khi ta nhìn thấy thứ gì đó vô cùng dễ thương. 

Tôi tự hỏi liệu điều đó có đúng hay không. 

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

"Để hai người đợi lâu rồi." 

May mắn thay, Đại pháp sư đã quay trở lại trước khi cảm xúc vì dễ thương đó đạt đến đỉnh điểm. 

Tôi nên gọi là tóc hay bờm đây nhỉ? Khuôn mặt truyền tải một số cảm xúc tinh tế hiện rõ qua mái tóc dài trên đầu ông ta. 

“Đại pháp sư!" 

“Ồ… Cậu đang bảo dưỡng vũ khí à? Bảo dưỡng chúng thường xuyên thì một ngày nào đó chúng sẽ cứu cậu đấy. Nhưng..." 

Ông ta vừa nói vừa rón rén nhìn quanh. 

Tôi cảm thấy tôi biết lý do cho ánh mắt đó của ông ta nên tôi cúi đầu tiếp tục mài lưỡi kiếm của mình. 

Cũng phải. Thật kỳ lạ khi bảo dưỡng vũ khí trong một Thần điện thế này. 

Tôi biết điều đó. 

Nhưng mà, nhân vật của tôi hẳn sẽ nghĩ rằng Chúa sẽ không tức giận nếu anh ta chuẩn bị vũ khí để giết thêm nhiều Ác quỷ hơn. 

Đại pháp sư bước ra sau khi cuộc thẩm vấn kết thúc. Tôi cũng đã hoàn thành việc bảo dưỡng vũ khí của mình nên tôi rời đi cùng họ mà không phàn nàn gì. 

Tất nhiên, bầu không khí xung quanh tôi không hề thoải mái chút nào. 

Nhân vật của tôi sẽ không bao giờ hạ thấp cảnh giác. 

“Trước tiên thì việc thẩm vấn vẫn chưa có kết quả.” 

“Vậy sao…” 

Vậy tại sao ông ta lại ra ngoài? Tất nhiên là theo tiêu chuẩn trò chơi thì ông ta đã ở đó khá lâu. 

“Quả nhiên là bọn người đã bán linh hồn cho Ác quỷ. Chúng chả chịu khai gì cả.”

Trong khi tôi đang nghĩ xem nên dùng câu nào thì Thẩm giám cau mày và gầm gừ giận dữ. 

Bình thường bánh bao kim chi rất ngây thơ và vụng về, nhưng khi đụng đến Ác quỷ, cô ấy lại trở thành một con chó săn hung dữ. 

"Không, có thu hoạch." 

Tuy nhiên, khi nhắc đến Quỷ, tôi mới là người hung dữ nhất! Haha! 

"Không phải ông nói là không thu hoạch được gì sao?" 

Tôi nhấn mạnh nhất có thể để tạo ra bầu không khí lạnh lẽo, không quên nhấn mạnh rành rọt từng từ. 

Điều đó có vẻ khiến tôi trông rất tức giận phải không? 

"Cậu phải bình tĩnh. Tôi có nói là không có kết quả gì nhưng cậu có nhớ lời tôi đã nói không? Họ vẫn chưa tìm ra được vì họ cần thêm thời gian. Họ sẽ sớm khai thác được thứ gì đó từ chúng.” 

Vậy sẽ là khi nào? 

Tôi phải đợi bao lâu nữa mới nhận được phần thưởng Nhiệm vụ của mình? Tôi có phải đăng xuất để nhận được câu trả lời không? 

Tôi không thể làm điều đó. Dù sao, Full Dive của tôi cũng đã gần kết thúc.

[❖ Ác quỷ ẩn nấp trong thị trấn 

    ∎ Nói chuyện với Bishop.]

Tôi giả vờ nhìn chằm chằm vào Đại pháp sư qua Cửa sổ nhiệm vụ của mình. 

Vẫn không có thông tin cập nhật nào. 

"Tốt hơn là ông nên cho tôi thấy kết quả trước khi tôi hết kiên nhẫn."

Tôi không thể làm gì được. 

Chừng nào tôi còn không thể tiếp tục tiến hành Nhiệm vụ, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài làm những việc linh tinh. 

À, có phải do tôi biết kết quả của vụ Draugr trong trò chơi gốc không nhỉ? 

Tôi cảm thấy hơi lo lắng khi giao lại cuộc thẩm vấn cho những người đó. 

Không phải có chức năng nào đó để bỏ lại một số thành viên trong nhóm hay sao? 

“Như tôi nghĩ, tôi nên can thiệp…” 

“Không, Thẩm giám. Tôi không nghi ngờ khả năng của cô, nhưng nếu có anh hùng nhúng tay vào thì bọn chúng sẽ càng ngậm chặt miệng.” 

"Vậy sao?" 

"Đúng thế. Bị anh hùng trực tiếp tra tấn là một vinh dự đối với chúng… Nó giống như một chiến tích vậy."

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

Rốt cuộc thì tôi không còn lựa chọn nào khác. Thay vì lãng phí thêm thời gian, tôi nghĩ mình nên tìm kiếm một số Nhiệm vụ. 

Tôi rời khỏi Thần điện, bỏ lại hai người ồn ào đó. 

Trời vẫn còn lâu mới đến bình minh. Đường phố tối tăm và ẩm ướt. 

“Ồ, cậu định đi đâu vậy, Ma Hiệp Sĩ?” 

Tôi cố lẻn đi định làm vài việc riêng nhưng lại bị phát hiện. Hai NPC lao theo tôi, tôi cố gắng bước nhanh hơn. 

Thực sự không làm được gì cả. 

"Có vấn đề gì sao?" 

Đại pháp sư lặng lẽ hỏi khi đi theo tôi. 

Tôi có cảm giác như họ sẽ tiếp tục nhìn tôi như vậy—đôi mắt họ lấp lánh sự tò mò, điều này thật là gánh nặng đối với tôi—cho đến khi họ phát hiện ra tôi đang định làm gì. 

Đó cũng là nhược điểm của những NPC quá thực tế. 

Nếu đó là một trò chơi bình thường, họ sẽ chỉ đi theo tôi và không có gì hơn. 

“…Chết tiệt, không phải hồi nãy cậu nói cậu cần thông tin để săn Quỷ sao?” 

“…!” 

“Ồ…” 

Vì lý do nào đó, hai người đó dường như bị ấn tượng sâu sắc bởi lời nói của tôi. 

“Thật ý nghĩa. Tôi lại học được điều gì đó nữa rồi.” 

…Ý ông ta là gì vậy? 

“Quả nhiên, cậu…!” 

Tôi chỉ đang tìm kiếm một Nhiệm vụ phụ với tư cách là người chơi vì nhiệm vụ hiện tại của tôi đã bị chặn đứng. 

Tôi ghét lãng phí thời gian nên tôi muốn tìm kiếm một Nhiệm vụ phụ hoặc ít nhất là tăng cấp một chút. 

Tuy nhiên, có vẻ như sự siêng năng của tôi khi còn là một game thủ đã chạm đến hai người đó. 

Hai cặp mắt lấp lánh một lần nữa dán vào bóng lưng tôi vì những lý do khác nhau. Thật là nặng nề. 

“Nhưng bây giờ vẫn là đêm. Tìm thông tin như thế này có khó quá rồi không?” 

Tôi thực sự muốn hỏi cô ấy điều đó có liên quan gì đến việc thu thập thông tin, nhưng tôi không làm vậy. 

Trong hầu hết các game nhập vai, ban đêm sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên tối tăm và tăng sức mạnh cho quái vật. 

Tuy nhiên, trong trò chơi này, họ thậm chí còn đóng cửa các cửa hàng và những thứ tương tự. 

Điều đó có nghĩa là các NPC sẽ về nhà đi ngủ. 

Nói cách khác, việc thu thập thông tin về Quỷ bằng cách hỏi thăm xung quanh là khá khó khăn. 

Một nhược điểm khác của việc game quá chân thực. 

Tuy nhiên, tôi vẫn còn một lá bài nữa trong tay. 

* * * * * * 

[Somon: Hội mạo hiểm giả.]

“Chào mừng đến với Hội mạo hiểm giả Somon…” 

Hội mạo hiểm giả mở cửa 24/7. 

“À… Đúng rồi. Hội mạo hiểm giả nhận nhiều loại yêu cầu khác nhau… Một số có thể liên quan đến Ác quỷ. Tôi suy nghĩ nông cạn quá.” 

Nghe được nửa chừng lời của Đại pháp sư, tôi tự hỏi liệu có sự điều chỉnh thuận lợi nào do cốt truyện hay gì đó không. 

Nếu không thì thật kỳ lạ khi họ ngưỡng mộ tôi ngay cả vì những điều đơn giản này. 

"Các người cần tìm gì?"

Trong lúc đó, một NPC có vẻ mệt mỏi ngồi sau một trong những quầy dịch vụ hỏi chúng tôi. 

Tôi không chắc chắn lắm, nhưng có vẻ anh ta là một thư ký. 

“Yêu cầu. Liên quan đến Quỷ.” 

“À… Vậy cậu là một mạo hiểm giả nhỉ. Vậy để tôi kiểm tra Thẻ Mạo Hiểm giả của cậu trước.” 

NPC có quầng thâm sâu như tôi, sửa kính của mình và lấy Thẻ Mạo hiểm giả của tôi. Anh ta xoay tấm thẻ sắt giữa các ngón tay một lúc. 

“Xác thực thành công, thẻ của anh đây, Mạo hiểm giả.” 

Anh ta lầm bầm bằng một giọng khá uể oải. 

“Chúng tôi không có nhiều yêu cầu liên quan đến Ác quỷ… Hmm, những yêu cầu bị nghi ngờ có liên quan đến Ác quỷ được không?” 

Tuy nhiên, thái độ của một người không nhất thiết phải tỷ lệ thuận với khả năng của người đó.

Tôi chăm chú lắng nghe khi NPC đọc các yêu cầu trong một danh sách. 

Sẽ thật tuyệt nếu anh ta cho chúng tôi xem chúng trực tiếp. 

Có hơi bất tiện khi đánh giá yêu cầu chỉ bằng cách nghe những chi tiết như thế này. 

"Loại trừ những yêu cầu phải di chuyển hơn một ngày từ thị trấn." 

Sau khi nghe lời diễn giải thứ ba, tôi quyết định đưa ra một số hạn chế đối với các yêu cầu. 

"Cũng loại trừ những yêu cầu lưu lại một tuần trở lên." 

“Đã hiểu.” 

NPC hiện đang xem xét các yêu cầu với vẻ mặt tươi sáng hơn nhiều, như thể những điều kiện tôi đưa ra rất thuận tiện cho anh ta. 

“Và cậu cũng không cần phải diễn giải chúng cho tôi. Chỉ cần đưa cho tôi các mẫu yêu cầu là được." 

"Huh…? Anh biết chữ à?" 

...Có vẻ như trình độ đọc viết của thế giới này không cao cho lắm. 

Bối cảnh không đặc biệt kỳ lạ hay gì cả, nhưng tác động của nó đối với người chơi khá khó chịu. 

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

Nó khiến phần sau đầu tôi hơi râm ran. 

Nghĩ mà xem, tôi cũng mù chữ, nhưng tôi có thể đọc mọi thứ vì hệ thống trò chơi đã dịch nó cho tôi… 

Đúng như tôi nghĩ, điều này thực sự khiến tôi cảm thấy khó chịu.

“Cái này… Thật thú vị. Tôi nghĩ ngài khuyên tôi nên đăng ký làm mạo hiểm giả chỉ để cuộc hành trình của chúng ta dễ dàng hơn thôi, đúng chứ ngài Hiền nhân. Chứ tôi thực sự không nghĩ rằng bang hội cũng cung cấp thông tin. " 

“Ha ha, thành thật mà nói thì tôi tiến cử cô cũng là có mục đích từ trước. Nên Hội mạo hiểm giả có tác dụng này… Ông già này thực sự không thể theo kịp một Mạo hiểm giả thực thụ. Tôi nhận ra mình thực sự phải học hỏi nhiều hơn bên ngoài Tháp." 

Trong khi tôi đang xem xét các yêu cầu, Thẩm giám và Đại Pháp sư bắt đầu thì thầm với nhau sau lưng tôi. 

Họ có vẻ hơi ngạc nhiên khi tôi sử dụng Hội Mạo hiểm giả để tìm kiếm thông tin, có lẽ vì họ không phải là những mạo hiểm giả dày dạn kinh nghiệm. 

Thực ra tôi không chắc họ đang nói gì. 

Loạt xoạt. 

Tôi tập trung vào NPC khi anh ta lục lọi các yêu cầu. 

Mặc dù đã xem qua hàng tá yêu cầu nhưng anh ta vẫn chưa đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. 

“Tôi…” 

Khi NPC nhận thấy tôi đang cau mày, đôi mắt anh ta như quay tròn. 

“Chỉ có một yêu cầu phù hợp với tất cả các điều kiện của anh thôi. Nhưng mà… Chúng tôi đã chuyển nó đến Thần điện rồi…” 

“Cái gì? Chỉ một thôi sao? Và Thần điện cũng có liên quan?” 

“Tôi sẽ cho anh xem ngay. Nó là từ Lãnh Chúa. Ngài ấy đã tuyên bố rằng ai giải quyết trước sẽ nhận được phần thưởng…” 

Tôi cau mày nhận lấy yêu cầu. 

Hàng loạt cái chết bí ẩn tại thị trấn những ngày gần đây. Nạn nhân với nhiều nguyên nhân tử vong khác nhau. Điểm chung là có thể ngửi thấy một mùi hôi thối tại hiện trường vụ án… 

Sau khi xác nhận sự quen thuộc của nội dung, lông mày của tôi mới giãn ra một chút. 

“Vụ này đã được giải quyết rồi.” 

Đợi một chút. 

Yêu cầu này có phần thưởng là năm trăm nghìn Gals? Liệu Thần điện có chịu chi trả số tiền khổng lồ đó không…? 

Tôi có cảm giác như họ sẽ tự mình làm lấy mà không cho chúng tôi nhúng vào dủ chỉ một đầu ngón tay… 

“Xin thứ lỗi?” 

“…?” 

Có lẽ vì tò mò về cuộc trò chuyện giữa tôi với người thư ký, Đại pháp sư và Thẩm giám bước lại gần tôi. 

Tất nhiên, tôi đã trả lại yêu cầu cho anh ta mà không thèm để ý đến họ. 

Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc giải thích mối liên hệ của mình với Thần điện cho họ. 

Bởi vì nó sẽ không ngầu chút nào. 

"Thật sự không có gì khác à?" 

"Đúng thế. Nếu Quỷ xuất hiện, Lính canh Thị trấn sẽ đến để tiêu diệt chúng. Ở đây cũng không có nhiều Quỷ vì chúng ta ở gần biên giới." 

Ừm. Ra là có loại thiết lập đó nữa.

Vậy chắc là sẽ không có bãi săn nào quanh đây cả? 

Có phải đó là lý do tại sao không có Nhiệm vụ phụ nào khác liên quan đến Ác quỷ ở đây không nhỉ? 

Chuyện quái gì đây? Trò chơi này thực sự rất kỳ lạ. Có cả những nơi không có bãi săn nào gần đó trong trò chơi này với mục tiêu chính là săn Quỷ.

Tôi cố gắng vứt suy nghĩ đó ra khỏi đầu nhưng thành thật mà nói, tôi cảm thấy khá lạc lõng. 

Các game nhập vai thường có mục tiêu là hoàn thành các Nhiệm vụ và săn lùng, vậy điều gì sẽ xảy ra khi cả hai thứ đều bị thiếu? 

“Vậy còn những chuyện như có người đột nhiên biến mất hay trở nên điên loạn vô cớ thì sao…? Những chuyện có chút kỳ lạ ấy. Không nhất thiết phải liên quan đến một yêu cầu. Anh có thấy điều gì tương tự chưa?" 

Khi tôi đang đau đầu về tình hình này, Đại pháp sư thản nhiên xen vào. 

NPC khá bối rối khi nhìn cả ba người chúng tôi. 

“Tôi không cho là có yêu cầu cụ thể nào như thế… Cơ mà, ba người là trong cùng một nhóm à…?” 

“Chúng tôi đi cùng anh ấy.” 

“Tôi hiểu rồi… Vậy hai người cũng là mạo hiểm giả phải không…?” 

"Đúng thế." 

Đại pháp sư và Thẩm giám cũng đưa cho anh ta tấm thẻ của họ. 

Sau khi xem xét một chút, NPC nhanh chóng kinh ngạc. 

"H-Hai người là Hiền nhân của Tháp Ma pháp và Thẩm giám của Thần Điện?!" 

“Không có gì đáng ngạc nhiên cả. Vậy, cậu có nghe tin đồn gì không?” 

“Ừm…” 

Sau khi ôm đầu một chút, NPC đột nhiên bật dậy và kêu lên. 

“Ừm, cũng không có gì to tát, nhưng tôi nghe một số mạo hiểm giả nói rằng số lượng những kẻ móc túi dạo này đã giảm đáng kể.”

“Những kẻ móc túi sao?” 

“Vâng… Không chỉ vậy, tôi còn nghe nói số lượng người ăn xin lang thang trên đường cũng giảm đi.” 

Nhưng sau đó anh ta lại do dự và nói rằng cũng chưa chắc chắn được điều gì. Ý anh ta là anh ta chưa bao giờ thực sự chú ý đến những người này nên không biết điều đó có đúng hay không . 

“Ngoài điều đó ra thì tôi cũng không nghe được thêm điều gì cả…” 

“Không, thế là nhiều rồi.” 

Tuy nhiên, Đại pháp sư đã ngăn anh ta lại ở đó. 

Đó chắc chắn là một thông tin hữu ích. 

“Chắc chắn phải có nhiều con tốt của lũ quỷ này ở xung quanh đây.” 

Có vẻ như cuối cùng thì đây sẽ trở thành một Nhiệm vụ thực sự nếu xét đến vết tích của trò chơi. Tôi chắc chắn có điều gì đó đằng sau nó. 

Nó có vẻ khá đáng ngờ, không chỉ từ quan điểm của một game thủ mà cả nhân vật của tôi nữa. 

Đó là lý do tại sao tôi lại khoác lên mình vẻ dữ tợn. 

Thẩm giám dường như cũng đi đến kết luận tương tự, gần như không thể kiềm chế được ngọn lửa cháy rực bên trong mình.

“Ý anh là có một người trong thành phố này đã chối bỏ ân sủng của Chúa?” 

Trong khi tôi và bánh bao kimchi đang phân tâm thì Đại pháp sư đỡ lấy trán như thể đang lo lắng về điều gì đó. 

Tuy nhiên, ông ta vẫn đồng ý với kết luận của chúng tôi, điều đó có nghĩa là ông ta không phủ nhận khả năng đó là sự thật. 

“…Có một con quỷ trong thị trấn của chúng ta à?” 

Người thư ký bị kẹt giữa mớ ý kiến của chúng tôi, ngẩn ngơ ở đó.

“Chúng ta vẫn chưa chắc chắn. Tuy nhiên, nó đáng để xem xét. Nhân tiện thì cậu có thể thông báo cho Thần điện nếu cậu có thêm thông tin gì về tình hình này không?” 

Sau đó, Đại pháp sư lại nói thêm điều gì đó mà ông ta đã quên nói trước đó. 

“Để đề phòng, tôi sẽ gửi một lá thư tới Thần điện. Hãy thông báo cho cấp trên của cậu nữa.” 

“Tôi sẽ đánh giá cao nếu anh đồng ý.” 

Vẻ mặt của người thư ký sau khi đột nhiên được giao thêm việc trở nên cứng đờ. 

Tuy nhiên, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi nên tôi chỉ quay đi. Tôi còn nhiều việc phải làm hơn anh ta. 

“Trong trường hợp đó… Chúng ta sẽ… Phải gặp những kẻ móc túi và những người ăn xin để lấy lời khai của họ về vấn đề này.” 

Ví dụ như chuyện bánh bao kim chi vừa nhắc đến. Tôi đã phải điều tra và nói chuyện với nhiều người. 

[❖ Dấu hiệu xấu: 

   ∎ Nói chuyện với kẻ móc túi: 0 / ?? 

   ∎ Nói chuyện với người ăn xin: 0 / ??]

Một Cửa sổ mờ đục xuất hiện trước mắt tôi. Đó là một Nhiệm vụ mới, tách biệt với nhiệm vụ kia. 

Linh cảm của tôi đã đúng. 

"…Cô ấy nói đúng. Gặp những người đó và nghe những gì họ nói nên là ưu tiên hàng đầu. Họ là những người biết rõ nhất về tình hình hiện giờ.” 

“Nhưng… làm sao chúng ta tìm được họ? Chúng ta có nên đi dạo quanh phố không?” 

Khi Thẩm giám do dự hỏi tôi, tôi đóng Cửa sổ Nhiệm vụ lại và âm thầm phủ nhận ý kiến ​​của cô ấy. 

***

(Bản dịch được thực hiện bởi VLOGNOVEL, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

***

Nếu nó giống như bản gốc thì sẽ không ổn lắm. 

“Chúng ta có thể tìm thấy vài người như thế, nhưng mà chẳng phải số gà lôi trên núi và cá dưới biển nhiều hơn trên đồng cỏ sao?” 

Cuối cùng, những kẻ móc túi và ăn xin đều là những người nghèo, và có một khu vực được chỉ định để có thể tìm thấy họ trong Legend of Heroes. 

“Chúng ta hãy đến khu ổ chuột.” 

Một khu nơi những người nghèo nhưng đầy ác tâm sinh sống. 

Nó được gọi là 'Khu ổ chuột'.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương